Chương 31
Hồng Sakura
17/05/2014
ọach. tôi cảm giác như mình mới bị đạp văng ra khỏi xe T____T gã sư huynh “đáng quý” gạc chống nhanh và nhảy xuống đỡ tôi dậy.
“em… ko sao chứ?”
“…đầy sao..>_<”
tôi đáp giọng quạu quọ lẫn mệt mỏi, thậm chí tôi ko buồn la lối phàn nàn anh ta nữa. bàn tay trái tôi rướm máu do phải chống khi ngã xuống..
“chảy máu rồi, đưa tôi xem.”
hắn cầm tay tôi săm soi, còn tôi thì ê ẩm đầy mình, đã cái đầu đang nhức, lại thêm vụ này.. làm tôi chẳng còn chút hứng thú nào với màn bếp trưởng nữa.
“anh về đi. em lên…ngủ” “chỉ vậy mà bỏ cuộc à? em có sứt mẻ gì đâu.”
hả? ko sứt mẻ?anh có thử té như tôi ko mà biết? mặc kệ phản ứng bất hợp tác của tôi, anh ta chỉ bế thốc tôi lên và cho lên xe, hệt như khiêng 1 bao gạo..ko cần hỏi ý kiến của nó T__T
và rồi hắn vuốt lại quần áo tôi, phủi bụi trên tay chân tôi, còn thổi vào cái bàn tay đang trầy của tôi nữa.. xong hắn leo lên xe.
“em nắm yên xe được chứ?” “được. còn tay phải mà.” “vậy thì giữ chặt …”
lần này tỏ ra cẩn thận hơn, Quân nhìn tôi 1 lượt để kiểm tra khi biết chắc rằng tôi ko thể lọt…xe lần thứ hai, hắn mới rồ ga cho xe đi chậm.
…
cái chỗ mà gã Quân Sỹ cho tôi làm bếp trưởng, là 1 quán ăn nhanh kiểu Việt có tên là GOGO ở trong cư xá Nguyễn Văn Linh, tận quận 7.
xe vừa dừng, tôi định leo xuống thì sư huynh lập tức cản lại rồi dựng xe nhẹ nhàng, đứng sát tôi..giơ tay đỡ.. nói giọng ôn tồn.
“xuống được rồi.”
tôi hơi buồn cười trước bộ dạng của bếp trưởng, hình như do sợ cú tai nạn lúc nãy mà anh ta đâm ra thận trọng 1 cách thái quá.
“anh tránh ra đi, làm như con nít vậy.” “tôi làm sao biết được, lên té thì xuống cũng té.”
ặc, đây là chân lý kiểu gì vậy? +__+ tôi ko muốn cãi cọ với gã, trong tình trạng ko mấy khỏe khoắn này, và nhất là tôi đang được tạo cơ hội tốt..
bếp của GOGO ko lớn, nó nhỏ hơn cả bếp ở Âu Việt, quán chỉ có 2 gian, khoảng hơn 1
0 bàn..
“ah, anh Quân! ghé chỉ dạy bọn em món mới nữa ha?” “ko, hôm nay mượn mấy đứa làm phụ bếp cho cô này.”
một cậu thanh niên trẻ, có vẻ cũng trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, đang mang tạp dề đồng phục của quán… nhìn tôi quan sát, rồi khẽ cúi đầu chào.
“chị này là…” “phụ bếp ở chỗ anh. tên Yên. Hồng Yên phải ko?”
Quân sư huynh trả lời, đến khúc sau thì quay sang tôi, tôi khẽ gật đầu.
“ah thế…?” “tôi nhắn kêu Vạn bếp trưởng các cậu nghỉ chiều nay rồi.” “hèn chi ảnh nói ko tới.. vậy …chị hôm nay làm bếp trưởng của tụi em?”
tôi ngại ngùng cúi mặt, thiệt ngại quá.. lúc ban đầu ham hố, tôi ko nghĩ là mình lại đi làm sếp của 1 quán ăn hẳn hoi, có đến 3-4 phụ bếp.. dù chỉ 1 buổi..
“chính xác. hỗ trợ cho cô ta hết sức của các cậu, ok?” “O.K ạ! Em là Thành.”
cậu thanh niên tự xưng em nên tôi cũng nghĩ chắc là ít tuổi, Thành trao cho tôi 1 cái tạp dề cùng loại của cậu ấy, nhưng tôi có thêm 1 cái túi khác màu..
“bắt đầu đi"
“em… ko sao chứ?”
“…đầy sao..>_<”
tôi đáp giọng quạu quọ lẫn mệt mỏi, thậm chí tôi ko buồn la lối phàn nàn anh ta nữa. bàn tay trái tôi rướm máu do phải chống khi ngã xuống..
“chảy máu rồi, đưa tôi xem.”
hắn cầm tay tôi săm soi, còn tôi thì ê ẩm đầy mình, đã cái đầu đang nhức, lại thêm vụ này.. làm tôi chẳng còn chút hứng thú nào với màn bếp trưởng nữa.
“anh về đi. em lên…ngủ” “chỉ vậy mà bỏ cuộc à? em có sứt mẻ gì đâu.”
hả? ko sứt mẻ?anh có thử té như tôi ko mà biết? mặc kệ phản ứng bất hợp tác của tôi, anh ta chỉ bế thốc tôi lên và cho lên xe, hệt như khiêng 1 bao gạo..ko cần hỏi ý kiến của nó T__T
và rồi hắn vuốt lại quần áo tôi, phủi bụi trên tay chân tôi, còn thổi vào cái bàn tay đang trầy của tôi nữa.. xong hắn leo lên xe.
“em nắm yên xe được chứ?” “được. còn tay phải mà.” “vậy thì giữ chặt …”
lần này tỏ ra cẩn thận hơn, Quân nhìn tôi 1 lượt để kiểm tra khi biết chắc rằng tôi ko thể lọt…xe lần thứ hai, hắn mới rồ ga cho xe đi chậm.
…
cái chỗ mà gã Quân Sỹ cho tôi làm bếp trưởng, là 1 quán ăn nhanh kiểu Việt có tên là GOGO ở trong cư xá Nguyễn Văn Linh, tận quận 7.
xe vừa dừng, tôi định leo xuống thì sư huynh lập tức cản lại rồi dựng xe nhẹ nhàng, đứng sát tôi..giơ tay đỡ.. nói giọng ôn tồn.
“xuống được rồi.”
tôi hơi buồn cười trước bộ dạng của bếp trưởng, hình như do sợ cú tai nạn lúc nãy mà anh ta đâm ra thận trọng 1 cách thái quá.
“anh tránh ra đi, làm như con nít vậy.” “tôi làm sao biết được, lên té thì xuống cũng té.”
ặc, đây là chân lý kiểu gì vậy? +__+ tôi ko muốn cãi cọ với gã, trong tình trạng ko mấy khỏe khoắn này, và nhất là tôi đang được tạo cơ hội tốt..
bếp của GOGO ko lớn, nó nhỏ hơn cả bếp ở Âu Việt, quán chỉ có 2 gian, khoảng hơn 1
0 bàn..
“ah, anh Quân! ghé chỉ dạy bọn em món mới nữa ha?” “ko, hôm nay mượn mấy đứa làm phụ bếp cho cô này.”
một cậu thanh niên trẻ, có vẻ cũng trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, đang mang tạp dề đồng phục của quán… nhìn tôi quan sát, rồi khẽ cúi đầu chào.
“chị này là…” “phụ bếp ở chỗ anh. tên Yên. Hồng Yên phải ko?”
Quân sư huynh trả lời, đến khúc sau thì quay sang tôi, tôi khẽ gật đầu.
“ah thế…?” “tôi nhắn kêu Vạn bếp trưởng các cậu nghỉ chiều nay rồi.” “hèn chi ảnh nói ko tới.. vậy …chị hôm nay làm bếp trưởng của tụi em?”
tôi ngại ngùng cúi mặt, thiệt ngại quá.. lúc ban đầu ham hố, tôi ko nghĩ là mình lại đi làm sếp của 1 quán ăn hẳn hoi, có đến 3-4 phụ bếp.. dù chỉ 1 buổi..
“chính xác. hỗ trợ cho cô ta hết sức của các cậu, ok?” “O.K ạ! Em là Thành.”
cậu thanh niên tự xưng em nên tôi cũng nghĩ chắc là ít tuổi, Thành trao cho tôi 1 cái tạp dề cùng loại của cậu ấy, nhưng tôi có thêm 1 cái túi khác màu..
“bắt đầu đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.