Chương 15:
Thỏ Nhĩ Tề
09/08/2023
Một người mặc trang phục thể thao, cậu trai trong hình dáng sinh viên đại học xuất hiện bên cạnh Cận Mộc Đồng.
Ý châm biếm trong lời nói khiến Cận Mộc Đồng hơi chau mày, nhưng hàng lông mày rất nhanh đã giãn ra, cô khiêm tốn hỏi: “Quả thực tôi mới vừa tiếp xúc thôi, xin hỏi cậu có thể giúp tôi giới thiệu chút về dao phục chế đồ gốm được không?”
Nam sinh không nghĩ tới Cận Mộc Đồng lại nhờ mình chỉ bảo, lòng tự phụ đạt được thỏa mãn, vừa định mở miệng nói thao thao bất tuyệt, thì một ông lão mặc một thân áo len màu xám trầm đi lên phía trước, cắt ngang cậu.
“Uông Dương, thầy đã nói với em bao nhiêu lần rồi, muốn trở thành một nhà phục chế văn vật đạt tiêu chuẩn, trước tiên phải khiêm tốn không được kiêu căng. Bản thân em vẫn chỉ là người mới học, có tư cách gì nói người khác? Đối với người khác phải khiêm tốn và thành khẩn cũng giống như đối với văn vật vậy, tính cách này của em, còn không chịu mài dũa cẩn thận, sẽ rất khó trở thành một nhà phục chế văn vật đạt tiêu chuẩn.
Ông lão tuy đã bạc trắng cả đầu, nhưng tinh thần vẫn còn rất sung sức, hai mắt có hồn, ngữ khí không quá đanh thép, nhưng đã đủ khiến cho dáng vẻ kiêu căng của Uông Dương lập tức tắt ngúm, không dám biện luận cho mình một câu nào nữa.
Nữ sinh bên cạnh Uông Dương cười vỗ đầu cậu một cái, “Cho cậu chừa nhé, bình thường giáo sư dạy gì cậu đều quên hết rồi à? Hơn nữa cậu chẳng mấy chóc nữa là phải đi thực tập ở tiệm đồ cổ rồi, còn hấp ta hấp tấp như thế nữa, tới lúc đó đừng làm giáo sư mất mặt.”
Uông Dương xoa phía sau đầu mình, không dám lên tiếng, bước sang một bên.
Ông lão bước đến trước mặt Cận Mộc Đồng, nhìn lướt qua đống dụng cụ trước mặt cô, nhẹ giọng kiên nhẫn giới thiệu: “Dao khắc sừng bò này dùng để điều chỉnh phần keo dính, sự khác nhau của mấy con dao này nằm ở bề rộng, bề dày và tính đàn hồi của đầu dao. Bình thường tôi dùng con này, nhưng mà nếu là người mới học, tôi tiến cử con này, cho dù là giá cả hay là cảm giác cầm nó trên tay đều rất tốt, người mới học cũng rất dễ sử dụng, mấy đứa học sinh này của tôi đều dùng cái này.”
Cận Mộc Đồng hiểu ra gật đầu, mua theo lời của ông lão, trước khi rời quán còn mỉm cười cảm ơn ông ấy: “Cảm ơn chú vì đã giới thiệu và gợi ý cho cháu ạ.”
Giáo sư Phương mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Cận Mộc Đồng rời đi, hai tay chắp sau lưng, trong con ngươi hiện lên chút tán thưởng.
Mua xong dụng cụ, Cận Mộc Đồng quay trở về “Phẩm Cổ Trai”.
Bây giờ cô vẫn chưa có phòng làm việc chuyên dùng để phục chế đồ cổ, cô cũng không muốn đưa tượng gốm nhỏ về nhà phục chế, nên quyết định dùng một góc trong tiệm đồ cổ để làm nơi phục chế đồ cổ của mình.
Sau khi đã sắp xếp xong đống dụng cụ vừa mua về, cô hơi lo lắng gọi bức tranh.
“Tranh cổ, anh có đó không?”
“Tôi đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó tựa như cũng để ý tới đống dụng cụ đầy đủ mà Cận Mộc Đồng mới mua về, nói: “Cô cứ dựa theo thủ pháp viết trong sách trước, dùng những mảnh gốm trong tiệm thực hành luyện tập phục chế.”
Ý châm biếm trong lời nói khiến Cận Mộc Đồng hơi chau mày, nhưng hàng lông mày rất nhanh đã giãn ra, cô khiêm tốn hỏi: “Quả thực tôi mới vừa tiếp xúc thôi, xin hỏi cậu có thể giúp tôi giới thiệu chút về dao phục chế đồ gốm được không?”
Nam sinh không nghĩ tới Cận Mộc Đồng lại nhờ mình chỉ bảo, lòng tự phụ đạt được thỏa mãn, vừa định mở miệng nói thao thao bất tuyệt, thì một ông lão mặc một thân áo len màu xám trầm đi lên phía trước, cắt ngang cậu.
“Uông Dương, thầy đã nói với em bao nhiêu lần rồi, muốn trở thành một nhà phục chế văn vật đạt tiêu chuẩn, trước tiên phải khiêm tốn không được kiêu căng. Bản thân em vẫn chỉ là người mới học, có tư cách gì nói người khác? Đối với người khác phải khiêm tốn và thành khẩn cũng giống như đối với văn vật vậy, tính cách này của em, còn không chịu mài dũa cẩn thận, sẽ rất khó trở thành một nhà phục chế văn vật đạt tiêu chuẩn.
Ông lão tuy đã bạc trắng cả đầu, nhưng tinh thần vẫn còn rất sung sức, hai mắt có hồn, ngữ khí không quá đanh thép, nhưng đã đủ khiến cho dáng vẻ kiêu căng của Uông Dương lập tức tắt ngúm, không dám biện luận cho mình một câu nào nữa.
Nữ sinh bên cạnh Uông Dương cười vỗ đầu cậu một cái, “Cho cậu chừa nhé, bình thường giáo sư dạy gì cậu đều quên hết rồi à? Hơn nữa cậu chẳng mấy chóc nữa là phải đi thực tập ở tiệm đồ cổ rồi, còn hấp ta hấp tấp như thế nữa, tới lúc đó đừng làm giáo sư mất mặt.”
Uông Dương xoa phía sau đầu mình, không dám lên tiếng, bước sang một bên.
Ông lão bước đến trước mặt Cận Mộc Đồng, nhìn lướt qua đống dụng cụ trước mặt cô, nhẹ giọng kiên nhẫn giới thiệu: “Dao khắc sừng bò này dùng để điều chỉnh phần keo dính, sự khác nhau của mấy con dao này nằm ở bề rộng, bề dày và tính đàn hồi của đầu dao. Bình thường tôi dùng con này, nhưng mà nếu là người mới học, tôi tiến cử con này, cho dù là giá cả hay là cảm giác cầm nó trên tay đều rất tốt, người mới học cũng rất dễ sử dụng, mấy đứa học sinh này của tôi đều dùng cái này.”
Cận Mộc Đồng hiểu ra gật đầu, mua theo lời của ông lão, trước khi rời quán còn mỉm cười cảm ơn ông ấy: “Cảm ơn chú vì đã giới thiệu và gợi ý cho cháu ạ.”
Giáo sư Phương mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Cận Mộc Đồng rời đi, hai tay chắp sau lưng, trong con ngươi hiện lên chút tán thưởng.
Mua xong dụng cụ, Cận Mộc Đồng quay trở về “Phẩm Cổ Trai”.
Bây giờ cô vẫn chưa có phòng làm việc chuyên dùng để phục chế đồ cổ, cô cũng không muốn đưa tượng gốm nhỏ về nhà phục chế, nên quyết định dùng một góc trong tiệm đồ cổ để làm nơi phục chế đồ cổ của mình.
Sau khi đã sắp xếp xong đống dụng cụ vừa mua về, cô hơi lo lắng gọi bức tranh.
“Tranh cổ, anh có đó không?”
“Tôi đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó tựa như cũng để ý tới đống dụng cụ đầy đủ mà Cận Mộc Đồng mới mua về, nói: “Cô cứ dựa theo thủ pháp viết trong sách trước, dùng những mảnh gốm trong tiệm thực hành luyện tập phục chế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.