Chương 30
Hồng Sakura
17/05/2014
Thắng phủi tay đi trước,thậm chí ko chào tôi nữa…đợi anh ta đi được vài phút, tôi lí nhí hỏi Khải.
“có chuyện gì hả anh?” “ah…ko có…Yên…cần giúp ko?” “ko, anh về phòng đi..”
Khải bỗng đưa tay nâng vành nón lá của tôi lên, rồi mỉm cười, tôi ko hiểu anh cười điều gì.. bộ dạng này của tôi ư?
“sao anh cười?”
“cười vậy thôi.. tôi về nhé.”
O__o tôi vẫn ngơ ngác trong khi Khải đã quay lưng bỏ đi, tại sao tôi lại luôn bận tâm tới mỗi cử chỉ và phản ứng của anh? ko lẽ…tôi ko thể quên ý nghĩ về Khải?
………….
buổi chiều nóng hắt đến khó chịu, đầu tôi cứ bưng bưng nên phải uống 2 viên Panadol extra chắc buổi sáng giặt và phơi đồ ngoài nắng lâu quá. mà cái khu phòng trọ này chẳng chịu yên tĩnh cho người ta nhờ, lúc nào cũng ồn áo náo loạn. *______*
Ring…..
tôi đang nằm thiu ngủ thì bị cuộc điện thoại dựng dậy, số máy nếu ko phải ghi Chef Quân có lẽ tôi đã làm lơ. đằng nào thì gã ấy cũng đang là sếp của tôi.
“em tới Chereston ngay đi” “hôm nay ngày nghỉ mà..” “tôi đã nói hôm nay cho em làm bếp trưởng, ko muốn à?”
tôi ngồi bật dậy, đầu vẫn nặng chịch nhưng cố hỏi lại lần nữa, 3 chữ “ làm bếp trưởng” cứ hấp dẫn thế nào ấy..
“sao ạ?? anh cho em làm thiệt hung?” “tôi đùa bao giờ. mau đi, tôi chờ.” “í mà.. anh nói ko cho em làm bếp trưởng Chereston…vậy sao tới đó?!” “đến đây tôi dắt đi, chứ chẳng lẽ tôi phải đón em hả?” “ko dám..chỉ là.. em mệt quá.. mà thôi, để em đi ra đó.”
tôi nói thù thì như lẩm bẩm, rồi định bỏ máy, nhưng tự nhiên câu nói của sư huynh làm tôi quá đỗi bất ngờ.
“em mệt gì?..uhm… ở đâu tôi qua đón.”
tôi hả họng và mặt nghệch ra đến nỗi Vân đang ngồi đọc sách phải chồm tới nhìn tôi quan sát, nó sợ tôi bị trúng gió hay sao áh.
“anh.. đón…đón em sao?” “nói địa chỉ nhanh ko thì tôi…đổi ý!” “anh làm như.. đang ban ân huệ vậy… thôi ko cần..”
tôi nói giọng tự ái, có lẽ tôi ko thích cái kiểu ấy của anh ta, làm như việc hắn đón tôi là phước đức của tôi vậy. mặc dù nếu nghĩ kỹ thì, hình như tôi đúng là người đang chịu ơn.
Vân giựt điện thoại của tôi.
“alo?.. anh qua đón đi, Khu trọ Bình Long, số 39/2 Trần Quốc Thảo. vậy hen”
rồi nó tắt máy tỉnh khô.
“ sao em..?” “chị ko khỏe thì để anh đó đón đi. mà làm bếp trưởng gì là sao? công chuyện hả?” “anh ta là bếp trưởng của chị. nói hôm nay…cho chị thử…” “uhm… chị về sớm nhe. tối Thắng đãi mừng tìm được việc làm.” “vậy hả?”
………………..
tôi thay đồ xong thì Quân gọi, bảo đang ở cổng nhà trọ. Vân tò mò xuống theo tôi. từ xa khi vừa trông thấy dáng sư huynh trong bộ quần Jean và T-shirt, Vân đã xúyt xoa.
“chời, SH nha.. bếp trưởng chị…phong độ ghê á!”
“-__- bếp trưởng nhà hàng mà cưng”
tự nhiên nghe khen tôi lại thấy hãnh diện ??mà..khen anh ta chứ có phải khen tôi đâu..T__T nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trẻ trung thế.
“hì hì.. hèn chi hổng thích Thắng!” “hả??có liên quan gì đâu?”
Vân lại cười tủm tỉm, cái kiểu cười tôi ko chịu được,ko hiểu nó nghĩ gì trong đầu khi cười như thế nữa.
“7g về nha chị.”
“ok.”
tôi bảo Vân lên phòng đi, nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theocòn tôi thì lọ mọ trèo lên trên chiếc SH của Quân bếp trưởng như đang leo núi…
“ngồi xong chưa?”
mới hỏi dứt câu, tôi còn đang cố níu cái yên xe, gã đã rồ ga vọt cái vèo..và tôi té lât khỏi xe.
“có chuyện gì hả anh?” “ah…ko có…Yên…cần giúp ko?” “ko, anh về phòng đi..”
Khải bỗng đưa tay nâng vành nón lá của tôi lên, rồi mỉm cười, tôi ko hiểu anh cười điều gì.. bộ dạng này của tôi ư?
“sao anh cười?”
“cười vậy thôi.. tôi về nhé.”
O__o tôi vẫn ngơ ngác trong khi Khải đã quay lưng bỏ đi, tại sao tôi lại luôn bận tâm tới mỗi cử chỉ và phản ứng của anh? ko lẽ…tôi ko thể quên ý nghĩ về Khải?
………….
buổi chiều nóng hắt đến khó chịu, đầu tôi cứ bưng bưng nên phải uống 2 viên Panadol extra chắc buổi sáng giặt và phơi đồ ngoài nắng lâu quá. mà cái khu phòng trọ này chẳng chịu yên tĩnh cho người ta nhờ, lúc nào cũng ồn áo náo loạn. *______*
Ring…..
tôi đang nằm thiu ngủ thì bị cuộc điện thoại dựng dậy, số máy nếu ko phải ghi Chef Quân có lẽ tôi đã làm lơ. đằng nào thì gã ấy cũng đang là sếp của tôi.
“em tới Chereston ngay đi” “hôm nay ngày nghỉ mà..” “tôi đã nói hôm nay cho em làm bếp trưởng, ko muốn à?”
tôi ngồi bật dậy, đầu vẫn nặng chịch nhưng cố hỏi lại lần nữa, 3 chữ “ làm bếp trưởng” cứ hấp dẫn thế nào ấy..
“sao ạ?? anh cho em làm thiệt hung?” “tôi đùa bao giờ. mau đi, tôi chờ.” “í mà.. anh nói ko cho em làm bếp trưởng Chereston…vậy sao tới đó?!” “đến đây tôi dắt đi, chứ chẳng lẽ tôi phải đón em hả?” “ko dám..chỉ là.. em mệt quá.. mà thôi, để em đi ra đó.”
tôi nói thù thì như lẩm bẩm, rồi định bỏ máy, nhưng tự nhiên câu nói của sư huynh làm tôi quá đỗi bất ngờ.
“em mệt gì?..uhm… ở đâu tôi qua đón.”
tôi hả họng và mặt nghệch ra đến nỗi Vân đang ngồi đọc sách phải chồm tới nhìn tôi quan sát, nó sợ tôi bị trúng gió hay sao áh.
“anh.. đón…đón em sao?” “nói địa chỉ nhanh ko thì tôi…đổi ý!” “anh làm như.. đang ban ân huệ vậy… thôi ko cần..”
tôi nói giọng tự ái, có lẽ tôi ko thích cái kiểu ấy của anh ta, làm như việc hắn đón tôi là phước đức của tôi vậy. mặc dù nếu nghĩ kỹ thì, hình như tôi đúng là người đang chịu ơn.
Vân giựt điện thoại của tôi.
“alo?.. anh qua đón đi, Khu trọ Bình Long, số 39/2 Trần Quốc Thảo. vậy hen”
rồi nó tắt máy tỉnh khô.
“ sao em..?” “chị ko khỏe thì để anh đó đón đi. mà làm bếp trưởng gì là sao? công chuyện hả?” “anh ta là bếp trưởng của chị. nói hôm nay…cho chị thử…” “uhm… chị về sớm nhe. tối Thắng đãi mừng tìm được việc làm.” “vậy hả?”
………………..
tôi thay đồ xong thì Quân gọi, bảo đang ở cổng nhà trọ. Vân tò mò xuống theo tôi. từ xa khi vừa trông thấy dáng sư huynh trong bộ quần Jean và T-shirt, Vân đã xúyt xoa.
“chời, SH nha.. bếp trưởng chị…phong độ ghê á!”
“-__- bếp trưởng nhà hàng mà cưng”
tự nhiên nghe khen tôi lại thấy hãnh diện ??mà..khen anh ta chứ có phải khen tôi đâu..T__T nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trẻ trung thế.
“hì hì.. hèn chi hổng thích Thắng!” “hả??có liên quan gì đâu?”
Vân lại cười tủm tỉm, cái kiểu cười tôi ko chịu được,ko hiểu nó nghĩ gì trong đầu khi cười như thế nữa.
“7g về nha chị.”
“ok.”
tôi bảo Vân lên phòng đi, nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theocòn tôi thì lọ mọ trèo lên trên chiếc SH của Quân bếp trưởng như đang leo núi…
“ngồi xong chưa?”
mới hỏi dứt câu, tôi còn đang cố níu cái yên xe, gã đã rồ ga vọt cái vèo..và tôi té lât khỏi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.