Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 377: Kỳ Nam!!

Nhĩ Căn

27/07/2016

Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn

Dịch: Ma Đạo Tử

Mạnh Hạo cũng không lạ lẫm gì với ấn kí này. Lúc hắn Trúc Cơ, hay lúc Kết Đan, nó đã từng xuất hiện!

Vị nữ tử Phương gia kia sau khi nhìn thấy ấn kí đó liền biến sắc, đang đánh một quyền về Mạnh Hạo thì lập tức đổi hướng. Tất cả những chuyện này trong nháy mắt hiện ra trong trí óc hắn.

Lúc này... Cái ấn kí đó lại xuất hiện lần nữa!

Cảm giác nóng rực nhanh chóng truyền ra từ mu tay phải, biến thành đau đớn, từ tay phải lan ra toàn thân, khiến cho Mạnh Hạo phải cúi gập người, gào lên một tiếng kinh thiên.

Đồng thời cùng với đau đớn, còn có vô tận sinh cơ phóng ra, nhanh chóng lưu chuyển trong toàn thân, chữa trị thân thể hắn. Không những vậy còn cho hắn một cơ hội để mở ra truyền thừa lần thứ tư.

Đúng lúc này, đầu Mạnh Hạo nổ vang, một thanh âm tang thương bỗng xuất hiện, thanh âm này vô cùng già nua, dường như truyền đến từ vạn năm trước, nó không phải đến từ ấn kí trên tay hắn mà là từ truyền thừa của Hàn Tuyết gia tộc!

"Lão phu Kỳ Nam Ninh, Đại Tư Long đời thứ ba của Hàn Tuyết gia tộc... Truyền thừa Long Đông Chi Hàn của đời thứ hai, ngộ ra tại Kỳ Nam Sơn, trảm đạo tại Long Đông Bình Nguyên.

Đời ta trở về trước, tộc ta là Kỳ Nam, sau đời của ta, đổi tên thành Hàn Tuyết... Tộc nhân của ta phải nhớ lấy, thế có thể suy nhưng tộc không được bị diệt, vùng đất Tây Mạc dù cho đáng tiếc cũng có thể từ bỏ."

Khi thanh âm này vang lên, trong hai con mắt của Mạnh Hạo chợt hiện lên hai ngọn núi!

Hai ngọn núi giống nhau như đúc, núi này có tên gọi là Kỳ Nam. Ngay lúc sơn ảnh đó xuất hiện. Bầu trời vốn lúc nãy đã bị Lôi nhận rách phá một đường dài, lúc này chấn động mãnh liệt rồi nháy mắt đó đã vỡ tan.Một ngọn núi khổng lồ như chiếm trọn lấy bầu trời, chậm rãi hạ xuống.

Ngọn núi này lớn đến mức khó có thể hình dung, khí thế mạnh mẽ, kinh thiên động địa.

Có thể mơ hồ nhìn thấy, có hai chữ Kỳ Nam phát ra ánh sáng chói mắt ở trên núi. Ngọn núi rơi xuống làm cho đại địa chấn động, sau khi bị nghiền nát một vùng đất liền làm nó lún xuống.

Hố trời sụp đổ, toàn bộ lôi nhận nát bấy, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, nơi đó dường như đã trở thành thung lũng. Hai lão giả Nguyên Anh đeo mặt nạ màu bạc của Mặc Thổ đều phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, mặt nạ trên mặt vỡ tan, lộ ra gương mặt già nua. Hai người nhanh chóng lui về sau.

Hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc kia lúc này cũng phun máu, thân thể bị đánh bay ngược về phía sau, đáy lòng rung động khó có thể hình dung.

"Kỳ Nam Ninh... Một trong tam đại cường giả Tây Mạc vạn năm trước, hắn... Hắn lại là người Hàn Tuyết bộ lạc, sao có thể như vậy, vì sao không có bất kỳ điển tịch nào ghi chép điều này!"

"Kỳ Nam Ninh..." Giữa không trung, Hắc y tu sĩ biến sắc, Hàn Tuyết Tung đang đứng dại ra ở đằng sau y cũng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin được, gã không ngờ huyết mạch lão tổ của mình lại chính là Kỳ Nam gia tộc, vạn năm trước danh chấn Tây Mạc!



"Vì sao phải đổi danh tự của gia tộc?" Hàn Tuyết Tung không kịp nghĩ nhiều, hắc y tu sĩ phía trước gã giơ tay phải lên, sát cơ trong mắt lóe lên, còn có chút ngưng trọng, ngay lúc định ra tay thì sắc mặt y lại đại biến lần nữa .

"Chết tiệt, kẻ này rốt cuộc có tư chất gì mà truyền thừa còn chưa chấm dứt..."

Thiên Địa nổ vang. Khi Kỳ Nam cự sơn rơi xuống, thân thể Mạnh Hạo cũng từ từ bay lên, hai mắt bắn ra ánh sáng chói mắt, hắn biết rõ, hiện giờ đây chính là một hồi thiên đại tạo hóa của bản thân.

Những lạc ấn Trảm Linh này từng cái đươc khắc trong lòng, dù rằng ngoại trừ lúc lạc ấn ra thì hắn không thể thi triển, nhưng... Có những lạc ấn này, độ khó khi Mạnh Hạo Trảm Linh trở nên rút ngắn lại vô cùng.

Thậm chí đợi sau khi Trảm Linh, lực lượng hắn có thể bày ra là chưa từng có, bất kể là lạc ấn nào trong đầu hắn đều có thể thuận tay thi triển.

Tạo Hóa đến cỡ này không phải hắn có thể thu lấy, đây là vật mà chỉ có tu sĩ Trảm Linh mới nắm giữ được.

Thế nhưng cơ duyên xảo hợp, nếu tạo hóa này đã rơi vào tay mình vậy mình phải dùng hết sức mà đoạt được nhiều nhất có thể!

"Truyền thừa đời thứ sáu, thứ năm, thứ bốn, thứ ba... Còn chưa đủ, ta muốn đạt được cả truyền thừa đời thứ hai nữa, đã gặp Tạo Hóa như thế này thì tuyệt đối không thể lãng phí, phải để nó trở thành Vô Thượng uy thế cho ta quật khởi sau này!"

"Mặc kệ lạc ấn ở mu bàn tay ta có lai lịch như thế nào, hiện tại sự xuất hiện của nó đã cho ta hi vọng. Các loại điều kiện ta đã có đủ cả, nhất định phải mở ra cực hạn của truyền thừa!

Đời thứ hai là Hàn Tuyết gia tộc cũng được, là Kỳ Nam gia tộc cũng được, truyền thừa đời thứ hai, xuất hiện!!" Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống to, đôi mắt sáng ngời. Giờ khắc này, hắn ở giữa không trung, mái tóc bay lên, khí thế kinh người, toát ra một vẻ đẹp yêu dị khó tả!

Ngay lúc này đầu hắn lại nổ vang lần nữa, thanh âm kia không ngừng vang lên, vượt qua Phong Bạo đời thứ sáu, quét ngang Vạn Long đời thứ năm, lực áp Hoàng Tuyền đời thứ tư, nghiền nát Kỳ Nam đời thứ ba, biến thành một thanh âm vô cùng bá đạo, duy ngã độc tôn.

Thanh âm này dường như đáp lại khát vọng của Mạnh Hạo, khi truyền ra bá đạo đến cực điểm.

"Lão phu Kỳ Nam Thiên, Nhị đại Đại Ti Long của Kỳ Nam gia tộc, truyền thừa lão tổ chi lực, khống chế Thiên Địa Xuân Hạ Thu Đông, lão phu không phải Tiên, khống chế bốn mùa, làm cho Tây Mạc yên lặng, ta là... trời của Tây Mạc!"

Thanh âm này tuy đơn giản, thế nhưng ở trong đầu Mạnh Hạo lại vô cùng bá đạo, bá đạo chi ý trực tiếp từ trên người Mạnh Hạo tràn ra, cải biến mọi thứ xung quanh, ảnh hưởng tới Thiên Địa, làm bên trên Kỳ Nam Sơn xuất hiện môt bầu trời quỷ dị.

Bầu trời này một phương thì Xuân Hoa sáng lạn, một phương thì Hạ Vũ chói chang, một phương thì Thu Sương diệp vũ(lá rơi), một phương thì Long Tuyết hàn hàn(lạnh lẽo)!

Một mảnh trời, bốn phương bốn mùa, ảnh hưởng tới thế giới, cải biến đại địa, chấn động bát phương, làm cho hai lão giả Nguyên Anh của Mặc Thổ Cung kia lại phun ra máu tươi, thân thể lập tức héo rũ, hôn mê.

Lại làm cho hai lão giả Nguyên Anh của Tây Mạc kia thần sắc mờ mịt, cũng không có phát hiện thân thể của bọn họ đã mất đi sinh cơ.

Hàn Tuyết Tung thân thể run rẩy, đầu óc quay cuồng, phun ra máu tươi, thân thể thoáng cái trở nên già nua. Hai mắt hắc y tu sĩ ở phía trước gã, lần đầu tiên phải co rút lại, lộ ra vẻ khủng bố và hoảng sợ.

Hơi thở y có chút dồn dập, thân thể theo bản năng lui lại vài bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời có đủ bốn mùa trên Kỳ Nam Sơn.



"Đây không phải Trảm Linh lạc ấn, đây là... Đây là Vấn Đạo lạc ấn!! Chết tiệt, Hàn Tuyết gia tộc này rõ ràng đã xuất hiện Vấn Đạo cường giả, không thể vậy được, Tây Mạc đại địa, Vấn Đạo cường giả... Kỳ Nam... Kỳ Nam..." sắc mặt hắc y tu sĩ biến đổi liên tục, giờ phút này chính y cũng không nắm chắc có thể thừa nhận được lực lượng lạc ấn nữa.

"Thế nhưng nếu bây giờ không cướp đi truyền thừa vậy nó vĩnh viễn sẽ không thuộc về ta, coi như là ngày sau diệt sát tiểu bối này cũng không thể làm truyền thừa xuất hiện!

Chết tiệt, tên tiểu bối này sao lại khó chơi vậy!!" Ánh mắt hắc y tu sĩ lộ vẻ rối rắm, thậm chí là điên cuồng. Việc này y đã chuẩn bị rất lâu rồi, chính là vì Tạo Hóa truyền thừa này của Hàn Tuyết gia tộc là điều mấu chốt để y Trảm Đạo lần thứ ba. Cho dù đến hôm nay, y vẫn không cam chịu tâm buông bỏ.

"Năm đời, hắn lại mở ra năm đời truyền thừa, chết tiệt, tổng cộng là truyền thừa sáu đời, hắn chẳng lẽ muốn đạt được toàn bộ. Lòng tham của kẻ này thế gian hiếm thấy, người tham lam như vậy nhất định phải chết!

Tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục!!" Đáy lòng hắc y tu sĩ nổ vang, giờ phút này y không có gì khinh thường, thậm chí lúc y còn cho rằng Mạnh Hạo chắc chắn có thể mở ra toàn bộ truyền thừa. Dù cho nội tâm đối với việc này cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại y không thể nào suy nghĩ quá nhiều. Sát cơ trong mắt dày đặc, thân thể nhoáng lên, dùng tu vi Trảm Linh của y đánh thẳng đến Mạnh Hạo.

"Dù là trả giá thật lớn cũng phải ngăn cản!" Ánh mắt hắc y tu sĩ quyết đoán, tốc độ cực nhanh, trong một chớp mắt đã xông đến Tứ Quý Thiên, tới gần Kỳ Nam Sơn.

Áp lực không cách nào hình dung nhanh chóng bao phủ y, làm cho toàn thân tu sĩ hắc y chấn động, có thể dùng mắt thường thấy được thân thể y tiêu tán.

"Phá cho ta!!" Y thét lên một tiếng, thân thể vốn đang tiêu tán liền dừng lại một chút, mượn cơ hội này hắc y tu sĩ cắn răng xông lên, khoảng cách với Mạnh Hạo còn có trăm trượng!

Nhưng trăm trượng này đối với y mà nói cực kỳ gian nan, y biết lúc truyền thừa mở ra tại đây, phương pháp tốt nhất là đợi đối phương không thể thừa nhận truyền thừa rồi tự bạo. Đây là cách thuận lợi nhất, dù có quấy nhiễu thì tốt nhất là làm ở bên ngoài, mà cách thức ngu xuẩn nhất chính là điều mà y đang làm.

Thế nhưng mà y không còn cách nào khác, quấy nhiễu thì không được, nếu đợi cho đối phương tự bạo càng không thể, bởi vì Tạo Hóa này y chỉ có thể tự mình ra tay.

Tiếng nổ vang lên, Mạnh Hạo cũng không thèm nhìn hắc y tu sĩ đang tiến đến, hắn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt lộ ra sự chấp nhất mãnh liệt, hơi thở hắn có chút gấp gáp. Hắn cảm nhận được năm đời truyền thừa đầy mạnh mẽ, thế nhưng bọn họ càng cường đại thì Mạnh Hạo lại càng khát vọng và chờ mong truyền thừa của đời thứ nhất.

"Kỳ Nam gia tộc truyền thừa đời thứ nhất!!" Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào to.

Thanh âm của hắn sau khi rơi vào tai hắc y tu sĩ, làm cho nội tâm y rơi lộp bộp, thầm nghĩ không hay, thấy được sự chấp nhất trong mắt Mạnh Hạo khi hắn ngẩng đầu, hắc y tu sĩ cắn răng một cái, tay phải giơ lên, chỉ một ngón tay về phía Hàn Tuyết Túng sau lưng đang há mồm trợn mắt.

"Dung huyết hóa ý!" Một ngón tay này của hắc y tu sĩ lập tức làm Hàn Tuyết Túng run rẩy, kêu lên thảm thiết, thân thể gã nhanh chóng héo rũ, chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một cái thây khô. Máu tươi trong cơ thể gã chảy ra khỏi cơ thể bay về phía hắc y tu sĩ, vờn quanh y làm tốc độ y tăng mạnh.

Dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến Mạnh Hạo cách đó chỉ trăm trượng, nhưng đối với hắc y tu sĩ, bên dưới uy áp của truyền thừa năm đời, áp lực của y vẫn là cực lớn. Huyết dịch của tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc đang tiêu tán rất nhanh, một khi nó hoàn toàn biến mất, cũng chính là lúc y gặp nguy hiểm.

"Chết cho ta!" Khi khoảng cách giữa hai người còn không tới mười trượng, hắc y tu sĩ giơ tay phải lên, biến ra Lôi Nhận ngập trời đánh về phía Mạnh Hạo.

"Kỳ Nam nhất mạch đến từ Tây Mạc, Đồ Đằng Tây Mạc đến từ Yêu, mà ta... chính là Cửu đại Phong yêu, truyền thừa Kỳ Nam nhất tộc khuất phục cho ta!" Đáy lòng Mạnh Hạo ngay lúc này truyền ra linh thức.

Gần như ngay lập tức, đầu óc hắn nổ oanh, một âm thanh tang thương như hoàn toàn không bị trói buộc vào vận ý của nhân loại nữa bất chợt vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook