Chương 24:
Thỏ Nhĩ Tề
10/08/2023
[Sau khi cãi nhau với vợ, tôi bị tự kỷ rồi.]
Nội dung bài đăng có ba bức ảnh, một bức là cái chén sứ bị vỡ, một bức là khung cảnh xa xa của một ngôi chùa, bức cuối cùng là tấm ảnh đang chép kinh ở đại điện.
Bài viết này vừa đăng lên, đã có rất nhiều người vô bình luận.
[Người nấu niềm vui]: Hahaha, cãi nhau với vợ, cho nên đập vỡ hết chén sứ rồi, cái chén này được đấy, tôi đồng cảm với anh ba giây, dù sao tôi cũng chưa có vợ.
[Rong biển Ca-ri-bê]: Ai cha, cái này cái này trông có hơi giống hàng mở cửa*, thế này không phải là vỡ mất rồi sao?
*开门货 (hàng mở cửa): ý chỉ là đồ thật, hàng xịn, là thuật ngữ chuyên môn dùng trong thẩm định đồ sứ cổ.
[6666]: Xem ra chủ thớt thật sự đau lòng rồi, đi cả vào chùa chép kinh hahaha, xin lỗi tôi thật sự buồn cười.
[Lại bị mèo đấm vào mắt]: Đáng tiếc chén sứ tốt như thế, cái này là của thế kỷ nào? Chép kinh cũng vô dụng, về nhà quỳ bàn phím đi, nếu không đồ cổ trong nhà còn bị vạ lây.
……
Cận Mộc Đồng vốn dĩ cũng chỉ mang tâm trạng hóng hớt để xem bài viết, nhưng bỗng nhiên tượng gốm nhỏ bên cạnh lại mở miệng gọi.
“Aaaa, chị gái nhỏ xinh đẹp, cô cho ông đây xem lại tấm hình vừa nãy đi?”
Cận Mộc Đồng nhìn tượng gốm nhỏ một cái, kéo đến bài viết có bức ảnh, sau đó theo yêu cầu của tượng gốm nhỏ phóng to bức ảnh thứ hai lên.
“Chính là ở đây! Tôi nhớ rõ chính là ở đây!” Tượng gốm nhỏ kích động chỉ tay vào bức ảnh trên màn hình nói: “Trước khi xa cách với anh trai, mỗi ngày bà lão đều tới trước cổng ngôi chùa này bày hàng bán!”
Cận Mộc Đồng nhìn bức ảnh: “Ngôi chùa này chỉ có cổng và tường xung quanh, làm gì có tòa tháp màu vàng nào?”
“Chắc chắn là ở đây, ông đây cảm thấy rất quen mắt!” Tượng gốm nhỏ kiên trì nói.
Cận Mộc Đồng không chần chừ nữa, vội vã liên hệ chủ thớt trên mạng, hỏi ở đây là đâu.
Không nghĩ tới lần này lại may mắn, đối phương trả lời nhanh đã.
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Đây là chùa Thê Vu ở thành phố Nam, rất nổi tiếng.
[Mộc Mộc]: Thật sự rất biết ơn! Vậy xin hỏi ở gần chùa Thê Vu có chợ đồ cổ vỉa hè nào không?
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Theo như tôi biết thì không có. Có điều trái lại gần đó có một tiệm đồ cổ.
[Mộc Mộc]: Ơ… không có hả? Thế thì cảm ơn cậu!
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Không có gì, tôi còn có việc off trước đây.
Cận Mộc Đồng có chút không cam tâm, tiếp tục tìm kiếm trên mạng thông tin liên quan đến xung quanh chùa Thê Vu, quả nhiên không có chợ đồ cổ.
Cô nói với tượng gốm nhỏ thông tin mình tìm được.
Tượng gốm nhỏ vốn dĩ tưởng rằng lần này nhất định có thể tìm thấy, nhưng lại không nghĩ tới ở đó ngay một cái chợ đồ cổ cũng không có, nó thất vọng tự lẩm bẩm: “Hả… ông đây thế mà lại nhớ nhầm rồi sao? Lẽ nào thật sự không tìm được anh trai ư?”
Cận Mộc Đồng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nó, trong đầu hiện ra câu chuyện hai anh em mà trước đây đọc được, nên đã đưa ra một quyết định.
Nội dung bài đăng có ba bức ảnh, một bức là cái chén sứ bị vỡ, một bức là khung cảnh xa xa của một ngôi chùa, bức cuối cùng là tấm ảnh đang chép kinh ở đại điện.
Bài viết này vừa đăng lên, đã có rất nhiều người vô bình luận.
[Người nấu niềm vui]: Hahaha, cãi nhau với vợ, cho nên đập vỡ hết chén sứ rồi, cái chén này được đấy, tôi đồng cảm với anh ba giây, dù sao tôi cũng chưa có vợ.
[Rong biển Ca-ri-bê]: Ai cha, cái này cái này trông có hơi giống hàng mở cửa*, thế này không phải là vỡ mất rồi sao?
*开门货 (hàng mở cửa): ý chỉ là đồ thật, hàng xịn, là thuật ngữ chuyên môn dùng trong thẩm định đồ sứ cổ.
[6666]: Xem ra chủ thớt thật sự đau lòng rồi, đi cả vào chùa chép kinh hahaha, xin lỗi tôi thật sự buồn cười.
[Lại bị mèo đấm vào mắt]: Đáng tiếc chén sứ tốt như thế, cái này là của thế kỷ nào? Chép kinh cũng vô dụng, về nhà quỳ bàn phím đi, nếu không đồ cổ trong nhà còn bị vạ lây.
……
Cận Mộc Đồng vốn dĩ cũng chỉ mang tâm trạng hóng hớt để xem bài viết, nhưng bỗng nhiên tượng gốm nhỏ bên cạnh lại mở miệng gọi.
“Aaaa, chị gái nhỏ xinh đẹp, cô cho ông đây xem lại tấm hình vừa nãy đi?”
Cận Mộc Đồng nhìn tượng gốm nhỏ một cái, kéo đến bài viết có bức ảnh, sau đó theo yêu cầu của tượng gốm nhỏ phóng to bức ảnh thứ hai lên.
“Chính là ở đây! Tôi nhớ rõ chính là ở đây!” Tượng gốm nhỏ kích động chỉ tay vào bức ảnh trên màn hình nói: “Trước khi xa cách với anh trai, mỗi ngày bà lão đều tới trước cổng ngôi chùa này bày hàng bán!”
Cận Mộc Đồng nhìn bức ảnh: “Ngôi chùa này chỉ có cổng và tường xung quanh, làm gì có tòa tháp màu vàng nào?”
“Chắc chắn là ở đây, ông đây cảm thấy rất quen mắt!” Tượng gốm nhỏ kiên trì nói.
Cận Mộc Đồng không chần chừ nữa, vội vã liên hệ chủ thớt trên mạng, hỏi ở đây là đâu.
Không nghĩ tới lần này lại may mắn, đối phương trả lời nhanh đã.
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Đây là chùa Thê Vu ở thành phố Nam, rất nổi tiếng.
[Mộc Mộc]: Thật sự rất biết ơn! Vậy xin hỏi ở gần chùa Thê Vu có chợ đồ cổ vỉa hè nào không?
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Theo như tôi biết thì không có. Có điều trái lại gần đó có một tiệm đồ cổ.
[Mộc Mộc]: Ơ… không có hả? Thế thì cảm ơn cậu!
[Nhà nhỏ nghe mưa gió cả đêm]: Không có gì, tôi còn có việc off trước đây.
Cận Mộc Đồng có chút không cam tâm, tiếp tục tìm kiếm trên mạng thông tin liên quan đến xung quanh chùa Thê Vu, quả nhiên không có chợ đồ cổ.
Cô nói với tượng gốm nhỏ thông tin mình tìm được.
Tượng gốm nhỏ vốn dĩ tưởng rằng lần này nhất định có thể tìm thấy, nhưng lại không nghĩ tới ở đó ngay một cái chợ đồ cổ cũng không có, nó thất vọng tự lẩm bẩm: “Hả… ông đây thế mà lại nhớ nhầm rồi sao? Lẽ nào thật sự không tìm được anh trai ư?”
Cận Mộc Đồng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nó, trong đầu hiện ra câu chuyện hai anh em mà trước đây đọc được, nên đã đưa ra một quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.