Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?
Chương 9:
tuilacongiannho
02/04/2021
Tháng bảy, mưa phùn cứ kéo mãi không dứt, những cơn mưa không lớn, chỉ đơn thuần là nhẹ nhàng nhưng cứ kéo dài, kéo dài, thấm đẫm vào lòng đất, hắt lên những luồn khí se lạnh.
Quỳnh Vy ngồi bên bệ cửa sổ. Đôi mắt dán chặt vào những bông hoa phượng vĩ đang bị mưa làm cho ướt đẫm ngoài kia một cách vô hồn, lạnh lẽo.
Quỳnh Vy nhớ về hôm qua, người đàn ông đó bỏ đi, cô khoá cửa ở mãi trong phòng giữ chặt cơn khó chịu trong người cho đến sáng hôm sau, thì có người nhà họ Lê đến rướt.
Cô còn rất nhỏ, quả thật cô còn rất nhỏ, năm nay cô chỉ mới mười sáu tuổi, độ tuổi vốn dĩ phải đang sống trong sự hồn nhiên, cái lí gì tên Quốc Hưng khốn khiếp đó lại nhẫn tâm tước đi sự hồn nhiên đó của cô. Cô hận hắn, từng phút, từng giây đều hận hắn. Cả đời này cô hận hắn.
__________
Quốc Hưng châm một điếu thuốc. Cố gắng suy nghĩ nát đầu cũng không thể nào tin được đêm qua Hạo Kỳ không động đến Quỳnh Vy.
Sao có thể như thế được Hào Kỳ là con người như thế nào? hắn có thể khống chế được xuân dược của anh hay sao ?
Thật phi lí, thật phi lí.
Vị quản gia thấy sắc mặt Quốc Hưng từ sớm giờ không được tốt, lấy làm lo lắng, bèn e dè hỏi " Cậu chủ, thật thật sự ổn chứ ? có không khoẻ ở đâu không ?"
Quốc Hưng cau mày, thần sắc lộ rõ sự bất ổn "Tôi không sao. Nói người chuẩn bị xe ba mươi phút nữa tôi đến công ty."
Vị quản gia dường như không cam lòng, hơi chần chừ, nhưng khi thấy thái độ cương quyết của anh, vội vàng gật đầu lui ra "Dạ, tôi đi ngay đây ạ."
__________
Chiếc xe đổ trước cổng ty, Quốc Hưng cương nghị bước vào, nhân viên hai bên lập tức trông thấy anh liền tách thành hai bên, cúi đầu cung kính, đồng thanh "Chào Giám Đốc".
Phòng làm việc của Quốc Hưng trên tầng cao nhất nhưng dường như sự bài trí ở đây rất đơn giản. Tông màu trắng cùng kệ tài liệu gọn gàng, bàn làm việc với vài món đồ chuyên dụng thì dường như không còn gì nữa. Chắc chắn rằng nếu không có bảng tiêu đề phòng giám đốc thì khi lạc vào đây chẳng ai nghĩ đây là phòng của một lãnh đạo đứng đầu.
Quốc Hưng kéo tủ bàn làm việc, mang theo trong đó ra một tấm ảnh. Trong ảnh là một đôi nam nữ rất trẻ, trẻ đến mức họ còn đang khoát trên mình bộ đồ trung học. Gương mặt cô gái trong ảnh rất diễm lệ, cô đang ngẩng đầu nở nụ cười hạnh phúc nhìn chàng trai kế bên. còn chàng trai kế bên cô thì lại rất điển trai, cậu không cười tươi, chỉ đơn thuần là một cái nhếch môi nhưng cậu lại đẹp trai đến lạ lùng, đôi mắt chim ưng dịu dàng nhìn lại cô gái, ánh mắt chan chứa tình yêu.
Phải, hai người trong bức ảnh là anh và Ý Vy thời trung học. Anh và cô là thanh mai trúc mã và cũng là một cặp tình nhân. Hai rất hạnh phúc nhưng vào một năm trước một tai nạn máy bay đã xảy ra khi cô đang trên đường đi đến Thụy Sỹ. Anh đau đớn khổ sở có cứu cô thế nào cô cũng không tỉnh dậy, cô không chết nhưng cô cứ mê man, cô hiện giờ đang nằm ở nhà anh, trong một căn phòng chứa đầy máy móc.
__________
Bác sĩ từ một căn phòng đi ra. Một cô giúp việc vội vã kéo tay một cô giúp việc khác hỏi "Tôi mới vào làm có ba tháng, không hiểu sao nhà này không còn ai, phòng đó chứa ai nữa mà cứ cách mấy ngày lại có bác sĩ ra vô."
Cô giúp việc kia che miệng trả lời "Tôi cũng mới làm năm tháng thôi, tôi từng thắc mắc với chị Hoà Phi sau đó nghe chị ấy nói phòng đó là phòng của người yêu cậu chủ, nghe đâu cô ta bị tai nạn máy bay phải sống thực vật một năm nay rồi."
Cô giúp việc kia nghe xong, choáng váng che miệng. Cô định nói tiếp gì đó nhưng có tiếng quản gia gọi, hai người vội vã trở về làm việc.
Quỳnh Vy tiến lên, cô vừa đi từ phía hành lang bên kia sang đúng lúc nghe cuộc đối thoại của hai người giúp việc. Lòng cô chợt bàng hoàng. cô không nghĩ người như Quốc Hưng lại biết yêu người khác, hơn nữa còn yêu sâu đậm đến mức vẫn giữ người bị thực vật ở bên mình. Quỳnh Vy vô tình đảo mắt về phía căn phòng đang bị đóng chặt cửa...
Quỳnh Vy ngồi bên bệ cửa sổ. Đôi mắt dán chặt vào những bông hoa phượng vĩ đang bị mưa làm cho ướt đẫm ngoài kia một cách vô hồn, lạnh lẽo.
Quỳnh Vy nhớ về hôm qua, người đàn ông đó bỏ đi, cô khoá cửa ở mãi trong phòng giữ chặt cơn khó chịu trong người cho đến sáng hôm sau, thì có người nhà họ Lê đến rướt.
Cô còn rất nhỏ, quả thật cô còn rất nhỏ, năm nay cô chỉ mới mười sáu tuổi, độ tuổi vốn dĩ phải đang sống trong sự hồn nhiên, cái lí gì tên Quốc Hưng khốn khiếp đó lại nhẫn tâm tước đi sự hồn nhiên đó của cô. Cô hận hắn, từng phút, từng giây đều hận hắn. Cả đời này cô hận hắn.
__________
Quốc Hưng châm một điếu thuốc. Cố gắng suy nghĩ nát đầu cũng không thể nào tin được đêm qua Hạo Kỳ không động đến Quỳnh Vy.
Sao có thể như thế được Hào Kỳ là con người như thế nào? hắn có thể khống chế được xuân dược của anh hay sao ?
Thật phi lí, thật phi lí.
Vị quản gia thấy sắc mặt Quốc Hưng từ sớm giờ không được tốt, lấy làm lo lắng, bèn e dè hỏi " Cậu chủ, thật thật sự ổn chứ ? có không khoẻ ở đâu không ?"
Quốc Hưng cau mày, thần sắc lộ rõ sự bất ổn "Tôi không sao. Nói người chuẩn bị xe ba mươi phút nữa tôi đến công ty."
Vị quản gia dường như không cam lòng, hơi chần chừ, nhưng khi thấy thái độ cương quyết của anh, vội vàng gật đầu lui ra "Dạ, tôi đi ngay đây ạ."
__________
Chiếc xe đổ trước cổng ty, Quốc Hưng cương nghị bước vào, nhân viên hai bên lập tức trông thấy anh liền tách thành hai bên, cúi đầu cung kính, đồng thanh "Chào Giám Đốc".
Phòng làm việc của Quốc Hưng trên tầng cao nhất nhưng dường như sự bài trí ở đây rất đơn giản. Tông màu trắng cùng kệ tài liệu gọn gàng, bàn làm việc với vài món đồ chuyên dụng thì dường như không còn gì nữa. Chắc chắn rằng nếu không có bảng tiêu đề phòng giám đốc thì khi lạc vào đây chẳng ai nghĩ đây là phòng của một lãnh đạo đứng đầu.
Quốc Hưng kéo tủ bàn làm việc, mang theo trong đó ra một tấm ảnh. Trong ảnh là một đôi nam nữ rất trẻ, trẻ đến mức họ còn đang khoát trên mình bộ đồ trung học. Gương mặt cô gái trong ảnh rất diễm lệ, cô đang ngẩng đầu nở nụ cười hạnh phúc nhìn chàng trai kế bên. còn chàng trai kế bên cô thì lại rất điển trai, cậu không cười tươi, chỉ đơn thuần là một cái nhếch môi nhưng cậu lại đẹp trai đến lạ lùng, đôi mắt chim ưng dịu dàng nhìn lại cô gái, ánh mắt chan chứa tình yêu.
Phải, hai người trong bức ảnh là anh và Ý Vy thời trung học. Anh và cô là thanh mai trúc mã và cũng là một cặp tình nhân. Hai rất hạnh phúc nhưng vào một năm trước một tai nạn máy bay đã xảy ra khi cô đang trên đường đi đến Thụy Sỹ. Anh đau đớn khổ sở có cứu cô thế nào cô cũng không tỉnh dậy, cô không chết nhưng cô cứ mê man, cô hiện giờ đang nằm ở nhà anh, trong một căn phòng chứa đầy máy móc.
__________
Bác sĩ từ một căn phòng đi ra. Một cô giúp việc vội vã kéo tay một cô giúp việc khác hỏi "Tôi mới vào làm có ba tháng, không hiểu sao nhà này không còn ai, phòng đó chứa ai nữa mà cứ cách mấy ngày lại có bác sĩ ra vô."
Cô giúp việc kia che miệng trả lời "Tôi cũng mới làm năm tháng thôi, tôi từng thắc mắc với chị Hoà Phi sau đó nghe chị ấy nói phòng đó là phòng của người yêu cậu chủ, nghe đâu cô ta bị tai nạn máy bay phải sống thực vật một năm nay rồi."
Cô giúp việc kia nghe xong, choáng váng che miệng. Cô định nói tiếp gì đó nhưng có tiếng quản gia gọi, hai người vội vã trở về làm việc.
Quỳnh Vy tiến lên, cô vừa đi từ phía hành lang bên kia sang đúng lúc nghe cuộc đối thoại của hai người giúp việc. Lòng cô chợt bàng hoàng. cô không nghĩ người như Quốc Hưng lại biết yêu người khác, hơn nữa còn yêu sâu đậm đến mức vẫn giữ người bị thực vật ở bên mình. Quỳnh Vy vô tình đảo mắt về phía căn phòng đang bị đóng chặt cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.