Chương 2: Kháo Sơn Tông
Nhĩ Căn
02/06/2016
Kháo Sơn Tông từng là một trong bốn đại tông môn
đứng đầu Triệu Quốc, nằm ở biên giới Nam Vực tại Nam Thiềm đại địa, là
tông môn rất có danh tiếng nhưng hiện nay đã xuống dốc, địa vị không còn giữ được như xưa.
Trước kia, tông môn này cũng không gọi là Kháo Sơn Tông như bây giờ, nhưng gần ngàn năm trước xuất hiện một tu sĩ tự xưng là Kháo Sơn Lão Tổ, hoành hành ngang ngược, vơ vét gần như toàn bộ bảo vật của các tông môn trong Triệu quốc rồi cưỡng ép tông môn này đổi tên là Kháo Sơn Tông như ngày nay. Sau ngàn năm, người và vật đều không còn như xưa. Kháo Sơn Lão Tổ đã không còn tung tích gì từ bốn trăm năm trước. Nếu không vì sự sống chết của người này còn chưa rõ thì đã bị các tông môn khác đánh chiếm mất rồi. Hiện tại, Kháo Sơn Tông đã như mặt trời lặn về phía Tây, chỉ còn chờ ngày lụi tắt. Hơn nữa, tài nguyên của Triệu quốc có hạn, lại bị ba đại tông phái còn lại chèn ép nên ngay cả việc thu nhận đệ tử làm tạp dịch cũng phải ra ngoài bắt lấy, tình cảnh thật có chút bi thảm!
Mạnh Hạo bước theo nam tử mạc áo bào xanh trên con đường nhỏ, bốn phía cảnh sắc như nơi thế ngoại đào viên. Kỳ thạch quái thụ không chỗ nào không có. Non xanh nước biếc ẩn hiện trong mây mù cùng với lầu các lợp ngói đỏ tươi khiến Mạnh Hạo không ngừng thán phục. Bên cạnh hắn, tên thiếu niên còn lại chỉ khóc sướt mướt khiến tâm trạng hưng phấn của hắn cũng ảnh hưởng phần nào.
“Xong thật rồi!... Ta phải về nhà! Ta muốn về nhà, muốn được ăn bánh bao, ăn thịt cá….”
“Chết tiệt! Ta còn phải trở về kế thừa gia nghiệp tổ tiên, trở thành lão gia, phải lấy tiểu thiếp. Ta không thể ở chỗ này làm tạp dịch cả đời được…” Hắn không ngừng run rẩy, vừa đi vừa than khóc, van xin. Sau khoảng thời gian một chung trà, nam tử đi trước lạnh lùng bảo. “Ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi” khiến hắn càng sợ hãi, vội nép thân mình lại.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt Mạnh Hạo làm hắn nghi hoặc, không biết chuyện này liệu có tốt đẹp như hắn tưởng tượng hay không, nhưng tính hắn vốn cương nghị, đã tới lúc này rồi, hắn hít một hơi thật sâu, không nói gì rồi để xem sự việc tiến triển tới đâu.
Sau một lúc, ngay giữa sườn núi, Mạnh Hạo đã nhìn thấy từ trong mây mù phía trước hiện ra mấy gian phòng nhìn rất bình thường, có bảy tám thiếu niên ăn mặc giống nhau, bộ dáng mệt mỏi ngồi ở bên ngoài quan sát Mạnh Hạo với vẻ thờ ơ.
Cách đó không xa, trên một khối đá núi có một thanh niên mặc áo dài màu lam nhạt đang ngồi. Gương mặt người này hơi dài, quần áo so với đám thiếu niên kia thì đẹp đẽ hơn, quý giá hơn, thần sắc lãnh đạm. Hắn thấy đám người Mạnh Hạo đi tới thì đứng lên, cung kính hướng về phía nam tử ôm quyền thi lễ.
“Bái kiến sư huynh!”
“Hai người này mới lên núi làm tạp dịch, ngươi thông báo một chút rồi tìm chỗ ở cho bọn chúng.” Nam tử này nói xong là quay người rời đi luôn.
Đợi sau khi nam tử khuất bóng, tên thanh niên mới chậm rãi ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn qua hai người Mạnh Hạo và tên Tiểu bàn tử đi cùng một lượt.
“Nơi này là phía bắc của khu tạp dịch. Kháo Sơn Tông không chứa những phường phế vật, giá áo túi cơm. Các ngươi đã tới đây thì hãy yên tâm mà ở lại làm việc, xa cách với phàm trần. Nếu cố tình tìm cách trốn xuống núi, giữa đường có bị thú hoang ăn thịt cũng đừng trách ai.” Hắn thản nhiên nói với hai người Mạnh Hạo.
Thân thể tên Tiểu bàn tử kia càng thêm run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng thấy rõ. Mạnh Hạo đứng cạnh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, che giấu những nghi hoặc trong lòng. Tên thanh niên nhìn Mạnh Hạo với vẻ ngạc nhiên. Hắn ở nơi này nhiều năm, đã từng gặp không ít thiếu niên bị bắt làm tạp dịch nhưng số người có thể bình tĩnh như Mạnh Hạo thì không nhiều lắm.
“Tâm tính không tệ! Các ngươi làm tạp dịch nhưng cũng không phải làm cả ngày, bình thường vẫn có thể tu hành. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Ngưng Khí thì không cần phải làm tạp dịch nữa mà sẽ được trở thành đệ tử ngoại tông.” Hắn nói xong, lấy ra một kiện áo choàng thô và mấy mộc bài lớn nhỏ khắc chữ Tạp. Ngoài những thứ đó, còn có một cuốn sách nhỏ, trên viết ba chữ ‘Ngưng Khí Quyển’.
Cuốn sách xuất hiện khiến Mạnh Hạo hô hấp có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, trong đầu hiện ra những lời nói lúc trước của nam tử mặc áo bào xanh với nữ tử đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy kia.
“Đạt tới tầng một Ngưng Khí là có thể trở thành đệ tử ngoại tông. Người đưa bọn ta tới đây đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Cái gọi là Ngưng Khí này, chắc là công pháp tu tiên trong truyền thuyết rồi. Việc này có thể xem như là tiền công trả cho việc làm tạp dịch. Hiện giờ có thể không có tác dụng gì, nhưng nếu có thể tu luyện đạt thành tầng thứ nhất, là có thể có được lợi ích lớn hơn nhiều rồi.”
Tim Mạnh Hạo đập không ngừng, đưa tay lấy cuốn sách và tấm thẻ bào cất vào trong người.
“Phòng thứ bảy ở phía Tây là chỗ của các ngươi. Từ ngày mai các ngươi phải đi đốn củi, mỗi ngày mười cây, nếu không làm đủ thì không được ăn cơm.” Thanh niên nói xong liền nhắm nghiền hai mắt.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu rồi kéo tiểu bàn tử đi về nơi ở, đẩy cửa bước vào. Gian phòng không lớn, trừ hai cái giường nhỏ thì có một cái bàn đơn giản, khá sạch sẽ. Tên Tiểu bàn tử tiến lại một cái giường, sau khi ngồi xuống thì không kìm nén được nữa, bật khóc òa lên.
Năm nay hắn mới khoảng mười hai, mười ba tuổi.
“Cha ta là tài chủ, ta không thể đi làm tạp dịch như thế này được….”, thân thể hắn run rẩy, nghẹn giọng nấc lên từng hồi.
“Đừng khóc nữa, ta thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ. Chúng ta làm công nhưng là làm cho tiên nhân, liệu có bao nhiêu người có thể được như vậy?” Mạnh Hạo đóng cửa phòng xong thì quay vào an ủi.
“Ta không muốn làm công cho người khác. Nhà ta có tiền, hơn nữa việc hôn nhân của ta cũng đã thu xếp xong, sính lễ đã chở qua nhà gái rồi. Nương tử xinh đẹp của ta sẽ phải làm sao đây?”
Mạnh Hạo hơi ngẩn người, đánh giá một lượt tên Tiểu bàn tử này. Hắn còn nhỏ tuổi, lại có xuất thân không tồi. Như Mạnh Hạo đã sắp thanh niên còn chưa từng sờ qua tay nữ nhân. Nhà hắn có tiền bạc của cải, còn Mạnh Hạo chỉ có hai bàn tay trắng, vẫn còn thiếu nợ của Chu viên ngoại chưa trả. Nghĩ tới đây, tâm trạng của hắn liền vui vẻ hơn lên, thầm nhủ chờ tới lúc hắn có thể rời khỏi nơi này thì Chu viên ngoại chắc cũng không còn trên đời nữa.
Thêm nữa, ở nơi này không cần tiền cũng được ăn no mặc ấm, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì tốt hơn nhiều. Không muốn nhìn tên Tiểu bàn tử khóc lóc, Mạnh Hạo lấy ra cuốn sách, khoanh chân ngồi trên giường rồi mở ra xem. Đọc hết câu đầu tiên của trang thứ nhất, hắn đã muốn trợn mắt há mồm.
“Làm người mà có nơi nương tựa thì cả đời phú quý, tu sĩ có nơi cậy nhờ thì cả đời không lo. Nếu gia nhập Kháo Sơn Tông, lão phu chính là chỗ dựa.” Bên dưới dòng chữ có ghi lời tựa của Kháo Sơn Lão Tổ. Chỉ có mấy dòng nhưng lại làm lộ ra một cỗ bá khí cao ngạo khiến Mạnh Hạo sửng sốt.
“Đây hẳn là chân ý của Kháo Sơn Tông, muốn cho mọi người có chỗ dựa để cả đời bình an hưởng phú quý vô lo rồi.” Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy đúng, sự tôn kính dành cho vị Kháo Sơn Lão Tổ này cũng vì thế mà tăng lên. Nếu hắn có thể làm quan lớn thì đâu thi trượt những ba lần?
“Nói cách khác, tại Kháo Sơn Tông này, ta phải tìm mọi cách để có được chỗ dựa, từ đó mới có được cuộc sống vô lo sau này.” Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, tiếp tục lật giở từng trang sách rồi đọc quên thời gian, quên cả tiếng khóc ỉ ôi của tên Tiểu bàn tử ở bên cạnh.
Tới đêm, khi tên Tiểu bàn tử đã mệt lả lăn ra ngủ, Mạnh Hạo mới từ từ khép cuốn sách lại, trên mặt lộ vẻ lưu luyến. Thần sắc mỏi mệt nhưng thần thái vẫn vô cùng hưng phấn.
“Cuốn sách này thật quý giá!” hắn tự nhủ. Mộng làm quan để cả đời phát tài của hắn đã không còn, hiện giờ chỉ có thể trông vào cuốn sách này và vận số của bản thân mà thôi.
Ở giường bên, tên Tiểu bàn tử bỗng giật mình, nghiến răng ken két, cái miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Ta phải đánh chết ngươi! Dám lấy màn thầu của ta, đám đoạt nương tử của ta, ta phải cắn chết ngươi….” Lẩm bẩm xong, hắn liền nhổm dậy, nhảy khỏi giường, hoa chân múa tay một hồi rồi hung hăng cắn lên góc bàn, sau đó mới quay trở lại giường, tiếp tục ngủ.
Mạnh Hạo ngạc nhiên hết sức, đoán rằng người này có tính mộng du nên lắc đầu, tự dặn sau này hắn nhất định phải cẩn thân hơn trong lúc ngủ, không thể tùy tiện trêu chọc vào hắn. Sau đó, hắn ngồi ra xa, tiếp tục cúi đầu xem xét cuốn sách với vẻ kích động.
“Ngưng Khí có chín tầng, là con đường để có thể trở thành tiên nhân. Vì làm công cho tiên nhân mà ta có được cơ hội này, thật là đáng giá. Ta không tin nếu có thể trở thành tiên nhân, lại không thể trở thanh kẻ có tiền được.” Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn cuốn sách như muốn lóe ra quang mang. Hắn đã tìm ra con đường tương lai khác cho mình rồi!
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người nào đó đá văng, theo sau là một tiếng hừ lạnh truyền vào trong phòng.
Trước kia, tông môn này cũng không gọi là Kháo Sơn Tông như bây giờ, nhưng gần ngàn năm trước xuất hiện một tu sĩ tự xưng là Kháo Sơn Lão Tổ, hoành hành ngang ngược, vơ vét gần như toàn bộ bảo vật của các tông môn trong Triệu quốc rồi cưỡng ép tông môn này đổi tên là Kháo Sơn Tông như ngày nay. Sau ngàn năm, người và vật đều không còn như xưa. Kháo Sơn Lão Tổ đã không còn tung tích gì từ bốn trăm năm trước. Nếu không vì sự sống chết của người này còn chưa rõ thì đã bị các tông môn khác đánh chiếm mất rồi. Hiện tại, Kháo Sơn Tông đã như mặt trời lặn về phía Tây, chỉ còn chờ ngày lụi tắt. Hơn nữa, tài nguyên của Triệu quốc có hạn, lại bị ba đại tông phái còn lại chèn ép nên ngay cả việc thu nhận đệ tử làm tạp dịch cũng phải ra ngoài bắt lấy, tình cảnh thật có chút bi thảm!
Mạnh Hạo bước theo nam tử mạc áo bào xanh trên con đường nhỏ, bốn phía cảnh sắc như nơi thế ngoại đào viên. Kỳ thạch quái thụ không chỗ nào không có. Non xanh nước biếc ẩn hiện trong mây mù cùng với lầu các lợp ngói đỏ tươi khiến Mạnh Hạo không ngừng thán phục. Bên cạnh hắn, tên thiếu niên còn lại chỉ khóc sướt mướt khiến tâm trạng hưng phấn của hắn cũng ảnh hưởng phần nào.
“Xong thật rồi!... Ta phải về nhà! Ta muốn về nhà, muốn được ăn bánh bao, ăn thịt cá….”
“Chết tiệt! Ta còn phải trở về kế thừa gia nghiệp tổ tiên, trở thành lão gia, phải lấy tiểu thiếp. Ta không thể ở chỗ này làm tạp dịch cả đời được…” Hắn không ngừng run rẩy, vừa đi vừa than khóc, van xin. Sau khoảng thời gian một chung trà, nam tử đi trước lạnh lùng bảo. “Ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi” khiến hắn càng sợ hãi, vội nép thân mình lại.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt Mạnh Hạo làm hắn nghi hoặc, không biết chuyện này liệu có tốt đẹp như hắn tưởng tượng hay không, nhưng tính hắn vốn cương nghị, đã tới lúc này rồi, hắn hít một hơi thật sâu, không nói gì rồi để xem sự việc tiến triển tới đâu.
Sau một lúc, ngay giữa sườn núi, Mạnh Hạo đã nhìn thấy từ trong mây mù phía trước hiện ra mấy gian phòng nhìn rất bình thường, có bảy tám thiếu niên ăn mặc giống nhau, bộ dáng mệt mỏi ngồi ở bên ngoài quan sát Mạnh Hạo với vẻ thờ ơ.
Cách đó không xa, trên một khối đá núi có một thanh niên mặc áo dài màu lam nhạt đang ngồi. Gương mặt người này hơi dài, quần áo so với đám thiếu niên kia thì đẹp đẽ hơn, quý giá hơn, thần sắc lãnh đạm. Hắn thấy đám người Mạnh Hạo đi tới thì đứng lên, cung kính hướng về phía nam tử ôm quyền thi lễ.
“Bái kiến sư huynh!”
“Hai người này mới lên núi làm tạp dịch, ngươi thông báo một chút rồi tìm chỗ ở cho bọn chúng.” Nam tử này nói xong là quay người rời đi luôn.
Đợi sau khi nam tử khuất bóng, tên thanh niên mới chậm rãi ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn qua hai người Mạnh Hạo và tên Tiểu bàn tử đi cùng một lượt.
“Nơi này là phía bắc của khu tạp dịch. Kháo Sơn Tông không chứa những phường phế vật, giá áo túi cơm. Các ngươi đã tới đây thì hãy yên tâm mà ở lại làm việc, xa cách với phàm trần. Nếu cố tình tìm cách trốn xuống núi, giữa đường có bị thú hoang ăn thịt cũng đừng trách ai.” Hắn thản nhiên nói với hai người Mạnh Hạo.
Thân thể tên Tiểu bàn tử kia càng thêm run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng thấy rõ. Mạnh Hạo đứng cạnh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, che giấu những nghi hoặc trong lòng. Tên thanh niên nhìn Mạnh Hạo với vẻ ngạc nhiên. Hắn ở nơi này nhiều năm, đã từng gặp không ít thiếu niên bị bắt làm tạp dịch nhưng số người có thể bình tĩnh như Mạnh Hạo thì không nhiều lắm.
“Tâm tính không tệ! Các ngươi làm tạp dịch nhưng cũng không phải làm cả ngày, bình thường vẫn có thể tu hành. Nếu có thể đạt tới cảnh giới Ngưng Khí thì không cần phải làm tạp dịch nữa mà sẽ được trở thành đệ tử ngoại tông.” Hắn nói xong, lấy ra một kiện áo choàng thô và mấy mộc bài lớn nhỏ khắc chữ Tạp. Ngoài những thứ đó, còn có một cuốn sách nhỏ, trên viết ba chữ ‘Ngưng Khí Quyển’.
Cuốn sách xuất hiện khiến Mạnh Hạo hô hấp có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, trong đầu hiện ra những lời nói lúc trước của nam tử mặc áo bào xanh với nữ tử đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy kia.
“Đạt tới tầng một Ngưng Khí là có thể trở thành đệ tử ngoại tông. Người đưa bọn ta tới đây đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Cái gọi là Ngưng Khí này, chắc là công pháp tu tiên trong truyền thuyết rồi. Việc này có thể xem như là tiền công trả cho việc làm tạp dịch. Hiện giờ có thể không có tác dụng gì, nhưng nếu có thể tu luyện đạt thành tầng thứ nhất, là có thể có được lợi ích lớn hơn nhiều rồi.”
Tim Mạnh Hạo đập không ngừng, đưa tay lấy cuốn sách và tấm thẻ bào cất vào trong người.
“Phòng thứ bảy ở phía Tây là chỗ của các ngươi. Từ ngày mai các ngươi phải đi đốn củi, mỗi ngày mười cây, nếu không làm đủ thì không được ăn cơm.” Thanh niên nói xong liền nhắm nghiền hai mắt.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu rồi kéo tiểu bàn tử đi về nơi ở, đẩy cửa bước vào. Gian phòng không lớn, trừ hai cái giường nhỏ thì có một cái bàn đơn giản, khá sạch sẽ. Tên Tiểu bàn tử tiến lại một cái giường, sau khi ngồi xuống thì không kìm nén được nữa, bật khóc òa lên.
Năm nay hắn mới khoảng mười hai, mười ba tuổi.
“Cha ta là tài chủ, ta không thể đi làm tạp dịch như thế này được….”, thân thể hắn run rẩy, nghẹn giọng nấc lên từng hồi.
“Đừng khóc nữa, ta thấy nơi này cũng không đến nỗi tệ. Chúng ta làm công nhưng là làm cho tiên nhân, liệu có bao nhiêu người có thể được như vậy?” Mạnh Hạo đóng cửa phòng xong thì quay vào an ủi.
“Ta không muốn làm công cho người khác. Nhà ta có tiền, hơn nữa việc hôn nhân của ta cũng đã thu xếp xong, sính lễ đã chở qua nhà gái rồi. Nương tử xinh đẹp của ta sẽ phải làm sao đây?”
Mạnh Hạo hơi ngẩn người, đánh giá một lượt tên Tiểu bàn tử này. Hắn còn nhỏ tuổi, lại có xuất thân không tồi. Như Mạnh Hạo đã sắp thanh niên còn chưa từng sờ qua tay nữ nhân. Nhà hắn có tiền bạc của cải, còn Mạnh Hạo chỉ có hai bàn tay trắng, vẫn còn thiếu nợ của Chu viên ngoại chưa trả. Nghĩ tới đây, tâm trạng của hắn liền vui vẻ hơn lên, thầm nhủ chờ tới lúc hắn có thể rời khỏi nơi này thì Chu viên ngoại chắc cũng không còn trên đời nữa.
Thêm nữa, ở nơi này không cần tiền cũng được ăn no mặc ấm, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì tốt hơn nhiều. Không muốn nhìn tên Tiểu bàn tử khóc lóc, Mạnh Hạo lấy ra cuốn sách, khoanh chân ngồi trên giường rồi mở ra xem. Đọc hết câu đầu tiên của trang thứ nhất, hắn đã muốn trợn mắt há mồm.
“Làm người mà có nơi nương tựa thì cả đời phú quý, tu sĩ có nơi cậy nhờ thì cả đời không lo. Nếu gia nhập Kháo Sơn Tông, lão phu chính là chỗ dựa.” Bên dưới dòng chữ có ghi lời tựa của Kháo Sơn Lão Tổ. Chỉ có mấy dòng nhưng lại làm lộ ra một cỗ bá khí cao ngạo khiến Mạnh Hạo sửng sốt.
“Đây hẳn là chân ý của Kháo Sơn Tông, muốn cho mọi người có chỗ dựa để cả đời bình an hưởng phú quý vô lo rồi.” Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy đúng, sự tôn kính dành cho vị Kháo Sơn Lão Tổ này cũng vì thế mà tăng lên. Nếu hắn có thể làm quan lớn thì đâu thi trượt những ba lần?
“Nói cách khác, tại Kháo Sơn Tông này, ta phải tìm mọi cách để có được chỗ dựa, từ đó mới có được cuộc sống vô lo sau này.” Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, tiếp tục lật giở từng trang sách rồi đọc quên thời gian, quên cả tiếng khóc ỉ ôi của tên Tiểu bàn tử ở bên cạnh.
Tới đêm, khi tên Tiểu bàn tử đã mệt lả lăn ra ngủ, Mạnh Hạo mới từ từ khép cuốn sách lại, trên mặt lộ vẻ lưu luyến. Thần sắc mỏi mệt nhưng thần thái vẫn vô cùng hưng phấn.
“Cuốn sách này thật quý giá!” hắn tự nhủ. Mộng làm quan để cả đời phát tài của hắn đã không còn, hiện giờ chỉ có thể trông vào cuốn sách này và vận số của bản thân mà thôi.
Ở giường bên, tên Tiểu bàn tử bỗng giật mình, nghiến răng ken két, cái miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Ta phải đánh chết ngươi! Dám lấy màn thầu của ta, đám đoạt nương tử của ta, ta phải cắn chết ngươi….” Lẩm bẩm xong, hắn liền nhổm dậy, nhảy khỏi giường, hoa chân múa tay một hồi rồi hung hăng cắn lên góc bàn, sau đó mới quay trở lại giường, tiếp tục ngủ.
Mạnh Hạo ngạc nhiên hết sức, đoán rằng người này có tính mộng du nên lắc đầu, tự dặn sau này hắn nhất định phải cẩn thân hơn trong lúc ngủ, không thể tùy tiện trêu chọc vào hắn. Sau đó, hắn ngồi ra xa, tiếp tục cúi đầu xem xét cuốn sách với vẻ kích động.
“Ngưng Khí có chín tầng, là con đường để có thể trở thành tiên nhân. Vì làm công cho tiên nhân mà ta có được cơ hội này, thật là đáng giá. Ta không tin nếu có thể trở thành tiên nhân, lại không thể trở thanh kẻ có tiền được.” Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn cuốn sách như muốn lóe ra quang mang. Hắn đã tìm ra con đường tương lai khác cho mình rồi!
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người nào đó đá văng, theo sau là một tiếng hừ lạnh truyền vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.