Nếu Mọi Thứ Là Cách Trở ?
Chương 8:
tuilacongiannho
02/04/2021
Đau đớn, chật vật. Một dòng nước mắt lăn dài trên má Quỳnh Vy.
Người đàn ông kia dường như vẫn không hay biết gì về cảm xúc của cô lúc này cả. Mỗi lúc siết một chặt, mạnh bạo hôn lên chiếc cổ trắng ngần lên trong bóng tối của cô.
"Đừng...!" Giọng nói thê lương yếu ớt vang lên, giọng nói đó phát ra từ cuốn họng đang rung rẩy của cô.
Người đàn ông chợt dừng lại động tác của mình. Vì không gian bấy giờ quá tối, hắn ta chẳng thể nhìn ra nét mặt người con gái dưới thân mình, cô cũng không nhìn thấy được vẻ đăm chiêu bấy giờ của người đàn ông đó.
Hắn ta không buông tay cô ra, nhưng nới lỏng bàn tay đang nắm hai cổ tay của cô một chút.
Chất giọng trầm ấm cất lên, có chết cô cũng không thể nào nghĩ người có giọng nói này là người vừa có hành động thô lỗ với mình mới một phút trước.
"Món quà mà Quốc Hưng thiếu gia dành tặng cho tôi đây sao ? Thật tức cười !
Trong không gian u tối và cơ thể như chẳng phải của mình, bấy giờ, dường như Quỳnh Vy vẫn còn một chút lí trí. Cô quả thật đánh giá quá thấp Lê Trần Quốc Hưng. Hắn đích thực là một tên cầm thú không có gì sánh được nữa.
Cơ thể cô rất nóng, cảm giác khó chịu cứ lan tỏa chạy dọc khắp người. Cô mím môi sau đó cất giọng nói, chất giọng cũng theo cơ thể mà rung lên. "Tôi quả thật không biết anh là ai ? Xin lỗi ! Tôi dường như bị mắc bẩy của tên khốn khiếp Quốc Hưng. Tôi đã bị anh ta bỏ thuốc. Tôi và anh không có bất cứ thù hằn hay sự quen biết nào. Làm ơn, buông tôi ra, tôi cầu xin anh."
Người đàn ông dường như hiểu ra điều gì đó, hắn liền buông tay cô, vì quá tối cô cũng không thấy rõ nét mặt đang suy nghĩ của hắn.
Người đàn ông nhìn cô đang cố chống cự với thuốc, thở hổn hển. Cất giọng hỏi: " Cô và anh ta, có thù hằn gì sao? "
Quỳnh Vy mím môi, cố ngăn ngọn lửa đang bùng cháy trong thân xác mình. " Theo anh thế nào thì gọi là máu mủ tình thâm ?"
Người đàn im lặng, vẻ mặt đăm chiêu, được một lúc, hắn nói, giọng nói bấy giờ đã pha lẫn vào đó sự tò mò, khó hiểu.
"Ý của cô là..."
"Là huyết thống."
"Hahaha. Sao lại có thể ? Cô đang đùa tôi đúng chứ ?"
"Không! Tôi không đùa anh."
Không gian bỗng chìm vào im lặng, cô quả thật không biết đối phương hiện tại đang nghĩ gì. Nhưng cô cảm nhận được hắn dường như đang nhíu mày mà suy nghĩ. Cũng không biết có phải sự thật là như thế không.
Có tiếng đứng dậy, Quỳnh Vy lặng nhìn về hướng có người đàn ông, vẻ mặt bình thản lấn át cả thứ thuốc quái dị trong người.
"Xem ra món quà của Quốc Hưng thiếu gia dành cho tôi sau thành công của bản hợp đồng thật thú vị." Nói rồi, hắn bước đi, có tiếng mở cửa, đóng cửa, rồi tiếng bước chân dần dần đi xa.
Giờ đây trong căn phòng còn duy nhất một mình cô, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má trắng nõn nà. Rốt cuộc là phải chịu bao nhiêu tủi nhục nữa thì cuộc sống của cô mới được yên ? Rốt cuộc hắn còn muốn hành hạ cô như thế nào nữa rồi mới buông tay ?
Trái đất cứ như thế mà xoay trên quỹ đạo của nó hết năm này đến năm khác. Chả nhẽ số phận hẩm hiu cũng như thế mà theo cô hết ngày này qua tháng nọ ?
Với ai cô không biết, nhưng đối với cô, điều cô ao ước chỉ là một cuộc sống bình dị mà thôi. Khao khát sống hạnh phúc trên đời này có ai mà không có. Mới sinh ra đã bị mẹ ruột ruồng bỏ, được nhận nuôi thì mẹ nuôi cũng vì mình mà ra đi. Bản thân không chỉ hẩm hiu mà còn quá xui xẻo.
Càng nghĩ, càn nghẹn, càng vì những gì trãi qua mà khóc tức tưởi. Tiếng khóc mỗi lúc một thê lương, hẳn ai nhỡ nghe thấy người ta cũng nghĩ ngay là tiếng khóc đó là của một cô gái đang trút hết nổi lòng chất chứa trong thâm tâm từ rất lâu, rất lâu rồi.
__________
Hạo Kỳ bắn chiếc mũi tên duy nhất còn sót lại trên tay, lại một lần nữa chiếc mũi tên lại trúng ngay tâm điểm. Tổng thể năm mũi tên hắn vừa bắn đều lao thẳng vào một vòng tròn không hề lớn. Ánh mắt mọi người xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có gì lấy làm lạ, giống như đây là chuyện dĩ nhiên như thế.
Hạo Kỳ gỡ bao tay, tiến lại ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, đưa tay phải xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt nhắm nghiền.
Tên trợ lí của hắn kính cẩn đưa hắn ly nước, nhưng xem ra hắn chẳng đoái hoài gì tới nó cả.
Đầu óc Hạo Kỳ mãi cứ ong ong, âm thanh thổn thức pha lẫn sự bất lực của cô gái đêm hôm qua cứ ám ảnh trong tâm trí của hắn mãi, cố làm đủ mọi thứ nhưng không tài nào hắn dứt ra được.
Hắn là một tay chơi gái, phải nói là tay chơi thứ thiệt. Phụ nữ đa phần là tự bò lên giường hắn, hắn rất ít khi vung tiền kêu gái và chưa từng ép bức một người nào phải lên giường cùng hắn. Đối với hắn đêm hôm qua, đó là cô gái đầu tiên van xin hắn buông tha, thoạt đầu hắn lấy làm lạ nhưng bây giờ hắn lại thấy thích thú. Không biết Quốc Hưng là vô tình hay cố ý mà lại dâng hiến cho hắn một trò chơi mới đầy thú vị đây.
Người đàn ông kia dường như vẫn không hay biết gì về cảm xúc của cô lúc này cả. Mỗi lúc siết một chặt, mạnh bạo hôn lên chiếc cổ trắng ngần lên trong bóng tối của cô.
"Đừng...!" Giọng nói thê lương yếu ớt vang lên, giọng nói đó phát ra từ cuốn họng đang rung rẩy của cô.
Người đàn ông chợt dừng lại động tác của mình. Vì không gian bấy giờ quá tối, hắn ta chẳng thể nhìn ra nét mặt người con gái dưới thân mình, cô cũng không nhìn thấy được vẻ đăm chiêu bấy giờ của người đàn ông đó.
Hắn ta không buông tay cô ra, nhưng nới lỏng bàn tay đang nắm hai cổ tay của cô một chút.
Chất giọng trầm ấm cất lên, có chết cô cũng không thể nào nghĩ người có giọng nói này là người vừa có hành động thô lỗ với mình mới một phút trước.
"Món quà mà Quốc Hưng thiếu gia dành tặng cho tôi đây sao ? Thật tức cười !
Trong không gian u tối và cơ thể như chẳng phải của mình, bấy giờ, dường như Quỳnh Vy vẫn còn một chút lí trí. Cô quả thật đánh giá quá thấp Lê Trần Quốc Hưng. Hắn đích thực là một tên cầm thú không có gì sánh được nữa.
Cơ thể cô rất nóng, cảm giác khó chịu cứ lan tỏa chạy dọc khắp người. Cô mím môi sau đó cất giọng nói, chất giọng cũng theo cơ thể mà rung lên. "Tôi quả thật không biết anh là ai ? Xin lỗi ! Tôi dường như bị mắc bẩy của tên khốn khiếp Quốc Hưng. Tôi đã bị anh ta bỏ thuốc. Tôi và anh không có bất cứ thù hằn hay sự quen biết nào. Làm ơn, buông tôi ra, tôi cầu xin anh."
Người đàn ông dường như hiểu ra điều gì đó, hắn liền buông tay cô, vì quá tối cô cũng không thấy rõ nét mặt đang suy nghĩ của hắn.
Người đàn ông nhìn cô đang cố chống cự với thuốc, thở hổn hển. Cất giọng hỏi: " Cô và anh ta, có thù hằn gì sao? "
Quỳnh Vy mím môi, cố ngăn ngọn lửa đang bùng cháy trong thân xác mình. " Theo anh thế nào thì gọi là máu mủ tình thâm ?"
Người đàn im lặng, vẻ mặt đăm chiêu, được một lúc, hắn nói, giọng nói bấy giờ đã pha lẫn vào đó sự tò mò, khó hiểu.
"Ý của cô là..."
"Là huyết thống."
"Hahaha. Sao lại có thể ? Cô đang đùa tôi đúng chứ ?"
"Không! Tôi không đùa anh."
Không gian bỗng chìm vào im lặng, cô quả thật không biết đối phương hiện tại đang nghĩ gì. Nhưng cô cảm nhận được hắn dường như đang nhíu mày mà suy nghĩ. Cũng không biết có phải sự thật là như thế không.
Có tiếng đứng dậy, Quỳnh Vy lặng nhìn về hướng có người đàn ông, vẻ mặt bình thản lấn át cả thứ thuốc quái dị trong người.
"Xem ra món quà của Quốc Hưng thiếu gia dành cho tôi sau thành công của bản hợp đồng thật thú vị." Nói rồi, hắn bước đi, có tiếng mở cửa, đóng cửa, rồi tiếng bước chân dần dần đi xa.
Giờ đây trong căn phòng còn duy nhất một mình cô, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má trắng nõn nà. Rốt cuộc là phải chịu bao nhiêu tủi nhục nữa thì cuộc sống của cô mới được yên ? Rốt cuộc hắn còn muốn hành hạ cô như thế nào nữa rồi mới buông tay ?
Trái đất cứ như thế mà xoay trên quỹ đạo của nó hết năm này đến năm khác. Chả nhẽ số phận hẩm hiu cũng như thế mà theo cô hết ngày này qua tháng nọ ?
Với ai cô không biết, nhưng đối với cô, điều cô ao ước chỉ là một cuộc sống bình dị mà thôi. Khao khát sống hạnh phúc trên đời này có ai mà không có. Mới sinh ra đã bị mẹ ruột ruồng bỏ, được nhận nuôi thì mẹ nuôi cũng vì mình mà ra đi. Bản thân không chỉ hẩm hiu mà còn quá xui xẻo.
Càng nghĩ, càn nghẹn, càng vì những gì trãi qua mà khóc tức tưởi. Tiếng khóc mỗi lúc một thê lương, hẳn ai nhỡ nghe thấy người ta cũng nghĩ ngay là tiếng khóc đó là của một cô gái đang trút hết nổi lòng chất chứa trong thâm tâm từ rất lâu, rất lâu rồi.
__________
Hạo Kỳ bắn chiếc mũi tên duy nhất còn sót lại trên tay, lại một lần nữa chiếc mũi tên lại trúng ngay tâm điểm. Tổng thể năm mũi tên hắn vừa bắn đều lao thẳng vào một vòng tròn không hề lớn. Ánh mắt mọi người xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có gì lấy làm lạ, giống như đây là chuyện dĩ nhiên như thế.
Hạo Kỳ gỡ bao tay, tiến lại ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, đưa tay phải xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt nhắm nghiền.
Tên trợ lí của hắn kính cẩn đưa hắn ly nước, nhưng xem ra hắn chẳng đoái hoài gì tới nó cả.
Đầu óc Hạo Kỳ mãi cứ ong ong, âm thanh thổn thức pha lẫn sự bất lực của cô gái đêm hôm qua cứ ám ảnh trong tâm trí của hắn mãi, cố làm đủ mọi thứ nhưng không tài nào hắn dứt ra được.
Hắn là một tay chơi gái, phải nói là tay chơi thứ thiệt. Phụ nữ đa phần là tự bò lên giường hắn, hắn rất ít khi vung tiền kêu gái và chưa từng ép bức một người nào phải lên giường cùng hắn. Đối với hắn đêm hôm qua, đó là cô gái đầu tiên van xin hắn buông tha, thoạt đầu hắn lấy làm lạ nhưng bây giờ hắn lại thấy thích thú. Không biết Quốc Hưng là vô tình hay cố ý mà lại dâng hiến cho hắn một trò chơi mới đầy thú vị đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.