Chương 3: Chia Xa
Sieb
26/10/2021
Thời gian trôi, tôi và em gái bé nhỏ của mình chỉ có thể thích nghi với những gì xảy ra, thấm thoát tôi đã học lớp 12, ngày nào Hoàng Quân cũng chờ tôi ở đầu ngõ, rồi chở tôi đi học. Từ năm lớp 9, khi bố nó sắm xe cho nó, ngày nào nó cũng chờ tôi ở đầu ngõ, bất kể nắng mưa, ngày nào cũng chờ...
Như mọi khi, tôi vừa bước ra khỏi cổng nhà, là thấy nó đang đứng ở đầu ngõ cười cười chờ tôi. Thật sự là không biết nó lấy đâu ra nhiều chuyện vui như thế ngày nào cũng thấy nó cười tươi rói, tôi lại gần, hôm nay nó không đưa mũ cho tôi như mọi khi mà cười bí hiểm rồi nói với cái giọng cực kì khoái trá
“Em yêu lại gần đây, anh đội mũ cho nào”
Tôi liếc nó, rồi giật lấy mũ trong tay, không quên đấm cho nó một cái vào lưng, khiến nó mặt nhăn mày nhó, oằn oại trong đau đớn. Nó bĩu môi lầm bầm
“Đúng là dữ hơn con sư tử, mày sẽ ế suốt đời cho xem”
“Kệ tao, mày muốn ăn thêm phát nữa phải không?”
Nó làm điệu bộ nhún vai rồi quay lại nói với tôi.
“Tao sẽ báo công an tội mày bạo hành tao, mày cứ chờ ngày vào tù đi con. Có mỗi thằng bạn thân mà không biết quý trọng. Rồi mày sẽ phải hối hận. Hừ...”
Tôi ngồi phía sau nó, cố nén cười. Mỗi ngày gặp nó gặp nó tôi như bước vào một thế giới khác, nhẹ nhàng, vui vẻ và màu sắc. Đang miên man suy nghĩ, tự nhiên nó lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
“Còn mấy tháng nữa đến kì thi Đại học rồi, mày có đăng kí trường nào không? Hay chỉ thi tốt nghiệp thôi?”
Tôi vẫn cứ nhìn cảnh vật hai bên đường bằng ánh mắt vô định và trả lời nó
“Tao thi tốt nghiệp”
“Mày không muốn học đại học à?”
Tự nhiên tôi cười khẩy rồi đáp nó với cái giọng bất cần.
“Tao muốn, nhưng không phải cứ học giỏi là làm được tất cả, muốn đi học phải có tiền. Còn tao không có tiền”
Nó im lặng rồi tự nhiên thở dài, nó nói bằng cái giọng lí nhí mà tôi phải căng lỗ tai ra mới nghe lọt được
“Xin lỗi mày, tao không giúp được gì cả. Tao có xin bố tao tài trợ cho mày học, nhưng ông ấy không đồng ý”
Tôi cười phá lên rồi, vỗ vai nó.
“ Thằng điên này tự nhiên yểu điệu làm tao ghê hết cả người, xin lỗi cái mẹ gì chứ? Mày có lỗi gì? Ôi bạn tôi, bình thường lại hộ tao cái”
“Diss nhưng bố mày éo quen đi học một mình, 7 năm trời tao quen có mày đi cùng rồi”
Tự nhiên tôi im lặng, chẳng biết nói gì nữa. Tôi cũng muốn, nhưng hơn ai hết, tôi biết tôi không thể, tiếp tục... đi học nữa
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, tôi chỉ đăng kí thi tốt nghiệp, còn Hoàng Quân sau bao ngày ôn tập cuối cùng nó cũng đậu vào khoa Công nghệ thông tin của HUST.
Nó đi học còn tôi ở nhà, tôi đã xin vào làm công nhân trong xưởng may. Tối hôm trước ngày nó đi học, nó sang nhà tôi chơi, hai đưa ngồi trên hiên nhà nhìn trời sao rồi nói nhảm nhí cái gì đó cả buổi.
Lần đầu tiên tôi thấy mình nói nhiều thế, lạ lùng thật, trong lòng tôi trống rỗng, tôi rất muốn nó ở lại, không lên Hà Nội học nữa, nhưng thật sự chẳng dám nói ra câu ở lại đi, chỉ có thể cứ luyên thuyên nhảm nhí những chuyện linh tinh.
Đang nói chuyên vui vẻ, tự nhiên nó im bặt rồi thở dài thườn thượn, quay sang nhìn tôi với cái vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
“ Thôi đừng giả vờ nữa, tao thừa biết mày đang buồn phát khóc, mày cứ khóc đi, tao không nói gì đâu”
Sau câu nói của nó không hiểu sao tôi òa lên khóc thật, khóc như một đứa trẻ, tôi ôm nó khóc thật to, lần đầu tiên tôi thấy tôi yếu đuối thế, nó ôm tôi, vỗ vỗ vào lưng như dỗ con nít
“Mày khóc đi, mai là không được ôm tao nữa đâu, giờ thì biết quý trọng giai làng rồi chứ hả, hihi”
Nó lại chọc tôi cười, làm đang khóc gần chết thì tự nhiên bật cười, tôi ngồi thẳng dậy đấm cho nó vài quả cho tỉnh táo đầu óc.
“Mày nghĩ mày quý giá lắm hả, không thèm nhé, tao kết bạn mới”
Nó xoa xoa lưng rồi nhìn tôi bĩu môi.
“Cứ tự nhiên, mày sẽ không bao giờ tìm được người bạn nào tốt như tao đâu.
Nói xong nó tự phá lên cười khoái trá, làm tôi cũng phải bật cười theo.
“À phải rồi, tao có cái này cho mày”
Nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại đưa cho tôi, rồi hí hứng nói.
“Tao mua cho mày đấy, không đắt đỏ gì đâu, nên cầm lấy đi, để còn liên lạc với tao. Tao lưu số tao ở đầu tiên luôn, cấm mày lưu tên đứa khác. Ngày nào tao cũng sẽ gọi, nên phải để dành thời gian cho tao đó.”
Tối đó, tôi không ngủ được trong lòng cứ bồn chồn thao thức. Tôi cảm thấy lo lắng và khó chịu tôi chưa từng nghĩ đến một ngày tôi và nó không còn dính nhau như sam nữa. Tôi cứ thế thức trắng đêm. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm rồi sang nhà tiễn nó. Nó nhìn tôi rồi cứ cười cười.
“Mày cũng không nỡ rời tao còn gì, nói còn bày đặt đấm đá người ta.”
Tôi chỉ im lặng mỉm cười nhìn nó, còn nó thì lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về việc bố nó đã mua chung cư cho nó trên Hà Nội, rồi còn nó đi nhập học thấy bao nhiêu gái xinh. Đang nói tự nhiên nó dừng lại, quay ngoặt qua ghé vào tai tôi thì thầm.
“Yên tâm đi, tao sẽ đón mày theo cùng, sớm thôi.”
“Vâng cảm ơn, ông lo học hành cho tử tế trước đã”
Nó nằm lăn ra giường cười lớn, rồi nói bằng cái tông giọng trưởng thành và nam tính lạ thường
“Cứ chờ xem”
Tự nhiên tôi cũng tin vào những điều nó nói. Sửa soạn đồ xong, nó mang đồ ra xe, bố nó đích thân lái ô tô đưa nó đi. Tôi ở cổng nhà nó, nhìn cái bóng xe khuất hẳn trên con đường mới lững thửng đi về nhà.
Tôi cảm giác trong lòng trống rỗng và tự nhiên tôi mất hết cả niềm vui và động lực. Nó đi rồi, chắc cũng lâu lâu nữa nó mới về lại, mà có về cũng sẽ không về được lâu và biết đâu đó, nó lại còn quên mất tôi.
Như mọi khi, tôi vừa bước ra khỏi cổng nhà, là thấy nó đang đứng ở đầu ngõ cười cười chờ tôi. Thật sự là không biết nó lấy đâu ra nhiều chuyện vui như thế ngày nào cũng thấy nó cười tươi rói, tôi lại gần, hôm nay nó không đưa mũ cho tôi như mọi khi mà cười bí hiểm rồi nói với cái giọng cực kì khoái trá
“Em yêu lại gần đây, anh đội mũ cho nào”
Tôi liếc nó, rồi giật lấy mũ trong tay, không quên đấm cho nó một cái vào lưng, khiến nó mặt nhăn mày nhó, oằn oại trong đau đớn. Nó bĩu môi lầm bầm
“Đúng là dữ hơn con sư tử, mày sẽ ế suốt đời cho xem”
“Kệ tao, mày muốn ăn thêm phát nữa phải không?”
Nó làm điệu bộ nhún vai rồi quay lại nói với tôi.
“Tao sẽ báo công an tội mày bạo hành tao, mày cứ chờ ngày vào tù đi con. Có mỗi thằng bạn thân mà không biết quý trọng. Rồi mày sẽ phải hối hận. Hừ...”
Tôi ngồi phía sau nó, cố nén cười. Mỗi ngày gặp nó gặp nó tôi như bước vào một thế giới khác, nhẹ nhàng, vui vẻ và màu sắc. Đang miên man suy nghĩ, tự nhiên nó lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
“Còn mấy tháng nữa đến kì thi Đại học rồi, mày có đăng kí trường nào không? Hay chỉ thi tốt nghiệp thôi?”
Tôi vẫn cứ nhìn cảnh vật hai bên đường bằng ánh mắt vô định và trả lời nó
“Tao thi tốt nghiệp”
“Mày không muốn học đại học à?”
Tự nhiên tôi cười khẩy rồi đáp nó với cái giọng bất cần.
“Tao muốn, nhưng không phải cứ học giỏi là làm được tất cả, muốn đi học phải có tiền. Còn tao không có tiền”
Nó im lặng rồi tự nhiên thở dài, nó nói bằng cái giọng lí nhí mà tôi phải căng lỗ tai ra mới nghe lọt được
“Xin lỗi mày, tao không giúp được gì cả. Tao có xin bố tao tài trợ cho mày học, nhưng ông ấy không đồng ý”
Tôi cười phá lên rồi, vỗ vai nó.
“ Thằng điên này tự nhiên yểu điệu làm tao ghê hết cả người, xin lỗi cái mẹ gì chứ? Mày có lỗi gì? Ôi bạn tôi, bình thường lại hộ tao cái”
“Diss nhưng bố mày éo quen đi học một mình, 7 năm trời tao quen có mày đi cùng rồi”
Tự nhiên tôi im lặng, chẳng biết nói gì nữa. Tôi cũng muốn, nhưng hơn ai hết, tôi biết tôi không thể, tiếp tục... đi học nữa
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, tôi chỉ đăng kí thi tốt nghiệp, còn Hoàng Quân sau bao ngày ôn tập cuối cùng nó cũng đậu vào khoa Công nghệ thông tin của HUST.
Nó đi học còn tôi ở nhà, tôi đã xin vào làm công nhân trong xưởng may. Tối hôm trước ngày nó đi học, nó sang nhà tôi chơi, hai đưa ngồi trên hiên nhà nhìn trời sao rồi nói nhảm nhí cái gì đó cả buổi.
Lần đầu tiên tôi thấy mình nói nhiều thế, lạ lùng thật, trong lòng tôi trống rỗng, tôi rất muốn nó ở lại, không lên Hà Nội học nữa, nhưng thật sự chẳng dám nói ra câu ở lại đi, chỉ có thể cứ luyên thuyên nhảm nhí những chuyện linh tinh.
Đang nói chuyên vui vẻ, tự nhiên nó im bặt rồi thở dài thườn thượn, quay sang nhìn tôi với cái vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
“ Thôi đừng giả vờ nữa, tao thừa biết mày đang buồn phát khóc, mày cứ khóc đi, tao không nói gì đâu”
Sau câu nói của nó không hiểu sao tôi òa lên khóc thật, khóc như một đứa trẻ, tôi ôm nó khóc thật to, lần đầu tiên tôi thấy tôi yếu đuối thế, nó ôm tôi, vỗ vỗ vào lưng như dỗ con nít
“Mày khóc đi, mai là không được ôm tao nữa đâu, giờ thì biết quý trọng giai làng rồi chứ hả, hihi”
Nó lại chọc tôi cười, làm đang khóc gần chết thì tự nhiên bật cười, tôi ngồi thẳng dậy đấm cho nó vài quả cho tỉnh táo đầu óc.
“Mày nghĩ mày quý giá lắm hả, không thèm nhé, tao kết bạn mới”
Nó xoa xoa lưng rồi nhìn tôi bĩu môi.
“Cứ tự nhiên, mày sẽ không bao giờ tìm được người bạn nào tốt như tao đâu.
Nói xong nó tự phá lên cười khoái trá, làm tôi cũng phải bật cười theo.
“À phải rồi, tao có cái này cho mày”
Nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại đưa cho tôi, rồi hí hứng nói.
“Tao mua cho mày đấy, không đắt đỏ gì đâu, nên cầm lấy đi, để còn liên lạc với tao. Tao lưu số tao ở đầu tiên luôn, cấm mày lưu tên đứa khác. Ngày nào tao cũng sẽ gọi, nên phải để dành thời gian cho tao đó.”
Tối đó, tôi không ngủ được trong lòng cứ bồn chồn thao thức. Tôi cảm thấy lo lắng và khó chịu tôi chưa từng nghĩ đến một ngày tôi và nó không còn dính nhau như sam nữa. Tôi cứ thế thức trắng đêm. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm rồi sang nhà tiễn nó. Nó nhìn tôi rồi cứ cười cười.
“Mày cũng không nỡ rời tao còn gì, nói còn bày đặt đấm đá người ta.”
Tôi chỉ im lặng mỉm cười nhìn nó, còn nó thì lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về việc bố nó đã mua chung cư cho nó trên Hà Nội, rồi còn nó đi nhập học thấy bao nhiêu gái xinh. Đang nói tự nhiên nó dừng lại, quay ngoặt qua ghé vào tai tôi thì thầm.
“Yên tâm đi, tao sẽ đón mày theo cùng, sớm thôi.”
“Vâng cảm ơn, ông lo học hành cho tử tế trước đã”
Nó nằm lăn ra giường cười lớn, rồi nói bằng cái tông giọng trưởng thành và nam tính lạ thường
“Cứ chờ xem”
Tự nhiên tôi cũng tin vào những điều nó nói. Sửa soạn đồ xong, nó mang đồ ra xe, bố nó đích thân lái ô tô đưa nó đi. Tôi ở cổng nhà nó, nhìn cái bóng xe khuất hẳn trên con đường mới lững thửng đi về nhà.
Tôi cảm giác trong lòng trống rỗng và tự nhiên tôi mất hết cả niềm vui và động lực. Nó đi rồi, chắc cũng lâu lâu nữa nó mới về lại, mà có về cũng sẽ không về được lâu và biết đâu đó, nó lại còn quên mất tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.