Chương 53: Tuyệt tình 2
Lạc Thanh
22/03/2016
“Chỉ cần một kiếm này của ta thì đầu bà ấy sẽ không còn trên cổ nữa”
Lãnh gia không thèm quan tâm nói, nét cười như có như không nhìn Trang Thư Lan. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm đứng một chỗ, dường như bầu không khí giương cung chĩa kiếm lúc này không ảnh hưởng gì tới nàng.
“Lãnh gia còn do dự cái gì?”
Tuy rằng không phải nàng hiểu rõ Lãnh gia, nhưng nàng dám khẳng định hắn sẽ không giết Di nương. Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì sau này lấy ai kinh doanh Túy Xuân Uyển đây?
Lãnh gia không nói cũng không có thêm hành động nào, cuối cùng thu kiếm cười nói.
“Trang Thư Lan, ngươi đúng là ý chí sắt đá! Nếu ngươi đối với Di nương như thế chỉ e đối với tên sát thủ – sư phụ của ngươi cũng chẳng khác gì!”
“Ha! Nếu thế thì sao, mà không phải vậy thì làm sao? Việc này ta có cần báo cáo với Lãnh gia không?”
Trang Thư Lan khẽ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nhìn Lãnh gia.
Lãnh gia nhíu mày, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Trang Thư Lan, gật đầu.
“Ta đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, lần đầu tiên thấy một nữ tử tuyệt tình như ngươi, cho dù hôm nay ngươi không thể là người của ta nhưng coi như chuyến này ta đi cũng không uổng công!”
Trang Thư Lan không nói chỉ đứng chắp tay nhìn Lãnh gia, không thể chỉ vì những lời này của hắn mà lơ là cảnh giác được.
“Được rồi! Nếu như Trang cô nương không thích kinh doanh, ta đây cũng không làm khó nữa!”
Lãnh gia sờ sờ ám khí trong tay áo, cười gian xảo.
“Có điều nếu một ngày nào đó ta biết được Trang cô nương bước chân vào thương trường, nhất định ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!”
Không thể sử dụng được ngươi vậy chỉ còn cách diệt trừ, nếu không nàng chính là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm.
“Chuyện sau này, ai nói trước được, tới lúc đó rồi tính sau!”
Trang Thư Lan miễn cưỡng lên tiếng.
Lãnh gia không nói lại có ý sâu xa khác liếc nhìn Trang Thư Lan. Hắn khẽ phi thân lên, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau khi xác nhận Lãnh gia đã thực sự rời khỏi, Trang Thư Lan mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nói chuyện với những người này thật mệt óc! Nàng xoay người lại thì đã thấy Hoa Như Ngọc đang đỡ Di nương vẫn ngồi trên mặt đất.
“Di nương, người bị làm sao vậy?”
Hoa Như Ngọc thay Di nương phủi đi bụi đất trên quần áo, lo lắng hỏi.
“Tại sao người lại ngồi ở đây?’
Tâm trạng Trang Thư Lan cũng đã ổn định lại, chạy nhanh đến bên người Di nương, tay định đỡ Di nương nhưng đáng tiếc chưa kịp chạm tới vạt áo của nàng đã bị Di nương đẩy ra.
“Trang đại nhân, thảo dân chỉ là một dân đen, ngài làm như vậy muốn giết thảo dân ư?”
Di nương đang hiểu nhầm, coi những điều vừa rồi nàng nói là thật! Trong lòng Trang Thư Lan phức tạp, âm thanh đứt quãng, tay vẫn để như vậy chưa kịp thu lại.
“Di…….. Người nghe con giải thích….”
“Trang đại nhân chớ nói thêm cái gì, thảo dân đã hiểu”
Di nương bám vào cánh tay Hoa Như Ngọc, đứng lên. Khuôn mặt trắng bệch lúc nãy của nàng giờ đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói khẽ run biểu hiện nội tâm nàng lúc nãy vẫn chưa ổn định.
Trang Thư Lan vừa đau lòng vừa chua xót, rất muốn giải thích rõ ràng với Di nương. Nhưng nhìn thấy điệu bộ của Di nương, lúc này lời nói vừa tới miệng lại không có cách nào thốt ra.
“Các người bị sao vậy?”
Hoa Như Ngọc nhìn Di nương rồi lại nhìn Trang Thư Lan, ánh mắt nghi ngờ hỏi.
“Lan Lan có phải muội lại gây sự chọc giận Di nương phải không?”
“Như Ngọc tỷ tỷ…….”
“Như Ngọc, chúng ta đi thôi!”
Di nương ngắt lời Trang Thư Lan, quay đầu không thèm nhìn nàng lấy một cái.
“Chuyện này…….”
Ánh mắt Hoa Như Ngọc hết nhìn Trang Thư Lan rồi lại nhìn Di nương, chần chừ một lúc mới quyết định đỡ Di nương dậy.
Trang Thư Lan hoảng hốt, bởi vì ánh mắt quyết liệt của Di nương thực sự khiến nàng hoảng sợ. Nàng biết nhất định là Di nương rất thất vọng, đau khổ về nàng.
“Di nương, tại sao không nghe con giải thích?”
Chân không thể bước, Trang Thư Lan chỉ có thể dựa vào cảm giác trống rỗng trong lòng mà nói.
“Những việc vừa nãy đã chứng minh tất cả mọi vấn đề rồi, còn việc gì để nói nữa ư?”
Di nương quay lưng về phía nàng, tự giễu cợt cười, nắm bàn tay trắng trẻo thon dài của Hoa Như Ngọc.
“Thảo dân sẽ như lời Trang đại nhân nói, thảo dân chỉ là một kẻ hèn mọn xa lạ!”
“Con không biết hắn sẽ đối xử với người như thế nào cho nên mới nói như vậy!”
Trang Thư Lan xoay người bước tới trước mặt Di nương, nhìn nàng vội vã nói.
“Di nương, người không thể tin tưởng con một lần ư?”
“Ta còn có thể tin tưởng sao? Trước sống và chết, ngươi đã lựa chọn bản thân ngươi!”
Di nương lạnh nhạt nói, trong ánh mắt hoàn toàn quyết liệt.
“Hôm nay ta mới biết được, hóa ra ngươi chỉ vì lợi ích của bản thân! So với mẫu thân của ngươi, ta thực sự hoài nghi ngươi có phải là nữ nhi của nàng hay không? Mẫu thân ngươi là người nặng tình trọng nghĩa, vậy mà ngươi…….. Quên đi! Người không vì mình trời tru đất diệt mà thôi!”
Nghe giọng nói của Di nương càng lúc càng nhỏ, Trang Thư Lan biết hiện tại Di nương đã coi nàng là người như vậy, cho dù mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
“ Di nương, hôm nay chúng ta không nói việc này nữa. Người xem người này, đầu đầy mồ hôi, không bằng về phòng nghỉ ngơi một chút trước, sau đó con….”
“Trang đại nhân, ngài là người cao quý, chỗ chúng ta miếu nhỏ không chứa được nhân vật lớn như ngài, vì thế mời Trang đại nhân trở về!”
Di nương lại ngắt lời Trang Thư Lan.
“Như Ngọc, chúng ta đi! Từ nay về sau, Túy Xuân Uyển không chào đón Trang đại nhân tới đây!”
“Di nương, trước tiên người cũng phải nghe Lan Lan nói đã….. Cho dù có thế nào cũng có thể bỏ qua!”
Giọng điệu Hoa Như Ngọc chậm rãi, nhỏ nhẹ khuyên giải.
“Huống chi Lan Lan còn nhỏ, người là trưởng bối chẳng phải nên bao dung hơn Lan Lan!”
Di nương không nói gì cũng không thèm nhìn Trang Thư Lan.
“Như Ngọc tỷ tỷ, tỷ không cần phải vì muội mà nói nhiều như vậy!”
Vẻ mặt Trang Thư Lan bình tĩnh nhưng trong lòng thì rối bời. Nàng nói.
“Tuổi còn nhỏ không thể lấy làm cái cớ mãi được, huống hồ muội cũng biết bản thân đang làm cái gì! Muội chỉ muốn nói một câu, hôm nay cho dù trước mặt có là mẫu thân của muội, muội cũng sẽ lựa chọn như vậy. Di nương, người là người thông minh, có một số việc hiện tại người không rõ nhưng sẽ có một ngày người sẽ hiểu lựa chọn của con!”
Nói xong Trang Thư Lan chắp tay bái tạ Di nương một lễ.
“ Di nương, Thư Lan xin bái biệt, nhưng nếu một ngày nào đó Túy Xuân Uyển có chuyện muốn con giúp đỡ, con nhất định sẽ làm hết khả năng!”
“Không dám làm phiền Trang đại nhân, chuyện của thảo dân, thảo dân sẽ tự mình giải quyết!”
Di nương cũng không thèm liếc nhìn Trang Thư Lan một cái mà đi thẳng, bước chân vững vàng, bóng dáng dần dần cách xa Trang Thư Lan thẳng cho tới khi tới khúc quanh thì khuất tầm mắt nàng.
Hoa Như Ngọc vẫn chưa rời đi theo Di nương, lấy tay dí đầu Trang Thư Lan, vẻ mặt tràn đầy tức giận nói.
“Trang Thư Lan, rốt cuộc muội làm chuyện tốt gì mà khiến Di nương tức giận như vậy? Hả?”
“…….”
Trang Thư Lan im lặng không trả lời bởi vì nàng thực sự không muốn nhắc lại chuyện đó.
“Từ nhỏ tới lớn, Di nương là người thương yêu muội nhất, vậy mà hôm nay muội lại khiến nàng thất vọng đến thế, muội vẫn còn là người sao? Muội còn có một chút lương tâm nào không?”
Trang Thư Lan vẫn im lặng. Đến nơi này đã mười năm, thời gian vui vẻ nhất của nàng đều là ở Túy Xuân Uyển, ở bên cạnh Di nương. Nàng vẫn còn nhớ rõ, những ngày Di nương tập luyện cho Hoa Như Ngọc và những cô nương khác của Túy Xuân Uyển thì nàng ngồi an vị ở một bên, vừa ăn đồ ăn vừa nhìn các nàng ca múa, thỉnh thoảng lại còn giương nanh múa vuốt chọc phá các nàng. Những tỷ muội kia đối với nàng đều hận nghiến răng nhưng lại không thể làm gì.
“Cũng đúng, nói chuyện lương tâm với một người như muội cũng thật lãng phí nước bọt!”
Hoa Như Ngọc rất bất mãn với thái độ im lặng của Trang Thư Lan, dẫn tới những lời nói khó nghe.
“Ngay cả cha ruột sinh ra muội, muội còn có thể vứt bỏ, huống chi chỉ là một Di nương! Trăm việc lấy chữ hiếu làm đầu, muội đã đem “hiếu” vứt bỏ thì còn phẩm đức, lương tâm gì đáng nói nữa chứ?”
“Đừng nói nữa!”
Sắc mặt Trang Thư Lan khó coi, thậm chí có chút đáng sợ, ánh mắt vốn bình thản giờ cũng đã thấy một vài tia máu.
“Đúng, tỷ nói rất đúng! Trang Thư Lan ta chính là một kẻ máu lạnh, ta thà rằng phụ hết người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta! Ta là đứa con đại bất hiếu, không có lương tâm, không có phẩm đức! Nói vậy tỷ đã hài lòng chưa? Như Ngọc tỷ tỷ?”
Nàng ta dựa vào cái gì mà nói nàng như vậy? Coi như nàng không có tình cảm với Trang Đức, coi như nàng là một kẻ bị đuổi khỏi nhà, cho dù bị người khác nói là một kẻ đại bất hiếu, bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng tại sao nàng ta phải nói ra trước mặt nàng? Hoa Như Ngọc cho là nàng thật sự không để ý ư? Ai mà lại không hi vọng có một gia đình ấm áp chứ, đứa con nào lại không mong muốn được cha mẹ yêu thương ? Có điều Trang Đức từ trước cho tới nay vẫn không quan tâm tới nàng, để cho người khác tuỳ ý nhục mạ nàng, vậy thử hỏi tại sao nàng lại phải ở lại nơi đó chịu thiệt?
“Lan Lan…”
Ánh mắt Hoa Như Ngọc sợ hãi nhìn Trang Thư Lan. Trang Thư Lan như thế nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, không còn là một Trang Thư Lan thong dong, tự tại của ngày thường nữa mà giọng nói lúc này tản ra oán khí, ngữ điệu lạnh lùng, không rõ là nàng đang tự giễu hay trào phúng.
Trang Thư Lan không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, bước chân từ tốn, rất tao nhã, chẳng khác gì ngày thường, chỉ là ra tới cửa Túy Xuân Uyển nàng “không cẩn thận” đạp gãy cửa mà thôi.
Những bông tuyết ngoài trời vẫn bay bay, nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn tưởng chừng như không có gì mà đã đắp rải khắp mặt đất.
Lãnh gia không thèm quan tâm nói, nét cười như có như không nhìn Trang Thư Lan. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm đứng một chỗ, dường như bầu không khí giương cung chĩa kiếm lúc này không ảnh hưởng gì tới nàng.
“Lãnh gia còn do dự cái gì?”
Tuy rằng không phải nàng hiểu rõ Lãnh gia, nhưng nàng dám khẳng định hắn sẽ không giết Di nương. Nếu như hắn thực sự làm như vậy thì sau này lấy ai kinh doanh Túy Xuân Uyển đây?
Lãnh gia không nói cũng không có thêm hành động nào, cuối cùng thu kiếm cười nói.
“Trang Thư Lan, ngươi đúng là ý chí sắt đá! Nếu ngươi đối với Di nương như thế chỉ e đối với tên sát thủ – sư phụ của ngươi cũng chẳng khác gì!”
“Ha! Nếu thế thì sao, mà không phải vậy thì làm sao? Việc này ta có cần báo cáo với Lãnh gia không?”
Trang Thư Lan khẽ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nhìn Lãnh gia.
Lãnh gia nhíu mày, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Trang Thư Lan, gật đầu.
“Ta đã hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, lần đầu tiên thấy một nữ tử tuyệt tình như ngươi, cho dù hôm nay ngươi không thể là người của ta nhưng coi như chuyến này ta đi cũng không uổng công!”
Trang Thư Lan không nói chỉ đứng chắp tay nhìn Lãnh gia, không thể chỉ vì những lời này của hắn mà lơ là cảnh giác được.
“Được rồi! Nếu như Trang cô nương không thích kinh doanh, ta đây cũng không làm khó nữa!”
Lãnh gia sờ sờ ám khí trong tay áo, cười gian xảo.
“Có điều nếu một ngày nào đó ta biết được Trang cô nương bước chân vào thương trường, nhất định ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!”
Không thể sử dụng được ngươi vậy chỉ còn cách diệt trừ, nếu không nàng chính là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm.
“Chuyện sau này, ai nói trước được, tới lúc đó rồi tính sau!”
Trang Thư Lan miễn cưỡng lên tiếng.
Lãnh gia không nói lại có ý sâu xa khác liếc nhìn Trang Thư Lan. Hắn khẽ phi thân lên, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau khi xác nhận Lãnh gia đã thực sự rời khỏi, Trang Thư Lan mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nói chuyện với những người này thật mệt óc! Nàng xoay người lại thì đã thấy Hoa Như Ngọc đang đỡ Di nương vẫn ngồi trên mặt đất.
“Di nương, người bị làm sao vậy?”
Hoa Như Ngọc thay Di nương phủi đi bụi đất trên quần áo, lo lắng hỏi.
“Tại sao người lại ngồi ở đây?’
Tâm trạng Trang Thư Lan cũng đã ổn định lại, chạy nhanh đến bên người Di nương, tay định đỡ Di nương nhưng đáng tiếc chưa kịp chạm tới vạt áo của nàng đã bị Di nương đẩy ra.
“Trang đại nhân, thảo dân chỉ là một dân đen, ngài làm như vậy muốn giết thảo dân ư?”
Di nương đang hiểu nhầm, coi những điều vừa rồi nàng nói là thật! Trong lòng Trang Thư Lan phức tạp, âm thanh đứt quãng, tay vẫn để như vậy chưa kịp thu lại.
“Di…….. Người nghe con giải thích….”
“Trang đại nhân chớ nói thêm cái gì, thảo dân đã hiểu”
Di nương bám vào cánh tay Hoa Như Ngọc, đứng lên. Khuôn mặt trắng bệch lúc nãy của nàng giờ đã bình tĩnh lại, nhưng giọng nói khẽ run biểu hiện nội tâm nàng lúc nãy vẫn chưa ổn định.
Trang Thư Lan vừa đau lòng vừa chua xót, rất muốn giải thích rõ ràng với Di nương. Nhưng nhìn thấy điệu bộ của Di nương, lúc này lời nói vừa tới miệng lại không có cách nào thốt ra.
“Các người bị sao vậy?”
Hoa Như Ngọc nhìn Di nương rồi lại nhìn Trang Thư Lan, ánh mắt nghi ngờ hỏi.
“Lan Lan có phải muội lại gây sự chọc giận Di nương phải không?”
“Như Ngọc tỷ tỷ…….”
“Như Ngọc, chúng ta đi thôi!”
Di nương ngắt lời Trang Thư Lan, quay đầu không thèm nhìn nàng lấy một cái.
“Chuyện này…….”
Ánh mắt Hoa Như Ngọc hết nhìn Trang Thư Lan rồi lại nhìn Di nương, chần chừ một lúc mới quyết định đỡ Di nương dậy.
Trang Thư Lan hoảng hốt, bởi vì ánh mắt quyết liệt của Di nương thực sự khiến nàng hoảng sợ. Nàng biết nhất định là Di nương rất thất vọng, đau khổ về nàng.
“Di nương, tại sao không nghe con giải thích?”
Chân không thể bước, Trang Thư Lan chỉ có thể dựa vào cảm giác trống rỗng trong lòng mà nói.
“Những việc vừa nãy đã chứng minh tất cả mọi vấn đề rồi, còn việc gì để nói nữa ư?”
Di nương quay lưng về phía nàng, tự giễu cợt cười, nắm bàn tay trắng trẻo thon dài của Hoa Như Ngọc.
“Thảo dân sẽ như lời Trang đại nhân nói, thảo dân chỉ là một kẻ hèn mọn xa lạ!”
“Con không biết hắn sẽ đối xử với người như thế nào cho nên mới nói như vậy!”
Trang Thư Lan xoay người bước tới trước mặt Di nương, nhìn nàng vội vã nói.
“Di nương, người không thể tin tưởng con một lần ư?”
“Ta còn có thể tin tưởng sao? Trước sống và chết, ngươi đã lựa chọn bản thân ngươi!”
Di nương lạnh nhạt nói, trong ánh mắt hoàn toàn quyết liệt.
“Hôm nay ta mới biết được, hóa ra ngươi chỉ vì lợi ích của bản thân! So với mẫu thân của ngươi, ta thực sự hoài nghi ngươi có phải là nữ nhi của nàng hay không? Mẫu thân ngươi là người nặng tình trọng nghĩa, vậy mà ngươi…….. Quên đi! Người không vì mình trời tru đất diệt mà thôi!”
Nghe giọng nói của Di nương càng lúc càng nhỏ, Trang Thư Lan biết hiện tại Di nương đã coi nàng là người như vậy, cho dù mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
“ Di nương, hôm nay chúng ta không nói việc này nữa. Người xem người này, đầu đầy mồ hôi, không bằng về phòng nghỉ ngơi một chút trước, sau đó con….”
“Trang đại nhân, ngài là người cao quý, chỗ chúng ta miếu nhỏ không chứa được nhân vật lớn như ngài, vì thế mời Trang đại nhân trở về!”
Di nương lại ngắt lời Trang Thư Lan.
“Như Ngọc, chúng ta đi! Từ nay về sau, Túy Xuân Uyển không chào đón Trang đại nhân tới đây!”
“Di nương, trước tiên người cũng phải nghe Lan Lan nói đã….. Cho dù có thế nào cũng có thể bỏ qua!”
Giọng điệu Hoa Như Ngọc chậm rãi, nhỏ nhẹ khuyên giải.
“Huống chi Lan Lan còn nhỏ, người là trưởng bối chẳng phải nên bao dung hơn Lan Lan!”
Di nương không nói gì cũng không thèm nhìn Trang Thư Lan.
“Như Ngọc tỷ tỷ, tỷ không cần phải vì muội mà nói nhiều như vậy!”
Vẻ mặt Trang Thư Lan bình tĩnh nhưng trong lòng thì rối bời. Nàng nói.
“Tuổi còn nhỏ không thể lấy làm cái cớ mãi được, huống hồ muội cũng biết bản thân đang làm cái gì! Muội chỉ muốn nói một câu, hôm nay cho dù trước mặt có là mẫu thân của muội, muội cũng sẽ lựa chọn như vậy. Di nương, người là người thông minh, có một số việc hiện tại người không rõ nhưng sẽ có một ngày người sẽ hiểu lựa chọn của con!”
Nói xong Trang Thư Lan chắp tay bái tạ Di nương một lễ.
“ Di nương, Thư Lan xin bái biệt, nhưng nếu một ngày nào đó Túy Xuân Uyển có chuyện muốn con giúp đỡ, con nhất định sẽ làm hết khả năng!”
“Không dám làm phiền Trang đại nhân, chuyện của thảo dân, thảo dân sẽ tự mình giải quyết!”
Di nương cũng không thèm liếc nhìn Trang Thư Lan một cái mà đi thẳng, bước chân vững vàng, bóng dáng dần dần cách xa Trang Thư Lan thẳng cho tới khi tới khúc quanh thì khuất tầm mắt nàng.
Hoa Như Ngọc vẫn chưa rời đi theo Di nương, lấy tay dí đầu Trang Thư Lan, vẻ mặt tràn đầy tức giận nói.
“Trang Thư Lan, rốt cuộc muội làm chuyện tốt gì mà khiến Di nương tức giận như vậy? Hả?”
“…….”
Trang Thư Lan im lặng không trả lời bởi vì nàng thực sự không muốn nhắc lại chuyện đó.
“Từ nhỏ tới lớn, Di nương là người thương yêu muội nhất, vậy mà hôm nay muội lại khiến nàng thất vọng đến thế, muội vẫn còn là người sao? Muội còn có một chút lương tâm nào không?”
Trang Thư Lan vẫn im lặng. Đến nơi này đã mười năm, thời gian vui vẻ nhất của nàng đều là ở Túy Xuân Uyển, ở bên cạnh Di nương. Nàng vẫn còn nhớ rõ, những ngày Di nương tập luyện cho Hoa Như Ngọc và những cô nương khác của Túy Xuân Uyển thì nàng ngồi an vị ở một bên, vừa ăn đồ ăn vừa nhìn các nàng ca múa, thỉnh thoảng lại còn giương nanh múa vuốt chọc phá các nàng. Những tỷ muội kia đối với nàng đều hận nghiến răng nhưng lại không thể làm gì.
“Cũng đúng, nói chuyện lương tâm với một người như muội cũng thật lãng phí nước bọt!”
Hoa Như Ngọc rất bất mãn với thái độ im lặng của Trang Thư Lan, dẫn tới những lời nói khó nghe.
“Ngay cả cha ruột sinh ra muội, muội còn có thể vứt bỏ, huống chi chỉ là một Di nương! Trăm việc lấy chữ hiếu làm đầu, muội đã đem “hiếu” vứt bỏ thì còn phẩm đức, lương tâm gì đáng nói nữa chứ?”
“Đừng nói nữa!”
Sắc mặt Trang Thư Lan khó coi, thậm chí có chút đáng sợ, ánh mắt vốn bình thản giờ cũng đã thấy một vài tia máu.
“Đúng, tỷ nói rất đúng! Trang Thư Lan ta chính là một kẻ máu lạnh, ta thà rằng phụ hết người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta! Ta là đứa con đại bất hiếu, không có lương tâm, không có phẩm đức! Nói vậy tỷ đã hài lòng chưa? Như Ngọc tỷ tỷ?”
Nàng ta dựa vào cái gì mà nói nàng như vậy? Coi như nàng không có tình cảm với Trang Đức, coi như nàng là một kẻ bị đuổi khỏi nhà, cho dù bị người khác nói là một kẻ đại bất hiếu, bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng tại sao nàng ta phải nói ra trước mặt nàng? Hoa Như Ngọc cho là nàng thật sự không để ý ư? Ai mà lại không hi vọng có một gia đình ấm áp chứ, đứa con nào lại không mong muốn được cha mẹ yêu thương ? Có điều Trang Đức từ trước cho tới nay vẫn không quan tâm tới nàng, để cho người khác tuỳ ý nhục mạ nàng, vậy thử hỏi tại sao nàng lại phải ở lại nơi đó chịu thiệt?
“Lan Lan…”
Ánh mắt Hoa Như Ngọc sợ hãi nhìn Trang Thư Lan. Trang Thư Lan như thế nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, không còn là một Trang Thư Lan thong dong, tự tại của ngày thường nữa mà giọng nói lúc này tản ra oán khí, ngữ điệu lạnh lùng, không rõ là nàng đang tự giễu hay trào phúng.
Trang Thư Lan không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, bước chân từ tốn, rất tao nhã, chẳng khác gì ngày thường, chỉ là ra tới cửa Túy Xuân Uyển nàng “không cẩn thận” đạp gãy cửa mà thôi.
Những bông tuyết ngoài trời vẫn bay bay, nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn tưởng chừng như không có gì mà đã đắp rải khắp mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.