Nè Chàng Khờ, Em Đang Nói Thích Anh Đó!

Chương 6: Dường Như Cô Đã Yêu

Ích Ân

12/11/2015

Cô vấp ngã, haizz lại hậu đậu rồi, cục đá to như thế mà cô lại không thấy? Mà sao nó lại nằm ở đây. Một cánh tay ôm lấy cả cơ thể cô, cô giật thót người, là tên nào đây? Ngước mắt lên nhìn cô thấy một chàng nào đó nhìn khá quen thuộc...

-À, cảm ơn bạn!

Cô gật đầu cười khì, hình như tên này cô đã gặp rồi thì phải! Cô đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta nở nụ cười vui vẻ điển trai của mình ra...

-Hà Ngân, cậu không nhận ra tớ sao?

Cái giọng miền Bắc này cũng rất quen thuộc, nhưng thật sự cô chả nhớ hắn ta là ai cả? Xuân Hương đang nói chuyện với Tâm thì vội ra xem cô như thế nào...

-Trời đất, Mày đi mà mắt nhìn ở đâu thế? Có bị làm sao không?

Hương cuống cuồng cả lên, sờ vào chân tay xem cô có làm sao không, cô cốc nhẹ lên đầu Hương, khẽ cười phá lên

-Mày cứ như là bồ tao không bằng... tao rất may đã không sao khi có người bạn "trọng sắc khinh bạn" đấy

Cô trêu Hương, Hương lại tỏ vẻ giận dỗi y như con nít.

-Tuấn Hưng, là cậu à?

Tuấn Hưng? Cái tên này cũng khá quen thuộc à nha.... Nhưng tiếng nói này lại phát ra từ tiếng nói của Hương. Cô cảm thấy làm lạ.

-Ừ, chào Hương...tớ cũng mới dùng cà phê ở đây.

- Khoan, Tuấn Hưng là ai tao quên rồi ?

Cô nghé sát vào lỗ tai của Hương, Hương khẽ nhăn mặt vì cái tội lãng trí của cô.

''Là Lớp trưởng !''

Hương nói nhỏ, cô khẽ gật gù, à đúng rồi cậu này luôn đưa giáo án đề cương từ các thầy cô đem xuống cho lớp thì phải, quả thật cô thật lú lẩn. Hưng nói chuyện vui vẻ nhưng sâu thẳm trong mắt dường như đang nhìn một THỨ gì đó.

"Con heo Xuân Hương mau dậy đi học, con heo Xuân Hương mau dậy đi học...."

Tiếng chuông điện thoại đáng lên án kia reo lên khiến Hương vội tắt ngay lập tức. Cô cười khanh khách, còn người con trai tên Hương kia chỉ mỉm cười. Hương mặc kệ mọi người cười mình, lấy điện thoại lên nghe...

-....

-Thật sao? Con không muốn

-....

-Dạ, con biết rồi

-...

Dạ, bye mẹ

Hương nói chuyện xong thì cúp máy trở lại với trạng thái ban đầu. Tâm vừa bước ra đã thấy Hương đang nổi giận.

-Ê, ai để chuông điện thoại cho mày "dễ thương" vậy?

Cô vờn hỏi, vì cô biết ngay đó là tiếng của Tâm trong điện thoại của Hương mà...

-Còn ai ngoài ổng nữa! Canh lúc tao ngủ quên mà làm vậy á.



-Thôi bỏ qua đi chuông điện thoại rất dễ thương. Mà bác Hoài gọi chi thế?

-À mẹ gọi nói có việc nên tao cần ra ngoài ăn cơm

Nảy giờ hai người trò chuyện còn hai người con trai kia không lên tiếng. Hương nháy mắt với cô rồi dở trò trêu chọc người khác.

-Ai sẽ chở nữ hoàng này đi ăn cơm đây?

Cô và Hương cười khanh khách, cô chơi thân với Hương rất lâu nên cũng đủ hiểu đây là những câu nói bông đùa của Hương.

-Tớ/Anh

Cùng một cậu hỏi, mà hai người con trai Hưng và Tâm cùng lên tiếng trong sự ngạc nhiên của Hương. Cô cảm thấy hơi khó xử ở đây...

-Hì, mày có ăn cùng tao không?

-Không tao phải về nhà ăn cơm mẹ nấu

Hương nghe thế liền nảy ra ý tưởng khác.

-Giờ Hương và anh Tâm đi ăn, Hưng đưa Ngân về nhà giúp nha.

-Ừ!

Cái giọng nhẹ nhàng của con trai miền Bắc làm cô và Hương cảm thấy hơi lay động. Cái giọng nhẹ nhàng. Nói xong, cô và Hưng bắt đầu đi về nhà, cả hai cùng im lặng... chả biết nói gì cả.

-Ngân...

Hưng kêu cô, cô giật cả mình vì nảy giờ đầu đang nghĩ lung tung.

-Ơ...sao?

-Người lúc nảy là ai thế?

-Ai cơ? Anh Tâm hả?,

-Ừ!

-À, người yêu của Hương

Lời nói của cô làm Hưng đột nhiên im lặng chỉ đi thẳng về phía trước.

-Sao thế?

-Không có gì!

Hưng không nói gì, chỉ đi thẳng đi thẳng, cô bước lại gần ghế đá trong công viên, nhìn thấy cặp đôi kia đang hôn nhau thắm thiết. Cô cảm thấy ngưỡng mộ họ, nhưng cái bóng dáng đó rất quen thuộc. Cô cảm thấy dường như người đó rất quen rất quen với mình. Người con trai ngẩng mặt lên, quyến khuyến rời khỏi bờ môi của cô gái kia. Người đó-chính là Anh. NGUYỄN HIỂU Nghiêm.

Trái tim cô đột nhiên co thắt, khóe mắt cay cay, miệng cảm thấy chát ở đầu lưỡi như vị trà ô long vậy, vừa ngọt vừa chát. Cô cười, nụ cười buốt giá, rồi bước đứng hình vài giây.

-Ngân, cậu có sao không?

Hưng cảm thấy hơi lạ khi cô vừa nhìn thấy cặp tình nhân đó. Phải chăng? Là người yêu của cô sao ?



-Người yêu cậu hả ?

-Không, chúng ta đi thôi !

Miệng cô nói tiếng không, nhưng thật chất trái tim và lý trí của cô rất muốn nói có, cố kìm nén cảm xúc vào trong, cô cảm thấy ý chí lúc nảy dần tan biến.. Nào là sẽ quyết tâm? Nào là sẽ cá cược? Nực cười! Tất cả điều giả dối, giả dối !

‘’ Hà Ngân à ? Sao mày lại ngu ngốc đến thế? Có lẽ, sự lạnh lùng đó dành cho mày vì mày không là gì của người ta cả ! Là một người thứ ba mà thôi, chỉ thế và mãi mãi !’’

Cô đang cố gắng đi thật nhanh, đầu óc quay cuồng nghĩ ngợi lung tung, nhưng Tuấn Hưng đang ở đây, cô không thể nào che giấu them được nữa, cô rất muốn Hưng đi nơi khác để cô có thể có không gian riêng. Cô quẹt giot nước măt long lanh kia, cô hít một hơi thật sâu, rồi quay sang mỉm cười với Hưng.

-Lớp trưởng à, cậu về trước đi. Mình cần mua một ít tiểu thuyết cho Xuân Hương.

-Tớ cũng muốn đi !

-À, không cần đâu cậu về trước tớ đi đây

!

Cô khong giải thích gì nữa một mạch đi thẳng thừng về phía trước, Hưng ngay người, sao muốn hỏi vè Hương là khó khăn đến thế này? Cậu cũng không nói gì lặng người đi theo hướng của mình. Cô đi thật xa, thật xa cái công viên chết tiệt đó, rồi đến một nơi khác…đó là bãi cỏ lau, nơi chứa đựng đầy hoa bồ công anh đang bay trong gió… từng giọt nước mắt rơi xuống, đi theo bờ má rồi xuống đến bờ môi mềm mại kia, cô liếm lấy những giọt nước mắt đó !

‘’Nước mắt thật ngon ! Và cũng thật nhạt !’’

Cô muốn khóc thật to ngay lúc này, gió càng lạnh càng khiến trái tim bé bỏng của cô them buốt giá, nếu gặp anh ngay lúc này cô chắc hẳn sẽ muốn nhào đến hỏi.

‘’Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết, anh đã có người yêu ?’’

Muốn đánh thật mạnh vào lòng ngực của anh, muốn khóc thật to, hét thật to… nhưng rất tiếc cô không làm được. Cô là gì của anh mà có quyền đó ? Chỉ là một đàn em thôi ! Mỉm cười với cuộc sống nào… Nhưng dường như, cô nhận ra mình đã yêu !...



Tại nhà hàng Kha Lư

-Bé cưng, em ăn tỏi vào đi, tỏi sẽ tốt cho các căn bệnh ung thư đấy !

-KHÔNG ! đã bảo là ghét tỏi mà, ăn vào là nôn ra cơ đấy.

Hương và Tâm đến một nhà hàng gần đó, chả hiểu sao anh và cô lại có sở thích ngược nhau nữa, cô thì lại ghét ăn tỏi, ghét cay ghét đắng, vậy mà ngược lại Tâm luôn kêu các món có tỏi để ép cô ăn cho có cái gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh. Có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tỵ với cô và anh, cô cảm thấy tự hào về điều đó. Nhưng cái ánh mắt của cô gái đối diện cứ nhìn chằm chằm vào người yêu cô khiên cô cảm thấy hơi bực bội… cô ta đột nhiên đứng dậy, bước lại về hướng bàn ăn của cô.

-Xin lỗi, đây có phải là anh Tâm chủ quán goppi không?

-Vâng ! Đúng là tôi đây

Tâm và cô gái đó dường như quen biết nhau, nghe anh tả lời phải, cô ta liền lập tức chả giữ thể diện gì của con gái cả. Ngay lập tức sà vào Tâm.

-Anh không nhớ em sao? Em là Mỹ Nguyệt học chung với anh đây?

-À, hình như là cô bé hot girl năm nào đấy sao?

-VÂNG ! đúng là em

Cô ta nở nụ cười quyến rũ, cái váy trễ vai của cô ta lộ rõ vòng một nóng bỏng khiến Hương tự ái với vòng một bé nhỏ của mình. Cô tức giận không nói gì, cứ ngồi ăn đồ ăn một cách tự nhiên rồi đứng dậy.

-Xin lỗi, hai người nói tiếp nhé ! Em xin phép.

-Hương…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nè Chàng Khờ, Em Đang Nói Thích Anh Đó!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook