Này! Chân Dài Của Em

Chương 43: “ANH NGHE NÓI —— EM MUỐN DÙNG ĐẦU LƯỠI KHUẤY ĐẢO MIỆNG ANH?”

Lão Tích

08/10/2021

Viên Đình Đình thay vỏ chăn xong bước xuống giường, nghe Lục Du Y nói, cô nàng và Trương Khả Phàm vội im miệng, ngay sau đó đã nghe thấy Lục Du Y nói bằng một giọng điệu hoàn toàn khác với giọng điệu thô kệch vừa rồi, dịu dàng mà gọi: “Dạ, chân dài.”

Trương Khả Phàm và Viên Đình Đình phát tởm, nổi da gà, ôm nhau an ủi.

Lục Du Y trừng hai cô nàng một cái, nghe điện thoại tiếp.

“Anh dọn đồ hết rồi hả? Anh làm nhanh quá vậy.”

“Hả? Em á?” Lục Du Y liếc nhìn chiếc vali lộn xộn nằm dưới sàn nhà, nhìn sang chỗ khác: “Em cũng sắp xong rồi, dạ, thật mà.”

“Cái gì cơ? Anh đứng trước cửa ký túc xá của em hả?”

“Được rồi, anh chờ em một chút, em ra liền.”

“Dạ, dạ, bái bai.”

Nói “Bái bai” với Cố Tử Húc xong, Lục Du Y để điện thoại lên bàn, than thở, “Chết rồi, còn nhiều đồ tớ chưa dọn lắm!” Cô ngẩng đầu cầu cứu hai cô bạn, “Dọn sao bây giờ? Các cậu coi giùm tớ coi, tớ nên mang thứ gì nữa?”

Viên Đình Đình ngồi xổm xuống nhìn vali của Lục Du Y, “Gần đủ rồi, hồi nãy nghe cậu vừa xếp vừa nói chuyện, tớ thấy cũng được rồi, thiếu cái gì lại qua bên kia mua.”

“Vậy cũng được, để tớ nhét quần áo vào trước đã.”

Trương Khả Phàm tựa người vào cầu thang trêu cô, “Chúc bọn cậu có một buổi tối tốt đẹp.”

Nghe vậy, Lục Du Y ngẩng đầu lên từ trong đống quần áo, nhìn Trương Khả Phàm nhếch lông mày, “Cho nhờ lời chúc của cậu! Nhất định tớ sẽ dùng đầu lưỡi của mình khuấy đảo miệng anh ấy! Ha ha ha ha!”

“Du Y.” Viên Đình Đình đột nhiên nghiêm mặt gọi Lục Du Y.

“Hả?” Lục Du Y ngẩng đầu nhìn cô nàng, chỉ thấy Viên Đình Đình mặt sợ hãi mà chỉ vào chiếc điện thoại Lục Du Y để trên bàn.

Lục Du Y không rõ chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng Viên Đình Đình lại thấy tình huống hình như rất bất ổn, nhìn lên chiếc điện thoại trên bàn.

Màn hình điện thoại còn sáng, cuộc gọi vẫn đang diễn ra.

Nhìn thấy phản ứng của hai người bọn họ, Trương Khả Phàm cũng tò mò sáp lại, nhìn điện thoại di động, lần này, ba người trong phòng đều câm nín.

Bầu không khí kỳ dị giằng co khoảng hai, ba giây, Lục Du Y cầm điện thoại lên, ngắt điện thoại.

Trương Khả Phàm phá vỡ trầm mặc, “Chắc là, anh ta không nghe thấy gì đâu nhỉ?”

Viên Đình Đình suy đoán: “Hoặc cũng có thể là nghe thấy hết rồi?”



Lục Du Y yên lặng ngồi xổm xuống dọn hành lý.

Không lẽ Cố Tử Húc nghe được chuyện cô muốn dùng đầu lưỡi khuấy đảo miệng anh ấy rồi hả?

Tuy trước mặt Cố Tử Húc cô luôn là một người vô cùng hướng ngoại và năng nổ, nhưng mà cái câu dùng đầu lưỡi khuấy đảo miệng này…… Lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Chỉ mong Cố Tử Húc chỉ là quên cúp máy, không nghe thấy gì.

Tự nhiên thấy mừng vì mình dọn đồ chậm, cứ như vậy cô không cần phải đụng mặt Cố Tử Húc sớm nữa rồi.

Kéo chiếc vali to tướng đi tới phòng quản lý ký túc xá, Lục Du Y đã nhìn thấy ở dưới bậc thang, Cố Tử Húc đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn cô.

Tháng năm, khí trời đã nực nội, lá cây xanh biên biếc trên mặt đất đã nhìn ra bóng hình ban bác, từng chiếc từng chiếc ánh hoàng kim, theo gió nhẹ thổi mà khẽ khàng đung đưa.

Lục Du Y đi xuống, Cố Tử Húc cầm lấy vali từ trong tay cô.

Thấy sắc mặt hắn như thường, Lục Du Y thở phào nhẹ nhõm, Cố Tử Húc hẳn là không nghe thấy cô nói đâu, vậy thì quá tốt rồi.

Cố Tử Húc không có xách theo vali, mà đeo một cái balo, Lục Du Y không nhịn được hỏi: “Sao anh mang có một cái balo vậy? Có mang đủ đồ không vậy?”

“Đủ rồi, quần áo với một đôi giày.”

“Hết rồi hả?”

“Hết rồi.”

“Nhìn anh là biết không phải một người tinh tế rồi, có điều không sao, em có mang theo mỹ phẩm dưỡng da, anh sài đồ của em cũng được.”

“……”

“Anh có cần sữa rửa mặt không chân dài? Chắc là anh không mang chứ gì, không sao, vậy lần này lấy của em dùng đi, em còn mang theo mặt nạ, buổi tối chúng ta cùng nhau đắp mặt nạ……”

“Trên đường đi tới trạm tàu điện ngầm, Lục Du Y không ngừng giảng cho Cố Tử Húc con trai cũng phải dưỡng da cho tốt, phải đắp mặt nạ, bôi kem chống nắng, Cố Tử Húc ghét bỏ, Lục Du Y nói y chang mấy ông ngôi sao trên ti vi kia.

Cố Tử Húc không nói nên lời, dừng một lát, Cố Tử Húc sắp xếp từ ngữ trong đầu một lúc, hắn nói: “Anh nghe nói —— em muốn dùng đầu lưỡi khuấy đảo miệng anh?”

Hắn vốn không muốn nói, tại vì nói ra xấu hổ, giây trước nghe Lục Du Y luống cuống tay chân dọn đồ trong điện thoại, hắn còn thấy rất thú vị, giây sau đã nghe thấy Lục Du Y nói một câu như thế, lỗ tai hắn đều đỏ hết lên.

Lúc trước không định nói, giờ là vì muốn làm Lục Du Y im miệng nên mới nói.

Nghe được câu hỏi của Cố Tử Húc, Lục Du Y nhất thời im lặng.



“Hả?” Cố Tử Húc thấy Lục Du Y im lặng, nhếch môi hỏi tiếp.

Hai bên đường trường trồng đầy cây ngô đồng, kéo một hàng thẳng về phía trước, Lục Du Y sóng vai Cố Tử Húc đi dưới tán cây, mặt trời chiếu nắng, trên mặt đất để lại hình bóng hai người bị kéo dài lêu nghêu.

Lục Du Y ấp úng, “Thật ra là, làm sao em sẽ khuấy đảo miệng anh được chứ!”

Cố Tử Húc nhíu mày, hỏi: “Không khuấy à?”

“Không khuấy đâu,” Lục Du Y trả lời rất nghiêm túc, “Sao em lại tàn bạo như vậy được? Em rất dịu dàng.”

“……”

Sợ Cố Tử Húc không tin, Lục Du Y kề lại gần hắn, lôi quần áo hắn, kéo đầu hắn xuống thấp, “Thật mà, chắc chắn em hôn sẽ rất dịu dàng.”

“……” Cố Tử Húc không nên nghĩ mình sẽ chặn họng được Lục Du Y.

Hai người ngồi tàu cao tốc tới thành phố C, trước mùng một tháng năm một ngày, lượng người ở nhà ga rất lớn, tới nơi này chơi, muốn ra ngoài chơi.

Đến nhà ga thành phố C, cũng có rất nhiều người, Lục Du Y và Cố Tử Húc phải xếp một hàng dài mới mua được vé tàu điện ngầm đi ba ngày, rồi lại đi tàu điện ngầm tới khách sạn.

Trước khi đến, Lục Du Y đã nghiên cứu kỹ càng rồi, theo đường tàu điện ngầm, sửa lại một loạt chỗ mà họ muốn đi, ngay cả mấy chỗ ăn chơi gần khách sạn, cô cũng đã thăm hỏi rõ ràng.

Lần đầu tiên đi xa nhà với Cố Tử Húc, cô phải thể hiện cho Cố Tử Húc thấy trí tuệ xuất chúng của cô.

Lúc hai người đến khách sạn đã hơn năm giờ chiều, đầu tiên là nhận phòng, hai người cất hành lý vào phòng.

Căn phòng rất sạch sẽ, Lục Du Y đứng trên tàu điện ngầm đã lâi, chân ê ẩm hết lên, mới nhìn thấy chiếc giường đã nhào tới, ôm chăn lăn hai vòng, “A, sướng quả đi!”

Tay kéo vali của Cố Tử Húc dừng một chút, đây là lần đầu hắn thấy Lục Du Y nằm trên giường, drap giường trắng như tuyết, người trắng như tuyết……

Cố gắng nhìn sang chỗ khác, Cố Tử Húc bắt đầu yên lặng dọn hành lý của mình.

Lục Du Y lăn vài vòng trên giường, dừng lại, cô quỳ dậy nhìn sang hướng Cố Tử Húc, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, gọi: “Chân dài, anh có muốn nằm một lúc không? Sướng lắm đó.”

Vừa nãy đứng trên tàu rất mệt, Cố Tử Húc lại càng mệt hơn, vì trên người hắn còn đeo balo, còn phải dựa vào người cô.

“Không được.” Cố Tử Húc đứng thẳng người dậy, muốn đi toilet rửa tay.

Quay người lại, đã nghe thấy giọng nói bi ai của Lục Du Y, “Sao anh lại dám nhẫn tâm từ chối cô tiên nhỏ xinh đẹp như thế hả?”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Này! Chân Dài Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook