Nè Chàng Khờ, Em Đang Nói Thích Anh Đó!
Chương 4
Ích Ân
12/11/2015
Cô ngủ một lúc rồi mới tỉnh dậy, đôi mắt cô khẽ mỏi nên bàn tay cô xoa lấy nó cho dễ chịu hơn, nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Trời ạ! Đã bốn giờ ba mươi rồi, có nghĩa ....Cô đã ngủ khá lâu và có thể sắp ra về được rồi. Đôi mắt cô đảo xung quanh, cô không thấy anh đâu cả, cô chỉ thấy mình đang ngủ một mình tại đây, làn gió lạnh thổi vào cô, chiếc áo sơ mi của cô khẽ lối nhỏ cho làn gió lọt vào lành lạnh. Tại sao chỉ có mình cô ở đây? Cô đang thắc mắc, thì anh xuất hiện trên tay anh đang cầm hai chai nước suối, rồi đưa cho cô. Cô mỉm cười vui mừng vì anh không bỏ cô, Nhưng lại lắc đầu vì không uống nước suối không được đông lạnh.
-Sao thế?
-Em...chả thích uống nước này, chỉ thích nước lạnh....
-Không được, Mi...ngoan à không Ngân Không được uống nước lạnh uống sẽ không tốt!
-Mi? Là ai?
Anh không trả lời, bước đến lan can hóng gió. Trong đầu cô chợt lóe lên nhiều dấu chấm hỏi, và sự tức giận dần hình thành trong cơ thể cô. Cô đang muốn hỏi xem Mi là ai? Có phải em gái anh không hay là người yêu!
-Anh...Mi Là ai?
-Không là ai cả, em cũng không cần biết.
Anh không nói, càng khiến lòng tò mò trong cô trổi dậy. Nhưng chợt nhận ra, phải rồi, cô đâu là gì của anh. Tại sao lại phải nói cho cô biết? Cô im lặng, cúi gầm mặt xuống rồi bước đi xuống lầu không thèm nhìn anh... Cũng không thèm chào hỏi. Sự tự ái bắt đầu bao vây cô. Cô muốn thoát khỏi, cô ghét ai dấu diếm đều cô đang tò mò.
-Hà Ngân!
Cô không cất tiếng "dạ" hay tiếng nói, chỉ quay lưng lại khẽ nheo mắt. Trong lòng cô vui thay vì anh dường như đã để ý đến cô, nên đã biết được tên cô rõ ràng như thế. Không còn lẫn lẫn quên quên nữa. Cô đang chờ một tia hy vọng nào đó...
-Em quên lấy cặp nè!
-Có phải anh đã nhớ tên của em?
-Không! Là do cặp em có móc khóa ghi chữ Hà Ngân rất đẹp nên anh nhớ đến.
Hóa ra vậy, làm cô mừng hụt cô bước lại giật phắc cái cặp rồi đi thật nhanh. Anh đúng là tên vừa khờ vừa đáng ghét... Từ nay chắc hẳn cô sẽ không thèm theo đuổi anh nữa. Thua thì thua con Hương thà bỏ tiền ra chứ cô chịu hết nổi chàng khờ này rồi,!
...
Bước xuống sân trường, cô bắt gặp ngay cô nàng Xuân Hương, cô lãng lãng đi tránh né viên đạn bắn về phía cô...
-LÊ HÀ NGÂN!!!!!! ĐỨNG LẠI CHO TAO!
-hÌ, Chào chị ''HỒ XUÂN HƯƠNG'' em...kính chào chị hì hì
-Mày cúp đi đâu đó?
-Tao đi ngủ thôi mà haha...
-Với trai chứ gì?
ánh mắt của Hương sắc bén lên, cái mũi đang khịt khịt khi nghe mùi là lạ trên người của cô, cái áo cô đang mặc trên người đúng là tâm điểm cho Hương chú ý. Hương nhìn từ trên xuống dưới ánh mắt không rời người cô.
-Đâu có....
-Còn.chối cơ à? Thương nhau cởi áo ý à cho nhau...
-Ngưng ngay! Khiếp mất đi được!
Cô dùng hay tay bịt lỗ tai lại, trong đầu suy nghĩ về cái áo, mặc kệ Hương la í ới thế nào, bộ não đang hoạt động xem cái áo xuất hiện từ lúc nào.
...
Cách đó 15phút.
Cô mở mắt dậy, con ngươi đảo quanh nhìn khắp nơi, mọi vật xung quanh vẫn không thay đổi. Nhưng anh lại biến mất, khẽ nhìn vật trên người mình, cô mặc nó ngay lập tức mà không biết của ai chỉ nhớ chắc đây là của mình...
...
Quay về hiện tại.
-Ê Ê NGÂN NGÂN! Mày đi chậm lại coi
Con bạn thân của cô đang chạy hì hục theo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đứng lại, khiến đầu Hương va vào lưng cô.
-Á!
-Khai đi, mày và anh ta có gì rồi?
-Có gì chứ? Tao không muốn nhắc! Bao tao uống trả sữa nhanh!
-Ế....
-Có không Thì bảo?
-Được rồi chị hai, khổ lắm nói mãi...
Hương và cô đến một quán trà sữa bên đường, cô tìm một góc khuất nhỏ nơi có những cái gối nhỏ bé kia, khẽ đặt lưng xuống ngẫm nghĩ. Hiện tại, cô không biết trong tâm trí mình có thích anh ta hay không? Hay chỉ là một sự cá cược? Nhưng tên Mi là ai? Là người yêu hay là người nào đó mà anh hay nhắc đến? Chiếm vị trí quan trọng nhất? Rất nhiều dấu chấm hỏi cứ văng vẳng trong đầu cô.
-Ngân
-...
-Ngân
-...
-Lê Hà Ngân?
-...
Mặc kệ tiếng kêu đầy vang gọi của Hương, cô vẫn không lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ những chuyện chả đâu vào đâu cả, cô khẽ mỉm cười khi nhớ lại cảnh tượng lãng mạn ấy, nhưng lại khẽ chau mày khi nghĩ về chuyện ấy. Haizz mày sao vậy nè Hà Ngân, cô nàng mạnh mẽ và không quan tâm gì cả, luôn luôn lạc quan nay còn đâu?
-Anh lấy cho em một nước ép táo và...một ly kem cực béo nhé! Em cảm ơn.
Hương nói chuyện với anh phục vụ, anh ta đi mất, Hương cxười khanh khách làm tan bầu suy nghĩ của cô. Cô quay qua Hương.
-Cái gì đó bà già...
-hì không có gì! Nhưng kể tao nghe về chuyện của mày đi.
-Nhắc mới nhớ thì lại tức giận à nha! Nè, kêu đúng món tao chưa vậy.
-Được rồi được rồi, mày kể tao nghe coi! Tao đã kêu món ăn cho mày thích rồi.
-Ờ...
Cô bắt đầu kể, còn Hương thì chống cằm nghe ngóng, có lúc mặt hai người tươi như hoa, có lúc lại trầm đến lúc không gian im lặng. Kể xong câu chuyện cô hiện tại đã thoải mái hơn nhiều. Không còn giữ bực tức trong lòng mà đã sang bớt cho Hương.
Người phục vụ bước vào, cầm khay nước. Ánh mắt anh ta không lay chuyển, khuôn mặt lạnh lùng đặt hai ly xuống mặt bàn.
-Chúc quý khách ngon miệng !
-Cảm ơn anh.
Hương trả lời rồi khẽ cười lấy ly nước ép táo về phía mình, còn ly kem kia thì đẩy về phía cô. Cô trợn mắt thật to, miệng há hốc. Trời ơi! Có phải nhầm lẫn không vậy?
-X-U-Â-N H-Ư-Ơ-N-G!
Cô gằn lên từng tiếng, ánh mắt cô thoáng giận dỗi, con Hương lại chọc cô tức giận nữa rồi, mới chia sẻ buồn vui với nó, thế mà nó lại làm cô điđiên tiết như thế. Thật quá đáng! Cô sẽ cho nó biết tay.
Nét mặt của Hương vẫn không hề thay đổi, ánh mắt lẻn nhìn cô rồi vờ uống ly nước ép táo, mùi hương của nước ép táo thơm thoảng qua cánh mũi cô, khiến cô muốn uống lấy nó. Còn ngược lại mùi kem tuy có thơm phức, nhưng nhìn nó là cô chả muốn ăn nhứt là khi tan chảy ra mùi vị của kem thật khác nó sẽ khiến cô nôn ra, không! Món cô ghét nhất là kem cơ mà...Cô Sẽ không ăn nó.
-Hương, mày được quá ha. Tao ghét ăn kem mày lại cho tao ăn kem!
-haizz, Nghe kĩ đây cô nương!
-Nghe gì, đưa ép táo đây
Cô lấy ép táo từ Hương, uống nhâm nhi rồi nghe Hương nói những chuyện gì đó khá "mờ ám"
-Tình yêu sẽ giống như ghét kem vậy, mày không thích kem thì phải chấp nhận ăn nó cố gắng ăn nó vì thế mày mới chinh phục được nó chứ. Cũng như ngược lại, anh Nghiêm khờ khờ khiến mày không thích thậm chí bực mình! Mày phải cố gắng khắc phục có thể thay đổi theo cách mày nghĩ thì mới chiếm trọn trái tim của anh ấy! HIỂU CHƯA?
-Ờ....
Cô khẽ gật đầu, phải rồi cô nên nghe lời Hương làm như thế phải cố gắng vượt qua. Cố gắng làm được Lê Hầu Ngân tao tin mày làm được.
-Yes, Tao sẽ cố gắng quả không sai là nhà tâm lý học tương lai!
Cô khen Hương, khẽ mỉm cười rồi nhìn ly kem trên mặt bàn những viên kem sắp tan rồi. Chết! Cô cần ăn nó càng nhanh càng tốt!'
-Ép táo đưa đây cho tao, còn kem của mày!
Hương nói xong rồi giựt ly nước về. Cô thì nang từng muỗng kem lên ăn. Mùi vị kem thơm phức, cái vị lành lạnh của kem và vị béo của sữa hòa quyện với nhau khiến cô cũng cảm thấy hơi ngon. Nhưng dẫu sao cô vẫn mãi không thích món này...
Ăn xong cô và Hương thanh toán rồi đi về, nhưng theo ánh mắt nhạy bén của cô và giác quan thứ 6 của Hương thì có ánh mắt nào đó đang theo dõi hai người từ nảy giờ...Nhưng lại không rõ là ai...
-Về Thôi!
Cô nắm tay Hương ra về...bước ra khỏi quán ăn cô đang hứng làn gió chiều trong lành...
-Hà Ngân ! Hà Ngân!
Có tiếng gọi cô quay lại, nhưng chả thấy ai cả....rốt cuộc là ai?
.....
Ích Ân chào mọi người... mọi người có thể cho Ích Ân ý kiến được không?, T.T hiện tại Ích Ân không tự tin về bộ truyện này cho lắm...Rất mong được sự đóng góp và ủng hộ của mọi người. ÍCH ÂN cảm ơn ạ
-Sao thế?
-Em...chả thích uống nước này, chỉ thích nước lạnh....
-Không được, Mi...ngoan à không Ngân Không được uống nước lạnh uống sẽ không tốt!
-Mi? Là ai?
Anh không trả lời, bước đến lan can hóng gió. Trong đầu cô chợt lóe lên nhiều dấu chấm hỏi, và sự tức giận dần hình thành trong cơ thể cô. Cô đang muốn hỏi xem Mi là ai? Có phải em gái anh không hay là người yêu!
-Anh...Mi Là ai?
-Không là ai cả, em cũng không cần biết.
Anh không nói, càng khiến lòng tò mò trong cô trổi dậy. Nhưng chợt nhận ra, phải rồi, cô đâu là gì của anh. Tại sao lại phải nói cho cô biết? Cô im lặng, cúi gầm mặt xuống rồi bước đi xuống lầu không thèm nhìn anh... Cũng không thèm chào hỏi. Sự tự ái bắt đầu bao vây cô. Cô muốn thoát khỏi, cô ghét ai dấu diếm đều cô đang tò mò.
-Hà Ngân!
Cô không cất tiếng "dạ" hay tiếng nói, chỉ quay lưng lại khẽ nheo mắt. Trong lòng cô vui thay vì anh dường như đã để ý đến cô, nên đã biết được tên cô rõ ràng như thế. Không còn lẫn lẫn quên quên nữa. Cô đang chờ một tia hy vọng nào đó...
-Em quên lấy cặp nè!
-Có phải anh đã nhớ tên của em?
-Không! Là do cặp em có móc khóa ghi chữ Hà Ngân rất đẹp nên anh nhớ đến.
Hóa ra vậy, làm cô mừng hụt cô bước lại giật phắc cái cặp rồi đi thật nhanh. Anh đúng là tên vừa khờ vừa đáng ghét... Từ nay chắc hẳn cô sẽ không thèm theo đuổi anh nữa. Thua thì thua con Hương thà bỏ tiền ra chứ cô chịu hết nổi chàng khờ này rồi,!
...
Bước xuống sân trường, cô bắt gặp ngay cô nàng Xuân Hương, cô lãng lãng đi tránh né viên đạn bắn về phía cô...
-LÊ HÀ NGÂN!!!!!! ĐỨNG LẠI CHO TAO!
-hÌ, Chào chị ''HỒ XUÂN HƯƠNG'' em...kính chào chị hì hì
-Mày cúp đi đâu đó?
-Tao đi ngủ thôi mà haha...
-Với trai chứ gì?
ánh mắt của Hương sắc bén lên, cái mũi đang khịt khịt khi nghe mùi là lạ trên người của cô, cái áo cô đang mặc trên người đúng là tâm điểm cho Hương chú ý. Hương nhìn từ trên xuống dưới ánh mắt không rời người cô.
-Đâu có....
-Còn.chối cơ à? Thương nhau cởi áo ý à cho nhau...
-Ngưng ngay! Khiếp mất đi được!
Cô dùng hay tay bịt lỗ tai lại, trong đầu suy nghĩ về cái áo, mặc kệ Hương la í ới thế nào, bộ não đang hoạt động xem cái áo xuất hiện từ lúc nào.
...
Cách đó 15phút.
Cô mở mắt dậy, con ngươi đảo quanh nhìn khắp nơi, mọi vật xung quanh vẫn không thay đổi. Nhưng anh lại biến mất, khẽ nhìn vật trên người mình, cô mặc nó ngay lập tức mà không biết của ai chỉ nhớ chắc đây là của mình...
...
Quay về hiện tại.
-Ê Ê NGÂN NGÂN! Mày đi chậm lại coi
Con bạn thân của cô đang chạy hì hục theo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đứng lại, khiến đầu Hương va vào lưng cô.
-Á!
-Khai đi, mày và anh ta có gì rồi?
-Có gì chứ? Tao không muốn nhắc! Bao tao uống trả sữa nhanh!
-Ế....
-Có không Thì bảo?
-Được rồi chị hai, khổ lắm nói mãi...
Hương và cô đến một quán trà sữa bên đường, cô tìm một góc khuất nhỏ nơi có những cái gối nhỏ bé kia, khẽ đặt lưng xuống ngẫm nghĩ. Hiện tại, cô không biết trong tâm trí mình có thích anh ta hay không? Hay chỉ là một sự cá cược? Nhưng tên Mi là ai? Là người yêu hay là người nào đó mà anh hay nhắc đến? Chiếm vị trí quan trọng nhất? Rất nhiều dấu chấm hỏi cứ văng vẳng trong đầu cô.
-Ngân
-...
-Ngân
-...
-Lê Hà Ngân?
-...
Mặc kệ tiếng kêu đầy vang gọi của Hương, cô vẫn không lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ những chuyện chả đâu vào đâu cả, cô khẽ mỉm cười khi nhớ lại cảnh tượng lãng mạn ấy, nhưng lại khẽ chau mày khi nghĩ về chuyện ấy. Haizz mày sao vậy nè Hà Ngân, cô nàng mạnh mẽ và không quan tâm gì cả, luôn luôn lạc quan nay còn đâu?
-Anh lấy cho em một nước ép táo và...một ly kem cực béo nhé! Em cảm ơn.
Hương nói chuyện với anh phục vụ, anh ta đi mất, Hương cxười khanh khách làm tan bầu suy nghĩ của cô. Cô quay qua Hương.
-Cái gì đó bà già...
-hì không có gì! Nhưng kể tao nghe về chuyện của mày đi.
-Nhắc mới nhớ thì lại tức giận à nha! Nè, kêu đúng món tao chưa vậy.
-Được rồi được rồi, mày kể tao nghe coi! Tao đã kêu món ăn cho mày thích rồi.
-Ờ...
Cô bắt đầu kể, còn Hương thì chống cằm nghe ngóng, có lúc mặt hai người tươi như hoa, có lúc lại trầm đến lúc không gian im lặng. Kể xong câu chuyện cô hiện tại đã thoải mái hơn nhiều. Không còn giữ bực tức trong lòng mà đã sang bớt cho Hương.
Người phục vụ bước vào, cầm khay nước. Ánh mắt anh ta không lay chuyển, khuôn mặt lạnh lùng đặt hai ly xuống mặt bàn.
-Chúc quý khách ngon miệng !
-Cảm ơn anh.
Hương trả lời rồi khẽ cười lấy ly nước ép táo về phía mình, còn ly kem kia thì đẩy về phía cô. Cô trợn mắt thật to, miệng há hốc. Trời ơi! Có phải nhầm lẫn không vậy?
-X-U-Â-N H-Ư-Ơ-N-G!
Cô gằn lên từng tiếng, ánh mắt cô thoáng giận dỗi, con Hương lại chọc cô tức giận nữa rồi, mới chia sẻ buồn vui với nó, thế mà nó lại làm cô điđiên tiết như thế. Thật quá đáng! Cô sẽ cho nó biết tay.
Nét mặt của Hương vẫn không hề thay đổi, ánh mắt lẻn nhìn cô rồi vờ uống ly nước ép táo, mùi hương của nước ép táo thơm thoảng qua cánh mũi cô, khiến cô muốn uống lấy nó. Còn ngược lại mùi kem tuy có thơm phức, nhưng nhìn nó là cô chả muốn ăn nhứt là khi tan chảy ra mùi vị của kem thật khác nó sẽ khiến cô nôn ra, không! Món cô ghét nhất là kem cơ mà...Cô Sẽ không ăn nó.
-Hương, mày được quá ha. Tao ghét ăn kem mày lại cho tao ăn kem!
-haizz, Nghe kĩ đây cô nương!
-Nghe gì, đưa ép táo đây
Cô lấy ép táo từ Hương, uống nhâm nhi rồi nghe Hương nói những chuyện gì đó khá "mờ ám"
-Tình yêu sẽ giống như ghét kem vậy, mày không thích kem thì phải chấp nhận ăn nó cố gắng ăn nó vì thế mày mới chinh phục được nó chứ. Cũng như ngược lại, anh Nghiêm khờ khờ khiến mày không thích thậm chí bực mình! Mày phải cố gắng khắc phục có thể thay đổi theo cách mày nghĩ thì mới chiếm trọn trái tim của anh ấy! HIỂU CHƯA?
-Ờ....
Cô khẽ gật đầu, phải rồi cô nên nghe lời Hương làm như thế phải cố gắng vượt qua. Cố gắng làm được Lê Hầu Ngân tao tin mày làm được.
-Yes, Tao sẽ cố gắng quả không sai là nhà tâm lý học tương lai!
Cô khen Hương, khẽ mỉm cười rồi nhìn ly kem trên mặt bàn những viên kem sắp tan rồi. Chết! Cô cần ăn nó càng nhanh càng tốt!'
-Ép táo đưa đây cho tao, còn kem của mày!
Hương nói xong rồi giựt ly nước về. Cô thì nang từng muỗng kem lên ăn. Mùi vị kem thơm phức, cái vị lành lạnh của kem và vị béo của sữa hòa quyện với nhau khiến cô cũng cảm thấy hơi ngon. Nhưng dẫu sao cô vẫn mãi không thích món này...
Ăn xong cô và Hương thanh toán rồi đi về, nhưng theo ánh mắt nhạy bén của cô và giác quan thứ 6 của Hương thì có ánh mắt nào đó đang theo dõi hai người từ nảy giờ...Nhưng lại không rõ là ai...
-Về Thôi!
Cô nắm tay Hương ra về...bước ra khỏi quán ăn cô đang hứng làn gió chiều trong lành...
-Hà Ngân ! Hà Ngân!
Có tiếng gọi cô quay lại, nhưng chả thấy ai cả....rốt cuộc là ai?
.....
Ích Ân chào mọi người... mọi người có thể cho Ích Ân ý kiến được không?, T.T hiện tại Ích Ân không tự tin về bộ truyện này cho lắm...Rất mong được sự đóng góp và ủng hộ của mọi người. ÍCH ÂN cảm ơn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.