Chương 131: Ta đã hứa là sẽ trở lại!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Nam Vực chấn động, tám cột máu cao ngút trời, khiến cho cả thiên khung Nam vực như xuất hiện từng gợn sóng rung động mà lan ra xa. Đặc biệt là hư ảnh chiến xa khổng lồ của tòa Thái Ách cổ miếu,
khí thế mạnh mẽ toát ra như muốn đối chiến với thương thiên một trận dữ
dội. Khiến cho tất cả các tu sĩ có mặt tại phía bên trên có thể chứng
kiến được đều phải rung động tới tận tâm can.
Giờ khắc này cũng chính là lúc Mạnh Hạo bước vào Huyết tiên truyền thừa. Bước chân của hắn vừa đặt xuống bên ngoài bình đài thứ sáu, trong toàn bộ Huyết tiên truyền thừa đất rung núi chuyển truyền ra tiếng nổ vang rầm trời.
Tất cả các bình đài đều lập tức rung lắc, trận pháp ẩn hiện lập lòe, hư vô bốn phía đều dần dần biến đổi thành sương mù cuồn cuộn, vô số ánh sáng xanh từ tế đàn trên không trung khuếch tán vờn quanh bốn phía rồi sau đó hướng thẳng về phía Mạnh Hạo. Những ánh sáng xanh ấy nhanh chóng xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo, ánh sáng lóng lánh như đang hàm ý hoan hô, hàm ý khát vọng mong muốn Mạnh Hạo có thể lựa chọn một trong số chúng, trở thành Huyết thần của Mạnh Hạo.
Những ánh sáng màu xanh này tràn ra không ít khí tức mạnh mẽ, thậm chí có một số còn vượt qua cả Huyết Long, vượt qua cả Huyết nhân lúc trước.
Mà trong khoảnh khắc này, theo hô hấp của Mạnh Hạo, thiên địa linh khí dùng một cách thức khó mà hình dung được xuất hiện toàn bộ bên cạnh hắn, sau đó ngay ngắn mà tràn vào trong thể nội hắn. Trong chớp mắt tu vi trong cơ thể hắn đã vận chuyển ầm ầm, mỗi lần hắn hô hấp cơ hồ khiến cho tu vi bản thân đều tinh tiến thêm vài phần.
Toàn bộ khu vực truyền thừa đều chấn động, gió mây vần vũ, tiếng nổ ầm ầm vang vọng bốn phương.
Thậm chí trong nội tâm của Mạnh Hạo còn dâng lên một cảm giác khó hình dung, cảm giác…. như Huyết tiên truyền thừa này đang kêu gọi chính mình, dường như trận pháp nơi này, bình đài nơi này, khí tức nơi này, tất cả mọi ngóc ngách nơi này, ngay lúc chính mình vừa bước vào, đã hoàn toàn khác biệt khi so sánh với lúc trước!
Đáng tiếc là một màn này toàn bộ Nam Vực bên ngoài khu vực Huyết tiên truyền thừa không người nào có thể nhìn thấy được, giống như bên ngoài đã bị ngăn cách hoàn toàn với nơi này. Trong huyết tiên truyền thừa lúc này chỉ còn một mình Lý Đạo Nhất, lúc này hắn đã ra khỏi đệ thất trận, đứng ở trên bình đài quay người nhìn chằm chằm xuống chỗ Mạnh Hạo trên bình đài đệ lục trận, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Bên cạnh hắn là Huyết long khổng lồ ngàn trượng đã bị Lý gia lão tổ đoạt xá, lúc này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo. Chỉ là ánh mắt của lão lại lộ ra vẻ đố kị mãnh liệt cùng với một loại phức tạp không nói ra được.
“Truyền thừa này thuộc về hắn sao…” Lý Đạo Nhất mang đầy vẻ châm biếm, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Chuyện mà Lý mỗ thích làm nhất trong đời, đó chính là cướp đoạt truyền thừa vốn thuộc về người khác. Cảm giác như vậy mới thật sự là tuyệt vời nhất.” Tiếng cười của Lý Đạo Nhất truyền ra. Sau đó hắn quay người bước về phía đệ bát trận nhưng thanh âm của hắn vẫn còn vang vọng rơi vào trong tai của Mạnh Hạo đang đứng trên bình đài đệ lục trận.
Mạnh Hạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lý Đạo Nhất đang bước vào đệ bát trận, trong mắt hắn lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo đến cực điểm, kèm theo sát cơ mãnh liệt.
Nhưng Mạnh Hạo cũng không có đuổi theo hắn ngay lập tức mà đưa tay phải hướng ra phía ngoài vung lên, lập tức những ánh sáng màu xanh mang theo khát vọng được hắn lựa chọn rút lui hết. Hắn không lựa chọn ánh sáng xanh nào trong này làm huyết thần của mình.
“Huyết thần của ta, chỉ có một!” Nội tậm Mạnh Hạo thì thầm, ánh mắt đầy chấp nhất.
Hắn không bước vào Đệ thất trận. Mà trở thành người đầu tiên trong vô số người xông trận trong những năm qua tại Huyết tiên truyền thừa. Hắn…bất ngờ quay người bước vào đệ lục trận một lần nữa!
“Ta đã hứa với ngươi, ta sẽ tìm được ngươi, mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Mạnh Hạo nhẹ giọng, thân hình biến mất. Lúc hắn xuất hiện, trên bầu trời ngập tràn tia chớp đánh xuống ầm ầm, trong bùn lầy dưới mặt đất là vô số cánh tay đang duỗi ra, Thái Ách cổ miếu đen kịt thấp thoáng phía xa, còn có pho tượng đá không còn ý thức mà trở thành một pho thượng bình thường.
Thế giới vẫn cứ là cái thế giới như lúc trước, nhưng Mạnh Hạo lúc này bước vào đây đã không phải là con người lúc trước.
Hắn không còn là Vô hạ Trúc cơ nữa, mà khe nứt đạo đài trong cơ thể đang nhanh chóng khép lại, chuẩn bị trùng kích vào Hoàn mỹ Trúc cơ trong truyền thuyết!
Trong chớp mắt bước chân Mạnh Hạo vừa đặt xuống nơi này, cả người hắn bỗng nhiên bay lên, tu vi trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát, dưới sự hấp thụ linh khí ào ạt này, thiên địa rầm vang, lôi đình chấn động, mặt đất run rẩy. Hoàn Mỹ trúc cơ của hắn bên ngoài không cách gì hấp thu được linh khí, nhưng vô số linh khí tại nơi này lại cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào trong cơ thể hắn. Thậm chí trong đầu hắn còn mơ hồ cảm thấy dường như…tại nơi hắn đang đứng này, hắn chính là chủ nhân của mảnh thế giới này!
Mái tóc Mạnh Hạo tung bay, hắn đứng giữa cả một bầu trời đầy sấm sét chớp lóe, sau đó nâng tay phải lên, hướng về phía mặt đất nhấn một cái.
Dưới cái nhấn này của hắn, bùn lầy dưới mặt đất chấn động mạnh, vô số những cánh tay đang duỗi ra kia đồng loạt dừng lại, mà vô số gương mặt kia cũng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc gương mặt không còn chút địch ý nào, mà chỉ còn là kính sợ và kích động.
Lúc này, bùn lầy trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một khe hở càng ngày càng lớn và sâu thẳm, sau đó tách rời nhau ra để lộ bên trong khe là vô số bóng dáng mờ ảo. Mạnh Hạo bèn bước ra một bước tiến về phía khe hở trên mặt đất đó.
Một đường hắn đi thẳng tới khe hở, bùn lầy xung quanh hắn tự động tản ra nhường đường, dường như đối với Mạnh Hạo có một sự kính sợ khó hình dung mà không dám tới gần hắn.
Thân ảnh Mạnh Hạo nhanh như chớp, mang theo chấp nhất tiến thẳng tới cái khe đang tách ra càng lúc càng lớn hơn. Sau vài hơi thở, bước chân Mạnh Hạo bỗng dừng lại, hắn nhìn thấy sâu bên trong khe hở kia là một cái xác đã bị mục rữa hơn một nửa!
Cái xác kia cũng không còn là bộ dạng chó ngao to lớn hơn mười trượng lúc trước mà chỉ bé xíu bằng lòng bàn tay mà thôi, những nhúm lông còn sót lại của nó cũng không còn màu đỏ mà trở thành màu xám tử vong. Lúc này toàn thân nó dính đầy bùn lầy, không còn chút gì liên quan tới bộ dáng hung tàn lúc trước của nó. Chỉ là trong trí nhớ của Mạnh Hạo, chó ngao vẫn mãi là một bộ dạng đáng yêu, lông mềm mượt như nhung.
Nhìn chó ngao, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra bi thương. Hắn tới gần, rồi ngồi xổm người đưa tay nhẹ vuốt ve lấy cả người lạnh buốt và cứng ngắc của nó.
Vẻ bi thương trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, lòng đau xót, trong đầu hắn đang nhớ lại lúc gặp con chó nhỏ này. Lúc đó chó ngao còn mang theo bộ dáng nhỏ bé yếu ớt nằm gọn trong lòng bàn tay mình, mở ra đôi mắt yếu đuối mà liếm láp lòng bàn tay hắn, bộ dáng như đang nịnh nọt lấy lòng.
Khi nó lớn hơn một chút, cả người lông mềm mượt như nhung, đang gắng hết sức theo sát dưới chân mình mà chạy trốn, thi thoảng kèm theo vài tiếng sủa vang vang.
Lần lượt từng hình ảnh trong đầu hắn không ngừng lướt qua, chó ngao và mình cùng nhau nghênh chiến lúc ở đệ tam trận, ở đệ tứ trận thì là hình ảnh nó sung sướng vui vẻ vờn quanh Mạnh Hạo, cùng nhau băng qua sa mạc.
Bản thân mình ở đệ ngũ trận bị độc phát, tu vi trở ngược thành phàm nhân. Lúc đó chó ngao đã liều lĩnh bảo vệ mình, mỗi lần trở về đều mệt mỏi mà mang theo đầy vết thương, sau đó nằm sấp bên người liếm láp lấy bàn tay mình, thề sống chết bảo hộ cho mình.
Kêu nó rời đi, nhưng nó lựa chọn không đi.
Cho đến lần cuối tại đệ lục trận, nó chọn lựa lấy cái chết để có thể mang Mạnh Hạo rời khỏi đấy. Rồi dừng lại trong đầu Mạnh Hạo là hình ảnh ngàn vạn cánh tay kéo ngược nó xuống đầm lấy khiến nó còn không có thời gian thè lưỡi liếm lấy tay mình lần cuối cùng.
“Ta không cho phép ngươi chết ở chỗ này. Ngươi không thể nhắm mắt ở chỗ này được!” Hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, một tay hắn ấn xuống cái xác của chó ngao, tay kia nâng lên hướng về bầu trời ở phía trên nhấn một cái. Tu vi trong người hắn ầm ầm vận chuyển, thiên địa run rẩy. Mà cũng trong nháy mắt này, đạo đài trong cơ thể hắn vốn còn một khe nứt nhỏ cũng nhanh chóng mà khép lại!
Ngay thời khắc khe nứt kia khép lại, thân thể Mạnh Hạo chấn động. Hắn cảm nhận được một sự cường đại trước nay chưa từng có, một loại không tuần hoàn theo Thiên địa, mà là một khí thế chỉ vì chính bản thân mà tự hình thành nên mệnh huyền hoàng riêng của bản thân mình!
Cũng thời khắc này, hắn không còn hấp thu linh khí bốn phía mà là đang chính thức cướp đoạt!
Bởi vì nếu hắn không muốn, thì thiên địa linh khí trong thể nội của hắn chỉ có thể tiến từ bên ngoài vào mà không có tán ra bên ngoài một chút nào. Giống như sự tồn tại của một vết thương không thể lành lặn khép miệng của thiên địa bên ngoài, linh khí thất thoát từ nơi này cũng không cách nào thu hồi được.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kì lạ, tóc dài tung bay, khí tức của hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ, toàn thân tràn ra ánh sáng vàng chói. Hắn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu rơi xuống trên người chó ngao, nhưng cũng không có cách nào để khiến nó hấp thu được.
“Sinh mệnh của ngươi là do máu huyết của ta hóa phép thành, linh trí đơn thuần cũng từ đó mà ra đời…Mạnh Hạo vung tay phải lên đem máu huyết vừa rồi ngưng tụ thành những hạt huyết châu trong lòng bàn tay. Trực tiếp ấn vào trong xác của chó ngao rồi mạnh mẽ cưỡng ép huyết châu này hòa tan vào trong cơ thể nó.
Tu vi của hắn cũng ngay lúc này mà nhanh chóng bộc phát ra, hắn cũng bắt đầu cường hành hấp thu tất cả thiên địa linh khí trong đệ lục trận này. Dường như cả người Mạnh Hạo đã trở thành một cái lỗ đen có thể cắn nuốt vạn vật, mà toàn bộ lực lượng thiên địa trong đệ lục trận lúc này lại như nhanh chóng chen chúc tiến vào cái lỗ đen này.
Một lượng lớn Linh khí nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, thông qua tay hắn trực tiếp đi vào trong cơ thể chó ngao. Thời gian cũng dần trôi qua, mà bùn lầy trên mặt đất cũng dần dần khô héo, vô số cánh tay với những khuôn mặt trên đó cũng nhanh chóng vỡ nát ra, những tia chớp dầy đặc trên bầu trời cũng dần trở nên nát bấy ra trở thành một phần của lực lượng thiên địa bị Mạnh Hạo cắn nuốt vào người…
Tại thời khắc mà toàn bộ bầu trời trở nên ảm đạm sau đó vỡ vụn…
Thời khắc mà pho tượng phía xa xa cũng tan vỡ…
Thời khắc mà hình ảnh Thái Ách cổ miếu trở nên mờ ảo rồi dần dần tan biến mất, toàn bộ thế giới này trở nên hoàn toàn tĩnh mịch chỉ còn lại duy nhất Mạnh Hạo cùng với con chó ngao…
Thân thể chó ngao bỗng run lên bần bật, cặp mắt của nó như đang gắng hết sức mà mở ra, bởi vì nó cảm nhận được khí tức chủ nhân đang ở bên cạnh nó. Cho đến lúc cặp mắt nó mở ra rồi nhìn thấy được Mạnh Hạo trước mắt.
Ầm!!!
Trong nháy mắt, toàn bộ đệ lục trận nhanh chóng sụp đổ. Mạnh Hạo giơ tay phải lên, thân thể cho ngao run rẩy. Trong mắt nó lúc này cũng đã nhen nhóm lên một chút tàn lửa sinh cơ, ngay lúc thế giới này tan vỡ, nó cũng nhổm dậy!
Chuẩn xác mà nói thì nó cũng không phải là sinh mệnh thật sự nên cũng không có cái gọi là tử vong. Nó là Huyết linh, là huyết thần cho nên…nó cũng có thể được tái sinh!
Nhưng từ xưa đến này, trong mấy lần Huyết tiên truyền thừa mở ra, cũng chưa bao giờ có bất kì một Huyết thần nào tái sinh. Nên nó…cũng là trường hợp duy nhất, mà lần này mở mắt ra đầu tiên, trong mắt nó nhìn thấy cũng chính là người mà năm xưa nó còn ngây thơ đã giao phó toàn bộ linh hồn cho người này… chính là chủ nhân đấy!
Rống!!
Chó ngao ngẩng đầu lên trời phát ra tiếng gầm nhẹ mà vang vọng bốn phương. Mà cả người nó lúc này cũng nhanh chóng trở nên to lớn lên, trong chốc lát liền lớn khoảng hơn hai mươi trượng, bộ lông nó cũng không còn màu đỏ nữa mà đã chuyển sang màu tím!
Chó ngao lúc này với bộ lông màu tím, thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, bốn chân với móng vuốt sắc dài, đỉnh đầu có có một cái sừng nhọn cùng với bộ hàm vô cùng sắc bén, tất cả mọi thứ trên người nó đều tỏa ra một khí thế cường đạo mà hung tàn hơn hẳn lúc trước!
Bởi vì nó là Huyết thần, nó vô tình lãnh khốc. Nó có thể hung tàn và khát máu với tất cả mọi thứ ở thiên địa, ở thế gian này nhưng chỉ duy nhất một người có thể khiến nó giống như hồi lúc còn nhỏ, đi liếm láp bàn tay của đối phương, có thể để bàn tay ấy tùy ý mà ve vuốt đầu mình!
Toàn bộ trời đất này, chỉ có duy nhất một người như vậy!
Giờ khắc này cũng chính là lúc Mạnh Hạo bước vào Huyết tiên truyền thừa. Bước chân của hắn vừa đặt xuống bên ngoài bình đài thứ sáu, trong toàn bộ Huyết tiên truyền thừa đất rung núi chuyển truyền ra tiếng nổ vang rầm trời.
Tất cả các bình đài đều lập tức rung lắc, trận pháp ẩn hiện lập lòe, hư vô bốn phía đều dần dần biến đổi thành sương mù cuồn cuộn, vô số ánh sáng xanh từ tế đàn trên không trung khuếch tán vờn quanh bốn phía rồi sau đó hướng thẳng về phía Mạnh Hạo. Những ánh sáng xanh ấy nhanh chóng xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo, ánh sáng lóng lánh như đang hàm ý hoan hô, hàm ý khát vọng mong muốn Mạnh Hạo có thể lựa chọn một trong số chúng, trở thành Huyết thần của Mạnh Hạo.
Những ánh sáng màu xanh này tràn ra không ít khí tức mạnh mẽ, thậm chí có một số còn vượt qua cả Huyết Long, vượt qua cả Huyết nhân lúc trước.
Mà trong khoảnh khắc này, theo hô hấp của Mạnh Hạo, thiên địa linh khí dùng một cách thức khó mà hình dung được xuất hiện toàn bộ bên cạnh hắn, sau đó ngay ngắn mà tràn vào trong thể nội hắn. Trong chớp mắt tu vi trong cơ thể hắn đã vận chuyển ầm ầm, mỗi lần hắn hô hấp cơ hồ khiến cho tu vi bản thân đều tinh tiến thêm vài phần.
Toàn bộ khu vực truyền thừa đều chấn động, gió mây vần vũ, tiếng nổ ầm ầm vang vọng bốn phương.
Thậm chí trong nội tâm của Mạnh Hạo còn dâng lên một cảm giác khó hình dung, cảm giác…. như Huyết tiên truyền thừa này đang kêu gọi chính mình, dường như trận pháp nơi này, bình đài nơi này, khí tức nơi này, tất cả mọi ngóc ngách nơi này, ngay lúc chính mình vừa bước vào, đã hoàn toàn khác biệt khi so sánh với lúc trước!
Đáng tiếc là một màn này toàn bộ Nam Vực bên ngoài khu vực Huyết tiên truyền thừa không người nào có thể nhìn thấy được, giống như bên ngoài đã bị ngăn cách hoàn toàn với nơi này. Trong huyết tiên truyền thừa lúc này chỉ còn một mình Lý Đạo Nhất, lúc này hắn đã ra khỏi đệ thất trận, đứng ở trên bình đài quay người nhìn chằm chằm xuống chỗ Mạnh Hạo trên bình đài đệ lục trận, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Bên cạnh hắn là Huyết long khổng lồ ngàn trượng đã bị Lý gia lão tổ đoạt xá, lúc này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo. Chỉ là ánh mắt của lão lại lộ ra vẻ đố kị mãnh liệt cùng với một loại phức tạp không nói ra được.
“Truyền thừa này thuộc về hắn sao…” Lý Đạo Nhất mang đầy vẻ châm biếm, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Chuyện mà Lý mỗ thích làm nhất trong đời, đó chính là cướp đoạt truyền thừa vốn thuộc về người khác. Cảm giác như vậy mới thật sự là tuyệt vời nhất.” Tiếng cười của Lý Đạo Nhất truyền ra. Sau đó hắn quay người bước về phía đệ bát trận nhưng thanh âm của hắn vẫn còn vang vọng rơi vào trong tai của Mạnh Hạo đang đứng trên bình đài đệ lục trận.
Mạnh Hạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lý Đạo Nhất đang bước vào đệ bát trận, trong mắt hắn lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo đến cực điểm, kèm theo sát cơ mãnh liệt.
Nhưng Mạnh Hạo cũng không có đuổi theo hắn ngay lập tức mà đưa tay phải hướng ra phía ngoài vung lên, lập tức những ánh sáng màu xanh mang theo khát vọng được hắn lựa chọn rút lui hết. Hắn không lựa chọn ánh sáng xanh nào trong này làm huyết thần của mình.
“Huyết thần của ta, chỉ có một!” Nội tậm Mạnh Hạo thì thầm, ánh mắt đầy chấp nhất.
Hắn không bước vào Đệ thất trận. Mà trở thành người đầu tiên trong vô số người xông trận trong những năm qua tại Huyết tiên truyền thừa. Hắn…bất ngờ quay người bước vào đệ lục trận một lần nữa!
“Ta đã hứa với ngươi, ta sẽ tìm được ngươi, mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Mạnh Hạo nhẹ giọng, thân hình biến mất. Lúc hắn xuất hiện, trên bầu trời ngập tràn tia chớp đánh xuống ầm ầm, trong bùn lầy dưới mặt đất là vô số cánh tay đang duỗi ra, Thái Ách cổ miếu đen kịt thấp thoáng phía xa, còn có pho tượng đá không còn ý thức mà trở thành một pho thượng bình thường.
Thế giới vẫn cứ là cái thế giới như lúc trước, nhưng Mạnh Hạo lúc này bước vào đây đã không phải là con người lúc trước.
Hắn không còn là Vô hạ Trúc cơ nữa, mà khe nứt đạo đài trong cơ thể đang nhanh chóng khép lại, chuẩn bị trùng kích vào Hoàn mỹ Trúc cơ trong truyền thuyết!
Trong chớp mắt bước chân Mạnh Hạo vừa đặt xuống nơi này, cả người hắn bỗng nhiên bay lên, tu vi trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát, dưới sự hấp thụ linh khí ào ạt này, thiên địa rầm vang, lôi đình chấn động, mặt đất run rẩy. Hoàn Mỹ trúc cơ của hắn bên ngoài không cách gì hấp thu được linh khí, nhưng vô số linh khí tại nơi này lại cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào trong cơ thể hắn. Thậm chí trong đầu hắn còn mơ hồ cảm thấy dường như…tại nơi hắn đang đứng này, hắn chính là chủ nhân của mảnh thế giới này!
Mái tóc Mạnh Hạo tung bay, hắn đứng giữa cả một bầu trời đầy sấm sét chớp lóe, sau đó nâng tay phải lên, hướng về phía mặt đất nhấn một cái.
Dưới cái nhấn này của hắn, bùn lầy dưới mặt đất chấn động mạnh, vô số những cánh tay đang duỗi ra kia đồng loạt dừng lại, mà vô số gương mặt kia cũng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc gương mặt không còn chút địch ý nào, mà chỉ còn là kính sợ và kích động.
Lúc này, bùn lầy trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một khe hở càng ngày càng lớn và sâu thẳm, sau đó tách rời nhau ra để lộ bên trong khe là vô số bóng dáng mờ ảo. Mạnh Hạo bèn bước ra một bước tiến về phía khe hở trên mặt đất đó.
Một đường hắn đi thẳng tới khe hở, bùn lầy xung quanh hắn tự động tản ra nhường đường, dường như đối với Mạnh Hạo có một sự kính sợ khó hình dung mà không dám tới gần hắn.
Thân ảnh Mạnh Hạo nhanh như chớp, mang theo chấp nhất tiến thẳng tới cái khe đang tách ra càng lúc càng lớn hơn. Sau vài hơi thở, bước chân Mạnh Hạo bỗng dừng lại, hắn nhìn thấy sâu bên trong khe hở kia là một cái xác đã bị mục rữa hơn một nửa!
Cái xác kia cũng không còn là bộ dạng chó ngao to lớn hơn mười trượng lúc trước mà chỉ bé xíu bằng lòng bàn tay mà thôi, những nhúm lông còn sót lại của nó cũng không còn màu đỏ mà trở thành màu xám tử vong. Lúc này toàn thân nó dính đầy bùn lầy, không còn chút gì liên quan tới bộ dáng hung tàn lúc trước của nó. Chỉ là trong trí nhớ của Mạnh Hạo, chó ngao vẫn mãi là một bộ dạng đáng yêu, lông mềm mượt như nhung.
Nhìn chó ngao, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra bi thương. Hắn tới gần, rồi ngồi xổm người đưa tay nhẹ vuốt ve lấy cả người lạnh buốt và cứng ngắc của nó.
Vẻ bi thương trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, lòng đau xót, trong đầu hắn đang nhớ lại lúc gặp con chó nhỏ này. Lúc đó chó ngao còn mang theo bộ dáng nhỏ bé yếu ớt nằm gọn trong lòng bàn tay mình, mở ra đôi mắt yếu đuối mà liếm láp lòng bàn tay hắn, bộ dáng như đang nịnh nọt lấy lòng.
Khi nó lớn hơn một chút, cả người lông mềm mượt như nhung, đang gắng hết sức theo sát dưới chân mình mà chạy trốn, thi thoảng kèm theo vài tiếng sủa vang vang.
Lần lượt từng hình ảnh trong đầu hắn không ngừng lướt qua, chó ngao và mình cùng nhau nghênh chiến lúc ở đệ tam trận, ở đệ tứ trận thì là hình ảnh nó sung sướng vui vẻ vờn quanh Mạnh Hạo, cùng nhau băng qua sa mạc.
Bản thân mình ở đệ ngũ trận bị độc phát, tu vi trở ngược thành phàm nhân. Lúc đó chó ngao đã liều lĩnh bảo vệ mình, mỗi lần trở về đều mệt mỏi mà mang theo đầy vết thương, sau đó nằm sấp bên người liếm láp lấy bàn tay mình, thề sống chết bảo hộ cho mình.
Kêu nó rời đi, nhưng nó lựa chọn không đi.
Cho đến lần cuối tại đệ lục trận, nó chọn lựa lấy cái chết để có thể mang Mạnh Hạo rời khỏi đấy. Rồi dừng lại trong đầu Mạnh Hạo là hình ảnh ngàn vạn cánh tay kéo ngược nó xuống đầm lấy khiến nó còn không có thời gian thè lưỡi liếm lấy tay mình lần cuối cùng.
“Ta không cho phép ngươi chết ở chỗ này. Ngươi không thể nhắm mắt ở chỗ này được!” Hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, một tay hắn ấn xuống cái xác của chó ngao, tay kia nâng lên hướng về bầu trời ở phía trên nhấn một cái. Tu vi trong người hắn ầm ầm vận chuyển, thiên địa run rẩy. Mà cũng trong nháy mắt này, đạo đài trong cơ thể hắn vốn còn một khe nứt nhỏ cũng nhanh chóng mà khép lại!
Ngay thời khắc khe nứt kia khép lại, thân thể Mạnh Hạo chấn động. Hắn cảm nhận được một sự cường đại trước nay chưa từng có, một loại không tuần hoàn theo Thiên địa, mà là một khí thế chỉ vì chính bản thân mà tự hình thành nên mệnh huyền hoàng riêng của bản thân mình!
Cũng thời khắc này, hắn không còn hấp thu linh khí bốn phía mà là đang chính thức cướp đoạt!
Bởi vì nếu hắn không muốn, thì thiên địa linh khí trong thể nội của hắn chỉ có thể tiến từ bên ngoài vào mà không có tán ra bên ngoài một chút nào. Giống như sự tồn tại của một vết thương không thể lành lặn khép miệng của thiên địa bên ngoài, linh khí thất thoát từ nơi này cũng không cách nào thu hồi được.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kì lạ, tóc dài tung bay, khí tức của hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ, toàn thân tràn ra ánh sáng vàng chói. Hắn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu rơi xuống trên người chó ngao, nhưng cũng không có cách nào để khiến nó hấp thu được.
“Sinh mệnh của ngươi là do máu huyết của ta hóa phép thành, linh trí đơn thuần cũng từ đó mà ra đời…Mạnh Hạo vung tay phải lên đem máu huyết vừa rồi ngưng tụ thành những hạt huyết châu trong lòng bàn tay. Trực tiếp ấn vào trong xác của chó ngao rồi mạnh mẽ cưỡng ép huyết châu này hòa tan vào trong cơ thể nó.
Tu vi của hắn cũng ngay lúc này mà nhanh chóng bộc phát ra, hắn cũng bắt đầu cường hành hấp thu tất cả thiên địa linh khí trong đệ lục trận này. Dường như cả người Mạnh Hạo đã trở thành một cái lỗ đen có thể cắn nuốt vạn vật, mà toàn bộ lực lượng thiên địa trong đệ lục trận lúc này lại như nhanh chóng chen chúc tiến vào cái lỗ đen này.
Một lượng lớn Linh khí nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, thông qua tay hắn trực tiếp đi vào trong cơ thể chó ngao. Thời gian cũng dần trôi qua, mà bùn lầy trên mặt đất cũng dần dần khô héo, vô số cánh tay với những khuôn mặt trên đó cũng nhanh chóng vỡ nát ra, những tia chớp dầy đặc trên bầu trời cũng dần trở nên nát bấy ra trở thành một phần của lực lượng thiên địa bị Mạnh Hạo cắn nuốt vào người…
Tại thời khắc mà toàn bộ bầu trời trở nên ảm đạm sau đó vỡ vụn…
Thời khắc mà pho tượng phía xa xa cũng tan vỡ…
Thời khắc mà hình ảnh Thái Ách cổ miếu trở nên mờ ảo rồi dần dần tan biến mất, toàn bộ thế giới này trở nên hoàn toàn tĩnh mịch chỉ còn lại duy nhất Mạnh Hạo cùng với con chó ngao…
Thân thể chó ngao bỗng run lên bần bật, cặp mắt của nó như đang gắng hết sức mà mở ra, bởi vì nó cảm nhận được khí tức chủ nhân đang ở bên cạnh nó. Cho đến lúc cặp mắt nó mở ra rồi nhìn thấy được Mạnh Hạo trước mắt.
Ầm!!!
Trong nháy mắt, toàn bộ đệ lục trận nhanh chóng sụp đổ. Mạnh Hạo giơ tay phải lên, thân thể cho ngao run rẩy. Trong mắt nó lúc này cũng đã nhen nhóm lên một chút tàn lửa sinh cơ, ngay lúc thế giới này tan vỡ, nó cũng nhổm dậy!
Chuẩn xác mà nói thì nó cũng không phải là sinh mệnh thật sự nên cũng không có cái gọi là tử vong. Nó là Huyết linh, là huyết thần cho nên…nó cũng có thể được tái sinh!
Nhưng từ xưa đến này, trong mấy lần Huyết tiên truyền thừa mở ra, cũng chưa bao giờ có bất kì một Huyết thần nào tái sinh. Nên nó…cũng là trường hợp duy nhất, mà lần này mở mắt ra đầu tiên, trong mắt nó nhìn thấy cũng chính là người mà năm xưa nó còn ngây thơ đã giao phó toàn bộ linh hồn cho người này… chính là chủ nhân đấy!
Rống!!
Chó ngao ngẩng đầu lên trời phát ra tiếng gầm nhẹ mà vang vọng bốn phương. Mà cả người nó lúc này cũng nhanh chóng trở nên to lớn lên, trong chốc lát liền lớn khoảng hơn hai mươi trượng, bộ lông nó cũng không còn màu đỏ nữa mà đã chuyển sang màu tím!
Chó ngao lúc này với bộ lông màu tím, thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ, bốn chân với móng vuốt sắc dài, đỉnh đầu có có một cái sừng nhọn cùng với bộ hàm vô cùng sắc bén, tất cả mọi thứ trên người nó đều tỏa ra một khí thế cường đạo mà hung tàn hơn hẳn lúc trước!
Bởi vì nó là Huyết thần, nó vô tình lãnh khốc. Nó có thể hung tàn và khát máu với tất cả mọi thứ ở thiên địa, ở thế gian này nhưng chỉ duy nhất một người có thể khiến nó giống như hồi lúc còn nhỏ, đi liếm láp bàn tay của đối phương, có thể để bàn tay ấy tùy ý mà ve vuốt đầu mình!
Toàn bộ trời đất này, chỉ có duy nhất một người như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.