Chương 3: Trở thành đệ tử ngoại tông
Nhĩ Căn
02/06/2016
“Ngủ sớm quá nhỉ? Các ngươi, mau dậy hết cho Hổ
gia.” Theo sau tiếng bật tung của cánh cửa, một bóng đại hán khôi ngô,
cũng mặc áo tạp dịch bước vào, ánh mắt hung hăng nhìn Mạnh Hạo và Tiểu
bàn tử đang ngủ trên giường.
“Hai tên oắt con các ngươi, bắt đầu từ ngày mai trở đi, mỗi ngày chặt thêm mười cây gỗ cho ta. Nếu không, Hổ gia ta sẽ xé xác các ngươi.”
“Bái kiến Hổ gia, tiểu sinh…”, Mạnh Hạo vội nhảy từ trên giường xuống đất, còn chưa nói hết lời thì đại hán kia đã trừng hai mắt.
“Tiểu cái con khỉ, ngươi thấy Hổ gia ta to tiếng quá phải không?”
Mạnh Hạo chần chừ. “Sư huynh trông coi chỗ này trước bảo chúng ta mỗi ngày chỉ phải chặt mười cây gỗ thôi mà…”.
“Chặt thêm mười cây nữa cho lão tử.” Đại hán hừ lạnh.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đầu loáng hiện ra một ý nghĩ. Vừa mới tới nơi này đã bị người khác khi dễ, hạ nhục làm hắn không cam lòng, nhưng đối phương cao to hơn hắn nhiều, dựa vào sức thì hắn không thể nào chống lại. Chợt nhìn thấy vết răng của Tiểu bàn tử còn lưu lại nơi góc bàn, hắn liền hướng về phía Tiểu bàn tử hô lớn.
“Tiểu bàn tử, có người tới đoạt màn thầu, cướp nương tử của ngươi đó….”
Vừa dứt lời, Tiểu bàn tử liền bật dậy, hai mắt còn nhắm nghiền, há mồm hét to.
“Ai dám lấy màn thầu của ta? Ai dám đoạt nương tử của ta? Ta đánh chết ngươi, ta cắn chết ngươi…”, Tiểu bàn tử nhảy vội xuống nền, hung hăng lao tới đánh loạn xạ. Đại hán ngạc nhiên trong chốc lát rồi tiến đến, chụp lấy Tiểu bàn tử.
“Dám gào thét trước mặt Hổ gia ta?” Một cái tát rơi trên mặt Tiểu bàn tử, nhưng ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của đại hán. Tiểu bàn tử vẫn còn nhắm chặt mắt đã cắn chặt cánh tay đại hán, mặc cho hắn vung vẩy như thế nào cũng không buông ra.
“Nhả ra, mau nhả ra cho ta.” Đại hán này cũng chỉ là người làm tạp dịch, không phải tu sĩ. Thời gian làm việc nhiều hơn nên thân thể cường tráng, giờ phút này mồ hôi chảy thành dòng, bao nhiêu quyền cước đấm đá cũng không thoát ra được, vết cắn như muốn đứt rời.
Tiếng kêu thảm vang ra bên ngoài lập tức thu hút sự chú ý của đám tạp dịch, tiếp đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Kẻ nào dám làm om sòm như vậy?”
Âm thanh này chính là âm thanh của thanh niên mặt ngựa lúc trước, vang tới tai đại hán khiến thân thể hắn trở nên run rẩy, sắc mặt biến đổi nhưng không dám kêu gào như trước.
“Dám chọc vào sư huynh quản lý, cả ta và ngươi đều không có kết quả tốt. Tiểu tử, mau bảo hắn buông ra đi, coi như ta không bắt các ngươi đốn gỗ cho ta nữa.” Đại hán cuống quýt bảo Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chứng kiến Tiểu bàn tử trong lúc mộng du tỏ ra mạnh mẽ như thế thì thật ngoài dự kiến của hắn, biết là không thể tiếp tục như vậy. Hắn tiến tới, vỗ nhẹ vào người Tiểu bàn tử, ghé sát lỗ tai hắn thì thầm.
“Màn thầu trở lại rồi, nương tử cũng giữ được rồi.”
Thân thể Tiểu bàn tử lập tức trấn tĩnh trở lại, hàm răng dần nới lỏng, sau đó quay người bỏ về trên giường tiếp tục ngáy o o.
Đại hán sợ hãi nhìn Tiểu bàn tử, không hé răng nửa lời rút lui ra khỏi phòng. Mạnh Hạo dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thú vị nhìn Tiểu bàn tử một lát rồi cũng lên giường, lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng đã vang lên tiếng chuông. Âm thanh tiếng chuông này dường như mang theo một lực lượng kỳ dị nào đó, vừa truyền tới tai mọi người là mọi người liền tỉnh táo trở lại. Phía ngoài khu ở bắt đầu vang lên những âm thanh khác nhau. Tiểu bàn tử mở mắt, ngơ ngác nhìn dấu chân, lại sờ lên trên mặt nhăn nhó.
“Tối qua xảy ra chuyện gì, sao toàn thân ta đau nhức như bị người đánh thế này…”
Mạnh Hạo đang mặc áo, trầm mặc một lúc mới mở miệng đáp. “Không có chuyện gì, mọi thứ đều bình thường cả.”
“Sao ta có cảm giác khuôn mặt sưng phù lên vậy?”
“Chắc tại con muỗi lớn nào đó đốt ngươi mà thôi.”
“Sao trong miệng ta lại có máu?”
“Tối qua ngươi ngã xuống đất mấy lần, chắc vì thế mà chảy máu.” Mạnh Hạo đẩy cửa phòng, định bước ra ngoài thì lại chần chừ, quay lại nhìn Tiểu bàn tử, nghiêm túc bảo.
“Tiểu bàn tử, về sau nhớ mài răng cho sắc bén hơn nhé.”
“Ồ, sao ngươi lại nói giống cha ta vậy?” Tiểu bàn tử vừa nhăn nhó vừa mặc áo tạp dịch, khó khăn đáp.
Bước ra khỏi phòng, hai người Mạnh Hạo và Tiểu bàn tử bắt đầu cuộc sống tạp dịch, đốn củi ở nơi này. Mỗi ngày chặt đúng mười cây gỗ. Bên ngoài khu tạp dịch phía bắc này là núi hoang liên miên, cây cối mọc như rừng, rậm rạp, chằng chịt. Nhìn lướt qua thật khó thấy được điểm cuối.
Vừa hạ nhát búa xuống, Mạnh Hạo xoa xoa bả vai và cánh tay đã đau nhức. Cái búa rất nặng so với sức lực của hắn. Tiểu bàn tử đứng gần đó đang thở hồng hộc.
Hai người lên núi, tìm được nơi phân cho mình liền bắt tay vào việc đốn củi.
“Cha ta là tài chủ, sau này ta cũng sẽ là tài chủ, ta không thể làm tạp dịch được…”, Tiểu bàn tử vừa vung búa vừa than vãn.
“Ngươi thử nói xem, đám tiên nhân này có pháp thuật, chẳng lẽ không thể tự nhóm lửa mà lại bắt chúng ta phải đi chặt cây thế này?”
Mạnh Hạo nói đứt quãng, mồ hôi ra như mưa. Trước đây cuộc sống khó khăn, không đủ cơm, đủ thịt nên thân thể hắn khá gầy yếu, khí lực không lớn. Thời gian mới trôi qua được nửa nén hương đã thở gấp, không chặt cây nổi nữa.
Hắn liếc nhìn Tiểu bàn tử, tuy toàn thân cũng mệt mỏi, run rẩy, cái miệng lại nói không ngừng nhưng bàn tay chặt cây vẫn giữ đều đặn, xem ra còn nhỏ nhưng khí lực lại lớn hơn Mạnh Hạo không ít.
Mạnh Hạo cười khổ, lắc đầu. Tranh thủ thời gian nghỉ ngắn ngủi, hắn lấy ra Ngưng Khí Quyển đọc lại một lượt rồi y theo hướng dẫn tìm cách cảm thụ thiên địa linh khí.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã tới hoàng hôn. Ngày hôm nay Mạnh Hạo mới đốn được hai cây gỗ, Tiểu bàn tử chặt được tám cây, cộng lại là đủ để một người có thể được ăn no. Tiểu bàn tử đi lấy đồ ăn, hai người chia nhau rồi mệt mỏi lăn ra ngủ thiếp đi. Tới lúc Tiểu bàn tử đã ngáy o o, Mạnh Hạo mới khó khăn gượng dậy, ánh mắt kiên định. Bỏ qua cảm giác đói và mệt trong người, hắn cầm lấy Ngưng Khí Quyển, trầm ngâm suy nghĩ.
“Lúc trước thường xuyên đọc sách đã thành thói quen, giờ đây tuy có mỏi mệt nhưng vẫn còn có chút hy vọng. Ta không tin, con đường khoa cử không thành, việc tu luyện ở đây cũng lại không thành nốt.”
Đến đêm khuya, Mạnh Hạo mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ còn nhớ tới chuyện cảm thụ thiên địa linh khí. Sáng hôm sau, khi tiếng chuông vang lên đánh thức mọi người, hắn mới mở mắt, gượng gạo rời khỏi giường, sánh bước bên Tiểu bàn tử đi tới nơi đốn củi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… rồi một tháng trôi qua. Lúc này hai người ở đây đã được hai tháng. Mỗi ngày Mạnh Hạo đã chặt được bốn cây gỗ, thời gian còn lại hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt bắt đầu tăng lên. Hoàng hôn hôm nay, vừa đốn củi xong, không kịp nghỉ ngơi hắn đã ngồi xuống tu luyện. Bỗng thân thể chấn động. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy có một tia khí tức không nhìn rõ từ trong máu huyết đang ngưng tụ.
Sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, chỉ lóe lên rồi biến mất ngay cũng đủ khiến hắn kích động mở mắt, bao nhiêu mệt mỏi liền tan biến. Toàn thân run rẩy, hắn cầm vội lấy Ngưng Khí Quyển, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Bao nhiêu ngày tháng qua hắn đều thiếu ăn, thiếu ngủ, thời gian của hắn ngoài việc chặt củi thì đều để dành cho việc cảm ngộ linh khí, giờ phút này đã có chút thành quả khiến hắn vui mừng như muốn phát điên.
Thêm hai tháng nữa đi qua, hiện tại đã là mùa hạ, tháng tám. Mặt trời tỏa ra hơi nóng như thiêu đốt thân thể.
“Ngưng khí nhập thể, phân tán ra toàn thân, đả thông kinh mạch, hòa cùng thiên địa.” Giữa trưa, trên thâm sơn trong phạm vi Kháo Sơn Tông, một tay Mạch Hạo loay hoay với đống lửa, một tay cầm cuốn sách nhỏ, cẩn thận đọc từng chữ. Sau một nén nhang, hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận một tia khí tức ôn hòa trong cơ thể. Tia khí tức này xuất hiện từ hơn hai tháng trước đối với Mạnh Hạo chẳng khác nào trân bảo, hôm nay đã dày đặc, hùng hậu hơn không ít. Dựa theo khẩu quyết và phương pháp vận chuyển trong cuốn sách, hắn ngồi xuống, để cho tia linh lực này lưu chuyển khắp toàn thân.
Sau một khoảng thời gian, Mạnh Hạo mở mắt. Từ xa xa trong rừng hiện lên một thân ảnh mập mạp đang vội vàng chạy tới.
“Sao rồi? Sao rồi?” Tiểu bàn tử thở hồng hộc hỏi. Thân thể hắn vẫn mập như trước, nhưng rõ ràng đã cường tráng hơn nhiều.
“Vẫn chưa có cách nào lưu chuyển ra toàn thân, tuy nhiên ta có phần nắm chắc, trong một tuần nữa sẽ đạt tới tiêu chuẩn Ngưng Khí tầng thứ nhất.” Mạnh Hạo vừa cười vừa nói, lộ ra thần thái tự tin.
“Ta hỏi con gà kia thế nào cơ mà?” Tiểu bàn tử liếm môi nhìn về đống lửa.
“Ừ, chắc cũng được rồi đấy.” Mạnh Hạo liếm môi, cầm nhánh cây đẩy tàn lửa, cầm búa đào con gà chôn dưới đất lên rồi chia làm hai nửa, chia nhau ăn như hổ đói.
“Cũng may, từ lúc ngươi có thể ngưng tụ linh khí, chúng ta thường xuyên bắt được gà rừng, nếu không hai ta sớm đã chết đói mất rồi. Hai tháng vừa qua thật là ác mộng…” Tiểu bàn tử vừa ăn vừa cất giọng nịnh nọt.
“Món ăn dân dã này mọi người đều biết làm, chỉ có ngươi là không biết mà thôi.” Mạnh Hạo vừa cắn đùi gà, vừa nhấn mạnh từng chữ.
“Uhm, xem một tuần nữa, ngươi đã đạt thành Ngưng Khí tầng thứ nhất, trở thành đệ tử ngoại tông rồi. Đến lúc đó ta phải làm sao? Những khẩu quyết kia ta vẫn không nắm rõ được.” Tiểu bàn tử khổ sở, nhăn nhó nhìn Mạnh Hạo.
“Tiểu bàn tử à, chỉ có trở thành đệ tử ngoại tông thì ngươi mới có cơ hội trở về nhà.” Mạnh Hạo dừng ăn, nghiêm túc nhìn Tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử trầm mặc, sau đó kiên định gật đầu.
Sáu ngày nữa lại trôi qua.
Đêm. Tiểu bàn tử đã lên giường ngủ, Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi trên giường. Hắn nghĩ tới bốn tháng thời gian vừa qua, trừ những lúc đốn củi ra thì đều tập trung cảm thụ linh khí. Hai tháng trước hắn cảm nhận được một tia khí tức dao động xuất hiện, vô cùng vui mừng. Giờ đây, hắn nhắm mắt hít sâu, cảm nhận tia linh khí đang vận chuyển trong cơ thể. Vốn lúc trước còn chưa lưu chuyển ra khắp toàn thân được, lúc này đã phát tán ra khắp cơ thể, tràn tới mỗi vị trí, mỗi huyệt đạo mang lại cho hắn cảm giác bồng bềnh khó tả.
Vừa lúc Mạnh Hạo đả thông toàn bộ cơ thể, tên thanh niên mặt ngựa đang khoanh chân ngồi trên tảng đá phía ngoài gian nhà chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ấy rồi lại nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, dưới ánh mắt hâm mộ của đám người làm tạp dịch, Mạnh Hạo trầm mặc đi tới trước mặt người thanh niên nọ. Tiểu bàn tử không đi cùng, hắn đang đứng tựa vào song cửa, hai mắt kiên định nhìn theo.
“Sau bốn tháng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, không tính là có thiên tư xuất chúng nhưng cũng không đến nỗi ngu dốt.” Tên thanh niên này nhìn Mạnh Hạo, thần sắc đã không còn lạnh lùng như trước, bình thản nói.
“Gia nhập làm đệ tử ngoại tông rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi quy củ cần biết. Tuy mỗi tháng sẽ được cấp cho linh thạch nhưng lại không cấm đệ tử ra tay cướp đoạt của nhau, chỉ quy định không được công khai giết người mà thôi. Ngươi phải tự bảo trọng cho tốt.” Thanh niên này nhàn nhạt nói, tay phải nâng lên, một quả ngọc giản bay tới trước mặt Mạnh Hạo. Hắn đưa tay nắm lấy.
“Đưa linh khí vào trong ngọc giản là có thể đi tới bảo các ngoại tông để đăng ký làm đệ tử ngoại tông.” Thanh niên này nói xong lại nhắm nghiền hai mắt lại.
Mạnh Hạo trầm mặc nhìn về phía Tiểu bàn tử. Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chia ly, sau đó hắn xoa xoa ngọc giản trong tay, ngọc giản này tỏa ra ánh sáng màu xanh dễ chịu. Hắn quay người, chậm rãi bước về phía trước.
Mạnh Hạo lấy ngọc giản hướng dẫn rời khỏi nơi làm tạp dịch, đi trên một con đường núi nhỏ. Hắn đi ngày một xa, vào vùng đất từ trước tới nay hắn chưa từng đi qua.
Kháo Sơn Tông có bốn tòa núi chính, theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Bên ngoài là rừng núi trùng điệp như vô tận, giữa sườn núi của mỗi ngọn núi đều có nơi cho những người làm tạp dịch như hắn ở và làm việc. Ở nơi đỉnh núi có trận pháp ngăn cản, chỉ có các trưởng lão và đệ tử nội môn mới có thể ra vào.
Bốn ngọn núi đều bố trí như thế. Ở giữa chúng là một bình nguyên, khắp nơi là chỗ ở của đệ tử ngoại tông. Kháo Sơn Tông có điểm khác so với các tông môn khác khi bố trí đệ tử ngoại tông ở dưới chân núi, còn đám người làm tạp dịch lại bố trí ở giữa sườn núi. Nguyên nhân thì không rõ tại sao, chỉ biết từ khi thành lập đã như thế rồi.
Ở chỗ này, bốn phía đều có mây mù lượn lờ, sau khi bước vào thì hiện ra trước mắt hắn là các tòa lâu các điêu khắc đẹp đẽ, con đường dưới chân được lát đá xanh trải dài. Trên đường không thiếu các đệ tử ngoại tông mặc áo dài màu lục đi lại, thấy Mạnh Hạo đi tới thì không khỏi liếc nhìn.
Những ánh mắt này chủ yếu là ánh mắt khinh thường, miệt thị không có chút thiện cảm nào. Điều này làm Mạnh Hạo nhớ lại những lời dặn dò của vị sư huynh mặt ngựa lúc bắt đầu rời khỏi.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo đi tới một lầu các màu đen nằm ở phía nam. Căn lầu các này có ba tầng, màu đen nhưng mang lại cảm giác được điêu khắc nên từ một khối ngọc thạch, óng ánh sắc màu. Mạnh Hạo vừa tới gần, cửa đại môn tự động mở ra, từ trong đó bước ra một nam tử trung niên gầy gò, mặc một bộ trường bào dài màu lục, giữa hai hàng lông mày có một tia khí tức lanh lợi. Hắn nâng tay phải lên, ngọc giản trước ngực Mạnh Hạo liền bay vào trong tay. Hắn nhìn thoáng qua ngọc giản, một lát sau thì uể oải cất tiếng.
“Mạnh Hạo, gia nhập đệ tử ngoại tông, ban thưởng cho một phòng ở, một bộ áo bào, một linh bài và một túi trữ vật. Cầm linh bài này là có thể vào bảo các lấy pháp bảo.” Nam tử này hất tay, liền có một cái túi màu tro rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hơi sững người, nhìn cái túi một lúc, hắn nhớ ra đám đệ tử ngoại tông gặp trên đường đều đeo trên người một cái túi như thế này.
“Truyền linh khí vào trong là có thể bỏ vật phẩm vào.” Vị nam tử trung niên này nhìn Mạnh Hạo là biết hắn không có người quen nào ở đây, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn.
Mạnh Hạo nghe vậy thì truyền linh khí vào trong túi áo, hắn mơ hồ cảm thấy một khoảng không gian bằng cỡ nửa người, trong đó có sẵn ngọc giản, lục bào và một vài đồ vật khác. Vừa nhìn thấy chúng, hai mắt hắn liền sáng lên, tâm tình hưng phấn thầm nghĩ cái túi trữ vật này giá trị phải tới trăm kim, bảo vật thế này quả là chỉ có tiên gia mới có thể có được.
Tâm ý vừa động, một ngọc giản liền xuất hiện trong tay của hắn. Hắn ngưng thần xem xét, ở bên trong đó có một địa đồ, miêu tả các khu vực của ngoại tông cùng với một nơi ở khác vắng vẻ, là nơi hắn sẽ ở sau này.
“Lúc sau hãy quan sát, bây giờ bảo các đã mở cửa, còn không mau đi vào trong đi.” Nam tử lạnh lùng giục.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, đem túi trữ vật để vào trong ngực, hai mắt mở lớn nhìn cánh cửa, hít sâu một hơi rồi bước vào trong.
Vừa bước vào bên trong, sắc mặt hắn liền biến đổi, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hai tên oắt con các ngươi, bắt đầu từ ngày mai trở đi, mỗi ngày chặt thêm mười cây gỗ cho ta. Nếu không, Hổ gia ta sẽ xé xác các ngươi.”
“Bái kiến Hổ gia, tiểu sinh…”, Mạnh Hạo vội nhảy từ trên giường xuống đất, còn chưa nói hết lời thì đại hán kia đã trừng hai mắt.
“Tiểu cái con khỉ, ngươi thấy Hổ gia ta to tiếng quá phải không?”
Mạnh Hạo chần chừ. “Sư huynh trông coi chỗ này trước bảo chúng ta mỗi ngày chỉ phải chặt mười cây gỗ thôi mà…”.
“Chặt thêm mười cây nữa cho lão tử.” Đại hán hừ lạnh.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đầu loáng hiện ra một ý nghĩ. Vừa mới tới nơi này đã bị người khác khi dễ, hạ nhục làm hắn không cam lòng, nhưng đối phương cao to hơn hắn nhiều, dựa vào sức thì hắn không thể nào chống lại. Chợt nhìn thấy vết răng của Tiểu bàn tử còn lưu lại nơi góc bàn, hắn liền hướng về phía Tiểu bàn tử hô lớn.
“Tiểu bàn tử, có người tới đoạt màn thầu, cướp nương tử của ngươi đó….”
Vừa dứt lời, Tiểu bàn tử liền bật dậy, hai mắt còn nhắm nghiền, há mồm hét to.
“Ai dám lấy màn thầu của ta? Ai dám đoạt nương tử của ta? Ta đánh chết ngươi, ta cắn chết ngươi…”, Tiểu bàn tử nhảy vội xuống nền, hung hăng lao tới đánh loạn xạ. Đại hán ngạc nhiên trong chốc lát rồi tiến đến, chụp lấy Tiểu bàn tử.
“Dám gào thét trước mặt Hổ gia ta?” Một cái tát rơi trên mặt Tiểu bàn tử, nhưng ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của đại hán. Tiểu bàn tử vẫn còn nhắm chặt mắt đã cắn chặt cánh tay đại hán, mặc cho hắn vung vẩy như thế nào cũng không buông ra.
“Nhả ra, mau nhả ra cho ta.” Đại hán này cũng chỉ là người làm tạp dịch, không phải tu sĩ. Thời gian làm việc nhiều hơn nên thân thể cường tráng, giờ phút này mồ hôi chảy thành dòng, bao nhiêu quyền cước đấm đá cũng không thoát ra được, vết cắn như muốn đứt rời.
Tiếng kêu thảm vang ra bên ngoài lập tức thu hút sự chú ý của đám tạp dịch, tiếp đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Kẻ nào dám làm om sòm như vậy?”
Âm thanh này chính là âm thanh của thanh niên mặt ngựa lúc trước, vang tới tai đại hán khiến thân thể hắn trở nên run rẩy, sắc mặt biến đổi nhưng không dám kêu gào như trước.
“Dám chọc vào sư huynh quản lý, cả ta và ngươi đều không có kết quả tốt. Tiểu tử, mau bảo hắn buông ra đi, coi như ta không bắt các ngươi đốn gỗ cho ta nữa.” Đại hán cuống quýt bảo Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo chứng kiến Tiểu bàn tử trong lúc mộng du tỏ ra mạnh mẽ như thế thì thật ngoài dự kiến của hắn, biết là không thể tiếp tục như vậy. Hắn tiến tới, vỗ nhẹ vào người Tiểu bàn tử, ghé sát lỗ tai hắn thì thầm.
“Màn thầu trở lại rồi, nương tử cũng giữ được rồi.”
Thân thể Tiểu bàn tử lập tức trấn tĩnh trở lại, hàm răng dần nới lỏng, sau đó quay người bỏ về trên giường tiếp tục ngáy o o.
Đại hán sợ hãi nhìn Tiểu bàn tử, không hé răng nửa lời rút lui ra khỏi phòng. Mạnh Hạo dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thú vị nhìn Tiểu bàn tử một lát rồi cũng lên giường, lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng đã vang lên tiếng chuông. Âm thanh tiếng chuông này dường như mang theo một lực lượng kỳ dị nào đó, vừa truyền tới tai mọi người là mọi người liền tỉnh táo trở lại. Phía ngoài khu ở bắt đầu vang lên những âm thanh khác nhau. Tiểu bàn tử mở mắt, ngơ ngác nhìn dấu chân, lại sờ lên trên mặt nhăn nhó.
“Tối qua xảy ra chuyện gì, sao toàn thân ta đau nhức như bị người đánh thế này…”
Mạnh Hạo đang mặc áo, trầm mặc một lúc mới mở miệng đáp. “Không có chuyện gì, mọi thứ đều bình thường cả.”
“Sao ta có cảm giác khuôn mặt sưng phù lên vậy?”
“Chắc tại con muỗi lớn nào đó đốt ngươi mà thôi.”
“Sao trong miệng ta lại có máu?”
“Tối qua ngươi ngã xuống đất mấy lần, chắc vì thế mà chảy máu.” Mạnh Hạo đẩy cửa phòng, định bước ra ngoài thì lại chần chừ, quay lại nhìn Tiểu bàn tử, nghiêm túc bảo.
“Tiểu bàn tử, về sau nhớ mài răng cho sắc bén hơn nhé.”
“Ồ, sao ngươi lại nói giống cha ta vậy?” Tiểu bàn tử vừa nhăn nhó vừa mặc áo tạp dịch, khó khăn đáp.
Bước ra khỏi phòng, hai người Mạnh Hạo và Tiểu bàn tử bắt đầu cuộc sống tạp dịch, đốn củi ở nơi này. Mỗi ngày chặt đúng mười cây gỗ. Bên ngoài khu tạp dịch phía bắc này là núi hoang liên miên, cây cối mọc như rừng, rậm rạp, chằng chịt. Nhìn lướt qua thật khó thấy được điểm cuối.
Vừa hạ nhát búa xuống, Mạnh Hạo xoa xoa bả vai và cánh tay đã đau nhức. Cái búa rất nặng so với sức lực của hắn. Tiểu bàn tử đứng gần đó đang thở hồng hộc.
Hai người lên núi, tìm được nơi phân cho mình liền bắt tay vào việc đốn củi.
“Cha ta là tài chủ, sau này ta cũng sẽ là tài chủ, ta không thể làm tạp dịch được…”, Tiểu bàn tử vừa vung búa vừa than vãn.
“Ngươi thử nói xem, đám tiên nhân này có pháp thuật, chẳng lẽ không thể tự nhóm lửa mà lại bắt chúng ta phải đi chặt cây thế này?”
Mạnh Hạo nói đứt quãng, mồ hôi ra như mưa. Trước đây cuộc sống khó khăn, không đủ cơm, đủ thịt nên thân thể hắn khá gầy yếu, khí lực không lớn. Thời gian mới trôi qua được nửa nén hương đã thở gấp, không chặt cây nổi nữa.
Hắn liếc nhìn Tiểu bàn tử, tuy toàn thân cũng mệt mỏi, run rẩy, cái miệng lại nói không ngừng nhưng bàn tay chặt cây vẫn giữ đều đặn, xem ra còn nhỏ nhưng khí lực lại lớn hơn Mạnh Hạo không ít.
Mạnh Hạo cười khổ, lắc đầu. Tranh thủ thời gian nghỉ ngắn ngủi, hắn lấy ra Ngưng Khí Quyển đọc lại một lượt rồi y theo hướng dẫn tìm cách cảm thụ thiên địa linh khí.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã tới hoàng hôn. Ngày hôm nay Mạnh Hạo mới đốn được hai cây gỗ, Tiểu bàn tử chặt được tám cây, cộng lại là đủ để một người có thể được ăn no. Tiểu bàn tử đi lấy đồ ăn, hai người chia nhau rồi mệt mỏi lăn ra ngủ thiếp đi. Tới lúc Tiểu bàn tử đã ngáy o o, Mạnh Hạo mới khó khăn gượng dậy, ánh mắt kiên định. Bỏ qua cảm giác đói và mệt trong người, hắn cầm lấy Ngưng Khí Quyển, trầm ngâm suy nghĩ.
“Lúc trước thường xuyên đọc sách đã thành thói quen, giờ đây tuy có mỏi mệt nhưng vẫn còn có chút hy vọng. Ta không tin, con đường khoa cử không thành, việc tu luyện ở đây cũng lại không thành nốt.”
Đến đêm khuya, Mạnh Hạo mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong giấc mơ còn nhớ tới chuyện cảm thụ thiên địa linh khí. Sáng hôm sau, khi tiếng chuông vang lên đánh thức mọi người, hắn mới mở mắt, gượng gạo rời khỏi giường, sánh bước bên Tiểu bàn tử đi tới nơi đốn củi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… rồi một tháng trôi qua. Lúc này hai người ở đây đã được hai tháng. Mỗi ngày Mạnh Hạo đã chặt được bốn cây gỗ, thời gian còn lại hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt bắt đầu tăng lên. Hoàng hôn hôm nay, vừa đốn củi xong, không kịp nghỉ ngơi hắn đã ngồi xuống tu luyện. Bỗng thân thể chấn động. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy có một tia khí tức không nhìn rõ từ trong máu huyết đang ngưng tụ.
Sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, chỉ lóe lên rồi biến mất ngay cũng đủ khiến hắn kích động mở mắt, bao nhiêu mệt mỏi liền tan biến. Toàn thân run rẩy, hắn cầm vội lấy Ngưng Khí Quyển, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Bao nhiêu ngày tháng qua hắn đều thiếu ăn, thiếu ngủ, thời gian của hắn ngoài việc chặt củi thì đều để dành cho việc cảm ngộ linh khí, giờ phút này đã có chút thành quả khiến hắn vui mừng như muốn phát điên.
Thêm hai tháng nữa đi qua, hiện tại đã là mùa hạ, tháng tám. Mặt trời tỏa ra hơi nóng như thiêu đốt thân thể.
“Ngưng khí nhập thể, phân tán ra toàn thân, đả thông kinh mạch, hòa cùng thiên địa.” Giữa trưa, trên thâm sơn trong phạm vi Kháo Sơn Tông, một tay Mạch Hạo loay hoay với đống lửa, một tay cầm cuốn sách nhỏ, cẩn thận đọc từng chữ. Sau một nén nhang, hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận một tia khí tức ôn hòa trong cơ thể. Tia khí tức này xuất hiện từ hơn hai tháng trước đối với Mạnh Hạo chẳng khác nào trân bảo, hôm nay đã dày đặc, hùng hậu hơn không ít. Dựa theo khẩu quyết và phương pháp vận chuyển trong cuốn sách, hắn ngồi xuống, để cho tia linh lực này lưu chuyển khắp toàn thân.
Sau một khoảng thời gian, Mạnh Hạo mở mắt. Từ xa xa trong rừng hiện lên một thân ảnh mập mạp đang vội vàng chạy tới.
“Sao rồi? Sao rồi?” Tiểu bàn tử thở hồng hộc hỏi. Thân thể hắn vẫn mập như trước, nhưng rõ ràng đã cường tráng hơn nhiều.
“Vẫn chưa có cách nào lưu chuyển ra toàn thân, tuy nhiên ta có phần nắm chắc, trong một tuần nữa sẽ đạt tới tiêu chuẩn Ngưng Khí tầng thứ nhất.” Mạnh Hạo vừa cười vừa nói, lộ ra thần thái tự tin.
“Ta hỏi con gà kia thế nào cơ mà?” Tiểu bàn tử liếm môi nhìn về đống lửa.
“Ừ, chắc cũng được rồi đấy.” Mạnh Hạo liếm môi, cầm nhánh cây đẩy tàn lửa, cầm búa đào con gà chôn dưới đất lên rồi chia làm hai nửa, chia nhau ăn như hổ đói.
“Cũng may, từ lúc ngươi có thể ngưng tụ linh khí, chúng ta thường xuyên bắt được gà rừng, nếu không hai ta sớm đã chết đói mất rồi. Hai tháng vừa qua thật là ác mộng…” Tiểu bàn tử vừa ăn vừa cất giọng nịnh nọt.
“Món ăn dân dã này mọi người đều biết làm, chỉ có ngươi là không biết mà thôi.” Mạnh Hạo vừa cắn đùi gà, vừa nhấn mạnh từng chữ.
“Uhm, xem một tuần nữa, ngươi đã đạt thành Ngưng Khí tầng thứ nhất, trở thành đệ tử ngoại tông rồi. Đến lúc đó ta phải làm sao? Những khẩu quyết kia ta vẫn không nắm rõ được.” Tiểu bàn tử khổ sở, nhăn nhó nhìn Mạnh Hạo.
“Tiểu bàn tử à, chỉ có trở thành đệ tử ngoại tông thì ngươi mới có cơ hội trở về nhà.” Mạnh Hạo dừng ăn, nghiêm túc nhìn Tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử trầm mặc, sau đó kiên định gật đầu.
Sáu ngày nữa lại trôi qua.
Đêm. Tiểu bàn tử đã lên giường ngủ, Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi trên giường. Hắn nghĩ tới bốn tháng thời gian vừa qua, trừ những lúc đốn củi ra thì đều tập trung cảm thụ linh khí. Hai tháng trước hắn cảm nhận được một tia khí tức dao động xuất hiện, vô cùng vui mừng. Giờ đây, hắn nhắm mắt hít sâu, cảm nhận tia linh khí đang vận chuyển trong cơ thể. Vốn lúc trước còn chưa lưu chuyển ra khắp toàn thân được, lúc này đã phát tán ra khắp cơ thể, tràn tới mỗi vị trí, mỗi huyệt đạo mang lại cho hắn cảm giác bồng bềnh khó tả.
Vừa lúc Mạnh Hạo đả thông toàn bộ cơ thể, tên thanh niên mặt ngựa đang khoanh chân ngồi trên tảng đá phía ngoài gian nhà chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ấy rồi lại nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, dưới ánh mắt hâm mộ của đám người làm tạp dịch, Mạnh Hạo trầm mặc đi tới trước mặt người thanh niên nọ. Tiểu bàn tử không đi cùng, hắn đang đứng tựa vào song cửa, hai mắt kiên định nhìn theo.
“Sau bốn tháng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, không tính là có thiên tư xuất chúng nhưng cũng không đến nỗi ngu dốt.” Tên thanh niên này nhìn Mạnh Hạo, thần sắc đã không còn lạnh lùng như trước, bình thản nói.
“Gia nhập làm đệ tử ngoại tông rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi quy củ cần biết. Tuy mỗi tháng sẽ được cấp cho linh thạch nhưng lại không cấm đệ tử ra tay cướp đoạt của nhau, chỉ quy định không được công khai giết người mà thôi. Ngươi phải tự bảo trọng cho tốt.” Thanh niên này nhàn nhạt nói, tay phải nâng lên, một quả ngọc giản bay tới trước mặt Mạnh Hạo. Hắn đưa tay nắm lấy.
“Đưa linh khí vào trong ngọc giản là có thể đi tới bảo các ngoại tông để đăng ký làm đệ tử ngoại tông.” Thanh niên này nói xong lại nhắm nghiền hai mắt lại.
Mạnh Hạo trầm mặc nhìn về phía Tiểu bàn tử. Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chia ly, sau đó hắn xoa xoa ngọc giản trong tay, ngọc giản này tỏa ra ánh sáng màu xanh dễ chịu. Hắn quay người, chậm rãi bước về phía trước.
Mạnh Hạo lấy ngọc giản hướng dẫn rời khỏi nơi làm tạp dịch, đi trên một con đường núi nhỏ. Hắn đi ngày một xa, vào vùng đất từ trước tới nay hắn chưa từng đi qua.
Kháo Sơn Tông có bốn tòa núi chính, theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Bên ngoài là rừng núi trùng điệp như vô tận, giữa sườn núi của mỗi ngọn núi đều có nơi cho những người làm tạp dịch như hắn ở và làm việc. Ở nơi đỉnh núi có trận pháp ngăn cản, chỉ có các trưởng lão và đệ tử nội môn mới có thể ra vào.
Bốn ngọn núi đều bố trí như thế. Ở giữa chúng là một bình nguyên, khắp nơi là chỗ ở của đệ tử ngoại tông. Kháo Sơn Tông có điểm khác so với các tông môn khác khi bố trí đệ tử ngoại tông ở dưới chân núi, còn đám người làm tạp dịch lại bố trí ở giữa sườn núi. Nguyên nhân thì không rõ tại sao, chỉ biết từ khi thành lập đã như thế rồi.
Ở chỗ này, bốn phía đều có mây mù lượn lờ, sau khi bước vào thì hiện ra trước mắt hắn là các tòa lâu các điêu khắc đẹp đẽ, con đường dưới chân được lát đá xanh trải dài. Trên đường không thiếu các đệ tử ngoại tông mặc áo dài màu lục đi lại, thấy Mạnh Hạo đi tới thì không khỏi liếc nhìn.
Những ánh mắt này chủ yếu là ánh mắt khinh thường, miệt thị không có chút thiện cảm nào. Điều này làm Mạnh Hạo nhớ lại những lời dặn dò của vị sư huynh mặt ngựa lúc bắt đầu rời khỏi.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo đi tới một lầu các màu đen nằm ở phía nam. Căn lầu các này có ba tầng, màu đen nhưng mang lại cảm giác được điêu khắc nên từ một khối ngọc thạch, óng ánh sắc màu. Mạnh Hạo vừa tới gần, cửa đại môn tự động mở ra, từ trong đó bước ra một nam tử trung niên gầy gò, mặc một bộ trường bào dài màu lục, giữa hai hàng lông mày có một tia khí tức lanh lợi. Hắn nâng tay phải lên, ngọc giản trước ngực Mạnh Hạo liền bay vào trong tay. Hắn nhìn thoáng qua ngọc giản, một lát sau thì uể oải cất tiếng.
“Mạnh Hạo, gia nhập đệ tử ngoại tông, ban thưởng cho một phòng ở, một bộ áo bào, một linh bài và một túi trữ vật. Cầm linh bài này là có thể vào bảo các lấy pháp bảo.” Nam tử này hất tay, liền có một cái túi màu tro rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hơi sững người, nhìn cái túi một lúc, hắn nhớ ra đám đệ tử ngoại tông gặp trên đường đều đeo trên người một cái túi như thế này.
“Truyền linh khí vào trong là có thể bỏ vật phẩm vào.” Vị nam tử trung niên này nhìn Mạnh Hạo là biết hắn không có người quen nào ở đây, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn.
Mạnh Hạo nghe vậy thì truyền linh khí vào trong túi áo, hắn mơ hồ cảm thấy một khoảng không gian bằng cỡ nửa người, trong đó có sẵn ngọc giản, lục bào và một vài đồ vật khác. Vừa nhìn thấy chúng, hai mắt hắn liền sáng lên, tâm tình hưng phấn thầm nghĩ cái túi trữ vật này giá trị phải tới trăm kim, bảo vật thế này quả là chỉ có tiên gia mới có thể có được.
Tâm ý vừa động, một ngọc giản liền xuất hiện trong tay của hắn. Hắn ngưng thần xem xét, ở bên trong đó có một địa đồ, miêu tả các khu vực của ngoại tông cùng với một nơi ở khác vắng vẻ, là nơi hắn sẽ ở sau này.
“Lúc sau hãy quan sát, bây giờ bảo các đã mở cửa, còn không mau đi vào trong đi.” Nam tử lạnh lùng giục.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, đem túi trữ vật để vào trong ngực, hai mắt mở lớn nhìn cánh cửa, hít sâu một hơi rồi bước vào trong.
Vừa bước vào bên trong, sắc mặt hắn liền biến đổi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.