Chương 12
Tiểu Miêu Nhất Vĩ
11/06/2017
Hạ Đồng Đồng nói: “Mập mạp, nếu như anh bận cũng không cần đến gặp em, khi nào xong việc thì gọi điện thoại cho em cũng được.”
Trần Thanh Dương nói: “Nếu như anh không đến, thì có thể qua hai mươi năm nữa cũng không thể gặp em.”
Sự thật cũng giống như Trần Thanh Dương nói, mặc dù Trần Thanh Dương và Hạ Đồng Đồng rảnh rỗi đều thích hát và nhảy, ở cùng một thành phố, mặc dù Trần Thanh Dương không tốt nghiệp từ đại học Lan, nhưng cũng đã ở đây lâu rồi, coi như là một nửa bạn học của Hạ Đồng Đồng, nhưng bọn họ cách nhau mười tuổi, tài khoản ngân hàng cũng cách rất nhiều con số không, sống hai nơi khác nhau trong thành phố, vòng tròn cuộc sống hoàn toàn khác biệt, giữa bọn họ đâu chỉ là sự khác biệt, là một trời một vực!
Có thể gặp nhau, sau đó chuyện trở thành bạn gái của anh là chuyện mà đến bản thân cô còn không tin nổi, Thượng Đế quan tâm một lần như vậy thật kì diệu, còn sau đó thì không nên trông cậy vào ông ta, dù sao nam nữ trên đời cần ông ta quan tâm quá nhiều, Thượng Đế cũng rất nhiều việc bề bộn.
Cho nên nói cần cù bù thông minh cũng tốt, năng lực bổ sung cho vụng về cũng được, hoặc là do tự lực làm ra cũng thế, chỉ cần là người thành công thì không thể thiếu tính chất đặc biệt nào đó, đó chính là nghiêm túc, có thể nghiêm túc, cũng chỉ nghiêm túc làm việc anh ta muốn làm.
Không thể nghi ngờ Trần Thanh Dương là một người thành công, cho nên Hạ Đồng Đồng có thể cảm nhận rõ ràng tính chất đặc biệt này trên người anh. Nếu trong máy tính của người này mà có bản kế hoạch tên là 《Phải theo đuổi Hạ Đồng Đồng như thế nào 》, cô cũng không cảm thấy kì quái.
“Có một người đàn ông lớn tuổi lại mập, họ hàng gia đình từ lớn đến bé đều vô cùng có điều kiện đang ở đây nói chuyện yêu đương nghiêm túc với một nữ sinh đại học có gia đình thu nhập hàng tháng chưa tới một vạn.(tương đương 32 triệuvnđ).” Lời này nghe thì không phải không thể tin được, nhưng lại hơi huyễn hoặc .
Hạ Đồng Đồng cho dù là nói chuyện với Từ Bội cũng chỉ có thể nói: “Tớ và anh ấy quen nhau chỉ để chia tay sớm thôi!” Sau đó đứng ở dưới lầu kí túc xá nhìn đuôi xe Lexus càng ngày càng xa.
Bên cạnh không biết là nhiếp ảnh hay phóng viên, hoặc là cái gì đó khác người lao ra từ trong bóng tối, cầm đèn soi về phía đuôi xe.
Được rồi, Hạ Đồng Đồng thừa nhận cô luôn tự tin sống với thái độ lạc quan, vẫn luôn tin tưởng cái tên mập mạp này thực sự thích cô, có lẽ về sau bọn họ cũng không thể đi đến cuối cùng cùng nhau, nhưng mà trở thành người yêu của anh thì cô cũng đồng thời trở thành mục tiêu công kích trong trường. Mà Hạ Đồng Đồng đứng tại chỗ cảm thấy bi kịch, vì mập mạp có quá nhiều tiền, chỉ cần chia tay, côchắc chắn sẽ bị nói là được bao dưỡng. Trên thực tế, nếu như bọn họ thật sự quen nhau, cô vẫn sẽ bị nói là bám theo nhà giàu thôi.
Huống chi hôm nay còn bị cái video kia quấy nhiễu, cô quả thực chính là mục tiêu công kích, cô bây giờ hơi hiểu vì sao các minh tinh đều không thích công khai tình yêu của mình rồi. Quan trọng là cô còn chưa lên làm minh tinh, vậy thì cũng biết được nguyên nhân đến từ đâu rồi đấy.
Sao hiếu nữ trẻ trung xinh đẹp cô đây muốn nói chuyện yêu đương cũng khó như vậy chứ?!
Đương nhiên, khó khăn nhất trong phải người ngoài chỉ trỏ, mà là cha mẹ chỉ trích.Sau đêm hôm đó, Hạ Đồng Đồng không tắt điện thoại nữa, dù sao cô cũng không thể tắt mãi mãi, đó cũng không phải kế hoạch lâu dài.Cô vẫn luôn chờ đợi ba mẹ đang ở phương đông xa xôi gọi điện thoại tới hỏi vì sao lại quen biết người đàn ông đi xe hơn ba mươi vạn (tương đương 934 triệu) kia, quan hệ giữa hai người là gì.
Cô có thể chủ động gọi điện nhưng lại không biết trả lời vấn đề này sao cho tốt nữa.
Ngày hôm sau, cái tên Trần Thanh Dương này rốt cục vẫn bị người ta đưa ra, Hạ Đồng Đồng ở kí túc xá ngồi trên ghế nhìn màn hình máy tính của Bành Tuệ liên tục hiện lên cửa sổ chat QQ, mà mười ngón tay Bành tuệ lướt như bay, gõ đến mức bàn phím kêu rắc rắc, chỉ huy các cô gáiđược gọi là 《Đội quân tự vệ và phản kích của Trần thiếu》.
Mặc dù bản thân Hạ Đồng Đồng cũng có một ít người hâm mộ, còn đã từng có người muốn cô ký tên lên vở, nhưng cô thực sự không thể nào hiểu rõ cái quần thể này, cô chưa từng nghĩ rằng người như Bành Tuệ sẽ vì thần tượng… Phải nói thần tượng của cô ấy là anh em tốt cỡ nào mà có thể sẵn sàng phục kích 24/24 bên cạnh máy tính.
Lâm Kiến Tân? Hình như trong bức hình mười năm trước cũng chỉ là một người bình thường nhỉ?
Hạ Đồng Đồng lên mạng tìm kiếm thông tin về người này, phát hiện ra không phải giỏi giang bình thường, con cháu thế gia, khó có thể tưởng tượng vào tuổi của anh ấy mà đã có thể có tiếng tăm như vậy, nếu như nói đảng viên trẻ tuổi có tương lai sáng lạng nhất thể kỉ XXI mà anh ấy đứng thứ hai sẽ không ai dám đứng thứ nhất.
Đương nhiên, không thể không nói, người này còn khiến đảng và nhân dân thương yêu tin tưởng anh ấy vì dân vì đảng mà phục vụ, đến mức hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn. Còn vị hôn thê thanh mai trúc mã kia của anh là người thông minh sắc sảo, tuy chưa kết hôn với anh,nhưng tình cảm nồng thắm mãi mãi không xa rời, vài lần bị thương trên tiền tuyến vì phục vụ nhân dân mà vẫn thủ vững cương vị cũ.
Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Thanh Dương cô cũng hiểu rõ phần nào đám bạn của anh, Hạ Đồng Đồng cảm thấy chuyện chắc chắn không đơn giản giống như trên mạng, nhưngcô cũng không có tâm tư đào chuyện bát quái.Trước tiên vẫn nên gọi điện về nhà nhưng lại không ai nghe máy.Vì vậy lại gọi vào điện thoại di động của ba mẹ, cả hai lại tắt máy.
Ngay lập tức trong lòng Hạ Đồng Đồng có một dự cảm bất thường dâng lên, rồi xế chiều sau đó đã chứng minh sự thật.
Khi nhận được điện thoại của mẹ Hạ đã là bốn giờ chiều, Hạ Đồng Đồng vừa mới hết tiền, taycầm lấy sách còn chưa đi đến ký túc xá, đã nghe thấy mẹ Hạ nói: “Đồng Đồng à, buổi chiều có có tiết học không?”
“Không có, sao thế mẹ?” Hạ Đồng Đồng cảm thấygiọng nói của mình mang theo run rẩy, vừa mới hết run rẩy đã nghe thấy mẹ Hạ nói: “Vậy thì thật tốt, mẹ và ba con đang ở dưới kí túc xá của con, còn mang theo quả mai con thích ăn nhất, nhớ gọi Từ Bội cùng đến.”
Hạ Đồng Đồng cảm thấy trên không trung xẹt qua tia sét, trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm rất lớn.
Mẹ Hạ tên là Hạ Uyển, làm giáo viên dạy văn ở trường tiểu học, hiện đang đảm nhiệm vai trò tổ trưởng tổ văn trường tiểu học XX, đã bốn mươi lăm tuổi nhưng tinh thần luôn là cô gái hai mươi lăm cùng với nhan sắc của phụ nữ ba lăm tuổi, cả cuộc đời bà chỉ yêu nhất tập thơ của Từ Chí Ma(*), là thứ luôn đem lại cho bà năng lượng và tinh thần.
(*)Từ Chí Ma 徐志摩 (Xu Chimo, 15/1/1897-19/11/1931) là bút hiệu của Chương Tự, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Khi bà hai mươi lăm tuổi, không có gì cao thượng hơn tình yêu, năm đó cũng chỉ vì…sự tin tưởng này, bà quyết định lấy sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo của ông ngoại Hạ Đồng Đồng, dứt khoát gả cho ba Hạ Đồng Đồng.
Hạ Đồng Đồng ngồi trên bồn hoa ven đường gọi cho Trần Thanh Dương: “Mập mạp, bị anh hại chết rồi, ba mẹ em đến trường, em chết chắc rồi!”
Bên này Hạ Đồng Đồng hận không thể đào hố chôn mình, bên kia Trần Thanh Dương đeo tai nghe lại vui tươi cười hớn hở, đây là dưới con mắt bát quái của cô thư kí kia, anh kí tên lên mấy văn bản trên bàn, đây là lần đầu tiên Hạ Đồng Đồng chủ động gọi điện thoại cho anh.
Trần Thanh Dương nói: “Như vậy, anh sẽ qua đó ngay, nếu như tắc đường thì đi tàu điện ngầm rồi taxi, chắc khoảng hơn một tiếng sẽ tới nơi, ba mẹ em thích ăn món gì, có quen khẩu vị ở đây không? Anh gọi người đặt bàn…”
“Trần Thanh Dương!”
“Ừ?”
“Ừ cái con khỉ! Chẳng lẽ anh còn muốn gặp ba mẹ em?!”
“Anh có phải bạn trai em không?Gặp mặt cũng tốt, ba mẹ em thấy người cũng yên tâm hơn.”
“Yên tâm! Tự anh lên mạng xem họ nói những gì, năm ngoái Kim Thúc Thưởng và ba người khác nữa, tất cả đều quen biết anh, đều là do anh dùng tiền để nâng đỡ đúng không? Lại còn lộ ra hình khiêu dâm của thời gian trước! Ai cũng nói mắt cô ấy cười rộ lên rất giống tôi! Anh đến gặp ba mẹ tôi thì nói gì, nói anh cũng chuẩn bị nâng đỡ tôi thành minh tinh sao?!”
Hạ Đồng Đồng nhất thời kích động nói một tràng, nói xong cũng hơi hối hận, lại nghe Trần Thanh Dương bên kia không nói gì, cô thở phào một hơi, vừa định nói một câu để làm hòa, lại nghe thấy Trần Thanh Dương nói…
“Anh không nghĩ ba cô ấy lại tụ chung về một nơi.”
Này! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là hình ảnh của tên mập mạp chết bầm này đối với công chúng là quá thối nát, chính là một kẻ đốt tiền không thấy run, tên béo giàu có bao dưỡng tiểu minh tinh!
Hạ Đồng Đồng cảm thấy mỗi lần cô nói chuyện với Trần Thanh Dương luôn không hiểu vì sao anh luôn bức cô đến mức cô muốn đi lên sao Hỏa.
Trần Thanh Dương đưa văn kiện trong tay tới thư kí đang mang vẻ mặt bát quái, đuổi người ra khỏi phòng, quay lại cầm chìa khóa xe và túi, anh đóng kín cửa phòng rồi đi ra ngoài, nghe thấy trong điện thoại im lặng, nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Sorry! Anhxin lỗi.”
Được rồi, nói xin lỗi là hơi nghiêm trọng, mập mạp ba mươi mấy tuổi đầu làm sao lại không có quá khứ đây, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều thích nữ sinh xinh đẹp hát hay lại còn biết nhảy sao.
Bên này Hạ Đồng Đồng vừa muốn nói cũng không liên quan, thật ra quá khứ của anh cô cũng không có tâm trạng đi so đo từng lời nói một, lại đã nghe thấy Trần Thanh Dương nói…
“Nếu như mười năm trước biết trước sẽ gặp em, anh nhất định thủ thân như ngọc, chờ em lớn lên, mỗi ngày chăm sóc tưới nước bón phân.”
“Này!Mập mạp, chuyện rất quan trọng, đừng nói dễ thế, được không?”
Hạ Đồng Đồng đang phát điên lại nghe thấy tiếng cười sung sướng của Trần Thanh Dương bên kia điện thoại.
Hạ Đồng Đồng cảm thấy trong quan hệ giữa cô và Trần Thanh Dương, Trần Thanh Dương được rất nhiều lợi, vì Trần Thanh Dương luôn cao hứng, mà cô luôn rất nóng nảy.
Trần Thanh Dương ngồi vàoxe, cài dây an toàn, nói: “Được rồi, em nói, anh nghe.”
“Anh lên xe rồi?”Hạ Đồng Đồng nghe thấy một tiếng bíp trong điện thoại, vội vàng hỏi.
“Anh đi đến trạm tàu điện ngầm, như vậy đi nhanh hơn.”Trần Thanh Dương nói xong lại thấy trong điện thoại im lặng, trầm mặc hồi lâu.
“Không nghĩ anh thật sự sẽ tới sao?”Trần Thanh Dương hỏi.
“Nếu hiện tại mẹ em biết anh là bạn trai của em, bà ấy nhất định sẽ ngăn cản.”
“Nhất định?Không được thương lượng sao?”
“Nhất định!Tuyệt đối không có thương lượng.Mẹ em là người theo chủ nghĩa lãng mạn, tuyệt đối sẽ không chấp nhận người có quan hệ rối loạn như anh.”
“Mẹ em làm việc gì?”
“Giáo viên dạy văn.”
“Còn ba em?”
“Công nhân hàn điện.”
“Bọn họ rất lãng mạn?”
“Nói về lãng mạn, mẹ em thường đọc thơ của Từ Chí Ma cho ba em nghe, mặc dù ba em hoàn toàn chẳng hiểu gì.”
Trần Thanh Dương vặn chìa khóa tắt máy, dựa vào lưng ghế phía sau.
Anh nói: “Đồng Đồng, em gọi điện cho anh không phải vì muốn nói chia tay chứ?”
Trong một khắc Hạ Đồng Đồng nhận lời làm bạn gái Trần Thanh Dương, cô đã bắt đầu suy nghĩ.Có thể bọn họ sẽ chia tay rất nhanh, nhưng đến khi nghe thấy hai chữ này, lòng cô khẽ rối bời, nên cô nâng giọng lên hơi cao: “Em muốn chia tay với anh còn nói nhảm nhiều thế làm gì cơ chứ?!”
Trần Thanh Dương cảm thấy anh nên tặng Hạ Đồng Đồng một cái điện thoại3G, vậy thì lúc này anh đã có thể thấy gương mặt của cô bé kia nhăn lại một chỗ, cô bé này xinh nhất là khi toàn bộ chuyện trong lòng đều thể hiện hết lên gương mặt, lại còn tưởng rằng người khác không nhìn ra. Có khi còn đã nghĩ ra ý kiến hay ho nào đó, lại kéo dài mãi mà không dám nói.
“Vậy thì em muốn nói với bố mẹ em, Trần Thanh Dương này không giống như trên mạng, trên mạng kia đều là khoác lác?”
“Làm sao có thể!Mẹ em là giáo viên đấy, nếu nói dối không có kĩ thuận chắc chắn sẽ bị lộ tẩy!”
“Vậy em chuẩn bị kĩ thuật đến chỗ nào rồi?”
“Ơ…”
“Nói đi, anh bảo đảm sẽ phối hợp.”
“A… Em nghĩ nên tìm người giả làm bạn trai em.”
“Em chắc chắn là trình độ này đã ổn rồi sao?”
“Chắc là được thôi.”
“Vậy em muốn tìm ai?”
“Bạn học của em.”
“Cái người thổ lộ với em trước mặt cả nước ấy?”
“… Không phải.”
“Lại còn có người khác!”
“Là quan hệ bạn bè trong sáng! Không giống anh.”
“Quan hệ hữu nghị trong sáng của em kia đi được Lexus sao?”
“Ừmm… Đầu tiên cứ miễn cưỡng vậy đã.”
Trần Thanh Dương tháo dây an toàn, mở cần gạt nước, gạt đi nước mưa vương trên kính, nói: “Trời đang mưa, em có mang ô không?”
“Em không mang, Từ Bội có mangtheo.” Hạ Đồng Đồng cảm thấy mập mạp nói chuyện hơilạ lùng,tự dưng lại nhắc tới chuyện mưa rơi?
“Chuyện kia… Emthật không phải…” Hạ Đồng Đồng ngồi trên bồn hoa, trên đầu là ô của Từ Bội che cho, nhận lấy rất nhiều ánh mắt liếc tới của bạn bè đi qua, đột nhiênhơi nói lắp: “Anh ấy thực sự là bạn bè trong sáng của em, người ta đã có bạn gái rồi, đang đi học ở nước ngoài. Em cũng không phải cố ý không cho anh gặp ba mẹ em, nếu em có ý đó thì đâu cần phải gọi cho anh làm gì, không nói cho anh không phải được rồi sao. Nhưng bây giờ anh mà tới, mẹ em nhất định sẽ phản đối anh và em, anh giải thích thế nào chuyện chỉ tìm bạn gái là minh tinh chứ…”
Trần Thanh Dương nghe như vậy, đến khi Hạ Đồng Đồng không còn nói gì nữa, sau đó anh nói: “Nếu không như thế này, em nói một câu, em thích Trần Thanh Dương, anh sẽ không tức giận.”
Hạ Đồng Đồng sửng sốt chừng năm giây, thở dài một hơi, trời ạ, di chuyển ra phía sau lưng Từ Bội, đưa tay lên che miệng và mic điện thoại, nhỏ giọng nói một câu không rõ ràng: “Em thích anh.”
Vì vậy Trần Thanh Dương lại cười.
Hạ Đồng Đồng nói: “Như vậy được chưa, hai ngày nữa anh cũng không nên xuất hiện, tránh để ba mẹ em phát hiện…”
Trần Thanh Dương nói: “Anh cảm thấy trình độ nói dối này của em vẫn chưa đạt, anh nghĩ cho em một cách, chắc chắn không có bất kì sơ hở nào.”
“Cách gì?”
“Nhờ Tiểu Kỷ giả bộ làm bạn trai đến gặp ba mẹ em, em còn có thể nói là hôm ấy anh giúp Tiểu Kỷ đến đón em, vì Tiểu Kỷ là giáo viên trong trường, cho nên quan hệ giữa hai người mới không thể công khai, hơn nữa Tiểu Kỷbiết tất cả thơ của Từ Chí Ma, chưa từng có bất kỳ quan hệ nam nữ nào, nhất định mẹ em sẽ thích cậu ấy.”
“Mập mạp, anh đã nghĩ kĩ từ trước rồi đúng không?!”
“Đâu có?Anh vừa mới nghĩ, không phải anh cũng vừa mới biết ba mẹ em tới sao?”
“Người là anh tìm, vì sao lại còn muốn em nói thích anh?!”
“Em là bạn gái của anh, thích anh cũng rất bình thường, đương nhiên, nghe được chính miệng em nói anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, lần sau nói rõ thêm một tí thì càng tốt.”
Hạ Đồng Đồng cắn răng: “Mập mạp! ! !”
“Đừng để ba mẹ em đợi lâu, anh sẽ gọi cho Tiểu Kỷ trước bảo cậu ấy liên lạc trực tiếp với em.”
Trần Thanh Dương nói: “Nếu như anh không đến, thì có thể qua hai mươi năm nữa cũng không thể gặp em.”
Sự thật cũng giống như Trần Thanh Dương nói, mặc dù Trần Thanh Dương và Hạ Đồng Đồng rảnh rỗi đều thích hát và nhảy, ở cùng một thành phố, mặc dù Trần Thanh Dương không tốt nghiệp từ đại học Lan, nhưng cũng đã ở đây lâu rồi, coi như là một nửa bạn học của Hạ Đồng Đồng, nhưng bọn họ cách nhau mười tuổi, tài khoản ngân hàng cũng cách rất nhiều con số không, sống hai nơi khác nhau trong thành phố, vòng tròn cuộc sống hoàn toàn khác biệt, giữa bọn họ đâu chỉ là sự khác biệt, là một trời một vực!
Có thể gặp nhau, sau đó chuyện trở thành bạn gái của anh là chuyện mà đến bản thân cô còn không tin nổi, Thượng Đế quan tâm một lần như vậy thật kì diệu, còn sau đó thì không nên trông cậy vào ông ta, dù sao nam nữ trên đời cần ông ta quan tâm quá nhiều, Thượng Đế cũng rất nhiều việc bề bộn.
Cho nên nói cần cù bù thông minh cũng tốt, năng lực bổ sung cho vụng về cũng được, hoặc là do tự lực làm ra cũng thế, chỉ cần là người thành công thì không thể thiếu tính chất đặc biệt nào đó, đó chính là nghiêm túc, có thể nghiêm túc, cũng chỉ nghiêm túc làm việc anh ta muốn làm.
Không thể nghi ngờ Trần Thanh Dương là một người thành công, cho nên Hạ Đồng Đồng có thể cảm nhận rõ ràng tính chất đặc biệt này trên người anh. Nếu trong máy tính của người này mà có bản kế hoạch tên là 《Phải theo đuổi Hạ Đồng Đồng như thế nào 》, cô cũng không cảm thấy kì quái.
“Có một người đàn ông lớn tuổi lại mập, họ hàng gia đình từ lớn đến bé đều vô cùng có điều kiện đang ở đây nói chuyện yêu đương nghiêm túc với một nữ sinh đại học có gia đình thu nhập hàng tháng chưa tới một vạn.(tương đương 32 triệuvnđ).” Lời này nghe thì không phải không thể tin được, nhưng lại hơi huyễn hoặc .
Hạ Đồng Đồng cho dù là nói chuyện với Từ Bội cũng chỉ có thể nói: “Tớ và anh ấy quen nhau chỉ để chia tay sớm thôi!” Sau đó đứng ở dưới lầu kí túc xá nhìn đuôi xe Lexus càng ngày càng xa.
Bên cạnh không biết là nhiếp ảnh hay phóng viên, hoặc là cái gì đó khác người lao ra từ trong bóng tối, cầm đèn soi về phía đuôi xe.
Được rồi, Hạ Đồng Đồng thừa nhận cô luôn tự tin sống với thái độ lạc quan, vẫn luôn tin tưởng cái tên mập mạp này thực sự thích cô, có lẽ về sau bọn họ cũng không thể đi đến cuối cùng cùng nhau, nhưng mà trở thành người yêu của anh thì cô cũng đồng thời trở thành mục tiêu công kích trong trường. Mà Hạ Đồng Đồng đứng tại chỗ cảm thấy bi kịch, vì mập mạp có quá nhiều tiền, chỉ cần chia tay, côchắc chắn sẽ bị nói là được bao dưỡng. Trên thực tế, nếu như bọn họ thật sự quen nhau, cô vẫn sẽ bị nói là bám theo nhà giàu thôi.
Huống chi hôm nay còn bị cái video kia quấy nhiễu, cô quả thực chính là mục tiêu công kích, cô bây giờ hơi hiểu vì sao các minh tinh đều không thích công khai tình yêu của mình rồi. Quan trọng là cô còn chưa lên làm minh tinh, vậy thì cũng biết được nguyên nhân đến từ đâu rồi đấy.
Sao hiếu nữ trẻ trung xinh đẹp cô đây muốn nói chuyện yêu đương cũng khó như vậy chứ?!
Đương nhiên, khó khăn nhất trong phải người ngoài chỉ trỏ, mà là cha mẹ chỉ trích.Sau đêm hôm đó, Hạ Đồng Đồng không tắt điện thoại nữa, dù sao cô cũng không thể tắt mãi mãi, đó cũng không phải kế hoạch lâu dài.Cô vẫn luôn chờ đợi ba mẹ đang ở phương đông xa xôi gọi điện thoại tới hỏi vì sao lại quen biết người đàn ông đi xe hơn ba mươi vạn (tương đương 934 triệu) kia, quan hệ giữa hai người là gì.
Cô có thể chủ động gọi điện nhưng lại không biết trả lời vấn đề này sao cho tốt nữa.
Ngày hôm sau, cái tên Trần Thanh Dương này rốt cục vẫn bị người ta đưa ra, Hạ Đồng Đồng ở kí túc xá ngồi trên ghế nhìn màn hình máy tính của Bành Tuệ liên tục hiện lên cửa sổ chat QQ, mà mười ngón tay Bành tuệ lướt như bay, gõ đến mức bàn phím kêu rắc rắc, chỉ huy các cô gáiđược gọi là 《Đội quân tự vệ và phản kích của Trần thiếu》.
Mặc dù bản thân Hạ Đồng Đồng cũng có một ít người hâm mộ, còn đã từng có người muốn cô ký tên lên vở, nhưng cô thực sự không thể nào hiểu rõ cái quần thể này, cô chưa từng nghĩ rằng người như Bành Tuệ sẽ vì thần tượng… Phải nói thần tượng của cô ấy là anh em tốt cỡ nào mà có thể sẵn sàng phục kích 24/24 bên cạnh máy tính.
Lâm Kiến Tân? Hình như trong bức hình mười năm trước cũng chỉ là một người bình thường nhỉ?
Hạ Đồng Đồng lên mạng tìm kiếm thông tin về người này, phát hiện ra không phải giỏi giang bình thường, con cháu thế gia, khó có thể tưởng tượng vào tuổi của anh ấy mà đã có thể có tiếng tăm như vậy, nếu như nói đảng viên trẻ tuổi có tương lai sáng lạng nhất thể kỉ XXI mà anh ấy đứng thứ hai sẽ không ai dám đứng thứ nhất.
Đương nhiên, không thể không nói, người này còn khiến đảng và nhân dân thương yêu tin tưởng anh ấy vì dân vì đảng mà phục vụ, đến mức hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn. Còn vị hôn thê thanh mai trúc mã kia của anh là người thông minh sắc sảo, tuy chưa kết hôn với anh,nhưng tình cảm nồng thắm mãi mãi không xa rời, vài lần bị thương trên tiền tuyến vì phục vụ nhân dân mà vẫn thủ vững cương vị cũ.
Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với Trần Thanh Dương cô cũng hiểu rõ phần nào đám bạn của anh, Hạ Đồng Đồng cảm thấy chuyện chắc chắn không đơn giản giống như trên mạng, nhưngcô cũng không có tâm tư đào chuyện bát quái.Trước tiên vẫn nên gọi điện về nhà nhưng lại không ai nghe máy.Vì vậy lại gọi vào điện thoại di động của ba mẹ, cả hai lại tắt máy.
Ngay lập tức trong lòng Hạ Đồng Đồng có một dự cảm bất thường dâng lên, rồi xế chiều sau đó đã chứng minh sự thật.
Khi nhận được điện thoại của mẹ Hạ đã là bốn giờ chiều, Hạ Đồng Đồng vừa mới hết tiền, taycầm lấy sách còn chưa đi đến ký túc xá, đã nghe thấy mẹ Hạ nói: “Đồng Đồng à, buổi chiều có có tiết học không?”
“Không có, sao thế mẹ?” Hạ Đồng Đồng cảm thấygiọng nói của mình mang theo run rẩy, vừa mới hết run rẩy đã nghe thấy mẹ Hạ nói: “Vậy thì thật tốt, mẹ và ba con đang ở dưới kí túc xá của con, còn mang theo quả mai con thích ăn nhất, nhớ gọi Từ Bội cùng đến.”
Hạ Đồng Đồng cảm thấy trên không trung xẹt qua tia sét, trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm rất lớn.
Mẹ Hạ tên là Hạ Uyển, làm giáo viên dạy văn ở trường tiểu học, hiện đang đảm nhiệm vai trò tổ trưởng tổ văn trường tiểu học XX, đã bốn mươi lăm tuổi nhưng tinh thần luôn là cô gái hai mươi lăm cùng với nhan sắc của phụ nữ ba lăm tuổi, cả cuộc đời bà chỉ yêu nhất tập thơ của Từ Chí Ma(*), là thứ luôn đem lại cho bà năng lượng và tinh thần.
(*)Từ Chí Ma 徐志摩 (Xu Chimo, 15/1/1897-19/11/1931) là bút hiệu của Chương Tự, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Khi bà hai mươi lăm tuổi, không có gì cao thượng hơn tình yêu, năm đó cũng chỉ vì…sự tin tưởng này, bà quyết định lấy sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo của ông ngoại Hạ Đồng Đồng, dứt khoát gả cho ba Hạ Đồng Đồng.
Hạ Đồng Đồng ngồi trên bồn hoa ven đường gọi cho Trần Thanh Dương: “Mập mạp, bị anh hại chết rồi, ba mẹ em đến trường, em chết chắc rồi!”
Bên này Hạ Đồng Đồng hận không thể đào hố chôn mình, bên kia Trần Thanh Dương đeo tai nghe lại vui tươi cười hớn hở, đây là dưới con mắt bát quái của cô thư kí kia, anh kí tên lên mấy văn bản trên bàn, đây là lần đầu tiên Hạ Đồng Đồng chủ động gọi điện thoại cho anh.
Trần Thanh Dương nói: “Như vậy, anh sẽ qua đó ngay, nếu như tắc đường thì đi tàu điện ngầm rồi taxi, chắc khoảng hơn một tiếng sẽ tới nơi, ba mẹ em thích ăn món gì, có quen khẩu vị ở đây không? Anh gọi người đặt bàn…”
“Trần Thanh Dương!”
“Ừ?”
“Ừ cái con khỉ! Chẳng lẽ anh còn muốn gặp ba mẹ em?!”
“Anh có phải bạn trai em không?Gặp mặt cũng tốt, ba mẹ em thấy người cũng yên tâm hơn.”
“Yên tâm! Tự anh lên mạng xem họ nói những gì, năm ngoái Kim Thúc Thưởng và ba người khác nữa, tất cả đều quen biết anh, đều là do anh dùng tiền để nâng đỡ đúng không? Lại còn lộ ra hình khiêu dâm của thời gian trước! Ai cũng nói mắt cô ấy cười rộ lên rất giống tôi! Anh đến gặp ba mẹ tôi thì nói gì, nói anh cũng chuẩn bị nâng đỡ tôi thành minh tinh sao?!”
Hạ Đồng Đồng nhất thời kích động nói một tràng, nói xong cũng hơi hối hận, lại nghe Trần Thanh Dương bên kia không nói gì, cô thở phào một hơi, vừa định nói một câu để làm hòa, lại nghe thấy Trần Thanh Dương nói…
“Anh không nghĩ ba cô ấy lại tụ chung về một nơi.”
Này! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là hình ảnh của tên mập mạp chết bầm này đối với công chúng là quá thối nát, chính là một kẻ đốt tiền không thấy run, tên béo giàu có bao dưỡng tiểu minh tinh!
Hạ Đồng Đồng cảm thấy mỗi lần cô nói chuyện với Trần Thanh Dương luôn không hiểu vì sao anh luôn bức cô đến mức cô muốn đi lên sao Hỏa.
Trần Thanh Dương đưa văn kiện trong tay tới thư kí đang mang vẻ mặt bát quái, đuổi người ra khỏi phòng, quay lại cầm chìa khóa xe và túi, anh đóng kín cửa phòng rồi đi ra ngoài, nghe thấy trong điện thoại im lặng, nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Sorry! Anhxin lỗi.”
Được rồi, nói xin lỗi là hơi nghiêm trọng, mập mạp ba mươi mấy tuổi đầu làm sao lại không có quá khứ đây, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều thích nữ sinh xinh đẹp hát hay lại còn biết nhảy sao.
Bên này Hạ Đồng Đồng vừa muốn nói cũng không liên quan, thật ra quá khứ của anh cô cũng không có tâm trạng đi so đo từng lời nói một, lại đã nghe thấy Trần Thanh Dương nói…
“Nếu như mười năm trước biết trước sẽ gặp em, anh nhất định thủ thân như ngọc, chờ em lớn lên, mỗi ngày chăm sóc tưới nước bón phân.”
“Này!Mập mạp, chuyện rất quan trọng, đừng nói dễ thế, được không?”
Hạ Đồng Đồng đang phát điên lại nghe thấy tiếng cười sung sướng của Trần Thanh Dương bên kia điện thoại.
Hạ Đồng Đồng cảm thấy trong quan hệ giữa cô và Trần Thanh Dương, Trần Thanh Dương được rất nhiều lợi, vì Trần Thanh Dương luôn cao hứng, mà cô luôn rất nóng nảy.
Trần Thanh Dương ngồi vàoxe, cài dây an toàn, nói: “Được rồi, em nói, anh nghe.”
“Anh lên xe rồi?”Hạ Đồng Đồng nghe thấy một tiếng bíp trong điện thoại, vội vàng hỏi.
“Anh đi đến trạm tàu điện ngầm, như vậy đi nhanh hơn.”Trần Thanh Dương nói xong lại thấy trong điện thoại im lặng, trầm mặc hồi lâu.
“Không nghĩ anh thật sự sẽ tới sao?”Trần Thanh Dương hỏi.
“Nếu hiện tại mẹ em biết anh là bạn trai của em, bà ấy nhất định sẽ ngăn cản.”
“Nhất định?Không được thương lượng sao?”
“Nhất định!Tuyệt đối không có thương lượng.Mẹ em là người theo chủ nghĩa lãng mạn, tuyệt đối sẽ không chấp nhận người có quan hệ rối loạn như anh.”
“Mẹ em làm việc gì?”
“Giáo viên dạy văn.”
“Còn ba em?”
“Công nhân hàn điện.”
“Bọn họ rất lãng mạn?”
“Nói về lãng mạn, mẹ em thường đọc thơ của Từ Chí Ma cho ba em nghe, mặc dù ba em hoàn toàn chẳng hiểu gì.”
Trần Thanh Dương vặn chìa khóa tắt máy, dựa vào lưng ghế phía sau.
Anh nói: “Đồng Đồng, em gọi điện cho anh không phải vì muốn nói chia tay chứ?”
Trong một khắc Hạ Đồng Đồng nhận lời làm bạn gái Trần Thanh Dương, cô đã bắt đầu suy nghĩ.Có thể bọn họ sẽ chia tay rất nhanh, nhưng đến khi nghe thấy hai chữ này, lòng cô khẽ rối bời, nên cô nâng giọng lên hơi cao: “Em muốn chia tay với anh còn nói nhảm nhiều thế làm gì cơ chứ?!”
Trần Thanh Dương cảm thấy anh nên tặng Hạ Đồng Đồng một cái điện thoại3G, vậy thì lúc này anh đã có thể thấy gương mặt của cô bé kia nhăn lại một chỗ, cô bé này xinh nhất là khi toàn bộ chuyện trong lòng đều thể hiện hết lên gương mặt, lại còn tưởng rằng người khác không nhìn ra. Có khi còn đã nghĩ ra ý kiến hay ho nào đó, lại kéo dài mãi mà không dám nói.
“Vậy thì em muốn nói với bố mẹ em, Trần Thanh Dương này không giống như trên mạng, trên mạng kia đều là khoác lác?”
“Làm sao có thể!Mẹ em là giáo viên đấy, nếu nói dối không có kĩ thuận chắc chắn sẽ bị lộ tẩy!”
“Vậy em chuẩn bị kĩ thuật đến chỗ nào rồi?”
“Ơ…”
“Nói đi, anh bảo đảm sẽ phối hợp.”
“A… Em nghĩ nên tìm người giả làm bạn trai em.”
“Em chắc chắn là trình độ này đã ổn rồi sao?”
“Chắc là được thôi.”
“Vậy em muốn tìm ai?”
“Bạn học của em.”
“Cái người thổ lộ với em trước mặt cả nước ấy?”
“… Không phải.”
“Lại còn có người khác!”
“Là quan hệ bạn bè trong sáng! Không giống anh.”
“Quan hệ hữu nghị trong sáng của em kia đi được Lexus sao?”
“Ừmm… Đầu tiên cứ miễn cưỡng vậy đã.”
Trần Thanh Dương tháo dây an toàn, mở cần gạt nước, gạt đi nước mưa vương trên kính, nói: “Trời đang mưa, em có mang ô không?”
“Em không mang, Từ Bội có mangtheo.” Hạ Đồng Đồng cảm thấy mập mạp nói chuyện hơilạ lùng,tự dưng lại nhắc tới chuyện mưa rơi?
“Chuyện kia… Emthật không phải…” Hạ Đồng Đồng ngồi trên bồn hoa, trên đầu là ô của Từ Bội che cho, nhận lấy rất nhiều ánh mắt liếc tới của bạn bè đi qua, đột nhiênhơi nói lắp: “Anh ấy thực sự là bạn bè trong sáng của em, người ta đã có bạn gái rồi, đang đi học ở nước ngoài. Em cũng không phải cố ý không cho anh gặp ba mẹ em, nếu em có ý đó thì đâu cần phải gọi cho anh làm gì, không nói cho anh không phải được rồi sao. Nhưng bây giờ anh mà tới, mẹ em nhất định sẽ phản đối anh và em, anh giải thích thế nào chuyện chỉ tìm bạn gái là minh tinh chứ…”
Trần Thanh Dương nghe như vậy, đến khi Hạ Đồng Đồng không còn nói gì nữa, sau đó anh nói: “Nếu không như thế này, em nói một câu, em thích Trần Thanh Dương, anh sẽ không tức giận.”
Hạ Đồng Đồng sửng sốt chừng năm giây, thở dài một hơi, trời ạ, di chuyển ra phía sau lưng Từ Bội, đưa tay lên che miệng và mic điện thoại, nhỏ giọng nói một câu không rõ ràng: “Em thích anh.”
Vì vậy Trần Thanh Dương lại cười.
Hạ Đồng Đồng nói: “Như vậy được chưa, hai ngày nữa anh cũng không nên xuất hiện, tránh để ba mẹ em phát hiện…”
Trần Thanh Dương nói: “Anh cảm thấy trình độ nói dối này của em vẫn chưa đạt, anh nghĩ cho em một cách, chắc chắn không có bất kì sơ hở nào.”
“Cách gì?”
“Nhờ Tiểu Kỷ giả bộ làm bạn trai đến gặp ba mẹ em, em còn có thể nói là hôm ấy anh giúp Tiểu Kỷ đến đón em, vì Tiểu Kỷ là giáo viên trong trường, cho nên quan hệ giữa hai người mới không thể công khai, hơn nữa Tiểu Kỷbiết tất cả thơ của Từ Chí Ma, chưa từng có bất kỳ quan hệ nam nữ nào, nhất định mẹ em sẽ thích cậu ấy.”
“Mập mạp, anh đã nghĩ kĩ từ trước rồi đúng không?!”
“Đâu có?Anh vừa mới nghĩ, không phải anh cũng vừa mới biết ba mẹ em tới sao?”
“Người là anh tìm, vì sao lại còn muốn em nói thích anh?!”
“Em là bạn gái của anh, thích anh cũng rất bình thường, đương nhiên, nghe được chính miệng em nói anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, lần sau nói rõ thêm một tí thì càng tốt.”
Hạ Đồng Đồng cắn răng: “Mập mạp! ! !”
“Đừng để ba mẹ em đợi lâu, anh sẽ gọi cho Tiểu Kỷ trước bảo cậu ấy liên lạc trực tiếp với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.