Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 349: Tuế Nguyệt độc sát!

Nhĩ Căn

03/06/2016

Mấy trăm tán tu giữa không trung đều tản ra nhưng không rời đi, mà ở lại muốn quan sát trận chiến này.

Bọn họ cũng nhìn ra biển sương mù này không phải của Mặc Thổ cung, dù sao những người này đã cư trú lâu dài nơi đây, đều có tìm hiểu của riêng mình, giờ khắc này cũng rõ, biển sương mù này đến từ Kim Quang giáo quật khởi mấy ngày nay. Cả đám tu sĩ ngưng thần quan sát, chỉ một lúc,biển sương mù nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, càng lúc càng gần đại trận phòng hộ Đông Lạc thành.

Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm, năm dặm...

Ngay lúc biển sương mù cùng Đông Lạc thành va chạm,một tiếng nổ mạnh như chấn động mặt đất, rung chuyển bầu trời, cả Đông Lạc thành chấn động mãnh liệt, những cái lá xanh kia đồng thời nổ vang, sương mù cuồn cuộn. Mọi người bốn phía nhìn không chớp mắt, bọn họ nhìn thấy sương mù chậm rãi bao trùm lá xanh, lan tràn ra, bao trùm cả Đông Lạc thành. Bây giờ nhìn lại đã không thấy Đông Lạc thành, có cũng chỉ là một mảnh sương mù dày đặc.

Nếu là người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra, dù biển sương mù này quỷ dị cũng không thể trong thời gian ngắn phá trận pháp phòng hộ Đông Lạc thành, đây đã không còn là chiến đấu giữa tu sĩ với tu sĩ mà là trận pháp đấu trận pháp.

Từ trong đó liên tục truyền ra tiếng nổ vang, cả đám giữa không trung trợn mắt há mồm. Bất ngờ xuất hiện gần nghìn bóng người từ trong sương mù đi ra, mỗi kẻ đều cao hơn mười trượng, toàn thân toả ra khói đen chạy quanh sương mù.

Theo đó, sương mù càng trở nên dày đặc, tiếng nổ vang không ngừng truyền ra.

Mặt trên sương mù hơi gợn lên,chợt xuất hiện một người mặc trường sam màu xanh, mái tóc màu đen không gió tự bay, toàn thân toả ra kim quang, chính là Mạnh Hạo.

"Kim Quang Lão Tổ!!"

"Trận pháp sương mù này quả nhiên là thủ đoạn của Kim Quang giáo, có điều này Kim Quang Lão Tổ chẳng lẽ bị điên rồi, dám lấy Kết Đan tu vi khiêu chiến Đông Lạc gia tộc!"

"Coi như là trận pháp này cường đại, coi như Đông Lạc gia tộc không có Trảm Linh lão tổ, nhưng mà ba trưởng lão Nguyên Anh tọa trấn cũng đủ rồi, không có bất kỳ thế lực phụ cận nào dám trêu chọc bọn họ!"

Cùng lúc đó, Đông Lạc thành có vô số lá xanh bảo hộ, bị vây trong sương mù nhưng vẫn sừng sững không ngã. Trong đó tán tu chỉ có hơn trăm người, bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về bên Đông Lạc gia tộc. Tuy còn có chút căng thẳng, nhưng thấy phòng hộ của Đông Lạc thành, cũng đã yên lòng.

Trong tầng hai, tộc nhân Đông Lạc gia tộc cũng đều thở phào nhẹ nhõm, hai trưởng lão Nguyên Anh trong mắt lộ ra hàn mang, hừ lạnh một tiếng.Trận pháp hộ thành có thể đối kháng sương mù quỷ dị của đối phương, vậy thì Đông Lạc thành liền đứng ở thế bất bại, ngay cả tộc trưởng Đông Lạc gia tộc cũng hạ xuống nội tâm.

"Lão phu muốn xem, trận pháp này đến cùng có chỗ nào khác thường." Một trưởng lão Nguyên Anh, tay phải lấy ra một chiếc thẻ ngọc, bóp nát, cái thẻ phát ra ánh sáng xanh lục, trực tiếp hòa vào ngoại vi những lá xanh kia.

Trong phút chốc,trận pháp phòng hộ bỗng nhiên biến ảo ra mấy trăm con ong độc, mỗi con đều tỏa ra sắc bén chi ý, từ trong trận pháp lao ra. Nhưng ngay sau đó, hơn bảy mươi tộc nhân Đông Lạc gia tộc bị Mạnh Hạo dùng Phong Chính điều khiển, hai mắt bọn họ lập tức tỏa ra u mang đột nhiên lao thẳng đến những con ong độc kia.



"Đáng chết!" Nét mặt vị trưởng lão Nguyên Anh kia biến đổi, thông qua ong độc nhìn thấy chuyện này, tay phải bấm quyết, những con ong độc kia lập tức phân tán, tránh khỏi tộc nhân, đi vào trong sương mù tìm Kim Quang giáo tu sĩ.

Trong sương mù, Anh Vũ gào lên, lập tức đám tu sĩ đang chạy, đồng loạt thay đổi phương hướng, chạy ngược lại. Lập tức sương mù xoay tròn, trở thành vòng xoáy điện quang lưu chuyển,tạp vũ toàn thân Anh Vũ dựng đứng lên, đôi mắt trở nên cuồng nhiệt, toàn lực thôi động trận pháp, nó muốn phá trận pháp phòng hộ này.

"Ngũ gia lúc trước đã phát thệ muốn chơi cái thành này, hãy chờ, Ngũ gia đến rồi!" Anh Vũ rít gào, vận chuyển trận pháp, hơn ngàn người ở trong trận pháp gào thét, dẫm đạp lên trận pháp phòng hộ Đông Lạc thành, làm cho tòa thành nổ vang, lá xanh không ngừng chấn động.

Trong lúc đó,Mạnh Hạo ở trên biển sương mù cúi đầu nhìn xuống phía dưới.Tay phải hắn giơ lên, bấm quyết chỉ tay đại địa.

"Phong chính!" Vừa nói xong, lập tức thiên địa trước mắt Mạnh Hạo như trùng điệp, từng tia khí tức từ bốn phương tám hướng gào thét mà đến, ngưng tụ xung qu Mạnh Hạo, theo hướng chỉ của Mạnh Hạo, những yêu khí này tụ tập lại thành những sợi dài phóng thẳng đến sương mù, đánh vào Đông Lạc thành.

Tiếng nổ vang vang vọng, đất rung núi chuyển, tay phải Mạnh Hạo liên tục bấm quyết, yêu khí đến liên tục không ngừng hòa vào trong sương mù, đâm vào tòa thành. Những tán tu kia đều hãi hùng khiếp vía, bọn họ đột nhiên cảm thấy, Kim Quang Lão Tổ này không thể coi thường.

" Một Kim Quang giáo nho nhỏ, chỉ có Kết Đan tiểu bối, ỷ vào vụ trận kỳ dị cũng dám tấn công Đông Lạc gia tộc ta!" Một tiếng hừ lạnh khinh bỉ từ trong Đông Lạc thành truyền ra, chấn động hư vô, vang vọng bát phương.

"Không biết trời cao đất rộng!" Lại một tiếng nói già nua truyền ra, lá xanh phòng hộ Đông Lạc thành đột nhiên bùng nổ ra lục quang kinh thiên động địa, trong tia sáng này có từng mảng lá xanh biến ảo ra, xoay tròn về bốn phía, vụ trận chấn động những bóng người đang chạy bên trong có dấu hiệu tan rã.

Anh Vũ hét lên một tiếng, lập tức vụ trận lần thứ hai gợn lên, tiếng nổ vang phát ra, cùng Đông Lạc thành phòng hộ va chạm.

"Trận pháp Đông Lạc thành ta sừng sững nhiều năm, chưa từng bị phá. Dù là Mặc Thổ cung muốn phá cũng phải tiêu hao một cái giá rất lớn, càng không nói một cái Kim Quang giáo nho nhỏ."

"Vụ trận của ngươi tuy kì dị nhưng có thể kiên trì bao lâu? Đợi đến lúc đó, lão phu sẽ đích thân lột da ngươi ra treo ở bên ngoài thành để làm kỉ niệm." Lão giả ngạo nghễ nói vọng ra. Mấy trăm tu sĩ bên ngoài xem náo nhiệt, đều cảm thấy tâm thần chấn động.

Mạnh Hạo hàn quang lóe lên trong mắt, hắn sở dĩ quyết định lấy trận pháp vây nhốt Đông Lạc thành, trực tiếp khai chiến cùng Đông Lạc gia tộc, bởi vì hắn biết rõ bây giờ là thời điểm Mặc Thổ chiến loạn, Đông Lạc gia tộc chống đỡ không nổi.

Mục đích của hắn là cảnh cáo, nói cho Đông Lạc gia tộc, đừng trêu chọc hắn, đường ai nấy đi, vì vậy trước đó hắn đả thương rất ít người, dù sao mọi chuyện không phải lúc nào cũng cần giết chóc để giải quyết.

Nhưng hôm nay xem ra, Đông Lạc gia tộc kiêu ngạo, không những vậy càng ngày càng ương ngạnh. Mạnh Hạo cười gằn.



"Mạnh mỗ đã rõ." Mạnh Hạo mở miệng, tay phải từ bên trong túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược màu đen,nó vừa xuất hiện, liền lan ra u mang,làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Đây là độc đan của Mạnh Hạo, trong những loại hắn luyện chế, loại này có uy lực rất mạnh. Hắn phất tay, độc đan tan thành tro, hòa vào trong sương mù, đều rơi lên lá xanh phòng hộ Đông Lạc thành. Theo đó, mắt trần có thể thấy những cái lá xanh kia co rút lại, xuất hiện dấu hiệu ăn mòn, phát ra tiếng xì xì.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo lần thứ hai lấy ra một viên đan dược,lại bóp nát thành bột, rơi vào trên trận pháp phòng hộ Đông Lạc thành, lập tức biến thành một u sắc hỏa hải, cảm giác rất quỷ dị, xuyên qua sương mù, bay thẳng đến Đông Lạc thành. Ngay sau đó, Mạnh Hạo lấy ra viên thứ ba, thứ tư cho đến viên thứ năm, sau khi trở thành mảnh vỡ, hóa thành ba loại kịch độc khác biệt, cùng với trước dung hợp cùng hai loại độc trước, trở thành ngũ sắc kịch độc, rơi vào đại địa.

Loại kịch độc này là Mạnh Hạo tự tay luyện chế, lấy trình độ đan đạo của hắn luyện ra độc đan, tuy không biết có tác dụng với Nguyên Anh lão quái, có điều dưới Nguyên Anh, ngoại trừ Mạnh Hạo ra người khác khó giải.

Sương mù, trở thành khói độc!

Một tiếng xì xì lớn truyền ra, khói độc chấn động, làm Đông Lạc thành trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, tất cả ngẩng đầu nhìn phòng hộ phía trên, sắc mặt biến hóa. Tộc nhân Đông Lạc gia tộc vẻ mặt càng khó coi, dù là cái kia hai trưởng lão Nguyên Anh giờ khắc này cũng hoảng sợ.

"Người này am hiểu dùng độc!!"

"Chết tiệt, tin tức trọng yếu như vậy vì sao chưa có ai tra được!"

"Tu sĩ dùng độc, đơn độc đấu pháp thì tầm thường, nhưng nếu là đại chiến thì có thể đưa đến tác dụng phân thắng bại!"

So với Đông Lạc gia tộc chấn động, mấy trăm tán tu kia giờ khắc này cũng đều trợn mắt há mồm,hô hấp dồn dập, lộ ra vẻ kiêng kị nhìn về Mạnh Hạo.

"Độc, chỉ là một thôi." Hàn quang trong mắt hắn càng sắc bén, tay phải vung lên, lập tức Liên Hoa Kiếm Trận bay thẳng đến sương mù, nhanh chóng xoay tròn bên trong sương mù, tỏa ra từng trận Tuế Nguyệt chi lực, hóa thành sóng gợn khuếch tán ra bên ngoài. Mỗi thanh kiếm đều có tuế Nguyệt chi lực, mười thanh kiếm cộng lại là hơn mười giáp, trong nháy mắt tản ra.

Nếu độc lúc trước là một hồi phá hoại kịch liệt, như vậy bây giờ Tuế Nguyệt lực lượng thậm chí là một hồi gột rửa còn đáng sợ hơn. Uy lực vủa vụ trận đã khó có thể hình dung, nó có kịch độc, Tuế Nguyệt lực lượng, tác dụng vây khốn, còn có uy thế. Tất cả những thứ này làm cho trận pháp này trong nháy mắt có uy lực vô cùng. Những tu sĩ ở bên ngoài kia, có hai ba người tương đối gần tận mắt nhìn thấy sau khi những sóng gợn kia khuếch tán, phàm là cỏ dại bị chúng chạm phải toàn bộ đều khô héo, ngay cả bùn đất cũng đều xuất hiện dấu hiệu mục nát, thậm chí hư vô cũng trở nên nhăn nheo. Mà mấy tên tán tu đó không kịp lui ra liền bị sóng gợn đụng phải, sắc mặt đại biến, dùng hết thảy thủ đoạn bỏ chạy của mình, mới có thể chạy ra, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã từ trung niên biến thành ông lão, thậm chí một kẻ đã mơ hồ toát ra tử khí.

Tình cảnh này lập tức khiến mọi người quanh đó hô hấp dồn dập, trợn mắt há mồm, tất cả không chậm trễ chút nào, nhanh chóng lùi về sau, sợ bị sóng gợn kia đụng vào.

"Đây là pháp thuật gì!!"

"Tuế Nguyệt, đó là Tuế Nguyệt, là sức mạnh thời gian, thần thông khủng bố có thể khiến một người trong chớp mắt từ thanh niên biến thành ông lão!"

"Kim Quang Lão Tổ, hắn không ngờ cường hãn đến như vậy... Chẳng trách hắn dám trêu chọc Đông Lạc gia tộc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook