Chương 221: Đan đạo nhân vật mới
Nhĩ Căn
03/06/2016
Hai tháng trôi qua…
Trong Giáp Nhất cốc, có một con đường nhỏ uốn lượn trải dài vào sâu trong núi. Trên sườn núi có một động phủ. Cửa động phủ bằng đá xanh, bốn phía có mây mù bao phủ. Đứng ở nơi này có thể quan sát hết cả trong cốc. Linh khí ở đây nồng đậm. Trong lòng núi còn có một hỏa mạch bị pháp lực mạnh mẽ dẫn tới.
Nơi đây chính là động phủ mà tông môn ban cho Mạnh Hạo sau khi hắn trở thành đan sư.
Chỉ có đan sư mới được cư trú giữa sườn núi, đây cũng là một trong những sự khác biệt giữa đan sư và dược đồng. Đan sư được hưởng nhiều đãi ngộ từ tông môn hơn, được kêu gọi dược đồng đi theo làm trợ thủ. Có không ít đan phương và dược thảo, đan sư cũng được tông môn cung cấp.
Điều duy nhất một đan sư phải hoàn thành là mỗi tháng, phải nộp về tông môn một lượng đan dược nhất định.
Tuy vậy, nếu muốn có được một ít đan phương và dược thảo hiếm thì lượng đan dược nộp lên tông môn phải nhiều hơn. Tóm lại, cống hiến cho tông môn càng nhiều thì sẽ càng nhận được nhiều ưu đãi từ tông môn.
Sau khi trở thành đan sư, các đan sư có thể trao đổi vật phẩm lẫn nhau. Những việc này cũng nhằm mục đích để cho việc luyện đan của mỗi người thêm thành thục, đan dược luyện ra có phẩm chất cao hơn.
Những ngày này, trong động phủ của Mạnh Hạo thường có âm thanh vang ra rất xa dù đã có cửa đá ngăn cản. Đám dược đồng dưới sơn cốc nghe thấy những không dám thắc mắc, chỉ ngẩng đầu nhìn về động phủ của hắn, vừa thắc mắc vừa mang đầy vẻ hâm mộ.
Hai tháng nay, từ khi trở thành đan sư, những âm thanh như vậy thường xuyên xuất hiện.
Trong động phủ của mình, trên người Mạnh Hạo bám đầy bụi đất. Hắn cười khổ nhìn lò đan đã nổ tung rồi thở dài. Hắn phất tay áo lên, thu hồi những mảnh vỡ của các lò đan bị nổ và cặn thuốc lại, sau đó cau mày ngồi trên bệ đá.
“Việc luyện đan này quả nhiên không đơn giản, nhất là việc điều khiển Địa hỏa. Nếu bị lệch, nhẹ thì đan dược bị hỏng, nặng thì lò đan sẽ nổ tung. Hai tháng nay ta đã bị nổ mất bốn mươi bảy lò đan rồi…”
Mạnh Hạo mặc trường bào màu xanh, ống tay áo thêu một cái biểu tượng lò đan nho nhỏ. Bộ quần áo này chính là biểu trưng cho thân phận đan sư của hắn.
“Tuy vậy tình hình cũng tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ thì cứ khoảng ba ngày mới bị nổ một lò đan.” Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn về phía bảy, tám lọ thuốc có chứa đan dược rồi thầm nói. Nhưng đan dược này là do chính hắn luyện ra. Tuy chỉ là đan dược cần cho tu sĩ có tu vi Ngưng Khí nhưng cảm giác tự tay mình luyện chế cũng khiến hắn rất cao hứng.
“Luyện đan là việc không dễ dàng, có quan hệ lớn tới tư chất. Nhưng điều trọng yếu hơn là giá của việc luyện đan này quá đắt. Chả trách các đan sư lại ít và thường lấy thù lao cao như vậy…”
Mạnh Hạo cảm khái trong lòng. Lúc còn là dược đồng hắn không có thứ cảm giác này. Mặc dù đi theo Lệ Đào xem hắn luyện đan cũng rất được ngoài ngoài tôn trọng. Còn mỗi lần luyện đan cho đệ tử nội môn, Lệ Đào đều luyện thành đan dược.
Sau khi chính thức trở thành đan sư, Mạnh Hạo mới phát hiện, để thành một đan sư cần tiêu tốn không biết bao nhiêu linh thạch. Đấy cũng là lý do hắn nói việc luyện đan cần tới tu chất tốt. Nếu tư chất tầm thường, muốn trở thành đan sư thì lượng linh thạch cần tiêu tốn đủ khiến một môn phái nhỏ táng gia bại sản.
“Một cái lò luyện đan đã cần hai vạn linh thạch. Đấy đã là lò đan có giá thấp nhất trong tông môn rồi. Thế mà ta đã bị nổ tới bốn mươi bảy cái…”. Mạnh Hạo nghĩ tới việc này thì hết sức đau lòng, dù lò luyện đan này hắn không cần dùng tiền để mua.
“Lò đan là một mặt, luyện đan cần có thảo dược thích hợp, giá trị càng đắt đỏ hơn. Bình thường cần mấy chục loại thảo dược tập trung vào một chỗ, giá trị không hề nhỏ. Đã thế, khả năng luyện đan dược thành công mười lần không chắc đã được một lần…”. Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo lại thở dài cảm khái.
“Được cái, sau khi trở thành đan sư thì lại có được lệnh bài đặc thù này.” Mạnh Hạo vỗ tay vào túi trữ vật, cầm ra một lệnh bài bằng gỗ màu trắng đưa lên.
Cầm lệnh bài trong tay có cảm giác lạnh buốt, giống ngọc mà không phải ngọc, trên đó có khắc một biểu tượng lò đan, mặt sau có viết một chữ “Cấm”, dáng chữ cứng cáp, rắn rỏi khác thường.
“Cấm đan lệnh!” Mạnh Hạo nhìn lệnh bài, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị. Đây không phải lần đầu tiên hắn lấy lệnh bài ra và vuốt ve như thế này. Nhưng mỗi lần nhìn thấy, sự tôn kính đối với địa vị đan sư trong hắn lại dâng cao.
Đây là một tấm Cấm đan lệnh. Một dược đồng sau khi trở thành đan sư sẽ được tông môn cấp cho. Cả đời chỉ được cấp một lần, có thể dùng nó hai lần. Mỗi lần mang ra sử dụng đều thể hiện ra địa vị cao quý tột cùng của một đan sư, đủ khiến cho đệ tử Tử Khí nhất mạch phải kinh hãi không thôi.
Thậm chí, có thể nói địa vị tôn quý của đan sư ở Tử Vận Tông được tạo ra một phần từ tấm Cấm đan lệnh này. Đối với rất nhiều người, đó là một loại uy hiếp mạnh mẽ. Bởi vì tấm Cấm đan lệnh này có thể khiến cho một đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch nào đó trong vòng trăm năm không thể nhờ bất cứ vị đan sư nào luyện đan cho mình.
Điều này đã trở thành môn quy của Tử Vận Tông trong cả trăm ngàn năm qua, cũng là điểm đặc thù của Đan Đông nhất mạch, khiến cho địa vị của đan sư tại Tử Vận Tông được nâng cao như thế.
Không có ai nguyện ý đi đắc tội với một vị đan sư, vì nếu đắc tội với một vị đan sư chính là đắc tội với tất cả đan sư.
Từ xưa đến nay, gần một ngàn năm qua không có nhiều đan sư dùng tới quyền lợi này. Danh sách người bị cấm luyện đan cả ngàn năm qua cũng chỉ có vài trăm người, trong khi số đệ tử nội môn lên tới cả vạn người. So sánh như thế để thấy, con số ấy quả thực không nhiều.
Dù sao, đối với đan sư thì không cần phải dùng tới lệnh bài này mới là uy hiếp lớn nhất. Một khi dùng rồi, hiển nhiên tác dụng chấn nhiếp sẽ không còn. Tên của những người bị cấm luyện đan trong vòng trăm năm đều khắc trên tấm lệnh bài này. Mạnh Hạo đã trở thành đan sư nên được hưởng quyền lợi này. Trong một trăm năm qua có mười ba người bị mười ba vị đan sư dùng Cấm đan lệnh. Mạnh Hạo cũng phải biết danh sách những người này để không luyện đan cho họ.
Sau khi quan sát một hồi, Mạnh Hạo thu hồi Cấm đan lệnh. Suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra một khối ngọc giản, sau khi lạc ấn, hắn hất tay lên, ngọc giản này liền bị thiêu đốt giữa không trung rồi biến mất.
Không lâu sau, ngoài động phủ truyền tới thanh âm. Mạnh Hạo chỉ tay, cửa động phủ liền mở ra, sau đó có một thiếu nữ bước vào. Thiếu nữ này chừng mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo xinh đẹp. Sau khi đi vào động phủ thì bất chợt nhăn mũi lại, thiếu chút nữa bị mùi hương đan dược và khí tức do lò đan bị nổ gây ra làm cho bị sặc.
“Phương đan sư, hôm qua ta vẫn còn thắc mắc tại sao cứ vài ngày ngươi lại đổi lò đan khác…”. Thiếu nữ nói xong, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái lò đan mới đưa cho Mạnh Hạo rồi cười cười.
Thiếu nữ tên Lâm Nhụy, là quản sự mọi việc hàng ngày cho các đan sư, tu vi không cao nhưng có được thiện cảm từ các đan sư nên thường những việc cần thiết họ đều nhờ tới người này. Hai tháng nay, nàng đã mang tới cho Mạnh Hạo tới bốn mươi sáu lò đan rồi. Hôm nay chính là cái thứ bốn mươi bảy.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tự thấy xấu hổ. Sau khi hắn cất lò đan đi thì thiếu nữ đưa ra một khối ngọc giản.
“Ta còn thiếu bao nhiêu?” Mạnh Hạo nhìn ngọc giản, hỏi với giọng buồn rầu.
“Tính cả hôm nay, ngươi cần nộp lên tông môn 6758 viên Ngưng Khí đan.” Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, rồi che miệng cười cười ra vẻ an ủi. Chợt nàng nói tiếp như còn đang nói dở. “Không có việc gì đâu. Ngươi thiếu như thế còn chưa gọi là nhiều. Người thiếu nhiều nhất là một trăm bảy mươi ba vạn cơ. Ước chừng cả đời này sẽ phải không ngừng luyện đan rồi…”
Mạnh Hạo nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó chỉ biết lắc đầu thở dài. Sau khi trở thành đan sư, quả thực không cần tiền cũng có thể được tông môn cấp cho nào là lò đan, nào dược thảo, đan phương. Muốn bao nhiêu tông môn sẽ đưa nhưng không phải là không bị trả giá. Toàn bộ tổn thất sẽ được quy ra đan dược phải bù lại. Còn may là các đan sư có thể ghi nợ.
Mạnh Hạo cầm ngọc giản, lưu ấn ký rồi đưa lại cho thiếu nữ.
“Phương đan sư phải cố gắng lên nhé. Thời gian giao nộp đan dược lần này đã qua rồi. Ngươi cũng nên xem xét mà giao nộp một ít đi, để ta còn đứng ra giúp ngươi những lần sau nữa nữa.” Nét mặt Lâm Nhụy tươi như hoa bảo.
Khó trách nàng lại cư xử như vậy vì trong toàn bộ đan sư, vị Phương đan sư này nhỏ tuổi nhất. Mỗi lần nàng tới đây thì đều trêu chọc vài câu mới chịu. Bộ dáng xấu hổ của Phương Mộc làm nàng rất hào hứng.
Mạnh Hạo thở dài, lấy một cái bình thuốc bên cạnh, trong đó có năm hạt Ngưng Khí đan đưa cho thiếu nữ. Đây là lần đầu tiên hắn nộp đan dược lên cho tông môn.
Thiếu nữ che miệng cười, cầm bình thuốc rời đi. Mạnh Hạo đưa mắt nhìn theo cho tới lúc cửa động phủ đóng lại mà không khỏi thở dài.
“Cứ tiếp tục như thế này thì không được rồi. Với trình độ của ta hiện giờ, hai tháng này chắc sẽ không có đệ tử nội môn nào tới tìm ta để luyện đan, như thế sẽ không có lợi nhuận, càng không thể trao đổi đan phương khác.” Thời điểm còn đi theo Lệ Đào, Mạnh Hạo đã nắm được không ít điều cần thiết đối với việc tu hành của đan sư.
Trong đó, điểm trọng yếu nhất là có thể khiến cho đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch mời luyện đan. Như thế mới có thể thấy được nhiều đan phương. Được mời càng nhiều, càng thấy nhiều đan phương. Sau một thời gian, trình độ luyện đan cũng sẽ tự nhiên được nâng cao lên. Dù sao dược thảo dùng cũng không phải đi mua mà lấy từ tông môn, thông thường việc luyện đan sẽ mang lại thu hoạch khá xa xỉ.
Việc cắt xén khi luyện đan dần dà đã trở thành quy tắc, đệ tử Tử Khí nhất mạch cũng không dám nói lại gì.
Mạnh Hạo thở sâu, sau khi bỏ lò đan xuống thì cầm chai thuốc bên cạnh lên. Hắn nhìn đan dược trước mặt. Viên đan dược bóng bẩy, tỏa ra linh khí tràn ngập. Mạnh Hạo nhíu mày suy tư.
“Hẳn là phương pháp ta luyện chế không đúng, nếu không vì sao hai tháng qua mỗi lần luyện đan ta đều hao tâm tổn khí mà hiệu quả không cao, trong khi Lệ Đào luyện đan lại đơn giản hơn nhiều.”
Mạnh Hạo trầm ngâm. Hắn đứng dậy, đi lại trong động phủ. Sau khi đi vài vòng thì dừng lại, hai mắt lóe sáng.
Hắn nhấc tay phải lên. Lò đan tự động bay tới. Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật, từ đó bay ra hơn mười loại dược thảo. Hai tay của hắn bay múa, khi thì thôi hóa, khi thì lấy lá, khi thì luyện nước. Thời gian hơn mười hô hấp trôi qua, hắn mang tất cả dược thảo này bỏ vào trong lò đan.
Chân phải hắn nhấc lên, rồi đạp mạnh xuống mặt đất. Mặt đất trước mắt hắn trở thành đỏ thẫm, tỏa ra nhiệt độ cao bức người. Lò đan đặt trên linh thạch cũng chuyển thành màu đỏ, Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết không ngừng. Lò đan khi thì bay lên cao, lúc hạ xuống thấp. Mùi thuốc bắt đầu tản ra xung quanh.
Lúc mùi hương đan dược tản ra, Mạnh Hạo liền khoanh chân ngồi xuống, tay phải nâng lên, tay phải cách không ấn xuống lò đan. Hắn nhắm mắt, linh khí trong cơ thể hiện lên, bắt đầu thôi hóa.
Việc thôi hóa này, từ khi còn đi theo Lề Đào hắn đã hiểu. Tác dụng quan trọng ngoài việc thôi hóa thuốc linh từ bên ngoài, còn khiến cho tỷ lệ thành công của việc luyện đan được cao hơn.
Thỉnh thoảng, ánh sáng từ hai mắt Mạnh Hạo tỏa ra lại khẽ chớp động, theo sự biến hóa trong lò đan mà tiến hành điều chỉnh. Hoặc là cho thêm dược thảo, hoặc là lấy cặn ra. Lúc trước đây Mạnh Hạo luyện đan cần ít nhất là năm, sáu canh giờ. Lúc này hắn mới làm có hai canh giờ, hai mắt đã lóe sáng. Hắn thu hồi tay phải, vẫy lò đan tiến lại gần. Mùi hương đan dược đạp vào mặt Mạnh Hạo. Hắn mở lò, lấy ra bốn viên Ngưng Khí đan.
Lúc vừa lấy ra, bốn viên đan dược này còn mềm mại, sau một lúc thì nhanh chóng khô héo lại.
“Là ta nghĩ sai rồi…”. Mạnh Hạo cẩn thận quan sát đan dược thô ráp mình vừa luyện chế trước mặt, lại lấy ra một chai thuốc trong đó có viên Ngưng Khí đan mà hắn vất vả lắm mới luyện chế ra được, ánh mắt như chợt hiểu.
“Đan dược được luyện chế tinh xảo khiến ta cũng thấy mệt mỏi. Dược liệu tốt nhiều thì đan dược phát huy được bảy, tám phần, mà đan dược thô ráp này dược hiệu tầm thường, ước chừng đan dược luyện ra chỉ phát huy được ba, bốn thành mà thôi. Cho nên trước đây ta luyện đan tốn rất nhiều thời gian và công sức.” Mạnh Hạo tự suy ngẫm, sau đó thu hồi mấy viên Ngưng Khí đan đó lại.
“Chênh lệch nhiều như thế cũng hơi bất thường. Gần gấp đôi bình thường rồi. Việc này chắc có quan hệ tới thời gian luyện đan. Ta đã từng xem Lệ Đào sư huynh luyện đan, thời gian luyện chế đan dược cho người khác hình như không sai biệt nhau nhiều lắm.” Mạnh Hạo nhíu mày trầm ngâm, bỗng hai mắt lóe sáng.
“Hẳn là có liên tới việc hoàn mỹ Trúc Cơ của ta. Linh lực của ta và người khác không giống nhau, không thuộc về vùng thế giới này, lạc ấn ta tự thân ấn ký, năm tòa đạo đài khiến ta có thể quét ngang Trúc Cơ kỳ. Lúc luyện đan chắc cũng bị nó ảnh hưởng. Lò đan bị nổ lẽ nào là vì đan dược ta luyện chế ra là thứ đan dược hoàn mỹ?” Càng ngẫm nghĩ, Mạnh Hạo càng thấy phán đoán của mình có lý.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Mạnh Hạo biến sắc. Hắn cúi đầu nhìn về hướng túi càn khôn của mình. Mặt nạ huyết sắc trong túi càn khôn vang lên âm thanh yếu ớt của Bì Đống.
“Ta không thể biến đổi giúp ngươi thêm nữa rồi. Đáng chết! Mạnh Hạo, ta muốn lột ra rồi. Đã xong một tháng, một tháng rồi a. Ta cũng cần thời gian một tháng. Ngươi phải coi chừng đó…”
Âm thanh của Bì Đống ngày một suy yếu, sau đó hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt Mạnh Hạo dần biến đổi, lộ ra khuôn mặt thật của hắn.
Vừa lúc ấy, ngoài động phủ của Mạnh Hạo vang lên tiếng nói của Sở Ngọc Yên.
“Phương Mộc, mau mở cửa động phủ. Ta có việc tìm ngươi.”
Trong Giáp Nhất cốc, có một con đường nhỏ uốn lượn trải dài vào sâu trong núi. Trên sườn núi có một động phủ. Cửa động phủ bằng đá xanh, bốn phía có mây mù bao phủ. Đứng ở nơi này có thể quan sát hết cả trong cốc. Linh khí ở đây nồng đậm. Trong lòng núi còn có một hỏa mạch bị pháp lực mạnh mẽ dẫn tới.
Nơi đây chính là động phủ mà tông môn ban cho Mạnh Hạo sau khi hắn trở thành đan sư.
Chỉ có đan sư mới được cư trú giữa sườn núi, đây cũng là một trong những sự khác biệt giữa đan sư và dược đồng. Đan sư được hưởng nhiều đãi ngộ từ tông môn hơn, được kêu gọi dược đồng đi theo làm trợ thủ. Có không ít đan phương và dược thảo, đan sư cũng được tông môn cung cấp.
Điều duy nhất một đan sư phải hoàn thành là mỗi tháng, phải nộp về tông môn một lượng đan dược nhất định.
Tuy vậy, nếu muốn có được một ít đan phương và dược thảo hiếm thì lượng đan dược nộp lên tông môn phải nhiều hơn. Tóm lại, cống hiến cho tông môn càng nhiều thì sẽ càng nhận được nhiều ưu đãi từ tông môn.
Sau khi trở thành đan sư, các đan sư có thể trao đổi vật phẩm lẫn nhau. Những việc này cũng nhằm mục đích để cho việc luyện đan của mỗi người thêm thành thục, đan dược luyện ra có phẩm chất cao hơn.
Những ngày này, trong động phủ của Mạnh Hạo thường có âm thanh vang ra rất xa dù đã có cửa đá ngăn cản. Đám dược đồng dưới sơn cốc nghe thấy những không dám thắc mắc, chỉ ngẩng đầu nhìn về động phủ của hắn, vừa thắc mắc vừa mang đầy vẻ hâm mộ.
Hai tháng nay, từ khi trở thành đan sư, những âm thanh như vậy thường xuyên xuất hiện.
Trong động phủ của mình, trên người Mạnh Hạo bám đầy bụi đất. Hắn cười khổ nhìn lò đan đã nổ tung rồi thở dài. Hắn phất tay áo lên, thu hồi những mảnh vỡ của các lò đan bị nổ và cặn thuốc lại, sau đó cau mày ngồi trên bệ đá.
“Việc luyện đan này quả nhiên không đơn giản, nhất là việc điều khiển Địa hỏa. Nếu bị lệch, nhẹ thì đan dược bị hỏng, nặng thì lò đan sẽ nổ tung. Hai tháng nay ta đã bị nổ mất bốn mươi bảy lò đan rồi…”
Mạnh Hạo mặc trường bào màu xanh, ống tay áo thêu một cái biểu tượng lò đan nho nhỏ. Bộ quần áo này chính là biểu trưng cho thân phận đan sư của hắn.
“Tuy vậy tình hình cũng tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ thì cứ khoảng ba ngày mới bị nổ một lò đan.” Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn về phía bảy, tám lọ thuốc có chứa đan dược rồi thầm nói. Nhưng đan dược này là do chính hắn luyện ra. Tuy chỉ là đan dược cần cho tu sĩ có tu vi Ngưng Khí nhưng cảm giác tự tay mình luyện chế cũng khiến hắn rất cao hứng.
“Luyện đan là việc không dễ dàng, có quan hệ lớn tới tư chất. Nhưng điều trọng yếu hơn là giá của việc luyện đan này quá đắt. Chả trách các đan sư lại ít và thường lấy thù lao cao như vậy…”
Mạnh Hạo cảm khái trong lòng. Lúc còn là dược đồng hắn không có thứ cảm giác này. Mặc dù đi theo Lệ Đào xem hắn luyện đan cũng rất được ngoài ngoài tôn trọng. Còn mỗi lần luyện đan cho đệ tử nội môn, Lệ Đào đều luyện thành đan dược.
Sau khi chính thức trở thành đan sư, Mạnh Hạo mới phát hiện, để thành một đan sư cần tiêu tốn không biết bao nhiêu linh thạch. Đấy cũng là lý do hắn nói việc luyện đan cần tới tu chất tốt. Nếu tư chất tầm thường, muốn trở thành đan sư thì lượng linh thạch cần tiêu tốn đủ khiến một môn phái nhỏ táng gia bại sản.
“Một cái lò luyện đan đã cần hai vạn linh thạch. Đấy đã là lò đan có giá thấp nhất trong tông môn rồi. Thế mà ta đã bị nổ tới bốn mươi bảy cái…”. Mạnh Hạo nghĩ tới việc này thì hết sức đau lòng, dù lò luyện đan này hắn không cần dùng tiền để mua.
“Lò đan là một mặt, luyện đan cần có thảo dược thích hợp, giá trị càng đắt đỏ hơn. Bình thường cần mấy chục loại thảo dược tập trung vào một chỗ, giá trị không hề nhỏ. Đã thế, khả năng luyện đan dược thành công mười lần không chắc đã được một lần…”. Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo lại thở dài cảm khái.
“Được cái, sau khi trở thành đan sư thì lại có được lệnh bài đặc thù này.” Mạnh Hạo vỗ tay vào túi trữ vật, cầm ra một lệnh bài bằng gỗ màu trắng đưa lên.
Cầm lệnh bài trong tay có cảm giác lạnh buốt, giống ngọc mà không phải ngọc, trên đó có khắc một biểu tượng lò đan, mặt sau có viết một chữ “Cấm”, dáng chữ cứng cáp, rắn rỏi khác thường.
“Cấm đan lệnh!” Mạnh Hạo nhìn lệnh bài, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị. Đây không phải lần đầu tiên hắn lấy lệnh bài ra và vuốt ve như thế này. Nhưng mỗi lần nhìn thấy, sự tôn kính đối với địa vị đan sư trong hắn lại dâng cao.
Đây là một tấm Cấm đan lệnh. Một dược đồng sau khi trở thành đan sư sẽ được tông môn cấp cho. Cả đời chỉ được cấp một lần, có thể dùng nó hai lần. Mỗi lần mang ra sử dụng đều thể hiện ra địa vị cao quý tột cùng của một đan sư, đủ khiến cho đệ tử Tử Khí nhất mạch phải kinh hãi không thôi.
Thậm chí, có thể nói địa vị tôn quý của đan sư ở Tử Vận Tông được tạo ra một phần từ tấm Cấm đan lệnh này. Đối với rất nhiều người, đó là một loại uy hiếp mạnh mẽ. Bởi vì tấm Cấm đan lệnh này có thể khiến cho một đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch nào đó trong vòng trăm năm không thể nhờ bất cứ vị đan sư nào luyện đan cho mình.
Điều này đã trở thành môn quy của Tử Vận Tông trong cả trăm ngàn năm qua, cũng là điểm đặc thù của Đan Đông nhất mạch, khiến cho địa vị của đan sư tại Tử Vận Tông được nâng cao như thế.
Không có ai nguyện ý đi đắc tội với một vị đan sư, vì nếu đắc tội với một vị đan sư chính là đắc tội với tất cả đan sư.
Từ xưa đến nay, gần một ngàn năm qua không có nhiều đan sư dùng tới quyền lợi này. Danh sách người bị cấm luyện đan cả ngàn năm qua cũng chỉ có vài trăm người, trong khi số đệ tử nội môn lên tới cả vạn người. So sánh như thế để thấy, con số ấy quả thực không nhiều.
Dù sao, đối với đan sư thì không cần phải dùng tới lệnh bài này mới là uy hiếp lớn nhất. Một khi dùng rồi, hiển nhiên tác dụng chấn nhiếp sẽ không còn. Tên của những người bị cấm luyện đan trong vòng trăm năm đều khắc trên tấm lệnh bài này. Mạnh Hạo đã trở thành đan sư nên được hưởng quyền lợi này. Trong một trăm năm qua có mười ba người bị mười ba vị đan sư dùng Cấm đan lệnh. Mạnh Hạo cũng phải biết danh sách những người này để không luyện đan cho họ.
Sau khi quan sát một hồi, Mạnh Hạo thu hồi Cấm đan lệnh. Suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra một khối ngọc giản, sau khi lạc ấn, hắn hất tay lên, ngọc giản này liền bị thiêu đốt giữa không trung rồi biến mất.
Không lâu sau, ngoài động phủ truyền tới thanh âm. Mạnh Hạo chỉ tay, cửa động phủ liền mở ra, sau đó có một thiếu nữ bước vào. Thiếu nữ này chừng mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo xinh đẹp. Sau khi đi vào động phủ thì bất chợt nhăn mũi lại, thiếu chút nữa bị mùi hương đan dược và khí tức do lò đan bị nổ gây ra làm cho bị sặc.
“Phương đan sư, hôm qua ta vẫn còn thắc mắc tại sao cứ vài ngày ngươi lại đổi lò đan khác…”. Thiếu nữ nói xong, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái lò đan mới đưa cho Mạnh Hạo rồi cười cười.
Thiếu nữ tên Lâm Nhụy, là quản sự mọi việc hàng ngày cho các đan sư, tu vi không cao nhưng có được thiện cảm từ các đan sư nên thường những việc cần thiết họ đều nhờ tới người này. Hai tháng nay, nàng đã mang tới cho Mạnh Hạo tới bốn mươi sáu lò đan rồi. Hôm nay chính là cái thứ bốn mươi bảy.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tự thấy xấu hổ. Sau khi hắn cất lò đan đi thì thiếu nữ đưa ra một khối ngọc giản.
“Ta còn thiếu bao nhiêu?” Mạnh Hạo nhìn ngọc giản, hỏi với giọng buồn rầu.
“Tính cả hôm nay, ngươi cần nộp lên tông môn 6758 viên Ngưng Khí đan.” Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, rồi che miệng cười cười ra vẻ an ủi. Chợt nàng nói tiếp như còn đang nói dở. “Không có việc gì đâu. Ngươi thiếu như thế còn chưa gọi là nhiều. Người thiếu nhiều nhất là một trăm bảy mươi ba vạn cơ. Ước chừng cả đời này sẽ phải không ngừng luyện đan rồi…”
Mạnh Hạo nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó chỉ biết lắc đầu thở dài. Sau khi trở thành đan sư, quả thực không cần tiền cũng có thể được tông môn cấp cho nào là lò đan, nào dược thảo, đan phương. Muốn bao nhiêu tông môn sẽ đưa nhưng không phải là không bị trả giá. Toàn bộ tổn thất sẽ được quy ra đan dược phải bù lại. Còn may là các đan sư có thể ghi nợ.
Mạnh Hạo cầm ngọc giản, lưu ấn ký rồi đưa lại cho thiếu nữ.
“Phương đan sư phải cố gắng lên nhé. Thời gian giao nộp đan dược lần này đã qua rồi. Ngươi cũng nên xem xét mà giao nộp một ít đi, để ta còn đứng ra giúp ngươi những lần sau nữa nữa.” Nét mặt Lâm Nhụy tươi như hoa bảo.
Khó trách nàng lại cư xử như vậy vì trong toàn bộ đan sư, vị Phương đan sư này nhỏ tuổi nhất. Mỗi lần nàng tới đây thì đều trêu chọc vài câu mới chịu. Bộ dáng xấu hổ của Phương Mộc làm nàng rất hào hứng.
Mạnh Hạo thở dài, lấy một cái bình thuốc bên cạnh, trong đó có năm hạt Ngưng Khí đan đưa cho thiếu nữ. Đây là lần đầu tiên hắn nộp đan dược lên cho tông môn.
Thiếu nữ che miệng cười, cầm bình thuốc rời đi. Mạnh Hạo đưa mắt nhìn theo cho tới lúc cửa động phủ đóng lại mà không khỏi thở dài.
“Cứ tiếp tục như thế này thì không được rồi. Với trình độ của ta hiện giờ, hai tháng này chắc sẽ không có đệ tử nội môn nào tới tìm ta để luyện đan, như thế sẽ không có lợi nhuận, càng không thể trao đổi đan phương khác.” Thời điểm còn đi theo Lệ Đào, Mạnh Hạo đã nắm được không ít điều cần thiết đối với việc tu hành của đan sư.
Trong đó, điểm trọng yếu nhất là có thể khiến cho đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch mời luyện đan. Như thế mới có thể thấy được nhiều đan phương. Được mời càng nhiều, càng thấy nhiều đan phương. Sau một thời gian, trình độ luyện đan cũng sẽ tự nhiên được nâng cao lên. Dù sao dược thảo dùng cũng không phải đi mua mà lấy từ tông môn, thông thường việc luyện đan sẽ mang lại thu hoạch khá xa xỉ.
Việc cắt xén khi luyện đan dần dà đã trở thành quy tắc, đệ tử Tử Khí nhất mạch cũng không dám nói lại gì.
Mạnh Hạo thở sâu, sau khi bỏ lò đan xuống thì cầm chai thuốc bên cạnh lên. Hắn nhìn đan dược trước mặt. Viên đan dược bóng bẩy, tỏa ra linh khí tràn ngập. Mạnh Hạo nhíu mày suy tư.
“Hẳn là phương pháp ta luyện chế không đúng, nếu không vì sao hai tháng qua mỗi lần luyện đan ta đều hao tâm tổn khí mà hiệu quả không cao, trong khi Lệ Đào luyện đan lại đơn giản hơn nhiều.”
Mạnh Hạo trầm ngâm. Hắn đứng dậy, đi lại trong động phủ. Sau khi đi vài vòng thì dừng lại, hai mắt lóe sáng.
Hắn nhấc tay phải lên. Lò đan tự động bay tới. Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật, từ đó bay ra hơn mười loại dược thảo. Hai tay của hắn bay múa, khi thì thôi hóa, khi thì lấy lá, khi thì luyện nước. Thời gian hơn mười hô hấp trôi qua, hắn mang tất cả dược thảo này bỏ vào trong lò đan.
Chân phải hắn nhấc lên, rồi đạp mạnh xuống mặt đất. Mặt đất trước mắt hắn trở thành đỏ thẫm, tỏa ra nhiệt độ cao bức người. Lò đan đặt trên linh thạch cũng chuyển thành màu đỏ, Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết không ngừng. Lò đan khi thì bay lên cao, lúc hạ xuống thấp. Mùi thuốc bắt đầu tản ra xung quanh.
Lúc mùi hương đan dược tản ra, Mạnh Hạo liền khoanh chân ngồi xuống, tay phải nâng lên, tay phải cách không ấn xuống lò đan. Hắn nhắm mắt, linh khí trong cơ thể hiện lên, bắt đầu thôi hóa.
Việc thôi hóa này, từ khi còn đi theo Lề Đào hắn đã hiểu. Tác dụng quan trọng ngoài việc thôi hóa thuốc linh từ bên ngoài, còn khiến cho tỷ lệ thành công của việc luyện đan được cao hơn.
Thỉnh thoảng, ánh sáng từ hai mắt Mạnh Hạo tỏa ra lại khẽ chớp động, theo sự biến hóa trong lò đan mà tiến hành điều chỉnh. Hoặc là cho thêm dược thảo, hoặc là lấy cặn ra. Lúc trước đây Mạnh Hạo luyện đan cần ít nhất là năm, sáu canh giờ. Lúc này hắn mới làm có hai canh giờ, hai mắt đã lóe sáng. Hắn thu hồi tay phải, vẫy lò đan tiến lại gần. Mùi hương đan dược đạp vào mặt Mạnh Hạo. Hắn mở lò, lấy ra bốn viên Ngưng Khí đan.
Lúc vừa lấy ra, bốn viên đan dược này còn mềm mại, sau một lúc thì nhanh chóng khô héo lại.
“Là ta nghĩ sai rồi…”. Mạnh Hạo cẩn thận quan sát đan dược thô ráp mình vừa luyện chế trước mặt, lại lấy ra một chai thuốc trong đó có viên Ngưng Khí đan mà hắn vất vả lắm mới luyện chế ra được, ánh mắt như chợt hiểu.
“Đan dược được luyện chế tinh xảo khiến ta cũng thấy mệt mỏi. Dược liệu tốt nhiều thì đan dược phát huy được bảy, tám phần, mà đan dược thô ráp này dược hiệu tầm thường, ước chừng đan dược luyện ra chỉ phát huy được ba, bốn thành mà thôi. Cho nên trước đây ta luyện đan tốn rất nhiều thời gian và công sức.” Mạnh Hạo tự suy ngẫm, sau đó thu hồi mấy viên Ngưng Khí đan đó lại.
“Chênh lệch nhiều như thế cũng hơi bất thường. Gần gấp đôi bình thường rồi. Việc này chắc có quan hệ tới thời gian luyện đan. Ta đã từng xem Lệ Đào sư huynh luyện đan, thời gian luyện chế đan dược cho người khác hình như không sai biệt nhau nhiều lắm.” Mạnh Hạo nhíu mày trầm ngâm, bỗng hai mắt lóe sáng.
“Hẳn là có liên tới việc hoàn mỹ Trúc Cơ của ta. Linh lực của ta và người khác không giống nhau, không thuộc về vùng thế giới này, lạc ấn ta tự thân ấn ký, năm tòa đạo đài khiến ta có thể quét ngang Trúc Cơ kỳ. Lúc luyện đan chắc cũng bị nó ảnh hưởng. Lò đan bị nổ lẽ nào là vì đan dược ta luyện chế ra là thứ đan dược hoàn mỹ?” Càng ngẫm nghĩ, Mạnh Hạo càng thấy phán đoán của mình có lý.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Mạnh Hạo biến sắc. Hắn cúi đầu nhìn về hướng túi càn khôn của mình. Mặt nạ huyết sắc trong túi càn khôn vang lên âm thanh yếu ớt của Bì Đống.
“Ta không thể biến đổi giúp ngươi thêm nữa rồi. Đáng chết! Mạnh Hạo, ta muốn lột ra rồi. Đã xong một tháng, một tháng rồi a. Ta cũng cần thời gian một tháng. Ngươi phải coi chừng đó…”
Âm thanh của Bì Đống ngày một suy yếu, sau đó hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt Mạnh Hạo dần biến đổi, lộ ra khuôn mặt thật của hắn.
Vừa lúc ấy, ngoài động phủ của Mạnh Hạo vang lên tiếng nói của Sở Ngọc Yên.
“Phương Mộc, mau mở cửa động phủ. Ta có việc tìm ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.