Chương 23:
Thỏ Nhĩ Tề
10/08/2023
Đáng tiếc, đối phương gửi thông tin này xong liền offline, không trả lời nữa.
Cận Mộc Đồng tìm kiếm một chút, từ thành phố Cẩm có xe khách chạy thẳng đến Đại Phương, thời gian chạy trên đường cao tốc chỉ cần ba tiếng đồng hồ, có thể quay lại trong ngày.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Cận Mộc Đồng gọi điện thoại đến bến xe đường dài, vẫn còn xe đến Đại Phương, cô mang theo tượng gốm nhỏ, đi thẳng tới bến xe.
Tượng gốm nhỏ có chút thích thú, lại có chút cảm động nói: “Wow, chị gái nhỏ xinh đẹp, thì ra cô để tâm đến chuyện của tôi như vậy, biết được một chút manh mối liền đưa ông đây đi tìm, cô thật tốt với tiểu gia!”
Cận Mộc Đồng cười cười không đáp lại.
Sau ba tiếng đồng hồ, xe đến Đại Phương, Cận Mộc Đồng tìm người hỏi thăm vị trí cụ thể của công viên rồi trực tiếp bắt xe qua.
Công viên này không tính là nhỏ, bên cạnh hòn non bộ ở trong công viên, quả thực có một tòa bảo tháp cổ kính, bởi vì không quá nổi tiếng, nên không tìm thấy hình ảnh trên mạng.
Ở một góc công viên, quả thực có vài người đang bày bán đồ cổ ở đây, có điều không hình thành quy mô giống như đường Hải Tây ở thành phố Cẩm, chỉ có lác đác vài quầy hàng.
Đứng ở bên dưới tòa tháp cổ, Cận Mộc Đồng hỏi tượng gốm nhỏ: “Cậu nhìn xem tòa tháp này có phải là nơi mà cậu nói không?”
Tượng gốm nhỏ nhìn, lắc đầu: “Không phải… toà tháp này là màu vàng đất, trong ký ức của tôi toà tháp kia màu sắc tươi đẹp hơn một chút, hơn nữa cảnh vật xung quanh cũng không phải, không phải ở đây.”
Cận Mộc Đồng hơi thất vọng.
Nhưng cô không nói gì, trước khi tới đây cô đã chuẩn bị tâm lý, nên cũng không cảm thấy nản lòng.
“Không sao đâu, tượng gốm nhỏ, chúng ta về nhà trước, lần sau lại tìm.”
Tượng gốm nhỏ cũng đến rồi mới biết kết quả này, tuy rằng có tiếc nuối, nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ tốt nói: “Ôi, ông đây chỉ sợ không tìm thấy anh trai thôi, nhưng có thể đi theo chị gái xinh đẹp, còn được sửa đẹp như này, cũng không có gì tiếc nuối cả, nếu như có thể chỉnh lại cái mũi một xíu, vậy thì càng vô cùng tuyệt vời…..”
Cận Mộc Đồng: “…..Chuyện cái mũi thôi đừng nghĩ nữa.”
Tượng gốm nhỏ: “Hicc…”
Sau khi về đến thành phố Cẩm, Cận Mộc Đồng vẫn như cũ mỗi ngày đợi tin tức trên mạng.
Cư dân mạng cung cấp thông tin lần trước, tuy trả lời câu hỏi không đúng, nhưng suy cho cùng là do thông tin bản thân cô đưa ra quá ít, cho nên Cận Mộc Đồng tiếp tục chi ra tiền vàng, lại nâng giải thưởng lên đến mười ngàn tiền vàng, tuy rằng rất nhiều người trả lời bình luận, nhưng không có lấy một cái có ích.
Cứ như vậy trôi qua một tuần, bài đăng treo thưởng quá hạn nên đã tự động đóng lại, khi Cận Mộc Đồng dự định tìm giải pháp thay thế thì lại vô tình bấm vào một bài viết hốc cây*.
*树洞 (shudong) nghĩa đen là hốc cây. Nghĩa bóng được dùng như một ngôn ngữ mạng, ý muốn chỉ một người có thể lắng nghe bạn, đồng hành với bạn bằng lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu. Bạn có thể cùng người ấy trút bầu tâm sự mà không cần kiêng dè hay sợ hãi. Người ấy trở thành một nơi chở che cho bạn qua mọi gió mưa cuộc sống.
Cận Mộc Đồng tìm kiếm một chút, từ thành phố Cẩm có xe khách chạy thẳng đến Đại Phương, thời gian chạy trên đường cao tốc chỉ cần ba tiếng đồng hồ, có thể quay lại trong ngày.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Cận Mộc Đồng gọi điện thoại đến bến xe đường dài, vẫn còn xe đến Đại Phương, cô mang theo tượng gốm nhỏ, đi thẳng tới bến xe.
Tượng gốm nhỏ có chút thích thú, lại có chút cảm động nói: “Wow, chị gái nhỏ xinh đẹp, thì ra cô để tâm đến chuyện của tôi như vậy, biết được một chút manh mối liền đưa ông đây đi tìm, cô thật tốt với tiểu gia!”
Cận Mộc Đồng cười cười không đáp lại.
Sau ba tiếng đồng hồ, xe đến Đại Phương, Cận Mộc Đồng tìm người hỏi thăm vị trí cụ thể của công viên rồi trực tiếp bắt xe qua.
Công viên này không tính là nhỏ, bên cạnh hòn non bộ ở trong công viên, quả thực có một tòa bảo tháp cổ kính, bởi vì không quá nổi tiếng, nên không tìm thấy hình ảnh trên mạng.
Ở một góc công viên, quả thực có vài người đang bày bán đồ cổ ở đây, có điều không hình thành quy mô giống như đường Hải Tây ở thành phố Cẩm, chỉ có lác đác vài quầy hàng.
Đứng ở bên dưới tòa tháp cổ, Cận Mộc Đồng hỏi tượng gốm nhỏ: “Cậu nhìn xem tòa tháp này có phải là nơi mà cậu nói không?”
Tượng gốm nhỏ nhìn, lắc đầu: “Không phải… toà tháp này là màu vàng đất, trong ký ức của tôi toà tháp kia màu sắc tươi đẹp hơn một chút, hơn nữa cảnh vật xung quanh cũng không phải, không phải ở đây.”
Cận Mộc Đồng hơi thất vọng.
Nhưng cô không nói gì, trước khi tới đây cô đã chuẩn bị tâm lý, nên cũng không cảm thấy nản lòng.
“Không sao đâu, tượng gốm nhỏ, chúng ta về nhà trước, lần sau lại tìm.”
Tượng gốm nhỏ cũng đến rồi mới biết kết quả này, tuy rằng có tiếc nuối, nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ tốt nói: “Ôi, ông đây chỉ sợ không tìm thấy anh trai thôi, nhưng có thể đi theo chị gái xinh đẹp, còn được sửa đẹp như này, cũng không có gì tiếc nuối cả, nếu như có thể chỉnh lại cái mũi một xíu, vậy thì càng vô cùng tuyệt vời…..”
Cận Mộc Đồng: “…..Chuyện cái mũi thôi đừng nghĩ nữa.”
Tượng gốm nhỏ: “Hicc…”
Sau khi về đến thành phố Cẩm, Cận Mộc Đồng vẫn như cũ mỗi ngày đợi tin tức trên mạng.
Cư dân mạng cung cấp thông tin lần trước, tuy trả lời câu hỏi không đúng, nhưng suy cho cùng là do thông tin bản thân cô đưa ra quá ít, cho nên Cận Mộc Đồng tiếp tục chi ra tiền vàng, lại nâng giải thưởng lên đến mười ngàn tiền vàng, tuy rằng rất nhiều người trả lời bình luận, nhưng không có lấy một cái có ích.
Cứ như vậy trôi qua một tuần, bài đăng treo thưởng quá hạn nên đã tự động đóng lại, khi Cận Mộc Đồng dự định tìm giải pháp thay thế thì lại vô tình bấm vào một bài viết hốc cây*.
*树洞 (shudong) nghĩa đen là hốc cây. Nghĩa bóng được dùng như một ngôn ngữ mạng, ý muốn chỉ một người có thể lắng nghe bạn, đồng hành với bạn bằng lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu. Bạn có thể cùng người ấy trút bầu tâm sự mà không cần kiêng dè hay sợ hãi. Người ấy trở thành một nơi chở che cho bạn qua mọi gió mưa cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.