Nếu Ngày Ấy Mình Nói "yêu"

Chương 5: Đến Thành Phố Mới

Sieb

26/10/2021

Thật may mắn đêm nay bố tôi không có nhà. Ba giờ sáng tôi dọn dẹp quần áo đánh thức Thanh Hà cho nó tỉnh ngủ rồi pha cho nó gói mì ăn sáng. Con bé mơ màng nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ một chút nó hỏi tôi: “Chị ơi, sao dậy sớm thế, mình đi đâu à?”

Tôi sợ đột nhiên bố sẽ trở về nên cũng không giải thích dài dòng với con bé: “Em ăn sáng nhanh lên, mình lên thành phố, lúc đi chị giải thích sau.”

“Mình đi tìm mẹ và chị, em nhớ mẹ lắm!”

“Không, mình không tìm mẹ, ăn sáng đi rồi chị nói sau.”

Tôi gấp gáp dọn dẹp đồ đạc, con bé cũng không hỏi nhiều nữa mà nhanh chóng ăn sáng thay đồ rồi theo tôi nhanh chóng ra bến xe. Cả quá trình trái tim tôi cứ đập thình thình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Lúc chạy ra bên xe tôi cũng ráo rác nhìn đông nhìn tây, sợ lỡ như bố xuất hiện thì cả hai chị em tôi chết chắc.

Lúc lên được xe và xe bắt đầu rời bến lồng ngực tôi mới như vừa trút được một gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này quanh sang nhìn, Thanh Hà đang mở đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi, tôi đưa bàn tay run run nắm tay nói và giải thích: “Chị em mình lên thành phố sống gần anh Hoàng Quân nhé.”

“Sao lại thế hả chị?”

“Mình không ở nhà được nữa, bố như vậy nếu cứ ở lại chị sẽ phát điên mất, mình phải đi thôi, đến một thành phố mới. Yên tâm hai chúng ta nương tựa lẫn nhau chị sẽ cố gắng hết sức để em ăn học tử tế.”

Đôi mắt con bé ngấn nước đỏ ngạch, ôm chặt lấy tôi thút thít khe khẽ. Hãy còn sớm nó thiết đi trên tay tôi lúc nào không hay.

Tôi ngồi nhìn khung cảnh đang chạy dài bên ngoài cửa kính xe khách, tôi đang dần dần đi xa khỏi ngôi nhà hay đúng hơn là địa ngục tuổi thơ của tôi. Miên man suy nghĩ về những dự định sắp tới, tưởng tượng về thành phố và nơi chúng tôi sẽ sống, tôi thật sự hi vọng sẽ có cơ may nào đó thay đổi cuộc đời tôi.

Căn nhà mái ngói lụp sụp, người cha vô dụng nát rượu tôi muốn tránh xa tất cả với hi vọng về những điều tốt đẹp và mới mẻ hơn sẽ đến. Hi vọng tôi có thể để em tôi ăn học tới nơi tới chốn. Nhìn cuộc đời của chúng tôi thay đổi.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên.



Là Hoàng Quân gọi đến, tôi nhanh chóng bắt máy: “Tao nghe, tao và Thanh Hà lên xe rồi lát gần đến tao sẽ gọi mày.”

“Mày ổn không?”

Trước câu hỏi của nó, tôi đột nhiên im bặt vì không biết nên trả lời thế nào. Thực sự lúc nào trong lòng tôi muốn òa khóc thật to. Dù tôi có mạnh mẽ thế nào thì đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi nơi quen thuộc gắn bó cả tuổi thơ để đến một thành phố mới. Trong lòng tôi đang run sợ, tôi vừa háo hức vừa run sợ những điều mới mở sẽ đến. Tôi vẫn cố chấn tĩnh và nói với nó rằng tôi ổn. Nó rặn dò chúng tôi đến nơi thì không đi linh tinh, cẩn thận móc túi rồi cúp máy.

Tôi lại thở dài một hơi rồi thiếp đi một chút, tất cả những gì vừa xảy ra thật sự khiến tôi mệt mỏi.

Lúc tỉnh dậy đã đến bến xe. Tôi lay Thanh Hà tỉnh rồi theo lời dặn dò của Thanh Quân đứng yên ở gần quầy bán vé của bến xe khách ôm khư khư bọc quần áo và nắm chặt tay Thanh Hà. Thi thoảng có vài ông chú xe ôm đến hỏi thăm chị em tôi muốn đi đâu.

Tôi run sợ chỉ dám lắc đầu không dám mở miệng nói một câu nào. Cả hai chúng tôi dùng đôi mắt mở to nhìn khung cảnh bến xe. Người qua lại tấp nập còn có những tòa nhà cao tầng đang được thi công. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được nhìn thấy một tòa cao và nhiều tầng đến thế.

Đang mải mê ngắm nghía xung quanh thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thanh An.”

Tôi giật mình quay đầu, là nó nửa năm không gặp chỉ nghe giọng nó giờ nhìn thấy bản chính của nó ở ngoài đời trong lòng cảm thấy hơi lạ lẫm. Sau vài giây định thần tôi vẫn vui vẻ lao về phía nó. Nó ôm tôi thật chặt, lạ kỳ sao cái ôm này tôi có cảm giác khác lạ. Khác với những cái ôm trước đây mà nó từng ôm tôi.

Hơi thở ấm áp của nó đang phả vào mặt tôi, ngực nó vững trãi khiến trái tim nhỏ bé đang run sợ của tôi đột nhiên thổn thức.

Ngay lúc này, tôi thật sự muốn òa khóc trong lòng nó. Nó kéo tôi ra rồi hỏi: “Có mệt không? Giờ tao đưa hai chị em mày đi ăn rồi về phòng trọ của tao.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nó rồi gật đầu. Có lẽ nó nhìn thấy khóe mắt đang ướt của tôi, nên chỉ mỉm cười. Vẫy Thanh Hà lại rồi dắt chị em tôi và một quán ăn ở gần bến xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Ngày Ấy Mình Nói "yêu"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook