Chương 348: Công Đông Lạc Thành
Nhĩ Căn
03/06/2016
" Trận pháp của ngươi thật sự có thể vây khốn Nguyên Anh tu sĩ sao?" Mạnh Hạo đi trong sương mù, mở miệng hỏi.
"Đương nhiên, Nhân Tiên trận của Ngũ Gia độc nhất vô nhị Cửu Sơn Hải, dùng người để bày trận, nhân số hơn nghìn, tuy không giết được Nguyên Anh, nhưng muốn vây khốn thì rất dễ dàng." Anh Vũ dùng cánh vỗ ngực, ngạo nghễ nói, một bộ dáng Ngũ Gia vừa xuất mã, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
"Trận pháp có thể di động không?" Mạnh Hạo dừng chân lại, hai mắt lập loè, nhìn một tu sĩ Kết Đan sơ kì của Đông Lạc gia tộc cách đó không xa, giờ phút này đang điên cuồng công kích về bốn phía, thần sắc hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại thấy được gã. Mạnh Hạo cất bước, thân thể bỗng biến mất, vô thanh vô tức xuất hiện bên người gã, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, sương mù bốn phía lập tức ngưng tụ, trực tiếp bao phủ thân thể tu sĩ kia. Lúc sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đã đi xa, mà vị tu sĩ Đông Lạc gia tộc đã hôn mê, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Đương nhiên có thể di động, chỉ cần để cho người của chúng ta chạy nhanh về phía trước là có thể mang những người bị nhốt trong trận pháp đi." Anh Vũ hất càm lên, ngạo nghễ nói.
Mạnh Hạo gật nhẹ, đi tiếp về phía trước, không lâu sau, hắn thấy được Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, cảnh giác nhìn sương mù bốn phía, đan khí biến ảo quanh người, thời thời khắc khắc lưu ý biến hóa xung quanh. Mạnh Hạo nhìn gã, trầm mặc một lúc, nhoáng một cái, sương mù cuồn cuộn. Thần sắc Đông Lạc Hàn biến đổi, có điều gã chưa kịp có hành động gì, Mạnh Hạo đã vươn tay ra, đặt tay ở phía sau lưng gã. Lực lượng cường đại trực tiếp bỏ qua tu vi của Đông Lạc Hàn, làm gã hôn mê.
Mạnh Hạo đi ra khỏi sương mù, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn, hắn không giết người, chỉ khiến gã hôn mê mà thôi.
Mạnh Hạo quay người, tiếp tục đi về phía trước, phàm là tu sĩ Đông Lạc gia tộc bị hắn gặp phải, đều không có lực chống cự, hôn mê trong trận pháp này. Cũng có một số người vào lúc trận pháp vận chuyển gặp phải những thân ảnh to lớn đang chạy nhanh kia, đều chết thảm.
Ước chừng một nén nhang sau, Mạnh Hạo trong trận pháp thấy được Đông Lạc Linh. Giờ phút này nàng tóc tai bù xù, dung nhan xinh đẹp mang theo tuyệt vọng,cũng có khẩn trương, nàng bị vây ở đây, dù đã dùng tất cả phương pháp có thể nghĩ đến, nhưng cũng không thể thoát ra.
Nàng không nhìn thấy tộc nhân, dường như ở đây ngoại trừ sương mù, cũng chỉ còn có bản thân mình, nhất là khi nhìn thấy những thân ảnh to lớn gào thét chạy qua,tạo lên uy áp, càng làm cho nàng kinh hãi.
Nàng như thế nào cũng không cách nào nghĩ đếnkhông thể nào ngờ được, cái tên làm mình chán ghét kia, lại có trận pháp khủng bố như vậy, nàng không dám tới gần những thân ảnh kia, vì nàng tận mắt thấy không ít tộc nhân có ý đồ giao chiến cùng những thân ảnh này đều bị giẫm đạp đến chết.Thậm chí giờ phút này nàng có thể cảm nhận mùi huyết tinh tràn ngập bốn phía.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đông Lạc Linh, tay phải nâng lên khiến sương mù bốn phía cuồn cuộn cuốn về phía nàng trong nháy mắt đem Đông Lạc Linh bao phủ.Khi Mạnh Hạo đã đi xa, sương mù quanh đó cũng dần dần tản ra, lộ ra Đông Lạc Linh đang hôn mê, không nhúc nhích.
Trong trận pháp, ngoại trừ lão giả Nguyên Anh, hơn bảy mươi tộc nhân khác, Mạnh Hạo đã giải quyết hơn phân nửa, đều mất đi lực chống cự.
Qua nửa nén nhang nữa,Mạnh Hạo lần nữa nâng tay phải lên, đặt tại hậu tâm một tộc nhân Đông lạc gia tộc, tu vi tản ra, người này lập tức phun ra máu tươi, ngã xuống đất, hôn mê.
"Người cuối cùng rồi." Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù, ánh mắt hắn xuyên thấu sương mù, chứng kiến lão giả Nguyên Anh Đông Lạc gia tộc bị khốn trụ kia, đang triển khai thần thông không ngừng oanh kích về bốn phía, đôi khi Thuấn Di, có lẽ lão giả Nguyên Anh phán đoán đây là đường thẳng, có điều trong mắt Mạnh Hạo thì lão đang đi vòng vòng, vòng vòng không ngừng, trốn không thoát khỏi sương mù.
"Di động trận pháp, nếu như Đông Lạc gia tộc đã có ác ý, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học." Mạnh Hạo nói. Anh Vũ trên bả vai hắn lập tức ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gào rú bén nhọn.Lập tức hơn một ngàn người đang bày trận không còn chạy vòng vòng nữa, mà tất cả đều từ từ nhắm hai mắt, như là dung hợp cùng ý thức của Anh Vũ, theo ý niệm của Anh Vũ, cải biến phương hướng thẳng đến Đông Lạc thành.
Từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy vốn là biển sương mù tràn ngập thung lũng, giờ phút này đã chậm rãi di động, ra khỏi thung lũng lan tràn ra xa xa.Biển sương mù rất lớn, phạm vi hơn ngàn trượng, giống như một con Thiên Địa Vụ thú, thôn phệ hết thảy những nơi đi qua. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được những thân ảnh cao lớn bay nhanh, còn có những tiếng gầm nhẹ không ngừng truyền ra.
"Tin Ngũ Gia, được Vĩnh Sinh. . ."
Thanh âm càng lúc càng vang dội, một lúc sau thậm chí có thể nói là kinh Thiên động Địa hấp dẫn sự chú ý tán tu bốn phía Đông Lạc thành. Bắt đàu có người mở to mắt với vẻ bất khả tư nghị nhìn xem biển sương mù đang cuồn cuộn mà đến. Càng lúc càng nhiều người chú ý. Mảnh sương mù này nhìn như di động chậm chạp, nhưng thực ra là cực nhanh. Bọn họ bay lên, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình, hô hấp dồn dập.
Ngàn dặm bên ngoài Đông Lạc Thành, biển sương mù vạn trượng di động đến, không ngừng tiếp cận tòa thành. Mọi người phần lớn đều không biết được biển sương mù là cái gì, thế nhưng thanh âm từ trong đó lại truyền khắp bát phương, làm cho người nghe kinh hãi
"Đây là cái gì?"
"Đám sương mù thật lớn, ta thấy có người đang chạy trong đó. . ."
"Không đúng, bên trong tuy có người, nhưng mà mỗi kẻ đều to lớn vô cùng, cao hơn mười trượng, đám sương mù này rút cuộc là gì?" Giữa không trung, mấy trăm tu sĩ bàn luận, bọn họ đều là tán tu, giờ phút này đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi lui về sau, sợ bị sương mù bao phủ.
Biển sương mù di động khoảng cách với Đông Lạc thành càng lúc càng gần, ngàn dặm, tám trăm dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm. . .
Sương mù ngập trời, trong lúc di động phát ra tiếng nổ, đại địa chấn động, khiến cho bụi đất tung bay, một cỗ khổng lồ uy áp, càng là khuếch tán ra, khiến cho giữa không trung mấy trăm tu sĩ, lần nữa vội vàng lui ra phía sau.
Giờ phút này Đông Lạc thành đã trở thành một mảnh kinh hoảng, bên trong thành trừ Đông Lạc gia ra, những tán tu khác vốn không nhiều, hôm nay nhìn một màn này xong, cả đám đều kinh hãi.
Bọn hắn không biết biển sương mù này là cái gì, nhưng họ đều nhìn ra, Đông Lạc thành là vị trí biển sương mù phải đi qua, dựa theo tốc độ di chuyển của nó, sợ là không một nén nhang, sương mù liền sẽ trực tiếp đâm vào Đông Lạc thành.
"Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là người Mặc Thổ cung đến sao!"
"Chết tiệt sao lại nhanh như vậy. Nhưng đây là thủ đoạn gì, mảng sương mù lớn như vậy, nhìn đã thấy kinh hãi. . ." Bên trong Đông Lạc thành, do sương mù tiếp cận, mọi người đã bối rối, bắt đầu có người âm thầm lui ra, muốn rời khỏi thành trì.
Mà trong khu vực tầng thứ hai của Đông Lạc thành,tộc nhân Đông Lạc gia tộc hầu như đều ở chỗ này. Khoảng hơn năm trăm người, sắc mặt cả đám đều khó coi, phía trước bọn họ, có hai lão giả sắc mặt âm trầm.
Hai lão giả chính là hai trong ba Nguyên Anh tu sĩ của Đông Lạc gia tộc, bên cạnh bọn họ là Đông Lạc gia tộc tộc trưởng, giờ phút này cau mày lo nghĩ.
Giữa không trung Đông Lạc gia tộc, ba con xích tước bất an bay quanh, đôi khi phát ra âm thanh thê lương, nhìn về biển sương mù càng ngày càng gần.
Bầu không khí đầy áp lực bao phủ toàn bộ Đông Lạc Thành.
"Đã điều tra rõ tất cả mọi người Tam trưởng lão mang theo, đều tại mất tích trong Kim Quang giáo. . . Sau khi bọn hắn mất tích, Kim Quang Giáo cũng trở nên trống không. . . Mà mảnh sương mù quỷ dị này chính là từ xuất hiện Kim Quang Giáo. Mục tiêu rõ ràng là nhắm vào chỗ chúng ta!"Bên cạnh hai lão giả Nguyên Anh cùng Đông Lạc gia tộc tộc trưởng, một người trung niên nam tử thấp giọng mở miệng.
"Trên đường biển sương mù này tiến đến, ta đã an bài bảy nhóm người từ phương hướng khác tiếp cận để xem xét, nhưng. . ." Trung niên nam tử dừng lại một chút, thần sắc đắng chát, thậm chí là kính sợ, nói tiếp.
"Vô luận tu vi gì, vừa đụng chạm sương mù, đều như bị cắn nuốt, kéo vào trong đó, ngay cả tin tức đều không có."
Đông Lạc gia tộc tộc trưởng thầm than một tiếng, hắn dù là tộc trưởng, nhưng nếu là trái ý kiến với Trưởng lão, cũng chỉ có thể nghe theo. Đối với Kim Quang Giáo, vốn hắn lúc trước muốn giữ thái độ dĩ hòa vi quý, kết minh.
Nhưng ba vị Trưởng lão lại cho rằng, Kim Quang Giáo một đám tán tu, giáo chủ Kim Quang Lão Tổ chẳng qua là Kết Đan tu sĩ, không có tư cách cùng Đông Lạc gia tộc kết minh,chỉ có thể quy thuận, hoặc là bị nô dịch.
Cho nên lúc trước mới có Tam trưởng lão xuất hành.
Nhưng hôm nay, hiển nhiên Kim Quang Giáo phản kích, làm Đông Lạc gia tộc không thể ngờ, Mặc Thổ cung còn chưa tới, mà bọn họ đã gặp phải nguy cơ rồi.
"Đom đóm cũng dám cùng Hạo Nguyệt tranh sáng! Mở đại trận hộ tộc ra, nếu như … Kim Quang giáo đã có trận pháp, như vậy Đông Lạc gia tộc ta, sẽ dùng trận phá trận!" Một trong hai người Nguyên Anh lão giả mở miệng.
Không bao lâu sau, khi biển sương mù còn cách Đông Lạc Thành chừng năm mươi dặm, từng trận lục quang từ bên trong Đông Lạc Thành tràn ra, trong chốc lát đem toàn bộ Đông Lạc Thành bao phủ.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua sương mù nhìn Đông Lạc Thành, lộ ra hàn mang. Liên Hoa Kiếm Trận bay múa trên đầu hắn. Xung quanh hắn, hơn bảy mươi tu sĩ Đông Lạc gia tộc, giờ phút này đều thức tỉnh, có điều mắt bọn họ lại mờ mịt, như đã mất đi thần trí, thân thể của bọn hắn đã bị khống chế. Đã bị Mạnh Hạo dùng Yêu khí Phong Chính điều khiển.
"Phong yêu sư rất ít khi trực tiếp động thủ, ra tay đều là Phong Chính của hắn." Mạnh Hạo thì thào, tay phải vung về phía.
"Đương nhiên, Nhân Tiên trận của Ngũ Gia độc nhất vô nhị Cửu Sơn Hải, dùng người để bày trận, nhân số hơn nghìn, tuy không giết được Nguyên Anh, nhưng muốn vây khốn thì rất dễ dàng." Anh Vũ dùng cánh vỗ ngực, ngạo nghễ nói, một bộ dáng Ngũ Gia vừa xuất mã, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
"Trận pháp có thể di động không?" Mạnh Hạo dừng chân lại, hai mắt lập loè, nhìn một tu sĩ Kết Đan sơ kì của Đông Lạc gia tộc cách đó không xa, giờ phút này đang điên cuồng công kích về bốn phía, thần sắc hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại thấy được gã. Mạnh Hạo cất bước, thân thể bỗng biến mất, vô thanh vô tức xuất hiện bên người gã, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, sương mù bốn phía lập tức ngưng tụ, trực tiếp bao phủ thân thể tu sĩ kia. Lúc sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đã đi xa, mà vị tu sĩ Đông Lạc gia tộc đã hôn mê, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Đương nhiên có thể di động, chỉ cần để cho người của chúng ta chạy nhanh về phía trước là có thể mang những người bị nhốt trong trận pháp đi." Anh Vũ hất càm lên, ngạo nghễ nói.
Mạnh Hạo gật nhẹ, đi tiếp về phía trước, không lâu sau, hắn thấy được Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, cảnh giác nhìn sương mù bốn phía, đan khí biến ảo quanh người, thời thời khắc khắc lưu ý biến hóa xung quanh. Mạnh Hạo nhìn gã, trầm mặc một lúc, nhoáng một cái, sương mù cuồn cuộn. Thần sắc Đông Lạc Hàn biến đổi, có điều gã chưa kịp có hành động gì, Mạnh Hạo đã vươn tay ra, đặt tay ở phía sau lưng gã. Lực lượng cường đại trực tiếp bỏ qua tu vi của Đông Lạc Hàn, làm gã hôn mê.
Mạnh Hạo đi ra khỏi sương mù, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn, hắn không giết người, chỉ khiến gã hôn mê mà thôi.
Mạnh Hạo quay người, tiếp tục đi về phía trước, phàm là tu sĩ Đông Lạc gia tộc bị hắn gặp phải, đều không có lực chống cự, hôn mê trong trận pháp này. Cũng có một số người vào lúc trận pháp vận chuyển gặp phải những thân ảnh to lớn đang chạy nhanh kia, đều chết thảm.
Ước chừng một nén nhang sau, Mạnh Hạo trong trận pháp thấy được Đông Lạc Linh. Giờ phút này nàng tóc tai bù xù, dung nhan xinh đẹp mang theo tuyệt vọng,cũng có khẩn trương, nàng bị vây ở đây, dù đã dùng tất cả phương pháp có thể nghĩ đến, nhưng cũng không thể thoát ra.
Nàng không nhìn thấy tộc nhân, dường như ở đây ngoại trừ sương mù, cũng chỉ còn có bản thân mình, nhất là khi nhìn thấy những thân ảnh to lớn gào thét chạy qua,tạo lên uy áp, càng làm cho nàng kinh hãi.
Nàng như thế nào cũng không cách nào nghĩ đếnkhông thể nào ngờ được, cái tên làm mình chán ghét kia, lại có trận pháp khủng bố như vậy, nàng không dám tới gần những thân ảnh kia, vì nàng tận mắt thấy không ít tộc nhân có ý đồ giao chiến cùng những thân ảnh này đều bị giẫm đạp đến chết.Thậm chí giờ phút này nàng có thể cảm nhận mùi huyết tinh tràn ngập bốn phía.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Đông Lạc Linh, tay phải nâng lên khiến sương mù bốn phía cuồn cuộn cuốn về phía nàng trong nháy mắt đem Đông Lạc Linh bao phủ.Khi Mạnh Hạo đã đi xa, sương mù quanh đó cũng dần dần tản ra, lộ ra Đông Lạc Linh đang hôn mê, không nhúc nhích.
Trong trận pháp, ngoại trừ lão giả Nguyên Anh, hơn bảy mươi tộc nhân khác, Mạnh Hạo đã giải quyết hơn phân nửa, đều mất đi lực chống cự.
Qua nửa nén nhang nữa,Mạnh Hạo lần nữa nâng tay phải lên, đặt tại hậu tâm một tộc nhân Đông lạc gia tộc, tu vi tản ra, người này lập tức phun ra máu tươi, ngã xuống đất, hôn mê.
"Người cuối cùng rồi." Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù, ánh mắt hắn xuyên thấu sương mù, chứng kiến lão giả Nguyên Anh Đông Lạc gia tộc bị khốn trụ kia, đang triển khai thần thông không ngừng oanh kích về bốn phía, đôi khi Thuấn Di, có lẽ lão giả Nguyên Anh phán đoán đây là đường thẳng, có điều trong mắt Mạnh Hạo thì lão đang đi vòng vòng, vòng vòng không ngừng, trốn không thoát khỏi sương mù.
"Di động trận pháp, nếu như Đông Lạc gia tộc đã có ác ý, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học." Mạnh Hạo nói. Anh Vũ trên bả vai hắn lập tức ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gào rú bén nhọn.Lập tức hơn một ngàn người đang bày trận không còn chạy vòng vòng nữa, mà tất cả đều từ từ nhắm hai mắt, như là dung hợp cùng ý thức của Anh Vũ, theo ý niệm của Anh Vũ, cải biến phương hướng thẳng đến Đông Lạc thành.
Từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy vốn là biển sương mù tràn ngập thung lũng, giờ phút này đã chậm rãi di động, ra khỏi thung lũng lan tràn ra xa xa.Biển sương mù rất lớn, phạm vi hơn ngàn trượng, giống như một con Thiên Địa Vụ thú, thôn phệ hết thảy những nơi đi qua. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được những thân ảnh cao lớn bay nhanh, còn có những tiếng gầm nhẹ không ngừng truyền ra.
"Tin Ngũ Gia, được Vĩnh Sinh. . ."
Thanh âm càng lúc càng vang dội, một lúc sau thậm chí có thể nói là kinh Thiên động Địa hấp dẫn sự chú ý tán tu bốn phía Đông Lạc thành. Bắt đàu có người mở to mắt với vẻ bất khả tư nghị nhìn xem biển sương mù đang cuồn cuộn mà đến. Càng lúc càng nhiều người chú ý. Mảnh sương mù này nhìn như di động chậm chạp, nhưng thực ra là cực nhanh. Bọn họ bay lên, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình, hô hấp dồn dập.
Ngàn dặm bên ngoài Đông Lạc Thành, biển sương mù vạn trượng di động đến, không ngừng tiếp cận tòa thành. Mọi người phần lớn đều không biết được biển sương mù là cái gì, thế nhưng thanh âm từ trong đó lại truyền khắp bát phương, làm cho người nghe kinh hãi
"Đây là cái gì?"
"Đám sương mù thật lớn, ta thấy có người đang chạy trong đó. . ."
"Không đúng, bên trong tuy có người, nhưng mà mỗi kẻ đều to lớn vô cùng, cao hơn mười trượng, đám sương mù này rút cuộc là gì?" Giữa không trung, mấy trăm tu sĩ bàn luận, bọn họ đều là tán tu, giờ phút này đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi lui về sau, sợ bị sương mù bao phủ.
Biển sương mù di động khoảng cách với Đông Lạc thành càng lúc càng gần, ngàn dặm, tám trăm dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm. . .
Sương mù ngập trời, trong lúc di động phát ra tiếng nổ, đại địa chấn động, khiến cho bụi đất tung bay, một cỗ khổng lồ uy áp, càng là khuếch tán ra, khiến cho giữa không trung mấy trăm tu sĩ, lần nữa vội vàng lui ra phía sau.
Giờ phút này Đông Lạc thành đã trở thành một mảnh kinh hoảng, bên trong thành trừ Đông Lạc gia ra, những tán tu khác vốn không nhiều, hôm nay nhìn một màn này xong, cả đám đều kinh hãi.
Bọn hắn không biết biển sương mù này là cái gì, nhưng họ đều nhìn ra, Đông Lạc thành là vị trí biển sương mù phải đi qua, dựa theo tốc độ di chuyển của nó, sợ là không một nén nhang, sương mù liền sẽ trực tiếp đâm vào Đông Lạc thành.
"Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là người Mặc Thổ cung đến sao!"
"Chết tiệt sao lại nhanh như vậy. Nhưng đây là thủ đoạn gì, mảng sương mù lớn như vậy, nhìn đã thấy kinh hãi. . ." Bên trong Đông Lạc thành, do sương mù tiếp cận, mọi người đã bối rối, bắt đầu có người âm thầm lui ra, muốn rời khỏi thành trì.
Mà trong khu vực tầng thứ hai của Đông Lạc thành,tộc nhân Đông Lạc gia tộc hầu như đều ở chỗ này. Khoảng hơn năm trăm người, sắc mặt cả đám đều khó coi, phía trước bọn họ, có hai lão giả sắc mặt âm trầm.
Hai lão giả chính là hai trong ba Nguyên Anh tu sĩ của Đông Lạc gia tộc, bên cạnh bọn họ là Đông Lạc gia tộc tộc trưởng, giờ phút này cau mày lo nghĩ.
Giữa không trung Đông Lạc gia tộc, ba con xích tước bất an bay quanh, đôi khi phát ra âm thanh thê lương, nhìn về biển sương mù càng ngày càng gần.
Bầu không khí đầy áp lực bao phủ toàn bộ Đông Lạc Thành.
"Đã điều tra rõ tất cả mọi người Tam trưởng lão mang theo, đều tại mất tích trong Kim Quang giáo. . . Sau khi bọn hắn mất tích, Kim Quang Giáo cũng trở nên trống không. . . Mà mảnh sương mù quỷ dị này chính là từ xuất hiện Kim Quang Giáo. Mục tiêu rõ ràng là nhắm vào chỗ chúng ta!"Bên cạnh hai lão giả Nguyên Anh cùng Đông Lạc gia tộc tộc trưởng, một người trung niên nam tử thấp giọng mở miệng.
"Trên đường biển sương mù này tiến đến, ta đã an bài bảy nhóm người từ phương hướng khác tiếp cận để xem xét, nhưng. . ." Trung niên nam tử dừng lại một chút, thần sắc đắng chát, thậm chí là kính sợ, nói tiếp.
"Vô luận tu vi gì, vừa đụng chạm sương mù, đều như bị cắn nuốt, kéo vào trong đó, ngay cả tin tức đều không có."
Đông Lạc gia tộc tộc trưởng thầm than một tiếng, hắn dù là tộc trưởng, nhưng nếu là trái ý kiến với Trưởng lão, cũng chỉ có thể nghe theo. Đối với Kim Quang Giáo, vốn hắn lúc trước muốn giữ thái độ dĩ hòa vi quý, kết minh.
Nhưng ba vị Trưởng lão lại cho rằng, Kim Quang Giáo một đám tán tu, giáo chủ Kim Quang Lão Tổ chẳng qua là Kết Đan tu sĩ, không có tư cách cùng Đông Lạc gia tộc kết minh,chỉ có thể quy thuận, hoặc là bị nô dịch.
Cho nên lúc trước mới có Tam trưởng lão xuất hành.
Nhưng hôm nay, hiển nhiên Kim Quang Giáo phản kích, làm Đông Lạc gia tộc không thể ngờ, Mặc Thổ cung còn chưa tới, mà bọn họ đã gặp phải nguy cơ rồi.
"Đom đóm cũng dám cùng Hạo Nguyệt tranh sáng! Mở đại trận hộ tộc ra, nếu như … Kim Quang giáo đã có trận pháp, như vậy Đông Lạc gia tộc ta, sẽ dùng trận phá trận!" Một trong hai người Nguyên Anh lão giả mở miệng.
Không bao lâu sau, khi biển sương mù còn cách Đông Lạc Thành chừng năm mươi dặm, từng trận lục quang từ bên trong Đông Lạc Thành tràn ra, trong chốc lát đem toàn bộ Đông Lạc Thành bao phủ.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua sương mù nhìn Đông Lạc Thành, lộ ra hàn mang. Liên Hoa Kiếm Trận bay múa trên đầu hắn. Xung quanh hắn, hơn bảy mươi tu sĩ Đông Lạc gia tộc, giờ phút này đều thức tỉnh, có điều mắt bọn họ lại mờ mịt, như đã mất đi thần trí, thân thể của bọn hắn đã bị khống chế. Đã bị Mạnh Hạo dùng Yêu khí Phong Chính điều khiển.
"Phong yêu sư rất ít khi trực tiếp động thủ, ra tay đều là Phong Chính của hắn." Mạnh Hạo thì thào, tay phải vung về phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.