Chương 376: Ấn ký!!!
Nhĩ Căn
22/07/2016
Vạn Long gào thét từ trong đầm nước treo ngược này
mạnh mẽ lao ra, thanh âm rung trời truyền vang tám hướng. Dưới tiếng
rống này, tất cả hung thú trên mặt đất đồng loạt phun máu tươi, thất
khiếu trào máu, rồi cứng rắn bị chấn chết toàn bộ.
Còn về phần những tu sĩ kia cũng phun ra máu tươi, thân thể uể oải, tâm thần sôi trào, khí huyết bị áp chế, còn tu vi thì gần như sụp đổ.
Hắc y tu sĩ giữa không trung cũng biến đổi sắc mặt, lộ ra một vẻ âm trầm đồng thời nâng tay phải lên điểm ra phía trước một chỉ.
“Quả thật là ngoài dự kiến của lão phu, vậy mà có thể mở ra được hai đời truyền thừa. Nhưng nếu chỉ có vậy thì vẫn còn chưa đủ!”
“Nhất sinh nhất diệt, tam thế Hoàng tuyền. Nhất hoa nhất quả, tam giới khai nhãn!” Tay phải hắc y tu sĩ lúc này như hóa thành tàn ảnh mà biến ảo ra từng đạo ấn quyết. Trước người y đột nhiên hiện ra một khối cầu màu đen, rồi khối cầu này như hấp thu hết thảy hào quang xung quanh, tự mình mở rộng lên trở thành một mặt trời màu đen như đang thiêu đốt mà lao thẳng về phía trước.
Vừa mới tới gần vạn long thì mặt trời đen này ầm ầm nổ tung, xé rách hư vô, ầm vang đại địa, rồi trở thành một hắc động như muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Ngay khi hắc động vừa xuất hiện, vạn long gào rú đầy thê lương, thiên địa ầm ầm, mặt đất rung chuyển, rồi thân thể của bọn chúng như không còn khống chế được nữa mà dần bị Hắc động này cắn xé từng chút từng chút một.
“Nếu thật sự là bản thân Ngũ đại Ti Long của Hàn Tuyết gia tộc, lão phu lập tức xoay người rời đi. Nhưng hôm nay chẳng qua chỉ là một ấn kí truyền thừa mà thôi, không thể cản được bước lão phu.” Hắc y tu sĩ nhàn nhạt nói, tay áo hất lên. Lúc trước thành trì này được Phong bạo đẩy ra khỏi hố đen, lúc này lại nổ vang thêm lần nữa như muốn tiếp tục rơi xuống.
Bốn phía xung quanh Mạnh Hạo cũng chỉ còn sót lại mấy trăm người với sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ tuyệt vọng. Loại chiến tranh tới trình độ như vậy, bọn hắn không có tư cách tham dự vào được, cũng như một chiếc là rách lạc trong cơn gió lốc, không cách nào tự chủ được cả.
Bên dưới Vạn Long đầm, Mạnh Hạo đang gắng gượng đến nổi gân xanh đầy người, khuôn mặt đầy dữ tợn. Nỗi thống khổ lịch liệt đến mức không cách nào hình dung, tựa như từng cơn thủy triều đang dồn dập nhấn chìm lấy hắn, khiến rất nhiều lần hắn gần như chìm sâu vào hôn mê nhưng vẫn gắt gao cắn răng đầy kiên trì mà gắng gượng.
“Không được hôn mê, tạo hóa Hàn Tuyết gia tộc ta, thu được một đời là Kiêu tử, hai đời là Kiệt xuất, thu được ba đời là Thiên kiêu, còn thu được bốn đời trở lên thì coi như hiếm thấy!
Mỗi một đời đều do người cường đại nhất, huy hoàng nhất Hàn Tuyết gia tộc ta lạc ấn. Mỗi một lạc ấn truyền thừa sẽ dung nhập vào trong hồn của người, bầu bạn với ngươi, lạc ấn trong thế giới của ngươi.
Ngươi thu được thêm một đời thì sẽ lạc ấn nhiều hơn một cái. Đến khi ngươi bước vào Trảm Linh thì hết thảy trong chớp mắt đó…tất cả đều được hoàn toàn bộc phát, trợ giúp ngươi, đi cùng ngươi cả đời tu sĩ này, là cái đầu tiên mà ngươi ngộ được, cũng chính là bước ngoặt đầu tiên của ngươi!”
Trong đầu Mạnh Hạo, giọng nói tang thương và đầy suy yếu của Hàn Tuyết Bạo vang lên, như lời di ngôn cuối cùng trước khi chết của lão.
“Kiên trì, chỉ có kiên trì lấy được đời truyền thừa thứ ba thì ngày hôm nay ngươi mới có thể tránh được một kiếp này! Lão phu trợ giúp ngươi nhiều như vậy, hi vọng ngươi có thể thành công, có thể trợ giúp tộc nhân của lão phu vược qua khỏi kiếp nạn này!”
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào rú. Trong tiếng gào rú này, quần áo hắn rách nát, tóc hắn tung bay, hư vô quanh hắn như muốn tan vỡ, toàn bộ thiên địa lúc này chỉ còn vang vọng thanh âm gào rú duy nhất này mà thôi.
Trong tiếng gào rú đó, vạn Long nơi bốn phía, cho dù là đang bị hắc động cắn nuốt hay ở bên ngoài cũng đồng loạt ngửa đầu lên trời, như hướng theo Mạnh Hạo mà gầm thét lên.
Hắc y tu sĩ nhíu mày, đưa tay bấm niệm pháp quyết, hóa chỉ thành chưởng hướng về phía Mạnh Hạo mà nhấn xuống một cái.
“Bụi trở về với bụi, đất trở lại với đất, mất đi thì hãy để cho nó mất đi, còn lưu lại thì khiến nó trở nên vĩnh hằng.” Thanh âm hắc y tu sĩ truyền ra, vạn long bốn phía xung quanh Mạnh Hạo kêu lên thảm thiết, thân thể thuôn dài của chúng nó cũng dần tan vỡ ra, mà Vạn Long đầm trên bầu trời lúc này cũng ầm ầm sụp đổ.
Dường như tất cả đều đúng như lời hắc y tu sĩ này nói, đến đây đã kết thúc rồi.
Nhưng trong tích tắc này, toàn thân Mạnh Hạo run lên bần bật, hai mắt hắn đỏ ngầu lúc này cũng chợt biến thành trắng dã.
Khi hai mắt hắn chuyển sang màu trắng thì sắc mặt hắc y tu sĩ đại biến lần thứ hai, vẻ mặt lộ ra không cách nào tin nổi.
“Không thể nào như vậy được!”
Ngay khi tâm thần của hắc y tu sĩ này còn đang chấn động thì trong đầu Mạnh Hạo lại truyền đến giọng nói thứ ba, vẫn đầy tang thương mang theo năm tháng cổ xưa, vang vọng khắp toàn bộ thế giới tâm thần của Mạnh Hạo.
“Lão phu đệ tứ đại lão tổ của Hàn Tuyết gia tộc, Hoàng Tuyền Hàn Tuyết Thương…nhìn mặt đất xơ xác hoang tàn mà thức tỉnh, nhìn hài cốt cây cối mà minh ngộ, tự nghĩ ra Sinh linh tịch, buông bỏ thân thể trở thành Linh Đạo, chém xuống đệ nhất đao!
Ta là Hàn Tuyết Thương, đệ tứ Đại Ti Long Hàn Tuyết gia tộc!” Thanh âm vang lên, trên người Mạnh Hạo cũng xuất hiện một cỗ tử khí chưa từng có từ trước tới nay. Tử khí nồng đậm trong chớp mắt đã khuếch tán khắp thiên địa, quét ngang tám hướng, khiến bầu trời chuyển thành một màu xám, đại địa cũng trở thành màu xám. Toàn bộ mảnh thế giới này trong tích tắc này đã biến thành một màu xám.
Trong chớp mắt, trên bầu trời màu xám truyền ra vô số tiếng gào rú. Mỗi một tiếng gào rú lại hóa thành một hồn ảnh đầy vẻ cổ xưa, thế nhưng vẫn lộ ra đầy vẻ oán hận và điên cuồng truyền khắp bầu trời.
Đám hung thú đã tử vong lúc nãy dưới mặt đất lúc này đều đang run rẩy đứng dậy, ánh mắt chỉ lóe lên ánh sáng xám mà ngửa mặt lên trời rống to. Mặt đất rung chuyển, tất cả hài cốt đều lần lượt đứng dậy, những tu sĩ vừa tử vong lúc nãy cũng đứng dậy, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng xám.
Trong tiếng ầm vang của bầu trời phía xa, một con Cốt long cực lớn gào thét xuất hiện. Mặt đất cũng chợt chấn động, rồi môt con Xà Cốt phá tan mặt đất mà ầm ầm hiện ra.
Toàn bộ thế giới này như trở thành một thế giới tử vong. Trong thời khắc này, sau lưng Mạnh Hạo lại xuất hiện một con sông màu vàng từ hư vô mà đến, khi nó đến gần thì có thể nhìn thấy bên trong nước sông là vô số oan hồn, mà đúng ra thì chính bọn chúng…đã hợp lại thành nước sông màu vàng này.
Đây không phải Hoàng Hà, mà là Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền kinh thiên, rung chuyển vạn thế.
Mà trên dòng Hoàng tuyền, một ngọn bảo tháp trôi nổi phía trên. Tháp này có mười tám tầng, vừa đúng với mười tám tầng địa ngục!
Toàn thân Mạnh Hạo bao trùm bởi Tử khí tái xám, khuôn mặt của hắn cũng tái xám, trên người nồng đậm Tử khí. Hắn từ từ khép hai mắt lại, trong chớp mắt, rồi đột ngột mở ra!
Hai mắt hắn vừa đóng mở lại, sấm sét thiên địa nổ vang ngập trời. Hai mắt lúc hắn mở ra, đã tràn ngập một màu xám.
"Hoàng Tuyền Đại Ti Long!!!" Tất cả tu sĩ cấp thấp trên mặt đất đều tái nhợt mặt mày, thần sắc mờ mịt tựa như đã mất đi thần trí, thân thể bọn hắn cũng cứng ngắc, sinh cơ đang bị phai mờ đi.
Đám tu sĩ Tây Mạc cũng tương tự vậy, chỉ có hai lão giả Nguyên Anh kia là đang run rẩy cả người nhìn qua Mạnh Hạo đầy quỷ dị giữa không trung. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi vượt trội so với khi nhìn thấy Phong bạo kinh người lúc trước, vượt qua cả khi chứng kiến Vạn Long đầm xuất hiện.
“Sáu ngàn năm trước, Hoàng Tuyền Đại Ti Long trong truyền thuyết đã dùng lực lượng một người mà nhấc lên một trận mưa máu gió tanh khắp Tây Mạc, nô dịch trăm vạn hung thú tử vong, bồi dưỡng ra được Dị yêu mười một giai!!!
Trong truyền thuyết, trước khi người này vẫn lạc, thì sinh mệnh đã chết trong tay y đã gần như vô hạn!!!”
“Y đã tạo thành vùng đất xương cốt ngày nay, sơn mạch trắng xám ngày nay cũng là do y sáng tạo ra…y…” Trong đầu hai vị lão giả Nguyên Anh này ầm vang lên, vẻ mặt không cách nào tin nổi.’
“Chết tiệt!!!” Hai mắt hắc y tu sĩ giữa không trung lộ ra đầy vẻ ngưng trọng. Ánh mắt Hàn Tuyết Tung sau lưng y lại đầy điên cuồng, trong lòng dâng lên đố kỵ mãnh liệt. Lòng gã đang gào thét, gầm rống, hết thảy những thứ này chính là phải thuộc về gã đấy!
“Hắn có thể thu được ấn ký truyền thừa đời thứ ba!!! Chỉ với tu vi Kết Đan mà lại có tiềm lực như vậy, ngày nay hiếm thấy…chẳng qua nếu chỉ như thế thì vẫn là chưa đủ!” Sắc mặt hắc y tu sĩ ngưng trọng, hai tay đưa lên cùng bấm niệm pháp quyết, mãnh liệt hướng về phía bầu trời mà vung lên.
“Đạo của ta, minh ngộ ra trong đêm tối, nghịch chuyển Càn khôn, trảm xuống đệ nhất đao chính là Ban ngày của ta!” Ánh sáng âm u lóe lên trong mắt hắc y tu sĩ, tay phải y đột nhiên nâng lên chỉ về phía bầu trời. Một đạo lôi đình chợt xuất hiện trên bầu trời, tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt vang khắp tám hướng, rồi đạo lôi đình này rơi xuống bàn tay phải của y.
Sét này, là hắc sắc lôi!
Đạo lôi đình này bị hắc y tu sĩ nắm trong tay chợt hóa thành Lôi Nhận vặn vẹo nối liền trời với đất. Lôi Nhận theo tay phải của hắc y tu sĩ ném về phía trước như muốn đánh mở thông suốt cả mảnh bầu trời trắng xám này, mạnh mẽ một trảm chém xuống!
Thiên địa kinh biến, Lôi nhận cực lớn này ầm ầm nổ vang, kéo lê một đường trên bầu trời tạo thành một khe rãnh kinh người. Một nhát chém thẳng xuống như muốn đem hết thảy tồn tại bên trong cái thế giới màu xám này, cứng rắn trảm diệt.
Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, con đau dồn dập mãnh liệt. Ngay khi Lôi Nhận kia rơi xuống, hai tay hắn vô thức nâng lên, hướng về phía trước mà đẩy mạnh một cái. Dưới cái đẩy này, toàn bộ sinh mệnh tử vong bốn phía đồng loạt bay lên, đột ngột hình thành nên một khối Cốt cầu thật lớn trên không trung!
Trong chớp mắt, toàn bộ khí tức trắng xám bốn phía quanh đây đều hướng thẳng tới Cốt cầu mà đi. Rồi khối cầu này hoàn toàn biến thành màu xám, tản ra một lực lượng đầy khủng bố phóng thẳng đến Lôi nhận.
Tiếng nổ vang lên dữ dội, ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ các tu sĩ khác trực tiếp ầm ầm bị chấn choáng váng, có không ít người bị nổ bung thân thể diệt vong.
Trong tiếng nổ ầm vang đó, Cốt cầu cũng run rẩy mãnh liệt, không cách nào chống cự được Lôi nhận mà bị cứng rắn bổ ra, chia năm xẻ bảy mà tan vỡ.
Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, cả người rơi thẳng từ trên không trung xuống đất. Hố đen dưới Thánh Tuyết Thành lại xuất hiện lần nữa, thành trì bị sụp đổ kia cũng bắt đầu tan nát ra. Mạnh Hạo cười thảm, truyền thừa tới đời thứ ba đã là cực hạn của hắn. Mà cho dù có thành công hơn nữa, cũng không cách nào có thể chiến thắng một cường giả Trảm Linh chính thức cả.
Giữa không trung, hắc y tu sĩ thở ra một hơi, khóe miệng y tràn ra một dòng máu tươi. Y nâng đầu nhìn Mạnh Hạo đang dần rơi xuống, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng kì dị.
“Không hổ là Lục đại ấn kí của Hàn Tuyết nhất tộc. Nếu như ta đoạt được thì hẳn có thể chém xuống chính mình Đệ Tam đao…triệt để đạt tới Trảm Linh đại viên mãn.” Ánh mắt hắc y tu sĩ lộ ra đầy vẻ cố chấp. Ngay khi y nâng tay phải lên định chộp lấy Mạnh Hạo, thì sắc mặt y cũng đại biến lần thứ ba.
Kinh biến đột nhiên xuất hiện!!!
Trong lúc thân thể Mạnh Hạo đang rơi xuống đất, trên mu bàn tay phải của hắn đột ngột xuất hiện một cái ấn ký!!!
Còn về phần những tu sĩ kia cũng phun ra máu tươi, thân thể uể oải, tâm thần sôi trào, khí huyết bị áp chế, còn tu vi thì gần như sụp đổ.
Hắc y tu sĩ giữa không trung cũng biến đổi sắc mặt, lộ ra một vẻ âm trầm đồng thời nâng tay phải lên điểm ra phía trước một chỉ.
“Quả thật là ngoài dự kiến của lão phu, vậy mà có thể mở ra được hai đời truyền thừa. Nhưng nếu chỉ có vậy thì vẫn còn chưa đủ!”
“Nhất sinh nhất diệt, tam thế Hoàng tuyền. Nhất hoa nhất quả, tam giới khai nhãn!” Tay phải hắc y tu sĩ lúc này như hóa thành tàn ảnh mà biến ảo ra từng đạo ấn quyết. Trước người y đột nhiên hiện ra một khối cầu màu đen, rồi khối cầu này như hấp thu hết thảy hào quang xung quanh, tự mình mở rộng lên trở thành một mặt trời màu đen như đang thiêu đốt mà lao thẳng về phía trước.
Vừa mới tới gần vạn long thì mặt trời đen này ầm ầm nổ tung, xé rách hư vô, ầm vang đại địa, rồi trở thành một hắc động như muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Ngay khi hắc động vừa xuất hiện, vạn long gào rú đầy thê lương, thiên địa ầm ầm, mặt đất rung chuyển, rồi thân thể của bọn chúng như không còn khống chế được nữa mà dần bị Hắc động này cắn xé từng chút từng chút một.
“Nếu thật sự là bản thân Ngũ đại Ti Long của Hàn Tuyết gia tộc, lão phu lập tức xoay người rời đi. Nhưng hôm nay chẳng qua chỉ là một ấn kí truyền thừa mà thôi, không thể cản được bước lão phu.” Hắc y tu sĩ nhàn nhạt nói, tay áo hất lên. Lúc trước thành trì này được Phong bạo đẩy ra khỏi hố đen, lúc này lại nổ vang thêm lần nữa như muốn tiếp tục rơi xuống.
Bốn phía xung quanh Mạnh Hạo cũng chỉ còn sót lại mấy trăm người với sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ tuyệt vọng. Loại chiến tranh tới trình độ như vậy, bọn hắn không có tư cách tham dự vào được, cũng như một chiếc là rách lạc trong cơn gió lốc, không cách nào tự chủ được cả.
Bên dưới Vạn Long đầm, Mạnh Hạo đang gắng gượng đến nổi gân xanh đầy người, khuôn mặt đầy dữ tợn. Nỗi thống khổ lịch liệt đến mức không cách nào hình dung, tựa như từng cơn thủy triều đang dồn dập nhấn chìm lấy hắn, khiến rất nhiều lần hắn gần như chìm sâu vào hôn mê nhưng vẫn gắt gao cắn răng đầy kiên trì mà gắng gượng.
“Không được hôn mê, tạo hóa Hàn Tuyết gia tộc ta, thu được một đời là Kiêu tử, hai đời là Kiệt xuất, thu được ba đời là Thiên kiêu, còn thu được bốn đời trở lên thì coi như hiếm thấy!
Mỗi một đời đều do người cường đại nhất, huy hoàng nhất Hàn Tuyết gia tộc ta lạc ấn. Mỗi một lạc ấn truyền thừa sẽ dung nhập vào trong hồn của người, bầu bạn với ngươi, lạc ấn trong thế giới của ngươi.
Ngươi thu được thêm một đời thì sẽ lạc ấn nhiều hơn một cái. Đến khi ngươi bước vào Trảm Linh thì hết thảy trong chớp mắt đó…tất cả đều được hoàn toàn bộc phát, trợ giúp ngươi, đi cùng ngươi cả đời tu sĩ này, là cái đầu tiên mà ngươi ngộ được, cũng chính là bước ngoặt đầu tiên của ngươi!”
Trong đầu Mạnh Hạo, giọng nói tang thương và đầy suy yếu của Hàn Tuyết Bạo vang lên, như lời di ngôn cuối cùng trước khi chết của lão.
“Kiên trì, chỉ có kiên trì lấy được đời truyền thừa thứ ba thì ngày hôm nay ngươi mới có thể tránh được một kiếp này! Lão phu trợ giúp ngươi nhiều như vậy, hi vọng ngươi có thể thành công, có thể trợ giúp tộc nhân của lão phu vược qua khỏi kiếp nạn này!”
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào rú. Trong tiếng gào rú này, quần áo hắn rách nát, tóc hắn tung bay, hư vô quanh hắn như muốn tan vỡ, toàn bộ thiên địa lúc này chỉ còn vang vọng thanh âm gào rú duy nhất này mà thôi.
Trong tiếng gào rú đó, vạn Long nơi bốn phía, cho dù là đang bị hắc động cắn nuốt hay ở bên ngoài cũng đồng loạt ngửa đầu lên trời, như hướng theo Mạnh Hạo mà gầm thét lên.
Hắc y tu sĩ nhíu mày, đưa tay bấm niệm pháp quyết, hóa chỉ thành chưởng hướng về phía Mạnh Hạo mà nhấn xuống một cái.
“Bụi trở về với bụi, đất trở lại với đất, mất đi thì hãy để cho nó mất đi, còn lưu lại thì khiến nó trở nên vĩnh hằng.” Thanh âm hắc y tu sĩ truyền ra, vạn long bốn phía xung quanh Mạnh Hạo kêu lên thảm thiết, thân thể thuôn dài của chúng nó cũng dần tan vỡ ra, mà Vạn Long đầm trên bầu trời lúc này cũng ầm ầm sụp đổ.
Dường như tất cả đều đúng như lời hắc y tu sĩ này nói, đến đây đã kết thúc rồi.
Nhưng trong tích tắc này, toàn thân Mạnh Hạo run lên bần bật, hai mắt hắn đỏ ngầu lúc này cũng chợt biến thành trắng dã.
Khi hai mắt hắn chuyển sang màu trắng thì sắc mặt hắc y tu sĩ đại biến lần thứ hai, vẻ mặt lộ ra không cách nào tin nổi.
“Không thể nào như vậy được!”
Ngay khi tâm thần của hắc y tu sĩ này còn đang chấn động thì trong đầu Mạnh Hạo lại truyền đến giọng nói thứ ba, vẫn đầy tang thương mang theo năm tháng cổ xưa, vang vọng khắp toàn bộ thế giới tâm thần của Mạnh Hạo.
“Lão phu đệ tứ đại lão tổ của Hàn Tuyết gia tộc, Hoàng Tuyền Hàn Tuyết Thương…nhìn mặt đất xơ xác hoang tàn mà thức tỉnh, nhìn hài cốt cây cối mà minh ngộ, tự nghĩ ra Sinh linh tịch, buông bỏ thân thể trở thành Linh Đạo, chém xuống đệ nhất đao!
Ta là Hàn Tuyết Thương, đệ tứ Đại Ti Long Hàn Tuyết gia tộc!” Thanh âm vang lên, trên người Mạnh Hạo cũng xuất hiện một cỗ tử khí chưa từng có từ trước tới nay. Tử khí nồng đậm trong chớp mắt đã khuếch tán khắp thiên địa, quét ngang tám hướng, khiến bầu trời chuyển thành một màu xám, đại địa cũng trở thành màu xám. Toàn bộ mảnh thế giới này trong tích tắc này đã biến thành một màu xám.
Trong chớp mắt, trên bầu trời màu xám truyền ra vô số tiếng gào rú. Mỗi một tiếng gào rú lại hóa thành một hồn ảnh đầy vẻ cổ xưa, thế nhưng vẫn lộ ra đầy vẻ oán hận và điên cuồng truyền khắp bầu trời.
Đám hung thú đã tử vong lúc nãy dưới mặt đất lúc này đều đang run rẩy đứng dậy, ánh mắt chỉ lóe lên ánh sáng xám mà ngửa mặt lên trời rống to. Mặt đất rung chuyển, tất cả hài cốt đều lần lượt đứng dậy, những tu sĩ vừa tử vong lúc nãy cũng đứng dậy, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng xám.
Trong tiếng ầm vang của bầu trời phía xa, một con Cốt long cực lớn gào thét xuất hiện. Mặt đất cũng chợt chấn động, rồi môt con Xà Cốt phá tan mặt đất mà ầm ầm hiện ra.
Toàn bộ thế giới này như trở thành một thế giới tử vong. Trong thời khắc này, sau lưng Mạnh Hạo lại xuất hiện một con sông màu vàng từ hư vô mà đến, khi nó đến gần thì có thể nhìn thấy bên trong nước sông là vô số oan hồn, mà đúng ra thì chính bọn chúng…đã hợp lại thành nước sông màu vàng này.
Đây không phải Hoàng Hà, mà là Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền kinh thiên, rung chuyển vạn thế.
Mà trên dòng Hoàng tuyền, một ngọn bảo tháp trôi nổi phía trên. Tháp này có mười tám tầng, vừa đúng với mười tám tầng địa ngục!
Toàn thân Mạnh Hạo bao trùm bởi Tử khí tái xám, khuôn mặt của hắn cũng tái xám, trên người nồng đậm Tử khí. Hắn từ từ khép hai mắt lại, trong chớp mắt, rồi đột ngột mở ra!
Hai mắt hắn vừa đóng mở lại, sấm sét thiên địa nổ vang ngập trời. Hai mắt lúc hắn mở ra, đã tràn ngập một màu xám.
"Hoàng Tuyền Đại Ti Long!!!" Tất cả tu sĩ cấp thấp trên mặt đất đều tái nhợt mặt mày, thần sắc mờ mịt tựa như đã mất đi thần trí, thân thể bọn hắn cũng cứng ngắc, sinh cơ đang bị phai mờ đi.
Đám tu sĩ Tây Mạc cũng tương tự vậy, chỉ có hai lão giả Nguyên Anh kia là đang run rẩy cả người nhìn qua Mạnh Hạo đầy quỷ dị giữa không trung. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi vượt trội so với khi nhìn thấy Phong bạo kinh người lúc trước, vượt qua cả khi chứng kiến Vạn Long đầm xuất hiện.
“Sáu ngàn năm trước, Hoàng Tuyền Đại Ti Long trong truyền thuyết đã dùng lực lượng một người mà nhấc lên một trận mưa máu gió tanh khắp Tây Mạc, nô dịch trăm vạn hung thú tử vong, bồi dưỡng ra được Dị yêu mười một giai!!!
Trong truyền thuyết, trước khi người này vẫn lạc, thì sinh mệnh đã chết trong tay y đã gần như vô hạn!!!”
“Y đã tạo thành vùng đất xương cốt ngày nay, sơn mạch trắng xám ngày nay cũng là do y sáng tạo ra…y…” Trong đầu hai vị lão giả Nguyên Anh này ầm vang lên, vẻ mặt không cách nào tin nổi.’
“Chết tiệt!!!” Hai mắt hắc y tu sĩ giữa không trung lộ ra đầy vẻ ngưng trọng. Ánh mắt Hàn Tuyết Tung sau lưng y lại đầy điên cuồng, trong lòng dâng lên đố kỵ mãnh liệt. Lòng gã đang gào thét, gầm rống, hết thảy những thứ này chính là phải thuộc về gã đấy!
“Hắn có thể thu được ấn ký truyền thừa đời thứ ba!!! Chỉ với tu vi Kết Đan mà lại có tiềm lực như vậy, ngày nay hiếm thấy…chẳng qua nếu chỉ như thế thì vẫn là chưa đủ!” Sắc mặt hắc y tu sĩ ngưng trọng, hai tay đưa lên cùng bấm niệm pháp quyết, mãnh liệt hướng về phía bầu trời mà vung lên.
“Đạo của ta, minh ngộ ra trong đêm tối, nghịch chuyển Càn khôn, trảm xuống đệ nhất đao chính là Ban ngày của ta!” Ánh sáng âm u lóe lên trong mắt hắc y tu sĩ, tay phải y đột nhiên nâng lên chỉ về phía bầu trời. Một đạo lôi đình chợt xuất hiện trên bầu trời, tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt vang khắp tám hướng, rồi đạo lôi đình này rơi xuống bàn tay phải của y.
Sét này, là hắc sắc lôi!
Đạo lôi đình này bị hắc y tu sĩ nắm trong tay chợt hóa thành Lôi Nhận vặn vẹo nối liền trời với đất. Lôi Nhận theo tay phải của hắc y tu sĩ ném về phía trước như muốn đánh mở thông suốt cả mảnh bầu trời trắng xám này, mạnh mẽ một trảm chém xuống!
Thiên địa kinh biến, Lôi nhận cực lớn này ầm ầm nổ vang, kéo lê một đường trên bầu trời tạo thành một khe rãnh kinh người. Một nhát chém thẳng xuống như muốn đem hết thảy tồn tại bên trong cái thế giới màu xám này, cứng rắn trảm diệt.
Toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, con đau dồn dập mãnh liệt. Ngay khi Lôi Nhận kia rơi xuống, hai tay hắn vô thức nâng lên, hướng về phía trước mà đẩy mạnh một cái. Dưới cái đẩy này, toàn bộ sinh mệnh tử vong bốn phía đồng loạt bay lên, đột ngột hình thành nên một khối Cốt cầu thật lớn trên không trung!
Trong chớp mắt, toàn bộ khí tức trắng xám bốn phía quanh đây đều hướng thẳng tới Cốt cầu mà đi. Rồi khối cầu này hoàn toàn biến thành màu xám, tản ra một lực lượng đầy khủng bố phóng thẳng đến Lôi nhận.
Tiếng nổ vang lên dữ dội, ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ các tu sĩ khác trực tiếp ầm ầm bị chấn choáng váng, có không ít người bị nổ bung thân thể diệt vong.
Trong tiếng nổ ầm vang đó, Cốt cầu cũng run rẩy mãnh liệt, không cách nào chống cự được Lôi nhận mà bị cứng rắn bổ ra, chia năm xẻ bảy mà tan vỡ.
Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, cả người rơi thẳng từ trên không trung xuống đất. Hố đen dưới Thánh Tuyết Thành lại xuất hiện lần nữa, thành trì bị sụp đổ kia cũng bắt đầu tan nát ra. Mạnh Hạo cười thảm, truyền thừa tới đời thứ ba đã là cực hạn của hắn. Mà cho dù có thành công hơn nữa, cũng không cách nào có thể chiến thắng một cường giả Trảm Linh chính thức cả.
Giữa không trung, hắc y tu sĩ thở ra một hơi, khóe miệng y tràn ra một dòng máu tươi. Y nâng đầu nhìn Mạnh Hạo đang dần rơi xuống, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng kì dị.
“Không hổ là Lục đại ấn kí của Hàn Tuyết nhất tộc. Nếu như ta đoạt được thì hẳn có thể chém xuống chính mình Đệ Tam đao…triệt để đạt tới Trảm Linh đại viên mãn.” Ánh mắt hắc y tu sĩ lộ ra đầy vẻ cố chấp. Ngay khi y nâng tay phải lên định chộp lấy Mạnh Hạo, thì sắc mặt y cũng đại biến lần thứ ba.
Kinh biến đột nhiên xuất hiện!!!
Trong lúc thân thể Mạnh Hạo đang rơi xuống đất, trên mu bàn tay phải của hắn đột ngột xuất hiện một cái ấn ký!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.