Chương 130: Hoàn mỹ Trúc Cơ!
Nhĩ Căn
03/06/2016
“Những người khác, ngươi có ý kiến gì không.” Pho
tượng kia hờ hững nói. Có thể được Lý Đạo Nhất gọi là lão tổ, mà lúc
trước lão lại tự nói là đoạt xá. Như vậy thân phận người này đã được
miêu tả rõ ràng.
Lão chính là vị thiên kiêu năm xưa của Lý gia, người đã xông qua trận thứ tám và dừng bước ở trận thứ chín. Một đời người này được người ngoài biết tới cũng chỉ có quãng thời gian huy hoàng năm ấy.
Từ đó về sau lão ở trong Lý gia, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, vài năm sau thì tọa hóa. Hôm nay trừ phi là nhắc tới Huyết Tiên truyền thừa, nếu không thì người này cũng đã sớm bị lãng quên.
Nhưng di ngôn của người này lại được Lý gia che giấu rất sâu, được coi là việc tuyệt đại cơ mật. Chỉ có duy nhất mỗi đời đại gia chủ mới được biết, vị lão tổ này... Thực ra không phải đã chết.
Di ngôn của lão, chính là Huyết Tiên truyền thừa tám lần tuyệt, Thái Ách cổ mạch rơi Lý gia!
Bốn ngàn năm trước, người đi ra khỏi nơi truyền thừa là lão, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lão. Đại bộ phận hồn của người này là ở trong Huyết Tiên truyền thừa, sau khi đoạt xá huyết nô ở trong trận thứ sáu đã lâm vào ngủ say. Cho đến tận bây giờ, cho dù là người của Lý gia cũng không hiểu được căn nguyên ở trong đó.
Việc này quá mức không thể tưởng tượng. Bởi vì huyết nô quá cường đại. Dùng tu vi Trúc Cơ của Lý gia lão tổ năm đó căn bản là không có chút khả năng thành công. Thậm chí có thể nói, lão không có Nguyên Anh, vậy làm thế nào để đoạt xá? Nhưng hết lần này tới lần khác... Lão thành công!
Không ai biết lão như thế nào lại làm được. Còn người đi ra đã mất đi đại bộ phận hồn, rất nhanh đã tọa hóa, chỉ để lại bàn giao và lưu lại một câu di ngôn.
“Đệ tử của Tống gia và Huyết Yêu Tông, vãn bối còn không để trong mắt. Còn tên chạy ra vừa rồi lại càng không đáng lo. Tuy nhiên Vương gia Vương Lệ Hải, người này phải chết.” Lý Đạo Nhất mỉm cười, cung kính mở miệng. Đồng thời Huyết Long bên cạnh gã cũng ngẩng mạnh đầu.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh Lý Đạo Nhất, giờ phút này đột nhiên xuất hiện mấy Huyết Thần, trong đó có Huyền Vũ của Vương Lệ Hải, có huyết nhân của thiếu niên giống Vương Hữu Tài,... Thân hình bọn chúng đều đang run rẩy. Ngay khi bọn chúng vừa mới xuất hiện, Huyết Long đã lập tức nhào tới, há miệng cắn nuốt. Những Huyết Thần kia căn bản là không dám phản kháng hay giãy dụa một chút nào.
“Tiểu bối của Vương gia sao... Diệt thiên kiêu của Vương gia, việc này có thể. Tại trận thứ sáu này, lão phu có thể giúp được ngươi, bất quá ba trận tiếp theo, lão phu mặc dù không cách nào trực tiếp ra tay giúp ngươi, nhưng suốt bốn ngàn năm qua, ta đối với cái Huyết Tiên truyền thừa này đã quá hiểu rõ. Trên đời này... Đã không còn có ai có thể hiểu rõ nơi đây hơn lão phu.
Sau khi đoạt xá con Huyết Long này, ta hoàn toàn chắc chắn có thể cho ngươi trong thời gian mấy nén nhang, liền có thể liên tiếp xông qua ba trận bảy, tám, chín, đạt được truyền thừa.” Pho tượng nhìn Huyết Long thôn phệ những Huyết Thần khác, lạnh nhạt mở miệng.
“Đa tạ lão tổ tương trợ, vãn bối cũng không để ý tới cái Huyết Tiên truyền thừa này. Lần này bước vào nơi đây, là vãn bối phụng mệnh gia chủ nghênh đón lão tổ.” Lý Đạo Nhất cung kính nói.
“Huyết Tiên truyền thừa tám lần tuyệt, Thái Ách cổ mạch rơi Lý gia. Những lời này là lão phu tự mình nói ra, tự nhiên có thể làm được. Huyết Tiên truyền thừa cuối cùng sẽ thuộc về ngươi. Lão phu đã bị nhốt ở chỗ này bốn ngàn năm, không biết bên ngoài đã biến thành bộ dạng gì... Những bằng hữu cũ năm đó, không biết lại còn mấy người.” Giọng nói của pho tượng có chút tang thương.
Trong lúc lão đang nói thì trên mi tâm của pho tượng bỗng xuất hiện một khe hở. Toàn bộ pho tượng lập tức ảm đạm, giống như tất cả ánh sáng trong khoảnh khắc này đều ngưng tụ tới mi tâm. Từ trong khe hở, có một đạo hồng mang chói mắt bay ra, lao thẳng tới Huyết Long.
Huyết Long này căn bản là cũng không dám giãy dụa, tùy ý để huyết quang này dung nhập. Sau khi run rẩy trong thời gian vài hơi thở, hai mắt Huyết Long bỗng nhiên sáng rõ, đồng thời lộ ra một vòng tang thương. Sau đó nó há miệng nuốt một ngụm, những Huyết Thần còn chưa bị cắn nuốt, lập tức bị Huyết Long hoàn toàn nuốt vào.
Thân hình của nó ngay tức khắc, đã biến lớn đến một ngàn trượng ở giữa không trung, kinh thiên động địa!
Nhưng rất nhanh nó đã thu nhỏ lại, cho đến lúc chỉ còn hai mươi trượng. Rồi lượn vòng xung quanh Lý Đạo Nhất, bước tới cánh cửa đá mở một nửa, đi ra khỏi trận thứ sáu. Chỉ còn lại pho tượng đã mất đi sức sống, yên lặng đứng ở nơi đó.
Khoảnh khắc khi Lý Đạo Nhất vừa bước ra khỏi trận thứ sáu, lập tức nhấc lên âm thanh xôn xao chấn động bát phương của gần vạn người bên ngoài.
Lý Đạo Nhất là người đi ra cuối cùng. Người đầu tiên đi ra trước gã là Mạnh Hạo. Mạnh Hạo vừa đi ra ngoài đã lập tức phun ra ba ngụm máu tươi, gắng gượng lắm mới khoanh chân ngồi xuống được. Sự xuất hiện của hắn lập tức làm cho bên ngoài xôn xao. Không chút chần chừ, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, hấp thu linh khí bốn phía giống như điên cuồng để khôi phục thương thế của mình. Trong mắt hắn lộ ra vẻ muốn giết người mãnh liệt.
Sau hắn là thiếu niên giống Vương Hữu Tài của Huyết Yêu Tông cùng với Tống Giai. Hai người bọn họ sau khi xuất hiện đều cực kỳ chật vật, trên người tràn đầy vết thương, có cả chỗ xương đã bị vỡ nát, hơi thở cực kỳ yếu ớt. Mà bên cạnh đều không có Huyết Thần. Hai người cắn răng khoanh chân ngồi xuống thổ nạp. Cũng giống như Mạnh Hạo, đều nhanh chóng hấp thu linh khí đậm đặc để chữa thương. Thương thế của bọn họ khôi phục rất nhanh, dựa vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Bọn họ đều không nhìn được sắc mặt của nhau, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đối phương cũng không có Huyết Thần như mình. Không cần phải nói ra, nhưng vô số suy nghĩ phức tạp lại hiển hiện trong lòng bọn họ.
Nhưng Vương Lệ Hải lại không có đi ra. Bên ngoài lại càng nổi lên oanh động chưa từng có. Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, ở trong trận thứ sáu, thân ảnh mơ hồ của Vương Lệ Hải đã tiêu tán. Điều này nói lên y đã chết ở trong trận thứ sáu.
Người của Vương gia, trong khoảnh khắc này trong đầu đều đồng loạt nổ vang, nhất là hộ đạo giả của Vương Lệ Hải. Còn những trưởng lão của Vương gia lại càng lộ ra vẻ không thể nào tin, trong mắt đã là một mảnh huyết hồng, trong đầu như có lôi đình nổ vang.
Toàn bộ Nam Vực cũng theo đó mà bị oanh động. Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được, Vương Lệ Hải tử vong sẽ dẫn tới lửa giận kinh thiên của Vương gia.
Bởi vì thân phận của Vương Lệ Hải, là đại biểu cho Vương gia, là đạo tử có cảnh giới Trúc Cơ. Thiên kiêu có thể vẫn, nhưng đạo tử không thể rơi rụng. Đây là sự tình đã được tất cả các tông môn gia tộc công nhận. Như lần Huyết Tiên truyền thừa này dù rất quan trọng, nhưng năm đại tông môn vẫn không phái đạo tử đi đảm nhiệm, mà chỉ phái ra thiên kiêu mà thôi.
Chỉ có Vương gia, Lý gia phái ra đạo tử!
Cao hứng nhất chính là Vương Đằng Phi. Thân hình gã lúc này đang run rẩy. Đó là run rẩy vì kích động. Gã gắt gao nắm chặt nắm đấm. Gã đã chờ ngày này quá lâu, quá lâu rồi. Vương Tích Phạm ở bên cạnh gã cũng giống như thế. Hai người nhìn nhau một cái, như cùng nhìn thấy tương lai đang rộng mở.
Cho đến khi Lý Đạo Nhất đi ra, Huyết Long lớn hai mươi trượng vờn quanh thân thể. Gã xuất hiện khiến bên ngoài lại một lần nữa ầm ầm xôn xao.
Tống Giai yên lặng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, đi vào trong cánh cổng ánh sáng, lựa chọn buông tha. Sau đó là thiếu niên giống hệt Vương Hữu Tài của Huyết Yêu Tông, y không nhìn Lý Đạo Nhất, mà ngóng nhìn Mạnh Hạo một lát, giống như đang chần chừ cái gì. Nhưng cuối cùng cũng bước vào trong cánh cổng ánh sáng, cũng đã lựa chọn từ bỏ.
Liên tục có hai người lựa chọn từ bỏ, khiến cho những tiếng nghị luận ở bên ngoài lại không ngừng vang lên.
“Trong trận thứ sáu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ Lý Đạo Nhất, Huyết Thần của những người khác đều chết hết. Mà Vương Lệ Hải... Lại chết ở bên trong. Đó chính là đạo tử của Vương gia a!”
“Chỉ có Huyết Thần của Lý Đạo Nhất là vẫn còn. Mà nhìn bộ dáng của nó, rõ ràng là cường đại hơn rất nhiều. Không biết lần này hắn cuối cùng có thể đạt được truyền thừa hay không!”
Trong lúc bên ngoài còn đang bàn tán xôn xao thì Mạnh Hạo cũng mở mắt ra. Đôi mắt hắn mang theo tơ máu. Hắn trầm mặc đứng dậy, hai mắt lộ ra chấp nhất đi về cánh cổng ánh sáng. Nhưng khi hắn đang định bước vào, thì bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh mơ hồ của Lý Đạo Nhất. Nhưng không phải là nhìn Lý Đạo Nhất, mà nhìn Huyết Long đang ở bên cạnh gã.
Trong nháy mắt, khi ánh mắt Mạnh Hạo va chạm với ánh mắt của Huyết Long, thì tâm thần Mạnh Hạo bỗng chấn động mạnh một cái. Hắn không biết người khác có phát giác ra hay không, nhưng hắn lập tức nhận ra. Cái ánh mắt này cùng với ánh mắt của pho tượng kia giống nhau như đúc. Đầu hắn như có tia chớp xẹt qua, hiển nhiên là đã đoán ra được tám chín phần mười. Ánh mắt của hắn lập tức rơi vào Huyết Long bên cạnh Lý Đạo Nhất.
“Nhớ kỹ tên của ta, ta là Lý Đạo Nhất. Con chó kia của ngươi, chết thật là thảm.” Thấy Mạnh Hạo nhìn về phía mình, Lý Đạo Nhất khinh bỉ nở nụ cười. Tay phải gã nâng lên, đặt lên thân hình Huyết Long, lập tức giọng nói của gã lập tức xuất hiện bên tai Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nghe thấy thế, trong đầu lập tức như có mười vạn lôi đình nổ vang, khóe miệng tràn ra máu tươi, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lý Đạo Nhất. Trong mắt ẩn chứa phẫn nộ không thể hình dung cùng với sát khí ngập trời. Từ lúc tu hành cho đến nay, người hắn muốn giết không ít. Nhưng trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn muốn giết Lý Đạo Nhất đã mãnh liệt tới cực hạn.
Nhưng tính cách của hắn gần đây, càng muốn giết người thì lại càng ít nói. Việc này từ nhỏ đã như thế, lúc này đây, lại càng như vậy. Nhưng càng có tính cách như thế, lại càng đại biểu cho tàn nhẫn cực hạn. Phải biết rằng những người thích nói nhiều, thường thường đều là những kẻ tục tằn. Không nói một lời nào, mới đáng sợ!
Sau một hồi lâu, vẻ mặt Mạnh Hạo tràn đầy lệ khí quay người bước vào trong cánh cổng ánh sáng.
Lý Đạo Nhất khẽ cười, cất bước đi vào trong trận thứ bảy.
Bên trong miệng núi lửa, bên ngoài huyết hồ. Lúc Mạnh Hạo đi ra, trong mắt Mạnh Hạo đã ngập tràn lửa giận. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra từng cảnh tượng trong trận thứ sáu. Một cỗ sát khí càng ngày càng mãnh liệt, từ trên người hắn ầm ầm khuếch tán ra ngoài.
“Lý Đạo Nhất, Mạnh Hạo ta tất sẽ giết ngươi!!” Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, khiến cho hắn lúc này thoạt nhìn trông rất dữ tợn. Thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành cầu vồng, bay thẳng đến chỗ Sở Ngọc Yên luyện đan.
Lúc gần đến nơi, Sở Ngọc Yên đang khống chế lửa, hoàn mỹ Trúc Cơ Đan đã sắp thành công. Nàng vốn tưởng rằng Mạnh Hạo sẽ không kịp đi ra, có thể cho mình thời gian nghiên cứu. Nhưng lại không nghĩ rằng Mạnh Hạo lại có thể trở về lúc này. trong lòng nàng cũng định động chút tay chân. Nhưng nhìn thấy Mạnh Hạo vẻ mặt hầm hầm tiến đến thì lại chần chừ. Nàng dĩ nhiên nhìn ra, giờ phút này Mạnh Hạo giống như núi lửa muốn bộc phát, không thể trêu chọc.
Khi đến gần, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, một lời cũng không nói. Nhưng nỗi hận trong lòng của hắn đối với Lý Đạo Nhất và sát tâm của hắn cũng càng lúc càng sâu. Cùng lúc đó trong lòng hắn cũng có một sự lo lắng khó có thể hình dung. hắn không tin chó ngao đã chết. Hắn muốn dùng hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, đi cứu chó ngao!
Sở Ngọc Yên không dám nhiều lời, vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi thở sâu một hơi, nàng cắn răng, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết đặt lên lò đan, rồi nhấn một xuống phía dưới. Lập tức Địa Hỏa phía dưới nổ vang, lò đan run rẩy.
Cũng trong lúc đó, sương mù bên trong miệng núi lửa lập tức cuộn trào. Thậm chí mặt đất mơ hồ còn đang rung chuyển. Vùng trời ở bên ngoài, phong vân biến sắc. Từng tầng mây trong nháy mắt xếp chồng lên nhau, lại càng có vô số tia chớp xẹt qua. Mỗi một lần lôi đình nổ vang là một lần tia chớp gào thét. Vùng trời bên ngoài đang nỗi lên dị tượng khó có thể hình dung.
“Đây quả thật là Thất Lôi Đan sao?” Sở Ngọc Yên đã sớm hoài nghi. Giờ phút này bởi vì sương mù đã tản ra mà màn sáng phía trên đã hiển lộ, có thể nhìn thấy được vùng trới bên ngoài. Nhưng sau khi nàng nhìn thấy thì trong lòng đả cực kỳ xác định. Viên thuốc này... Tuyệt không phải lôi đan gì đó.
“Lúc đan dược sắp sửa xuất hiện, lại có thể khiến cho thiên địa biến hóa. Mà xem bộ dáng giống như là muốn giáng xuống lôi kiếp diệt đan. Chuyện này... Rốt cuộc đây là đan dược gì!” Trong lúc Sở Ngọc Yên còn đang rung động thì có một tiếng nổ mạnh vang lên. Lò đan trực tiếp sụp đổ vỡ vụn. Lực trùng kích nổi lên khuếch tán bốn phía, khiến Sở Ngọc Yên phun ra máu tươi, thân hình bị cuốn bay đập vào vách đá, nhất thời đã hôn mê.
Hai mắt Mạnh Hạo trong khoảnh khắc này bỗng nhiên chớp động, không chút chậm trễ phóng mạnh về phía lò đan đã vỡ vụn. Vùng trời bên ngoài có vô tận lôi đình nổ vang, mặt đất rung chuyển, thậm chí trong chớp mắt đã xuất hiện vết nứt. Mạnh Hạo tóm ra được từ trong lò đan một viên... Thất sắc thần đan!
Hoàn mỹ Trúc Cơ Đan!
Viên thuốc này nghịch thiên, cho nên thiên địa không tha thứ. Lúc này vùng trời bên ngoài ầm vang, tầng mây sáng lóa đang quay cuồng. Dường như có vô số tia chớp đang ngưng tụ, muốn đem viên đan dược trong tay Mạnh Hạo hủy diệt. Thậm chí nếu có người ở trong thiên địa này dám nuốt vào viên thuốc kia, như vậy người này sẽ gặp phải lôi kiếp còn mãnh liệt hơn!
Thiên địa không tha thứ cho viên thuốc này, lại càng không bỏ qua cho người nuốt nó vào. Một khi nuốt vào, tu hành kiếp này thiên địa muốn tru diệt, dọc đường luôn gặp lôi kiếp!
Nhưng giờ phút này, Mạnh Hạo không chần chừ, hắn lập tức bắt được Trúc Cơ Đan. Viên thuốc này như muốn tan ra ở trong tay hắn. Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác, nếu không lập tức nuốt nó vào, thì không cần lôi kiếp giáng xuống, viên thuốc này đã tự tiêu tán!
Dù không biết vì sao lại như thế, nhưng lúc này Mạnh Hạo cũng không kịp suy nghĩ nhiều, càng không có thời gian đem viên thuốc này phục chế. Thậm chí chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà viên thuốc này đã xuất hiện dấu hiệu tiêu tán ở trong thiên địa.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Lúc những tia chớp ngưng tụ ở trên không trung, chỉ nháy mắt là sẽ giáng xuống, hắn liền trực tiếp đem đan dược nuốt vào.
Viên thuốc này vừa vào cũng không tan ra, mà trực tiếp rơi vào trong bụng của Mạnh Hạo. Bên trong cơ thể của hắn như muốn nổ tung. Một tiếng nổ mạnh phát ra, một cỗ lực lượng quỷ dị bắn ra khiến toàn thân Mạnh Hạo dường như muốn vỡ vụn. Lực lượng này cũng không phải là thiên địa linh khí, cũng không cách nào hình dung nó như thế nào. Nhưng đạo đài của Mạnh Hạo, ở trong khoảnh khắc này, lại run rẩy mãnh liệt.
Ngay lập tức, khe hở trên đạo đài của hắn lại xuất hiện dấu hiệu muốn khép lại. Một cảm giác hoàn mỹ đang nhanh chóng ngưng tụ trên thân thể Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, huyết nhục càng thêm rắn chắc, đạo đài trong cơ thể nổ vang, giống như là muốn lớn thêm ra. Da của hắn vào lúc này đã trở thành màu vàng kim nhàn nhạt, và vẫn còn đang đậm thêm.
Một cảm giác cường đại mà lúc còn là vô hạ Trúc Cơ chưa từng có. Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, dường như trong mắt hắn toàn bộ thế giới thoáng một cái đã hoàn toàn bất đồng. Linh thức của hắn lại càng điên cuồng sinh sôi. Tất cả mọi thứ trong cơ thể đều đang hướng về hoàn mỹ Trúc Cơ mà vài vạn năm qua chưa bao giờ xuất hiện ở trong tu chân giới, phi tốc biến hóa!
Hoàn mỹ Trúc Cơ, thân thể truyền thuyết, vài vạn năm qua chưa bao giờ xuất hiện. Vậy mà trong chớp mắt lại đều xuất hiện ở trên người Mạnh Hạo. Linh thức của hắn trong giây phút này đã vượt qua Trúc Cơ trung kỳ. Thậm chí nếu có đủ linh khí, Mạnh Hạo có thể lập tức khiến cho tòa đạo đài xuất hiện, thậm chí tòa đạo đài thứ ba cũng có thể ngưng tụ ra!
Hơn nữa, những đạo đài này xuất hiện, thì đều là truyền thuyết trong cảnh giới Trúc Cơ, hoàn mỹ đạo đài!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên vang lên quanh quẩn. Một đạo tia chớp cự đại từ trên bầu trời lp lao thẳng xuống miệng núi lửa, nháy mắt đã va vào màn sáng kia.
Va chạm vừa xảy ra thì ngay lập tức toàn bộ bảy chỗ Huyết Tiên truyền thừa ở Nam Vực, đều ở trong khoảnh khắc này bộc phát huyết quang mãnh liệt khó có thể hình dung. Huyết quang này không giống với huyết quang truyền ra hình ảnh cho mọi người nhìn thấy, mà có màu đỏ như máu, đang bay lên ngập trời, tạo thành bảy cột máu khổng lồ. Trên mỗi cột máu lại có vô số xích sắt màu đỏ. Cũng ở trên mỗi cây cột, đều có một thân ảnh bị trói chặt tại đó, đang phát ra những tiếng gào rú thê lương thống khổ.
Cảnh tượng này xảy ra quá mức đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người ở bên ngoài bảy chỗ truyền thừa đều hoảng sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra!!”
“Đột nhiên lại có huyết quang ngập trời. Mà ngay cả hình ảnh ở nơi truyền thừa cũng tan vỡ. Đây là chuyện gì!”
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ Nam Vực đều chấn động. Trong sơn môn của ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc, lập tức có rất nhiều thân ảnh bay lên. Những thân ảnh này đều già nua, ngày bình thường đa số là bế quan. Nhưng hôm nay cũng đều thức tỉnh, thi nhau bay ra.
“Huyết Tiên tế tự! Đây là Huyết Tiên tế tự trong truyền thuyết của Thái Ách nhất tộc!!”
“Theo truyền thuyết thì mỗi khi có cường địch xâm lấn Thái Ách nhất tộc, thì cũng sẽ xuất hiện Huyết Tiên tế tự. Nhưng hôm nay Thái Ách nhất tộc đã bị trấn áp, địch nhân của tộc này còn có thể là ai...”
Trong lúc cả Nam Vực còn đang oanh động, thì bên trong miệng núi lửa, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tay phải giơ lên chỉ một cái về phía Sở Ngọc Yên đang hôn mê. Lập tức lưới đen bay ra đem nàng buộc chặt. Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới Huyết Tiên tế đàn.
Phía bên trên, lôi kiếp ầm ầmgiáng xuống, khiến cho màn sáng run rẩy. Nhưng chỉ chớp mắt, bên trong miệng núi lửa lập tức có hồng mang ngập trời nhanh chóng bộc phát, hóa thành một cây cột huyết sắc khổng lồ, trở thành cây cột máu thứ tám ở Nam Vực, phóng lên cao.
Vốn Huyết Tiên tế đàn không như thế, nhưng Mạnh Hạo lại ở chỗ này nuốt vào hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, dẫn đến lôi kiếp giáng xuống nơi này. Từ đó, chẳng khác gì là lôi kiếp chính là địch nhân, do đó Huyết Tiên tế đàn tạo thành cột máu để thủ hộ màn sáng.
Đánh mở màn sáng này, chính là địch nhân của Huyết Tiên!
“Chờ ta...ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ mang ngươi đi ra. Chờ ta... Ta sẽ cứu ngươi, chúng ta cùng nhau, đi giết Lý Đạo Nhất!” Sát khí trong mắt Mạnh Hạo đã mãnh liệt đến cực hạn, tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Huyết Tiên tế đàn. Hắn không chút do dự bước một bước, cả người tựa như tia chớp, trực tiếp bước vào vùng đất truyền thừa!
Khi hắn bước vào chỗ truyền thừa trong nháy mắt...
Bên trong Huyết Tiên truyền thừa, phong vân biến sắc, thiên địa nổ vang. Trong trận thứ chín, ở sâu trong lòng đất có một bộ hài cốt khoanh chân ngồi ở đó. Giờ phút này hài cốt kia toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu. Trong hai hốc mắt trống rỗng lộ ra một vòng sáng âm u mãnh liệt. Dù ánh sáng âm u kia rất quỷ dị, nhưng lại rõ ràng lộ ra vẻ kích động.
“Rốt cuộc... Đã chờ được sao...”
Trong trận thứ tám, thiên địa nổ vang, toàn bộ bầu trời có đầy vết rách, trong đó có một vực sâu huyết sắc rất lớn. Bên trong cái vực sâu kia vốn yên tĩnh, nhưng lúc này lại có vô số tiếng gào rú truyền ra, ẩn chứa trong đó, rõ ràng là đang kích động!
Trong trận thứ bảy, cả thế giới trong đó chỉ có một tòa cổ mộ. Trên bia mộ chỉ có bốn chữ lớn màu đỏ quạch, táng thiên chi mộ!
Trong mộ phần, có một quan tài lớn trọn vẹn ngàn trượng xếp đầy hài cốt. Ở trung tâm đống hài cốt có phủ một lá cờ phiên. Cờ này đã rách nát, có ba cái đuôi. Trên mỗi đuôi đều có ghi một húy danh. Chỉ là do đã trôi qua quá nhiều năm tháng nên tục danh trên đệ nhất cùng đệ nhị vĩ đã mơ hồ, không nhìn rõ. Duy chỉ có đệ tam vĩ, là còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên đó viết, một chữ, Quý!!!
Bên ngoài cổ mộ, sắc mặt Lý Đạo Nhất hoảng sợ nhìn bốn phía. Ở nơi này, mặt đất đang rung chuyển, bầu trời gào thét, dường như bầu trời đang muốn xoay tròn. Huyết Long bên cạnh gã ngẩng mạnh đầu lên, nâng móng vuốt giống như đang tính toán gì đó. Bỗng nhiên thần sắc nó đại biến.
“Nhanh, không cần lấy Tam Hồn Phiên nữa. Nghe theo ta, đi thẳng đến trận thứ chín. Chậm một bước.... thì cái Huyết Tiên truyền thừa này sẽ không còn thuộc về ta và ngươi!!”
“Sao lại như thế!” Sắc mặt của Lý Đạo Nhất cực kỳ khó coi.
: Cái truyền thừa này đã lựa chọn hắn, vậy thì ta trở về diệt sát hắn. Giết hắn rồi, ta sẽ là truyền nhân ứng với thiên mệnh!: Trong mắt Lý Đạo Nhất lộ ra sát khí mãnh liệt.
“Lúc trước muốn giết hắn thì rất dễ dàng. Nhưng hôm nay hắn bước vào trong cái Huyết Tiên truyền thừa thì ai dám giết hắn, ai có thể giết hắn!” Huyết Long vờn quanh thân hình Lý Đạo Nhất, không còn để ý tới việc sẽ bị bạo lộ, hóa thành thân hình ngàn trượng, cấp tốc bay đi.
Cùng lúc đó, một trong tam đại hiểm địa của Nam Vực, Thái Ách cổ miếu. Tòa miếu này là do Thái Ách nhất tộc nghịch thiên hóa thành, trong khoảnh khắc này lại như muốn phục sinh. Trong tòa miếu này có vô số pho tượng. Những pho tượng này ngày bình thường đều không nhúc nhích, cho dù có người xâm nhập vào trong chỗ hiểm địa này, cũng rất ít khi xuất hiện biến hóa.
Nhưng hôm nay, cả ngàn vạn pho tượng này trong khoảnh khắc này rõ ràng lại đồng loạt chấn động. Tất cả đều mở ra hai mắt, ngửa mặt lên trời gào thét những tiếng không cam lòng năm đó. Toàn bộ Thái Ách cổ miếu bởi vì những tiếng gào thét mà ầm ầm chấn động. Những pho tượng này đồng loạt bay lên, vờn quanh khắp bát phương của tòa cổ miếu.
Cảnh tượng này khiến không ít tu sĩ đang ở bên ngoài tòa cổ miếu này đều nhao nhao hoảng sợ.
Bọn hắn lại càng rung động hơn khi thấy trong tòa cổ miếu này, trong nháy mắt, xuất hiện bóng dáng một tòa miếu cổ xếp chồng lên, giống như là linh hồn của tòa miếu cổ này, sau đó cả vùng đất từ từ bay lên, hóa thành đạo tàn ảnh, mang theo hư ảnh của ngàn vạn pho tượng bay thẳng vào trong thương khung. Giống như tòa miếu cổ kia đã trở thành một chiến xa khổng lồ, mang theo thiên quân vạn mã của Thái Ách nhất tộc, một lần nữa tái chiến trời xanh.
Lão chính là vị thiên kiêu năm xưa của Lý gia, người đã xông qua trận thứ tám và dừng bước ở trận thứ chín. Một đời người này được người ngoài biết tới cũng chỉ có quãng thời gian huy hoàng năm ấy.
Từ đó về sau lão ở trong Lý gia, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, vài năm sau thì tọa hóa. Hôm nay trừ phi là nhắc tới Huyết Tiên truyền thừa, nếu không thì người này cũng đã sớm bị lãng quên.
Nhưng di ngôn của người này lại được Lý gia che giấu rất sâu, được coi là việc tuyệt đại cơ mật. Chỉ có duy nhất mỗi đời đại gia chủ mới được biết, vị lão tổ này... Thực ra không phải đã chết.
Di ngôn của lão, chính là Huyết Tiên truyền thừa tám lần tuyệt, Thái Ách cổ mạch rơi Lý gia!
Bốn ngàn năm trước, người đi ra khỏi nơi truyền thừa là lão, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lão. Đại bộ phận hồn của người này là ở trong Huyết Tiên truyền thừa, sau khi đoạt xá huyết nô ở trong trận thứ sáu đã lâm vào ngủ say. Cho đến tận bây giờ, cho dù là người của Lý gia cũng không hiểu được căn nguyên ở trong đó.
Việc này quá mức không thể tưởng tượng. Bởi vì huyết nô quá cường đại. Dùng tu vi Trúc Cơ của Lý gia lão tổ năm đó căn bản là không có chút khả năng thành công. Thậm chí có thể nói, lão không có Nguyên Anh, vậy làm thế nào để đoạt xá? Nhưng hết lần này tới lần khác... Lão thành công!
Không ai biết lão như thế nào lại làm được. Còn người đi ra đã mất đi đại bộ phận hồn, rất nhanh đã tọa hóa, chỉ để lại bàn giao và lưu lại một câu di ngôn.
“Đệ tử của Tống gia và Huyết Yêu Tông, vãn bối còn không để trong mắt. Còn tên chạy ra vừa rồi lại càng không đáng lo. Tuy nhiên Vương gia Vương Lệ Hải, người này phải chết.” Lý Đạo Nhất mỉm cười, cung kính mở miệng. Đồng thời Huyết Long bên cạnh gã cũng ngẩng mạnh đầu.
Chỉ thấy bốn phía xung quanh Lý Đạo Nhất, giờ phút này đột nhiên xuất hiện mấy Huyết Thần, trong đó có Huyền Vũ của Vương Lệ Hải, có huyết nhân của thiếu niên giống Vương Hữu Tài,... Thân hình bọn chúng đều đang run rẩy. Ngay khi bọn chúng vừa mới xuất hiện, Huyết Long đã lập tức nhào tới, há miệng cắn nuốt. Những Huyết Thần kia căn bản là không dám phản kháng hay giãy dụa một chút nào.
“Tiểu bối của Vương gia sao... Diệt thiên kiêu của Vương gia, việc này có thể. Tại trận thứ sáu này, lão phu có thể giúp được ngươi, bất quá ba trận tiếp theo, lão phu mặc dù không cách nào trực tiếp ra tay giúp ngươi, nhưng suốt bốn ngàn năm qua, ta đối với cái Huyết Tiên truyền thừa này đã quá hiểu rõ. Trên đời này... Đã không còn có ai có thể hiểu rõ nơi đây hơn lão phu.
Sau khi đoạt xá con Huyết Long này, ta hoàn toàn chắc chắn có thể cho ngươi trong thời gian mấy nén nhang, liền có thể liên tiếp xông qua ba trận bảy, tám, chín, đạt được truyền thừa.” Pho tượng nhìn Huyết Long thôn phệ những Huyết Thần khác, lạnh nhạt mở miệng.
“Đa tạ lão tổ tương trợ, vãn bối cũng không để ý tới cái Huyết Tiên truyền thừa này. Lần này bước vào nơi đây, là vãn bối phụng mệnh gia chủ nghênh đón lão tổ.” Lý Đạo Nhất cung kính nói.
“Huyết Tiên truyền thừa tám lần tuyệt, Thái Ách cổ mạch rơi Lý gia. Những lời này là lão phu tự mình nói ra, tự nhiên có thể làm được. Huyết Tiên truyền thừa cuối cùng sẽ thuộc về ngươi. Lão phu đã bị nhốt ở chỗ này bốn ngàn năm, không biết bên ngoài đã biến thành bộ dạng gì... Những bằng hữu cũ năm đó, không biết lại còn mấy người.” Giọng nói của pho tượng có chút tang thương.
Trong lúc lão đang nói thì trên mi tâm của pho tượng bỗng xuất hiện một khe hở. Toàn bộ pho tượng lập tức ảm đạm, giống như tất cả ánh sáng trong khoảnh khắc này đều ngưng tụ tới mi tâm. Từ trong khe hở, có một đạo hồng mang chói mắt bay ra, lao thẳng tới Huyết Long.
Huyết Long này căn bản là cũng không dám giãy dụa, tùy ý để huyết quang này dung nhập. Sau khi run rẩy trong thời gian vài hơi thở, hai mắt Huyết Long bỗng nhiên sáng rõ, đồng thời lộ ra một vòng tang thương. Sau đó nó há miệng nuốt một ngụm, những Huyết Thần còn chưa bị cắn nuốt, lập tức bị Huyết Long hoàn toàn nuốt vào.
Thân hình của nó ngay tức khắc, đã biến lớn đến một ngàn trượng ở giữa không trung, kinh thiên động địa!
Nhưng rất nhanh nó đã thu nhỏ lại, cho đến lúc chỉ còn hai mươi trượng. Rồi lượn vòng xung quanh Lý Đạo Nhất, bước tới cánh cửa đá mở một nửa, đi ra khỏi trận thứ sáu. Chỉ còn lại pho tượng đã mất đi sức sống, yên lặng đứng ở nơi đó.
Khoảnh khắc khi Lý Đạo Nhất vừa bước ra khỏi trận thứ sáu, lập tức nhấc lên âm thanh xôn xao chấn động bát phương của gần vạn người bên ngoài.
Lý Đạo Nhất là người đi ra cuối cùng. Người đầu tiên đi ra trước gã là Mạnh Hạo. Mạnh Hạo vừa đi ra ngoài đã lập tức phun ra ba ngụm máu tươi, gắng gượng lắm mới khoanh chân ngồi xuống được. Sự xuất hiện của hắn lập tức làm cho bên ngoài xôn xao. Không chút chần chừ, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, hấp thu linh khí bốn phía giống như điên cuồng để khôi phục thương thế của mình. Trong mắt hắn lộ ra vẻ muốn giết người mãnh liệt.
Sau hắn là thiếu niên giống Vương Hữu Tài của Huyết Yêu Tông cùng với Tống Giai. Hai người bọn họ sau khi xuất hiện đều cực kỳ chật vật, trên người tràn đầy vết thương, có cả chỗ xương đã bị vỡ nát, hơi thở cực kỳ yếu ớt. Mà bên cạnh đều không có Huyết Thần. Hai người cắn răng khoanh chân ngồi xuống thổ nạp. Cũng giống như Mạnh Hạo, đều nhanh chóng hấp thu linh khí đậm đặc để chữa thương. Thương thế của bọn họ khôi phục rất nhanh, dựa vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Bọn họ đều không nhìn được sắc mặt của nhau, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đối phương cũng không có Huyết Thần như mình. Không cần phải nói ra, nhưng vô số suy nghĩ phức tạp lại hiển hiện trong lòng bọn họ.
Nhưng Vương Lệ Hải lại không có đi ra. Bên ngoài lại càng nổi lên oanh động chưa từng có. Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, ở trong trận thứ sáu, thân ảnh mơ hồ của Vương Lệ Hải đã tiêu tán. Điều này nói lên y đã chết ở trong trận thứ sáu.
Người của Vương gia, trong khoảnh khắc này trong đầu đều đồng loạt nổ vang, nhất là hộ đạo giả của Vương Lệ Hải. Còn những trưởng lão của Vương gia lại càng lộ ra vẻ không thể nào tin, trong mắt đã là một mảnh huyết hồng, trong đầu như có lôi đình nổ vang.
Toàn bộ Nam Vực cũng theo đó mà bị oanh động. Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được, Vương Lệ Hải tử vong sẽ dẫn tới lửa giận kinh thiên của Vương gia.
Bởi vì thân phận của Vương Lệ Hải, là đại biểu cho Vương gia, là đạo tử có cảnh giới Trúc Cơ. Thiên kiêu có thể vẫn, nhưng đạo tử không thể rơi rụng. Đây là sự tình đã được tất cả các tông môn gia tộc công nhận. Như lần Huyết Tiên truyền thừa này dù rất quan trọng, nhưng năm đại tông môn vẫn không phái đạo tử đi đảm nhiệm, mà chỉ phái ra thiên kiêu mà thôi.
Chỉ có Vương gia, Lý gia phái ra đạo tử!
Cao hứng nhất chính là Vương Đằng Phi. Thân hình gã lúc này đang run rẩy. Đó là run rẩy vì kích động. Gã gắt gao nắm chặt nắm đấm. Gã đã chờ ngày này quá lâu, quá lâu rồi. Vương Tích Phạm ở bên cạnh gã cũng giống như thế. Hai người nhìn nhau một cái, như cùng nhìn thấy tương lai đang rộng mở.
Cho đến khi Lý Đạo Nhất đi ra, Huyết Long lớn hai mươi trượng vờn quanh thân thể. Gã xuất hiện khiến bên ngoài lại một lần nữa ầm ầm xôn xao.
Tống Giai yên lặng đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, đi vào trong cánh cổng ánh sáng, lựa chọn buông tha. Sau đó là thiếu niên giống hệt Vương Hữu Tài của Huyết Yêu Tông, y không nhìn Lý Đạo Nhất, mà ngóng nhìn Mạnh Hạo một lát, giống như đang chần chừ cái gì. Nhưng cuối cùng cũng bước vào trong cánh cổng ánh sáng, cũng đã lựa chọn từ bỏ.
Liên tục có hai người lựa chọn từ bỏ, khiến cho những tiếng nghị luận ở bên ngoài lại không ngừng vang lên.
“Trong trận thứ sáu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ Lý Đạo Nhất, Huyết Thần của những người khác đều chết hết. Mà Vương Lệ Hải... Lại chết ở bên trong. Đó chính là đạo tử của Vương gia a!”
“Chỉ có Huyết Thần của Lý Đạo Nhất là vẫn còn. Mà nhìn bộ dáng của nó, rõ ràng là cường đại hơn rất nhiều. Không biết lần này hắn cuối cùng có thể đạt được truyền thừa hay không!”
Trong lúc bên ngoài còn đang bàn tán xôn xao thì Mạnh Hạo cũng mở mắt ra. Đôi mắt hắn mang theo tơ máu. Hắn trầm mặc đứng dậy, hai mắt lộ ra chấp nhất đi về cánh cổng ánh sáng. Nhưng khi hắn đang định bước vào, thì bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh mơ hồ của Lý Đạo Nhất. Nhưng không phải là nhìn Lý Đạo Nhất, mà nhìn Huyết Long đang ở bên cạnh gã.
Trong nháy mắt, khi ánh mắt Mạnh Hạo va chạm với ánh mắt của Huyết Long, thì tâm thần Mạnh Hạo bỗng chấn động mạnh một cái. Hắn không biết người khác có phát giác ra hay không, nhưng hắn lập tức nhận ra. Cái ánh mắt này cùng với ánh mắt của pho tượng kia giống nhau như đúc. Đầu hắn như có tia chớp xẹt qua, hiển nhiên là đã đoán ra được tám chín phần mười. Ánh mắt của hắn lập tức rơi vào Huyết Long bên cạnh Lý Đạo Nhất.
“Nhớ kỹ tên của ta, ta là Lý Đạo Nhất. Con chó kia của ngươi, chết thật là thảm.” Thấy Mạnh Hạo nhìn về phía mình, Lý Đạo Nhất khinh bỉ nở nụ cười. Tay phải gã nâng lên, đặt lên thân hình Huyết Long, lập tức giọng nói của gã lập tức xuất hiện bên tai Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nghe thấy thế, trong đầu lập tức như có mười vạn lôi đình nổ vang, khóe miệng tràn ra máu tươi, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lý Đạo Nhất. Trong mắt ẩn chứa phẫn nộ không thể hình dung cùng với sát khí ngập trời. Từ lúc tu hành cho đến nay, người hắn muốn giết không ít. Nhưng trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn muốn giết Lý Đạo Nhất đã mãnh liệt tới cực hạn.
Nhưng tính cách của hắn gần đây, càng muốn giết người thì lại càng ít nói. Việc này từ nhỏ đã như thế, lúc này đây, lại càng như vậy. Nhưng càng có tính cách như thế, lại càng đại biểu cho tàn nhẫn cực hạn. Phải biết rằng những người thích nói nhiều, thường thường đều là những kẻ tục tằn. Không nói một lời nào, mới đáng sợ!
Sau một hồi lâu, vẻ mặt Mạnh Hạo tràn đầy lệ khí quay người bước vào trong cánh cổng ánh sáng.
Lý Đạo Nhất khẽ cười, cất bước đi vào trong trận thứ bảy.
Bên trong miệng núi lửa, bên ngoài huyết hồ. Lúc Mạnh Hạo đi ra, trong mắt Mạnh Hạo đã ngập tràn lửa giận. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra từng cảnh tượng trong trận thứ sáu. Một cỗ sát khí càng ngày càng mãnh liệt, từ trên người hắn ầm ầm khuếch tán ra ngoài.
“Lý Đạo Nhất, Mạnh Hạo ta tất sẽ giết ngươi!!” Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, khiến cho hắn lúc này thoạt nhìn trông rất dữ tợn. Thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành cầu vồng, bay thẳng đến chỗ Sở Ngọc Yên luyện đan.
Lúc gần đến nơi, Sở Ngọc Yên đang khống chế lửa, hoàn mỹ Trúc Cơ Đan đã sắp thành công. Nàng vốn tưởng rằng Mạnh Hạo sẽ không kịp đi ra, có thể cho mình thời gian nghiên cứu. Nhưng lại không nghĩ rằng Mạnh Hạo lại có thể trở về lúc này. trong lòng nàng cũng định động chút tay chân. Nhưng nhìn thấy Mạnh Hạo vẻ mặt hầm hầm tiến đến thì lại chần chừ. Nàng dĩ nhiên nhìn ra, giờ phút này Mạnh Hạo giống như núi lửa muốn bộc phát, không thể trêu chọc.
Khi đến gần, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, một lời cũng không nói. Nhưng nỗi hận trong lòng của hắn đối với Lý Đạo Nhất và sát tâm của hắn cũng càng lúc càng sâu. Cùng lúc đó trong lòng hắn cũng có một sự lo lắng khó có thể hình dung. hắn không tin chó ngao đã chết. Hắn muốn dùng hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, đi cứu chó ngao!
Sở Ngọc Yên không dám nhiều lời, vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi thở sâu một hơi, nàng cắn răng, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết đặt lên lò đan, rồi nhấn một xuống phía dưới. Lập tức Địa Hỏa phía dưới nổ vang, lò đan run rẩy.
Cũng trong lúc đó, sương mù bên trong miệng núi lửa lập tức cuộn trào. Thậm chí mặt đất mơ hồ còn đang rung chuyển. Vùng trời ở bên ngoài, phong vân biến sắc. Từng tầng mây trong nháy mắt xếp chồng lên nhau, lại càng có vô số tia chớp xẹt qua. Mỗi một lần lôi đình nổ vang là một lần tia chớp gào thét. Vùng trời bên ngoài đang nỗi lên dị tượng khó có thể hình dung.
“Đây quả thật là Thất Lôi Đan sao?” Sở Ngọc Yên đã sớm hoài nghi. Giờ phút này bởi vì sương mù đã tản ra mà màn sáng phía trên đã hiển lộ, có thể nhìn thấy được vùng trới bên ngoài. Nhưng sau khi nàng nhìn thấy thì trong lòng đả cực kỳ xác định. Viên thuốc này... Tuyệt không phải lôi đan gì đó.
“Lúc đan dược sắp sửa xuất hiện, lại có thể khiến cho thiên địa biến hóa. Mà xem bộ dáng giống như là muốn giáng xuống lôi kiếp diệt đan. Chuyện này... Rốt cuộc đây là đan dược gì!” Trong lúc Sở Ngọc Yên còn đang rung động thì có một tiếng nổ mạnh vang lên. Lò đan trực tiếp sụp đổ vỡ vụn. Lực trùng kích nổi lên khuếch tán bốn phía, khiến Sở Ngọc Yên phun ra máu tươi, thân hình bị cuốn bay đập vào vách đá, nhất thời đã hôn mê.
Hai mắt Mạnh Hạo trong khoảnh khắc này bỗng nhiên chớp động, không chút chậm trễ phóng mạnh về phía lò đan đã vỡ vụn. Vùng trời bên ngoài có vô tận lôi đình nổ vang, mặt đất rung chuyển, thậm chí trong chớp mắt đã xuất hiện vết nứt. Mạnh Hạo tóm ra được từ trong lò đan một viên... Thất sắc thần đan!
Hoàn mỹ Trúc Cơ Đan!
Viên thuốc này nghịch thiên, cho nên thiên địa không tha thứ. Lúc này vùng trời bên ngoài ầm vang, tầng mây sáng lóa đang quay cuồng. Dường như có vô số tia chớp đang ngưng tụ, muốn đem viên đan dược trong tay Mạnh Hạo hủy diệt. Thậm chí nếu có người ở trong thiên địa này dám nuốt vào viên thuốc kia, như vậy người này sẽ gặp phải lôi kiếp còn mãnh liệt hơn!
Thiên địa không tha thứ cho viên thuốc này, lại càng không bỏ qua cho người nuốt nó vào. Một khi nuốt vào, tu hành kiếp này thiên địa muốn tru diệt, dọc đường luôn gặp lôi kiếp!
Nhưng giờ phút này, Mạnh Hạo không chần chừ, hắn lập tức bắt được Trúc Cơ Đan. Viên thuốc này như muốn tan ra ở trong tay hắn. Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác, nếu không lập tức nuốt nó vào, thì không cần lôi kiếp giáng xuống, viên thuốc này đã tự tiêu tán!
Dù không biết vì sao lại như thế, nhưng lúc này Mạnh Hạo cũng không kịp suy nghĩ nhiều, càng không có thời gian đem viên thuốc này phục chế. Thậm chí chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà viên thuốc này đã xuất hiện dấu hiệu tiêu tán ở trong thiên địa.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Lúc những tia chớp ngưng tụ ở trên không trung, chỉ nháy mắt là sẽ giáng xuống, hắn liền trực tiếp đem đan dược nuốt vào.
Viên thuốc này vừa vào cũng không tan ra, mà trực tiếp rơi vào trong bụng của Mạnh Hạo. Bên trong cơ thể của hắn như muốn nổ tung. Một tiếng nổ mạnh phát ra, một cỗ lực lượng quỷ dị bắn ra khiến toàn thân Mạnh Hạo dường như muốn vỡ vụn. Lực lượng này cũng không phải là thiên địa linh khí, cũng không cách nào hình dung nó như thế nào. Nhưng đạo đài của Mạnh Hạo, ở trong khoảnh khắc này, lại run rẩy mãnh liệt.
Ngay lập tức, khe hở trên đạo đài của hắn lại xuất hiện dấu hiệu muốn khép lại. Một cảm giác hoàn mỹ đang nhanh chóng ngưng tụ trên thân thể Mạnh Hạo. Trong chớp mắt, huyết nhục càng thêm rắn chắc, đạo đài trong cơ thể nổ vang, giống như là muốn lớn thêm ra. Da của hắn vào lúc này đã trở thành màu vàng kim nhàn nhạt, và vẫn còn đang đậm thêm.
Một cảm giác cường đại mà lúc còn là vô hạ Trúc Cơ chưa từng có. Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, dường như trong mắt hắn toàn bộ thế giới thoáng một cái đã hoàn toàn bất đồng. Linh thức của hắn lại càng điên cuồng sinh sôi. Tất cả mọi thứ trong cơ thể đều đang hướng về hoàn mỹ Trúc Cơ mà vài vạn năm qua chưa bao giờ xuất hiện ở trong tu chân giới, phi tốc biến hóa!
Hoàn mỹ Trúc Cơ, thân thể truyền thuyết, vài vạn năm qua chưa bao giờ xuất hiện. Vậy mà trong chớp mắt lại đều xuất hiện ở trên người Mạnh Hạo. Linh thức của hắn trong giây phút này đã vượt qua Trúc Cơ trung kỳ. Thậm chí nếu có đủ linh khí, Mạnh Hạo có thể lập tức khiến cho tòa đạo đài xuất hiện, thậm chí tòa đạo đài thứ ba cũng có thể ngưng tụ ra!
Hơn nữa, những đạo đài này xuất hiện, thì đều là truyền thuyết trong cảnh giới Trúc Cơ, hoàn mỹ đạo đài!
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên vang lên quanh quẩn. Một đạo tia chớp cự đại từ trên bầu trời lp lao thẳng xuống miệng núi lửa, nháy mắt đã va vào màn sáng kia.
Va chạm vừa xảy ra thì ngay lập tức toàn bộ bảy chỗ Huyết Tiên truyền thừa ở Nam Vực, đều ở trong khoảnh khắc này bộc phát huyết quang mãnh liệt khó có thể hình dung. Huyết quang này không giống với huyết quang truyền ra hình ảnh cho mọi người nhìn thấy, mà có màu đỏ như máu, đang bay lên ngập trời, tạo thành bảy cột máu khổng lồ. Trên mỗi cột máu lại có vô số xích sắt màu đỏ. Cũng ở trên mỗi cây cột, đều có một thân ảnh bị trói chặt tại đó, đang phát ra những tiếng gào rú thê lương thống khổ.
Cảnh tượng này xảy ra quá mức đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người ở bên ngoài bảy chỗ truyền thừa đều hoảng sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra!!”
“Đột nhiên lại có huyết quang ngập trời. Mà ngay cả hình ảnh ở nơi truyền thừa cũng tan vỡ. Đây là chuyện gì!”
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ Nam Vực đều chấn động. Trong sơn môn của ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc, lập tức có rất nhiều thân ảnh bay lên. Những thân ảnh này đều già nua, ngày bình thường đa số là bế quan. Nhưng hôm nay cũng đều thức tỉnh, thi nhau bay ra.
“Huyết Tiên tế tự! Đây là Huyết Tiên tế tự trong truyền thuyết của Thái Ách nhất tộc!!”
“Theo truyền thuyết thì mỗi khi có cường địch xâm lấn Thái Ách nhất tộc, thì cũng sẽ xuất hiện Huyết Tiên tế tự. Nhưng hôm nay Thái Ách nhất tộc đã bị trấn áp, địch nhân của tộc này còn có thể là ai...”
Trong lúc cả Nam Vực còn đang oanh động, thì bên trong miệng núi lửa, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tay phải giơ lên chỉ một cái về phía Sở Ngọc Yên đang hôn mê. Lập tức lưới đen bay ra đem nàng buộc chặt. Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới Huyết Tiên tế đàn.
Phía bên trên, lôi kiếp ầm ầmgiáng xuống, khiến cho màn sáng run rẩy. Nhưng chỉ chớp mắt, bên trong miệng núi lửa lập tức có hồng mang ngập trời nhanh chóng bộc phát, hóa thành một cây cột huyết sắc khổng lồ, trở thành cây cột máu thứ tám ở Nam Vực, phóng lên cao.
Vốn Huyết Tiên tế đàn không như thế, nhưng Mạnh Hạo lại ở chỗ này nuốt vào hoàn mỹ Trúc Cơ Đan, dẫn đến lôi kiếp giáng xuống nơi này. Từ đó, chẳng khác gì là lôi kiếp chính là địch nhân, do đó Huyết Tiên tế đàn tạo thành cột máu để thủ hộ màn sáng.
Đánh mở màn sáng này, chính là địch nhân của Huyết Tiên!
“Chờ ta...ta đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ mang ngươi đi ra. Chờ ta... Ta sẽ cứu ngươi, chúng ta cùng nhau, đi giết Lý Đạo Nhất!” Sát khí trong mắt Mạnh Hạo đã mãnh liệt đến cực hạn, tốc độ cực nhanh bay thẳng tới Huyết Tiên tế đàn. Hắn không chút do dự bước một bước, cả người tựa như tia chớp, trực tiếp bước vào vùng đất truyền thừa!
Khi hắn bước vào chỗ truyền thừa trong nháy mắt...
Bên trong Huyết Tiên truyền thừa, phong vân biến sắc, thiên địa nổ vang. Trong trận thứ chín, ở sâu trong lòng đất có một bộ hài cốt khoanh chân ngồi ở đó. Giờ phút này hài cốt kia toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu. Trong hai hốc mắt trống rỗng lộ ra một vòng sáng âm u mãnh liệt. Dù ánh sáng âm u kia rất quỷ dị, nhưng lại rõ ràng lộ ra vẻ kích động.
“Rốt cuộc... Đã chờ được sao...”
Trong trận thứ tám, thiên địa nổ vang, toàn bộ bầu trời có đầy vết rách, trong đó có một vực sâu huyết sắc rất lớn. Bên trong cái vực sâu kia vốn yên tĩnh, nhưng lúc này lại có vô số tiếng gào rú truyền ra, ẩn chứa trong đó, rõ ràng là đang kích động!
Trong trận thứ bảy, cả thế giới trong đó chỉ có một tòa cổ mộ. Trên bia mộ chỉ có bốn chữ lớn màu đỏ quạch, táng thiên chi mộ!
Trong mộ phần, có một quan tài lớn trọn vẹn ngàn trượng xếp đầy hài cốt. Ở trung tâm đống hài cốt có phủ một lá cờ phiên. Cờ này đã rách nát, có ba cái đuôi. Trên mỗi đuôi đều có ghi một húy danh. Chỉ là do đã trôi qua quá nhiều năm tháng nên tục danh trên đệ nhất cùng đệ nhị vĩ đã mơ hồ, không nhìn rõ. Duy chỉ có đệ tam vĩ, là còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên đó viết, một chữ, Quý!!!
Bên ngoài cổ mộ, sắc mặt Lý Đạo Nhất hoảng sợ nhìn bốn phía. Ở nơi này, mặt đất đang rung chuyển, bầu trời gào thét, dường như bầu trời đang muốn xoay tròn. Huyết Long bên cạnh gã ngẩng mạnh đầu lên, nâng móng vuốt giống như đang tính toán gì đó. Bỗng nhiên thần sắc nó đại biến.
“Nhanh, không cần lấy Tam Hồn Phiên nữa. Nghe theo ta, đi thẳng đến trận thứ chín. Chậm một bước.... thì cái Huyết Tiên truyền thừa này sẽ không còn thuộc về ta và ngươi!!”
“Sao lại như thế!” Sắc mặt của Lý Đạo Nhất cực kỳ khó coi.
: Cái truyền thừa này đã lựa chọn hắn, vậy thì ta trở về diệt sát hắn. Giết hắn rồi, ta sẽ là truyền nhân ứng với thiên mệnh!: Trong mắt Lý Đạo Nhất lộ ra sát khí mãnh liệt.
“Lúc trước muốn giết hắn thì rất dễ dàng. Nhưng hôm nay hắn bước vào trong cái Huyết Tiên truyền thừa thì ai dám giết hắn, ai có thể giết hắn!” Huyết Long vờn quanh thân hình Lý Đạo Nhất, không còn để ý tới việc sẽ bị bạo lộ, hóa thành thân hình ngàn trượng, cấp tốc bay đi.
Cùng lúc đó, một trong tam đại hiểm địa của Nam Vực, Thái Ách cổ miếu. Tòa miếu này là do Thái Ách nhất tộc nghịch thiên hóa thành, trong khoảnh khắc này lại như muốn phục sinh. Trong tòa miếu này có vô số pho tượng. Những pho tượng này ngày bình thường đều không nhúc nhích, cho dù có người xâm nhập vào trong chỗ hiểm địa này, cũng rất ít khi xuất hiện biến hóa.
Nhưng hôm nay, cả ngàn vạn pho tượng này trong khoảnh khắc này rõ ràng lại đồng loạt chấn động. Tất cả đều mở ra hai mắt, ngửa mặt lên trời gào thét những tiếng không cam lòng năm đó. Toàn bộ Thái Ách cổ miếu bởi vì những tiếng gào thét mà ầm ầm chấn động. Những pho tượng này đồng loạt bay lên, vờn quanh khắp bát phương của tòa cổ miếu.
Cảnh tượng này khiến không ít tu sĩ đang ở bên ngoài tòa cổ miếu này đều nhao nhao hoảng sợ.
Bọn hắn lại càng rung động hơn khi thấy trong tòa cổ miếu này, trong nháy mắt, xuất hiện bóng dáng một tòa miếu cổ xếp chồng lên, giống như là linh hồn của tòa miếu cổ này, sau đó cả vùng đất từ từ bay lên, hóa thành đạo tàn ảnh, mang theo hư ảnh của ngàn vạn pho tượng bay thẳng vào trong thương khung. Giống như tòa miếu cổ kia đã trở thành một chiến xa khổng lồ, mang theo thiên quân vạn mã của Thái Ách nhất tộc, một lần nữa tái chiến trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.