Chương 11
Tiểu Miêu Nhất Vĩ
18/04/2017
Tất nhiên Hạ Đồng Đồng và Từ Bội không đi bái Phật, ngôi chùa
thiêng nhất ở Lan Cảng được xây trên ngọn núi không cao không thấp, mỗi
lần đến cúng bái, đều phải đi những chín chín tám mốt bậc thang, thang
đá kia chỉ cần đứng từ dưới nhìn lên cũng khiến cho người ta ngồi tê
liệt mà xúc động, theo lời của Từ Bội, đơn giản giống như đi Tây Thiên
thỉnh kinh.
Trên đường về kí túc xá, Hạ Đồng Đồng nhận được điện thoại của Phương Bân, nói công việc có thù lao gấp đôi, vẫn là cuối tuần hát hai bài ở quảng trường trung tâm, chỉ là lần này có thương gia nào đó gọi điện đến yêu cầu, thù lao nâng lên một ngàn đồng. (tương đương 3.200.000vnđ)
Phương Bân nói: “Anh chưa đồng ý với bọn họ, nếu em đi, anh đoán là còn có thể thương lượng giá cả.”
“Nếu ngày nào đó em thực sự trở thành ca sĩ, nhất định phải mướn anh làm người đại diện.”
Cuối cùng Hạ Đồng Đồng quyết định không đi, bởi vì cô cảm thấy có chút lo lắng khi đứng trên sân khấu, biết đâu lại gặp phải loại chuyện như bị ném chai nước vào người. Cô có thể bình thản với những bình luận ác ý trên mạng, nhưng vẫn không dám đối mặt trực tiếp.
Cô cần chút thời gian để tiêu hóa hết tất cả mọi chuyện, bị mọi người chỉ trỏ lại còn giá trị con người đột nhiên tăng gấp ba lần.
Từ Bội nói: “Thật ra tớ sợ ba mẹ cậu biết chuyện cậu với anh mập kia.”
Hạ Đồng Đồng đuổi đánh Từ Bội đến tận ký túc xá: “Nghĩ trong lòng là được rồi cần gì phải nói ra chứ!”
Khi trở lại kí túc xá, Ngải Toa và Bành Tuệ đều ở phòng, Ngải Toa đang trồng cây chuối ở cạnh tường, Từ Bội hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Ngải Toa đỏ mặt nói: “Trên TV nói, nếu như bi thương, đứng ngược lại thì nước mắt sẽ không rơi.”
Hạ Đồng Đồng cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng hết sức để không động đến tường, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng con gái thất tình thường hay bị tổn thương.
Bành Tuệ vốn đang ngồi trước máy tính làm đề thì bật cửa sổ mới lên chỉ vào màn hình máy tính, sau đó nói: “Yên tâm, vẫn chưa có người nào để lộ chuyện.”
Từ Bội và Hạ Đồng Đồng liếc mắt nhìn nhau, một trái một phải đến bên cạnh Bành Tuệ, Từ Bội đưa một quả chuối tiêu cho Bành Tuệ: “A… Rốt cuộc cậu hi vọng chuyện này bị phát hiện hay không bị phát hiện đấy?”
“Tớ không ăn chuối, cũng không phải tinh tinh!” Bành Tuệ trả lại quả chuối cho Từ Bội, sau đó nói: “Hi vọng hay không hi vọng cái gì, chắc chắn là sẽ lộ ra ngoài thôi, nhưng nếu Trần thiếu đã không muốn người ta biết thì sẽ tìm đến cái tên định tiết lộ thông tin ấy, ‘thịt’ anh, hack QQ, hòm thư của anh ta, đập vỡ máy tính của anh ta, điện thoại của anh ta cũng không tha, ném rác vào nhà anh ta ở, rót đầy nước vào bình xăng, đóng cửa rồi nhét kẹo cao su vào chốt…” Ngansieunhann Mặc Doanh RF
Người Hạ Đồng Đồng thấy hơi lạnh, cô không thể không cắt đứt lời Bành Tuệ: “Cái này… Không phải cậu thích mập… Trần Thanh Dương chứ?”
“Làm sao có thể! Chỉ là tớ quản lí fanpage của Ngũ Thiếu, thuộc bên fan của Lâm Thiếu thôi, Lâm thiếu và Trần thiếu là anh em, Trần thiếu có chuyện, đương nhiên tớ không thể ngồi xem mặc kệ!” Lúc Bành Tuệ nói lời này nghiêm túc giống đang thảo luận vi phân và tích phân: “Bên trang của Trần thiếu có việc, tớ giúp cậu trông coi một chút chính là việc tốt nên làm.”
“Không phải chứ! Anh ấy còn có forum!” Hạ Đồng Đồng kinh hãi.
Bành Tuệ nghiêm túc hơn, cô ấy nói: “Cho nên cậu không cần lo lắng, mặc dù mấy năm nay người theo dõi forum của Trần thiếu giảm đi, chỉ những người kiên cường ở lại, hơn nữa người bên các forum khác chắc chắn sẽ giúp đỡ. Còn về bên phía trường cậu cũng không cần lo, chúng tớ nhất định sẽ tìm ra người mách lẻo ấy.”
Hạ Đồng Đồng đỡ tường: “Cảm ơn.”
Từ Bội quàng qua vai Bành Tuệ, tiện thể nhét quả chuối đã bóc vỏ vào miệng cô ấy: “Tớ nói người họ Bành đều đáng tin cậy, xưa có Bành Đức Hoài, nay có Bành Tuệ, đều không thể xem thường!”
Đến khoảng năm giờ chiều, Ngải Toa đề nghị đi ăn lẩu, theo nguyên tắc thất tình là lớn nhất, mọi người vui vẻ đồng ý, chỉ là chờ admin forum Trần thiếu trở về vị trí, Bành Tuệ nói chuyện xong cũng mất chút thời gian, khi đến quán lẩu cũng đã là sáu giờ.
Hạ Đồng Đồng theo thói quen cũ gọi hai đĩa thịt bò, hai đĩa thịt dê, một đĩa thịt bò viên, một đĩa gân bò viên, thêm năm xiên thịt dê, một đĩa thịt dê nướng.
Ngải Toa vỗ bàn: “Cho một két bia Thanh Đảo! Thêm một chai Nhị Oa Đầu.” Lập tức hơn một nửa ánh mắt trong quán đều nhìn về phía cô ấy.
Nhạc chuông vang lên, Từ Bội lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại lạ: “Xin chào, chào mừng đến với dịch vụ gọi điện mất phí của chúng tôi, giá của chúng tối là năm đồng một phút (tương đương 16000vnđ), chưa đủ mười tám tuổi thì tính là mười tám tuổi, chưa đủ mười phút thì tính thành mười phút, ít nhất phải mất năm nghìn đồng, bắt đầu sau khi bạn nghe thấy tiếng bíp, ‘bíp!’ trai xinh gái đẹp, vì nhân dân tệ của bạn, có chuyện đừng nói, có rắm mau thả.”
Sau đó nghe thấy giọng nói của đàn ông vang lên trong điện thoại: “Xin chào, tôi là Trần Thanh Dương, Đồng Đồng tắt điện thoại, thầy Kỷ Thiên Chu của bạn cho tôi biết số điện thoại này, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi cô ấy hiện có ở cùng bạn không?”
“Ớ… Có.”
Hạ Đồng Đồng tắt điện thoại, cô đã nói trước với người nhà, có việc gì thì gọi cho Từ Bội, trên thực tế, 90% người cô quen cũng biết Từ Bội, nếu như không tìm thấy cô cũng sẽ biết gọi cho Từ Bội, nhưng hiển nhiên cô đã quên mất Trần Thanh Dương, người mới nhậm chức bạn trai này.
Trần Thanh Dương nói: “Ngày nào đó anh sẽ đưa số điện thoại này co Đại Quý, cậu ta nhất định sẽ la lớn anh lừa cậu ta năm nghìn đồng.”
Hạ Đồng Đồng đầu đầy vạch đen: “Có người như vậy à?”
“Đang ở đâu vậy?”
“Đi ăn với mấy bạn cùng kí túc xá.”
“Anh chưa ăn cơm tối.”
“À… Hay là em chờ anh cùng ăn? Hoặc em nói với bọn họ một tiếng, hai người chúng ta đi ăn.”
“Chờ anh thì biến thành ăn đêm mất rồi.”
“Ừm… Anh đang ở đâu?”
“Công ty.”
“… Công ty anh ở đâu?”
“Em còn không biết công ty bạn trai ở đâu?”
“Không thì anh đợi một chút, em lên mạng tìm một lát là biết ngay.”
“Anh đau lòng lắm.”
“Đàn ông hơn một trăm ký không được làm nũng!”
“Anh mới chỉ có chín chín ký thôi, hơn nữa không phải gấu Pooh ngày ngày đều giả bộ đáng yêu à.”
“Tài khoản ngân hàng quá hai trăm vạn (tương đương 650 triệu) không được phép làm nũng!”
“Lại còn như thế nữa?! Quá tàn nhẫn.”
“Thôi thì khoan hồng cho anh, quá hai ngàn vạn là được.”
“Giúp anh một chuyện, nới lỏng yêu cầu đi.”
“Mập mạp! Em ghét nhà giàu!”
Trần Thanh Dương nói anh đi ăn cơm, khi nào hết bận sẽ qua chỗ Hạ Đồng Đồng, Hạ Đồng Đồng cúp điện thoại tìm địa chỉ công ty anh thấy đúng là không gần, cô muốn nói không cần đến cũng được, lại cảm thấy nói như vậy anh sẽ hiểu lầm là cô không muốn gặp anh, cuối cùng không nói gì, bật điện thoại của mình lên rồi cất vào trong túi. Ngansieunhann Mặc Doanh RF
Quán lẩu cạnh trường là quán án buôn bán sôi động nhất, điều hòa rất mát, ăn rất ‘High’, Hạ Đồng Đồng, Từ Bội và Bành Tuệ mỗi người chỉ uống một chai bia, ngoài ăn ra còn phải tốn rất nhiều sức để Ngải Toa uống ít đi, Ngải Toa uống đến hưng phấn, ăn xong thì rủ đi hát KTV.
Lúc này đã khoảng tám rưỡi, Hạ Đồng Đồng nhìn điện thoại, Trần Thanh Dương chưa gọi tới, nghĩ nếu cô vừa về kí túc xá mà anh đến thì lại phải đi ra, quyết định đi KTV, nhân tiện gửi địa chỉ KTV cho Trần Thanh Dương.
Sau đó ở KTV hát đến mười rưỡi, Trần Thanh Dương cũng chưa gọi điện tới, đến khi bốn người từ KTV đi ra, Bành Tuệ sững sờ kéo Hạ Đồng Đồng chỉ về hướng trường học, chỉ vào một chiếc Lexus màu bạc ở bên kia đường: “Có phải xe của Trần thiếu không?”
Còn không phải xe của Trần Thanh Dương à! Hạ Đồng Đồng vội vàng lấy di động ra xem, trên mà chắc chắn không có cuộc gọi nhỡ nào. Bảo Từ Bội, Bành Tuệ và Ngải Toa đi trước, Hạ Đồng Đồng chạy đến chiếc xe đối diện rồi nhìn qua cửa sổ, bên trong đen như mực không nhìn thấy gì, lại chạy đến đầu xe, mới nhìn thấy Trần Thanh Dương đang nâng cao bụng bự nằm bên trong ngủ say sưa.
Hạ Đồng Đồng gõ cửa sổ xe, Trần Thanh Dương tỉnh lại mở cửa xe ra, Hạ Đồng Đồng ngồi vào, Trần Thanh Dương ngồi tại chỗ xoa xoa mắt. Hạ Đồng Đồng đột nhiên nghĩ đến lũ trước Trần Thanh Dương nói gấu Pooh luôn giả bộ đáng yêu, thật ra mà nói lúc này Trần Thanh Dương cũng đáng yêu như chú gấu, chỉ là bụng bé hơn chú gấu kia một tí, mũi cũng thẳng hơn một tí.
“Anh đến sao không gọi điện cho em?” Hạ Đồng Đồng hỏi.
Trần Thanh Dương kéo ghế ngồi thẳng lên, dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn Hạ Đồng Đồng nói: “Anh nghĩ đến đây rồi mà không lên chào hỏi thì không được, nhưng hôm nay cũng hơi mệt mỏi, không muốn gặp bạn học của em, hôm nào rảnh thì sẽ mời bọn họ ăn cơm sau, được không?”
“Chỉ vì thế thôi à?” Hạ Đồng Đồng cười, nói: “Có cần phức tạp hóa lên thế không?! Anh không lên thì em đi xuống! Ngansieunhann Mặc Doanh RF Cùng lắm là bị bọn nó nói trọng sắc khinh bạn thôi.” Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Một người đàn ông già ba mốt tuổi nặng chín chín ký rưỡi!”
Lời vừa mới dứt Trần Thanh Dương đã bổ nhào lên: ” Một người đàn ông già ba mốt tuổi nặng chín chín ký rưỡi ôm một cô gái trẻ hai mốt tuổi không đến năm mươi ký.”
Đương nhiên, cuối cùng không bổ nhào vào cô, Trần Thanh Dương nói: “Xem ra lần sau phải đổi xe, xe này quá nhỏ, không thuận tiện hoạt động.”
“Hoạt động con quỷ ấy!” Hạ Đồng Đồng đỏ mặt trợn mắt nhìn anh, Trần Thanh Dương lại cười ha ha đến vui vẻ, sau đó nói: “Em muốn nghe bài gì, anh hát cho em nghe.”
“Em muốn nghe cả đêm, anh hát cả đêm nhé!”
“Em muốn nghe là vì do anh hát hay, em hát … giỏi nhất cũng vẫn kém trình độ của anh.”
“Mập thì không được phép tự kỷ!”
“Mập mà có tiền cũng không được?”
“Không được!”
“Mập mạp có rất nhiều tiền cũng không được?”
“Càng không được!”
“Anh không tự khen, chỉ nói sự thật, nếu em không nghe thì em hát đi, chắc chắn không hát hay bằng anh.”
Hạ Đồng Đồng bỏ qua: “Được rồi, anh hát đi.” Sau đó không nói gì nhìn Trần Thanh Dương bật loa để nhạc đệm vang lên. Cô cho rằng cô luôn mang MP4 bên người, để kèn ác-mô-ni-ca là quá lắm rồi, không ngờ lại gặp được cả người luôn mang theo bản nhạc đệm bên người.
Trần Thanh Dương hát bài 《Can’t stop love 》của Darlin, sau khi hát xong một bài, trong xe lại im lặng một phút, Trần Thanh Dương nói: “Hôm nay anh còn đặc biệt học thuộc lời bài hát, hay dở gì cũng phải được nghe ý kiến.”
“Hát không tệ.” Hạ Đồng Đồng không nhìn Trần Thanh Dương nữa mà chuyển ánh mắt ra phía trước, lại dịch đến bên cửa sổ, nói: “Anh nhất định phải tới đây không phải chỉ để hát bài này cho em nghe đấy chứ?”
“Không phải.” Trần Thanh Dương nói: “Anh đến để nhìn em một chút, vừa nghĩ thời gian cũng không dài để làm gì đấy nên thuận tiện học một bài hát cho em nghe.”
Hạ Đồng Đồng xoa xoa cánh tay, nhìn về Trần Thanh Dương nói: “Anh cũng chưa nói gì, sao em lại thấy nổi da gà chứ?”
“Chắc chắn là vấn đề từ em.” Trần Thanh Dương khởi động xe, nói: “Anh đưa em về kí túc xá.”
Trần Thanh Dương đưa Hạ Đồng Đồng đến dưới kí túc xá của cô, tắt máy rồi hỏi: “Chân tay lão hóa rồi, không xuống tiễn em được không?”
“Nhất định càng ngày anh sẽ càng mập!” Hạ Đồng Đồng kiên quyết nguyền rủa anh.
Trần Thanh Dương vui tươi hớn hở nói: “Anh cũng có bạn gái rồi, mập một chút cũng không sao!” Ngansieunhann Mặc Doanh RF
“Hừm… Bạn trai, anh có thể vì người bạn gái này mà giảm cân chút không? Hai ký rưỡi cũng được, giúp em một chuyện thôi.”
“Hai ký rưỡi…” Trần Thanh Dương suy nghĩ một tí, sau đó hỏi: “Giảm xong thì có được tăng lại không?”
Trên đường về kí túc xá, Hạ Đồng Đồng nhận được điện thoại của Phương Bân, nói công việc có thù lao gấp đôi, vẫn là cuối tuần hát hai bài ở quảng trường trung tâm, chỉ là lần này có thương gia nào đó gọi điện đến yêu cầu, thù lao nâng lên một ngàn đồng. (tương đương 3.200.000vnđ)
Phương Bân nói: “Anh chưa đồng ý với bọn họ, nếu em đi, anh đoán là còn có thể thương lượng giá cả.”
“Nếu ngày nào đó em thực sự trở thành ca sĩ, nhất định phải mướn anh làm người đại diện.”
Cuối cùng Hạ Đồng Đồng quyết định không đi, bởi vì cô cảm thấy có chút lo lắng khi đứng trên sân khấu, biết đâu lại gặp phải loại chuyện như bị ném chai nước vào người. Cô có thể bình thản với những bình luận ác ý trên mạng, nhưng vẫn không dám đối mặt trực tiếp.
Cô cần chút thời gian để tiêu hóa hết tất cả mọi chuyện, bị mọi người chỉ trỏ lại còn giá trị con người đột nhiên tăng gấp ba lần.
Từ Bội nói: “Thật ra tớ sợ ba mẹ cậu biết chuyện cậu với anh mập kia.”
Hạ Đồng Đồng đuổi đánh Từ Bội đến tận ký túc xá: “Nghĩ trong lòng là được rồi cần gì phải nói ra chứ!”
Khi trở lại kí túc xá, Ngải Toa và Bành Tuệ đều ở phòng, Ngải Toa đang trồng cây chuối ở cạnh tường, Từ Bội hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Ngải Toa đỏ mặt nói: “Trên TV nói, nếu như bi thương, đứng ngược lại thì nước mắt sẽ không rơi.”
Hạ Đồng Đồng cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng hết sức để không động đến tường, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng con gái thất tình thường hay bị tổn thương.
Bành Tuệ vốn đang ngồi trước máy tính làm đề thì bật cửa sổ mới lên chỉ vào màn hình máy tính, sau đó nói: “Yên tâm, vẫn chưa có người nào để lộ chuyện.”
Từ Bội và Hạ Đồng Đồng liếc mắt nhìn nhau, một trái một phải đến bên cạnh Bành Tuệ, Từ Bội đưa một quả chuối tiêu cho Bành Tuệ: “A… Rốt cuộc cậu hi vọng chuyện này bị phát hiện hay không bị phát hiện đấy?”
“Tớ không ăn chuối, cũng không phải tinh tinh!” Bành Tuệ trả lại quả chuối cho Từ Bội, sau đó nói: “Hi vọng hay không hi vọng cái gì, chắc chắn là sẽ lộ ra ngoài thôi, nhưng nếu Trần thiếu đã không muốn người ta biết thì sẽ tìm đến cái tên định tiết lộ thông tin ấy, ‘thịt’ anh, hack QQ, hòm thư của anh ta, đập vỡ máy tính của anh ta, điện thoại của anh ta cũng không tha, ném rác vào nhà anh ta ở, rót đầy nước vào bình xăng, đóng cửa rồi nhét kẹo cao su vào chốt…” Ngansieunhann Mặc Doanh RF
Người Hạ Đồng Đồng thấy hơi lạnh, cô không thể không cắt đứt lời Bành Tuệ: “Cái này… Không phải cậu thích mập… Trần Thanh Dương chứ?”
“Làm sao có thể! Chỉ là tớ quản lí fanpage của Ngũ Thiếu, thuộc bên fan của Lâm Thiếu thôi, Lâm thiếu và Trần thiếu là anh em, Trần thiếu có chuyện, đương nhiên tớ không thể ngồi xem mặc kệ!” Lúc Bành Tuệ nói lời này nghiêm túc giống đang thảo luận vi phân và tích phân: “Bên trang của Trần thiếu có việc, tớ giúp cậu trông coi một chút chính là việc tốt nên làm.”
“Không phải chứ! Anh ấy còn có forum!” Hạ Đồng Đồng kinh hãi.
Bành Tuệ nghiêm túc hơn, cô ấy nói: “Cho nên cậu không cần lo lắng, mặc dù mấy năm nay người theo dõi forum của Trần thiếu giảm đi, chỉ những người kiên cường ở lại, hơn nữa người bên các forum khác chắc chắn sẽ giúp đỡ. Còn về bên phía trường cậu cũng không cần lo, chúng tớ nhất định sẽ tìm ra người mách lẻo ấy.”
Hạ Đồng Đồng đỡ tường: “Cảm ơn.”
Từ Bội quàng qua vai Bành Tuệ, tiện thể nhét quả chuối đã bóc vỏ vào miệng cô ấy: “Tớ nói người họ Bành đều đáng tin cậy, xưa có Bành Đức Hoài, nay có Bành Tuệ, đều không thể xem thường!”
Đến khoảng năm giờ chiều, Ngải Toa đề nghị đi ăn lẩu, theo nguyên tắc thất tình là lớn nhất, mọi người vui vẻ đồng ý, chỉ là chờ admin forum Trần thiếu trở về vị trí, Bành Tuệ nói chuyện xong cũng mất chút thời gian, khi đến quán lẩu cũng đã là sáu giờ.
Hạ Đồng Đồng theo thói quen cũ gọi hai đĩa thịt bò, hai đĩa thịt dê, một đĩa thịt bò viên, một đĩa gân bò viên, thêm năm xiên thịt dê, một đĩa thịt dê nướng.
Ngải Toa vỗ bàn: “Cho một két bia Thanh Đảo! Thêm một chai Nhị Oa Đầu.” Lập tức hơn một nửa ánh mắt trong quán đều nhìn về phía cô ấy.
Nhạc chuông vang lên, Từ Bội lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại lạ: “Xin chào, chào mừng đến với dịch vụ gọi điện mất phí của chúng tôi, giá của chúng tối là năm đồng một phút (tương đương 16000vnđ), chưa đủ mười tám tuổi thì tính là mười tám tuổi, chưa đủ mười phút thì tính thành mười phút, ít nhất phải mất năm nghìn đồng, bắt đầu sau khi bạn nghe thấy tiếng bíp, ‘bíp!’ trai xinh gái đẹp, vì nhân dân tệ của bạn, có chuyện đừng nói, có rắm mau thả.”
Sau đó nghe thấy giọng nói của đàn ông vang lên trong điện thoại: “Xin chào, tôi là Trần Thanh Dương, Đồng Đồng tắt điện thoại, thầy Kỷ Thiên Chu của bạn cho tôi biết số điện thoại này, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi cô ấy hiện có ở cùng bạn không?”
“Ớ… Có.”
Hạ Đồng Đồng tắt điện thoại, cô đã nói trước với người nhà, có việc gì thì gọi cho Từ Bội, trên thực tế, 90% người cô quen cũng biết Từ Bội, nếu như không tìm thấy cô cũng sẽ biết gọi cho Từ Bội, nhưng hiển nhiên cô đã quên mất Trần Thanh Dương, người mới nhậm chức bạn trai này.
Trần Thanh Dương nói: “Ngày nào đó anh sẽ đưa số điện thoại này co Đại Quý, cậu ta nhất định sẽ la lớn anh lừa cậu ta năm nghìn đồng.”
Hạ Đồng Đồng đầu đầy vạch đen: “Có người như vậy à?”
“Đang ở đâu vậy?”
“Đi ăn với mấy bạn cùng kí túc xá.”
“Anh chưa ăn cơm tối.”
“À… Hay là em chờ anh cùng ăn? Hoặc em nói với bọn họ một tiếng, hai người chúng ta đi ăn.”
“Chờ anh thì biến thành ăn đêm mất rồi.”
“Ừm… Anh đang ở đâu?”
“Công ty.”
“… Công ty anh ở đâu?”
“Em còn không biết công ty bạn trai ở đâu?”
“Không thì anh đợi một chút, em lên mạng tìm một lát là biết ngay.”
“Anh đau lòng lắm.”
“Đàn ông hơn một trăm ký không được làm nũng!”
“Anh mới chỉ có chín chín ký thôi, hơn nữa không phải gấu Pooh ngày ngày đều giả bộ đáng yêu à.”
“Tài khoản ngân hàng quá hai trăm vạn (tương đương 650 triệu) không được phép làm nũng!”
“Lại còn như thế nữa?! Quá tàn nhẫn.”
“Thôi thì khoan hồng cho anh, quá hai ngàn vạn là được.”
“Giúp anh một chuyện, nới lỏng yêu cầu đi.”
“Mập mạp! Em ghét nhà giàu!”
Trần Thanh Dương nói anh đi ăn cơm, khi nào hết bận sẽ qua chỗ Hạ Đồng Đồng, Hạ Đồng Đồng cúp điện thoại tìm địa chỉ công ty anh thấy đúng là không gần, cô muốn nói không cần đến cũng được, lại cảm thấy nói như vậy anh sẽ hiểu lầm là cô không muốn gặp anh, cuối cùng không nói gì, bật điện thoại của mình lên rồi cất vào trong túi. Ngansieunhann Mặc Doanh RF
Quán lẩu cạnh trường là quán án buôn bán sôi động nhất, điều hòa rất mát, ăn rất ‘High’, Hạ Đồng Đồng, Từ Bội và Bành Tuệ mỗi người chỉ uống một chai bia, ngoài ăn ra còn phải tốn rất nhiều sức để Ngải Toa uống ít đi, Ngải Toa uống đến hưng phấn, ăn xong thì rủ đi hát KTV.
Lúc này đã khoảng tám rưỡi, Hạ Đồng Đồng nhìn điện thoại, Trần Thanh Dương chưa gọi tới, nghĩ nếu cô vừa về kí túc xá mà anh đến thì lại phải đi ra, quyết định đi KTV, nhân tiện gửi địa chỉ KTV cho Trần Thanh Dương.
Sau đó ở KTV hát đến mười rưỡi, Trần Thanh Dương cũng chưa gọi điện tới, đến khi bốn người từ KTV đi ra, Bành Tuệ sững sờ kéo Hạ Đồng Đồng chỉ về hướng trường học, chỉ vào một chiếc Lexus màu bạc ở bên kia đường: “Có phải xe của Trần thiếu không?”
Còn không phải xe của Trần Thanh Dương à! Hạ Đồng Đồng vội vàng lấy di động ra xem, trên mà chắc chắn không có cuộc gọi nhỡ nào. Bảo Từ Bội, Bành Tuệ và Ngải Toa đi trước, Hạ Đồng Đồng chạy đến chiếc xe đối diện rồi nhìn qua cửa sổ, bên trong đen như mực không nhìn thấy gì, lại chạy đến đầu xe, mới nhìn thấy Trần Thanh Dương đang nâng cao bụng bự nằm bên trong ngủ say sưa.
Hạ Đồng Đồng gõ cửa sổ xe, Trần Thanh Dương tỉnh lại mở cửa xe ra, Hạ Đồng Đồng ngồi vào, Trần Thanh Dương ngồi tại chỗ xoa xoa mắt. Hạ Đồng Đồng đột nhiên nghĩ đến lũ trước Trần Thanh Dương nói gấu Pooh luôn giả bộ đáng yêu, thật ra mà nói lúc này Trần Thanh Dương cũng đáng yêu như chú gấu, chỉ là bụng bé hơn chú gấu kia một tí, mũi cũng thẳng hơn một tí.
“Anh đến sao không gọi điện cho em?” Hạ Đồng Đồng hỏi.
Trần Thanh Dương kéo ghế ngồi thẳng lên, dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn Hạ Đồng Đồng nói: “Anh nghĩ đến đây rồi mà không lên chào hỏi thì không được, nhưng hôm nay cũng hơi mệt mỏi, không muốn gặp bạn học của em, hôm nào rảnh thì sẽ mời bọn họ ăn cơm sau, được không?”
“Chỉ vì thế thôi à?” Hạ Đồng Đồng cười, nói: “Có cần phức tạp hóa lên thế không?! Anh không lên thì em đi xuống! Ngansieunhann Mặc Doanh RF Cùng lắm là bị bọn nó nói trọng sắc khinh bạn thôi.” Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Một người đàn ông già ba mốt tuổi nặng chín chín ký rưỡi!”
Lời vừa mới dứt Trần Thanh Dương đã bổ nhào lên: ” Một người đàn ông già ba mốt tuổi nặng chín chín ký rưỡi ôm một cô gái trẻ hai mốt tuổi không đến năm mươi ký.”
Đương nhiên, cuối cùng không bổ nhào vào cô, Trần Thanh Dương nói: “Xem ra lần sau phải đổi xe, xe này quá nhỏ, không thuận tiện hoạt động.”
“Hoạt động con quỷ ấy!” Hạ Đồng Đồng đỏ mặt trợn mắt nhìn anh, Trần Thanh Dương lại cười ha ha đến vui vẻ, sau đó nói: “Em muốn nghe bài gì, anh hát cho em nghe.”
“Em muốn nghe cả đêm, anh hát cả đêm nhé!”
“Em muốn nghe là vì do anh hát hay, em hát … giỏi nhất cũng vẫn kém trình độ của anh.”
“Mập thì không được phép tự kỷ!”
“Mập mà có tiền cũng không được?”
“Không được!”
“Mập mạp có rất nhiều tiền cũng không được?”
“Càng không được!”
“Anh không tự khen, chỉ nói sự thật, nếu em không nghe thì em hát đi, chắc chắn không hát hay bằng anh.”
Hạ Đồng Đồng bỏ qua: “Được rồi, anh hát đi.” Sau đó không nói gì nhìn Trần Thanh Dương bật loa để nhạc đệm vang lên. Cô cho rằng cô luôn mang MP4 bên người, để kèn ác-mô-ni-ca là quá lắm rồi, không ngờ lại gặp được cả người luôn mang theo bản nhạc đệm bên người.
Trần Thanh Dương hát bài 《Can’t stop love 》của Darlin, sau khi hát xong một bài, trong xe lại im lặng một phút, Trần Thanh Dương nói: “Hôm nay anh còn đặc biệt học thuộc lời bài hát, hay dở gì cũng phải được nghe ý kiến.”
“Hát không tệ.” Hạ Đồng Đồng không nhìn Trần Thanh Dương nữa mà chuyển ánh mắt ra phía trước, lại dịch đến bên cửa sổ, nói: “Anh nhất định phải tới đây không phải chỉ để hát bài này cho em nghe đấy chứ?”
“Không phải.” Trần Thanh Dương nói: “Anh đến để nhìn em một chút, vừa nghĩ thời gian cũng không dài để làm gì đấy nên thuận tiện học một bài hát cho em nghe.”
Hạ Đồng Đồng xoa xoa cánh tay, nhìn về Trần Thanh Dương nói: “Anh cũng chưa nói gì, sao em lại thấy nổi da gà chứ?”
“Chắc chắn là vấn đề từ em.” Trần Thanh Dương khởi động xe, nói: “Anh đưa em về kí túc xá.”
Trần Thanh Dương đưa Hạ Đồng Đồng đến dưới kí túc xá của cô, tắt máy rồi hỏi: “Chân tay lão hóa rồi, không xuống tiễn em được không?”
“Nhất định càng ngày anh sẽ càng mập!” Hạ Đồng Đồng kiên quyết nguyền rủa anh.
Trần Thanh Dương vui tươi hớn hở nói: “Anh cũng có bạn gái rồi, mập một chút cũng không sao!” Ngansieunhann Mặc Doanh RF
“Hừm… Bạn trai, anh có thể vì người bạn gái này mà giảm cân chút không? Hai ký rưỡi cũng được, giúp em một chuyện thôi.”
“Hai ký rưỡi…” Trần Thanh Dương suy nghĩ một tí, sau đó hỏi: “Giảm xong thì có được tăng lại không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.