Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 52: Tuyệt tình

Lạc Thanh

22/03/2016

Buổi trưa ở Túy Xuân Uyển luôn yên ắng.

Trang Thư Lan lén lút bước vào hậu viện Túy Xuân Uyển – nơi duy nhất còn “sạch sẽ” theo cửa sau.

“Lan cô nương thật rong chơi nhàn nhã! Ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu!”

Âm thanh nhẹ bay nhưng lại vang dội.

Giọng điệu này, Trang Thư Lan nhớ rất rõ! Cũng bởi vì nhớ rõ cho nên cơ bắp toàn thân đều căng cứng! Chỉ có điều, thân thể nàng căng cứng không có nghĩa là suy nghĩ của nàng cũng phải vậy. Trang Thư Lan nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Nàng vừa nhìn khắp hậu viện trống trải tìm kiếm thứ gì đó vừa chậm rãi trêu đùa.

“A! Để cho Lãnh gia chờ đợi đã lâu, ta đây vô cùng vinh hạnh!”

Ánh mắt sắc bén không bỏ qua từng góc nhỏ trong hậu viện, rất nhanh nàng đã phát hiện ra chỗ ẩn thân của Lãnh gia – phía trên cây.

“Phản ứng rất nhanh, có khí chất trở thành thương nhân hàng đầu!”

Lãnh gia vô cùng hài lòng với phản ứng bình tĩnh của Trang Thư Lan, khoé miệng ẩn chứa ý cười.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh gia, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Trang Thư Lan – hắn quá tuấn mỹ để làm một sát thủ! Cũng khó trách hắn có thể lăn lộn nhiều năm như vậy trên thương trường.

Chẳng qua Trang Thư Lan có chút bất mãn đối với câu nói kia của Lãnh gia, việc nàng có năng lực để trở thành một đại thương nhân thì có liên quan gì tới hắn!

Cho nênTrang Thư Lan không thèm nhìn Lãnh gia, thẳng thắn mở miệng.

“Lãnh gia tìm ta có việc gì?”

Nàng đi thẳng vào vấn đề. Tuyết rơi càng ngày càng nặng hạt, nàng nào có tâm tình đứng đây nói nhiều với hắn.

Đủ hào sảng, lại không ngượng ngùng! Tuy rằng nàng chưa từng bước chân vào giang hồ nhưng lại có tính cách thẳng thắn của một nữ tử chốn giang hồ, không giống những nữ tử khuê các khác, thấy một nam nhân xa lạ liền đỏ mặt, giọng nói nũng nịu.

“ Công tử tìm ta có chuyện gì muốn hỏi ư?”

Lập tức cảm tình của Lãnh gia đối với Trang Thư Lan tăng lên vùn vụt. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, ánh mắt sắc bén đánh giá nữ nhân mà hắn bỏ ra không ít công sức mới tìm được, càng nhìn càng vừa mắt : Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thái độ bình thản, bộ dạng chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể nói là một đại mỹ nhân, dáng đứng thẳng. Tuy rằng mặc trên mình rất nhiều áo ấm nhưng nhìn nàng vẫn rất nhỏ gọn. Mà điều đáng nói nhất là, nữ nhân này không phải là một cái gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài mà không có học thức tài năng), nàng còn có đầu óc nhanh nhạy của một kẻ kinh doanh, buôn bán! Đầu óc như vậy, nếu không kinh doanh thì thật là lãng phí!

“Lan cô nương, vài ngày trước đây ta có nhắc tới chuyện ngươi làm thủ hạ cho ta, ngươi đã suy nghĩ tới chưa?”

Nhắc tới chuyện này, Lãnh gia cũng có chút tức giận, từ trước tới nay trên giang hồ, hắn chưa từng “cầu” một người như vậy? Chỉ trừ Trang Thư Lan và sư phụ của nàng – Huyễn Bách.

“Cám ơn Lãnh gia đã quan tâm”

Trang Thư Lan cười xã giao, từ từ nói.

“Có điều, ta chưa bao giờ thay đổi quyết định của bản thân!”

Mặc dù hiện tại nàng rất muốn tìm một đối tác làm ăn, nhưng cho dù không tìm được ai nàng cũng sẽ không làm thủ hạ của Lãnh gia, cũng như đáp ứng bất cứ điều kiện gì của hắn. Bởi vì hắn là người trong giang hồ! Mà nàng lại không muốn liên quan nhiều tới người trong giang hồ, chỉ chuyện trên quan trường và chuyện trên thương trường buôn bán sau này cũng đủ hao tổn tinh thần rồi. Nếu như lại có quan hệ với người trong giang hồ nữa chỉ e về sau nàng sẽ không còn ngày nào được yên ổn .

“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ! Ta đây biết hiện tại ngươi đã bị đuổi ra khỏi phủ, bây giờ hai bàn tay trắng, chẳng lẽ ngươi định cả đời này sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác ư?”

Lãnh gia hạ giọng dụ dỗ.



Xem ra Lãnh gia này đã nắm được tất cả tình hình của nàng! Về điểm này Trang Thư Lan không hề nghĩ tới, nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân tại sao Lãnh gia lại đi điều tra nàng? Có vẻ tình báo của hắn làm việc rất hiệu quả.

Nhưng mà hắn biết tình hình cụ thể của nàng thì làm được gì chứ?

Trang Thư Lan nhếch môi cười.

“Lãnh gia suy nghĩ nhiều qua, những điều này là chuyện riêng của ta, không cần nhọc công Lãnh gia quan tâm! Nếu như Lãnh gia không có chuyện gì vậy ta đây xin cáo từ!”

“Muốn đi tìm Di nương, muốn mượn bạc của Di nương sao?”

Lãnh gia cười lạnh.

Trang Thư Lan hơi giật mình. Lãnh gia nói không sai, biện pháp này nàng cũng đã từng nghĩ qua nhưng lại nhất định phủ quyết. Bởi vì Túy Xuân Uyển bây giờ đã nằm trong tay Lãnh gia, hơn nữa Di nương cũng coi như là thủ hạ của Lãnh gia, nếu như để nàng giúp mình nhất định sẽ khiến Di nương khó xử – mệnh lệnh của Lãnh gia không thể không tuân theo, đặc biệt hắn lại là thủ lĩnh của Thiên Ưng Các – tổ chức sát thủ giết người không chớp mắt; mà nữ nhi của bạn tốt không thể không để ý, hơn mười năm tình nghĩa cũng không phải bình thường.

“Lãnh gia thật đúng là thích nghe chuyện riêng của người khác!”

Giọng Trang Thư Lan trầm xuống.

“Ta nói rồi, ta sẽ không gia nhập dưới trướng Lãnh gia! Hơn nữa Lãnh gia đừng lấy Di nương hay Túy Xuân Uyển ra uy hiếp ta. Một kẻ ngay cả cha mẹ, tỷ muội, gia tộc đều vứt bỏ được như ta đừng hi vọng sẽ coi trọng bất cứ kẻ nào!”

“Nghe qua có vẻ thật nhẫn tâm nhưng ……. Ta đây vẫn phải thử xem mới biết được!”

Lãnh gia mỉm cười tàn ác khiến nàng lạnh cả sống lưng!

Trang Thư Lan cảm giác được nụ cười trên mặt nàng càng ngày càng cứng ngắc, đầu óc cũng cảm thấy lo sợ. Bởi vì nàng biết theo tính cách của Lãnh gia hiện tại hoàn toàn có thể lấy mạng sống của người khác để uy hiếp nàng.

Nhưng Trang Thư Lan không muốn để hắn quản chế nàng, càng không muốn hắn nắm được nhược điểm của mình, bằng không thực sự sau này nàng sẽ liên quan với đám người trong giang hồ. Vậy phải làm thế nào? Trang Thư Lan vẫn nhìn Lãnh gia chằm chằm, do dự một lúc lâu cuối cùng nàng quyết định đánh cược một lần.

“Được thôi!”

Trang Thư Lan cười như gió xuân, giọng nói nhẹ nhàng không phát hiện ra một chút căng thẳng nào trong đó.

“Lãnh gia cứ việc thử đi, dù sao giết người phóng hoả cũng là nghề chính của ngươi, nhất định sẽ làm sạch sẽ, vậy ta cũng không phải lo thu dọn hậu trường rồi!”

“Ngươi dám chắc là ta không làm ư? Ngươi không để ý tới sống chết của Di nương cũng như những người khác trong Túy Xuân Uyển sao?”

Tuy rằng khoé miệng Lãnh gia vẫn tươi cười nhưng trong con ngươi lại lộ ra vài phần kinh ngạc – hắn không thể ngờ Trang Thư Lan có thể dễ dàng nói chuyện mà không hề để ý tới sinh tử của người khác! Nhưng hắn lại có cảm giác hình như nàng đang đánh cược. Hắn nhớ lại lúc Túy Xuân Uyển bước vào thời điểm sinh tử, chẳng phải nàng đã ra tay cứu giúp sao?

“Lãnh gia muốn làm gì, không cần phải dong dài nhiều lời như vậy!”

Trang Thư Lan thiếu kiên nhẫn, chau mày nói.

Lãnh gia rất ngạc nhiên. Nghe giọng điệu này quả thật nàng không hề coi trọng sống chết của những người khác. Thái độ của nàng lúc này cũng khiến Di nương đứng sau nàng cách đó không xa biểu lộ vẻ mặt không thể tin.

“Ý ngươi là cho dù ta có dùng tính mạng của Di nương uy hiếp ngươi, ngươi cũng không chịu làm việc cho ta?”

Lãnh gia tiếp tục hỏi thử, đồng thời ánh mắt liếc nhìn một người đang từ trong phòng bước ra. Di nương nghe thấy hắn hỏi câu này cũng nín thở ngừng bước.

“Điều ta không thích, trên đời này không ai có thể uy hiếp ta!”



Trang Thư Lan trả lời tuỳ hứng nhưng lại có thâm ý sâu sắc

Nhưng lúc này Lãnh gia cũng không có để ý tới ý tứ trong lời nói của nàng.

“Quả nhiên là tâm can ngoan độc, mười năm tình nghĩa đối với ngươi cũng không đáng giá một đồng tiền. Với tâm địa của ngươi không đi làm sát thủ quả là một điều đáng tiếc”

Là một sát thủ, yếu tố quan trọng nhất chính là tàn nhẫn, vô tâm, tuyệt tình!

“Người không vì mình, trời tru đất diệt! Bản thân ta cũng khó bảo toàn cần gì phải quan tâm tới sống chết của người khác?”

Trang Thư Lan cười, cười đến lạnh lùng.

“Chẳng lẽ Lãnh gia không phải người như vậy ư?”

Từ lúc quen biết Lãnh gia, nàng chỉ biết hắn là một kẻ kiêu ngạo, một kẻ chỉ biết tới lợi ích của bản thân, vì mục đích của bản thân mà không ngại dồn người khác vào bước đường cùng. Vì thế đàm phán với một người như vậy hoàn toàn lãng phí nước bọt!

“Ha ha! Tiểu nha đầu ngươi cũng thật có mắt nhìn người!”

Lãnh gia cười mỉa mai.

“Có điều ta rất muốn biết, nếu như để người chăm sóc ngươi hơn mười năm qua nghe được những lời này của ngươi thì sẽ như thế nào?”

Bị Di nương nghe được? Trang Thư Lan cảm thấy kinh hãi, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Dưới mái hiên Di nương đang dựa vào cửa phòng, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy đã không thể giữ được khăn lụa trong tay.

“Lan nhi….”

Âm thanh yếu ớt lại gắng gượng cười.

“Lan nhi, những lời vừa rồi của con tất cả đều là thật tâm ư?”

Không phải đâu Di nương! Đây chỉ là kế tạm thời đối phó mà thôi. Trong lòng con trên đời này Di nương là người quan trọng nhất! Nhưng cũng bởi vì là người quan trọng nhất cho nên con mới muốn bảo hộ người, con không muốn bị người khác dùng người để uy hiếp, cho nên con không thể không nói như vậy!

Nàng rất muốn, rất muốn nói lên những lời trong đáy lòng…… nhưng lúc này nàng biết, nếu như nói ra thì tất cả công sức nàng bỏ ra vừa rồi là vô ích sao?

“Đương nhiên!”

Trang Thư Lan hạ quyết tâm nói, không dám nhìn Di nương mà cười lạnh.

“Ngay cả cha ruột ta cũng không xem trọng, huống chi ngươi chỉ là một người xa lạ không có quan hệ huyết thống!”

Những lời này của Trang Thư Lan giống như một đao chém thẳng xuống Di nương. Chỉ trong nháy mắt Di nương ngã khuỵu trên mặt đất, nước mắt theo khoé mắt chảy xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh tươi cười của Trang Thư Lan trong mười năm qua, giọng nói mềm mại chân thành “Di nương, trên đời này người đối với con tốt nhất! Chờ sau này khi con lớn lên, người không cần làm tú bà nữa, con sẽ nuôi người!”

“Ha ha ha…..”

Di nương cười nghe thật thê lương. Người trước mặt nàng coi như nữ nhi của chính mình nuôi dưỡng hơn mười năm, vậy mà trong lòng nó mình chỉ là một người xa lạ không có quan hệ gì!

Thấy Di nương như vậy Trang Thư Lan vô cùng đau lòng, rất muốn chạy tới trước mặt để đỡ nàng dậy, muốn giải thích rõ cho nàng tất cả. Nhưng lý trí nàng không cho phép, Trang Thư Lan biết Lãnh gia chưa đi khỏi. Hắn vẫn còn ở lại xem kịch hay, hơn nữa đã đi tới bước này nàng không thể quay đầu được nữa.

Lãnh gia cười bí hiểm nhìn chằm chằm vẻ mặt bình thản của Trang Thư Lan,nháy mắt phi thân tới trước mặt Di nương. Một vệt ánh sáng vụt lên, mũi kiếm đã chỉ trước mặt Di nương. Mà bên này tâm Trang Thư Lan cũng chấn động nhìn Di nương bị doạ tới hồn bay phách lạc, nhanh chóng đưa tay ra, ánh mắt lạnh lùng lộ ra nhiều tầng sát ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook