Chương 4: Rời Khỏi Nơi Được Gọi Là Nhà
Sieb
26/10/2021
Những điều tôi lo sợ dường như chẳng xảy ra. Vì đã gần 3 tháng qua, đêm nào nó cũng gọi điện thoại về nói chuyện cùng tôi.
Tôi vẫn luôn có cảm giác như có nó bên cạnh. Nó kể về bao nhiêu thứ lạ lẫm, về những môn học, những con đường, những quán cafe.
Nó khiến tôi háo hức đến lạ, tôi cũng muốn ra Hà Nội để tận mắt chứng kiến những gì nó kể. Đang nói chuyện với nói, tự nhiên mẹ tôi bước vào phòng, tôi giật mình, bảo nó có việc rồi tắt máy.
Mẹ nhìn tôi cười hiền lành, tôi hơi sững người một chút vì lâu lắm tôi mới lại thấy mẹ cười. Mẹ lên tiếng hỏi tôi
“Sao tự nhiên đang nói chuyện lại tắt máy, tại mẹ vào à?”
Tôi giả ho khan một tiếng để lấy lại bình tĩnh đáp mẹ.
“Không ạ, tại hết chuyện rồi, nên mai nói tiếp cũng được.”
“Thế hôm nay mẹ ngủ ở đây cùng hai đứa nhé!”
Quay sang nhìn em gái đã ngủ say từ lâu, tôi nhún vai, xích qua một bên để mẹ nằm vào giữa hai đứa. Mẹ tôi nằm xuống kéo sát em vào lòng mẹ, rồi mẹ cũng kéo cả tôi vào nữa.
Lâu lắm rồi, tôi mới thấy nét mặt bình yên của mẹ, và những cử chỉ dịu dàng mẹ dành cho chúng tôi.
Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt, tôi chẳng mấy khi nói chuyện với mẹ cả, từ bé đến lớn mẹ toàn đi làm đến tối muộn mới về.
Trong đêm tối, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của em gái, và thi thoảng là một tiếng thở dài chán nản của mẹ. Đang yên ắng, tự nhiên mẹ lên tiếng làm tôi hơi giật mình.
“Thanh An này, nếu mẹ không có nhà, con sẽ chăm sóc tốt cho em phải không?”
Tôi trở mình quay lưng về phía mẹ, trong lòng có cảm giác bất an nhưng vẫn tỏ ra bình thản hỏi lại
“Tự nhiên sao mẹ lại nói thế”
Mẹ lại thở dài, tiếng thở dài làm cho bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn. Thật lâu sau mẹ mới lên tiếng
“Mẹ biết mẹ ích kỷ, nhưng mẹ sẽ vào trong Nam, công việc ở nhà thực sự không nuôi nổi mấy miệng ăn, mà bố con thì cả ngày rượu chè, bài bạc. Mẹ thật sự hết cách rồi”
“Tùy mẹ thôi, mẹ thấy thế nào hợp lý thì làm”
Tôi im lặng, mẹ cũng chẳng nói gì thêm. Lâu thật lâu trong cái không khí yên ắng ấy tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng mai tỉnh dậy đã không thấy mẹ ở đâu. Tôi cũng không để tâm lắm gọi Thanh Hà dậy đi học rồi tôi cũng chuẩn bị đi làm.
Đến chiều muộn khi vừa mới đến cửa nhà tôi đã nghe tiếng con bé vừa khóc lóc vừa mếu máo nói trong nhà.
“Con không biết mẹ đi đâu hết, bố ơi đừng đánh con.”
Tôi vào trong nhà thấy tay chân con bé hằn lên những vết đỏ dài, bố dùng roi mây vụt tới tấp vào người nó. Tôi chạy lại ôm con bé vào lòng và gào lên.
“Sao bố lại đánh em, nó làm gì mà bố đánh nó.”
Bố ngưng đánh, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
“Tao bảo nó đi tìm con mẹ mày về có thế mà cũng không tìm được, tao đánh cho chết cái loại mất dạy nói không nghe lời.”
“Bố lấy quyền gì đánh nó, cả ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc đánh đập vợ con. Mẹ bỏ đi rồi, mẹ không chịu nổi bố nên bỏ vào trong niềm Nam rồi. Bố làm ơn thôi đi, con bé làm sao mà tìm được mẹ.”
Nghe những lời tôi nói bố chỉ hơi sững người một chút, rồi lại trút những cơ mưa đòn roi vào người chúng tôi kèm những câu nguyền rủa không thể lọt tai.
Mẹ tôi rời đi cũng được gần một tháng rồi, trong những ngày đó tôi và em gái chẳng có ngày nào yên ổn. Bố ngày nào cũng cố tình uống thật say rồi về nhà đập phá gây chuyện. Tôi thấy tội nghiệp Thanh Hà, nó về nhà chẳng lo học hành mà chỉ lo bị đánh rồi tìm chỗ né, lúc nào tôi đi làm về là cũng bám dính lấy tôi, mặt mày thì lấm lét sợ sệt, nó sợ tự nhiên bố sẽ xuất hiện và đánh nó. Thật nực cười, ở cái nơi đáng lẽ lúc nào con bé cũng phải cảm thấy thoải mái và an toàn thì nó đang sợ, sợ hãi và hoảng loạn. Nhìn nó trong lòng tôi đau như có ai bóp nghẹt lại. Giá mà tôi có thể làm gì cho nó. Nhìn nó cứ ngó nghiêng xung quanh, đề phòng bốn phía rồi bước theo tôi không rời nửa bước làm tôi càng hạ quyết tâm hơn. Tôi lấy máy gọi cho Hoàng Quân. Chỉ hai hồi chuông là nó bắt máy luôn.
“Sao gọi tao giờ này đấy má, hôm nay không đi làm à”
“Tao không, mày giúp tao một việc”
“Mày nói đi”
Tôi thở một hơi dài, rồi hạ quyết tâm nói thật nhanh như thể sợ tôi lại đổi ý.
“Mày tìm thuê giúp tao một phòng trọ, mai tao với Thanh Hà ra đó, tao không thể để nó sống ở đây nữa. Nhìn nét sợ hãi trên mặt của nó tao đau lòng chết mất. Tao phải đưa nó đi.”
“Tại sao phải tìm nhà? Mày phải ở với tao, mày nghĩ tao yên tâm để người của tao ở bên ngoài à. Mai mày ra lúc mấy giờ? Để tao đi đón.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói nó: “Mai tao và Thanh Hà sẽ đi chuyến sớm nhất, chắc tầm 12h trưa ra đến nơi. Lúc đấy mày rảnh không”.
“Yên tâm, mai tao không đi học”
...
Thế là mọi chuyện đã lo xong, đêm đó tôi không thể ngủ được vì lo lắng. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ đi ra khỏi vùng đất quê hương cả.
Rồi những ngày tháng tiếp theo của chúng tôi sẽ thế nào, bố có để cho hai chị em tôi yên, còn việc đi học của Thanh Hà nữa, rồi công việc.
Trái tim tôi cứ thắt lại, dù sao thì tôi cũng đã hạ quyết tâm rồi ở lại cuộc sống của chúng tôi chưa từng ổn chút nào thà rằng thử một lần mạo hiểm dù không dự đoán trước nhưng rất có thể sẽ là một cơ hội để chúng tôi có cuộc sống tốt hơn.
Tôi vẫn luôn có cảm giác như có nó bên cạnh. Nó kể về bao nhiêu thứ lạ lẫm, về những môn học, những con đường, những quán cafe.
Nó khiến tôi háo hức đến lạ, tôi cũng muốn ra Hà Nội để tận mắt chứng kiến những gì nó kể. Đang nói chuyện với nói, tự nhiên mẹ tôi bước vào phòng, tôi giật mình, bảo nó có việc rồi tắt máy.
Mẹ nhìn tôi cười hiền lành, tôi hơi sững người một chút vì lâu lắm tôi mới lại thấy mẹ cười. Mẹ lên tiếng hỏi tôi
“Sao tự nhiên đang nói chuyện lại tắt máy, tại mẹ vào à?”
Tôi giả ho khan một tiếng để lấy lại bình tĩnh đáp mẹ.
“Không ạ, tại hết chuyện rồi, nên mai nói tiếp cũng được.”
“Thế hôm nay mẹ ngủ ở đây cùng hai đứa nhé!”
Quay sang nhìn em gái đã ngủ say từ lâu, tôi nhún vai, xích qua một bên để mẹ nằm vào giữa hai đứa. Mẹ tôi nằm xuống kéo sát em vào lòng mẹ, rồi mẹ cũng kéo cả tôi vào nữa.
Lâu lắm rồi, tôi mới thấy nét mặt bình yên của mẹ, và những cử chỉ dịu dàng mẹ dành cho chúng tôi.
Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt, tôi chẳng mấy khi nói chuyện với mẹ cả, từ bé đến lớn mẹ toàn đi làm đến tối muộn mới về.
Trong đêm tối, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của em gái, và thi thoảng là một tiếng thở dài chán nản của mẹ. Đang yên ắng, tự nhiên mẹ lên tiếng làm tôi hơi giật mình.
“Thanh An này, nếu mẹ không có nhà, con sẽ chăm sóc tốt cho em phải không?”
Tôi trở mình quay lưng về phía mẹ, trong lòng có cảm giác bất an nhưng vẫn tỏ ra bình thản hỏi lại
“Tự nhiên sao mẹ lại nói thế”
Mẹ lại thở dài, tiếng thở dài làm cho bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn. Thật lâu sau mẹ mới lên tiếng
“Mẹ biết mẹ ích kỷ, nhưng mẹ sẽ vào trong Nam, công việc ở nhà thực sự không nuôi nổi mấy miệng ăn, mà bố con thì cả ngày rượu chè, bài bạc. Mẹ thật sự hết cách rồi”
“Tùy mẹ thôi, mẹ thấy thế nào hợp lý thì làm”
Tôi im lặng, mẹ cũng chẳng nói gì thêm. Lâu thật lâu trong cái không khí yên ắng ấy tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng mai tỉnh dậy đã không thấy mẹ ở đâu. Tôi cũng không để tâm lắm gọi Thanh Hà dậy đi học rồi tôi cũng chuẩn bị đi làm.
Đến chiều muộn khi vừa mới đến cửa nhà tôi đã nghe tiếng con bé vừa khóc lóc vừa mếu máo nói trong nhà.
“Con không biết mẹ đi đâu hết, bố ơi đừng đánh con.”
Tôi vào trong nhà thấy tay chân con bé hằn lên những vết đỏ dài, bố dùng roi mây vụt tới tấp vào người nó. Tôi chạy lại ôm con bé vào lòng và gào lên.
“Sao bố lại đánh em, nó làm gì mà bố đánh nó.”
Bố ngưng đánh, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
“Tao bảo nó đi tìm con mẹ mày về có thế mà cũng không tìm được, tao đánh cho chết cái loại mất dạy nói không nghe lời.”
“Bố lấy quyền gì đánh nó, cả ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc đánh đập vợ con. Mẹ bỏ đi rồi, mẹ không chịu nổi bố nên bỏ vào trong niềm Nam rồi. Bố làm ơn thôi đi, con bé làm sao mà tìm được mẹ.”
Nghe những lời tôi nói bố chỉ hơi sững người một chút, rồi lại trút những cơ mưa đòn roi vào người chúng tôi kèm những câu nguyền rủa không thể lọt tai.
Mẹ tôi rời đi cũng được gần một tháng rồi, trong những ngày đó tôi và em gái chẳng có ngày nào yên ổn. Bố ngày nào cũng cố tình uống thật say rồi về nhà đập phá gây chuyện. Tôi thấy tội nghiệp Thanh Hà, nó về nhà chẳng lo học hành mà chỉ lo bị đánh rồi tìm chỗ né, lúc nào tôi đi làm về là cũng bám dính lấy tôi, mặt mày thì lấm lét sợ sệt, nó sợ tự nhiên bố sẽ xuất hiện và đánh nó. Thật nực cười, ở cái nơi đáng lẽ lúc nào con bé cũng phải cảm thấy thoải mái và an toàn thì nó đang sợ, sợ hãi và hoảng loạn. Nhìn nó trong lòng tôi đau như có ai bóp nghẹt lại. Giá mà tôi có thể làm gì cho nó. Nhìn nó cứ ngó nghiêng xung quanh, đề phòng bốn phía rồi bước theo tôi không rời nửa bước làm tôi càng hạ quyết tâm hơn. Tôi lấy máy gọi cho Hoàng Quân. Chỉ hai hồi chuông là nó bắt máy luôn.
“Sao gọi tao giờ này đấy má, hôm nay không đi làm à”
“Tao không, mày giúp tao một việc”
“Mày nói đi”
Tôi thở một hơi dài, rồi hạ quyết tâm nói thật nhanh như thể sợ tôi lại đổi ý.
“Mày tìm thuê giúp tao một phòng trọ, mai tao với Thanh Hà ra đó, tao không thể để nó sống ở đây nữa. Nhìn nét sợ hãi trên mặt của nó tao đau lòng chết mất. Tao phải đưa nó đi.”
“Tại sao phải tìm nhà? Mày phải ở với tao, mày nghĩ tao yên tâm để người của tao ở bên ngoài à. Mai mày ra lúc mấy giờ? Để tao đi đón.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói nó: “Mai tao và Thanh Hà sẽ đi chuyến sớm nhất, chắc tầm 12h trưa ra đến nơi. Lúc đấy mày rảnh không”.
“Yên tâm, mai tao không đi học”
...
Thế là mọi chuyện đã lo xong, đêm đó tôi không thể ngủ được vì lo lắng. Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ đi ra khỏi vùng đất quê hương cả.
Rồi những ngày tháng tiếp theo của chúng tôi sẽ thế nào, bố có để cho hai chị em tôi yên, còn việc đi học của Thanh Hà nữa, rồi công việc.
Trái tim tôi cứ thắt lại, dù sao thì tôi cũng đã hạ quyết tâm rồi ở lại cuộc sống của chúng tôi chưa từng ổn chút nào thà rằng thử một lần mạo hiểm dù không dự đoán trước nhưng rất có thể sẽ là một cơ hội để chúng tôi có cuộc sống tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.