Chương 1
Lâm Hóa
16/01/2014
Đinh Thái Vi vừa xuất đạo đã lập tức
được ngợi khen là có khả năng diễn xuất, có thiên phú làm diễn viên. Dù
được giao bất kì vai diễn nào, từ tinh nghịch đến dịu dàng, từ gian trá
giả dối đến hiền lành ngoan ngoãn cô đều có thể tìm ra phương thức thể
hiện hết được thần thái cũng như bản chất cần có của nhân vật đó.
Nhận được kịch bản từ đạo diễn Ninh là điều không mấy ngạc nhiên đối với Đinh Thái Vi, lần trước sau khi cô diễn một vai nữ phụ trong một bộ phim của ông, đạo diễn Ninh cảm thấy cô là một diễn viên có tài năng thiên bẩm, vì thế đã hẹn trước về lời mời cho một vai diễn trong phim của mình. Cô cẩn thận lật xem kịch bản, nhân vậy của cô trong phim là một tiểu thiếp, có điều hình tượng cô tiểu thiếp này không khiến người ta chán ghét, thậm chí có thể nói cô này quá lương thiện, cuối cùng đã thành toàn cho phu quân và tình địch.
Nhân vật này rất đáng yêu, chắc sẽ được nhiều người yêu thích, nhưng nghiêm khắc mà nói, nhân vật này thật ra cũng chỉ là một nhân vật phụ, mà Đinh Thái Vi hiện giờ tuy không phải ngôi sao hạng A nhưng cũng nằm trong đội ngũ tiểu hoa đán, không biết đạo diễn Ninh này có tình toán gì, hình như hoàn toàn không để ý đến mặt mũi và suy nghĩ của cô chút nào.
Người đại diện của Đinh Thái Vi ở bên cạnh liên tục tỏ thái độ, nói nếu Đinh Thái Vi không muốn nhận bộ phim này thì mình sẽ đi thương lượng với đạo diễn Ninh, hoặc là không tham gia hoặc phải đổi một nhân vật khác. Thế nhưng cuối cùng Đinh Thái Vi lại không hề có chút yêu cầu nào, trực tiếp đồng ý luôn.
Lại nói cô gái tên Đinh Thái Vi này, bề ngoài tuy nhìn khôn khéo nhưng thật ra lại là một con người cực kì mơ hồ. Mười sáu tuổi đã bước chân vào giới văn nghệ, tới giờ hai mươi lăm tuổi trên cơ bản Đinh Thái Vi chưa từng chọn nhân vật, người khác để cô diễn vai gì cô sẽ diễn vai đó. Đương nhiên, chuyện này với chuyện cô diễn như thế nào thì lại có liên quan rất lớn, những đạo diễn đã từng chỉ đạo qua cô đều bị khả năng nhập vai của cô thuyết phục, cho nên cô mới có thể ở trong cái vòng luẩn quẩn này chín năm, không có chuyện xấu, không có chỗ chống lưng, chỉ có một mình mình tự phấn đấu.
Cuối tháng ba cô đi đến trường quay ở phía nam báo danh. Lúc này đoàn phim đã quay được một thời gian ngắn, chỉ có điều phần trước đều là của diễn viên chính, vì thế tuy cô tham gia muộn một tháng cũng không ảnh hưởng gì.
Đạo diễn Ninh thấy Đinh Thái Vi đến vội vàng sắp xếp người tiếp đón cô, từ đây có thể nhìn ra ông ta thật sự rất xem trọng Đinh Thái Vi.
…
Ngày đó, ánh nắng ấm áp phủ đầy trường quay. Nghe nói trường quay sử dụng lần này được xem là trường quay đẹp nhất trong cả nước, mà phần diễn của Đinh Thái Vi còn chưa tới, vì thế cô có thời gian đi dạo khắp một vòng.
Tô Duy đứng giữa sân rộng, thu vào mắt là cảnh “Đinh Thái Vi mặc cổ trang, khẽ nắm vạt áo, bước chầm chầm dọc theo con đường tường đỏ, giống như một người đang ở trong thâm cung, vừa tịch mịch vừa đau thương.”
Đinh Thái Vi cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô quay đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Tô Duy.
Tô Duy rất nhanh thoát khỏi sự sững sờ, nhầm nghĩ cô gái này có lẽ vừa diễn xong hoặc đang đợi đến phân cảnh của mình, anh không biết cô, có lẽ là diễn viên hạng hai hạng ba không nổi tiếng. Tâm tư của Tô Duy và Đinh Thái Vi vốn không khác nhau là mấy, chỉ định đi loanh quanh một chút, lại không ngờ đụng phải người trong đoàn phim.
Đương nhiên, khi anh đang đánh giá Đinh Thái Vi thì cô cũng nhận xét về anh. Người đàn ông trước mặt này, mày rậm mắt tinh, ngoại hình anh tuấn, nhưng Đinh Thái Vi có thể khẳng định người này nhất định không phải người trong giới nghệ sĩ, bởi cô không nhớ trong cái vòng luẩn quẩn này có một người xuất chúng như vậy. Rất nhanh, cô cau mày, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình như rất quen mặt, hình như đã từng gặp nhau ở đâu vậy.
Hai người cứ thế đứng lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đinh Thái Vi âm thầm di chuyển ánh mắt, vừa lúc có người gọi, Đinh Thái Vi khẽ lễ phép gật đầu với Tô Duy rồi vội vàng rời đi.
Đinh Thái Vi không ngờ người đàn ông mình gặp ở sân rộng lại theo cô đến tận trường quay. Đạo diễn bảo cô nhanh chuẩn bị, phân cảnh tiếp theo chính là cảnh cô và nữ chính đối đầu nhau. Trong lúc vô tình cô liếc mắt về phía người đàn ông kia, thấy anh ta đang đi về phía nữ chính của phim – Tô Niệm, trong lòng càng không ngừng tò mò, thế nhưng cô không có nhiều thời gian để suy đoán, đạo diễn đã hô “diễn”, cô chỉ có thể đè lại tất cả sự hiếu kì trong lòng.
Phân cảnh cuối cùng cũng xong, thời gian nghỉ ngơi Đinh Thái Vi thấy người đàn ông kia hình như khá quen thân với đạo diễn Ninh. Cô thấy đạo diễn Ninh đang nắm tay với anh ta, sau đó hai bên nhìn nhau cười cười. Cô tiếp tục lục lọi trong trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra trong thế giới showbiz này có nhân vật như vậy.
Đinh Thái Vi lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ không lẽ là người mới sao?
…
Nhìn lướt qua khuôn mặt đầy băn khoăn và suy tư của Đinh Thái Vi, Tô Duy khẽ cười, tiện đà lấy lại tinh thần, cúi đầu nói chuyện với đạo diễn Ninh “Tôi đến xem Tô Niệm diễn.”
Đạo diễn Ninh ở trong giới này là một đạo diễn rất được kính trọng, mặc dù tính tình cổ quái nhưng là người rất ôn hòa. Nhắc tới Tô Niệm ngữ khí của ông hiền hậu ôn hòa rất nhiều “Diễn xuất của Tô Niệm có tròn có méo, là một người mới mà biểu hiện được như vậy đã không tồi, tôi tin tưởng sau này cô ấy sẽ phát triển rất nhiều.” Lời này hoàn toàn không phải là khoa trương phóng đại, trong những người cùng lừa, cô em gái này của Tô Duy thật sự nằm trong top đầu, cũng khó trách vì sao Tô gia lại chấp nhận cho cô bước chân vào cái thế giới văn nghệ nhộn nhạo này.
Tô Duy gật đầu cười, không nói gì thêm. Lần này anh tới ngoài gặp Tô Niệm đương nhiên còn chuyện quan trọng hơn – đầu tư kinh doanh, anh có nhiệm vụ, nói là dò xét cũng được, giám sát cũng chẳng sai, tím lại trách nhiệm của anh lần này là đến quan sát đoàn làm phim.
Hiển nhiên nhiều người trong đoàn phim biết Tô Duy là ông chủ đứng sau rèm, ánh mắt dành cho anh cũng có vài phần kính ý, chỉ có Đinh Thái Vi là hoàn toàn không biết gì, vẫn tiếp tục suy đoán thân phận của Tô Duy.
Tô Duy đứng một bên nhìn một phân cảnh. Một tiểu thiếp hèn mọn và cô đơn chỉ biết yêu nam chính, thay người mình yêu theo đuổi cô gái hắn yêu thích, người đó không vui cô sẽ là người để người đó tâm sự, khi người đó vui vẻ bên người khác thì cô chỉ yên lặng đứng đó ngắm nhìn…. Đinh Thái Vi đem sự ngọt ngào của yêu và sự cô đơn cùng đau thương của không được đáp lại tình yêu khắc họa một cách sắc sảo. Tô Duy đứng lặng lẽ nhìn, gật mình nhớ lại hình ảnh bên cạnh bước tường đỏ lúc đó, từ bóng lưng yên tĩnh đến vẻ mặt bình thản chịu đựng gian khổ của Đinh Thái Vi. Cô gái này rõ ràng ở trong thế giới ấy, vậy sao lại có một khuôn mặt thanh tịnh đến vậy?
Phần quay của ngày hoàn thành khá hơn, tâm tình của đạo diễn Ninh rất hưng phấn, thậm chí còn nói muốn mời cả đoàn làm phim đi ăn cơm, đương nhiên, ông chỉ đứng ra chủ trì, còn chủ chi là Tô Duy. Tô Duy đương nhiên không từ chối, mỉm cười nói không vấn đề, sau đó cường điệu nói “Bữa cơm này nên để tôi mời, đạo diễn Ninh xin ông ngàn vạn lần đừng giành với tôi.” Sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Tô Niệm đang đến gần.
Tô Niệm khoác tay lên tay Tô Duy, khẽ cọ lên vai anh “Anh Tô Duy, em đói bụng.”
“Em đi tẩy trang đi, thay trang phục ra rồi chúng ta đi ăn cơm.” Tô Duy xoa xoa đầu cô.
Tô Niệm cười hì hì chạy đến phòng thay đồ. Đinh Thái Vi biết đây là hoạt động của cả đoàn làm phim, không thể từ chối chỉ đành thu dọn đồ đạc, tẩy trang và thay trang phục, ngồi xuống đợi mọi người tập hợp đông đủ. Trong cơn buồn chán người bên cạnh lại cùng cô buôn chuyện, cô cười thầm trong lòng, nghĩ thầm xem ra không phải chỉ mình cô cảm thấy buồn chán rồi.
Đợi một lúc cuối cùng Tô Niệm cũng ra, mọi người vốn đang rất chán, thấy cô đi ra thì khẳng định đã có thể đi ăn cơm, tinh thần của cả đám lên không ít. Mọi người đi xem đến một nhà hàng gần đó. Đinh Thái Vi ngồi trên xe của người đại diện – chị An , trên đường đi chợt nghe chị An không ngừng nhắc tới, dặn dò cô tí nữa phải nịnh bợ Tô Duy nhiều một chút.
Vừa rồi lúc ngồi buôn chuyện Đinh Thái Vi mới biết người đàn ông ấy là Tô Duy.
Lúc này cô mới nhớ vì sao lúc gặp Tô Duy ở sân bên ngoài trường quay lại cảm thấy anh ta nhìn quen đến thế, những tạp chí lá cải vẫn thường xuyên đăng tin tức về anh ta, cô nhìn không quen mắt mới lạ. Tô Duy, trưởng nam của Tô gia, mà thế lực của Tô gia không thể dùng hai chữ “tài phú” để hình dung hết được. Bộ phim Đinh Thái Vi đang tham gia chính là của Tô gia đầu tư, thật ra mà nói Tô gia bọn họ là đang thay Tô Niệm dọn đường cho cô đọc diễn thôi. Đương nhiên, ngoài thế lực của gia đình thì Tô Niệm cũng là một diễn viên có khả năng, điểm này Đinh Thái Vi thừa nhận.
Cô chỉ mải suy nghĩ, xuống xe thì đi theo chị An, mơ mơ màng màng chợt nghe đạo diễn Ninh gọi tên mình, thì ra đạo diễn Ninh đang gọi cô theo bọn họ ngồi chung một bàn.
Sau khi đạo diễn Ninh gọi Đinh Thái Vi qua thì quay sang Tô Duy, vừa như giải thích vừa như tán thưởng “Con bé Đinh Thái Vi này khả năng diễn xuất rất tốt, ở tuổi như nó tôi chưa thấy người nào vượt được khả năng của con bé đâu. Con bé có thể đem phim và đời thực phân rõ giới hạn, ở trong cái thế giới này không tranh không đoạt, thật sự là rất khó khăn.” Cuối cùng còn thêm một câu “Tôi rất xem trọng nó.” Ngôn từ nói ra đều dùng để ca ngợi Đinh Thái Vi.
Tô Duy lướt qua đạo diễn Ninh, ánh mắt như có như không nhìn về phía Đinh Thái Vi đang đi tới. Thần sắc Đinh Thái Vi có phần mờ màng, những nét xinh đẹp trên mặt đều lộ vẻ mệt mỏi, nhìn kĩ thì cảm thấy hình như cô đang khó chịu, có lẽ không thích những hoạt động như thế này. Tô Duy khẽ cười, thầm nghĩ một người có tài diễn xuất tốt cũng không hẳn là lúc nào cũng diễn tốt. Có điều đạo diễn Ninh trước nay rất ít khi tán dương hậu bối, nghĩ đến điều này anh nghĩ Đinh Thái Vi này chắc cũng có chỗ hơn người.
Đạo diễn Ninh giới thiệu hai người với nhau, sau một màn khách khí bắt tay thì được xếp ngồi hai bên của đạo diễn Ninh. Đinh Thái Vi đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của chị An, không khỏi cười thầm. Ý tứ của chị An không phải cô không hiểu, lập quan hệ tốt với Tô Duy nói không chừng sau này có thể được Tô gia tài trợ, đối với sự nghiệp của cô chỉ có lợi không có hại. Có điều cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, những chuyện đưa đẩy như vậy cô cũng không hiểu, bình thường vẫn là chị An thay cô ra mặt chuẩn bị. Hôm nay muốn cô bày ra khuôn mặt tươi cười đi săn đón Tô Duy, cô nghĩ không bằng trực tiếp đi nịnh bợ đạo diễn Ninh còn hơn, đầu tiên là cô và đạo diễn Ninh thân quen hơn, hai là đạo diễn Ninh mới là đạo diễn, mà đạo diễn mới là người quyết định giá trị của một diễn viên.
Bữa cơm hôm nay Tô Duy nghiễm nhiên thành tiêu điểm, đạo diễn Ninh, Tô Niệm hay dàn diễn viên nhân viên đều trở thành vai phụ cho anh ta hết. Tô Duy ngược lại tỏ ra rất ôn nhã hòa khí, đối với ai cũng ôn hòa hữu lễ. Đinh Thái Vi vùi mình ăn cơm, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, đến phiên cô mời rượu Tô Duy, cô nâng chén, cười nói “mời”, một hơi uống cạn, đặt li xuống lại tiếp tục cắm đầu vào bát ăn cơm, chợt nghe giọng nói không nhanh không chậm của Tô Duy “Tôi vừa xem cô Đinh diễn, rất được.”
Đinh Thái Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt kia vừa ôn hòa vừa thẳng thắn lại thành khẩn, Đinh Thái Vi vội cười khách khí nói “Cảm ơn.”
Hiển nhiên là Tô Duy không so đo chuyện lười biếng của cô, cười cười, thấp giọng tiếp tục nói chuyện với đạo diễn Ninh. Thỉnh thoảng Đinh Thái Vi vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía xa chị An đang không ngừng ra hiệu với cô, có khi còn muốn trực tiếp tạo thêm sự tiếp xúc cho cô và Tô Duy cũng nên. Đinh Thái Vi cười bất đắc dĩ nhìn chị An coi như thông báo cô sẽ lờ đi dấu hiệu của cô ấy. Trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua Tô Niệm, thấy cô như đang nhìn mình suy tư gì đó thì giật mình, sau đó rất nhanh cười đáp lại.
Về phần Tô Niệm, những người biết cô có lẽ còn nhiều hơn anh trai của cô rất nhiều. Tô Niệm, hai mươi hai tuổi, xinh đẹp thông tuệ, nghe nói là con nuôi của Tô Gia nhưng lại được người ở Tô gia yêu thương chiều chuộng. Cô muốn tham gia làng giải trí, Tô gia không ngại vung rất nhiều tiền nang cô lên, không để cô chịu bất kì ấm ức nào.. Lúc quay phim luôn có xe đưa xe đón, vệ sĩ không rời, nhiều khi cảm giác như đang có cuộc diễu hành vậy.
Đúng là một cô bé may mắn. Đinh Thái Vi nghĩ, không biết thế nào, chỉ cần nhìn qua khuôn mặt đầy tinh khiết của Tô Niệm, trong lòng cô đã cảm thấy có chút hâm mộ rồi. Cho đến khi Tô Niệm nhìn thẳng vào cô, còn nháy mắt với cô thì cô mới phục hồi tinh thần, trên mặt hơi thẹn thùng, vội vàng cười một cách ngượng ngùng.
Một màn này Tô Duy đều nhìn thấy, quay đầu thấp giọng nói với Tô Niệm “Em lại nghịch ngợm.” Trong giọng nói đầy sự cưng chiều. Tô Niệm cười ha ha hai tiếng, lấy khuyu tay huých vào tay anh nói “Anh Tô Duy, mai anh đi Hải Thành à?”
Đi Hải Thành ư? Tô Duy tùy ý đảo mắt qua Đinh Thái Vi, Thấy cô đang yên lặng ngồi một bên, khẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Vừa rồi sự hâm mộ âm thầm trong mắt Đinh Thái Vi Tô Duy đều nhìn ra, anh cũng có thể hiểu được, dù sao Tô Niệm cũng là một cô gái có tư chất được người ta hâm mộ, hơn nữa chỉ sợ trên đời này có rất nhiều cô gái dùng ánh mắt như thế nhìn Tô Niệm. Anh cảm thấy rất bất ngờ, chỉ là anh thật sự không ngờ đến, một người như Đinh Thái Vi lại có suy nghĩ như những cô gái khác.
Lặng lẽ thu lại ánh mắt sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chờ mong của Tô Niệm, Tô Duy khẽ cười “Anh sẽ ở đây hai ngày, nhìn xem em diễn có tiến bộ không.”
Tô Niệm lập tức nhoẻn miệng cười, dùng đầu cọ vào vai anh “Anh giống hệt ba mẹ, đều cho rằng em chỉ thích chơi cho vui, căn bản không hiểu em thật sự yêu thích công việc này a.”
“Không hiểu sao lại có thể thả em đến đây diễn trò chứ.” Tô Duy bật cười vô đầu cô “Đừng nghĩ lung tung.”
Tô Niệm vẫn cảm thấy ai oán “Ba mẹ cho đến giờ còn chưa từng xem phim em diễn, bọn họ nhất định cho rằng em diễn rất tệ.”
Lần này Tô Duy muốn cười nhưng không cười nói “Ai nói ba mẹ không xem phim của em? Lâu rồi em cũng có về nhà đâu, dù ba mẹ quan tâm em thì em cũng đâu biết đâu.”
Nghĩ lại đúng là đã lâu cô chưa về thăm nhà, Tô Niệm cảm thán “Đợi đóng xong phim này em sẽ về ở với ba mẹ một thời gian vậy.”
Tô Duy cười “Tự mình sắp xếp ổn thỏa là được.”
Hai anh em nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Tô Duy cũng quay sang nói chuyện với đạo diễn Ninh vài câu. Về sau không biết thế nào, không khí bắt đầu nóng lên, có vài bàn bắt đầu tranh nhau chuốc rượu Tô Duy và đạo diễn Ninh. Đạo diễn Ninh nháy mắt nói “Ngày mai tôi còn phải chỉ đạo diễn xuất, muốn kính thì kính Tô Duy đi, mai anh ta cũng không có việc gì, con người rảnh rỗi a.”
Tô Duy bất đắc dĩ cười, khoát tay nói “Đạo diễn Ninh không phải đang đẩy tôi xuống hố lửa hay sao?” Sau đó nâng chén của mình lên mỉm cười nói “Không bằng mọi người cùng nhau nâng chén, chúc bộ phim của mọi người thành công.” Ngôn từ khách khí, tiến lui vừa vặ, phù hợp với thân phận của anh ta. Đinh Thái Vi cảm thấy bội phục, theo mọi người nâng chén. Đồng loạt uống cạn, cuối cùng một đám cơm nước no say rời khỏi nhà hàng.
Hana: Sao lúc mình đọc vèo cái hết 1 chương mà gõ lại mất đến mấy tiếng, 6page mà sao thấy lâu thế chứ, lại còn thỉnh thoảng đi tra từ này từ kia, gõ gg cái này cái khác vậy giời….. thề là từ nay về sau bộ nào mình làm sẽ không đọc nhìu thế nữa á >”< hực….
Nhận được kịch bản từ đạo diễn Ninh là điều không mấy ngạc nhiên đối với Đinh Thái Vi, lần trước sau khi cô diễn một vai nữ phụ trong một bộ phim của ông, đạo diễn Ninh cảm thấy cô là một diễn viên có tài năng thiên bẩm, vì thế đã hẹn trước về lời mời cho một vai diễn trong phim của mình. Cô cẩn thận lật xem kịch bản, nhân vậy của cô trong phim là một tiểu thiếp, có điều hình tượng cô tiểu thiếp này không khiến người ta chán ghét, thậm chí có thể nói cô này quá lương thiện, cuối cùng đã thành toàn cho phu quân và tình địch.
Nhân vật này rất đáng yêu, chắc sẽ được nhiều người yêu thích, nhưng nghiêm khắc mà nói, nhân vật này thật ra cũng chỉ là một nhân vật phụ, mà Đinh Thái Vi hiện giờ tuy không phải ngôi sao hạng A nhưng cũng nằm trong đội ngũ tiểu hoa đán, không biết đạo diễn Ninh này có tình toán gì, hình như hoàn toàn không để ý đến mặt mũi và suy nghĩ của cô chút nào.
Người đại diện của Đinh Thái Vi ở bên cạnh liên tục tỏ thái độ, nói nếu Đinh Thái Vi không muốn nhận bộ phim này thì mình sẽ đi thương lượng với đạo diễn Ninh, hoặc là không tham gia hoặc phải đổi một nhân vật khác. Thế nhưng cuối cùng Đinh Thái Vi lại không hề có chút yêu cầu nào, trực tiếp đồng ý luôn.
Lại nói cô gái tên Đinh Thái Vi này, bề ngoài tuy nhìn khôn khéo nhưng thật ra lại là một con người cực kì mơ hồ. Mười sáu tuổi đã bước chân vào giới văn nghệ, tới giờ hai mươi lăm tuổi trên cơ bản Đinh Thái Vi chưa từng chọn nhân vật, người khác để cô diễn vai gì cô sẽ diễn vai đó. Đương nhiên, chuyện này với chuyện cô diễn như thế nào thì lại có liên quan rất lớn, những đạo diễn đã từng chỉ đạo qua cô đều bị khả năng nhập vai của cô thuyết phục, cho nên cô mới có thể ở trong cái vòng luẩn quẩn này chín năm, không có chuyện xấu, không có chỗ chống lưng, chỉ có một mình mình tự phấn đấu.
Cuối tháng ba cô đi đến trường quay ở phía nam báo danh. Lúc này đoàn phim đã quay được một thời gian ngắn, chỉ có điều phần trước đều là của diễn viên chính, vì thế tuy cô tham gia muộn một tháng cũng không ảnh hưởng gì.
Đạo diễn Ninh thấy Đinh Thái Vi đến vội vàng sắp xếp người tiếp đón cô, từ đây có thể nhìn ra ông ta thật sự rất xem trọng Đinh Thái Vi.
…
Ngày đó, ánh nắng ấm áp phủ đầy trường quay. Nghe nói trường quay sử dụng lần này được xem là trường quay đẹp nhất trong cả nước, mà phần diễn của Đinh Thái Vi còn chưa tới, vì thế cô có thời gian đi dạo khắp một vòng.
Tô Duy đứng giữa sân rộng, thu vào mắt là cảnh “Đinh Thái Vi mặc cổ trang, khẽ nắm vạt áo, bước chầm chầm dọc theo con đường tường đỏ, giống như một người đang ở trong thâm cung, vừa tịch mịch vừa đau thương.”
Đinh Thái Vi cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô quay đầu thì bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Tô Duy.
Tô Duy rất nhanh thoát khỏi sự sững sờ, nhầm nghĩ cô gái này có lẽ vừa diễn xong hoặc đang đợi đến phân cảnh của mình, anh không biết cô, có lẽ là diễn viên hạng hai hạng ba không nổi tiếng. Tâm tư của Tô Duy và Đinh Thái Vi vốn không khác nhau là mấy, chỉ định đi loanh quanh một chút, lại không ngờ đụng phải người trong đoàn phim.
Đương nhiên, khi anh đang đánh giá Đinh Thái Vi thì cô cũng nhận xét về anh. Người đàn ông trước mặt này, mày rậm mắt tinh, ngoại hình anh tuấn, nhưng Đinh Thái Vi có thể khẳng định người này nhất định không phải người trong giới nghệ sĩ, bởi cô không nhớ trong cái vòng luẩn quẩn này có một người xuất chúng như vậy. Rất nhanh, cô cau mày, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình như rất quen mặt, hình như đã từng gặp nhau ở đâu vậy.
Hai người cứ thế đứng lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đinh Thái Vi âm thầm di chuyển ánh mắt, vừa lúc có người gọi, Đinh Thái Vi khẽ lễ phép gật đầu với Tô Duy rồi vội vàng rời đi.
Đinh Thái Vi không ngờ người đàn ông mình gặp ở sân rộng lại theo cô đến tận trường quay. Đạo diễn bảo cô nhanh chuẩn bị, phân cảnh tiếp theo chính là cảnh cô và nữ chính đối đầu nhau. Trong lúc vô tình cô liếc mắt về phía người đàn ông kia, thấy anh ta đang đi về phía nữ chính của phim – Tô Niệm, trong lòng càng không ngừng tò mò, thế nhưng cô không có nhiều thời gian để suy đoán, đạo diễn đã hô “diễn”, cô chỉ có thể đè lại tất cả sự hiếu kì trong lòng.
Phân cảnh cuối cùng cũng xong, thời gian nghỉ ngơi Đinh Thái Vi thấy người đàn ông kia hình như khá quen thân với đạo diễn Ninh. Cô thấy đạo diễn Ninh đang nắm tay với anh ta, sau đó hai bên nhìn nhau cười cười. Cô tiếp tục lục lọi trong trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra trong thế giới showbiz này có nhân vật như vậy.
Đinh Thái Vi lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ không lẽ là người mới sao?
…
Nhìn lướt qua khuôn mặt đầy băn khoăn và suy tư của Đinh Thái Vi, Tô Duy khẽ cười, tiện đà lấy lại tinh thần, cúi đầu nói chuyện với đạo diễn Ninh “Tôi đến xem Tô Niệm diễn.”
Đạo diễn Ninh ở trong giới này là một đạo diễn rất được kính trọng, mặc dù tính tình cổ quái nhưng là người rất ôn hòa. Nhắc tới Tô Niệm ngữ khí của ông hiền hậu ôn hòa rất nhiều “Diễn xuất của Tô Niệm có tròn có méo, là một người mới mà biểu hiện được như vậy đã không tồi, tôi tin tưởng sau này cô ấy sẽ phát triển rất nhiều.” Lời này hoàn toàn không phải là khoa trương phóng đại, trong những người cùng lừa, cô em gái này của Tô Duy thật sự nằm trong top đầu, cũng khó trách vì sao Tô gia lại chấp nhận cho cô bước chân vào cái thế giới văn nghệ nhộn nhạo này.
Tô Duy gật đầu cười, không nói gì thêm. Lần này anh tới ngoài gặp Tô Niệm đương nhiên còn chuyện quan trọng hơn – đầu tư kinh doanh, anh có nhiệm vụ, nói là dò xét cũng được, giám sát cũng chẳng sai, tím lại trách nhiệm của anh lần này là đến quan sát đoàn làm phim.
Hiển nhiên nhiều người trong đoàn phim biết Tô Duy là ông chủ đứng sau rèm, ánh mắt dành cho anh cũng có vài phần kính ý, chỉ có Đinh Thái Vi là hoàn toàn không biết gì, vẫn tiếp tục suy đoán thân phận của Tô Duy.
Tô Duy đứng một bên nhìn một phân cảnh. Một tiểu thiếp hèn mọn và cô đơn chỉ biết yêu nam chính, thay người mình yêu theo đuổi cô gái hắn yêu thích, người đó không vui cô sẽ là người để người đó tâm sự, khi người đó vui vẻ bên người khác thì cô chỉ yên lặng đứng đó ngắm nhìn…. Đinh Thái Vi đem sự ngọt ngào của yêu và sự cô đơn cùng đau thương của không được đáp lại tình yêu khắc họa một cách sắc sảo. Tô Duy đứng lặng lẽ nhìn, gật mình nhớ lại hình ảnh bên cạnh bước tường đỏ lúc đó, từ bóng lưng yên tĩnh đến vẻ mặt bình thản chịu đựng gian khổ của Đinh Thái Vi. Cô gái này rõ ràng ở trong thế giới ấy, vậy sao lại có một khuôn mặt thanh tịnh đến vậy?
Phần quay của ngày hoàn thành khá hơn, tâm tình của đạo diễn Ninh rất hưng phấn, thậm chí còn nói muốn mời cả đoàn làm phim đi ăn cơm, đương nhiên, ông chỉ đứng ra chủ trì, còn chủ chi là Tô Duy. Tô Duy đương nhiên không từ chối, mỉm cười nói không vấn đề, sau đó cường điệu nói “Bữa cơm này nên để tôi mời, đạo diễn Ninh xin ông ngàn vạn lần đừng giành với tôi.” Sau đó quay đầu dịu dàng nhìn Tô Niệm đang đến gần.
Tô Niệm khoác tay lên tay Tô Duy, khẽ cọ lên vai anh “Anh Tô Duy, em đói bụng.”
“Em đi tẩy trang đi, thay trang phục ra rồi chúng ta đi ăn cơm.” Tô Duy xoa xoa đầu cô.
Tô Niệm cười hì hì chạy đến phòng thay đồ. Đinh Thái Vi biết đây là hoạt động của cả đoàn làm phim, không thể từ chối chỉ đành thu dọn đồ đạc, tẩy trang và thay trang phục, ngồi xuống đợi mọi người tập hợp đông đủ. Trong cơn buồn chán người bên cạnh lại cùng cô buôn chuyện, cô cười thầm trong lòng, nghĩ thầm xem ra không phải chỉ mình cô cảm thấy buồn chán rồi.
Đợi một lúc cuối cùng Tô Niệm cũng ra, mọi người vốn đang rất chán, thấy cô đi ra thì khẳng định đã có thể đi ăn cơm, tinh thần của cả đám lên không ít. Mọi người đi xem đến một nhà hàng gần đó. Đinh Thái Vi ngồi trên xe của người đại diện – chị An , trên đường đi chợt nghe chị An không ngừng nhắc tới, dặn dò cô tí nữa phải nịnh bợ Tô Duy nhiều một chút.
Vừa rồi lúc ngồi buôn chuyện Đinh Thái Vi mới biết người đàn ông ấy là Tô Duy.
Lúc này cô mới nhớ vì sao lúc gặp Tô Duy ở sân bên ngoài trường quay lại cảm thấy anh ta nhìn quen đến thế, những tạp chí lá cải vẫn thường xuyên đăng tin tức về anh ta, cô nhìn không quen mắt mới lạ. Tô Duy, trưởng nam của Tô gia, mà thế lực của Tô gia không thể dùng hai chữ “tài phú” để hình dung hết được. Bộ phim Đinh Thái Vi đang tham gia chính là của Tô gia đầu tư, thật ra mà nói Tô gia bọn họ là đang thay Tô Niệm dọn đường cho cô đọc diễn thôi. Đương nhiên, ngoài thế lực của gia đình thì Tô Niệm cũng là một diễn viên có khả năng, điểm này Đinh Thái Vi thừa nhận.
Cô chỉ mải suy nghĩ, xuống xe thì đi theo chị An, mơ mơ màng màng chợt nghe đạo diễn Ninh gọi tên mình, thì ra đạo diễn Ninh đang gọi cô theo bọn họ ngồi chung một bàn.
Sau khi đạo diễn Ninh gọi Đinh Thái Vi qua thì quay sang Tô Duy, vừa như giải thích vừa như tán thưởng “Con bé Đinh Thái Vi này khả năng diễn xuất rất tốt, ở tuổi như nó tôi chưa thấy người nào vượt được khả năng của con bé đâu. Con bé có thể đem phim và đời thực phân rõ giới hạn, ở trong cái thế giới này không tranh không đoạt, thật sự là rất khó khăn.” Cuối cùng còn thêm một câu “Tôi rất xem trọng nó.” Ngôn từ nói ra đều dùng để ca ngợi Đinh Thái Vi.
Tô Duy lướt qua đạo diễn Ninh, ánh mắt như có như không nhìn về phía Đinh Thái Vi đang đi tới. Thần sắc Đinh Thái Vi có phần mờ màng, những nét xinh đẹp trên mặt đều lộ vẻ mệt mỏi, nhìn kĩ thì cảm thấy hình như cô đang khó chịu, có lẽ không thích những hoạt động như thế này. Tô Duy khẽ cười, thầm nghĩ một người có tài diễn xuất tốt cũng không hẳn là lúc nào cũng diễn tốt. Có điều đạo diễn Ninh trước nay rất ít khi tán dương hậu bối, nghĩ đến điều này anh nghĩ Đinh Thái Vi này chắc cũng có chỗ hơn người.
Đạo diễn Ninh giới thiệu hai người với nhau, sau một màn khách khí bắt tay thì được xếp ngồi hai bên của đạo diễn Ninh. Đinh Thái Vi đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của chị An, không khỏi cười thầm. Ý tứ của chị An không phải cô không hiểu, lập quan hệ tốt với Tô Duy nói không chừng sau này có thể được Tô gia tài trợ, đối với sự nghiệp của cô chỉ có lợi không có hại. Có điều cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, những chuyện đưa đẩy như vậy cô cũng không hiểu, bình thường vẫn là chị An thay cô ra mặt chuẩn bị. Hôm nay muốn cô bày ra khuôn mặt tươi cười đi săn đón Tô Duy, cô nghĩ không bằng trực tiếp đi nịnh bợ đạo diễn Ninh còn hơn, đầu tiên là cô và đạo diễn Ninh thân quen hơn, hai là đạo diễn Ninh mới là đạo diễn, mà đạo diễn mới là người quyết định giá trị của một diễn viên.
Bữa cơm hôm nay Tô Duy nghiễm nhiên thành tiêu điểm, đạo diễn Ninh, Tô Niệm hay dàn diễn viên nhân viên đều trở thành vai phụ cho anh ta hết. Tô Duy ngược lại tỏ ra rất ôn nhã hòa khí, đối với ai cũng ôn hòa hữu lễ. Đinh Thái Vi vùi mình ăn cơm, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, đến phiên cô mời rượu Tô Duy, cô nâng chén, cười nói “mời”, một hơi uống cạn, đặt li xuống lại tiếp tục cắm đầu vào bát ăn cơm, chợt nghe giọng nói không nhanh không chậm của Tô Duy “Tôi vừa xem cô Đinh diễn, rất được.”
Đinh Thái Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ánh mắt kia vừa ôn hòa vừa thẳng thắn lại thành khẩn, Đinh Thái Vi vội cười khách khí nói “Cảm ơn.”
Hiển nhiên là Tô Duy không so đo chuyện lười biếng của cô, cười cười, thấp giọng tiếp tục nói chuyện với đạo diễn Ninh. Thỉnh thoảng Đinh Thái Vi vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía xa chị An đang không ngừng ra hiệu với cô, có khi còn muốn trực tiếp tạo thêm sự tiếp xúc cho cô và Tô Duy cũng nên. Đinh Thái Vi cười bất đắc dĩ nhìn chị An coi như thông báo cô sẽ lờ đi dấu hiệu của cô ấy. Trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua Tô Niệm, thấy cô như đang nhìn mình suy tư gì đó thì giật mình, sau đó rất nhanh cười đáp lại.
Về phần Tô Niệm, những người biết cô có lẽ còn nhiều hơn anh trai của cô rất nhiều. Tô Niệm, hai mươi hai tuổi, xinh đẹp thông tuệ, nghe nói là con nuôi của Tô Gia nhưng lại được người ở Tô gia yêu thương chiều chuộng. Cô muốn tham gia làng giải trí, Tô gia không ngại vung rất nhiều tiền nang cô lên, không để cô chịu bất kì ấm ức nào.. Lúc quay phim luôn có xe đưa xe đón, vệ sĩ không rời, nhiều khi cảm giác như đang có cuộc diễu hành vậy.
Đúng là một cô bé may mắn. Đinh Thái Vi nghĩ, không biết thế nào, chỉ cần nhìn qua khuôn mặt đầy tinh khiết của Tô Niệm, trong lòng cô đã cảm thấy có chút hâm mộ rồi. Cho đến khi Tô Niệm nhìn thẳng vào cô, còn nháy mắt với cô thì cô mới phục hồi tinh thần, trên mặt hơi thẹn thùng, vội vàng cười một cách ngượng ngùng.
Một màn này Tô Duy đều nhìn thấy, quay đầu thấp giọng nói với Tô Niệm “Em lại nghịch ngợm.” Trong giọng nói đầy sự cưng chiều. Tô Niệm cười ha ha hai tiếng, lấy khuyu tay huých vào tay anh nói “Anh Tô Duy, mai anh đi Hải Thành à?”
Đi Hải Thành ư? Tô Duy tùy ý đảo mắt qua Đinh Thái Vi, Thấy cô đang yên lặng ngồi một bên, khẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Vừa rồi sự hâm mộ âm thầm trong mắt Đinh Thái Vi Tô Duy đều nhìn ra, anh cũng có thể hiểu được, dù sao Tô Niệm cũng là một cô gái có tư chất được người ta hâm mộ, hơn nữa chỉ sợ trên đời này có rất nhiều cô gái dùng ánh mắt như thế nhìn Tô Niệm. Anh cảm thấy rất bất ngờ, chỉ là anh thật sự không ngờ đến, một người như Đinh Thái Vi lại có suy nghĩ như những cô gái khác.
Lặng lẽ thu lại ánh mắt sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chờ mong của Tô Niệm, Tô Duy khẽ cười “Anh sẽ ở đây hai ngày, nhìn xem em diễn có tiến bộ không.”
Tô Niệm lập tức nhoẻn miệng cười, dùng đầu cọ vào vai anh “Anh giống hệt ba mẹ, đều cho rằng em chỉ thích chơi cho vui, căn bản không hiểu em thật sự yêu thích công việc này a.”
“Không hiểu sao lại có thể thả em đến đây diễn trò chứ.” Tô Duy bật cười vô đầu cô “Đừng nghĩ lung tung.”
Tô Niệm vẫn cảm thấy ai oán “Ba mẹ cho đến giờ còn chưa từng xem phim em diễn, bọn họ nhất định cho rằng em diễn rất tệ.”
Lần này Tô Duy muốn cười nhưng không cười nói “Ai nói ba mẹ không xem phim của em? Lâu rồi em cũng có về nhà đâu, dù ba mẹ quan tâm em thì em cũng đâu biết đâu.”
Nghĩ lại đúng là đã lâu cô chưa về thăm nhà, Tô Niệm cảm thán “Đợi đóng xong phim này em sẽ về ở với ba mẹ một thời gian vậy.”
Tô Duy cười “Tự mình sắp xếp ổn thỏa là được.”
Hai anh em nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Tô Duy cũng quay sang nói chuyện với đạo diễn Ninh vài câu. Về sau không biết thế nào, không khí bắt đầu nóng lên, có vài bàn bắt đầu tranh nhau chuốc rượu Tô Duy và đạo diễn Ninh. Đạo diễn Ninh nháy mắt nói “Ngày mai tôi còn phải chỉ đạo diễn xuất, muốn kính thì kính Tô Duy đi, mai anh ta cũng không có việc gì, con người rảnh rỗi a.”
Tô Duy bất đắc dĩ cười, khoát tay nói “Đạo diễn Ninh không phải đang đẩy tôi xuống hố lửa hay sao?” Sau đó nâng chén của mình lên mỉm cười nói “Không bằng mọi người cùng nhau nâng chén, chúc bộ phim của mọi người thành công.” Ngôn từ khách khí, tiến lui vừa vặ, phù hợp với thân phận của anh ta. Đinh Thái Vi cảm thấy bội phục, theo mọi người nâng chén. Đồng loạt uống cạn, cuối cùng một đám cơm nước no say rời khỏi nhà hàng.
Hana: Sao lúc mình đọc vèo cái hết 1 chương mà gõ lại mất đến mấy tiếng, 6page mà sao thấy lâu thế chứ, lại còn thỉnh thoảng đi tra từ này từ kia, gõ gg cái này cái khác vậy giời….. thề là từ nay về sau bộ nào mình làm sẽ không đọc nhìu thế nữa á >”< hực….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.