Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 192: Trò đùa của Hàn Bối

Nhĩ Căn

03/06/2016

"Hàn đạo hữu nói thế ý gì?" Nghe vậy, trong lòng Mạnh Hạo chợt dậy sóng, có điều vẻ mặt của hắn vẫn như thường. Ngay lúc hắn quay đầu nhìn Hàn Bối, thì đã thấy hai mắt nàng này nhìn chăm chú vào mắt mình, hiển nhiên là đang quan sát biểu hiện nhỏ nhất của hắn.

Nếu như lúc nãy Mạnh Hạo có chút biến đổi nào đó, thì Hàn Bối có thể nhanh chóng nhận ra chút manh mối. Đây cũng chính là lý do Hàn Bối muốn ngồi gần Mạnh Hạo.

Tâm cơ của Hàn Bối, Mạnh Hạo tại phúc địa bên trong Thanh La tông coi như đã được thỉnh giáo, nàng này một đường đi đã tính kế tất cả mọi người. Hàn Bối kia cũng là người có tâm cơ thâm trầm nhất mà Mạnh Hạo đã từng gặp trong cùng thế hệ này.

“Mạnh huynh cũng đã rõ ràng mọi chuyện mà còn cố hỏi nữa, Hứa Thanh sư muội cũng là người của Kháo Sơn tông nước Triệu giống như Mạnh huynh kia mà.” Hàn Bối vừa cười vừa nói vô cùng mê người, khiến cho ngươi khác vô tình có một cảm giác rất thoải mái tự nhiên. Mà lúc này biểu cảm của nàng, cùng với bộ nam trang trên người kết hợp với nhau khiến cho mị lực của nàng tăng lên không ít.

“À?” Mạnh Hạo giống như cười mà không phải cười, nhìn về phía Hàn Bối.

Biểu hiện này của Mạnh Hạo khiến cho Hàn Bối khẽ giật mình, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, trong lòng cũng chợt nỗi lên một vài nghi ngờ.

“Mạnh huynh, tiểu muội vì huynh mà giúp đỡ Hứa sư muội nhiều lần. Nhất là lần gần đầy, nếu không phải là ta ra mặt, sợ là Hứa sư muội phải nhận nghi ngờ lớn rồi.

Cũng may tiểu muội ở trong tông môn cũng có chút nội tình, nên là Hứa sư muội cũng không vì chuyện huynh mang theo Cực Yếm ra đi bị liên lụy vào thân a.” Hàn Bối nhìn qua Mạnh Hạo một lần nữa, sau đó tiếp tục cười nói.

“Cho nên, ngươi cám ơn ta như thế nào đây” Hàn Bối lại nở ra nụ cười xinh đẹp tươi rói, trong mắt lóe lên nét giảo hoạt đáng yêu. Chỉ có điều Mạnh Hạo thừa hiểu được tâm cơ thâm trầm của nàng, không thể nhìn ở bên ngoài được. Ngày đó nàng có thể vừa mở miệng kêu một tiếng Tạ lang, lát sau là một màn diệt sát Tạ Kiệt còn hiện rõ trong đầu Mạnh Hạo.

Hàn Bối vừa nói xong, cả người đã tiến sát vào người Mạnh Hạo. Một màn này giữa hai người, trong mắt người ngoài nhìn vào như là một cặp nam nữ thân mật vậy.

“Hàn đạo hữu không sợ tiếp xúc thân cận với ta như thế này, khiến cho người trong Thanh La tông hoài nghi ngươi hay sao. Đoán chừng Thanh La tông dù sao lúc này cũng đang tìm kiếm tại hạ, chỉ sợ hết hôm này thì người của Thanh La tông sẽ kéo đến tìm ngươi tức thì a.” Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi lại, nhìn như tùy ý nói, nhưng thật ra hắn chủ tâm thăm dò nàng.

“Mạnh huynh muốn biết, chỉ cần hỏi thẳng là được, không cần phải mở lời thăm dò như vậy đâu.” Hàn Bối cười cười nhìn Mạnh Hạo, trong lúc đó hơi thở thơm nhẹ của nàng thoảng qua. Mạnh Hạo bất giác cau mày, cả người theo bản năng nhích qua bên cạnh một chút.

Mạnh Hạo vừa nhích người, Hàn Bối lại cười tươi mang theo ý đùa giỡn, không ngờ cũng tiếp tục tiến sát người Mạnh Hạo thêm lần nữa. Sát đến nỗi hắn có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng đầy thoải mái trên người nàng xộc lên mũi.

Mạnh Hạo lại cau mày, tiếp tục nhích người thêm lần nữa, khiền cho Hàn Bối bật cười khe khẽ, mang theo một chút chế nhạo bên trong.

“Thanh La tông xác thực đang tìm kiếm huynh, bất quá huynh cũng có thể yên tâm. Chuyện có liên quan tới huynh ngoại nhân cũng không được biết đến, chỉ là sau lưng thì huynh nên cẩn thận một chút…” Hàn Bối cười mỉm, như chợt cảm thấy khoảng cách giữa hai người có hơi sát quá, bèn định lùi về sau một chút. Chỉ là vừa lúc đó, Mạnh Hạo chợt đưa tay vòng qua eo nàng, cả người chậm rãi tiến lại gần hơn.

“Nàng nói thử xem muốn ta cám ơn nàng thế nào.” Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai mắt nhìn thẳng vào nhau. Cảnh tượng này nhìn qua thì rất ôn nhu, nhưng thực tế lại là một trận tâm cơ đấu.

Trong mắt Hàn Bối lộ ra vẻ bối rối, nàng không ngờ Mạnh Hạo có thể hành động như vậy. Nhưng trong chớp mắt nàng liền khôi phục lại tâm tư, hai mặt lộ ra vài phần hoang dại.

“Đơn giản thôi, huynh chỉ cần đưa cho ta bản Ngọc trang bên trong Phương đỉnh là được rồi.” Hàn Bối nhìn qua Mạnh Hạo, sau đó ôn nhu mở miệng. Cả người vô cùng tự nhiên lách ra khỏi vòng tay của Mạnh Hạo, sau đó đứng lên.



“Mạnh huynh cũng nên suy nghĩ kỹ càng một chút nha.” Hàn Bối cười nói, còn Mạnh Hạo tức thì cười cười nhưng không phải cười, cũng không nói thêm gì mà vỗ túi trữ vật, hất ra một miếng ngọc giản.

Đôi mi thanh tú của Hàn Bối cũng hơi nhíu lại, ngọc giản tầm thường này hiển nhiên không phải là ngọc trang mà nàng muốn. Nhưng nàng cũng thừa biết tâm cơ sâu sắc của Mạnh Hạo, rất khó đối phó, lúc này cũng tiếp lấy ngọc giản sau đó đưa linh thức lướt vào. Bỗng nhiên sắc mặt nàng lập tức biến đổi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường, đồng thời liếc nhìn Mạnh Hạo mang theo thâm ý sâu sắc, trên mặt nàng cũng mỉm cười trở lại rồi gật nhẹ đầu chào Mạnh Hạo, quay người trở về chỗ của Thanh La tông.

Mạnh Hạo bưng chén rượu, nhấp từng chút một. Bên trong ngọc giản chỉ chứa một hình ảnh duy nhất, đó là một màn diệt sát Tạ Kiệt của Hàn Bối, ngày đó Mạnh Hạo âm thầm khắc lạc ấn xuống.

Trên thực tế, nếu như Hàn Bối không tới tìm hắn, thì hắn cũng nghĩ cách gặp Hàn Bối, dùng ngọc giản này đổi lấy tin tức cần thiết và một chút ít bảo hộ cho bản thân.

Tiểu Bàn Tử thấy Hàn Bối rời đi, nhanh chóng sáp lại hỏi han. Mà Trần Phàm bên kia nhìn sang Mạnh Hạo đầy bội phục, hắn cảm thấy với bổn sự của tiểu sư đệ, có lẽ chuyện chung thân đại sự cũng không cần đến hắn phải đi lo lắng nữa a.

Không lâu sau, thì lại có tiếng chuông ngân vang, rồi hào quang bảy màu lại hiện ra một lần nữa, sau đó có hai người bước ra. Hai người một nam một nữ, nam tướng mạo tuấn lãng, cả người thanh mảnh, hai mắt sáng ngời, mái tóc đen, có thể miêu tả người này thoạt nhìn đầy vẻ tuấn mỹ tà dị. Lúc bước ra, hắn mỉm cười hướng về mọi người chắp tay chào.

“Kia là đạo tử Tống gia Tống Vân Sách!”

“Tu vi của Tống Vân Sách kia cũng không tầm thường, bản thân là đạo tử, mà cũng là đệ nhất nhân Trúc cơ cảnh của Tống gia a…”

“Đi bên cạnh hắn chắc là Tống Giai muội muội của hắn rồi, cũng chính là nữ nhi mà Tống gia chiêu rể lần này.”

Mạnh Hạo ngẩng đầu đảo mắt nhìn qua hai người nam nữ vừa mới bước ra khỏi đám hào quang bảy màu kia. Nhìn thấy Tống Giai đi bên cạnh Tống Vân Sách, dáng điệu nhỏ nhắn xinh xắn, dường như có nét yếu đuối, tóc dài, da trắng nõn nà, cả người nàng thoạt trông đầy vẻ nữ tính mềm mại, hai mắt sáng ngời. Khí chất của nàng không tâm cơ sâu sắc như Hàn Bối, không kì lạ cổ quái như Lý Thi Kỳ, cũng không đơn giản đạm mạc như Lý Thanh, mà thật sự chỉ có nhu hòa.

Bất luận là kẻ nào, nhìn Tống Giai lúc này, đều cảm nhận được vẻ nữ tính tinh khiết ôn nhu trên người nàng. Còn có cảm giác nữ tử trước mắt dường như không bao giờ biết giận dữ là gì.

Lúc này nàng cũng đang đưa mắt nhìn qua mọi người, bất giác ánh mắt Mạnh Hạo cũng nhìn về phía này, vừa lúc hai ánh mắt nhìn vào nhau.

“Cũng đã tới giờ rồi, nhiều thế hệ tu hành của Tống gia ta trước giờ cũng không theo những lễ nghi phức tạp, hết thảy đều giản lược đi thôi. Chư vị tiểu hữu tông môn đến tham dự lễ hội chiêu rể của Tống gia ta đại đa số đều là những nhân tài kiệt xuất của thế hệ, nên có lẽ cũng không trách cứ chúng ta vì chuyện này a.

Nếu vậy thì lão phu cũng không nhiều lời thêm nữa.” Đứng đầu Tống gia là lão già Tống Thiên lúc này mỉm cười. Giữa sự yên lặng của bốn phía, thanh âm của lão vang vọng, sau đó lão vung tay lên một cái, tầng mây trước mặt bỗng nhiên cuồn cuộn rồi dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Rồi dần dần được hạ xuống một vùng đất kì dị thuộc về một mảnh thế giới khác.

Phía trên vùng đất này là cả một vùng biển cả mênh mông. Trung tâm của vùng biển, là một thân cây to lớn, tán cây rậm rạp che trời, sừng sững đứng đó như một ngọn núi khổng lồ.

Từng nhánh dây lớn buông thẳng từ trên thân cây rủ xuống, uốn lượn quấn quanh thân cây kéo dài mãi ra phía ngoài.

Thân cây cũng vô cùng to lớn, tán cây rậm rạp như một đóa mây hình nấm sừng sững trên biển trời này. Cũng không thiếu những nhánh dây rủ xuống mặt biển. Mà lúc này, toàn bộ mặt biển đầy sóng dập dềnh như đang phải hứng chịu cơn cuồng phong nào đó tràn qua, thậm chí cả cây đại thu to lớn vững chãi kia lúc này cũng phải đều lắc lư quay cuồng.



Trên trời, mây đen cuồn cuộn kéo tới không ngừng, từng tia chớp lần lượt xuất hiện đánh thẳng xuống dưới mặt biển, tiếng sấm ầm ầm vang vọng.

Chỗ của mọi người đang đứng lúc này, chính là trên tầng mây của bầu trời.

“Trên đỉnh tàng cây này chính là viên Tứ Phương châu. Người nào có thể lấy được viên châu này sớm nhất, ngưới đó sẽ trở thành con rể của Tống gia ta!” Tống Thiên mỉm cưới, đảo mắt qua đám người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Tống Giai, ánh mắt đầy vẻ thương yêu cưng chiều của bậc trưởng bối. Sau đó, như vô tình liếc qua Mạnh Hạo một chút rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.

Mà Tống lão quái bên kia từ đầu đến cuối cũng đều trầm mặc, cũng không ai hiểu lão đang suy nghĩ trong đầu lúc này.

Thanh La tông Hàn Bối cũng không đứng dậy, nhưng đám đệ tử Thanh La tông đi cùng nàng thì nhanh chóng trở nên kích động. Dù sao thì mục đích của bọn hô đến Tống gia cũng vì muốn trở thành con rể của Tống gia, khi đó thân phận và địa vị cũng tăng vọt ngàn trượng. Nói sao thì cũng đều phù hợp với lợi ích của tông môn, còn là vì lợi ích của chính bản thân mình nữa.

Không ai biết người đầu tiên nhảy ra là ai, nhưng sau đó nhanh chóng có từng đám người lần lượt tiếp bước bay thẳng đến vùng mây xoáy mà hướng về phiến biển cả đang gào thét kia.

Lý Đạo Nhất không hề động thân, dù sao y cũng là Lý gia đạo tử không thể nào có chuyện trở thành con rể ở rể nhà Tống gia được, lần này đến cũng chỉ quan khán mà thôi. Nhưng tộc nhân Lý gia phía sau y thì khác, lúc này cả đám cũng nhanh chóng bay ra hướng về phía nước xoáy mà đi.

Vương Đằng Phi thoáng chần chờ, trầm mặc suy nghĩ, sau đó mặc cho Vương Tích Phạm bên cạnh ngăn cản, y lựa chọn bước ra một bước nhanh chóng hóa thành một đạo cầu vồng phóng vọt đi, lao thẳng vào trong vòng nước xoáy.

Y bước ra, cũng mang theo ý nghĩa khác. Cả đám Tử Vận tông bên kia đều kinh ngạc đứng dậy, đặc biệt là vị Nguyên Anh dẫn đội kia, lúc này hai mắt lão cũng lóe lên tia giận dữ, mà vị tu sĩ Nguyên Anh Vương gia cũng nhíu mày lại.

Tiểu Bàn tử cũng ho lên một tiếng, nhìn nhìn Mạnh Hạo rồi cũng nhảy lên. Tu vi của hắn tuy không tới Trúc cơ, nhưng hắn có một thân đầy pháp bảo, dư sức cho hắn chèo chống. Mà phía sau hắn, đám người tu sĩ Kim Hàn tông cũng lục tục bay ra theo sát xung quanh hắn nhảy vào vùng mây xoáy kia.

Trần Phàm Nhất Kiếm tông cùng với đám môn nhân cũng đi theo sát phía sau. Bên phía Huyết Yêu tông, Lý Thi Lỳ lạnh nhạt nhìn một màn trước mắt, có điều đám đệ tử trong tông bên cạnh nàng cũng đều bay lên hết cả, kể cả Vương Hữu Tài cũng có mặt trong đó.

Mạnh Hạo nhìn quang cản phía sau vùng mây xoáy, nhìn về phía tàng cây rậm rạp mà khổng lồ kia, hai mắt nheo lại, trầm tư chốc lát rồi cũng đứng dậy bước vào trong vùng xoáy.

Mà vị nữ tử không ai phát hiện được kia sau khi nhìn Mạnh Hạo bước vào vòng xoáy, nhìn bóng dáng hắn dần khuất dần, ánh mắt trìu mến đầy tình cảm, rồi sau đó chợt thở dài một tiếng.

“Con đường trước mặt, ngươi vẫn phải tự mình tiếp tục tiến đến a. Nếu như có một ngày ngươi có thể đến được trước mặt chúng ta, ngươi sẽ hiểu rõ hết thảy…Nếu như không đi được tới nơi, thì mẫu thân sẽ đến bên Hoàng tuyền địa phủ kia, nhìn ngươi chuyển thế.” Nhìn hình dáng Mạnh Hạo trước mắt, nữ từ thở dài khẽ nói. Sau đó nàng nhắm hai mắt lại, rồi quay người bước đi, thân ảnh nàng cũng dần tiêu biến. Phảng phất như chưa từng tới đây, chưa từng xuất hiện tại nơi này bao giờ vậy.

Mặt biển sóng cuồng, từng lớp sóng chồng lên xô đẩy nhau, lớp sau xô lớp trước, cuồng phong nổi lên gào thét mãnh liệt. Khiến cho tất cả tu sĩ sau khi đặt chân xuống đây đều bị thổi chao đảo, khó khăn lắm mới có thể gắng gượng tới gần gốc cây che trời kia.

So sánh với gốc cây này, vóc dáng của nhân loại quả thật như con sâu cái kiến, nhỏ bé đến mức không đáng đem ra so bì.

Nhìn từng cơn sóng cuồng dưới mặt biển, vừa đặt chân tới đây Mạnh Hạo đã vội cúi đầu xem xét, hai mắt cũng co rút lại. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được không ít bóng đen đang trườn phía dưới đáy biển này, đồng thời một cảm giác nguy cơ cũng nhanh chóng nảy sinh trong lòng hắn.

“Đây chính là thí luyện chiêu rể của Tống gia ta, nên cũng không muốn chứng kiến một màn máu tanh chảy xuống nơi này. Nếu như không thể gắng gượng chống đỡ nguy hiểm, chỉ cần nói từ bỏ, thì sẽ tự động được truyền tống trở về.” Thanh âm của Tống gia lão tổ Tống Thiên chợt vang khắp mặt biển. Âm thanh này xuất hiện, cuồng phong chợt đứng yên, giống như không có tư cách tranh phong cùng bậc đế vương chí tôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook