Chương 193: Nở rộ lúc Bình minh
Nhĩ Căn
03/06/2016
Phía trên phiến thiên địa này là mặt biển bao la
với tàng cổ thụ khổng lồ che phủ đất trời, phía trên nữa là lớp lớp mây
xoáy cuồn cuộn. Cao thêm một tầng nữa, chính là đại lễ chiêu rể của Tống gia tọa lạc nơi đó.
Ngay khi giọng nói của lão tổ Tống gia truyền vang khắp vùng biển bao la này, mà bóng dáng của vị nữ tử tử cũng tiêu biến mất thì tại bên trong sơn mạch thâm sâu của Tống gia, nơi tập trung toàn bộ đạo uẩn của gia tộc này.
Bỗng nhiên hai mắt bộ hài cốt chỉ còn nửa trên, nửa dưới đã không còn tồn tại lúc này lộ ra u mang, chỉ có điều u mang trong mắt lại có chút ánh do dự xen lẫn trong đó.
“Nàng…rốt cuộc là ai? Mang linh thức của thượng tiên, nhưng mà cũng không phải cảnh giới thượng tiên…”
“Khi nàng nhìn về phía thiếu niên kia, ánh mắt lúc thì mang đầy yêu thương nhu hòa, nhưng cũng như suy tư thương tâm, còn có hi vọng sâu trong ánh mắt. Nhưng có thể nàng không phải nhìn vị thiếu niên họ Mạnh kia, mà là nhìn vào…Bỉ Ngạn hoa trên người thiếu niên này cũng không chừng!”
“Nàng nói nếu như thiếu niên này có thể đi tới trước mặt bọn họ thì có thể minh bạch mọi chuyện, câu nói này nghe qua thì đơn giản, nhưng mà không hiểu sao ta nghe được thì cảm thấy rùng mình…” Lão già trầm ngâm, hai mắt cũng lộ ra vẻ tang thương đầy suy nghĩ.
“Nếu như thất bại, thì sẽ chờ thiếu niên này chuyển sinh tại Hoàng tuyền, những lời này nghe như thành thói quen rồi, như một việc thuận lý thành chương vậy…chuyện này tu sĩ bình thường tuyệt đối không có năng lực làm được. Tu hành thì không thể vào luân hồi, nếu không cũng chỉ thành công dã tràng mà thôi. Nếu không như vậy thì Vãng Sinh động cũng không có lí do gì xuất hiện trên cõi đời này.
Có thể vãng sinh, tức là có thể tiếp tục được sống cuộc đời này thêm lần nữa. Cũng chỉ có một trường hợp duy nhất không cần phải chuyển thế, chính là…Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết kia!”
“Bỉ Ngạn hoa, dung hợp một người như chuyển thế một đời, nên mới được gọi là Bỉ Ngạn. Nếu bị hoa này dung hợp cũng tức là người đó cũng không còn tồn tại nữa, còn hoa thì lại trường tồn. Nhưng mọi chuyện trên thế gian này không có khái niệm tuyệt đối, nên mới có chuyện nếu có thể hàng phục hoa này, có thể cắn nuốt ngược lại Bỉ Ngạn hoa, thì khi hoa nở ra bảy sắc, cũng là lúc thăng tiên!”
Một lúc lâu sau, ánh mắt của bậc tồn tại lão tổ mà tất cả tộc nhân Tống gia đều biết đến lóe sáng, sau đó nửa người còn lại của lão bỗng nhiên dần bay lên không trung. Trong không trung này, có thể nhìn thấy nửa thân dưới của lão lấp lóe sáng tối, mơ hồ xuất hiện hình dáng hoàn chỉnh, mái tóc bay tán loạn. Sau đó lão nửa ngồi nửa quỳ trước bệ đá này.
“Vị tiên nhân kia lai lịch bí ẩn, ta thay mặt cho nhiều thế hệ Tống gia thủ hộ tại Nam Vực, kính xin tiên linh giải thích nghi hoặc trong lòng!” Lão giả thầm khấn, sau đó cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Một ngụm tiên huyết này tính ra thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể lão cho lắm. Sau khi ngụm máu này được phun ra, sau đó dần biến mất, thì nhật nguyệt chí bảo trên bầu trời của Tống gia bỗng nhiên lóe sáng. Rồi xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt mà ngoại nhân không nhìn thấy được xuyên qua cả dãy sơn mạch rồi hàng lâm xuống trước mặt lão già.
Đạo ánh sáng đó hóa thành một bóng dáng mờ ảo không phân biệt được là nam hay nữ, nhìn mơ hồ như tồn tại, lại như mông lung vậy…
Nhìn thấy bóng dáng này, lão già trở nên cung kính thành khẩn. Bởi lão biết, bóng dáng trước mặt mình chính là chi linh của chí bảo, linh này…cũng chính là một vị lão tổ Tống gia thuở xa xưa. Nghe nói sau khi vị này thành tiên, thì lưu lại di thể hóa linh tại chỗ này.
Bóng hình ấy nhấc tay phải lên đặt xuống trên đỉnh đầu của lão.
Một hồi lâu sau, cả người vì lão tổ Tống gia kia chợt chấn động mạnh, ánh mắt lộ ra kinh ngạc không thốt nên lời. Lúc này lão ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng dáng hư ảo kia cũng đã tan biến như chưa từng xuất hiện vậy.
“Nở rộ khi bình minh, thành tiên vào lúc chiều tà, Bỉ Ngạn Hoa chi mẫu... Lê tiên ... Mạnh Hạo bên kia, hắn rất nguy hiểm…” Lão giả thở dài một hơi, trầm tư suy nghĩ nhưng cũng không truyền xuống thêm bất cứ mệnh lệnh nhằm sửa đi cái khẩu dụ thị nữ mà lúc nãy lão bị bắt buộc đáp ứng.
Lúc này, dưới tầng xoáy của màn mây dày dặc, đã có vô số tu sĩ xuất hiện xung quanh cây cổ thụ khổng lồ tọa lạc trên mặt biển đầy cuồng phong gào thét kia.
Kẻ nào đột phá màn cuồng phong, tiến đến gần thân cây khổng lồ che trời kia, ắt sẽ chiếm được ưu thế thượng phong trong cuộc đua chiêu rể của Tống gia lần này.
Trở thành còn rể của Tống gia, thì tức là đã có được đảm bảo vững chắc trên con đường tu hành ngày sau. Đây chính là khát vọng của đa số tu sĩ, do đó mà bọn họ mới đến đây, tham gia vào trận thi đấu tranh đoạt lấy cái chỉ tiêu này.
Có điều mục đích của Mạnh Hạo cũng không phải vì muốn ở rể Tống gia. Mặc dù phiến thiên địa này của Tống gia vô cùng thích hợp cho hắn tu hành, nhưng tính cách hắn không hề thích ăn nhờ ở đậu. Trừ phi có lý do quan trọng nào đó, bằng không thì hắn cũng chỉ thích ngao du độc hành trong trời cao biển rộng trước mắt mà thôi.
Nam nhi hành tẩu thiên hạ, hướng về thiên địa phía trước, ngắm nhìn phong cảnh vạn vật, chứng kiến sinh ý chúng sinh, chính là sinh hoạt mà Mạnh Hạo mong muốn. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn lên tàng cây khổng lồ phía xa, hướng ánh mắt sáng ngời nhìn về hạt châu đang được đặt trên đó.
Giá trị bản thân hạt châu kia vốn đã bị mọi người phớt lờ, chỉ quan tâm tới hàm nghĩa mà nó đại biểu tới. Nên có thể nói tại đây, Mạnh Hạo là người duy nhất chăm chăm đoạt hạt châu chỉ vì giá trị của chính nó! Thậm chí nếu không phải vì hạt châu này, Mạnh Hạo có lẽ cũng chẳng lê thân tới nơi này a.
“Hi vọng hạt châu kia có thể giải được độc trong người ta. Nếu như được vậy, thì ta cũng không cần phải phiền toái đi trà trộn vào Tử Vận tông làm gì nữa.”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, đang định đi tiếp về phía trước thì hắn chợt khựng bước lại, trong lòng hắn chợt động, hai mắt cũng nheo lại.
“Nơi này…vậy mà bản thân ta cũng có thể hấp thu được linh khí, nồng độ linh khí cũng rất đậm đặc. Rốt cuộc Tống gia có loại bí mật đến dạng nào mà có loại linh khí như trong truyền thừa của Huyết Tiên, có thể cho ta hấp thụ dễ dàng đến như vậy.” Mạnh Hạo như có điều băn khoăn. Có điều hắn nhanh chóng tăng tốc, vận chuyển tu vi trong cơ thể, bốn tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể hắn nổ vang lên. Toàn bộ linh khí bốn phía cũng nhanh chóng ào ào đổ dồn về phía Mạnh Hạo, khiến cả người hắn lúc này như một lỗ đen đang cắn nuốt linh khí vậy.
Có điều Mạnh Hạo cũng không có hấp thu linh khí một cách trắng trợn như thế, hắn cẩn thận hút từng chút, từng chút lấy mà thôi.
Vương Đằng Phi phía xa xa sắc mặt đầy âm trầm, trong lòng đắng chát, thậm chí còn có một cảm giác điên cuồng bốc lên. Từ nhỏ y đã là thiên kiêu, đã được nhận máu huyết Ứng Long trên trời rơi xuống, mà một đường trưởng thành cũng thường xuyên nhận được nhiều tạo hóa như vậy.
Có điều…bởi vì có sự xuất hiện của ca ca y là Vương Lệ Hải, nên trong gia tộc, y không có được tư cách đạo tử. Mà sự coi trọng của gia tộc dành cho y và ca ca cũng cách xa nhau tít tắp. Có thể nói đơn giản là từ nhỏ đến lớn, y chỉ có thể sống dưới cái bóng của ca ca y mà thôi.
Y muốn chống lại, y tranh đấu, chỉ mong có một ngày siêu việt hơn ca ca y, còn muốn chứng minh với mọi người y mới chính là Vương gia đạo tử. Do đó mà y mới rời khỏi Vương gia để tới nước Triệu, tìm cơ hội đoạt lấy phương pháp Trúc cơ vô hạ.
Bởi vì y rõ ràng hơn ai hết chuyện tại Vương gia, y rất khó có thể quật khởi được.
Mang theo ý tưởng lớn lao, mang chí lớn đi tới nước Triệu, tìm phương pháp tu hành Vô hạ Trúc cơ, tìm truyền thừa Ứng long là tất cả kế hoạch y vạch ra cho mình. Khi đó, ngày mà y từ nước Triệu trở về, cũng chính là ngày y sẽ chiến với ca ca một trận.
Nhưng, tất cả kế hoạch đều bị phá hủy trong tay của Mạnh Hạo. Y đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Có điều bản thân y không cam lòng như vậy, ngoài ra còn có Vương Tích Phạm động viên, có Sở Ngọc Yên ủng hộ, y mới có thể dứt khỏi tâm ma trong lòng, trực tiếp luyện hóa ra độc chỉ.
Dưới sự trợ giúp của Sở Ngọc Yên, y vẫn không thể đạt được Vô hạ Trúc cơ, mặc dù đã gần với Vô hạ nhưng vẫn chỉ là Hữu khuyết Trúc cơ mà thôi. Trong truyền thừa Huyết tiên, khi y nhìn thấy Vương Lệ Hải tử vong, khi đó y cảm thấy nhân sinh chợt thông thoáng sáng sủa hơn hẳn, hẳn là bỉ cực thái lai! (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng) .
Thế nhưng…tiếp theo lại khiến y bị đả kích nặng nề, y ngạc nhiên phát hiện Vương Lệ Hải cũng không chết thật sự. Bỏ mình trong Huyết tiên truyền thừa chỉ là một đạo phân thân của Vương Lệ Hải được Vương gia lão tổ luyện hóa ra mà thôi.
Sau đó, mối quan hệ giữa Sở Ngọc Yên và nam tử xa lạ kia chợt nổi lên ầm ĩ, như cuồng phong lan ra khắp cả Nam Vực khiến cho y không thể chịu đựng nổi. Y cũng càng không tin, nên đã gặp Sở Ngọc Yên hỏi cho rõ ràng, chỉ là lúc đó, nàng lại trầm mặc không phản bác gì.
Đả kích nặng đến vậy, Vương Đằng Phi y cũng có thể gắng gượng đứng lên được. Có điều ngay tại Tống gia này, y mới phát hiện ra nam tử được đồn thổi có quan hệ với Sở Ngọc Yên lại là Mạnh Hạo!
Một khắc này, y đã phát điên rồi, y liều lĩnh ra tay diệt sát Mạnh Hạo. Thế nhưng trận chiến này lại trở thành giọt nước tràn ly, khiến cho y hoàn toàn sụp đổ. Giọt nước rơi xuống cuối cùng này, chính là việc Mạnh Hạo dùng một tư thái nghiền ép đem y đánh bại hoàn toàn. Giây phút Vương Đằng Phi bật lên tiếng cười thảm này, suy nghĩ của y, tính cách của y, tất cả đều đã hoàn toàn méo mó, hoàn toàn thay đổi.
Gần như điên cuồng.
“Vương gia, ta có thể không cần. Sở Ngọc Yên, ta cũng có thể phất tay áo đoạn tuyệt mối quan hệ này. Nhưng Vương Đằng Phi ta vẫn muốn đi theo con đường của mình, đoạt về tất cả mọi thứ mà Mạnh Hạo đã từng cướp đoạt của ta!!” hai mắt Vương Đằng Phi lúc này đều vương đầy tơ máu, tóc tai bù xù, cả người đầy điên cuồng, lao ra đón lấy cuồng phong táp vào người, một đường bay tới cây cổ thụ khổng lồ phía trước.
Lúc này, Tiểu Bàn Tử vốn đã ở bên trong một cái lồng bảo vệ, bên ngoài là tám đệ tử Kim Hàn tông vây quanh. Nhìn qua cả đám như đang cẩn thận bảo hộ lấy hắn.
“Vốn không nghĩ Lý gia bên kia vậy mà định ở rể, nên cho dù chưa có sự đồng ý của Tông chủ, hôm nay ta cũng phải thử thời vận một chuyến!” Tiểu Bàn Tử nói xong, bất giác cầm ra một khối linh thạch bắt đầu cắn răng rắc.
Đám đệ tử Kim Hàn tông xung quanh hắn nghe vậy chỉ còn biết nhìn nhau cười khổ.
“Tiểu sư thúc tổ, việc này không tốt đâu. Vạn nhất lão nhân gia ngài phát uy, giành được danh ngạch ở rể Tống gia, thì khi chúng ta trở về tông môn nhất định sẽ phải chịu trách phạt vô cùng thê thảm a…”
“Đúng vậy a Tiểu sư thúc tổ, ngài nên cân nhắc…cân nhắc…”
Tiểu Bàn Tử trừng mắt, lộ ra vẻ do dự.
“Ngươi nghĩ ta có thể đoạt được.”
"Tiểu sư thúc tổ, trong tông môn cũng có mấy sư muội đặc biệt yêu thích lão nhân gia ngài, hơn nữa mấy vị đạo lữ mà Tông chủ chỉ định cho ngài cũng đang dõi mắt trông mong ngài a…” Chu Đại Nha vôi vàng bồi tiếp một câu. Bởi gã hiểu rõ tình cách vị tiểu sư thúc tổ này, nên lời gã vừa nói ra đã khiến cho Tiểu Bàn Tử thở dài một hơi.
“Bỏ đi bỏ đi, ta bên này xem náo nhiệt là được rồi.”
Trong lúc đám đệ tử Kim Hàn tông đang vây quanh khuyên can Tiểu Bàn Tử, thì Vương Hữu Tài phía xa đang yên lặng quan sát trên không trung. Cả người hắn tràn ra một khí tức thần bí, cái khí tức này cũng y chang như cách đây bảy, tám năm trước vậy, không chút thay đổi nào cả. Lúc này hắn cũng quái gở đứng đấy trầm mặc suy nghĩ, rồi im lặng đứng nhìn tàng cây không lồ phía xa mà thôi.
Hắn nhìn qua Tiểu Bàn Tử, nhìn qua Mạnh Hạo, chỉ là mỗi khi Mạnh Hạo cảm giác được mà nhìn lại phía hắn, hắn lại yên lặng tránh né đi.
Mọi chuyện phát sinh giữa hắn và Đổng Hổ, ngoại trừ hai người bọn hắn ra, ngoại nhân cũng không thể nào biết được.
Mặt biển lúc này đầy cuồng phong tàn phá bạo ngược, tiếng gió rít gào, từng đạo bóng đen trườn dưới đáy biển, tất cả khiến cho phiến thiên địa này tràn ngập một cảm giác rùng rợn. Trong cơn cuồng phong rít gào kia, có hơn mười người lao ra, hứng lấy gió, bay thẳng tới tàng cổ thụ.
Ngay khi giọng nói của lão tổ Tống gia truyền vang khắp vùng biển bao la này, mà bóng dáng của vị nữ tử tử cũng tiêu biến mất thì tại bên trong sơn mạch thâm sâu của Tống gia, nơi tập trung toàn bộ đạo uẩn của gia tộc này.
Bỗng nhiên hai mắt bộ hài cốt chỉ còn nửa trên, nửa dưới đã không còn tồn tại lúc này lộ ra u mang, chỉ có điều u mang trong mắt lại có chút ánh do dự xen lẫn trong đó.
“Nàng…rốt cuộc là ai? Mang linh thức của thượng tiên, nhưng mà cũng không phải cảnh giới thượng tiên…”
“Khi nàng nhìn về phía thiếu niên kia, ánh mắt lúc thì mang đầy yêu thương nhu hòa, nhưng cũng như suy tư thương tâm, còn có hi vọng sâu trong ánh mắt. Nhưng có thể nàng không phải nhìn vị thiếu niên họ Mạnh kia, mà là nhìn vào…Bỉ Ngạn hoa trên người thiếu niên này cũng không chừng!”
“Nàng nói nếu như thiếu niên này có thể đi tới trước mặt bọn họ thì có thể minh bạch mọi chuyện, câu nói này nghe qua thì đơn giản, nhưng mà không hiểu sao ta nghe được thì cảm thấy rùng mình…” Lão già trầm ngâm, hai mắt cũng lộ ra vẻ tang thương đầy suy nghĩ.
“Nếu như thất bại, thì sẽ chờ thiếu niên này chuyển sinh tại Hoàng tuyền, những lời này nghe như thành thói quen rồi, như một việc thuận lý thành chương vậy…chuyện này tu sĩ bình thường tuyệt đối không có năng lực làm được. Tu hành thì không thể vào luân hồi, nếu không cũng chỉ thành công dã tràng mà thôi. Nếu không như vậy thì Vãng Sinh động cũng không có lí do gì xuất hiện trên cõi đời này.
Có thể vãng sinh, tức là có thể tiếp tục được sống cuộc đời này thêm lần nữa. Cũng chỉ có một trường hợp duy nhất không cần phải chuyển thế, chính là…Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết kia!”
“Bỉ Ngạn hoa, dung hợp một người như chuyển thế một đời, nên mới được gọi là Bỉ Ngạn. Nếu bị hoa này dung hợp cũng tức là người đó cũng không còn tồn tại nữa, còn hoa thì lại trường tồn. Nhưng mọi chuyện trên thế gian này không có khái niệm tuyệt đối, nên mới có chuyện nếu có thể hàng phục hoa này, có thể cắn nuốt ngược lại Bỉ Ngạn hoa, thì khi hoa nở ra bảy sắc, cũng là lúc thăng tiên!”
Một lúc lâu sau, ánh mắt của bậc tồn tại lão tổ mà tất cả tộc nhân Tống gia đều biết đến lóe sáng, sau đó nửa người còn lại của lão bỗng nhiên dần bay lên không trung. Trong không trung này, có thể nhìn thấy nửa thân dưới của lão lấp lóe sáng tối, mơ hồ xuất hiện hình dáng hoàn chỉnh, mái tóc bay tán loạn. Sau đó lão nửa ngồi nửa quỳ trước bệ đá này.
“Vị tiên nhân kia lai lịch bí ẩn, ta thay mặt cho nhiều thế hệ Tống gia thủ hộ tại Nam Vực, kính xin tiên linh giải thích nghi hoặc trong lòng!” Lão giả thầm khấn, sau đó cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Một ngụm tiên huyết này tính ra thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể lão cho lắm. Sau khi ngụm máu này được phun ra, sau đó dần biến mất, thì nhật nguyệt chí bảo trên bầu trời của Tống gia bỗng nhiên lóe sáng. Rồi xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt mà ngoại nhân không nhìn thấy được xuyên qua cả dãy sơn mạch rồi hàng lâm xuống trước mặt lão già.
Đạo ánh sáng đó hóa thành một bóng dáng mờ ảo không phân biệt được là nam hay nữ, nhìn mơ hồ như tồn tại, lại như mông lung vậy…
Nhìn thấy bóng dáng này, lão già trở nên cung kính thành khẩn. Bởi lão biết, bóng dáng trước mặt mình chính là chi linh của chí bảo, linh này…cũng chính là một vị lão tổ Tống gia thuở xa xưa. Nghe nói sau khi vị này thành tiên, thì lưu lại di thể hóa linh tại chỗ này.
Bóng hình ấy nhấc tay phải lên đặt xuống trên đỉnh đầu của lão.
Một hồi lâu sau, cả người vì lão tổ Tống gia kia chợt chấn động mạnh, ánh mắt lộ ra kinh ngạc không thốt nên lời. Lúc này lão ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng dáng hư ảo kia cũng đã tan biến như chưa từng xuất hiện vậy.
“Nở rộ khi bình minh, thành tiên vào lúc chiều tà, Bỉ Ngạn Hoa chi mẫu... Lê tiên ... Mạnh Hạo bên kia, hắn rất nguy hiểm…” Lão giả thở dài một hơi, trầm tư suy nghĩ nhưng cũng không truyền xuống thêm bất cứ mệnh lệnh nhằm sửa đi cái khẩu dụ thị nữ mà lúc nãy lão bị bắt buộc đáp ứng.
Lúc này, dưới tầng xoáy của màn mây dày dặc, đã có vô số tu sĩ xuất hiện xung quanh cây cổ thụ khổng lồ tọa lạc trên mặt biển đầy cuồng phong gào thét kia.
Kẻ nào đột phá màn cuồng phong, tiến đến gần thân cây khổng lồ che trời kia, ắt sẽ chiếm được ưu thế thượng phong trong cuộc đua chiêu rể của Tống gia lần này.
Trở thành còn rể của Tống gia, thì tức là đã có được đảm bảo vững chắc trên con đường tu hành ngày sau. Đây chính là khát vọng của đa số tu sĩ, do đó mà bọn họ mới đến đây, tham gia vào trận thi đấu tranh đoạt lấy cái chỉ tiêu này.
Có điều mục đích của Mạnh Hạo cũng không phải vì muốn ở rể Tống gia. Mặc dù phiến thiên địa này của Tống gia vô cùng thích hợp cho hắn tu hành, nhưng tính cách hắn không hề thích ăn nhờ ở đậu. Trừ phi có lý do quan trọng nào đó, bằng không thì hắn cũng chỉ thích ngao du độc hành trong trời cao biển rộng trước mắt mà thôi.
Nam nhi hành tẩu thiên hạ, hướng về thiên địa phía trước, ngắm nhìn phong cảnh vạn vật, chứng kiến sinh ý chúng sinh, chính là sinh hoạt mà Mạnh Hạo mong muốn. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn lên tàng cây khổng lồ phía xa, hướng ánh mắt sáng ngời nhìn về hạt châu đang được đặt trên đó.
Giá trị bản thân hạt châu kia vốn đã bị mọi người phớt lờ, chỉ quan tâm tới hàm nghĩa mà nó đại biểu tới. Nên có thể nói tại đây, Mạnh Hạo là người duy nhất chăm chăm đoạt hạt châu chỉ vì giá trị của chính nó! Thậm chí nếu không phải vì hạt châu này, Mạnh Hạo có lẽ cũng chẳng lê thân tới nơi này a.
“Hi vọng hạt châu kia có thể giải được độc trong người ta. Nếu như được vậy, thì ta cũng không cần phải phiền toái đi trà trộn vào Tử Vận tông làm gì nữa.”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, đang định đi tiếp về phía trước thì hắn chợt khựng bước lại, trong lòng hắn chợt động, hai mắt cũng nheo lại.
“Nơi này…vậy mà bản thân ta cũng có thể hấp thu được linh khí, nồng độ linh khí cũng rất đậm đặc. Rốt cuộc Tống gia có loại bí mật đến dạng nào mà có loại linh khí như trong truyền thừa của Huyết Tiên, có thể cho ta hấp thụ dễ dàng đến như vậy.” Mạnh Hạo như có điều băn khoăn. Có điều hắn nhanh chóng tăng tốc, vận chuyển tu vi trong cơ thể, bốn tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể hắn nổ vang lên. Toàn bộ linh khí bốn phía cũng nhanh chóng ào ào đổ dồn về phía Mạnh Hạo, khiến cả người hắn lúc này như một lỗ đen đang cắn nuốt linh khí vậy.
Có điều Mạnh Hạo cũng không có hấp thu linh khí một cách trắng trợn như thế, hắn cẩn thận hút từng chút, từng chút lấy mà thôi.
Vương Đằng Phi phía xa xa sắc mặt đầy âm trầm, trong lòng đắng chát, thậm chí còn có một cảm giác điên cuồng bốc lên. Từ nhỏ y đã là thiên kiêu, đã được nhận máu huyết Ứng Long trên trời rơi xuống, mà một đường trưởng thành cũng thường xuyên nhận được nhiều tạo hóa như vậy.
Có điều…bởi vì có sự xuất hiện của ca ca y là Vương Lệ Hải, nên trong gia tộc, y không có được tư cách đạo tử. Mà sự coi trọng của gia tộc dành cho y và ca ca cũng cách xa nhau tít tắp. Có thể nói đơn giản là từ nhỏ đến lớn, y chỉ có thể sống dưới cái bóng của ca ca y mà thôi.
Y muốn chống lại, y tranh đấu, chỉ mong có một ngày siêu việt hơn ca ca y, còn muốn chứng minh với mọi người y mới chính là Vương gia đạo tử. Do đó mà y mới rời khỏi Vương gia để tới nước Triệu, tìm cơ hội đoạt lấy phương pháp Trúc cơ vô hạ.
Bởi vì y rõ ràng hơn ai hết chuyện tại Vương gia, y rất khó có thể quật khởi được.
Mang theo ý tưởng lớn lao, mang chí lớn đi tới nước Triệu, tìm phương pháp tu hành Vô hạ Trúc cơ, tìm truyền thừa Ứng long là tất cả kế hoạch y vạch ra cho mình. Khi đó, ngày mà y từ nước Triệu trở về, cũng chính là ngày y sẽ chiến với ca ca một trận.
Nhưng, tất cả kế hoạch đều bị phá hủy trong tay của Mạnh Hạo. Y đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Có điều bản thân y không cam lòng như vậy, ngoài ra còn có Vương Tích Phạm động viên, có Sở Ngọc Yên ủng hộ, y mới có thể dứt khỏi tâm ma trong lòng, trực tiếp luyện hóa ra độc chỉ.
Dưới sự trợ giúp của Sở Ngọc Yên, y vẫn không thể đạt được Vô hạ Trúc cơ, mặc dù đã gần với Vô hạ nhưng vẫn chỉ là Hữu khuyết Trúc cơ mà thôi. Trong truyền thừa Huyết tiên, khi y nhìn thấy Vương Lệ Hải tử vong, khi đó y cảm thấy nhân sinh chợt thông thoáng sáng sủa hơn hẳn, hẳn là bỉ cực thái lai! (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng) .
Thế nhưng…tiếp theo lại khiến y bị đả kích nặng nề, y ngạc nhiên phát hiện Vương Lệ Hải cũng không chết thật sự. Bỏ mình trong Huyết tiên truyền thừa chỉ là một đạo phân thân của Vương Lệ Hải được Vương gia lão tổ luyện hóa ra mà thôi.
Sau đó, mối quan hệ giữa Sở Ngọc Yên và nam tử xa lạ kia chợt nổi lên ầm ĩ, như cuồng phong lan ra khắp cả Nam Vực khiến cho y không thể chịu đựng nổi. Y cũng càng không tin, nên đã gặp Sở Ngọc Yên hỏi cho rõ ràng, chỉ là lúc đó, nàng lại trầm mặc không phản bác gì.
Đả kích nặng đến vậy, Vương Đằng Phi y cũng có thể gắng gượng đứng lên được. Có điều ngay tại Tống gia này, y mới phát hiện ra nam tử được đồn thổi có quan hệ với Sở Ngọc Yên lại là Mạnh Hạo!
Một khắc này, y đã phát điên rồi, y liều lĩnh ra tay diệt sát Mạnh Hạo. Thế nhưng trận chiến này lại trở thành giọt nước tràn ly, khiến cho y hoàn toàn sụp đổ. Giọt nước rơi xuống cuối cùng này, chính là việc Mạnh Hạo dùng một tư thái nghiền ép đem y đánh bại hoàn toàn. Giây phút Vương Đằng Phi bật lên tiếng cười thảm này, suy nghĩ của y, tính cách của y, tất cả đều đã hoàn toàn méo mó, hoàn toàn thay đổi.
Gần như điên cuồng.
“Vương gia, ta có thể không cần. Sở Ngọc Yên, ta cũng có thể phất tay áo đoạn tuyệt mối quan hệ này. Nhưng Vương Đằng Phi ta vẫn muốn đi theo con đường của mình, đoạt về tất cả mọi thứ mà Mạnh Hạo đã từng cướp đoạt của ta!!” hai mắt Vương Đằng Phi lúc này đều vương đầy tơ máu, tóc tai bù xù, cả người đầy điên cuồng, lao ra đón lấy cuồng phong táp vào người, một đường bay tới cây cổ thụ khổng lồ phía trước.
Lúc này, Tiểu Bàn Tử vốn đã ở bên trong một cái lồng bảo vệ, bên ngoài là tám đệ tử Kim Hàn tông vây quanh. Nhìn qua cả đám như đang cẩn thận bảo hộ lấy hắn.
“Vốn không nghĩ Lý gia bên kia vậy mà định ở rể, nên cho dù chưa có sự đồng ý của Tông chủ, hôm nay ta cũng phải thử thời vận một chuyến!” Tiểu Bàn Tử nói xong, bất giác cầm ra một khối linh thạch bắt đầu cắn răng rắc.
Đám đệ tử Kim Hàn tông xung quanh hắn nghe vậy chỉ còn biết nhìn nhau cười khổ.
“Tiểu sư thúc tổ, việc này không tốt đâu. Vạn nhất lão nhân gia ngài phát uy, giành được danh ngạch ở rể Tống gia, thì khi chúng ta trở về tông môn nhất định sẽ phải chịu trách phạt vô cùng thê thảm a…”
“Đúng vậy a Tiểu sư thúc tổ, ngài nên cân nhắc…cân nhắc…”
Tiểu Bàn Tử trừng mắt, lộ ra vẻ do dự.
“Ngươi nghĩ ta có thể đoạt được.”
"Tiểu sư thúc tổ, trong tông môn cũng có mấy sư muội đặc biệt yêu thích lão nhân gia ngài, hơn nữa mấy vị đạo lữ mà Tông chủ chỉ định cho ngài cũng đang dõi mắt trông mong ngài a…” Chu Đại Nha vôi vàng bồi tiếp một câu. Bởi gã hiểu rõ tình cách vị tiểu sư thúc tổ này, nên lời gã vừa nói ra đã khiến cho Tiểu Bàn Tử thở dài một hơi.
“Bỏ đi bỏ đi, ta bên này xem náo nhiệt là được rồi.”
Trong lúc đám đệ tử Kim Hàn tông đang vây quanh khuyên can Tiểu Bàn Tử, thì Vương Hữu Tài phía xa đang yên lặng quan sát trên không trung. Cả người hắn tràn ra một khí tức thần bí, cái khí tức này cũng y chang như cách đây bảy, tám năm trước vậy, không chút thay đổi nào cả. Lúc này hắn cũng quái gở đứng đấy trầm mặc suy nghĩ, rồi im lặng đứng nhìn tàng cây không lồ phía xa mà thôi.
Hắn nhìn qua Tiểu Bàn Tử, nhìn qua Mạnh Hạo, chỉ là mỗi khi Mạnh Hạo cảm giác được mà nhìn lại phía hắn, hắn lại yên lặng tránh né đi.
Mọi chuyện phát sinh giữa hắn và Đổng Hổ, ngoại trừ hai người bọn hắn ra, ngoại nhân cũng không thể nào biết được.
Mặt biển lúc này đầy cuồng phong tàn phá bạo ngược, tiếng gió rít gào, từng đạo bóng đen trườn dưới đáy biển, tất cả khiến cho phiến thiên địa này tràn ngập một cảm giác rùng rợn. Trong cơn cuồng phong rít gào kia, có hơn mười người lao ra, hứng lấy gió, bay thẳng tới tàng cổ thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.