Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 70
Rose Killer
18/09/2014
Trời chập tối.
Lãnh Lệ Băng bị bọn họ mang đến một khu đất có rất nhiều Container cũ.
Cách đó có một căn nhà hoang nhỏ đầy bụi bặm. Trên tường phủ đầy rêu xanh, mái nhà chỗ có chỗ không. Nói chung là một chỗ dành cho những người làm việc không bình thường.
Không hiểu sao Lệ Băng không thấy sợ bao nhiêu, có thể là cô không nhát gan, hoặc là…cô tin tưởng ai đó quá nhiều.
Hiện tại là cô bị cột vào một chiếc ghế cũ kĩ, hai tay bị cố định đằng sau rất chặt. bên trong nhà có hai tên đàn ông canh gác. Và bên ngoài chứ ít cũng phải hơn thế.
Hà Thiên My mặc chiếc váy chiết eo màu cam dài đến cổ chân, đi giày cao gót. Chị ta tiến lại, bóp chặc lấy cằm Lệ Băng, hất lên, ngửa cổ cười lớn: “Ở đây có rất nhiều trò thú vị, xem coi nhị thiếu gia có đến cứu được mày không?”.
Móng tay cắm vào cằm Lệ Băng hơi đau, cô không quan tâm việc đó, cũng không để ý thái độ của Hà Thiên My, chỉ nhìn chị ta, cố gắng nói thật nhỏ: “Chị hãy cẩn thận với những kẻ mà chị thuê đi”.
Chát!!!
Lời vừa dứt, một cái tát giáng thẳng vào bờ má của cô.
Hà Thiên My lại cười lớn: “Chết tới nơi còn xài kế li giáng, cái chỉ số IQ thần thánh của mày đâu rồi? Mang ra đây chơi lại tao nào”.
Đau đến say sẫm mặt mày, nhưng miệng cô vẫn lẩm bẩm: “Tôi nói chị hãy cẩn thận với những kẻ đó”.
Lệ Băng nhếch mép cười nhạt một cái, có lẽ Hà Thiên My không nhìn ra, nhưng ngay từ đầu Băng đã nhận ra những tên thuộc hạ kia không hề trung thành với Hà Thiên My, bọn chúng luôn nhìn chị ta bằng ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.
Thậm chí nhân lúc Hà Thiên My ra xa nghe điện thoại, bọn chúng còn thản nhiên ở trước mặt cô mà nói xấu Hà Thiên My, kết thúc bằng một câu “Chướng mắt thì ‘dứt’ luôn”.
Hà Thiên My vẫn không biết gì, chị ta vẫn kiêu ngạo đứng trước mặt Băng, không ngừng chửi rũa, đánh đập Lệ Băng.
Lệ Băng mặc dù đau đến ứa nước mắt, nhưng cô vẫn không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.
Cô từ lâu đã có kinh nghiệm tháo dây trói, chút dây này làm khó gì được cô, chỉ là thời cơ chưa tới nên vẫn vờ như bị trói, miệng lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy, khiến hai tên đàn ông không khỏi cau mày.
Chịu đựng, cô nhất định phải chịu đựng cho tới khi Âu Dương Duy Phong tới.
Bỗng Hà Thiên My thôi chửi rũa, cô ta lấy trong túi ra chiếc khăn tay, lau sạch tay như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm, rồi cao giọng ra lệnh: “Mang máy quay ra đây”.
Chỉ trong chưa tới một phút, một chiếc máy quay loại tốt được mang ra, Hà Thiên My cầm lấy chiếc máy quay, nhếch mép khinh bỉ: “Không biết thiên kim tiểu thư của Waston mà đóng phim ‘cấp ba’ thì sẽ như thế nào nhỉ?”.
Ngón tay Lệ Băng siết chặt lại, mồ hôi túa ra thắm ướt cả dây trói, đôi mày nhíu chặc lại, cất giọng nghiêm túc: “Chị muốn gì?”.
Cô ta đặt máy quay ở đó, bước lại gần sát Băng, ngón tay mân mê ở eo cô: “Thân hình bóc lửa thế này…” quay sang nhìn hai kẻ thuộc hạ: “tụi bây có thích không?”.
Hai tên thuộc hạ dán mắt vào người Băng, hôm nay cô mặt một bộ đồ đen bó sát người, dáng mảnh khảnh khá đầy đặn, chiếc cổ thiên nga trắng bóc.
Cổ họng bọn chúng nóng lên, gật đầu lia lịa. Một trong hai tên đó nhìn về phía Hà Thiên My, cái nhìn xảy ra rất nhanh, nhưng vẫn không thể qua được mắt Lệ Băng.
Lệ Băng cắn chặt răng, thà một người chết vẫn hơn hai người cùng chết: “Cô chạy đi trước khi quá muộn”.
Băng tức muốn sôi máu khi thấy cô ta không quan tâm những gì mình nói, tiến lại cắt dây trói cho cô nhưng vẫn không thể phát hiện ra Băng đã tự cởi trói cho mình rồi, chị ta cố tình đưa lưỡi dao rạch một đường ngay tay Băng.
Vết rạch không quá lớn, chỉ rỉ máu nhẹ.
Băng cau mày đánh giá, Hà Thiên My vẫn chưa đến mức mất hết tính người.
Dây trói vừa được cắt, 2 tên thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến. Vài giây sau, cả hai cùng gật đầu, đưa đầu lưỡi liếm môi, lập tức một tên lao tới ôm lấy Lệ Băng, tên còn lại cũng áp chặc Hà Thiên My vào tường, hôn lấy hôn để.
Hà Thiên My thét toáng lên, dãy dụa nhưng vô ích: “Các người làm gì vậy? Buông ra, tôi sẽ không trả tiền cho các người đâu. Thả tôi ra”.
Hắn hôn lấy hôn để vào cổ Hà Thiên My: “Em sắp chết rồi thì đừng tự cao nữa, ngoan đi anh thương”.
Trái ngược với Hà Thiên My ra hứng hò hét, Lệ Băng lại đứng im không nhúc nhích. Vì sao ư? Cựa quậy chỉ càng làm tăng thêm thú tính của chúng thôi. Cô nhếch mép, ngón tay lần mò xuống dưới đôi Boost cao tới đầu gối, từ trong ống boost, rút ra..một con dao nhỏ.
Đường dao nhanh chóng khích nhẹ vào tay tên thuộc hạ, đó là lưỡi dao đã được tẩm sẵn thuốc mê loại nặng, thuốc lập tức theo đường máu ngấm vào cơ thể, gã ta bất tỉnh.
Lệ Băng thở phào nhẹ nhõm, từ giữa vòng một của mình, rút ra một khẩu súng mini, nhắm vào bả vai tên kia.
Đoằng!
Viên đạn lập tức bay thẳng vào bả vai gã ta, viên đạn ấy cũng được tẩm sẵn thuốc mê, hắn ta đau đớn một hồi rồi ngã quỵ xuống, máu chảy loang lổ trên áo.
Hà Thiên My sợ hãi kinh hoàng thét lên, có mơ cô cũng không ngờ bọn này dám phản bội cô, càng không ngờ Lãnh Lệ Băng lại cả gan dám bắn chết người. Nhưng chính Lệ Băng đã cứu cô.
Lệ Băng từ đầu đã biết chuyện chẳng lành nên đã sớm trang bị những thứ này. Đó thật ra chỉ là một khẩu súng mini do chính tay cô thiết kế, lực bắn khá nhẹ, nên không đâm sâu, chủ yếu chỉ để đưa những viên đạn đã được tẩm thuốc kia tiếp xúc với đường máu mà thôi. Mà cũng bởi vì do Lệ Băng thiết kế, nên cô chỉ cần tháo ra vài thiết bị trong kết cấu của súng, thì nó sẽ thành một khẩu súng đồ chơi không hơn, dù cảnh sát có muốn kết tội cô tàng trữ vũ khí cũng không thể. Tuyệt đối an toàn.
Cô tiến lại, đưa tay ra cho Hà Thiên My, lạnh lùng nói: “Hắn không chết được đâu, nhưng tiếng súng sẽ dẫn đồng bọn chúng tới đây, còn muốn sống thì đi theo tôi”.
Hà Thiên My phút chốc sững người. Cô ta đang mơ sao? Người mà cô vừa muốn hãm hại lúc nãy bây giờ đang cứu cô, nhất thời xấu hổ cuối gầm mặt.
Lệ Băng thở dài: “Tùy chị” rồi quay lưng bỏ đi.
Nhưng vừa được đôi bước thì có một bàn tay ôm chầm lấy chân Băng, bàn tay ấy run rẩy như muốn siết mạnh hơn nhưng không dám. Phía sau lưng, Hà Thiên My nức nở khóc òa như một đứa con nít: “Xin cô, đừng bỏ tôi lại một mình, đừng phản bội tôi. Xin cô”.
Lệ Băng thở dài, cuối xuống đỡ Hà Thiên My lên, lau nước mắt cho cô ta: “Được! Chúng ta cùng đi”.
Lệ Băng không phải là cao thượng tới mức đó, nhưng đối với cô, sự việc này chẳng là gì cả. Cuộc đời cô đã trải qua quá nhiều sự đời khủng khiếp, chút chuyện bé này mà phải có người phải tổn thường nặng nề thì không đáng.
…
Từ lúc mới bị bắt vào đây, Lệ Băng đã ngấm ngầm quan sát hết thảy nơi này.
Cô và Hà Thiên My nhanh chóng thoát ra cửa sau và chạy thật nhanh. Đằng sau, bọn thuộc hạ cùng bắt đầu lên đuổi theo.
Hai người cứ cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng do Lệ Băng sức khỏe yếu ớt, chỉ được một đoạn ngắn cô đã ôm ngực thở dốc, mặt mày tái xanh: “Chị đi đi”.
Nếu là bình thường, Hà Thiên My nhất định sẽ bỏ hết tất cả mà bỏ chạy. Nhưng bây giờ thì không, thiếu nữ trước mặt cô, cô ấy tuy có vẻ ngoài yếu ớt, nhưng thật ra lại cực kì kiên cường, cô ấy không bao giờ bỏ cuộc, và..cô ấy vừa mới cứu cô.
Hà Thiên My cô dù có xấu xa đi chăng nữa nhưng cũng không tới mức không biết đến hai chữ ơn nghĩa. Không do dự gì nhiều, Hà Thiên My siết chặc lấy tay Băng, nhoẻn miệng cười: “Chúng ta cùng đi”.
….
“Phù, mệt quá! Chúng ta thoát chưa vậy?” Hà Thiên My thở dài mệt mỏi sau khi chắc chắn đã an toàn được phần nào, đưa tay lên trán quệt đi mồ hôi, quay sang tươi cười với Băng.
Băng thở dài, nhịp tim đập mạnh khiến lòng ngực cô khó chịu.
Thật may mắn khi đây là bãi chứa Container, nên trong lúc nguy khốn, cô và Hà Thiên My mới có chỗ chui vào trốn.
Lệ Băng hít một hơi dài, thở hắt ra, sau đó luồn tay vào túi áo lấy điện thoại trước sự kinh ngạc của Hà Thiên My.
Hà Thiên My không giấu nỗi ngạc nhiên mà thốt lên: “Cô có nhiều mánh thật đó”.
Lệ Băng nhìn thấy tia chân thành dâng lên từ đáy mắt của Hà Thiên My thì cười nhẹ. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt đẹp với ngũ quan như điêu khắc, đôi mắt xanh sâu hun hút khiến người đối diện như say như điên khi nhìn vào nó, chất giọng trong veo trả lời: “Ở vị trí của tôi, không biết những thứ này thì đã chết sớm”.
Hà Thiên My sững người, thì ra…thì ra Băng không hề sung sướng như cô đã nghĩ.
Cô trước giờ vẫn luôn ganh tị với Băng, sinh ra đã là đệ nhất đại tiểu thư, muốn gì được nấy, lại còn được hưởng dòng máu lai của ba mẹ, xinh đẹp tuyệt trần. Chẳng phải ở vị trí đó, Băng có tất cả những gì mà cô ấy muốn sao?
Như đọc thấu suy nghĩ của Hà Thiên My, Băng nhìn mông lung, nói như thở: “Tất cả những gì tôi có…chỉ là…tiền” cô im lặng một chút, khóe môi nhếch lên như cố nặn ra nụ cười: “À, còn có cô đơn và sợ hãi nữa”.
Hà Thiên My co gối lại, giọng run run: “Từ nhỏ tôi đã có ước mơ được làm ca sĩ, nhưng khuôn mặt lại không được thượng đế ưu ái. Mọi người đều không ai ủng hộ tôi, họ quay ra cười đùa nhạo báng tôi, đến cả ba mẹ cũng không cho phép tôi theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng tôi vẫn theo đuổi ước mơ của mình, bỏ mặc bên tai những lời người khác nói, tôi đi phẫu thuật. Và thành công ít nhiều đã đến với tôi” nói đến đây, bờ vai nhỏ nhắn của Hà Thiên My khẽ run: “Nhưng Showbiz là nơi vô cùng phức tạp, tôi bị dính vào khá nhiều scandal, gã giám đốc công ty tôi đang làm việc, cũng là người đã đưa tôi lên chín tầng mây, nói rằng nếu tôi chịu ngủ với ông ấy một đêm thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi không chịu, ông ta liền tung tin đồn tôi qua đêm với nam diễn viên X, ông ta còn nói nếu tôi dám hó hé chuyện đó là không đúng sự thật, ông ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã cho tôi”.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, Hà Thiên My đưa tay quệt đi: “tôi thật yếu đuối đúng không? Gía mà tôi được như cô, thông minh, xinh đẹp, lại còn kiên cường vô cùng” cô quay sang nhìn Lệ Băng đang trầm ngâm ngó mông lung: “Chẳng lẽ theo đuổi ước mơ của mình là sai sao?”.
Băng lặng người ngồi đó, mãi sau mới nhoẻn miệng nhìn Hà Thiên My cười: “Cô thật giỏi, dám ước mơ dám thực hiện”.
Nụ cười đó đẹp như trăm hoa đua nở, nhưng nó bao hàm những hàm nghĩa gì, Hà Thiên My không biết.
Hà Thiên My tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy ước mơ của Băng là gì?” hỏi xong câu đó cô mới thấy được Băng đáng thương như thế nào. Thì ra là vậy? Băng là thiên kim của Wasotn, là người thứa kề duy nhất của Waston, dù muốn hay không thì vẫn vậy. Dù Băng có ước mơ gì đi chăng nữa, thì cũng bị danh phận đó trói buộc.
Băng không trả lời, cô đưa tay miết điện thoại, nói: “chắc Âu Dương Duy Phong đã dọn dẹp xong cả rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.
Nói rồi không đợi Hà Thiên My phản ứng, cô đứng dậy bước ra ngoài.
Đẩy cửa Container ra, cô nhẹ nhàng đặt chân xuống, bầu trời đêm nay không trăng cũng chẳng có sao, không khí ở đây không được thoáng, phút chốc cô hắc xì nhẹ một cái, cuối đầu quẹt mũi.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì…
Lệ Băng giật nảy người, lòng bàn tay nắm chặt, đôi mày hơi nhíu lại, đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, khóe môi nhếch lên mãi vẫn không thành nụ cười:
“Edward”.
Lãnh Lệ Băng bị bọn họ mang đến một khu đất có rất nhiều Container cũ.
Cách đó có một căn nhà hoang nhỏ đầy bụi bặm. Trên tường phủ đầy rêu xanh, mái nhà chỗ có chỗ không. Nói chung là một chỗ dành cho những người làm việc không bình thường.
Không hiểu sao Lệ Băng không thấy sợ bao nhiêu, có thể là cô không nhát gan, hoặc là…cô tin tưởng ai đó quá nhiều.
Hiện tại là cô bị cột vào một chiếc ghế cũ kĩ, hai tay bị cố định đằng sau rất chặt. bên trong nhà có hai tên đàn ông canh gác. Và bên ngoài chứ ít cũng phải hơn thế.
Hà Thiên My mặc chiếc váy chiết eo màu cam dài đến cổ chân, đi giày cao gót. Chị ta tiến lại, bóp chặc lấy cằm Lệ Băng, hất lên, ngửa cổ cười lớn: “Ở đây có rất nhiều trò thú vị, xem coi nhị thiếu gia có đến cứu được mày không?”.
Móng tay cắm vào cằm Lệ Băng hơi đau, cô không quan tâm việc đó, cũng không để ý thái độ của Hà Thiên My, chỉ nhìn chị ta, cố gắng nói thật nhỏ: “Chị hãy cẩn thận với những kẻ mà chị thuê đi”.
Chát!!!
Lời vừa dứt, một cái tát giáng thẳng vào bờ má của cô.
Hà Thiên My lại cười lớn: “Chết tới nơi còn xài kế li giáng, cái chỉ số IQ thần thánh của mày đâu rồi? Mang ra đây chơi lại tao nào”.
Đau đến say sẫm mặt mày, nhưng miệng cô vẫn lẩm bẩm: “Tôi nói chị hãy cẩn thận với những kẻ đó”.
Lệ Băng nhếch mép cười nhạt một cái, có lẽ Hà Thiên My không nhìn ra, nhưng ngay từ đầu Băng đã nhận ra những tên thuộc hạ kia không hề trung thành với Hà Thiên My, bọn chúng luôn nhìn chị ta bằng ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.
Thậm chí nhân lúc Hà Thiên My ra xa nghe điện thoại, bọn chúng còn thản nhiên ở trước mặt cô mà nói xấu Hà Thiên My, kết thúc bằng một câu “Chướng mắt thì ‘dứt’ luôn”.
Hà Thiên My vẫn không biết gì, chị ta vẫn kiêu ngạo đứng trước mặt Băng, không ngừng chửi rũa, đánh đập Lệ Băng.
Lệ Băng mặc dù đau đến ứa nước mắt, nhưng cô vẫn không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.
Cô từ lâu đã có kinh nghiệm tháo dây trói, chút dây này làm khó gì được cô, chỉ là thời cơ chưa tới nên vẫn vờ như bị trói, miệng lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy, khiến hai tên đàn ông không khỏi cau mày.
Chịu đựng, cô nhất định phải chịu đựng cho tới khi Âu Dương Duy Phong tới.
Bỗng Hà Thiên My thôi chửi rũa, cô ta lấy trong túi ra chiếc khăn tay, lau sạch tay như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm, rồi cao giọng ra lệnh: “Mang máy quay ra đây”.
Chỉ trong chưa tới một phút, một chiếc máy quay loại tốt được mang ra, Hà Thiên My cầm lấy chiếc máy quay, nhếch mép khinh bỉ: “Không biết thiên kim tiểu thư của Waston mà đóng phim ‘cấp ba’ thì sẽ như thế nào nhỉ?”.
Ngón tay Lệ Băng siết chặt lại, mồ hôi túa ra thắm ướt cả dây trói, đôi mày nhíu chặc lại, cất giọng nghiêm túc: “Chị muốn gì?”.
Cô ta đặt máy quay ở đó, bước lại gần sát Băng, ngón tay mân mê ở eo cô: “Thân hình bóc lửa thế này…” quay sang nhìn hai kẻ thuộc hạ: “tụi bây có thích không?”.
Hai tên thuộc hạ dán mắt vào người Băng, hôm nay cô mặt một bộ đồ đen bó sát người, dáng mảnh khảnh khá đầy đặn, chiếc cổ thiên nga trắng bóc.
Cổ họng bọn chúng nóng lên, gật đầu lia lịa. Một trong hai tên đó nhìn về phía Hà Thiên My, cái nhìn xảy ra rất nhanh, nhưng vẫn không thể qua được mắt Lệ Băng.
Lệ Băng cắn chặt răng, thà một người chết vẫn hơn hai người cùng chết: “Cô chạy đi trước khi quá muộn”.
Băng tức muốn sôi máu khi thấy cô ta không quan tâm những gì mình nói, tiến lại cắt dây trói cho cô nhưng vẫn không thể phát hiện ra Băng đã tự cởi trói cho mình rồi, chị ta cố tình đưa lưỡi dao rạch một đường ngay tay Băng.
Vết rạch không quá lớn, chỉ rỉ máu nhẹ.
Băng cau mày đánh giá, Hà Thiên My vẫn chưa đến mức mất hết tính người.
Dây trói vừa được cắt, 2 tên thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến. Vài giây sau, cả hai cùng gật đầu, đưa đầu lưỡi liếm môi, lập tức một tên lao tới ôm lấy Lệ Băng, tên còn lại cũng áp chặc Hà Thiên My vào tường, hôn lấy hôn để.
Hà Thiên My thét toáng lên, dãy dụa nhưng vô ích: “Các người làm gì vậy? Buông ra, tôi sẽ không trả tiền cho các người đâu. Thả tôi ra”.
Hắn hôn lấy hôn để vào cổ Hà Thiên My: “Em sắp chết rồi thì đừng tự cao nữa, ngoan đi anh thương”.
Trái ngược với Hà Thiên My ra hứng hò hét, Lệ Băng lại đứng im không nhúc nhích. Vì sao ư? Cựa quậy chỉ càng làm tăng thêm thú tính của chúng thôi. Cô nhếch mép, ngón tay lần mò xuống dưới đôi Boost cao tới đầu gối, từ trong ống boost, rút ra..một con dao nhỏ.
Đường dao nhanh chóng khích nhẹ vào tay tên thuộc hạ, đó là lưỡi dao đã được tẩm sẵn thuốc mê loại nặng, thuốc lập tức theo đường máu ngấm vào cơ thể, gã ta bất tỉnh.
Lệ Băng thở phào nhẹ nhõm, từ giữa vòng một của mình, rút ra một khẩu súng mini, nhắm vào bả vai tên kia.
Đoằng!
Viên đạn lập tức bay thẳng vào bả vai gã ta, viên đạn ấy cũng được tẩm sẵn thuốc mê, hắn ta đau đớn một hồi rồi ngã quỵ xuống, máu chảy loang lổ trên áo.
Hà Thiên My sợ hãi kinh hoàng thét lên, có mơ cô cũng không ngờ bọn này dám phản bội cô, càng không ngờ Lãnh Lệ Băng lại cả gan dám bắn chết người. Nhưng chính Lệ Băng đã cứu cô.
Lệ Băng từ đầu đã biết chuyện chẳng lành nên đã sớm trang bị những thứ này. Đó thật ra chỉ là một khẩu súng mini do chính tay cô thiết kế, lực bắn khá nhẹ, nên không đâm sâu, chủ yếu chỉ để đưa những viên đạn đã được tẩm thuốc kia tiếp xúc với đường máu mà thôi. Mà cũng bởi vì do Lệ Băng thiết kế, nên cô chỉ cần tháo ra vài thiết bị trong kết cấu của súng, thì nó sẽ thành một khẩu súng đồ chơi không hơn, dù cảnh sát có muốn kết tội cô tàng trữ vũ khí cũng không thể. Tuyệt đối an toàn.
Cô tiến lại, đưa tay ra cho Hà Thiên My, lạnh lùng nói: “Hắn không chết được đâu, nhưng tiếng súng sẽ dẫn đồng bọn chúng tới đây, còn muốn sống thì đi theo tôi”.
Hà Thiên My phút chốc sững người. Cô ta đang mơ sao? Người mà cô vừa muốn hãm hại lúc nãy bây giờ đang cứu cô, nhất thời xấu hổ cuối gầm mặt.
Lệ Băng thở dài: “Tùy chị” rồi quay lưng bỏ đi.
Nhưng vừa được đôi bước thì có một bàn tay ôm chầm lấy chân Băng, bàn tay ấy run rẩy như muốn siết mạnh hơn nhưng không dám. Phía sau lưng, Hà Thiên My nức nở khóc òa như một đứa con nít: “Xin cô, đừng bỏ tôi lại một mình, đừng phản bội tôi. Xin cô”.
Lệ Băng thở dài, cuối xuống đỡ Hà Thiên My lên, lau nước mắt cho cô ta: “Được! Chúng ta cùng đi”.
Lệ Băng không phải là cao thượng tới mức đó, nhưng đối với cô, sự việc này chẳng là gì cả. Cuộc đời cô đã trải qua quá nhiều sự đời khủng khiếp, chút chuyện bé này mà phải có người phải tổn thường nặng nề thì không đáng.
…
Từ lúc mới bị bắt vào đây, Lệ Băng đã ngấm ngầm quan sát hết thảy nơi này.
Cô và Hà Thiên My nhanh chóng thoát ra cửa sau và chạy thật nhanh. Đằng sau, bọn thuộc hạ cùng bắt đầu lên đuổi theo.
Hai người cứ cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng do Lệ Băng sức khỏe yếu ớt, chỉ được một đoạn ngắn cô đã ôm ngực thở dốc, mặt mày tái xanh: “Chị đi đi”.
Nếu là bình thường, Hà Thiên My nhất định sẽ bỏ hết tất cả mà bỏ chạy. Nhưng bây giờ thì không, thiếu nữ trước mặt cô, cô ấy tuy có vẻ ngoài yếu ớt, nhưng thật ra lại cực kì kiên cường, cô ấy không bao giờ bỏ cuộc, và..cô ấy vừa mới cứu cô.
Hà Thiên My cô dù có xấu xa đi chăng nữa nhưng cũng không tới mức không biết đến hai chữ ơn nghĩa. Không do dự gì nhiều, Hà Thiên My siết chặc lấy tay Băng, nhoẻn miệng cười: “Chúng ta cùng đi”.
….
“Phù, mệt quá! Chúng ta thoát chưa vậy?” Hà Thiên My thở dài mệt mỏi sau khi chắc chắn đã an toàn được phần nào, đưa tay lên trán quệt đi mồ hôi, quay sang tươi cười với Băng.
Băng thở dài, nhịp tim đập mạnh khiến lòng ngực cô khó chịu.
Thật may mắn khi đây là bãi chứa Container, nên trong lúc nguy khốn, cô và Hà Thiên My mới có chỗ chui vào trốn.
Lệ Băng hít một hơi dài, thở hắt ra, sau đó luồn tay vào túi áo lấy điện thoại trước sự kinh ngạc của Hà Thiên My.
Hà Thiên My không giấu nỗi ngạc nhiên mà thốt lên: “Cô có nhiều mánh thật đó”.
Lệ Băng nhìn thấy tia chân thành dâng lên từ đáy mắt của Hà Thiên My thì cười nhẹ. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt đẹp với ngũ quan như điêu khắc, đôi mắt xanh sâu hun hút khiến người đối diện như say như điên khi nhìn vào nó, chất giọng trong veo trả lời: “Ở vị trí của tôi, không biết những thứ này thì đã chết sớm”.
Hà Thiên My sững người, thì ra…thì ra Băng không hề sung sướng như cô đã nghĩ.
Cô trước giờ vẫn luôn ganh tị với Băng, sinh ra đã là đệ nhất đại tiểu thư, muốn gì được nấy, lại còn được hưởng dòng máu lai của ba mẹ, xinh đẹp tuyệt trần. Chẳng phải ở vị trí đó, Băng có tất cả những gì mà cô ấy muốn sao?
Như đọc thấu suy nghĩ của Hà Thiên My, Băng nhìn mông lung, nói như thở: “Tất cả những gì tôi có…chỉ là…tiền” cô im lặng một chút, khóe môi nhếch lên như cố nặn ra nụ cười: “À, còn có cô đơn và sợ hãi nữa”.
Hà Thiên My co gối lại, giọng run run: “Từ nhỏ tôi đã có ước mơ được làm ca sĩ, nhưng khuôn mặt lại không được thượng đế ưu ái. Mọi người đều không ai ủng hộ tôi, họ quay ra cười đùa nhạo báng tôi, đến cả ba mẹ cũng không cho phép tôi theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng tôi vẫn theo đuổi ước mơ của mình, bỏ mặc bên tai những lời người khác nói, tôi đi phẫu thuật. Và thành công ít nhiều đã đến với tôi” nói đến đây, bờ vai nhỏ nhắn của Hà Thiên My khẽ run: “Nhưng Showbiz là nơi vô cùng phức tạp, tôi bị dính vào khá nhiều scandal, gã giám đốc công ty tôi đang làm việc, cũng là người đã đưa tôi lên chín tầng mây, nói rằng nếu tôi chịu ngủ với ông ấy một đêm thì mọi chuyện sẽ ổn. Tôi không chịu, ông ta liền tung tin đồn tôi qua đêm với nam diễn viên X, ông ta còn nói nếu tôi dám hó hé chuyện đó là không đúng sự thật, ông ta sẽ lấy lại tất cả những gì đã cho tôi”.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, Hà Thiên My đưa tay quệt đi: “tôi thật yếu đuối đúng không? Gía mà tôi được như cô, thông minh, xinh đẹp, lại còn kiên cường vô cùng” cô quay sang nhìn Lệ Băng đang trầm ngâm ngó mông lung: “Chẳng lẽ theo đuổi ước mơ của mình là sai sao?”.
Băng lặng người ngồi đó, mãi sau mới nhoẻn miệng nhìn Hà Thiên My cười: “Cô thật giỏi, dám ước mơ dám thực hiện”.
Nụ cười đó đẹp như trăm hoa đua nở, nhưng nó bao hàm những hàm nghĩa gì, Hà Thiên My không biết.
Hà Thiên My tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy ước mơ của Băng là gì?” hỏi xong câu đó cô mới thấy được Băng đáng thương như thế nào. Thì ra là vậy? Băng là thiên kim của Wasotn, là người thứa kề duy nhất của Waston, dù muốn hay không thì vẫn vậy. Dù Băng có ước mơ gì đi chăng nữa, thì cũng bị danh phận đó trói buộc.
Băng không trả lời, cô đưa tay miết điện thoại, nói: “chắc Âu Dương Duy Phong đã dọn dẹp xong cả rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.
Nói rồi không đợi Hà Thiên My phản ứng, cô đứng dậy bước ra ngoài.
Đẩy cửa Container ra, cô nhẹ nhàng đặt chân xuống, bầu trời đêm nay không trăng cũng chẳng có sao, không khí ở đây không được thoáng, phút chốc cô hắc xì nhẹ một cái, cuối đầu quẹt mũi.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì…
Lệ Băng giật nảy người, lòng bàn tay nắm chặt, đôi mày hơi nhíu lại, đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, khóe môi nhếch lên mãi vẫn không thành nụ cười:
“Edward”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.