Chương 26
Nhung_kut3_tiara
18/07/2014
Diễm My! Dừng lại!
Nó nhịn không nổi gắt lên. Kẻ thù cũng được, bạn bè cũng chẳng sao, nhưng đừng ép nó chứng kiến hành động điên rồ này! Kéo Diễm My ra xa, nắm chặt bả vai cô, nó nghiến từng chữ:
- Anh ta chết rồi! Diễm My, cô tỉnh táo đi có được không? Trả thù rồi, cô sống tiếp bằng cách này ư?
Đã lâu rồi nó không dùng tới giọng điệu tức giận như vậy với ai. Diễm My sau một hồi ngây ngốc thì chậm rãi bình tĩnh trở lại, da mặt trở nên tái nhợt thiếu sức sống, dần dần có hồn trở lại. Diễm My ôm nó khóc lớn.
- Bảo Hân... Xin lỗi... Nhưng ta không còn cách nào khác!
- Ổn rồi. Không sao cả_ nó trấn an Diễm My_ Chúng ta đi về thôi.
Cả năm người cùng rời đi. Diễm My xoay người nhìn Thế Phong một lần nữa. Cảm giác kì lạ cứ ăn sâu vào đầu. Thế Phong... Hắn ta dễ chết vậy sao?
Đột nhiên... Xác Thế Phong có điểm khác thường. Không kịp suy nghĩ gì, Diễm My đẩy mạnh nó ra xa.
- Bảo Hân! Cẩn thận!
- Đi chết đi!
Pằng!
...
Thế Phong bỗng dưng vùng dậy và bắn súng về phía nó. Diễm My thay nó nhận hết ba viên đạn. Cô từ từ ngã xuống...
- Diễm My! Diễm My!
Nó bị đẩy vào lòng hắn, vội vàng tránh thoát, lay lay thân hình Diễm My. Đồ ngốc! Sao lại đỡ đạn cho nó chứ!
Thế Phong nhìn người đã gục xuống kia, ha ha cười:
- Tao biết trước là cô ta không đáng tin! Rất may là tao có chuẩn bị. Đây là kết cục cho kẻ dám phản bội tao!
- Vậy thì anh cũng chết theo đi!
Nó mở giọng lạnh lẽo, lắc mình một cái, người nó đã không còn ở đó. Thể lực đã hồi phục tám chín phần nên tốc độ của nó rất nhanh. Chỉ một giây sau, con dao đã liếm gọn cổ Thế Phong. Chưa kịp phản ứng, mạng sống của Thế Phong đã bị kết liễu.
Từ nay, tất cả thù hận đã chấm dứt...
- Bệnh viện... Mau đưa Diễm My vào bệnh viện!
Hoàn thành xong, nó dìu lấy thân hình Diễm My, hét lên với ba người con trai đang đứng kia. Giọng nói yếu ớt của Diễm My kéo tầm mắt nó xuống.
- Bảo Hân... Không kịp đâu... Ta biết... Ta không sống... được... nữa...
- Không! Đừng nói bậy!_ nước mắt nó rớt xuống_ Mi sẽ sống!
- Để ta nói hết..._ Diễm My bắt đầu thở dốc_ Ta đi rồi... Hãy vui vẻ lên... Đừng thu mình trong bọc nữa...
- Ta biết_ nó nén khóc ra tiếng.
- Sau khi ta chết... Đề tên trên mộ ta là... Mi Yeon... Đó là cuộc sống... Ước mơ của ta... Không thù hận... Không chém... giết...
Nói xong, Diễm My buông thõng cánh tay xuống, trên môi là nụ cười mãn nguyện. Giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên gò má nhỏ bé...
- Không!!!
Nó nhịn không nổi gắt lên. Kẻ thù cũng được, bạn bè cũng chẳng sao, nhưng đừng ép nó chứng kiến hành động điên rồ này! Kéo Diễm My ra xa, nắm chặt bả vai cô, nó nghiến từng chữ:
- Anh ta chết rồi! Diễm My, cô tỉnh táo đi có được không? Trả thù rồi, cô sống tiếp bằng cách này ư?
Đã lâu rồi nó không dùng tới giọng điệu tức giận như vậy với ai. Diễm My sau một hồi ngây ngốc thì chậm rãi bình tĩnh trở lại, da mặt trở nên tái nhợt thiếu sức sống, dần dần có hồn trở lại. Diễm My ôm nó khóc lớn.
- Bảo Hân... Xin lỗi... Nhưng ta không còn cách nào khác!
- Ổn rồi. Không sao cả_ nó trấn an Diễm My_ Chúng ta đi về thôi.
Cả năm người cùng rời đi. Diễm My xoay người nhìn Thế Phong một lần nữa. Cảm giác kì lạ cứ ăn sâu vào đầu. Thế Phong... Hắn ta dễ chết vậy sao?
Đột nhiên... Xác Thế Phong có điểm khác thường. Không kịp suy nghĩ gì, Diễm My đẩy mạnh nó ra xa.
- Bảo Hân! Cẩn thận!
- Đi chết đi!
Pằng!
...
Thế Phong bỗng dưng vùng dậy và bắn súng về phía nó. Diễm My thay nó nhận hết ba viên đạn. Cô từ từ ngã xuống...
- Diễm My! Diễm My!
Nó bị đẩy vào lòng hắn, vội vàng tránh thoát, lay lay thân hình Diễm My. Đồ ngốc! Sao lại đỡ đạn cho nó chứ!
Thế Phong nhìn người đã gục xuống kia, ha ha cười:
- Tao biết trước là cô ta không đáng tin! Rất may là tao có chuẩn bị. Đây là kết cục cho kẻ dám phản bội tao!
- Vậy thì anh cũng chết theo đi!
Nó mở giọng lạnh lẽo, lắc mình một cái, người nó đã không còn ở đó. Thể lực đã hồi phục tám chín phần nên tốc độ của nó rất nhanh. Chỉ một giây sau, con dao đã liếm gọn cổ Thế Phong. Chưa kịp phản ứng, mạng sống của Thế Phong đã bị kết liễu.
Từ nay, tất cả thù hận đã chấm dứt...
- Bệnh viện... Mau đưa Diễm My vào bệnh viện!
Hoàn thành xong, nó dìu lấy thân hình Diễm My, hét lên với ba người con trai đang đứng kia. Giọng nói yếu ớt của Diễm My kéo tầm mắt nó xuống.
- Bảo Hân... Không kịp đâu... Ta biết... Ta không sống... được... nữa...
- Không! Đừng nói bậy!_ nước mắt nó rớt xuống_ Mi sẽ sống!
- Để ta nói hết..._ Diễm My bắt đầu thở dốc_ Ta đi rồi... Hãy vui vẻ lên... Đừng thu mình trong bọc nữa...
- Ta biết_ nó nén khóc ra tiếng.
- Sau khi ta chết... Đề tên trên mộ ta là... Mi Yeon... Đó là cuộc sống... Ước mơ của ta... Không thù hận... Không chém... giết...
Nói xong, Diễm My buông thõng cánh tay xuống, trên môi là nụ cười mãn nguyện. Giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên gò má nhỏ bé...
- Không!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.