Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông
Chương 71
Rose Killer
18/09/2014
Edward – Nhiếp Thông.
Nhiếp Thông mặc dù đau đến mơ hồ nhưng vẫn gượng trả lời: “Có tôi ở đây..sẽ không ai được phép làm em…đau”.
……
Bầu trời tối nay không trăng cũng không sao, gió hắt hiu cũng không quá lạnh.
Nhưng sao Lệ Băng lại thấy gáy mình lành lạnh.
Lệ Băng ngước mặt lên nhìn người con trai trước mặt, anh đẹp như một thiên sứ, cái dáng cao hơi gầy nhưng vẫn cực kì điển trai.
“Eward!” cô cất tiếng khẽ gọi.
Nhưng đáp lại cô, Edwrad chỉ im lặng, một sự im lặng như muốn giết chết đối phương.
Lệ Băng cau mày, một người thông minh như Edward tuyệt nhiên sẽ nhận ra cô là Ngọc Huyền Băng chứ, bởi bộ đồ trên người cô vẫn còn y nguyên cơ mà.
Lệ Băng hít một hơi, bước đến gần Edward: “Là tôi, Ngọc Huyền Băng”.
Dường như có gì đó không ổn, bờ vai của Edwrad khẽ run lên, anh mím chặt môi, bất giác lùi về sau vài bước, miệng mấp máy: “Tại sao?”.
Lệ Băng trong đầu mơ hồ một suy nghĩ gì đó, nhưng cô vẫn tiến lại gần Edward, đưa tay chạm vào anh như muốn xác thực với anh sự hiện diện của cô. Nhưng bàn tay còn chưa kịp vào thì Edward đã thụt lùi về sau như thể chạm vào lửa.
Mặc kệ thái độ khó chịu của Edward, Băng vẫn giương tay ra muốn chạm vào vai anh. Không biết tại sao cô lại có một cảm giác sợ hãi. Cứ thể như nếu cô không giải thích rõ ràng, cô sẽ mất đi Edward vĩnh viễn.
Mặt anh tối sầm lại, bàn tay mạnh khỏe của anh đưa ra gạt phắt tay cô.
Băng sững người, nhất thời không nói thành lời.
Hai bàn tay va chạm mạnh đến mức phát ra tiếng kêu, Edward vốn mạnh mẽ nên không sao. Nhưng Băng là con gái, lại yếu đuối nên cảm thấy hơi nhức ở cổ tay. Một cái cau mày thoáng xuất hiện trên khuôn mặt.
Có vẻ như biết mình quá tay, Edward toan đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, nhưng suy nghĩ đó chỉ hiện hữu trong 1/1000s, rồi lại lạnh lùng như không có gì.
Hà Thiên My thấy vậy thì bất bình, chạy lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Băng, nó hơi đỏ lên, cô cao giọng trách: “Anh kia, anh hơi quá rồi đấy!”.
Không màn đến sự hiện diện của Hà Thiên My, Edward siết chặc tay thành nắm đấm, hằn giọng nói ra một từ mà khiến Băng gần như chết lâm sàn: “Cút!”.
Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường nhỏ chiếu lên khuôn mặt trắng bệt của Lệ Băng. Đôi mắt xanh đẹp đẽ gần như vô hồn nhìn chăm chăm về phía Edward. Khóe môi run run tính nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô có biết không? Anh ghét màu mắt xanh đó, ghét mùi hương hoa hồng nhàn nhạt đó, ghét mái tóc đen mướt đó, ghét giọng nói trong veo đó, ghét cả con tim tinh khiết đó. Bởi vì, tất cả những thứ đó, làm-anh-đau.
Tại sao lại không nói thứ gì đi chứ?
Tại sao lại im lặng?
Tại sao lại nhìn anh bằng đôi mắt đó?
Cô có biết sự im lặng của cô như một nhát dao vô hình đâm thẳng vào tâm can anh hay không?.
Đôi bàn tay run run của Edward siết chặc lại, bởi anh không muốn cho ai thấy sự yếu đuối của chính mình. Bên Băng, anh dường như đã quên mất mình đã từng rất mạnh mẽ.
Edward quay lưng đi, không nói một lời nào.
Băng sẽ không đuổi theo anh đúng không?
Anh biết mà.
Anh là gì của cô kia chứ?
Dù cho anh có yêu cô bao nhiêu đi chăng nữa, thì một ngày nào đó anh cũng phải lấy đi mạng sống của cô mà thôi.
Vậy thì hãy quên đi.
Tôi yêu em, nhưng đồng thời cũng hủy diệt em.
Edward không biết mình đã đi bao lâu, có lẽ chỉ được 10 bước chân. Nhưng sao anh thấy mệt mỏi quá. Rời xa cô? Anh không muốn. Bước ra khỏi cuộc đời cô? anh không thể, anh không đủ sức.
“Nhiếp Thông…đừng-đi” phía sau có tiếng vọng lại, âm thanh đó thật trong trẻo, mà đối với anh, nó đẹp hơn bất cứ thứ âm thanh nào. Bởi…nó chính là âm thanh cuộc sống của anh.
Băng thông minh như vậy, nghi ngờ rồi phát hiện ra thân phận của anh cũng là chuyện bình thường.
Dường như sợ anh không nghe rõ hoặc chưa đủ để giữ chân anh lại, cô bước lại gần hơn. Qua tiếng bước chân yếu ớt của cô, Nhiếp Thông biết cô đang sợ hãi, giọng cô run run nhưng vẫn cố trấn tỉnh: “Nhiếp Thông, đừng…đi…sẽ rất buồn…nếu không có anh”.
Quả nhiên Nhiếp Thông không bước thêm bước nào. Im lặng đứng đó. Quay tấm lưng vững trải về phía Băng.
Anh làm sao vậy chứ? Nhiếp Thông, mày tỉnh táo lại đi. Mày rất mạnh mẽ, mày có trái tim sắt đá của một sát thủ. Mày không được gục ngã.
Nghĩ như vậy..nhưng tuyệt nhiên anh không thể bước thêm được nữa.
Dường như ở bên Băng, ranh giới giữa mạnh mẽ và yếu đuối rất mong manh.
Nhiếp Thông thở dài, bây giờ anh mới hiểu được câu nói đó:
“Trên giang hồ anh san bằng tất cả
Trong tình yêu, anh gục ngã dưới chân em”.
Nhiếp Thông nhếch môi tự nhạo báng sự yếu đuối của mình, toan làm mặt lạnh quay lại thì…
Theo giác quan nhạy bén của một kẻ đã từng được huấn luyện thành sát thủ, Nhiếp Thông ngay lập tức phát hiện ra có người đang chỉ súng về phía mình. Và…đạn đã được lên nồng.
Đoằng…!
Đoằng!
Hai âm thanh vang lên xé ruột xé gan, xé toạt cả sự im lặng từ nãy tới giờ.
Nhiếp Thông ngay từ đầu mất tập trung nên mới để sự việc diễn biến quá nhanh tới vậy. Anh biết không thể né được viên đạn, nhưng chứ ít cũng không thể để nó xuyên vào những chổ nguy hiểm.
Nhưng…
Trong giây phút nguy hiểm ấy, thân ảnh mảnh mai yếu đuối của cô lại lao tới, ôm chầm lấy anh, cố tình đỡ thay cho anh viên đạn đó.
Không.
Anh không thể để cô bị thương, dù có chết anh cũng không muốn cô tổn thương, cho dù là 1/10000 cũng không muốn.
Nhanh như một tia chớp, anh ôm chặt lấy cô, xoay tấm lưng về phía viên đạn.
Mà cô trong giây phút đó cũng nhanh chóng luồn tay qua lưng anh…
Đoằng! Một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn của cô dù ở tư thế không mấy đẹp cũng xuyên trúng đích, bả vai của kẻ cầm súng khiến hắn ngất xỉu trong chốc lát.
Rầm..
Lạch cạch..
Hai thân ảnh ngã nhào xuống đất, khẩu súng rơi xuống nền đất lạnh kêu lạch cạch.
Tất cả lại lại trở về sự im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khó nhọc của hai người.
Máu chảy loang lổ trên bàn tay Băng. Tim cô đau quặng, mặc dù người bị thương không phải là cô.
Nhiếp Thông trúng một phát đạn ngay vai, đau xoắn tới óc, anh bất lực nằm đè lên Băng, mĩm cười mãn nguyện khi vẫn cảm thấy nhịp thở từ cánh mũi nhỏ của cô, nhịp đập từ trái tim tinh khiết của cô.
Bàn tay Băng lúc nãy ôm chặc tấm lưng của Nhiếp Thông thấm đẫm máu của anh. Cô run run dơ lên trước mặt, sợ tới mức không nói thành câu: “Nhiếp Thông…tại sao?...Thật …ngốc”.
Nhiếp Thông mặc dù đau đến mơ hồ nhưng vẫn gượng trả lời: “Có tôi ở đây..sẽ không ai được phép làm em…đau”.
Nhiếp Thông mặc dù đau đến mơ hồ nhưng vẫn gượng trả lời: “Có tôi ở đây..sẽ không ai được phép làm em…đau”.
……
Bầu trời tối nay không trăng cũng không sao, gió hắt hiu cũng không quá lạnh.
Nhưng sao Lệ Băng lại thấy gáy mình lành lạnh.
Lệ Băng ngước mặt lên nhìn người con trai trước mặt, anh đẹp như một thiên sứ, cái dáng cao hơi gầy nhưng vẫn cực kì điển trai.
“Eward!” cô cất tiếng khẽ gọi.
Nhưng đáp lại cô, Edwrad chỉ im lặng, một sự im lặng như muốn giết chết đối phương.
Lệ Băng cau mày, một người thông minh như Edward tuyệt nhiên sẽ nhận ra cô là Ngọc Huyền Băng chứ, bởi bộ đồ trên người cô vẫn còn y nguyên cơ mà.
Lệ Băng hít một hơi, bước đến gần Edward: “Là tôi, Ngọc Huyền Băng”.
Dường như có gì đó không ổn, bờ vai của Edwrad khẽ run lên, anh mím chặt môi, bất giác lùi về sau vài bước, miệng mấp máy: “Tại sao?”.
Lệ Băng trong đầu mơ hồ một suy nghĩ gì đó, nhưng cô vẫn tiến lại gần Edward, đưa tay chạm vào anh như muốn xác thực với anh sự hiện diện của cô. Nhưng bàn tay còn chưa kịp vào thì Edward đã thụt lùi về sau như thể chạm vào lửa.
Mặc kệ thái độ khó chịu của Edward, Băng vẫn giương tay ra muốn chạm vào vai anh. Không biết tại sao cô lại có một cảm giác sợ hãi. Cứ thể như nếu cô không giải thích rõ ràng, cô sẽ mất đi Edward vĩnh viễn.
Mặt anh tối sầm lại, bàn tay mạnh khỏe của anh đưa ra gạt phắt tay cô.
Băng sững người, nhất thời không nói thành lời.
Hai bàn tay va chạm mạnh đến mức phát ra tiếng kêu, Edward vốn mạnh mẽ nên không sao. Nhưng Băng là con gái, lại yếu đuối nên cảm thấy hơi nhức ở cổ tay. Một cái cau mày thoáng xuất hiện trên khuôn mặt.
Có vẻ như biết mình quá tay, Edward toan đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, nhưng suy nghĩ đó chỉ hiện hữu trong 1/1000s, rồi lại lạnh lùng như không có gì.
Hà Thiên My thấy vậy thì bất bình, chạy lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Băng, nó hơi đỏ lên, cô cao giọng trách: “Anh kia, anh hơi quá rồi đấy!”.
Không màn đến sự hiện diện của Hà Thiên My, Edward siết chặc tay thành nắm đấm, hằn giọng nói ra một từ mà khiến Băng gần như chết lâm sàn: “Cút!”.
Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường nhỏ chiếu lên khuôn mặt trắng bệt của Lệ Băng. Đôi mắt xanh đẹp đẽ gần như vô hồn nhìn chăm chăm về phía Edward. Khóe môi run run tính nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô có biết không? Anh ghét màu mắt xanh đó, ghét mùi hương hoa hồng nhàn nhạt đó, ghét mái tóc đen mướt đó, ghét giọng nói trong veo đó, ghét cả con tim tinh khiết đó. Bởi vì, tất cả những thứ đó, làm-anh-đau.
Tại sao lại không nói thứ gì đi chứ?
Tại sao lại im lặng?
Tại sao lại nhìn anh bằng đôi mắt đó?
Cô có biết sự im lặng của cô như một nhát dao vô hình đâm thẳng vào tâm can anh hay không?.
Đôi bàn tay run run của Edward siết chặc lại, bởi anh không muốn cho ai thấy sự yếu đuối của chính mình. Bên Băng, anh dường như đã quên mất mình đã từng rất mạnh mẽ.
Edward quay lưng đi, không nói một lời nào.
Băng sẽ không đuổi theo anh đúng không?
Anh biết mà.
Anh là gì của cô kia chứ?
Dù cho anh có yêu cô bao nhiêu đi chăng nữa, thì một ngày nào đó anh cũng phải lấy đi mạng sống của cô mà thôi.
Vậy thì hãy quên đi.
Tôi yêu em, nhưng đồng thời cũng hủy diệt em.
Edward không biết mình đã đi bao lâu, có lẽ chỉ được 10 bước chân. Nhưng sao anh thấy mệt mỏi quá. Rời xa cô? Anh không muốn. Bước ra khỏi cuộc đời cô? anh không thể, anh không đủ sức.
“Nhiếp Thông…đừng-đi” phía sau có tiếng vọng lại, âm thanh đó thật trong trẻo, mà đối với anh, nó đẹp hơn bất cứ thứ âm thanh nào. Bởi…nó chính là âm thanh cuộc sống của anh.
Băng thông minh như vậy, nghi ngờ rồi phát hiện ra thân phận của anh cũng là chuyện bình thường.
Dường như sợ anh không nghe rõ hoặc chưa đủ để giữ chân anh lại, cô bước lại gần hơn. Qua tiếng bước chân yếu ớt của cô, Nhiếp Thông biết cô đang sợ hãi, giọng cô run run nhưng vẫn cố trấn tỉnh: “Nhiếp Thông, đừng…đi…sẽ rất buồn…nếu không có anh”.
Quả nhiên Nhiếp Thông không bước thêm bước nào. Im lặng đứng đó. Quay tấm lưng vững trải về phía Băng.
Anh làm sao vậy chứ? Nhiếp Thông, mày tỉnh táo lại đi. Mày rất mạnh mẽ, mày có trái tim sắt đá của một sát thủ. Mày không được gục ngã.
Nghĩ như vậy..nhưng tuyệt nhiên anh không thể bước thêm được nữa.
Dường như ở bên Băng, ranh giới giữa mạnh mẽ và yếu đuối rất mong manh.
Nhiếp Thông thở dài, bây giờ anh mới hiểu được câu nói đó:
“Trên giang hồ anh san bằng tất cả
Trong tình yêu, anh gục ngã dưới chân em”.
Nhiếp Thông nhếch môi tự nhạo báng sự yếu đuối của mình, toan làm mặt lạnh quay lại thì…
Theo giác quan nhạy bén của một kẻ đã từng được huấn luyện thành sát thủ, Nhiếp Thông ngay lập tức phát hiện ra có người đang chỉ súng về phía mình. Và…đạn đã được lên nồng.
Đoằng…!
Đoằng!
Hai âm thanh vang lên xé ruột xé gan, xé toạt cả sự im lặng từ nãy tới giờ.
Nhiếp Thông ngay từ đầu mất tập trung nên mới để sự việc diễn biến quá nhanh tới vậy. Anh biết không thể né được viên đạn, nhưng chứ ít cũng không thể để nó xuyên vào những chổ nguy hiểm.
Nhưng…
Trong giây phút nguy hiểm ấy, thân ảnh mảnh mai yếu đuối của cô lại lao tới, ôm chầm lấy anh, cố tình đỡ thay cho anh viên đạn đó.
Không.
Anh không thể để cô bị thương, dù có chết anh cũng không muốn cô tổn thương, cho dù là 1/10000 cũng không muốn.
Nhanh như một tia chớp, anh ôm chặt lấy cô, xoay tấm lưng về phía viên đạn.
Mà cô trong giây phút đó cũng nhanh chóng luồn tay qua lưng anh…
Đoằng! Một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn của cô dù ở tư thế không mấy đẹp cũng xuyên trúng đích, bả vai của kẻ cầm súng khiến hắn ngất xỉu trong chốc lát.
Rầm..
Lạch cạch..
Hai thân ảnh ngã nhào xuống đất, khẩu súng rơi xuống nền đất lạnh kêu lạch cạch.
Tất cả lại lại trở về sự im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khó nhọc của hai người.
Máu chảy loang lổ trên bàn tay Băng. Tim cô đau quặng, mặc dù người bị thương không phải là cô.
Nhiếp Thông trúng một phát đạn ngay vai, đau xoắn tới óc, anh bất lực nằm đè lên Băng, mĩm cười mãn nguyện khi vẫn cảm thấy nhịp thở từ cánh mũi nhỏ của cô, nhịp đập từ trái tim tinh khiết của cô.
Bàn tay Băng lúc nãy ôm chặc tấm lưng của Nhiếp Thông thấm đẫm máu của anh. Cô run run dơ lên trước mặt, sợ tới mức không nói thành câu: “Nhiếp Thông…tại sao?...Thật …ngốc”.
Nhiếp Thông mặc dù đau đến mơ hồ nhưng vẫn gượng trả lời: “Có tôi ở đây..sẽ không ai được phép làm em…đau”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.