Chương 23
NGỌC JENNY
06/09/2014
Về trường học
Tôi thức dậy vào 5h giờ sáng, lúc ấy trời vẫn đang còn đang còn tối. Mọi thứ vẫn im ắng theo cách của nó, dưới đường những ông bà cụ đã thức dậy tập thể dục buổi sáng. Những người trung niên thì đang chạy bộ mải miết, mọi người đã thức dậy. Tôi rời khói chăn, vươn vai uể oải sau một cơn đau dài. Tiếng nói không còn nghẹn ứ trong cổ
_Từ bây giờ tôi sẽ trả đủ cho các người - Tiếng nói không to, chỉ khe khẽ thôi nhưng chất chứa trong đấy là cả một nỗi hận thù sâu nặng. Đôi mắt sắc lạnh không cảm xúc nhìn xuống dưới.
Có lẽ cả đời này có thể tôi sẽ ôm mối hận thù xuống tận dưới mồ nhưng không được, khi mà mọi người đang hạnh phúc thì tôi lại phải chịu những cơn đau dằn vặt vào những đêm. Những cơn ác mộng cùng với những lời nói cay nghiệt, tôi đều phải chịu tất cả. Nhưng giờ chưa phải lúc tôi cho mọi người biết sự thật này.
Tôi bước lại tủ thuốc, cầm một lọ thuốc và lấy ra vài viên. Những viên thuốc màu đỏ của máu như báo hiệu cho sự sống của tôi được tôi đưa vào người. Thu dọn lại, tôi bước ra ngoài.
Định bụng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Hy nhưng mà nếu làm thế sẽ lộ vì vậy tôi đi lại phía máy pha cà phê, nhưng mà tôi đang là một con ngố mà, đến cả đun nước tôi cũng phải dạy lại thì làm sao có thể pha cà phê được. Đang đứng đấy suy nghĩ thì một giọng nói vang lên
_Em đang làm gì thế? - Tôi giật mình quay lại, ánh mắt mở to.
Bây giờ còn rất sớm, tại sao Hy lại thức dậy cơ chứ? Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, anh cười phì, đi lại chỗ tôi và xoa đầu
_Con ngốc này, sao mà mặt đần thối ra thế. Mọi khi anh còn dậy sớm hơn thế này đấy, vì chỉ có đi làm sớm, xong việc sớm thì mới có thể đi thăm em - Lời nói của anh xuất phát từ đáy lòng làm tôi có chút cảm động
Một cảm giác nhói khẽ rung lên trong tim tôi. Tại sao trái tim tôi lại có biểu hiện như vậy? Chẳng lẽ nó lại bình phục sao?
_Em muốn ăn gì? Ăn trứng không?
Tôi đành gật gật đầu, mặt ngô ngố như một đứa trẻ, miệng không hé một lời nào. Hy lại cười, nụ cười của anh như ánh ban mai. Hy trong chiếc áo phông màu xanh rêu, chiếc quần thể thao thụng dài màu xám, mái tóc xù xù và đang đứng đập trứng. Trông anh thật là đảm đang. Tôi mỉm cười nhưng giật mình lập tức thu lại nụ cười.
_Em đi làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng là vừa - Hy vừa chiên trứng, xúc xích vừa nói tôi. Tay anh thoăn thoắt làm tất cả mọi việc.
Nghe theo lời Hy, tôi đi vào phòng và làm những công việc cần thiết.
Tôi thức dậy vào 5h giờ sáng, lúc ấy trời vẫn đang còn đang còn tối. Mọi thứ vẫn im ắng theo cách của nó, dưới đường những ông bà cụ đã thức dậy tập thể dục buổi sáng. Những người trung niên thì đang chạy bộ mải miết, mọi người đã thức dậy. Tôi rời khói chăn, vươn vai uể oải sau một cơn đau dài. Tiếng nói không còn nghẹn ứ trong cổ
_Từ bây giờ tôi sẽ trả đủ cho các người - Tiếng nói không to, chỉ khe khẽ thôi nhưng chất chứa trong đấy là cả một nỗi hận thù sâu nặng. Đôi mắt sắc lạnh không cảm xúc nhìn xuống dưới.
Có lẽ cả đời này có thể tôi sẽ ôm mối hận thù xuống tận dưới mồ nhưng không được, khi mà mọi người đang hạnh phúc thì tôi lại phải chịu những cơn đau dằn vặt vào những đêm. Những cơn ác mộng cùng với những lời nói cay nghiệt, tôi đều phải chịu tất cả. Nhưng giờ chưa phải lúc tôi cho mọi người biết sự thật này.
Tôi bước lại tủ thuốc, cầm một lọ thuốc và lấy ra vài viên. Những viên thuốc màu đỏ của máu như báo hiệu cho sự sống của tôi được tôi đưa vào người. Thu dọn lại, tôi bước ra ngoài.
Định bụng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Hy nhưng mà nếu làm thế sẽ lộ vì vậy tôi đi lại phía máy pha cà phê, nhưng mà tôi đang là một con ngố mà, đến cả đun nước tôi cũng phải dạy lại thì làm sao có thể pha cà phê được. Đang đứng đấy suy nghĩ thì một giọng nói vang lên
_Em đang làm gì thế? - Tôi giật mình quay lại, ánh mắt mở to.
Bây giờ còn rất sớm, tại sao Hy lại thức dậy cơ chứ? Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, anh cười phì, đi lại chỗ tôi và xoa đầu
_Con ngốc này, sao mà mặt đần thối ra thế. Mọi khi anh còn dậy sớm hơn thế này đấy, vì chỉ có đi làm sớm, xong việc sớm thì mới có thể đi thăm em - Lời nói của anh xuất phát từ đáy lòng làm tôi có chút cảm động
Một cảm giác nhói khẽ rung lên trong tim tôi. Tại sao trái tim tôi lại có biểu hiện như vậy? Chẳng lẽ nó lại bình phục sao?
_Em muốn ăn gì? Ăn trứng không?
Tôi đành gật gật đầu, mặt ngô ngố như một đứa trẻ, miệng không hé một lời nào. Hy lại cười, nụ cười của anh như ánh ban mai. Hy trong chiếc áo phông màu xanh rêu, chiếc quần thể thao thụng dài màu xám, mái tóc xù xù và đang đứng đập trứng. Trông anh thật là đảm đang. Tôi mỉm cười nhưng giật mình lập tức thu lại nụ cười.
_Em đi làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng là vừa - Hy vừa chiên trứng, xúc xích vừa nói tôi. Tay anh thoăn thoắt làm tất cả mọi việc.
Nghe theo lời Hy, tôi đi vào phòng và làm những công việc cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.