Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung
Chương 38:
Vĩ Chước Vấn Thiên
18/04/2024
Lúc Thái tử mê man là thời điểm chiếu cố tốt nhất, thời điểm tỉnh lại thì tính tình luôn không được tốt lắm.
Khi Vệ Chiêu thay hắn áp khăn lên trán, vừa chạm vào đã khiến Thái tử mở mắt ra.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vệ Chiêu cụp mắt hồi đáp: “Quý phi nương nương phái nô tỳ đến chăm sóc điện hạ.”
Thái tử choáng váng, tựa hồ thấy được trong mắt đối phương có chút thương xót.
Thương xót???
Cô đường đường là Thái tử một nước, dựa vào cái gì muốn kẻ khác thương xót.
“Cút.”, Thái tử lạnh lùng nói.
Nhưng mấy ngày liên tiếp sốt cao khiến giọng điệu vốn trầm thấp trở nên yếu ớt, nghe có chút giống như đang làm nũng.
Vệ Chiêu nhanh tay thay khăn mới áp lên trán Thái tử.
Cảm giác lạnh lẽo làm cho Thái tử nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.
Lúc hắn ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài. Căn bệnh kéo dài mấy ngày khiến khí thế sắc bén ngày xưa hạ xuống, để lộ một chút mỹ cảm yếu ớt.
Toàn thân Thái tử vô lực, tạm thời không thể quản được những hành động vô lễ của Vệ Chiêu đối với hắn, chỉ đành mơ màng cảnh cáo: “Không cho phép ngươi bò lên giường của cô.”
Vệ Chiêu lúc này mới phục hồi tình thần, trên mặt nổi lên ửng đỏ, đáp một tiếng, rồi cúi đầu không dám nhìn nữa.
Ngày hôm sau, Thái tử toát một thân mồ hôi, sốt cao rốt cuộc cũng lui đi.
Hắn ngồi dậy, khi đang chuẩn gọi thân vệ vào cửa, mắt lại liếc thấy một người đang cuộn tròn ở dưới chân.
Hóa ra là tiểu cung nữ tối hôm qua.
Nàng ta chưa đi, vẫn còn đợi ở đây chiếu cố hắn một đêm.
Trong nháy mắt sắc mặt của Thái tử trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lát, thẳng cho đến khi lông mi của nàng khẽ nhúc nhích, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Khi Vệ Chiêu tỉnh thì phát hiện Thái tử cũng đã tỉnh, nhớ tới lời cảnh cáo của hắn ngày hôm qua, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất, nhỏ nhẹ giải thích: “Điện hạ, nô tỳ không có nằm trên giường của ngài…”
“Đi ra ngoài.” Thái tử lạnh lùng nói.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Vệ Chiêu hoảng hốt bò từ dưới đất dậy, lui ra khỏi tẩm điện.
Khi Vệ Chiêu thay hắn áp khăn lên trán, vừa chạm vào đã khiến Thái tử mở mắt ra.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vệ Chiêu cụp mắt hồi đáp: “Quý phi nương nương phái nô tỳ đến chăm sóc điện hạ.”
Thái tử choáng váng, tựa hồ thấy được trong mắt đối phương có chút thương xót.
Thương xót???
Cô đường đường là Thái tử một nước, dựa vào cái gì muốn kẻ khác thương xót.
“Cút.”, Thái tử lạnh lùng nói.
Nhưng mấy ngày liên tiếp sốt cao khiến giọng điệu vốn trầm thấp trở nên yếu ớt, nghe có chút giống như đang làm nũng.
Vệ Chiêu nhanh tay thay khăn mới áp lên trán Thái tử.
Cảm giác lạnh lẽo làm cho Thái tử nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.
Lúc hắn ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài. Căn bệnh kéo dài mấy ngày khiến khí thế sắc bén ngày xưa hạ xuống, để lộ một chút mỹ cảm yếu ớt.
Toàn thân Thái tử vô lực, tạm thời không thể quản được những hành động vô lễ của Vệ Chiêu đối với hắn, chỉ đành mơ màng cảnh cáo: “Không cho phép ngươi bò lên giường của cô.”
Vệ Chiêu lúc này mới phục hồi tình thần, trên mặt nổi lên ửng đỏ, đáp một tiếng, rồi cúi đầu không dám nhìn nữa.
Ngày hôm sau, Thái tử toát một thân mồ hôi, sốt cao rốt cuộc cũng lui đi.
Hắn ngồi dậy, khi đang chuẩn gọi thân vệ vào cửa, mắt lại liếc thấy một người đang cuộn tròn ở dưới chân.
Hóa ra là tiểu cung nữ tối hôm qua.
Nàng ta chưa đi, vẫn còn đợi ở đây chiếu cố hắn một đêm.
Trong nháy mắt sắc mặt của Thái tử trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lát, thẳng cho đến khi lông mi của nàng khẽ nhúc nhích, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Khi Vệ Chiêu tỉnh thì phát hiện Thái tử cũng đã tỉnh, nhớ tới lời cảnh cáo của hắn ngày hôm qua, vội vội vàng vàng quỳ xuống đất, nhỏ nhẹ giải thích: “Điện hạ, nô tỳ không có nằm trên giường của ngài…”
“Đi ra ngoài.” Thái tử lạnh lùng nói.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Vệ Chiêu hoảng hốt bò từ dưới đất dậy, lui ra khỏi tẩm điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.