Nè Chàng Khờ, Em Đang Nói Thích Anh Đó!
Chương 1: Tỏ Tình
Ích Ân
12/11/2015
Ở trường đại học Green, từng tia nắng chói lọi chiếu vào mặt những sinh viên ưu tú của trường này. Cô- Hà Ngân là hoa khôi của trường đại học Green, với vẻ đẹp thanh khiết và nét đẹp hồn nhiên của cô. Bên cô còn có một người bạn thân đó là Xuân Hương, là người bạn cùng thời cấp 3 với cô.
-Ngân, tại sao ai tỏ tình mày cũng không chịu vậy?
-Tao đang tìm người thật lòng và ...có Cái nét gì đó riêng biệt cơ
Xuân hương và cô ngồi nói chuyện với nhau trên băng ghế đá. Những anh chàng khác đang nhìn lén cô, khiến cô cảm thấy như bị ai theo dõi và rất bực mình.
"Hay...mày tỏ tình với anh Nghiêm đi, anh ấy rất lạ à nha!"
-Gì...mày tính đùa à? anh ta nổi tiếng khờ đó, yêu với chả đương
Hương nói xong rồi cười khì, khẽ cù lét cô, nét mặt hậm hực của cô khiến ai nhìn thấy cũng rất đáng yêu. Chợt Hương nghĩ ra đều gì đó rồi ngưng lại.
-Sao thế? Mày đang ngắm anh nào à?
-Không phải lại nói nhỏ cho nghe
Hương nói xong rồi nghé tai sang cô thì thầm to nhỏ rất bí ẩn.
"Mày khùng hả? Trời ơi!"
-Hì...làm được đi tao bao mày chầu nước
Hương nháy mắt với nó, và thầm mừng rỡ khi nghĩ đến ý tưởng bá đạo này của mình.
-Thôi ĐƯỢC rồi, tao sẽ thử
Cô nói xong, rồi bước đi trong nắng vàng, thầm suy nghĩ. Đúng rồi, cô như thế này ai cũng thích vậy thì không biết đối với anh ta thì sao? Cô có nên thử không? Điều này làm cô đáng suy nghĩ nhất.
...
Cô bước đến gần chỗ anh đang ngồi đọc sách. Cô cảm thấy tim mình đập tình thịch ở cái tuổi hai mươi. Cô hít thở thật sâu rồi bước lại gần hơn nữa.
"Hiểu Nghiêm, em thích anh!"
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới. Rồi nhấc cuốn sách lên đọc tiếp cô cảm thấy quái lạ, tại sao cô nói thích anh? Coi như một lời tỏ tình mà lại thản nhiên thật.
-Nè chàng khờ, em đang nói thích anh đó!
-Anh?
-Còn ai tên Hiểu Nghiêm ngoài anh nữa chứ, anh thật...
-Nhưng ... anh không biết thích là gì, trong sách không có viết!
-Trời ơi! Anh thật là, tại sao lại khờ như thế? Đâu phải cái gì cũng có trong sách đâu chứ! Thật là khờ quá đi ...
Mọi người nhìn cô trong ánh mắt ngạc nhiên, hoa khôi đang tỏ tình với chàng khờ của trường. Cô cảm thấy có ai đó đang xì xầm cười thầm cô, cô xấu hổ, đặt cây bút định tặng anh xuống bàn rồi bỏ chạy. Cái khuôn mặt của anh khi nảy sát lại cô rất lạ, cảm giác như trái tim của cô nhảy khỏi lòng ngực.
-Trời ơi, mày hại tao rồi Hương
-Mày...sao vậy?
-Tao tỏ tình với Nghiêm, mọi người đã thấy
Mọi người đi ngang qua ai cũng nhìn cô, khiến cô cảm thấy xấu hổ. Nhìn xuống đất, cúi gầm mặt xuống đó để tránh né ánh mắt mọi người nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Anh cầm cuốn sách đi lại phía cô, mọi người nín thở giữa cuộc tình này, trời không lẽ hai người đang yêu nhau sao? Cô đang thấp thỏm lo sợ tim đập loạn cả nhịp. Hoảng sợ, hoang mang. Cô tính tránh né nhưng Hương kéo cô lại.
-Em gì ƠI! em làm rơi bút
Rầm! Cô như ngã phịch xuống đất, trời ơi anh ngốc quá ngốc quá mức, khờ ƠI là khờ, đó là quà cô cho anh mà, trên cây bút còn có chiếc lá nhỏ bằng giấy ghi "TẶng Nghiêm" vậy mà anh lại chả thấy...
-Em có sao không?
Anh bước lại gần.cô đỡ cô dậy, cử chỉ nhẹ nhàng. Còn cô thì lại hồi hộp, anh đã đỡ cô dậy mọi người nhìn không chớp mắt. Cuối cùng cô cũng quyến rũ được tất cả con trai của trường. Có cả Hiểu Nghiêm-Người khờ không biết yêu đương. Đó là những gì mà người khác suy nghĩ bây giờ. Những "bà tám" xung quanh tranh nhau chụp lại ảnh của hai người. Những bức ảnh thật đẹp về chàng khờ đang đỡ hoa khôi lung linh của trường.
-Anh...
-Anh sao?
-Em là Hà Ngân! Học khóa A dưới anh một lớp, anh nghe cho kỹ nhé!
-Ngân...?
Anh nghe quen quen nhưng lại không nhớ ra là ai. Trước khi cô được đăng quang trong kì thi năm trước dường như anh cũng có ở đó để viết diễn văn giúp thầy. Hình như có tên ở đó. Anh gật gù, khiến cô không khỏi bực mình.
-Anh nghe cho kỹ đây! Từ nay anh là người yêu của em đó biết không
Vốn tính cách mạnh mẽ của mình, cô tuyên bố cho mọi người biết mặc dù không biết anh có đồng ý không? Anh nhìn cô, cô nhìn anh bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ nháy mắt ranh ma. Ý nói anh gật đầu, anh nhận ra đều đó rồi khẽ gật đầu theo.
-Hura! Tao làm được rồi đó Hương
Cô hét lên, rồi kéo con bạn về phía khác bỏ lại anh đứng đó. Anh chả hiểu, nhưng rồi khẽ gật đầu...
-Chưa được, mày phải làm cho anh ta yêu mày thật sự, rồi mày muốn gì tao cho đó
-HẢ????
Những dấu chấm hỏi vang lên trong đầu nó, làm cho một người chấp nhận đã khó còn phải yêu thật? Haizz thật mệt mỏi với cô này, nhưng không sao cô sẽ cố gắng thật hiện được. Đã làm phải làm cho chót!
...
Tan học về, cô rủ Hương đến nhà sách, để tìm tiểu thuyết. Nhìn xung quanh tìm kiếm tiểu thuyết mà vẫn chưa có cuốn nào vừa ý.
-Chán quá, mày ơi không có cuốn nào hay cả!
-Ừ, tìm xíu nữa xem sao
Hương và nó ủ rũ, sao hôm nay không có sách hay vậy nè. Một bóng dáng quen thuộc bước qua. Cô ngửi thấy mùi hương đã từng gặp, ngước mắt lên nhìn cô thấy anh .Là anh-Hiểu Nghiêm.
-Anh...
-Kêu tôi sao?
-Anh cũng đến đây mua sách à?
Anh không trả lời gương mặt khó hiểu, rồi bước đến chỗ khác tìm cuốn sách dày cộm đưa cho cô.
-Đọc này sẽ tốt!
Anh nói xong rồi bỏ đi thẳng lừng. Một cuốn sách về kinh tế năm trăm trang làm sao cô có thể đọc nổi nuốt trôi cái cuốn đó chứ. Thà nó là tiểu thuyết thì cô có thể đọc, cô mỉm cười nhắn nhó khó chịu định đặt lên kệ sách thì anh bất đắc dĩ quay lại, cô giật mình bỏ vào giỏ. Cười khì, nhưng dường như anh không nhìn cô mà vớ tay lấy quyển sách lúc nảy quên.
-chết mày rồi, Ngân ƠI!
Hương cười khanh khách trong vui sướng, thấy bạn mình như thế Hương vừa xót vừa mắc cười vì cô đang thực hiện thành phẩm tình yêu của mình.
-Tất cả là tại mày đó Nguyễn thị Xuân Hương!
Cô gằng giọng lên, trời ạ cô cần phải tiếp cận anh nhiều hơn để có thể lấy quà từ con bạn này.
- Lê Hà Ngân thân yêu, cố gắng vì tình yêu bừng nở nhé!
Hương nói xong rồi chạy mất dép, cô đi từ từ ra quầy thu ngân rồi tính tiền.
-Chị ơi em lấy cuốn này
-Em ơi quyển này được tính tiền rồi em có thể ra về
Cô khẽ gật đầu, này là ai đã trả cho cô? Hương? Hay người khác. Ngày hôm nay cô cảm thấy quá nhiều rắc rối rồi, vậy còn bắt cô suy nghĩ nữa chứ. Cô nhứt tung đầu, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến nữa. Chắc là Hương tính rồi. Cô Bước ra cửa, Hương đã lấy xe chờ cô.
-Mày tốt ghê trả tiền giúp tao
-Trả tiền? Tiền gì? Tao đâu có!
Một câu chấm hỏi to đùng khiến cô phải suy nghĩ, ai là người chả tiền giúp cô?. Đi trên con đường gió thoảng qua mái tóc mát lạnh khiến cô muốn chìm vào giấc ngủ. Cô đang gục đầu vào người của Hương trên chiếc xe Atila đen của Hương, Hương bị tóc của nó làm cho ngứa cả cổ liền cựa nguậy…nhúc nhích.
AAAAAAA!
-Hương, mày làm sao mà bay vào cột điện thế này?
-Tại …mày cứ dựa vào tao khiến tao nhột đó, tất cả là tại mày đó Ngân
-hừ đau chết đi nè
Cô than đau, rồi nhì khắp người cả hai, may là không sao, nếu không chắc cô tức chết với con bạn này quá, mà đang đưa vào giấc ngủ thì lại thế rồi, kẻ phá hoại thật! Cô đang thầm trách móc con bạn…Cô và Hương tiếp tục đi trên con đường, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến anh, người này thật sự đã làm cho cô ấn tượng. Ấn tượng này rất lạ, khác với các chàng trai đã tỏ tình với cô.
-Ngân, tại sao ai tỏ tình mày cũng không chịu vậy?
-Tao đang tìm người thật lòng và ...có Cái nét gì đó riêng biệt cơ
Xuân hương và cô ngồi nói chuyện với nhau trên băng ghế đá. Những anh chàng khác đang nhìn lén cô, khiến cô cảm thấy như bị ai theo dõi và rất bực mình.
"Hay...mày tỏ tình với anh Nghiêm đi, anh ấy rất lạ à nha!"
-Gì...mày tính đùa à? anh ta nổi tiếng khờ đó, yêu với chả đương
Hương nói xong rồi cười khì, khẽ cù lét cô, nét mặt hậm hực của cô khiến ai nhìn thấy cũng rất đáng yêu. Chợt Hương nghĩ ra đều gì đó rồi ngưng lại.
-Sao thế? Mày đang ngắm anh nào à?
-Không phải lại nói nhỏ cho nghe
Hương nói xong rồi nghé tai sang cô thì thầm to nhỏ rất bí ẩn.
"Mày khùng hả? Trời ơi!"
-Hì...làm được đi tao bao mày chầu nước
Hương nháy mắt với nó, và thầm mừng rỡ khi nghĩ đến ý tưởng bá đạo này của mình.
-Thôi ĐƯỢC rồi, tao sẽ thử
Cô nói xong, rồi bước đi trong nắng vàng, thầm suy nghĩ. Đúng rồi, cô như thế này ai cũng thích vậy thì không biết đối với anh ta thì sao? Cô có nên thử không? Điều này làm cô đáng suy nghĩ nhất.
...
Cô bước đến gần chỗ anh đang ngồi đọc sách. Cô cảm thấy tim mình đập tình thịch ở cái tuổi hai mươi. Cô hít thở thật sâu rồi bước lại gần hơn nữa.
"Hiểu Nghiêm, em thích anh!"
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới. Rồi nhấc cuốn sách lên đọc tiếp cô cảm thấy quái lạ, tại sao cô nói thích anh? Coi như một lời tỏ tình mà lại thản nhiên thật.
-Nè chàng khờ, em đang nói thích anh đó!
-Anh?
-Còn ai tên Hiểu Nghiêm ngoài anh nữa chứ, anh thật...
-Nhưng ... anh không biết thích là gì, trong sách không có viết!
-Trời ơi! Anh thật là, tại sao lại khờ như thế? Đâu phải cái gì cũng có trong sách đâu chứ! Thật là khờ quá đi ...
Mọi người nhìn cô trong ánh mắt ngạc nhiên, hoa khôi đang tỏ tình với chàng khờ của trường. Cô cảm thấy có ai đó đang xì xầm cười thầm cô, cô xấu hổ, đặt cây bút định tặng anh xuống bàn rồi bỏ chạy. Cái khuôn mặt của anh khi nảy sát lại cô rất lạ, cảm giác như trái tim của cô nhảy khỏi lòng ngực.
-Trời ơi, mày hại tao rồi Hương
-Mày...sao vậy?
-Tao tỏ tình với Nghiêm, mọi người đã thấy
Mọi người đi ngang qua ai cũng nhìn cô, khiến cô cảm thấy xấu hổ. Nhìn xuống đất, cúi gầm mặt xuống đó để tránh né ánh mắt mọi người nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Anh cầm cuốn sách đi lại phía cô, mọi người nín thở giữa cuộc tình này, trời không lẽ hai người đang yêu nhau sao? Cô đang thấp thỏm lo sợ tim đập loạn cả nhịp. Hoảng sợ, hoang mang. Cô tính tránh né nhưng Hương kéo cô lại.
-Em gì ƠI! em làm rơi bút
Rầm! Cô như ngã phịch xuống đất, trời ơi anh ngốc quá ngốc quá mức, khờ ƠI là khờ, đó là quà cô cho anh mà, trên cây bút còn có chiếc lá nhỏ bằng giấy ghi "TẶng Nghiêm" vậy mà anh lại chả thấy...
-Em có sao không?
Anh bước lại gần.cô đỡ cô dậy, cử chỉ nhẹ nhàng. Còn cô thì lại hồi hộp, anh đã đỡ cô dậy mọi người nhìn không chớp mắt. Cuối cùng cô cũng quyến rũ được tất cả con trai của trường. Có cả Hiểu Nghiêm-Người khờ không biết yêu đương. Đó là những gì mà người khác suy nghĩ bây giờ. Những "bà tám" xung quanh tranh nhau chụp lại ảnh của hai người. Những bức ảnh thật đẹp về chàng khờ đang đỡ hoa khôi lung linh của trường.
-Anh...
-Anh sao?
-Em là Hà Ngân! Học khóa A dưới anh một lớp, anh nghe cho kỹ nhé!
-Ngân...?
Anh nghe quen quen nhưng lại không nhớ ra là ai. Trước khi cô được đăng quang trong kì thi năm trước dường như anh cũng có ở đó để viết diễn văn giúp thầy. Hình như có tên ở đó. Anh gật gù, khiến cô không khỏi bực mình.
-Anh nghe cho kỹ đây! Từ nay anh là người yêu của em đó biết không
Vốn tính cách mạnh mẽ của mình, cô tuyên bố cho mọi người biết mặc dù không biết anh có đồng ý không? Anh nhìn cô, cô nhìn anh bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ nháy mắt ranh ma. Ý nói anh gật đầu, anh nhận ra đều đó rồi khẽ gật đầu theo.
-Hura! Tao làm được rồi đó Hương
Cô hét lên, rồi kéo con bạn về phía khác bỏ lại anh đứng đó. Anh chả hiểu, nhưng rồi khẽ gật đầu...
-Chưa được, mày phải làm cho anh ta yêu mày thật sự, rồi mày muốn gì tao cho đó
-HẢ????
Những dấu chấm hỏi vang lên trong đầu nó, làm cho một người chấp nhận đã khó còn phải yêu thật? Haizz thật mệt mỏi với cô này, nhưng không sao cô sẽ cố gắng thật hiện được. Đã làm phải làm cho chót!
...
Tan học về, cô rủ Hương đến nhà sách, để tìm tiểu thuyết. Nhìn xung quanh tìm kiếm tiểu thuyết mà vẫn chưa có cuốn nào vừa ý.
-Chán quá, mày ơi không có cuốn nào hay cả!
-Ừ, tìm xíu nữa xem sao
Hương và nó ủ rũ, sao hôm nay không có sách hay vậy nè. Một bóng dáng quen thuộc bước qua. Cô ngửi thấy mùi hương đã từng gặp, ngước mắt lên nhìn cô thấy anh .Là anh-Hiểu Nghiêm.
-Anh...
-Kêu tôi sao?
-Anh cũng đến đây mua sách à?
Anh không trả lời gương mặt khó hiểu, rồi bước đến chỗ khác tìm cuốn sách dày cộm đưa cho cô.
-Đọc này sẽ tốt!
Anh nói xong rồi bỏ đi thẳng lừng. Một cuốn sách về kinh tế năm trăm trang làm sao cô có thể đọc nổi nuốt trôi cái cuốn đó chứ. Thà nó là tiểu thuyết thì cô có thể đọc, cô mỉm cười nhắn nhó khó chịu định đặt lên kệ sách thì anh bất đắc dĩ quay lại, cô giật mình bỏ vào giỏ. Cười khì, nhưng dường như anh không nhìn cô mà vớ tay lấy quyển sách lúc nảy quên.
-chết mày rồi, Ngân ƠI!
Hương cười khanh khách trong vui sướng, thấy bạn mình như thế Hương vừa xót vừa mắc cười vì cô đang thực hiện thành phẩm tình yêu của mình.
-Tất cả là tại mày đó Nguyễn thị Xuân Hương!
Cô gằng giọng lên, trời ạ cô cần phải tiếp cận anh nhiều hơn để có thể lấy quà từ con bạn này.
- Lê Hà Ngân thân yêu, cố gắng vì tình yêu bừng nở nhé!
Hương nói xong rồi chạy mất dép, cô đi từ từ ra quầy thu ngân rồi tính tiền.
-Chị ơi em lấy cuốn này
-Em ơi quyển này được tính tiền rồi em có thể ra về
Cô khẽ gật đầu, này là ai đã trả cho cô? Hương? Hay người khác. Ngày hôm nay cô cảm thấy quá nhiều rắc rối rồi, vậy còn bắt cô suy nghĩ nữa chứ. Cô nhứt tung đầu, cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến nữa. Chắc là Hương tính rồi. Cô Bước ra cửa, Hương đã lấy xe chờ cô.
-Mày tốt ghê trả tiền giúp tao
-Trả tiền? Tiền gì? Tao đâu có!
Một câu chấm hỏi to đùng khiến cô phải suy nghĩ, ai là người chả tiền giúp cô?. Đi trên con đường gió thoảng qua mái tóc mát lạnh khiến cô muốn chìm vào giấc ngủ. Cô đang gục đầu vào người của Hương trên chiếc xe Atila đen của Hương, Hương bị tóc của nó làm cho ngứa cả cổ liền cựa nguậy…nhúc nhích.
AAAAAAA!
-Hương, mày làm sao mà bay vào cột điện thế này?
-Tại …mày cứ dựa vào tao khiến tao nhột đó, tất cả là tại mày đó Ngân
-hừ đau chết đi nè
Cô than đau, rồi nhì khắp người cả hai, may là không sao, nếu không chắc cô tức chết với con bạn này quá, mà đang đưa vào giấc ngủ thì lại thế rồi, kẻ phá hoại thật! Cô đang thầm trách móc con bạn…Cô và Hương tiếp tục đi trên con đường, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến anh, người này thật sự đã làm cho cô ấn tượng. Ấn tượng này rất lạ, khác với các chàng trai đã tỏ tình với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.