Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 385: Lại đến đi!!

Nhĩ Căn

09/08/2016

Tiếng nổ làm rung cả bầu trời, thần thông của tám lão giả Nguyên Anh đều đánh vào Mạnh Hạo, bọn họ thần sắc dữ tợn, sát niệm cực kỳ mạnh mẽ.

Tám người thậm chí có thể tưởng tượng ra chỉ một giây sau Mạnh Hạo sẽ giống như cơ thể làm bằng sứ yếu ớt mà nát bấy, thân thể chia năm xẻ bảy, mà ngay sau đó, trận Thiên Kiếp kia cũng sẽ tiêu tán, trò khôi hài này cũng chấm dứt.

"Có thứ có thể xúc phạm, có thứ thì không. Các ngươi không thể áp đảo được hắn, hắn muốn cho Thiên Kiếp đánh chết ta. Các ngươi có thân phận, tư cách gì mà đòi giết ta trước mặt hắn?" Mạnh Hạo dời ánh mắt khỏi bầu trời, nhìn về tám người ở quanh mình, cười ngạo nghễ.

Vừa thấy nụ cười này, tám tu sĩ Nguyên Anh kia sắc mặt lập tức đại biến. Bọn hắn hoảng sợ phát hiện tất cả thần thông thuật pháp rơi vào trên người Mạnh Hạo giống như trâu đất xuống biển, không gây ra được chút phản ứng nào.

Cùng lúc đó, bọn họ cảm giác được nguy cơ không cách nào hình dung. Thiên Lôi ngay lúc này mạnh mẽ hơn trước những mấy lần. Tiếng nổ vang lên, một tia chớp lớn hơn một trượng như một cột sáng từ trên không đánh xuống.

Nó tách ra làm nhiều phần đánh thẳng về mọi người.

Mạnh Hạo chợt giơ tay phải lên, tiếng thét của Bì Đống vang lên cũng làm tám lão giả Nguyên Anh tê dại cả da đầu. Dáng vẻ tươi cười của Mạnh Hạo với bọn họ giống như là cơn ác mộng vậy. Thiên Kiếp lúc này đã ầm ầm đánh tới, tám người nhanh chóng lui về sau.

Mặc cho tám người này làm như thế nào cũng không né tránh được, chỉ sau một lúc Thiên Kiếp đã đánh tới. Tiếng nổ vang lên, bọn họ phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhanh chóng rút lui. Khi nhìn về Mạnh Hạo, ánh mắt bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi chưa từng có. Tu sĩ Nguyên Anh nhìn tiểu bối Kết Đan mà lại có loại ánh mắt này thực là rất hiếm.

"Sách cổ có ghi chép, kẻ độ kiếp là sinh vật chưa biết rõ. Mọi thứ trong phạm vi vạn dặm của Lôi Kiếp đều tan thành mây khói. Thiên Kiếp của người này tuy chỉ có mấy ngàn dặm nhưng vẫn là sinh vật chưa biết rõ. Kẻ tới gần hắn chắc chắn phải chết!

Mà hắn lại không thể bị người giết chết. Thiên uy khó dò, người mà Chí cao vô thượng tôn nghiêm kia muốn tiêu diệt, kẻ khác sao có thể giết hắn. Làm vậy chẳng khác gì là địch của Thiên Uy!

Cho dù hắn có bị chết dưới Lôi Kiếp thì ngay khi đó sẽ xuất hiện Lôi Bạo... Theo sách cổ ghi chép, khi Lôi Bạo xuất hiện thì trong phạm vi hắn Độ Kiếp, mọi vật đều tan thành hư vô." Người mặc áo bào trắng của Tinh Túc bộ lạc thần sắc cực kì khó coi. Gã cau mày, một luồng nguy cơ sinh tử làm da đầu gã tê dại.

"Sinh cơ duy nhất là để cho người này thành công Độ Kiếp, trong khi hắn độ kiếp, mình không được để bản thân bị trúng phải Thiên Kiếp. Bởi vì chỉ cần một đạo Thiên Kiếp đánh trúng, dù cho không bị đánh chết, thì cũng bị dính vào nhân quả...

Ai dính nhân quả này, Lôi Kiếp không đánh chết hắn thì không thôi! Tám tu sĩ Nguyên Anh kia, bọn họ chết chắc rồi!" Người mặc áo bào trắng thần sắc âm trầm, nhanh chóng lui về phía sau.

Thiên Kiếp phát ra tiếng nổ vang, lại một tia chớp ầm ầm đánh xuống Mạnh Hạo, nhưng vẫn bị hắn giơ Bì Đống lên đỡ được. Thậm chí tia chớp này còn chia ra đánh vào một vài tu sĩ quanh hắn, làm họ kêu lên thảm thiết. Những âm thanh nguyền rủa, chửi bới trong nháy mắt như vượt qua cả tiếng Thiên Lôi.

Mạnh Hạo không thèm để ý. Điều này hắn đã học được từ Kháo Sơn Lão Tổ năm đó. Sau khi lừa được người ta rồi, bị họ chửi lại mà mình vẫn bảo trì được bình tĩnh. Đây chính là một loại cảnh giới.

Mạnh Hạo hôm nay, sau khi đã trải qua nhiều lần đi lừa người, sớm đã tu luyện bản lĩnh này đến đỉnh cao rồi. Hiện tại, tốc độ của hắn cực nhanh, mang theo Lôi Đình không ngừng đánh xuống đến chỗ của tất cả các tu sĩ.

Lôi Trì lan rộng ra những nơi hắn đi qua, những tiếng chửi bới thê thảm vang lên vòng đi vòng lại, để lại thi thể ở khắp nơi.

Đối với những tu sĩ nơi này, đây là một cuộc tàn sát, một cuộc tàn sát mà mọi người không ai có thể phản kháng. Đánh thì không thể , mà chạy thì... Bi ai thay, tốc độ của thằng này, dù đang bị sét đánh mà vẫn nhanh vô cùng! !

Thời gian chậm rãi trôi qua, trận Thiên Kiếp này không ngừng đánh xuống, Mạnh Hạo đã gài bẫy hầu như tất cả tu sĩ nơi đây. Hiện tại chỉ còn lại có gần trăm người, sớm đã chia nhau chạy ra, cả đám sắc mặt tái nhợt, nếu thấy Mạnh Hạo có dấu hiệu tiến tới chỗ mình liền lập tức không hề do dự mà liều mạng bỏ chạy, chỉ sợ Mạnh Hạo tới gần.



Có điều... Do Lôi Đình không ngừng đánh xuống, chỉ cần trong phạm vi Thiên Kiếp không cần Mạnh Hạo không đến gần, bọn họ vẫn bị Lôi Đình đánh tới, thê thảm nhất là những kẻ ra tay với Mạnh Hạo.

Chẳng hạn tám tu sĩ Nguyên Anh kia, họ đau khổ phát hiện dù mình có tránh né thế nào, mỗi khi Thiên Kiếp đánh xuống Mạnh Hạo thì trên đầu bọn họ cũng sẽ xuất hiện sấm sét.

Mỗi một tia chớp bên trong đều có lực lượng mạnh mẽ. Bọn họ tuy là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng một khi đối mặt quá nhiều Lôi Đình như vậy thì cũng không thể nào chịu đựng.

"Chết tiệt, hắn đáng bị chém ngàn đao, thằng này thật sự quá âm hiểm, hắn Độ Kiếp cũng chẳng sao, nhưng chúng ta nhiều người vô tội..."

"Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn! !"

"Lần này nếu không chết, ta thề hắn chính là kẻ thù lớn nhất cả đời này! !" Gần trăm người ở bốn phía không ngừng gào rú. Tiếng sét nổ vang, mỗi khi có tia chớp đánh xuống Mạnh Hạo, những tu sĩ kia cũng đều bị sét đánh.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, buông Bì Đống xuống, Bì Đống lúc này một bụng tức giận, nó nhìn Mạnh Hạo gào thét.

"Ngươi không có đạo đức, ngươi quá tà ác..."

Ầm!

"Aaa, ngươi quá tà ác..."

Ầm!

"Bỏ qua cho ta đi chủ nhân à, ngươi là chủ nhân tốt nhất trời đất này, tha cho tiểu nhân đi mà, ta no rồi, thật sự no rồi, không thể ăn được nữa..."

Nhìn thấy biểu lộ đáng thương của Bì Đống, Mạnh Hạo sau khi đem nó đỡ được một tia chớp nữa liền quẳng nó đi, Bì Đống liền hóa thành một đạo cầu vồng, liều mạng chạy trốn về phía sương mù phía xa xa.

"Mạnh Hạo chết tiệt, hãy chờ đấy cho lão phu, ngươi tên tà ác, vô đạo đức này, lão phu muốn độ hóa ngươi!" Bì Đống rống to, càng lúc càng thấy ủy khuất, trong khi nó còn đang mắng chửi, Mạnh Hạo từ chỗ đó truyền đến một câu.

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta nghĩ thời điểm Kết Anh, sẽ lại có Thiên Kiếp."

Bì Đống thân thể run rẩy, chỉ sau một lúc liền lộ ra thần sắc nịnh nọt, không đề cập tới chuyện lúc trước nữa. Nó tranh thủ thời gian nhảy vào trong sương mù, nó thực sự sợ, cực kì sợ Mạnh Hạo rồi, lo lắng nếu mình lại phản đối, sớm muộn gì cũng sẽ bị bội thực mà chết.

Lúc này trong phạm vi ba nghìn dặm, Mạnh Hạo không còn nhìn thấy người khác. Gần trăm người còn lại sớm đã tản ra ẩn núp, có điều Mạnh Hạo không tìm thấy bọn họ, không có nghĩa là Thiên Kiếp cũng không tìm thấy bọn họ.

Mạnh Hạo thở sâu, đến lúc này, thần sắc hắn mới trở nên ngưng trọng, đã bắt đầu cuộc Độ Kiếp chính thức. Bởi vì Thiên Kiếp hiện giờ không chỉ là màu đỏ, mà còn có thêm một màu sắc nữa.



Kỳ danh là huyền, màu sắc là đen!

Huyền hắc chi lôi!

Một tia chớp hai tầng hủy diệt ầm ầm đánh đến. Mạnh Hạo thấy được ở bên trong tia chớp đỏ thẫm còn ẩn chứa lực lượng hủy diệt. Ngay khi Lôi Đình đánh xuống, Mạnh Hạo lập tức lôi tàn hồn Lý gia lão tổ ra, giơ lên.

Tiếng nổ vang lên, Lý gia lão tổ kêu thảm thiết, thế nhưng hồn thể chẳng qua chỉ vặn vẹo mà không hề tiêu tán, nhờ Mạnh Hạo linh hồn của hắn không ngừng thích ứng với Lôi Đình, tuy chưa hoàn toàn trở thành Lôi Hồn, nhưng cũng đã biến đổi hơn nửa.

"Tên Mạnh Hạo đáng chém ngàn đao, lão phu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lý gia lão tổ phát ra tiếng gào động trời, cũng có bi ai. Hơn nửa năm nay với lão mà nói thực sự là một cơn ác mộng. Lão vốn xuất thân cao quý, ở Lý gia chính là lão tổ, thế nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đủ tra tấn dưới tay Mạnh Hạo.

Lúc này trong lòng lão rất buồn phiền, vốn đang chửi bới thì lại bị giơ hồn thể lên, tiếng sét đánh nổ vang, nhưng so ra tiếng lão kêu càng thêm thê lương, thảm thiết.

Thậm chí lão cảm thấy đối mặt Bì Đống tốt hơn nhiều so với đối mặt Mạnh Hạo. Vốn trong lòng lão Bì Đống là cơn ác mộng lớn nhất của cuộc đời, nhưng hôm nay cái suy nghĩ này đã thay đổi, Bì Đống trở nên đáng yêu mà Mạnh Hạo lại trở thành cơn ác mộng.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, từng đạo Lôi Kiếp không ngừng rơi xuống, dù cho có tàn hồn Lý gia lão tổ, dù cho thân thể Mạnh Hạo đối với Thiên Kiếp đã có thích ứng nhưng vẫn có chút không chịu nổi.

Thân thể hắn run rẩy, mặt đất xung quanh sớm đã tan vỡ thành những tinh thể, nhìn giống như thủy tinh, có điều màu sắc lại là đỏ thẫm, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Lôi Đình sau khi đánh xuống mặt đất sẽ bắn ngược trở về, làm cho Mạnh Hạo thương tổn càng nhiều. Vì vậy mà hắn không ngừng thay đổi vị trí. Hắn cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, càng không cần kể đến gần trăm tu sĩ bị hắn kéo vào giúp hắn Độ Kiếp.

Từng đạo Lôi Đình rơi xuống, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Bên ngoài phạm vi ngàn dặm, một tu sĩ phun ra máu tươi, Đồ Đằng trên cơ thể toàn bộ nát bấy, bị một đạo Lôi Đình đánh chết. Gã vẫn chịu đựng đến giờ phút này, cuối cùng không thể nào trợ giúp Mạnh Hạo được nữa, bị Lôi Kiếp đánh chết, cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Gã chết rồi, Thiên Kiếp đồng thời cũng trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Bên ngoại phạm vi 500 dặm, ba tu sĩ Tây Mạc khoanh chân ngồi xuống cạnh nhau, đồng thời vận hết sức của mình. Đỉnh đầu bọn họ có tầng tầng màn sáng thậm chí hơn mười Pháp bảo chống đỡ, còn có hư ảnh Đồ Đằng nữa. Bọn họ đã chống đỡ được từng đạo từng đạo Thiên Kiếp, nhưng lần này...

Liên tục ba đạo Thiên Kiếp đỏ thẫm đánh xuống, màn sáng phòng hộ bọn họ đều vỡ vụn, mấy chục cái Pháp bảo toàn bộ nát bấy, Đồ Đằng trực tiếp bị Thiên Kiếp xé rách. Ba người bọn họ toàn thân chấn động, còn chưa kịp phun máu ra đã biến thành tro bụi.

Bên ngoài phạm vi hai nghìn dặm, một tu sĩ Tây Mạc đã trốn vào trong lòng đất, phía trên có mấy ngàn cái đầu lâu bao phủ, ý định che giấu Thiên Kiếp Lúc trước gã thật sự làm được nhưng hiện tại, bị từng tia chớp đỏ thẫm đánh xuống, tất cả đầu lâu đều bị phá hủy. Sau khi mặt đất bị nghiền nát thành những hạt nhỏ thì gã cũng trở thành một phần trong đó.

Một nén nhang sau, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, tóc tai bù xù, ngửa mặt lên trời cười to, thân thể xuất hiện dấu hiệu rạn nứt thế nhưng tiếng cười điên cuồng vẫn như trước, không hề suy giảm

Gần trăm tu sĩ ở xung quanh cùng Mạnh Hạo Độ Kiếp giờ phút này chỉ còn lại không đến hai mươi người kiên trì được, toàn bộ những kẻ khác đều bị đánh chết rồi.

Hai nén hương sau, thân thể Mạnh Hạo ầm lên một tiếng. Lý gia lão tổ đã hấp hối, hoàn thành sứ mạng của mình, được Mạnh Hạo thu hồi. Lúc này Mạnh Hạo sau khi chịu đựng đạo Lôi Kiếp này, thân thể hắn đã chỉ chực tan vỡ. Có điều ngay sau đó bên trong con ngươi xuất hiện khí tím, thân thể hắn rất nhanh chóng khôi phục.

"Lại đến đi!!" Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, cất cao giọng cười to, tiếng cười thê lương, lộ ra sự quyết tâm, thậm chí là điên cuồng. Tiếng cười kia sau khi rơi vào tai năm ngàn tu sĩ Kim Quang giáo đang chạy vòng vòng liền biến thành âm thanh khốc liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook