Này Tình Yêu Có Bán Không

Chương 2

Lâm Hóa

16/01/2014

Sau khi quay về khách sạn chị An đột nhiên cảm thấy đáng tiếc khi Đinh Thái Vi đã bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Tô Duy, không biết phải nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài, bảo Đinh Thái Vi nghỉ ngơi thật tốt rồi nhẹ nhàng rút khỏi phòng.

Đinh Thái Vi nhìn chị An rời đi, tâm tình phức tạp hơn chút ít. Nhiều năm trôi qua chị An vẫn luôn ở bên cạnh cô, dù cô có thành công hay không, vì vậy cô đối với chị An vừa kính lại vừa yêu, căn bản không mấy khi làm trái ý muốn của chị An. Chỉ là chuyện tiếp xúc với Tô Duy này, Đinh Thái Vi nghĩ chẳng qua chỉ là một bữa cơm mà thôi, làm sao Tô Duy có thể nhớ kĩ cô được chứ? Huống hồ Tô Duy cũng không phải người ở trong thế giới này, anh ta có thể giúp gì cho cô đây? Mà trong phương diện diễn xuất Đinh Thái Vi tôn thờ chủ nghĩa chăm chỉ, còn chưa từng rời khỏi con đường chính trực bước vào đoạn đường tắt, cho nên so với chuyện xu nịnh thì Đinh Thái Vi còn muốn tự mình cố gắng khẳng định bản thân và tự đạt được thành công hơn.

Phần diễn hôm sau của Đinh Thái Vi không nhiều, sau khi quay xong cô quay về khách sạn. Vừa nhào lên giường định nghỉ ngơi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, nhân viên lễ tân đưa cho cô một tấm thẻ, nói là do Tô Duy tiên sinh gửi cho. Đinh Thái Vi khách khí nói cảm ơn, đóng cửa, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ. Cô không thể đoán được mục đích của Tô Duy, đương nhiên, cô cũng rất tò mò, nhưng càng cảm thấy kinh ngạc và nghi ngờ hơn. Qua một lúc, cô vẫn cầm tấm thẻ lên xem…

Tô Duy hẹn cô ba giờ rưỡi đến quán cà phê gần đó nhưng lại không nói là có chuyện gì. Đinh Thái Vi nhìn thời gian, mười hai giờ, còn ba tiếng rưỡi mới đến giờ hẹn, còn cho cô thời gian suy nghĩ thật kĩ nữa. Tô Duy thật sự là một nhân vật đáng sợ, nội dung xúc tích, xem ra Đinh Thái Vi muốn từ chối cũng không được rồi. Đinh Thái Vi gọi điện cho chị An nói rõ chuyện hẹn gặp, chị An nghe xong thì cảm thấy vô cùng phấn khích, ý vị nói “Đi thôi đi thôi, tốt nhất là hãy mê hoặc anh ta.”

Đinh Thái Vi không che dấu cảm giác chán ghét trong lòng “Chị cho rằng anh ta có thể vừa ý em sao?”

Chị An khẽ thở một hơi, ở đầu dây bên kia cười ngây ngô nói “Thái Vi, chị biết rõ trong lòng em nghĩ cái gì, chị cũng vẫn tôn trọng quyết định của em, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế đi, không cần phải quan tâm tới suy nghĩ của chị đâu.”

Cuối cùng vẫn là chị An với chín năm luôn bên cô hiểu rõ cô. Trong lòng Đinh Thái Vi cảm động nhưng ngữ khí vẫn cứng ngắc “Em mới không quan tâm chị nghĩ gì.” Nghe được tiếng chị An bên kia cười khanh khách, Đinh Thái Vi cũng cười lên, nhanh nói “Cảm ơn chị, chị An.”

Đinh Thái Vi đến quán cà phê đúng giờ, Tô Duy đã sớm đợi ở đó, thấy cô đến thì mỉm cười đưng lên. Đinh Thái Vi âm thầm quan sát thần sắc của Tô Duy, thấy không có gì khác thường, sắc mặt thoải mái như đang đi gặp một người bạn cũ vậy, cô cũng vôi vàng cười lại với anh ta.

“Tôi nghĩ em sẽ không tới.” Tô Duy cảm thán. Đinh Thái Vi buồn cười nhướn mày “Nếu như tôi không tới vậy chẳng phải là cho anh Tô leo cây sao? Tôi không dám đắc tội to như vậy với anh Tô đâu.”

Thật sự là một sự thông minh sắc sảo. Tô Duy lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt và cảm thấy tim mình như đã đập lên tới tận cổ rồi. Anh không chần chờ thêm trực tiếp mở lời “Em có đồng ý ở bên tôi một năm, trong thời gian này em muốn cái gì, tôi đều cố hết sức thỏa mãn em.”

Quả nhiên như chị An đã dự đoán, Tô Duy đúng là muốn bao nuôi cô. Ngoài mặt Đinh Thái Vi giả như rất kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem cuối cùng Tô Duy kia coi trọng cô ở chỗ nào mà có thể nói ra những lời kì diệu này. Người đàn ông trước mặt này lớn lên đẹp trai, gia thế cũng tốt, hoàn toàn không cần phải chơi trò bao nuôi này, cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ thế nào.

Đinh Thái Vi nhìn chằm chằm anh một chút, chậm rãi nói “Ngại quá, anh Tô, tôi phải quay phim, chỉ sợ không có thời gian chơi với anh.”

Tô Duy cười nhìn cô “Những chuyện này cũng không phải vấn đề, quan trọng là em có đồng ý hay không. Tôi đã nói là sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của em, đương nhiên kể cả những chuyện liên quan tới kịch bản tốt hay có được đội ngũ chế tác hoàn hảo.”

Đinh Thái Vi yên lặng một hồi rồi cũng cười “Ngại quá, tôi cũng không cần những thứ đó.”

Tô Duy cẩn thận nhìn cô, nhưng cũng không nói nhiều lời, cười cho qua, đổi chủ đề “Trong khoảng thời gian này xin nhờ em quan tâm đến Tô Niệm một chút.” Đinh Thái Vi nhìn thẳng vào mắt anh, không nói gì chỉ mỉm cười. Trong nháy mắt Tô Duy hiểu rõ, cũng cười “Tôi là đang nói tới vấn đề kinh nghiệm diễn xuất, rõ ràng Tô Niệm còn cần luyện tập nhiều, hi vọng em có thể chỉ dạy con bé một chút.”

Vậy mới nói nghe đồn bình thường đều dựa trên sự thật làm cơ sở, người nhà họ Tô thật sự rất yêu thương Tô Niệm. Tô Duy rất thành khẩn, Đinh Thái Vi cũng không thể từ chối, chỉ cười cười gật đầu, coi như đồng ý. Ngừng một chút lại nói “Tô Niệm rất chăm chỉ, cũng rất có khả năng.” Càng có phúc khí hơn, bởi vì trong nhà cô ấy có những người như thế này giúp đỡ.



Bắt gặp vẻ mặt ngưỡng mộ Đinh Thái Vi đã thể hiện bữa tối hôm qua, Tô Duy nhẹ nhàng gõ góc bàn, thấp giọng cười nói “Trước mắt có một cơ hội tốt, ít nhất có thể khiến em bớt đi mười năm phấn đấu, em cũng sẽ không cần phải ngưỡng mộ Tô Niệm nữa đúng không?”

Đinh Thái Vi cảm thấy buồn cười, bật cười nói “Tôi không phải ngưỡng mộ…” Thấy Tô Duy mỉm cười nhìn cô, hoàn toàn không tin lời cô, cô lập tức cảm thấy hết đường chối cãi, dứt khoát chuyển đề tài “Tôi không tin trên đời này có những thứ không cần làm mà được hưởng.”

Tô Duy vẫn cười “Em ở bên tôi một năm, đổi mười năm cố gắng không công bằng sao?” Anh vẫn tiếp tục khuyên dụ, trong lòng Đinh Thái Vi cảm thấy rất buồn cười, nhìn lướt qua rồi nói “Tôi còn trẻ, ít ra hiện tại vẫn chưa cần đi con đường ấy để đạt được thành công, mặc dù con đường này là một con đường tắt.”

Trên mặt anh cười như không cười, có lẽ hơi giận một chút. Tô Duy nhếch miệng, cũng không miễn cưỡng nữa nên gật gật đầu “Tôi sẽ ở đây hai tháng, trong hai tháng này, nếu em đổi ý có thể tùy lúc đến tìm tôi.”

Cho cô hai tháng để suy nghĩ, giống như lúc sáng, để lại cô hơn ba tiếng để quyết định xem có đến buổi gặp này không. Đinh Thái Vi rất khâm phục thủ đoạn tiến lui vừa vặn này của anh, nhưng cô cũng không có ý định đáp lại anh. Không sai, cô đúng là có chút ngưỡng mộ Tô Niệm, nhưng không phải như anh đã nghĩ, tôi không ngưỡng mộ Tô Niệm có thể bớt đi mười hay hai mươi năm phấn đấu, cô chỉ cảm thấy Tô Niệm được người nhà yêu thương như thế thật sự có phúc. Không hơn.

Sau khi nói chuyện rõ ràng hai người thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất nụ cười trên mặt Đinh Thái Vi đã tự nhiên hơn nhiều. Tô Duy ôn nhã cùng cô đàm luận về hai ngày diễn vừa qua, vẫn không quên tán dương khả năng diễn xuất của cô. Những lời kích lệ Đinh Thái Vi nghe rất nhiều, chỉ khẽ cười, không quá để tâm. Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Đinh Thái Vi cảm thấy thời gian đã trễ, đứng dậy chào tạm biệt. Tô Duy cũng đứng dậy nói “Tôi tiễn em.”

Đinh Thái Vi xì cười một tiếng “Nếu như bên ngoài có phóng viên, tôi tin anh sẽ không yêu cầu như vậy.”

Tô Duy cũng mỉm cười “Cho dù bên ngoài có phóng viên tôi cũng sẽ đưa em về.” Biểu lộ vô cùng chăm chú, cuối cùng còn nháy mắt. Đinh Thái Vi ngẩn người một chút rồi cười rộ lên “Thật sự không cần phiền vậy đâu.”

Sau khi trở lại khách sạn, Đinh Thái Vi gọi điện cho chị An, hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm. Chị An đang ở studio xem đạo diễn chỉ đạo, nhận được điện thoại vội vàng đi gặp cô. Hai người gặp nhau cũng không nói quá nhiều lời, chỉ trò chuyện đôi câu. Chị An đột nhiên nói đến Tô Duy, nói vừa gặp anh ta ở studio. Đinh Thái Vi ậm ừ một tiếng “Em cũng vừa thấy Tô Niệm gọi điện thoại cho anh ta, chắc là có việc gấp.”

Hứng thú của chị An lập tức tăng lên “Có chuyện gì gấp? Tô Niệm hôm nay luôn ở studio, cũng không biết có chuyện gì.”

Đinh Thái Vi nhướn mày cười “Chị trông nom chuyện của người khác nhiều thế làm gì.”

Chị An cười hì hì “Vậy chúng ta nói chuyện của em với Tô Duy nhé?” Trong giọng nói có vẻ trêu tức, vài phần chăm chú, còn có chút ý vị thâm trường. Đinh Thái Vi thở dài, biết rõ không trốn thoát đành đem mọi chuyện kể hết ra. Chị An nghe xong, yên lặng một chút rồi thở dài “Em nên đồng ý.”

Trong giọng nói mang theo chút tiếc hận. Đinh Thái Vi nghe mà sững sờ “Chị nói gì cơ?”

Chị An thấy sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi cũng không bối rối, chỉ khẽ cười nói “Chị nói đùa thôi. Nếu như những người khác đưa điệu kiện như vậy cho em không chừng chị còn đồng ý, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tô Duy… ngoài gia thế thì tự bản thân anh ta cũng tương đối ưu việt, là người có mị lực, chị sợ em sẽ rơi vào lưới của anh ta.”

Đinh Thái Vi vốn đang ăn cơm, nghe được câu nói kia của chị An suýt chút nữa đã nghẹn. Qua một lúc mới lấy lại bình tĩnh liếc xéo chị An “Trước không phải chị để cho em tiếp xúc nhiều với anh ta một chút sao?”

Chị An thở dài “Tiếp xúc là một chuyện, nhân tình là một chuyện khác. Thái Vi, đừng nghĩ chị xấu vậy chứ, em biết rõ ý chị không phải vậy mà. Chị công nhận, cái vòng luẩn quẩn này rất loạn, cũng có rất nhiều thủ đoạn hạ lưu lén lút, nhưng cho đến giờ chị chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đẩy em vào hố lửa. Chính bởi vì đã gặp nhiều nên sự kiền trì này của em càng làm chị khâm phục. Nói thật, lúc trước không phải chị không gặp người chăm chỉ hơn em, nhưng không được vài năm họ dần dần đi lạc, chỉ có em, vẫn như mười năm trước. Mà chị cũng vì vậy mà có thể luôn luôn tin tưởng, tài hoa của em sẽ không bị mai một. Em xem qua nhiều năm như vậy, em không phải càng ngày càng trưởng thành sao? Chị cũng đã nói, dù em chọn lựa thế nào chị cũng đều ủng hộ em… Chị vốn cho rằng mười năm này đã đủ, đủ để em hiểu chị, cũng đủ để chị có thể lấy được sự tin tưởng từ em….”

Bình thường những lời chị An nói với cô rất thoải mái vui đùa, không nhiều lần nghiêm túc như lúc này. Ngay từ đầu Đinh Thái Vi còn chút sững sờ, nhưng nghe xong cũng không nể tình bật cười “Chị An, chị đang thay em tiếc hận à?”



Bị nhìn thấu chị An có chút bực bội, ngồi rất lâu mới nghiêm mặt nói “Đương nhiên là tiếc hận rồi.” Thấy Đinh Thái Vi vẫn tiếp tục cười, chị An cầm chiếc đũa gõ lên đầu cô “Tô Duy là hạng người gì chứ? Anh ta sao lại vừa ý em nhỉ?… Rõ ràng là coi trọng em.”

Đinh Thái Vi tủm tỉm cười “Em nghĩ mình nên chuyển qua nói chuyện khác thôi… sau khi quay xong bộ phim này em muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian, không biết chị An có gì cần sai bảo em không?”

Chị An suy nghĩ một chút rồi xua tay nói “Không cần phải lôi chị vào, nếu như có việc gì chỉ cần gọi cho chị là được.”

Bổi tối bị gọi đi quay thêm cảnh, chắc chắn là lại phải thức đêm rồi. Đinh Thái Vi và chị An tới studio đúng lúc nam nữ chính đang diễn. Chị An nhìn qua thấp giọng khen “Tô Niệm rất chuyên nghiệp.” Đinh Thái Vi cười gật đầu “Cô ấy rất có khả năng.”

Đến phân đoạn tiểu thiếp và nữ chính, trước lúc quay Tô Niệm còn không quên nói đùa “Chị Thái Vi, đợi lát nữa chỉ sợ phải cần chị dẫn em nhập kịch quá.” Trong lời nói lộ ra vài phần tôn kính. Đinh Thái Vi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cuối cùng cười nói “Sao có thể, em dẫn chị nhập kịch mới đúng chứ.” Cũng không phải cô cố ý khách sao, chỉ là cô không tìm ra được câu trả lời nào thích hợp hơn. May mà lúc này đạo diễn Ninh hộ bắt đầu, hai người nhìn nhau cười cười sau đó chuẩn bị tâm trạng, từ từ tiến vào nội tâm nhân vật.

Tảng sáng đạo diễn Ninh mới cho nghỉ ngơi một chút. Tất cả mọi người vừa mệt vừa đói, nghe tới có thể tạm nghỉ đều vui mừng. Đúng lúc này Tô Duy tới, sau lưng mang theo vài người, trên tay cầm gì đó. Tô Duy đi qua nói chuyện vài câu với đạo diễn Ninh, chợt nghe đạo diễn Ninh tủm tỉm cười hô “Ăn khuya, Tô Duy cố ý mang cho mọi người đấy.”

Tất cả đồng loạt xông tới, Tô Duy cười cười cùng đạo diễn Ninh kêu gọi mọi người, sau đó đi về phía Tô Niệm. Tô Niệm vốn đang thảo luận kịch bản cùng Đinh Thái Vi, nghe thấy giọng của Tô Duy cô vội vã đứng dậy nghênh đón. Tô Duy nhấc túi trong tay lên “Ăn gì trước đi.” Hơi nghiêng đầu, nhìn qua Đinh Thái Vi đang đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch nói khẽ “Cô Đinh cũng ăn luôn đi.”

Thấy Tô Niệm gật đầu phụ họa, Đinh Thái Vi không tiện từ chối chỉ đành ngồi lại.

Anh em Tô gia ngồi nói chuyện lung tung với nhau, Đinh Thái Vi lặng lẽ ăn đồ ăn, không khí thật sự rất hài hòa. Không biết qua bao lâu bỗng nghe Tô Niệm nặng nề hừ một tiếng “Anh đã nói sẽ ở lại hai ngày mà.” Đinh Thái vi kinh ngạc, ngước mắt nhìn Tô Niệm, nhìn thấy sắc mặt Tô Niệm hồng hồng, giống như đang tức giận. Vừa rồi Đinh Thái Vi đang nghĩ chuyện khác, nhất thời không chú ý hai anh em bọn họ nói gì, giờ thấy sắc mặt Tô Niệm giận dỗi cô không khỏi cảm thấy mờ mịt.

“Đừng có dọa đến cô Đinh.” Tô Duy cười, chăm chú nhìn Đinh Thái Vi sau đó nói với Tô Niệm “Chờ em diễn xong phim này, có thời gian, đến lúc đó em muốn đi đâu anh đi cùng em.”

Lúc này Tô Niệm mới cười rộ lên, nhìn lướt qua nét mặt xấu hổ của Đinh Thái Vi, vui vẻ hơn một chút “Chị Thái Vi đang nghĩ gì thế?”

Đinh Thái Vi a một tiếng cười nói “Chị đang nghĩ tới kịch bản.” Rồi không nói tiếp nữa.

Tô Duy khẽ liếc qua cô “Chăm chú như thế thảo nào đạo diễn Ninh hết lời khen ngợi em.” Anh quay đầu nói với Tô Niệm “Con đường diễn xuất này thật ra không thể đi đường tắt, xét cho cùng cũng vẫn là cố gắng của từng người thôi. Sau này em học tập cô Đinh nhiều một chút, cái khác anh không nói nhưng ít ra cũng nên học sự chăm chỉ của người ta.”

Đinh Thái Vi chợt nhớ tới lời đề nghị lúc chiều của Tô Duy, anh nói nếu em ở bên tôi một năm, đổi mười năm cố gắng không công bằng sao. Nhưng giờ nghe anh nói phải tự bước từng bước, nói nghề diễn thật sự không có đường tắt để đi, khuyên Tô Niệm nên chăm chỉ hơn. Đinh Thái Vi nghe thì không khỏi bật cười ra tiếng. Cô nghĩ đây đúng là một sự châm chọc, lúc Tô Duy nói những lời này mắt còn không hề chớt, giống như người nói những lời lúc chiều cũng không phải anh, giống như người lúc chiều khuyên dụ cô không phải anh.

Tô Duy có thể nhìn ra vẻ mặt cười như không cười của Đinh Thái Vi, anh nháy mắt với cô nhưng không hề nhìn ra trong lòng cô đang nghĩ gì, chuyển qua Tô Niệm “Nhớ phải chăm chỉ học hỏi đấy.”

Tô Niệm ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu. Đinh Thái Vi cúi đầu, tiếp tục im lặng ăn. Cô nghĩ người đàn ông Tô duy này cuối cùng là người như thế nào, cuối cùng anh ta có bao nhiêu mặt nạ? Đương nhiên, mặc kệ anh ta là hạng người gì, mặc kệ anh ta có bao nhiêu lớp mặt nạ đều không liên quan đến cô, cho nên khi lần nữa ngẩng đầu biểu hiện đã tự nhiên hơn. Tô Duy nhìn thấy hết sự biến đổi của cô, mỉm cười nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tô Niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Này Tình Yêu Có Bán Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook