Chương 384: Kim Đan kiếp
Nhĩ Căn
08/08/2016
Môt vòng tuần hoàn khó có thể giải thích bằng lời.
Bên trong đó xuất hiện một loại pháp tắc đối lập khiến Vô Mục Tằm gần
như Bất Tử Bất Diệt, thậm chí làm cho sợi tơ của nó, như một kỳ tích
không thể bị phá hủy.
"Vật này thật nghịch thiên. . ." Mạnh Hạo sau khi đọc được suy nghĩ bên trong tâm thần Vô Mục Tằm, ánh mắt lóe ra tia sáng, tim đập rộn lên.
Anh Vũ cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt ghen ghét, hâm mộ nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng nó đã phát điên. Nó là một tồn tại đặc biệt, tất cả những việc xảy ra lúc trước cũng cảm ứng được. Lúc này nó đành nhìn Vô Mục Tàm, một lát sau mới thở dài.
"Ngũ Gia anh tuấn tiêu sái như vậy, là thiên địa độc tôn, độc nhất vô nhị soái điểu. Đời này ta chưa cũng chưa từng nắm giữ loại kỳ vật nghịch thiên như vậy, mà tại sao người lại đạt được. Không công bằng, lão thiên chó má, thật không công bằng." Anh Vũ liên tục thở dài.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Anh Vũ, bỏ đi lực lượng có thể kéo dài Thiên Kiếp trên người ta, ta muốn độ Kim Đan Kiếp!" Đôi mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang trước nay chưa từng có, trong đó có tự tin, thậm chí có chút bễ nghễ dần dần hiện ra!
Anh Vũ nhìn Mạnh Hạo, vỗ cánh, một mảng tạp quang trên người nó tỏa ra, trùm lên toàn thân Mạnh Hạo.
Theo đó, khí tức của Mạnh Hạo ngay lập tức khuếch tán ra, hơi thở này tỏa ra không phải lực lượng tu vi, mà là một loại khí tức được Anh Vũ che giấu mà Mạnh Hạo không biết, có thể ẩn đi chấn động dẫn đến Thiên Kiếp.
Lúc này chấn động đó lại xuất hiện lần nữa, lập tức cả bầu trời truyền tới một tiếng sét kinh thiên, đinh tai nhức óc, bao trùm phạm vi mấy ngàn dặm, làm mặt đất rung chuyển.
Lôi Đình này dường như tức giận vô cùng, nó tìm kiếm Mạnh Hạo lâu lắm rồi. Cho đến hiện tại khi đã tìm được hắn, nó phát ra vô thượng uy nghiêm muốn hủy diệt mọi thứ.
Tiếng sấm vẫn vang vọng cả bầu trời. Một đám mây đen dày đặc khó có thể hình dung nhanh chóng tụ lại, từng mảng từng mảng mây va chạm phát ra Lôi Minh càng thêm kinh người. Những tia chớp ngoằn nghoèo chạy quanh đám mây, khí thế kinh người.
Dù là những tu sĩ Tây Mạc bị vây trong trận pháp cũng đều sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ bên trong tâm thức, bên trong hồn của họ, làm cho tất cả mọi người run rẩy cả thân thể.
Kể cả tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ. Còn có người mặc áo bào trắng, toàn thân như được sương mù bao phủ của Tinh Tú bộ lạc, giờ phút này khuôn mặt gã bên trong áo bào chợt đại biến.
"Đây là. . . Thiên Kiếp!"
"Để cho Kim Quang Giáo tu sĩ tản ra, lui ra bên ngoài ba ngàn dặm!" Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn Kiếp Vân đang giăng đầy Thương Khung, nhìn vô số ngân xà chạy đi chạy lại. Đôi tai hắn như nối tiếp với Lôi Minh, nhàn nhạt mở miệng.
"Còn các người nữa, cũng lui về ba ngàn dặm, kiếp nạn này...Các ngươi không cần giúp đỡ, đây là Kim Đan Kiếp của ta!" Mạnh Hạo hất tay áo lên, Anh Vũ chần chừ một chút rồi lập tức bay đi. Bì Đống ở một bên rất nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.
"Hy vọng ngươi sẽ không bị đánh chết. . . Nếu không, trong thiên địa này sẽ mất đi một tên tà ác, nhưng hãy yên tâm, nếu ngươi thực sự bị đánh chết cũng không cần lo lắng lão phu sẽ thương tâm, lão phu. . ." Bì Đống trầm giọng mở miệng. Một bộ dáng ông cụ non, còn có chút hả hê, nó đang định rời khỏi thì bị Mạnh Hạo bắt lấy.
"Làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì! !" Bì Đống nổi giận rống to.
"Ngươi không thể đi." Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng. Một nhánh dây mây bên cạnh hắn nhanh chóng đào sâu xuống đất, trong nháy mắt đã không còn tăm hơi. Anh Vũ ở chỗ đó tốc độ cực nhanh, chỉ sau một cái chớp mắt đã ra ngoài ngàn dặm.
Cùng lúc đó, tu sĩ Kim Quang Giáo trong sương mù được Anh Vũ truyền lệnh liền nhao nhao tản ra, chạy thẳng ra ngoài mấy ngàn dặm, làm cho những tu sĩ Tây Mạc kia chấn động tâm thần, được thả ra khỏi sương mù.
Gần như ngay khi những tu sĩ này nhìn thấy Mạnh Hạo thì một tiếng nổ kinh thiên từ trên trời truyền tới. Tiếng nổ này cực kì mạnh mẽ, dù chỉ là âm thanh những cũng làm cho ba thành trong số những tu sĩ kia phải phun máu tươi, kêu thảm thiết, hai lỗ tai trực tiếp bị chấn điếc.
Cùng lúc đó, một tia chớp đỏ rực từ trên trời ầm ầm đánh về phía Mạnh Hạo như muốn đánh hắn chết tươi, thậm chí trên đường đi nó lại hấp thụ thêm rất nhiều tia chớp. Cuối cùng đến khi đánh xuống, kích cỡ nó đã ngang với bắp đùi.
Ngay lúc đó Mạnh Hạo bỗng giơ tay phải lên, tốc độ cực nhanh, gần như cùng lúc tia chớp đánh xuống, giơ Bì Đống lên thật cao.
Cùng với tiếng nổ, Bì Đống cũng kêu lên thảm thiết, thân thể trực tiếp chuyển sang màu đen. Mạnh Hạo run rẩy, rất nhiều tia chớp màu đỏ từ tay phải hắn truyền ra toàn thân, rồi lại từ hai chân hắn truyền xuống mặt đất, làm cho khu vực xung quanh hắn tầm trăm trượng biến thành một mảnh Lôi Trì!
"Đây là Thiên Kiếp. . . Lại đến đi!" Mạnh Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, cười dài. Mái tóc tung bay thần sắc vô cùng ngạo nghễ, nhìn trời cười to.
"Chết tiệt, hắn ở nơi này Độ Kiếp, lại là Độ Kiếp! !" Những tu sĩ Tây Mạc ở gần Mạnh Hạo giờ phút này không hề do dự nhanh chóng lui về phía sau. Da đầu bọn họ run lên, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ là rời khỏi nơi này.
Nhưng lại có một vài người, sát cơ trong mắt lóe lên, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
"Giết ngươi rồi sẽ không còn Thiên Kiếp nữa!" Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu họ, tốc độ lập tức nhanh lên, triển khai thuật pháp đánh về Mạnh Hạo.
"Ngây thơ!" Mạnh Hạo cười lạnh, không thèm nhìn những kẻ tiến đến.Ngay khi bọn họ đến gần Mạnh Hạo thì bầu trời đột nhiên lại truyền ra một tiếng nổ còn khủng bố hơn nữa, một tia chớp đánh xuống.
Lúc này, Mạnh Hạo thậm chí còn không giơ Bì Đống lên, bởi vì tia chớp này khi còn cách hắn trăm trượng liền tách ra thành mười mấy tia chớp giống như là cơn mưa sét, rơi vào trên người những tu sĩ đến gần Mạnh Hạo.
Tiểng nổ ngập trời!
"Đang giúp ta gãi ngứa sao." Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, hắn gặp Thiên Kiếp rất thường xuyên, sớm đã được sét rèn luyện thành da dày thịt béo rồi. Một đạo thiên kiếp có thể đánh chết một tu sĩ Tây Mạc Kết Đan, nhưng lại không thể tổn thương Mạnh Hạo.
Đây là thói quen, sau khi trải qua Thiên Kiếp người thường không thể tưởng tượng, cơ thể hắn đối với sấm sét đã có sự thích ứng cực mạnh.
Mà hôm nay, đạo thiên kiếp này lại bị phân tách ra hơn mười phần, đối với Mạnh Hạo thực sự giống như là gãi ngứa vậy, khi rơi vào trên người hắn, còn gây ra một cảm giác tê liệt.
Cảm giác này, rất thoải mái.
Thế nhưng hơn mười tu sĩ muốn giết hắn ở bên trong vụ nổ thân thể đã trực tiếp trở nên cháy đen. Toàn bộ pháp thuật, pháp bảo ở dưới Thiên Kiếp đều như cành khô dễ dàng bị bẻ gẫy.
Nhìn vô số thi thể cháy sém ngã xuống, lại nghe câu nói của Mạnh Hạo, những tu sĩ Tây Mạc khác đều chấn động tâm thần, trợn mắt há mồm.
Thậm chí tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đều co rút con ngươi lại.
"Hắn vẫn còn là con người sao?"
"Chết tiệt, lại có thể ở bên trong Thiên Kiếp hưởng thụ, tên này thực sự là một yêu nghiệt! !" Tu sĩ bốn phía xôn xao. Lại có thêm nhiều người cấp tốc chạy ra khỏi phạm vi Thiên Kiếp này. Bọn họ nhìn ra được chỉ cần rời khỏi phạm vi mấy ngàn dặm là sẽ không hấp dẫn Thiên Kiếp đánh xuống nữa.
"Kim Quang Giáo giáo chúng, bày trận bao vây phạm vi ba nghìn dặm, vây nơi này lại cho ta, không để bất cứ một ai ra khỏi!" Mạnh Hạo bỗng nói, âm thanh lạnh lùng, còn có sát cơ. Những người này nếu như đã đến, Mạnh Hạo cũng không định để bọn họ đi.
Không chỉ những tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh kia mà còn có người áo bào trắng thần bí của Tinh Túc bộ lạc kia đều là chuẩn bị của Mạnh Hạo, những đối tượng tốt nhất để chia sẻ với hắn Thiên Kiếp này!
"Tuân theo pháp chỉ của lão tổ!" Âm thanh của hơn năm ngàn người truyền ra vang vọng tám phương, hóa thành sóng âm, như muốn cùng Thiên Lôi tranh nhau phát sáng, bên ngoài phạm vi ngàn dặm, hơn năm ngàn tu sĩ Kim Quang Giáo bắt đầu chạy nhanh, biển sương mù theo đó mà quay cuồng, nổi lên ngập trời.
"Lúc trước thường hay có người hỏi ta, có dám đánh một trận hay không. Hôm nay Mạnh mỗ cũng tới hỏi các ngươi có ai. . . Dám đánh với Mạnh mỗ một trận!" Mạnh Hạo hất tay áo lên, trong khi nói, thân thể mạnh mẽ lao thẳng đến đám người kia.
Ngay khi hắn lao ra bầu trời nổ vang, sấm sét giống như Thiên Uy giận dữ, một tia chớp đỏ thẫm càng thêm thô to, uỳnh uỳnh đánh xuống, nhưng khi đó Mạnh Hạo đã đến gần một đám đông hơn mười người.
Những tu sĩ này toàn bộ đều thần sắc đại biến, trong lòng rủa thầm. Nếu có thời gian bọn họ nhất định mắng qua ba ngày ba đêm. Âm thanh nổ vang chấn động mặt đất, đạo Thiên Kiếp này chia ra đánh lên trên người mỗi kẻ. Sau tiếng nổ, xung quanh Mạnh Hạo có thêm hơn mười thi thể. Tia chớp hình cung theo chân hắn truyền xuống đất, phạm vi mấy chục trượng quanh hắn liền biến thành Lôi Hải. Lúc này, tiếng cười của Mạnh Hạo lại truyền ra
"Các ngươi có ai dám đánh với ta một trận!" Mạnh Hạo lần nữa lao ra.
"Chết tiệt, đó là một tai tinh! !"
"Ngươi đừng tới đây, a, ngươi đừng tới đây. . ."
Những tiếng nổ vang lên, những nơi Mạnh Hạo đi qua Thiên Lôi đánh xuống, tất cả những người tới gần hắn trong vòng trăm trượng đều trở thành những người bạn tốt giúp đỡ hắn độ Thiên Kiếp mà không hề tính toán. . .
Nhưng ngay khi một đạo Thiên Kiếp đánh xuống, chia ra đánh chết hơn mười tu sĩ nữa, trong mắt tám lão giả Nguyên Anh kia lóe lên sát cơ mạnh mẽ. Từ tám phương hướng khác nhau, do Thiên Kiếp khiến khí tức hỗn loạn không thể Thuấn Di, bọn họ đành dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Cho dù không thể Thuấn Di nhưng tốc độ của họ cũng là nhanh như chớp, lập tức tiếp cận Mạnh Hạo, tám người liên thủ đánh về phía Mạnh Hạo một kích toàn lực.
"Đi chết đi! !" Tám người đối với Mạnh Hạo hận thấu xương, lúc đầu là bị nhốt, bây giờ lại bị sét đánh, mà tất cả việc này đều do một tên Kết Đan gây ra. Hiện tại họ chỉ hận không thể lập tức xé xác hắn ra, để cho hắn hiểu được, dù là ở tình huống nào, Kết Đan đứng trước Nguyên Anh cũng chỉ là con sâu cái kiến.
"Đừng! !" Người áo bào trắng của Tinh Túc bộ lạc phía xa xa thấy vậy lập tức thần sắc đại biến, nhanh chóng truyền ra âm thanh thế nhưng đã chậm.
Mạnh Hạo mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, không thèm nhìn tám người kia, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Thiên uy là cái gì. . ."
"Vật này thật nghịch thiên. . ." Mạnh Hạo sau khi đọc được suy nghĩ bên trong tâm thần Vô Mục Tằm, ánh mắt lóe ra tia sáng, tim đập rộn lên.
Anh Vũ cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt ghen ghét, hâm mộ nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng nó đã phát điên. Nó là một tồn tại đặc biệt, tất cả những việc xảy ra lúc trước cũng cảm ứng được. Lúc này nó đành nhìn Vô Mục Tàm, một lát sau mới thở dài.
"Ngũ Gia anh tuấn tiêu sái như vậy, là thiên địa độc tôn, độc nhất vô nhị soái điểu. Đời này ta chưa cũng chưa từng nắm giữ loại kỳ vật nghịch thiên như vậy, mà tại sao người lại đạt được. Không công bằng, lão thiên chó má, thật không công bằng." Anh Vũ liên tục thở dài.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Anh Vũ, bỏ đi lực lượng có thể kéo dài Thiên Kiếp trên người ta, ta muốn độ Kim Đan Kiếp!" Đôi mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang trước nay chưa từng có, trong đó có tự tin, thậm chí có chút bễ nghễ dần dần hiện ra!
Anh Vũ nhìn Mạnh Hạo, vỗ cánh, một mảng tạp quang trên người nó tỏa ra, trùm lên toàn thân Mạnh Hạo.
Theo đó, khí tức của Mạnh Hạo ngay lập tức khuếch tán ra, hơi thở này tỏa ra không phải lực lượng tu vi, mà là một loại khí tức được Anh Vũ che giấu mà Mạnh Hạo không biết, có thể ẩn đi chấn động dẫn đến Thiên Kiếp.
Lúc này chấn động đó lại xuất hiện lần nữa, lập tức cả bầu trời truyền tới một tiếng sét kinh thiên, đinh tai nhức óc, bao trùm phạm vi mấy ngàn dặm, làm mặt đất rung chuyển.
Lôi Đình này dường như tức giận vô cùng, nó tìm kiếm Mạnh Hạo lâu lắm rồi. Cho đến hiện tại khi đã tìm được hắn, nó phát ra vô thượng uy nghiêm muốn hủy diệt mọi thứ.
Tiếng sấm vẫn vang vọng cả bầu trời. Một đám mây đen dày đặc khó có thể hình dung nhanh chóng tụ lại, từng mảng từng mảng mây va chạm phát ra Lôi Minh càng thêm kinh người. Những tia chớp ngoằn nghoèo chạy quanh đám mây, khí thế kinh người.
Dù là những tu sĩ Tây Mạc bị vây trong trận pháp cũng đều sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ bên trong tâm thức, bên trong hồn của họ, làm cho tất cả mọi người run rẩy cả thân thể.
Kể cả tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ. Còn có người mặc áo bào trắng, toàn thân như được sương mù bao phủ của Tinh Tú bộ lạc, giờ phút này khuôn mặt gã bên trong áo bào chợt đại biến.
"Đây là. . . Thiên Kiếp!"
"Để cho Kim Quang Giáo tu sĩ tản ra, lui ra bên ngoài ba ngàn dặm!" Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn Kiếp Vân đang giăng đầy Thương Khung, nhìn vô số ngân xà chạy đi chạy lại. Đôi tai hắn như nối tiếp với Lôi Minh, nhàn nhạt mở miệng.
"Còn các người nữa, cũng lui về ba ngàn dặm, kiếp nạn này...Các ngươi không cần giúp đỡ, đây là Kim Đan Kiếp của ta!" Mạnh Hạo hất tay áo lên, Anh Vũ chần chừ một chút rồi lập tức bay đi. Bì Đống ở một bên rất nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.
"Hy vọng ngươi sẽ không bị đánh chết. . . Nếu không, trong thiên địa này sẽ mất đi một tên tà ác, nhưng hãy yên tâm, nếu ngươi thực sự bị đánh chết cũng không cần lo lắng lão phu sẽ thương tâm, lão phu. . ." Bì Đống trầm giọng mở miệng. Một bộ dáng ông cụ non, còn có chút hả hê, nó đang định rời khỏi thì bị Mạnh Hạo bắt lấy.
"Làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì! !" Bì Đống nổi giận rống to.
"Ngươi không thể đi." Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng. Một nhánh dây mây bên cạnh hắn nhanh chóng đào sâu xuống đất, trong nháy mắt đã không còn tăm hơi. Anh Vũ ở chỗ đó tốc độ cực nhanh, chỉ sau một cái chớp mắt đã ra ngoài ngàn dặm.
Cùng lúc đó, tu sĩ Kim Quang Giáo trong sương mù được Anh Vũ truyền lệnh liền nhao nhao tản ra, chạy thẳng ra ngoài mấy ngàn dặm, làm cho những tu sĩ Tây Mạc kia chấn động tâm thần, được thả ra khỏi sương mù.
Gần như ngay khi những tu sĩ này nhìn thấy Mạnh Hạo thì một tiếng nổ kinh thiên từ trên trời truyền tới. Tiếng nổ này cực kì mạnh mẽ, dù chỉ là âm thanh những cũng làm cho ba thành trong số những tu sĩ kia phải phun máu tươi, kêu thảm thiết, hai lỗ tai trực tiếp bị chấn điếc.
Cùng lúc đó, một tia chớp đỏ rực từ trên trời ầm ầm đánh về phía Mạnh Hạo như muốn đánh hắn chết tươi, thậm chí trên đường đi nó lại hấp thụ thêm rất nhiều tia chớp. Cuối cùng đến khi đánh xuống, kích cỡ nó đã ngang với bắp đùi.
Ngay lúc đó Mạnh Hạo bỗng giơ tay phải lên, tốc độ cực nhanh, gần như cùng lúc tia chớp đánh xuống, giơ Bì Đống lên thật cao.
Cùng với tiếng nổ, Bì Đống cũng kêu lên thảm thiết, thân thể trực tiếp chuyển sang màu đen. Mạnh Hạo run rẩy, rất nhiều tia chớp màu đỏ từ tay phải hắn truyền ra toàn thân, rồi lại từ hai chân hắn truyền xuống mặt đất, làm cho khu vực xung quanh hắn tầm trăm trượng biến thành một mảnh Lôi Trì!
"Đây là Thiên Kiếp. . . Lại đến đi!" Mạnh Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, cười dài. Mái tóc tung bay thần sắc vô cùng ngạo nghễ, nhìn trời cười to.
"Chết tiệt, hắn ở nơi này Độ Kiếp, lại là Độ Kiếp! !" Những tu sĩ Tây Mạc ở gần Mạnh Hạo giờ phút này không hề do dự nhanh chóng lui về phía sau. Da đầu bọn họ run lên, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ là rời khỏi nơi này.
Nhưng lại có một vài người, sát cơ trong mắt lóe lên, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
"Giết ngươi rồi sẽ không còn Thiên Kiếp nữa!" Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu họ, tốc độ lập tức nhanh lên, triển khai thuật pháp đánh về Mạnh Hạo.
"Ngây thơ!" Mạnh Hạo cười lạnh, không thèm nhìn những kẻ tiến đến.Ngay khi bọn họ đến gần Mạnh Hạo thì bầu trời đột nhiên lại truyền ra một tiếng nổ còn khủng bố hơn nữa, một tia chớp đánh xuống.
Lúc này, Mạnh Hạo thậm chí còn không giơ Bì Đống lên, bởi vì tia chớp này khi còn cách hắn trăm trượng liền tách ra thành mười mấy tia chớp giống như là cơn mưa sét, rơi vào trên người những tu sĩ đến gần Mạnh Hạo.
Tiểng nổ ngập trời!
"Đang giúp ta gãi ngứa sao." Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, hắn gặp Thiên Kiếp rất thường xuyên, sớm đã được sét rèn luyện thành da dày thịt béo rồi. Một đạo thiên kiếp có thể đánh chết một tu sĩ Tây Mạc Kết Đan, nhưng lại không thể tổn thương Mạnh Hạo.
Đây là thói quen, sau khi trải qua Thiên Kiếp người thường không thể tưởng tượng, cơ thể hắn đối với sấm sét đã có sự thích ứng cực mạnh.
Mà hôm nay, đạo thiên kiếp này lại bị phân tách ra hơn mười phần, đối với Mạnh Hạo thực sự giống như là gãi ngứa vậy, khi rơi vào trên người hắn, còn gây ra một cảm giác tê liệt.
Cảm giác này, rất thoải mái.
Thế nhưng hơn mười tu sĩ muốn giết hắn ở bên trong vụ nổ thân thể đã trực tiếp trở nên cháy đen. Toàn bộ pháp thuật, pháp bảo ở dưới Thiên Kiếp đều như cành khô dễ dàng bị bẻ gẫy.
Nhìn vô số thi thể cháy sém ngã xuống, lại nghe câu nói của Mạnh Hạo, những tu sĩ Tây Mạc khác đều chấn động tâm thần, trợn mắt há mồm.
Thậm chí tám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đều co rút con ngươi lại.
"Hắn vẫn còn là con người sao?"
"Chết tiệt, lại có thể ở bên trong Thiên Kiếp hưởng thụ, tên này thực sự là một yêu nghiệt! !" Tu sĩ bốn phía xôn xao. Lại có thêm nhiều người cấp tốc chạy ra khỏi phạm vi Thiên Kiếp này. Bọn họ nhìn ra được chỉ cần rời khỏi phạm vi mấy ngàn dặm là sẽ không hấp dẫn Thiên Kiếp đánh xuống nữa.
"Kim Quang Giáo giáo chúng, bày trận bao vây phạm vi ba nghìn dặm, vây nơi này lại cho ta, không để bất cứ một ai ra khỏi!" Mạnh Hạo bỗng nói, âm thanh lạnh lùng, còn có sát cơ. Những người này nếu như đã đến, Mạnh Hạo cũng không định để bọn họ đi.
Không chỉ những tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh kia mà còn có người áo bào trắng thần bí của Tinh Túc bộ lạc kia đều là chuẩn bị của Mạnh Hạo, những đối tượng tốt nhất để chia sẻ với hắn Thiên Kiếp này!
"Tuân theo pháp chỉ của lão tổ!" Âm thanh của hơn năm ngàn người truyền ra vang vọng tám phương, hóa thành sóng âm, như muốn cùng Thiên Lôi tranh nhau phát sáng, bên ngoài phạm vi ngàn dặm, hơn năm ngàn tu sĩ Kim Quang Giáo bắt đầu chạy nhanh, biển sương mù theo đó mà quay cuồng, nổi lên ngập trời.
"Lúc trước thường hay có người hỏi ta, có dám đánh một trận hay không. Hôm nay Mạnh mỗ cũng tới hỏi các ngươi có ai. . . Dám đánh với Mạnh mỗ một trận!" Mạnh Hạo hất tay áo lên, trong khi nói, thân thể mạnh mẽ lao thẳng đến đám người kia.
Ngay khi hắn lao ra bầu trời nổ vang, sấm sét giống như Thiên Uy giận dữ, một tia chớp đỏ thẫm càng thêm thô to, uỳnh uỳnh đánh xuống, nhưng khi đó Mạnh Hạo đã đến gần một đám đông hơn mười người.
Những tu sĩ này toàn bộ đều thần sắc đại biến, trong lòng rủa thầm. Nếu có thời gian bọn họ nhất định mắng qua ba ngày ba đêm. Âm thanh nổ vang chấn động mặt đất, đạo Thiên Kiếp này chia ra đánh lên trên người mỗi kẻ. Sau tiếng nổ, xung quanh Mạnh Hạo có thêm hơn mười thi thể. Tia chớp hình cung theo chân hắn truyền xuống đất, phạm vi mấy chục trượng quanh hắn liền biến thành Lôi Hải. Lúc này, tiếng cười của Mạnh Hạo lại truyền ra
"Các ngươi có ai dám đánh với ta một trận!" Mạnh Hạo lần nữa lao ra.
"Chết tiệt, đó là một tai tinh! !"
"Ngươi đừng tới đây, a, ngươi đừng tới đây. . ."
Những tiếng nổ vang lên, những nơi Mạnh Hạo đi qua Thiên Lôi đánh xuống, tất cả những người tới gần hắn trong vòng trăm trượng đều trở thành những người bạn tốt giúp đỡ hắn độ Thiên Kiếp mà không hề tính toán. . .
Nhưng ngay khi một đạo Thiên Kiếp đánh xuống, chia ra đánh chết hơn mười tu sĩ nữa, trong mắt tám lão giả Nguyên Anh kia lóe lên sát cơ mạnh mẽ. Từ tám phương hướng khác nhau, do Thiên Kiếp khiến khí tức hỗn loạn không thể Thuấn Di, bọn họ đành dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Cho dù không thể Thuấn Di nhưng tốc độ của họ cũng là nhanh như chớp, lập tức tiếp cận Mạnh Hạo, tám người liên thủ đánh về phía Mạnh Hạo một kích toàn lực.
"Đi chết đi! !" Tám người đối với Mạnh Hạo hận thấu xương, lúc đầu là bị nhốt, bây giờ lại bị sét đánh, mà tất cả việc này đều do một tên Kết Đan gây ra. Hiện tại họ chỉ hận không thể lập tức xé xác hắn ra, để cho hắn hiểu được, dù là ở tình huống nào, Kết Đan đứng trước Nguyên Anh cũng chỉ là con sâu cái kiến.
"Đừng! !" Người áo bào trắng của Tinh Túc bộ lạc phía xa xa thấy vậy lập tức thần sắc đại biến, nhanh chóng truyền ra âm thanh thế nhưng đã chậm.
Mạnh Hạo mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt, không thèm nhìn tám người kia, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Thiên uy là cái gì. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.