Chương 9: Giấc mơ
Cat - Zen - Kir
18/03/2015
Nó đã ngủ và Kyo đã đắp chăn cho nó rồi họ đi xuống phòng khách nói chuyện. Cả ba đứa rất ngạc nhiên vì khả năng này của nó.
- Tớ không biết con bé lại có sức mạnh đến như vậy.
Kyo lo lắng, Leo nhìn họ rồi cậu cũng lên tiếng.
- Bọn thợ săn đã ở đó. em ra chúng chỉ muốn thử để xem sức mạnh của Sarah đến đâu.
- Cậu nói cũng phải.
Kyo vẻ buồn bã, vừa lúc đó ba mẹ cậu đã về. Họ ngạc nhiên khi thấy ba đứa ngồi đó vẻ khó xử.
- Đã có chuyện gì sao?
- Tiểu Bạch đã mất kiểm soát sức mạnh của mình.
Kyo trả lời thì ba cậu đã đi lên phòng của nó còn mẹ cậu thì ngồi lại nói chuyện và giúp trị vết thương cho Leo. Trên phòng của nó, ba nó kéo chiếc ghế và ngồi xuống cạnh giường. Nó cũng đã tỉnh lại vì cảm nhận được ba nó đang ở bên cạnh.
- Con ổn chứ tiểu quái?
- Hì hì, con vẫn ổn nhưng mà ba này con sợ lắm.
Nó mỉm cười, ba nó xoa đầu nó. Ba nó hiểu cảm giác của nó hiện tại vì suy cho cùng đứng trước lập trường của nó ai cũng có thể cảm nhận được hết. Ba nó mỉm cười dịu dàng với nó.
- Ba biết, con không hề muốn làm bất cứ ai tổn thương. Nhưng con cần học để kiểm soát nguồn năng lượng vô hạn đó của con.
- Con phải học thật sao?
- Phải, ba sẽ nhờ người đó giúp con.
- Người đó?
Nó ngạc nhiên nhìn ba nó thì ba nó nhìn nó, ông khẽ mỉm cười.
- Con cũng biết đó. Cái người mà giúp cho vam có thể sống như con người.
- Cái ông chú kì dị sao ạ?
- Phải và hiện tại người đó đang là hiệu trưởng ngôi trường mà con theo học đấy tiểu quái.
- Hả?
Nó ngạc nhiên vô cùng rồi nó chu cái mỏ đáng yêu của mình ra mà nói với ba nó.
- Con không thích ông ấy.
- Sao vậy? Ông ấy làm gì con sao?
- Không phải. - lắc đầu - tại ông ấy không thèm nói mời vào rồi còn chặn họng con nữa. Ông ấy xấu tính.
- Haha....ngoan nào tiểu quái. Ông ấy là một người tốt và con sẽ thích ông ấy. Ba đảm bảo đấy.
- Vậy con tin ba đấy.
Nó mỉm cười toe toét, hôm nay Leo và Mika có ở lại nhà nó để ăn tối. Nó ngồi cạnh Kyo và vẫn ăn ngon lành mặc cho ai đấy đang nhìn nó chằm chằm.
- Thiên Bảo.....
Ông Trần lên tiếng thì Kyo có dừng lại xem ba cậu nói gì, ai cũng dừng lại chỉ có nó là vẫn ngồi ăn. Ông Trần nói tiếp.
- Từ ngày mai em gái của con sẽ học buổi sáng trên trường còn lại buổi chiều và đêm sẽ không tham gia CLB nữa mà con bé sẽ đi huấn luyện đặc biệt.
- Vậy là ba đã quyết định?
Kyo hỏi thì ba cậu gật đầu, nó thì vẫn chẳng phản ứng gì. Mika ngồi ngay bên cạnh nó lên tiếng.
- Cậu không thể ăn từ từ à? Cứ như bị bỏ đói ấy. Thức ăn nó có chân chạy đâu?
Nó thấy vậy dừng lại uống nước rồi mới nói chuyện với Mika.
- Thứ nhất khi ăn đừng nói chuyện, thứ hai phải nhiệt tình khi ăn và thứ 3 thức ăn không có chân chạy nhưng chúng ta có tay để gắp. Tôi không thể ra dáng một tiểu thư quyền quý như cậu được nên xin lỗi vì làm cậu khó chịu nhé.
Nói rồi nó đứng dậy, mẹ nó nhìn nó.
- Bạch Nhi con ăn xong rồi sao?
- Vâng ạ, con xin phép.
Nó nói rồi cúi chào mọi người và đi ra ngoài, Leo thấy vậy cũng đứng dậy và đuổi theo nó. Ở phía khuôn viên đằng sau nhà nó, nó ngồi ngay giữa những khóm hoa lung linh đủ sắc màu và hương thơm tỏa ngát.
- Vậy là cô quyết định luyện tập sao?
- Ừm, ba nói làm vậy có thể kiếm soát sức mạnh và có thể bảo vệ được mọi người nữa. Tôi không muốn cậu hay Kyo bị thương vì tôi nữa.
- Vết thương đó........
Leo nhìn nó thì nó đứng dậy và nhìn cậu. Mắt nó đã có vài giọt nước long lanh.
- Xin cậu đừng có lúc nào cũng bảo vệ tôi nữa. Tôi thực sự không thích điều đó một chút nào. Cậu đã hai lần suýt nữa chết vì tôi rồi nên tôi không......
Nó đã khóc và không nói lên lời, Leo tiến đến và ôm lấy nó. Hắn luôn cảm thấy nó phiền phức nhưng hắn không an tâm khi để nó một mình. Nó rất ngây thơ và nó chưa thực sự biết thế nào là tham vọng, ác độc trong cái thế giới mà nó sống.
- Tôi hứa đấy....tôi sẽ không chết.
- Cậu hứa rồi đấy.
Nó ngước lên nhìn hắn, từ đằng xa thì ai đó đang nhìn hai đứa. Một đường cong nhẹ nhàng làm cho khuôn mặt đó càng trở nên thâm độc hơn.
- Phải làm sao đây tiểu thư? Cô chính là thảm họa của thế giới vampire đấy. Hãy cẩn thận nhé vì có rất nhiều người muốn lấy cái đầu của cô.
Nói rồi người đó biến mất, một đêm thật sự là khó ngủ với nó. Nó đã dậy và tiến đến căn phòng bí mật mà Kyo chỉ cho nó. Nó đã bật chế độ bóng đêm cùng với mặt trăng khuyết một nửa. Nó nằm xuống đó và ánh trăng dọi vào.
- Chạy....chạy đi Sarah......
- Ai vậy? Ai đang nói vậy?
Nó vẫn nhắm mắt và đang lơ lửng trong một không gian tối tăm. Nó mở mắt ra và cố tìm đến tia sáng.
- Chạy đi Sarah......Đừng có động vào nó? Đừng động vào.
Tiếng hét vang lên trong đầu nó làm nó khó chịu và bịt tai lại, nó lại nhìn thấy những thứ tồi tệ. Tiếng hét đó vẫn tiếp tục và không có ý định ngừng lại.
- Chạy đi.....nó đang đến đó Sarah. Chạy ngay đi......
- Làm ơn dừng lại......dừng lại đi. Á.........
Nó hét ầm lên và lúc này Kyo đang lay nó dậy. Nó thức dậy và chán lấm tấm mồ hôi, người nó vẫn còn run lên. Thì ra là một giấc mơ, nó nhìn Kyo thì thấy cậu đang lo lắng, Kyo đặt tay lên chán nó.
- Em mơ thấy ác mộng sao?
- Ừm, có khi nào tại em mà mọi người sẽ chết không Kyo?
- Nói linh tinh cái gì vậy Tiểu Bạch, em sẽ không hại ai cả. Có anh ở bên bảo vệ em rồi nên đừng lo gì cả.
Kyo ôm nó vào lòng, hai đứa là sinh đôi nhưng không hiểu sao hai đứa không thể hiểu nhau được. Dù có muốn hiểu cũng chỉ là một chút. Cơn ác mộng này của nó sẽ được tái diễn trong cuộc sống thực của nó chứ?
- Tớ không biết con bé lại có sức mạnh đến như vậy.
Kyo lo lắng, Leo nhìn họ rồi cậu cũng lên tiếng.
- Bọn thợ săn đã ở đó. em ra chúng chỉ muốn thử để xem sức mạnh của Sarah đến đâu.
- Cậu nói cũng phải.
Kyo vẻ buồn bã, vừa lúc đó ba mẹ cậu đã về. Họ ngạc nhiên khi thấy ba đứa ngồi đó vẻ khó xử.
- Đã có chuyện gì sao?
- Tiểu Bạch đã mất kiểm soát sức mạnh của mình.
Kyo trả lời thì ba cậu đã đi lên phòng của nó còn mẹ cậu thì ngồi lại nói chuyện và giúp trị vết thương cho Leo. Trên phòng của nó, ba nó kéo chiếc ghế và ngồi xuống cạnh giường. Nó cũng đã tỉnh lại vì cảm nhận được ba nó đang ở bên cạnh.
- Con ổn chứ tiểu quái?
- Hì hì, con vẫn ổn nhưng mà ba này con sợ lắm.
Nó mỉm cười, ba nó xoa đầu nó. Ba nó hiểu cảm giác của nó hiện tại vì suy cho cùng đứng trước lập trường của nó ai cũng có thể cảm nhận được hết. Ba nó mỉm cười dịu dàng với nó.
- Ba biết, con không hề muốn làm bất cứ ai tổn thương. Nhưng con cần học để kiểm soát nguồn năng lượng vô hạn đó của con.
- Con phải học thật sao?
- Phải, ba sẽ nhờ người đó giúp con.
- Người đó?
Nó ngạc nhiên nhìn ba nó thì ba nó nhìn nó, ông khẽ mỉm cười.
- Con cũng biết đó. Cái người mà giúp cho vam có thể sống như con người.
- Cái ông chú kì dị sao ạ?
- Phải và hiện tại người đó đang là hiệu trưởng ngôi trường mà con theo học đấy tiểu quái.
- Hả?
Nó ngạc nhiên vô cùng rồi nó chu cái mỏ đáng yêu của mình ra mà nói với ba nó.
- Con không thích ông ấy.
- Sao vậy? Ông ấy làm gì con sao?
- Không phải. - lắc đầu - tại ông ấy không thèm nói mời vào rồi còn chặn họng con nữa. Ông ấy xấu tính.
- Haha....ngoan nào tiểu quái. Ông ấy là một người tốt và con sẽ thích ông ấy. Ba đảm bảo đấy.
- Vậy con tin ba đấy.
Nó mỉm cười toe toét, hôm nay Leo và Mika có ở lại nhà nó để ăn tối. Nó ngồi cạnh Kyo và vẫn ăn ngon lành mặc cho ai đấy đang nhìn nó chằm chằm.
- Thiên Bảo.....
Ông Trần lên tiếng thì Kyo có dừng lại xem ba cậu nói gì, ai cũng dừng lại chỉ có nó là vẫn ngồi ăn. Ông Trần nói tiếp.
- Từ ngày mai em gái của con sẽ học buổi sáng trên trường còn lại buổi chiều và đêm sẽ không tham gia CLB nữa mà con bé sẽ đi huấn luyện đặc biệt.
- Vậy là ba đã quyết định?
Kyo hỏi thì ba cậu gật đầu, nó thì vẫn chẳng phản ứng gì. Mika ngồi ngay bên cạnh nó lên tiếng.
- Cậu không thể ăn từ từ à? Cứ như bị bỏ đói ấy. Thức ăn nó có chân chạy đâu?
Nó thấy vậy dừng lại uống nước rồi mới nói chuyện với Mika.
- Thứ nhất khi ăn đừng nói chuyện, thứ hai phải nhiệt tình khi ăn và thứ 3 thức ăn không có chân chạy nhưng chúng ta có tay để gắp. Tôi không thể ra dáng một tiểu thư quyền quý như cậu được nên xin lỗi vì làm cậu khó chịu nhé.
Nói rồi nó đứng dậy, mẹ nó nhìn nó.
- Bạch Nhi con ăn xong rồi sao?
- Vâng ạ, con xin phép.
Nó nói rồi cúi chào mọi người và đi ra ngoài, Leo thấy vậy cũng đứng dậy và đuổi theo nó. Ở phía khuôn viên đằng sau nhà nó, nó ngồi ngay giữa những khóm hoa lung linh đủ sắc màu và hương thơm tỏa ngát.
- Vậy là cô quyết định luyện tập sao?
- Ừm, ba nói làm vậy có thể kiếm soát sức mạnh và có thể bảo vệ được mọi người nữa. Tôi không muốn cậu hay Kyo bị thương vì tôi nữa.
- Vết thương đó........
Leo nhìn nó thì nó đứng dậy và nhìn cậu. Mắt nó đã có vài giọt nước long lanh.
- Xin cậu đừng có lúc nào cũng bảo vệ tôi nữa. Tôi thực sự không thích điều đó một chút nào. Cậu đã hai lần suýt nữa chết vì tôi rồi nên tôi không......
Nó đã khóc và không nói lên lời, Leo tiến đến và ôm lấy nó. Hắn luôn cảm thấy nó phiền phức nhưng hắn không an tâm khi để nó một mình. Nó rất ngây thơ và nó chưa thực sự biết thế nào là tham vọng, ác độc trong cái thế giới mà nó sống.
- Tôi hứa đấy....tôi sẽ không chết.
- Cậu hứa rồi đấy.
Nó ngước lên nhìn hắn, từ đằng xa thì ai đó đang nhìn hai đứa. Một đường cong nhẹ nhàng làm cho khuôn mặt đó càng trở nên thâm độc hơn.
- Phải làm sao đây tiểu thư? Cô chính là thảm họa của thế giới vampire đấy. Hãy cẩn thận nhé vì có rất nhiều người muốn lấy cái đầu của cô.
Nói rồi người đó biến mất, một đêm thật sự là khó ngủ với nó. Nó đã dậy và tiến đến căn phòng bí mật mà Kyo chỉ cho nó. Nó đã bật chế độ bóng đêm cùng với mặt trăng khuyết một nửa. Nó nằm xuống đó và ánh trăng dọi vào.
- Chạy....chạy đi Sarah......
- Ai vậy? Ai đang nói vậy?
Nó vẫn nhắm mắt và đang lơ lửng trong một không gian tối tăm. Nó mở mắt ra và cố tìm đến tia sáng.
- Chạy đi Sarah......Đừng có động vào nó? Đừng động vào.
Tiếng hét vang lên trong đầu nó làm nó khó chịu và bịt tai lại, nó lại nhìn thấy những thứ tồi tệ. Tiếng hét đó vẫn tiếp tục và không có ý định ngừng lại.
- Chạy đi.....nó đang đến đó Sarah. Chạy ngay đi......
- Làm ơn dừng lại......dừng lại đi. Á.........
Nó hét ầm lên và lúc này Kyo đang lay nó dậy. Nó thức dậy và chán lấm tấm mồ hôi, người nó vẫn còn run lên. Thì ra là một giấc mơ, nó nhìn Kyo thì thấy cậu đang lo lắng, Kyo đặt tay lên chán nó.
- Em mơ thấy ác mộng sao?
- Ừm, có khi nào tại em mà mọi người sẽ chết không Kyo?
- Nói linh tinh cái gì vậy Tiểu Bạch, em sẽ không hại ai cả. Có anh ở bên bảo vệ em rồi nên đừng lo gì cả.
Kyo ôm nó vào lòng, hai đứa là sinh đôi nhưng không hiểu sao hai đứa không thể hiểu nhau được. Dù có muốn hiểu cũng chỉ là một chút. Cơn ác mộng này của nó sẽ được tái diễn trong cuộc sống thực của nó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.