Chương 220: Tấn chức đan sư
Nhĩ Căn
03/06/2016
Lúc này, tại một ngọn núi ở Đan Đông nhất mạch bên
ngoài quảng trường, sư phó của Sở Ngọc Yên, Tử Vận tông Đan Quỷ Đại sư
đang thu hồi lại ánh mắt đầy tĩnh lặng từ bên trên lò đan đang lơ lửng
trên không, tay phải lão nhấc lên. Trong lòng bàn tay của lão, là một
nắm bột phấn màu xám tro.
Bột phấn này, chính là tro của Hôi Phi diệp sau khi bị thiêu đốt thành.
Cũng chính là gốc thảo dược mà Mạnh Hạo đã thôi hóa ra trên quảng trường vừa rồi.
Đan Quỷ nâng lòng bàn tay lên, cẩn thận nhìn qua. Trong mắt lộ ra suy tư, sau một lúc thì ông vung tay lên, đem nắm tro bụi tiêu tán đi mất.
“Linh lực bất tán…” Hồi lâu sau, lão nhẹ giọng thì thào.
Trên quảng trường, Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đang trầm mặc suy tư, nhìn chín người khác đồng loạt không cam lòng, trong lòng không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy có chút đắc ý. Cảm giác như nhìn thấy một màn Phương Mộc bị người khác đồng loạt lên án một cách công khai như vậy, khiến cho bản thân cảm thấy rất thoải mái.
Chín người kia đứng bên chờ xin ý kiến, còn tám người Vương Phàm Minh thì thấp giọng nhìn nhau, cau mày nghị luận. Một lúc lâu sau Vương Phàm Minh đứng dậy.
Ngay khi lão vừa cử động, thì bốn phía cũng theo đó mà nhanh chóng yên tĩnh lại.
“Các ngươi đã muốn tâm phục khẩu phục, Vậy thì, Phương Mộc, ngươi có đồng ý thi tiếp lại lần nữa hay không??”
Mạnh Hạo mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ một cái.
“Được, vậy thì hôm nay sẽ mở lại vòng khảo thí thứ hai. Lúc này, mười người các ngươi sẽ được thôi diễn một loại thảo dược giống nhau như đúc, để cho người thua tâm phục khẩu phục!” Vương Phàm Minh nhìn về phía Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. sau đó lão vung tay phải lên, mười hạt giống giống hệt nhau đi thẳng đến, sau đó lơ lửng trước mặt mỗi người.
Hạt giống có màu đỏ thẫm, tỏa ra từng đợt khí tức thảo mộc nồng đậm.
"Xích Linh mộc !" Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, mà tâm thần chín người khác cũng đồng loạt chấn động, lúc này cảm đám đều đang cau mày nhìn về hạt giống đỏ thẫm trước mặt mình.
“Vậy mà lại là Xích Linh mộc. Đây chính là một trong những thảo dược cần thiết để luyện chế đan dược cho cảnh giới Trúc cơ viên mãn. Nhìn như là hỏa thuộc tính, nhưng thực ra thì nó có thể thôn phệ tất cả các loại linh khí để tẩm bổ…”
“Chỉ bằng vào tu vi của ta mà muốn thôi hóa thảo dược này thì thật sự là vô cùng khó…” Mọi người xung quanh đều đồng loạt thở dài, sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Trên bệ đá, ngoại trừ Mạnh Hạo, chín người còn lại đều lộ ra vẻ chần chừ. Sau đó đồng loạt cắn răng chụp lấy hạt giống trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tu vi bắt đầu tiến hành thôi hóa.
Mạnh Hạo cũng nâng tay phải lên nắm lấy hạt giống trong lòng bàn tay. Chỉ là hắn cẩn thận quan sát, sau đó nhắm mắt suy nghĩ một lát, lúc mở mắt ra thì bàn tay hắn đã lóe lên ánh sáng tím đem toàn bộ hạt giống đỏ bao bọc lại bên ngoài. Đồng thời cũng bắt đầu tản ra linh lực tiến hành thôi hóa.
Một nén nhanh trôi qua, trong mười người trên bệ đá, thì đã có một nam tử trung niên sắc mặt đã chuyển sang tái nhợt, mổ hôi như tắm, cả người đều run rẩy. Hắn vội vàng thò tay lấy túi trữ vật xuất ra linh thạch, một tay nắm lấy linh thạch, một tay thôi hóa Xích Linh mộc.
Dần dần, những người khác cũng thế. Nửa canh giờ sau, ngoại trừ Mạnh Hạo, toàn bộ chín người khác đều phải dựa vào tinh thạch mới gắng gượng thôi hóa, sắc mặt cả đám lúc này đều tái nhợt, hai mắt đỏ vằn.
Mạnh Hạo còn giữ được sắc mặt bình thản như thường, vẫn đang chăm chú nhìn vào Xích Linh mộc trong lòng bàn tay, tỉ mỉ khống chế tất cả linh lực mạnh mẽ tiến vào bên trong hạt giống, không lãng phí chút linh lực nào tán ra bên ngoài.
Những người khác hiển nhiên không thể làm được như vậy, mười phần linh lực đưa vào hạt giống, thực tế tẩm bổ hạt giống thảo dược cũng chỉ khoảng ba thành mà thôi.
Nửa canh giờ nữa trôi qua, cả người vị nam tử trung niên lấy ra tinh thạch sớm nhất bỗng nhiên lảo đảo lui lại phía sau vài bước, sắc mặt chợt tái xám rồi phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngơ ngác nhìn hạt giống Xích Linh mộc trong tay mình, vẻ mặt vô lực, hắn đã dùng toàn lực rồi, chỉ khiến cho hạt giống này nảy mầm thôi cũng không thể làm được.
Mang vẻ mặt đầy đắng chát, hắn lắc đầu, quyết định rời khỏi bệ đá.
Rất nhanh sau đó, có thêm người thứ hai, người thứ ba, thứ tư rời khỏi bệ đá. Khi trận thôi hóa diễn ra hơn một canh giờ thì chỉ còn lại năm người vẫn còn đang tiếp tục phần khảo thí của mình.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng tách nhỏ vang lên, thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh. Trong lòng bàn tay phải của Mạnh Hạo, hạt giống đỏ kia vậy mà kia vậy mà lại nhú ra lá mầm đầu tiên!
Rồi lại có một người nữa cũng có hạt giống Xích Linh mộc nhú ra mầm non nữa. Nếu không tính tới Mạnh Hạo thì người này chính là vị nam tử trung niên có thời gian khảo thí dài nhất trong vòng khảo hạch đầu tiên.
Sắc mặt của hắn có chút khó coi, một tay còn đang nắm chặt khối linh thạch, âm trầm liếc nhìn Mạnh Hạo.
Còn ba người khác thì sắc mặt đã tái nhợt lại, bọn họ cũng đã toàn lực thúc dục nhưng cũng không cách gì làm hạt giống Xích Linh mộc này nảy mầm được. Cuối cùng bất đắc dĩ đành cam chịu từ bỏ.
Thế là, khảo thí cuối cùng của vòng thứ hai này bất giác lại trở thành một chiến trường co kéo giữa Mạnh Hạo và nam tử trung niên kia nữa.
“Ta đã chuẩn bị một số lượng lớn linh thạch để chuẩn bị cho vòng khảo thí này, ta cũng không tin không thể thắng nổi ngươi!” Hai mắt nam tử trung niên kia đã vương đầy tơ máu, bệ đá mà hắn đang đứng vô tình lại đối diện với bệ đá của Mạnh Hạo. Nói xong hắn vung tay trái đập thẳng vào giữa trán, ngay sau đó tu vi của hắn trong chớp mắt bỗng tăng vọt lên.
Không còn là Ngưng khí tầng tám mà đã trở thành Ngưng khí tầng chín đại viên mãn. Hiển nhiên người này hẳn là đã tính toán áp chế tu vi của mình từ trước, đợi dịp khảo hạch thôi diễn này mà bộc phát tu vi từ đó có thể chiếm được thượng phong so với những người khác.
Tu vi nam tử trung niên này chợt tăng vọt lên khiến cho mọi người xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa, mà lúc này hạt giống Xích Linh mộc trong tay hắn cũng nhanh chóng lớn lên trông thấy.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn không chút biến đổi. Hắn cũng không thôi động tu vi Trúc cơ trong cơ thể mình mà chỉ dùng linh lực Ngưng khí cảnh tiếp tục thôi diễn Xích Linh mộc trong lòng bàn tay. Hắn cũng không chút để tâm tới lời nói cùng với ánh mắt của tên nam tử trung niên kia hướng về phía mình lúc nãy, chỉ nhắm mắt tập trung vảo mục tiêu thôi hóa trước mắt mà thôi.
Thấm thoát cũng đã trôi qua thêm mấy canh giờ nữa, Xích Linh mộc dưới sự thôi diễn của hai người cũng nhanh chóng lớn lên, lúc này đều đã cao bằng đầu người.
Cả người vị nam tử trung niên kia run rẩy không thôi, gân xanh gân tím cũng nổi đầy trên mặt, thật sự cho tới lúc này bản thân hắn cũng không biết đã hao phí bao nhiêu linh thạch rồi. Trong lòng hắn hoàn toàn điên cuồng, chỉ cần là vừa sử dụng hết, hắn lập tức điên cuồng lấy tiếp một khối khác hấp thụ linh lực, kinh mạch trong cơ thể hắn cũng đã tới giới hạn không thể chịu đựng nổi nữa hắn cũng không quan tâm. Hai mắt hắn lúc này là một sự chấp nhất đến điên cuồng, hắn muốn thắng, hắn muốn trở thành Đan sư, vì vậy, hắn bất chấp tất cả.
Cuối cùng, nam tử này phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy liều mạng đánh rớt tu vi của bản thân xuống, đưa một luồng bổn mạng linh khí vào bên trong gốc thảo dược. Dưới sự thôi hóa của hắn, Xích Linh mộc lúc này nhanh chóng cao vọt lên thêm một trượng nữa, mà gốc thảo dược này không còn là một cây thảo dược nhỏ nữa mà đã trở thành một gốc thụ rồi. Bản thân hắn sau khi thực hiện xong động tác này, cả người chợt lảo đảo, lùi lại vài bước, cũng không thể nào gắng gượng tiếp tục khảo hạch được nữa. Bởi vì trước đó hắn đã liều mình đến cạn kiệt sức lực, nếu như hắn vẫn cố chấp mà gắng gượng thêm thì cũng không còn là liều nữa, mà lúc đó sẽ chính thức bỏ mình tại trận.
Lúc này toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn gần như đã bị thiêu đốt, cả người run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, tu vi cũng dần rớt xuống, nhưng trong mắt lại đầy ngạo nghễ.
Đám dược đồng bốn phía cũng đầy thán phục với hành động quyết tuyệt của hắn, ngay cả đám người Vương Phàm Minh cũng đều liếc nhìn hắn vài lần. Sở Ngọc Yên cũng khẽ gật đầu. Hắn có thể làm được như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Xích Linh mộc của ta cũng đã cao thêm một trượng nữa, cũng đã thành thụ rồi, mà gốc cây của ngươi so với gốc của ta cũng chưa tới bảy thành, ta cũng muốn xem thử xem ngươi làm thế nào có thể cướp được cái danh ngạch Đan sư này của ta!”
“Vẫn còn chưa kết thúc.” Lần đầu tiên Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn nam tử trung niên bên kia, nhàn nhạt nói. Trong lúc đó thì Xích Linh mộc trong tay hắn cũng chậm rãi tăng trưởng, bảy thành, tám thành, chín thành…Sau một nén hương, cả người gã nam tử trung niên kia chợt run lên lẩy bẩy, sắc mặt cũng tái mét lại, trong mắt cũng không cách nào tin tưởng được, Xích Linh mộc trong tay Mạnh Hạo vậy mà đã cao lên thêm một trượng nữa.
Xung quanh cũng chợt yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều bị Mạnh Hạo làm cho chấn kinh không nói nên lời, thiên phú thảo mộc vòng một đã khiến bọn họ nghẹn họng không thốt nên lời, không ngờ kết cục trong vòng hai thôi hóa thảo dược này, Mạnh Hạo cũng khiến cho mọi người đều nhìn về phía hắn với ánh mắt mang đầy rung động chưa từng có.
Có điều, sự tình cũng chưa phải đã kết thúc, Mạnh Hạo còn đang ngẩng đầu nhìn Xích Linh mộc trước mặt, hai mắt chợt lộ ra một tia cố chấp.
“Nếu như đã đường đường hoàng hoàng, thì cũng phải dứt khoát triệt để đường hoàng. Ta cũng muốn biết, bản thân ta nếu dùng công pháp thôi hóa Xích Linh mộc này thì sẽ thôi hóa đến loại trình độ nào!” Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, linh lực trên tay phải cũng ầm ầm tiến vào bên trong Xích Linh mộc, nhưng hắn vẫn không quên không chế linh lực chỉ trong tu vi dưới cảnh giới Trúc cơ mà thôi.
Một trượng, hai trượng ... Thời gian dần qua, Xích linh mộc cũng cao tới hơn hai trượng, thân cây cũng trở nên to lớn hơn rất nhiều. Lúc này Xích Linh mộc coi như đã hoàn toàn trở thành một gốc đại thụ!
Đại thụ trong tay Mạnh Hạo lúc này, tuy không khiến cả thế gian chú ý tới, nhưng lúc này cũng đã trở thành tiêu điểm duy nhất của vô số ánh mắt trên quảng trường này!
Mà dười sự thôi phát của hắn, gốc thảo dược này chợt khai hoa, rồi kết quả, một linh quả màu đỏ thẫm chợt xuất hiện vô cùng nổi bật. Trong chớp mắt khi linh quả vừa xuất hiện, một luồng linh khí nồng đậm tản mát ra bốn phía xung quanh.
Khoảnh khắc này, Sở Ngọc Yên trợn to mắt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi, Vương Phàm Minh thất thố đứng bật dậy, mà đám thất lão bên cạnh lão cũng biến sắc mà đồng loạt bật dậy.
"Xích Linh mộc nở hoa! Kết xích linh quả !"
“Hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng khí, vậy mà có thể làm được như vậy sao, việc này quả thật không tưởng!”
Đám dược dồng xung quanh càng không thể khống chế được tiếng thảng thốt kinh ngạc của mình. Mà những dược đồng thất bại trong đám mười người cuối cùng cũng đứng trong đó, bọn họ thân là dược đồng, lúc này cũng hiểu rõ có thể khiến cho Xích Linh mộc kết quả mang ý nghĩa thế nào rồi.
“Xích Linh mộc là thảo dược thiết yếu luyện chế đan dược cho cảnh giới Trúc cơ Đại viên mãn, thế nhưng quả của nó lại ngưng tụ toàn bộ tinh hoa của Xích linh mộc, lại chính là dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược cho Kết đan sơ kỳ!”
Trong lúc xung quanh còn đang xôn xao, thì Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hất tay phải lên, Xích linh mộc trước người mất đi căn nguyên liền nhanh chóng héo rũ xuống, có điều trước đó Mạnh Hạo đã nhanh tay vươn tới cách không chụp một cái, đem Xích Linh quả kia nắm trong tay. Rồi cũng không chút chần chờ, ngay trước mắt mọi người, hắn điềm nhiên đem Xích Linh quả thu hồi vào trong túi trữ vật.
“Người tấn chức Đan sư thành công, Phương Mộc!” Vương Phàm Minh hít sâu một hơi, nhìn kỹ Mạnh Hạo một lần nữa sau đó chậm rãi tuyên bố. Thanh âm lão vang vọng truyền khắp quảng trường, đồng thời theo lò đan truyền ra bên ngoài vang vọng khắp cả Tử Vận tông, tràn tới mọi ngóc ngách của tất cả các sơn cốc trong Đan Đông nhất mạch.
Khiến cho bảy vạn dược đồng bên ngoài, trong chớp mắt đều nghe rõ ràng không sót từ ngữ nào!
Bột phấn này, chính là tro của Hôi Phi diệp sau khi bị thiêu đốt thành.
Cũng chính là gốc thảo dược mà Mạnh Hạo đã thôi hóa ra trên quảng trường vừa rồi.
Đan Quỷ nâng lòng bàn tay lên, cẩn thận nhìn qua. Trong mắt lộ ra suy tư, sau một lúc thì ông vung tay lên, đem nắm tro bụi tiêu tán đi mất.
“Linh lực bất tán…” Hồi lâu sau, lão nhẹ giọng thì thào.
Trên quảng trường, Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đang trầm mặc suy tư, nhìn chín người khác đồng loạt không cam lòng, trong lòng không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy có chút đắc ý. Cảm giác như nhìn thấy một màn Phương Mộc bị người khác đồng loạt lên án một cách công khai như vậy, khiến cho bản thân cảm thấy rất thoải mái.
Chín người kia đứng bên chờ xin ý kiến, còn tám người Vương Phàm Minh thì thấp giọng nhìn nhau, cau mày nghị luận. Một lúc lâu sau Vương Phàm Minh đứng dậy.
Ngay khi lão vừa cử động, thì bốn phía cũng theo đó mà nhanh chóng yên tĩnh lại.
“Các ngươi đã muốn tâm phục khẩu phục, Vậy thì, Phương Mộc, ngươi có đồng ý thi tiếp lại lần nữa hay không??”
Mạnh Hạo mỉm cười, hắn không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ một cái.
“Được, vậy thì hôm nay sẽ mở lại vòng khảo thí thứ hai. Lúc này, mười người các ngươi sẽ được thôi diễn một loại thảo dược giống nhau như đúc, để cho người thua tâm phục khẩu phục!” Vương Phàm Minh nhìn về phía Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. sau đó lão vung tay phải lên, mười hạt giống giống hệt nhau đi thẳng đến, sau đó lơ lửng trước mặt mỗi người.
Hạt giống có màu đỏ thẫm, tỏa ra từng đợt khí tức thảo mộc nồng đậm.
"Xích Linh mộc !" Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, mà tâm thần chín người khác cũng đồng loạt chấn động, lúc này cảm đám đều đang cau mày nhìn về hạt giống đỏ thẫm trước mặt mình.
“Vậy mà lại là Xích Linh mộc. Đây chính là một trong những thảo dược cần thiết để luyện chế đan dược cho cảnh giới Trúc cơ viên mãn. Nhìn như là hỏa thuộc tính, nhưng thực ra thì nó có thể thôn phệ tất cả các loại linh khí để tẩm bổ…”
“Chỉ bằng vào tu vi của ta mà muốn thôi hóa thảo dược này thì thật sự là vô cùng khó…” Mọi người xung quanh đều đồng loạt thở dài, sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Trên bệ đá, ngoại trừ Mạnh Hạo, chín người còn lại đều lộ ra vẻ chần chừ. Sau đó đồng loạt cắn răng chụp lấy hạt giống trong lòng bàn tay, dùng toàn bộ tu vi bắt đầu tiến hành thôi hóa.
Mạnh Hạo cũng nâng tay phải lên nắm lấy hạt giống trong lòng bàn tay. Chỉ là hắn cẩn thận quan sát, sau đó nhắm mắt suy nghĩ một lát, lúc mở mắt ra thì bàn tay hắn đã lóe lên ánh sáng tím đem toàn bộ hạt giống đỏ bao bọc lại bên ngoài. Đồng thời cũng bắt đầu tản ra linh lực tiến hành thôi hóa.
Một nén nhanh trôi qua, trong mười người trên bệ đá, thì đã có một nam tử trung niên sắc mặt đã chuyển sang tái nhợt, mổ hôi như tắm, cả người đều run rẩy. Hắn vội vàng thò tay lấy túi trữ vật xuất ra linh thạch, một tay nắm lấy linh thạch, một tay thôi hóa Xích Linh mộc.
Dần dần, những người khác cũng thế. Nửa canh giờ sau, ngoại trừ Mạnh Hạo, toàn bộ chín người khác đều phải dựa vào tinh thạch mới gắng gượng thôi hóa, sắc mặt cả đám lúc này đều tái nhợt, hai mắt đỏ vằn.
Mạnh Hạo còn giữ được sắc mặt bình thản như thường, vẫn đang chăm chú nhìn vào Xích Linh mộc trong lòng bàn tay, tỉ mỉ khống chế tất cả linh lực mạnh mẽ tiến vào bên trong hạt giống, không lãng phí chút linh lực nào tán ra bên ngoài.
Những người khác hiển nhiên không thể làm được như vậy, mười phần linh lực đưa vào hạt giống, thực tế tẩm bổ hạt giống thảo dược cũng chỉ khoảng ba thành mà thôi.
Nửa canh giờ nữa trôi qua, cả người vị nam tử trung niên lấy ra tinh thạch sớm nhất bỗng nhiên lảo đảo lui lại phía sau vài bước, sắc mặt chợt tái xám rồi phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngơ ngác nhìn hạt giống Xích Linh mộc trong tay mình, vẻ mặt vô lực, hắn đã dùng toàn lực rồi, chỉ khiến cho hạt giống này nảy mầm thôi cũng không thể làm được.
Mang vẻ mặt đầy đắng chát, hắn lắc đầu, quyết định rời khỏi bệ đá.
Rất nhanh sau đó, có thêm người thứ hai, người thứ ba, thứ tư rời khỏi bệ đá. Khi trận thôi hóa diễn ra hơn một canh giờ thì chỉ còn lại năm người vẫn còn đang tiếp tục phần khảo thí của mình.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng tách nhỏ vang lên, thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh. Trong lòng bàn tay phải của Mạnh Hạo, hạt giống đỏ kia vậy mà kia vậy mà lại nhú ra lá mầm đầu tiên!
Rồi lại có một người nữa cũng có hạt giống Xích Linh mộc nhú ra mầm non nữa. Nếu không tính tới Mạnh Hạo thì người này chính là vị nam tử trung niên có thời gian khảo thí dài nhất trong vòng khảo hạch đầu tiên.
Sắc mặt của hắn có chút khó coi, một tay còn đang nắm chặt khối linh thạch, âm trầm liếc nhìn Mạnh Hạo.
Còn ba người khác thì sắc mặt đã tái nhợt lại, bọn họ cũng đã toàn lực thúc dục nhưng cũng không cách gì làm hạt giống Xích Linh mộc này nảy mầm được. Cuối cùng bất đắc dĩ đành cam chịu từ bỏ.
Thế là, khảo thí cuối cùng của vòng thứ hai này bất giác lại trở thành một chiến trường co kéo giữa Mạnh Hạo và nam tử trung niên kia nữa.
“Ta đã chuẩn bị một số lượng lớn linh thạch để chuẩn bị cho vòng khảo thí này, ta cũng không tin không thể thắng nổi ngươi!” Hai mắt nam tử trung niên kia đã vương đầy tơ máu, bệ đá mà hắn đang đứng vô tình lại đối diện với bệ đá của Mạnh Hạo. Nói xong hắn vung tay trái đập thẳng vào giữa trán, ngay sau đó tu vi của hắn trong chớp mắt bỗng tăng vọt lên.
Không còn là Ngưng khí tầng tám mà đã trở thành Ngưng khí tầng chín đại viên mãn. Hiển nhiên người này hẳn là đã tính toán áp chế tu vi của mình từ trước, đợi dịp khảo hạch thôi diễn này mà bộc phát tu vi từ đó có thể chiếm được thượng phong so với những người khác.
Tu vi nam tử trung niên này chợt tăng vọt lên khiến cho mọi người xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa, mà lúc này hạt giống Xích Linh mộc trong tay hắn cũng nhanh chóng lớn lên trông thấy.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn không chút biến đổi. Hắn cũng không thôi động tu vi Trúc cơ trong cơ thể mình mà chỉ dùng linh lực Ngưng khí cảnh tiếp tục thôi diễn Xích Linh mộc trong lòng bàn tay. Hắn cũng không chút để tâm tới lời nói cùng với ánh mắt của tên nam tử trung niên kia hướng về phía mình lúc nãy, chỉ nhắm mắt tập trung vảo mục tiêu thôi hóa trước mắt mà thôi.
Thấm thoát cũng đã trôi qua thêm mấy canh giờ nữa, Xích Linh mộc dưới sự thôi diễn của hai người cũng nhanh chóng lớn lên, lúc này đều đã cao bằng đầu người.
Cả người vị nam tử trung niên kia run rẩy không thôi, gân xanh gân tím cũng nổi đầy trên mặt, thật sự cho tới lúc này bản thân hắn cũng không biết đã hao phí bao nhiêu linh thạch rồi. Trong lòng hắn hoàn toàn điên cuồng, chỉ cần là vừa sử dụng hết, hắn lập tức điên cuồng lấy tiếp một khối khác hấp thụ linh lực, kinh mạch trong cơ thể hắn cũng đã tới giới hạn không thể chịu đựng nổi nữa hắn cũng không quan tâm. Hai mắt hắn lúc này là một sự chấp nhất đến điên cuồng, hắn muốn thắng, hắn muốn trở thành Đan sư, vì vậy, hắn bất chấp tất cả.
Cuối cùng, nam tử này phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy liều mạng đánh rớt tu vi của bản thân xuống, đưa một luồng bổn mạng linh khí vào bên trong gốc thảo dược. Dưới sự thôi hóa của hắn, Xích Linh mộc lúc này nhanh chóng cao vọt lên thêm một trượng nữa, mà gốc thảo dược này không còn là một cây thảo dược nhỏ nữa mà đã trở thành một gốc thụ rồi. Bản thân hắn sau khi thực hiện xong động tác này, cả người chợt lảo đảo, lùi lại vài bước, cũng không thể nào gắng gượng tiếp tục khảo hạch được nữa. Bởi vì trước đó hắn đã liều mình đến cạn kiệt sức lực, nếu như hắn vẫn cố chấp mà gắng gượng thêm thì cũng không còn là liều nữa, mà lúc đó sẽ chính thức bỏ mình tại trận.
Lúc này toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn gần như đã bị thiêu đốt, cả người run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, tu vi cũng dần rớt xuống, nhưng trong mắt lại đầy ngạo nghễ.
Đám dược đồng bốn phía cũng đầy thán phục với hành động quyết tuyệt của hắn, ngay cả đám người Vương Phàm Minh cũng đều liếc nhìn hắn vài lần. Sở Ngọc Yên cũng khẽ gật đầu. Hắn có thể làm được như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Xích Linh mộc của ta cũng đã cao thêm một trượng nữa, cũng đã thành thụ rồi, mà gốc cây của ngươi so với gốc của ta cũng chưa tới bảy thành, ta cũng muốn xem thử xem ngươi làm thế nào có thể cướp được cái danh ngạch Đan sư này của ta!”
“Vẫn còn chưa kết thúc.” Lần đầu tiên Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn nam tử trung niên bên kia, nhàn nhạt nói. Trong lúc đó thì Xích Linh mộc trong tay hắn cũng chậm rãi tăng trưởng, bảy thành, tám thành, chín thành…Sau một nén hương, cả người gã nam tử trung niên kia chợt run lên lẩy bẩy, sắc mặt cũng tái mét lại, trong mắt cũng không cách nào tin tưởng được, Xích Linh mộc trong tay Mạnh Hạo vậy mà đã cao lên thêm một trượng nữa.
Xung quanh cũng chợt yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều bị Mạnh Hạo làm cho chấn kinh không nói nên lời, thiên phú thảo mộc vòng một đã khiến bọn họ nghẹn họng không thốt nên lời, không ngờ kết cục trong vòng hai thôi hóa thảo dược này, Mạnh Hạo cũng khiến cho mọi người đều nhìn về phía hắn với ánh mắt mang đầy rung động chưa từng có.
Có điều, sự tình cũng chưa phải đã kết thúc, Mạnh Hạo còn đang ngẩng đầu nhìn Xích Linh mộc trước mặt, hai mắt chợt lộ ra một tia cố chấp.
“Nếu như đã đường đường hoàng hoàng, thì cũng phải dứt khoát triệt để đường hoàng. Ta cũng muốn biết, bản thân ta nếu dùng công pháp thôi hóa Xích Linh mộc này thì sẽ thôi hóa đến loại trình độ nào!” Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, linh lực trên tay phải cũng ầm ầm tiến vào bên trong Xích Linh mộc, nhưng hắn vẫn không quên không chế linh lực chỉ trong tu vi dưới cảnh giới Trúc cơ mà thôi.
Một trượng, hai trượng ... Thời gian dần qua, Xích linh mộc cũng cao tới hơn hai trượng, thân cây cũng trở nên to lớn hơn rất nhiều. Lúc này Xích Linh mộc coi như đã hoàn toàn trở thành một gốc đại thụ!
Đại thụ trong tay Mạnh Hạo lúc này, tuy không khiến cả thế gian chú ý tới, nhưng lúc này cũng đã trở thành tiêu điểm duy nhất của vô số ánh mắt trên quảng trường này!
Mà dười sự thôi phát của hắn, gốc thảo dược này chợt khai hoa, rồi kết quả, một linh quả màu đỏ thẫm chợt xuất hiện vô cùng nổi bật. Trong chớp mắt khi linh quả vừa xuất hiện, một luồng linh khí nồng đậm tản mát ra bốn phía xung quanh.
Khoảnh khắc này, Sở Ngọc Yên trợn to mắt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi, Vương Phàm Minh thất thố đứng bật dậy, mà đám thất lão bên cạnh lão cũng biến sắc mà đồng loạt bật dậy.
"Xích Linh mộc nở hoa! Kết xích linh quả !"
“Hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng khí, vậy mà có thể làm được như vậy sao, việc này quả thật không tưởng!”
Đám dược dồng xung quanh càng không thể khống chế được tiếng thảng thốt kinh ngạc của mình. Mà những dược đồng thất bại trong đám mười người cuối cùng cũng đứng trong đó, bọn họ thân là dược đồng, lúc này cũng hiểu rõ có thể khiến cho Xích Linh mộc kết quả mang ý nghĩa thế nào rồi.
“Xích Linh mộc là thảo dược thiết yếu luyện chế đan dược cho cảnh giới Trúc cơ Đại viên mãn, thế nhưng quả của nó lại ngưng tụ toàn bộ tinh hoa của Xích linh mộc, lại chính là dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược cho Kết đan sơ kỳ!”
Trong lúc xung quanh còn đang xôn xao, thì Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hất tay phải lên, Xích linh mộc trước người mất đi căn nguyên liền nhanh chóng héo rũ xuống, có điều trước đó Mạnh Hạo đã nhanh tay vươn tới cách không chụp một cái, đem Xích Linh quả kia nắm trong tay. Rồi cũng không chút chần chờ, ngay trước mắt mọi người, hắn điềm nhiên đem Xích Linh quả thu hồi vào trong túi trữ vật.
“Người tấn chức Đan sư thành công, Phương Mộc!” Vương Phàm Minh hít sâu một hơi, nhìn kỹ Mạnh Hạo một lần nữa sau đó chậm rãi tuyên bố. Thanh âm lão vang vọng truyền khắp quảng trường, đồng thời theo lò đan truyền ra bên ngoài vang vọng khắp cả Tử Vận tông, tràn tới mọi ngóc ngách của tất cả các sơn cốc trong Đan Đông nhất mạch.
Khiến cho bảy vạn dược đồng bên ngoài, trong chớp mắt đều nghe rõ ràng không sót từ ngữ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.