Chương 16:
Thỏ Nhĩ Tề
09/08/2023
“Được.”
Từ lúc Cận Mộc Đồng trở về bức tượng nhỏ đã để ý tới, nghe thấy câu này nó đưa mắt lên nhìn, lại tiếp tục bắt chéo chân nằm xuống.
“Xem như cô ta biết điều, không đụng tới ông đây.”
Nó lẩm bẩm một hồi, rồi lập tức nằm xuống ngủ khò khò.
Trong mấy ngày tiếp theo, Cận Mộc Đồng dựa theo phương pháp được viết trong cuốn “Hướng dẫn phục chế đồ cổ cơ bản” để luyện tập những kỹ năng phục chế đồ gốm cơ bản.
Quá trình luyện tập có thể gọi là vô cùng tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng từ đầu chí cuối, Cận Mộc Đồng không biểu hiện ra một chút biểu cảm mất kiên nhẫn nào hết, luôn chăm chỉ kiên trì như vậy.
Sau khi luyện tập phục chế được kha khá, cô mới lấy ra mấy mảnh gốm cũ rích mà các đời tiền bối trước của “Phẩm Cổ Trai” để lại từ trong kho ra, những mảnh vụn này không phải là món đồ đáng giá gì, để lại trong nhà kho thì cũng chỉ để tích thêm bụi thêm rác mà thôi, thế là cô đem ra luyện tập làm sạch đồ gốm cổ.
Sau khi luyện tập được kha khá, bức tranh chủ động bảo Cận Mộc Đồng làm vỡ bát gốm sứ giả lúc trước mua về cùng với tượng gốm nhỏ, để cô luyện tập phục chế.
Cận Mộc Đồng nhìn bát sứ giả kia, lúc đó chỉ vì không để cho chủ tiệm hoài nghi dụng tâm của cô với tượng gốm nhỏ, nên cô mới tiện tay cầm lên, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, vậy nên cô đập vỡ nó rất dứt khoát.
“Bộp” một tiếng, bát sứ giả ngã lăn lóc trên nền đất vỡ ra thành rất nhiều mảnh vụn.
Tượng gốm nhỏ đang nằm ngủ ngon lành một bên bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy chiếc bát sứ vỡ thành từng mảnh vụn trên mặt đất, lập tức mở to mắt, chỉ vào Cận Mộc Đồng kinh ngạc nói: “Cô cô cô, cô làm gì vậy?”
Cận Mộc Đồng liếc nó một cái, mấy ngày nay tượng gốm nhỏ không mở miệng nói chuyện, lúc này cô không nhịn được mà trêu nó: “Làm vỡ đó.”
“Aaaa! Nữ nhân lòng dạ nham hiểm này! Tại sao lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy!” Tượng gốm nhỏ nhìn hiện trường, sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Cận Mộc Đồng làm ra dáng vẻ là cô đã hiểu rồi, nhìn vào nó nói: “Thế hay là tôi không dùng nó để luyện tập kĩ thuật phục chế nữa, trực tiếp dùng cậu luôn nhé?”
Tượng gốm nhỏ: “....”
Nó như tự kỷ luôn rồi.
Cận Mộc Đồng cười, cô không nói nhiều, cầm bát sứ giả lên, hít một hơi sâu rồi bắt đầu quá trình phục chế đầy căng thẳng.
Không có gì quấy nhiễu nữa, trong “Phẩm Cổ Trai” vô cùng yên tĩnh, con đường ồn ào náo nhiệt ngoài cửa cùng với không khí bên trong tiệm như hai thế giới khác nhau, rất nhanh Cận Mộc Đồng đã vào trạng thái hoàn toàn tập trung.
Muốn phục chế một đồ gốm giả cổ đã bị vỡ vụn, vậy trước tiên bắt buộc phải dính những mảnh vỡ lại với nhau, đây có thể xem như bài khảo sát tính kiên nhẫn.
Trước tiên cô phân loại các mảnh vỡ, sau đó ghép từng mảnh nhỏ theo hình dạng đồ gốm, rồi lại ghép các mảnh nhỏ thành một mảnh lớn, không biết có phải là vận may tốt hay không, mặc dù tượng gốm rất nhỏ, vỡ cũng không tới mức quá nát, cô rất nhanh đã ghép xong hết.
Sau đó cô dựa theo phương pháp viết trong sách bắt đầu gắn chúng lại, có vài chỗ làm không đúng, bức tranh cổ sẽ ở một bên kiên nhẫn hướng dẫn cho cô.
Từ lúc Cận Mộc Đồng trở về bức tượng nhỏ đã để ý tới, nghe thấy câu này nó đưa mắt lên nhìn, lại tiếp tục bắt chéo chân nằm xuống.
“Xem như cô ta biết điều, không đụng tới ông đây.”
Nó lẩm bẩm một hồi, rồi lập tức nằm xuống ngủ khò khò.
Trong mấy ngày tiếp theo, Cận Mộc Đồng dựa theo phương pháp được viết trong cuốn “Hướng dẫn phục chế đồ cổ cơ bản” để luyện tập những kỹ năng phục chế đồ gốm cơ bản.
Quá trình luyện tập có thể gọi là vô cùng tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng từ đầu chí cuối, Cận Mộc Đồng không biểu hiện ra một chút biểu cảm mất kiên nhẫn nào hết, luôn chăm chỉ kiên trì như vậy.
Sau khi luyện tập phục chế được kha khá, cô mới lấy ra mấy mảnh gốm cũ rích mà các đời tiền bối trước của “Phẩm Cổ Trai” để lại từ trong kho ra, những mảnh vụn này không phải là món đồ đáng giá gì, để lại trong nhà kho thì cũng chỉ để tích thêm bụi thêm rác mà thôi, thế là cô đem ra luyện tập làm sạch đồ gốm cổ.
Sau khi luyện tập được kha khá, bức tranh chủ động bảo Cận Mộc Đồng làm vỡ bát gốm sứ giả lúc trước mua về cùng với tượng gốm nhỏ, để cô luyện tập phục chế.
Cận Mộc Đồng nhìn bát sứ giả kia, lúc đó chỉ vì không để cho chủ tiệm hoài nghi dụng tâm của cô với tượng gốm nhỏ, nên cô mới tiện tay cầm lên, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, vậy nên cô đập vỡ nó rất dứt khoát.
“Bộp” một tiếng, bát sứ giả ngã lăn lóc trên nền đất vỡ ra thành rất nhiều mảnh vụn.
Tượng gốm nhỏ đang nằm ngủ ngon lành một bên bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy chiếc bát sứ vỡ thành từng mảnh vụn trên mặt đất, lập tức mở to mắt, chỉ vào Cận Mộc Đồng kinh ngạc nói: “Cô cô cô, cô làm gì vậy?”
Cận Mộc Đồng liếc nó một cái, mấy ngày nay tượng gốm nhỏ không mở miệng nói chuyện, lúc này cô không nhịn được mà trêu nó: “Làm vỡ đó.”
“Aaaa! Nữ nhân lòng dạ nham hiểm này! Tại sao lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy!” Tượng gốm nhỏ nhìn hiện trường, sắp sụp đổ tới nơi rồi.
Cận Mộc Đồng làm ra dáng vẻ là cô đã hiểu rồi, nhìn vào nó nói: “Thế hay là tôi không dùng nó để luyện tập kĩ thuật phục chế nữa, trực tiếp dùng cậu luôn nhé?”
Tượng gốm nhỏ: “....”
Nó như tự kỷ luôn rồi.
Cận Mộc Đồng cười, cô không nói nhiều, cầm bát sứ giả lên, hít một hơi sâu rồi bắt đầu quá trình phục chế đầy căng thẳng.
Không có gì quấy nhiễu nữa, trong “Phẩm Cổ Trai” vô cùng yên tĩnh, con đường ồn ào náo nhiệt ngoài cửa cùng với không khí bên trong tiệm như hai thế giới khác nhau, rất nhanh Cận Mộc Đồng đã vào trạng thái hoàn toàn tập trung.
Muốn phục chế một đồ gốm giả cổ đã bị vỡ vụn, vậy trước tiên bắt buộc phải dính những mảnh vỡ lại với nhau, đây có thể xem như bài khảo sát tính kiên nhẫn.
Trước tiên cô phân loại các mảnh vỡ, sau đó ghép từng mảnh nhỏ theo hình dạng đồ gốm, rồi lại ghép các mảnh nhỏ thành một mảnh lớn, không biết có phải là vận may tốt hay không, mặc dù tượng gốm rất nhỏ, vỡ cũng không tới mức quá nát, cô rất nhanh đã ghép xong hết.
Sau đó cô dựa theo phương pháp viết trong sách bắt đầu gắn chúng lại, có vài chỗ làm không đúng, bức tranh cổ sẽ ở một bên kiên nhẫn hướng dẫn cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.