Chương 214: Dưỡng Nhan Đan tái hiện!
Nhĩ Căn
01/07/2016
Phàm là người đối mặt với
ánh mắt của lão, đều cúi đầu rất nhanh, bày tỏ sự cung kính, và Mạnh Hạo cũng y như vậy, nhưng trong lòng cũng không chút gợn sóng. Lão giả này
tuy cũng là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng rõ ràng đã vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ,
bước nửa bước vào Kết Đan, cũng thuộc vào loại đại sư huynh tu tàn đao
của Giả Đan.
Nhân vật như vậy, ở Triệu Quốc có thể so với địa vị của đại trưởng lão. Chủ trì bí hội này ở nơi đây khiến nội tâm Mạnh Hạo có chút chần chừ, đồng thời đối với chủ biện phương của bí hội này cũng đã ngờ tới.
- Mời Thanh Sơn đạo hữu chủ trì công đạo. Từ mỗ được mời mà đến, nhưng ở nơi đây, tuyệt nhiên bị người khác đoạt mất chỗ.
Đại hán họ Từ căng thẳng, kiên trì mở lời, lại càng cung kính ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Ai đoạt chỗ của ngươi?
Lão giả bình thản cất tiếng, ánh mắt như điện, tùy ý lướt trên người Mạnh Hạo.
- Chính là người này!
Đại hán họ Từ đưa tay phải lên, chỉ vào tu sĩ che kín thân ảnh.
Tu sĩ che kín thân ảnh kia hừ lạnh một tiếng, thanh âm trong trẻo, ra là một cô gái.
- Nàng là tân khách do lão phu mời đến, không hề đoạt chỗ của ngươi.
Lão giả thản nhiên cất lời, thanh âm không nhanh không chậm, đối với lão mà nói, có vẻ như giao dịch giữa những tu sĩ này hoàn toàn không có mấy hứng thú.
Nghe lời của lão giả, đại hán họ Từ bỗng sững sờ, nhưng rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào Mạnh Hạo, dần xuất hiện hàn mang. Hai người ở nơi đây, nếu một người là được mời đến, người còn lại kia nếu không lấy ngọc giản ra, thì nhất định là người đoạt chỗ của gã rồi.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía Mạnh Hạo, ngay cả cô gái hừ lạnh lúc trước, cũng nhìn một cách lãnh đạm.
Mặt Mạnh Hạo bị đấu lạp che mất, thần sắc vẫn như thường.
- Những người tới đây đều có đủ tư cách tham dự bí hội. Chỉ là nếu không có giấy mời, ngươi chỉ có thể ở ngoài đình. Vả lại trao đổi chỉ có người trong đình buông bỏ, lại vừa ra giá, giá lại cao hơn xuất một thành.
Lão giả bình thản nói, thanh âm truyền ra.
- Ra là ngươi là đồ không biết sống chết đoạt chỗ bí hội của Từ mỗ, ngươi cũng không cần. Hôm nay nếu Từ mỗ không xé ngươi ra, há chẳng phải sau này sẽ bị người đời chê cười.
Đại hán họ Từ tính cách táo bạo, lúc này lại bởi vì bị đoạt mất chỗ, bị mọi người nhìn, nên trong lòng càng nhanh chóng nổi lên sát cơ. Cơ thể lúc này vụt qua, tu vi của Trúc Cơ trung kỳ lập tức phát ra, bước thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Không ai ngăn cản, lão giả kia thần sắc bình thường, thản nhiên nhìn màn đấu này.
Ngay khi thân thể đại hán họ Từ đến kề trước Mạnh Hạo chưa đến một trượng, lúc tay phải đưa lên, một đại thủ ấn huyễn hóa bỗng nhiên hiện ra, mắt thấy sẽ hướng về phía Mạnh Hạo. Cơ thể Mạnh Hạo vẫn ngồi đó, chỉ có tay trái nâng lên, một chỉ hướng về phía đại hán như tùy ý.
Dưới một chỉ này, toàn bộ linh khí thiên địa trong vương phủ lúc này bỗng hỗn loạn. Cùng lúc đó, đại hán kia thần sắc cũng biến đổi, gã lập tức nhận thấy tu vi của mình trong lúc này lại bị khống chế, như bị áp chế trong nháy mắt.
Màn này, lập tức khiến cho mọi người xung quanh, kể cả Thanh Sơn lão giả, cũng thu hẹp đôi mắt lại. Tay trái Mạnh Hạo tùy ý vung lên, bỗng một con hỏa long cự đại khoảng trăm trượng mãnh liệt lao ra. Trong chớp mắt,tràn ngập toàn bộ đình, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của đại hán họ Tử lại dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể gã.
Trong nháy mắt, cơ thể đại hán họ Từ run rẩy, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng cùng hoảng sợ, thậm chí còn tuyệt vọng. Làn da toàn thân bỗng xuất hiện đốm lửa, có gió thổi qua, va chạm nhẹ lên người, lập tức khiến cho thân hình vạm vỡ của đại hán này trở thành tro bụi tiêu tan đi.
Chỉ có túi trữ vật bay lên, rơi vào tay trái Mạnh Hạo, bị hắn vỗ nhẹ, rút ra ngọc giản có khắc chữ bí, đặt trên án kỷ.
- Ngọc giản của bí hội, Đinh mỗ có.
Mặt Mạnh Hạo bị đấu lạp che đi, khiến người ngoài không thể nhìn ra thần sắc, chỉ có thể nghe thấy thanh âm khàn khàn của hắn truyền ra lúc này.
Trong đình hoàn toàn yên tĩnh, màn bỏ mạng gọn gàng tiêu tán của đại hán họ Từ, khiến cho hai mắt Lã Đào co lại, lúc hướng về phía Mạnh Hạo thần sắc lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng nổi lên sự kiêng dè.
Không chỉ có gã như vậy, mà phụ nhân mặc trang phục lộng lẫy kia cũng liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu, đáy lòng trào lên ý niệm không thể dây vào đối phương.
Còn có nam tử trung niên đang cầm bầu rượu, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra tinh mang. Bên cạnh đó, thân ảnh tu sĩ có tu vi đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng dần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Hạo, trong lòng bỗng chần chừ, hiển nhiên là đang phỏng đoán tu vi của Mạnh Hạo.
Còn cô gái che kín thân ảnh kia cũng nhìn Mạnh Hạo một lúc lâu mới thôi.
- Nếu như không bị ai quấy rầy thì bí hội lần này có thể bắt đầu được rồi. Các ngươi đều là ở trong Thanh Vân quốc, liên hệ với bí thương tìm người giao dịch. Ở chỗ này giao dịch, lão phu sẽ làm chứng, các ngươi có thể yên tâm tiến hành, nếu sau này có vấn đề gì xảy ra thì đương nhiên là bí thương chịu trách nhiệm. Ở đây lão phu cũng rất hoan nghênh các vị đạo hữu đã gia nhập bí thương.
Thanh Sơn lão giả chậm rãi lên tiếng, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hạo với ánh mắt có chút thiện ý, lời nói đem theo cảm giác như một người ngang hàng, hiển nhiên một màn Mạnh Hạo ra tay lúc trước không chỉ khiến bảy người kia, mà ngay cả lão giả cũng cảm thấy kinh sợ.
Thanh Sơn lão giả nói xong vung mạnh tay áo, lập tức một chiếc lò đồng được khảm tám con rồng vàng phi ra rơi ngay mặt đất giữa đình.
- Chư vị đạo hữu, lần này để tại hạ trước cho.
Lã Đào ôm quyền hướng về phía mọi người, vừa nói vừa đưa tay lấy ngọc giản ra để vào giữa đám đông, được Thanh Sơn lão giả đặt trong lò đồng.
- Trong này ghi chép vật lần này tại hạ định giao dịch, ngoài ra còn có một bức họa chân dung. Chư vị đạo hữu hễ về sau nhìn thấy người này chỉ cần truyền manh mối cho tại hạ, tại hạ sẽ báo đáp bằng một khối đá Lôi Tu Sơn.
Lã Đào nói vậy xong rồi thôi.
Đến lượt mỹ phụ mặc trang phục lộng lẫy mỉm cười, lấy ra một miếng ngọc giản đưa vào trong lò đồng. Không có bất kỳ lời nói nào. Vật mà nàng cần và có thể cấp đều ở trong ngọc giản, nếu ai đó có hứng thú tự nhiên sẽ liên hệ với nàng.
Lần bí hội này thực tế là một cuộc giao dịch nhỏ có người chủ trì, dù sao thì nơi đây cũng chẳng phải là bổn quốc với đa số bọn họ. Lúc giao dịch đôi bên đều cảnh giác, không hiểu nhau, không tiện cho một giao dịch chân chính, cho nên mới có một tổ chức bí thương này. Bọn họ sẽ vì tất cả những thành viên trong tổ chức gần khắp Nam Vực mà cung cấp nơi tương tự và làm chứng cho bên thứ ba.
Lát sau đến lượt Mạnh Hạo. Hắn suy nghĩ một chút, dù không biết tại sao mọi người lại như thế nhưng vẫn lấy ra một viên ngọc giản khắc linh thức ném vào trong lò đồng. Hắn chỉ lưu lại một tin trong ngọc giản hỏi Thanh La Tông rốt cuộc lần này vì chuyện gì, trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Nhân vật như vậy, ở Triệu Quốc có thể so với địa vị của đại trưởng lão. Chủ trì bí hội này ở nơi đây khiến nội tâm Mạnh Hạo có chút chần chừ, đồng thời đối với chủ biện phương của bí hội này cũng đã ngờ tới.
- Mời Thanh Sơn đạo hữu chủ trì công đạo. Từ mỗ được mời mà đến, nhưng ở nơi đây, tuyệt nhiên bị người khác đoạt mất chỗ.
Đại hán họ Từ căng thẳng, kiên trì mở lời, lại càng cung kính ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Ai đoạt chỗ của ngươi?
Lão giả bình thản cất tiếng, ánh mắt như điện, tùy ý lướt trên người Mạnh Hạo.
- Chính là người này!
Đại hán họ Từ đưa tay phải lên, chỉ vào tu sĩ che kín thân ảnh.
Tu sĩ che kín thân ảnh kia hừ lạnh một tiếng, thanh âm trong trẻo, ra là một cô gái.
- Nàng là tân khách do lão phu mời đến, không hề đoạt chỗ của ngươi.
Lão giả thản nhiên cất lời, thanh âm không nhanh không chậm, đối với lão mà nói, có vẻ như giao dịch giữa những tu sĩ này hoàn toàn không có mấy hứng thú.
Nghe lời của lão giả, đại hán họ Từ bỗng sững sờ, nhưng rồi ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào Mạnh Hạo, dần xuất hiện hàn mang. Hai người ở nơi đây, nếu một người là được mời đến, người còn lại kia nếu không lấy ngọc giản ra, thì nhất định là người đoạt chỗ của gã rồi.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía Mạnh Hạo, ngay cả cô gái hừ lạnh lúc trước, cũng nhìn một cách lãnh đạm.
Mặt Mạnh Hạo bị đấu lạp che mất, thần sắc vẫn như thường.
- Những người tới đây đều có đủ tư cách tham dự bí hội. Chỉ là nếu không có giấy mời, ngươi chỉ có thể ở ngoài đình. Vả lại trao đổi chỉ có người trong đình buông bỏ, lại vừa ra giá, giá lại cao hơn xuất một thành.
Lão giả bình thản nói, thanh âm truyền ra.
- Ra là ngươi là đồ không biết sống chết đoạt chỗ bí hội của Từ mỗ, ngươi cũng không cần. Hôm nay nếu Từ mỗ không xé ngươi ra, há chẳng phải sau này sẽ bị người đời chê cười.
Đại hán họ Từ tính cách táo bạo, lúc này lại bởi vì bị đoạt mất chỗ, bị mọi người nhìn, nên trong lòng càng nhanh chóng nổi lên sát cơ. Cơ thể lúc này vụt qua, tu vi của Trúc Cơ trung kỳ lập tức phát ra, bước thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Không ai ngăn cản, lão giả kia thần sắc bình thường, thản nhiên nhìn màn đấu này.
Ngay khi thân thể đại hán họ Từ đến kề trước Mạnh Hạo chưa đến một trượng, lúc tay phải đưa lên, một đại thủ ấn huyễn hóa bỗng nhiên hiện ra, mắt thấy sẽ hướng về phía Mạnh Hạo. Cơ thể Mạnh Hạo vẫn ngồi đó, chỉ có tay trái nâng lên, một chỉ hướng về phía đại hán như tùy ý.
Dưới một chỉ này, toàn bộ linh khí thiên địa trong vương phủ lúc này bỗng hỗn loạn. Cùng lúc đó, đại hán kia thần sắc cũng biến đổi, gã lập tức nhận thấy tu vi của mình trong lúc này lại bị khống chế, như bị áp chế trong nháy mắt.
Màn này, lập tức khiến cho mọi người xung quanh, kể cả Thanh Sơn lão giả, cũng thu hẹp đôi mắt lại. Tay trái Mạnh Hạo tùy ý vung lên, bỗng một con hỏa long cự đại khoảng trăm trượng mãnh liệt lao ra. Trong chớp mắt,tràn ngập toàn bộ đình, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của đại hán họ Tử lại dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể gã.
Trong nháy mắt, cơ thể đại hán họ Từ run rẩy, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin tưởng cùng hoảng sợ, thậm chí còn tuyệt vọng. Làn da toàn thân bỗng xuất hiện đốm lửa, có gió thổi qua, va chạm nhẹ lên người, lập tức khiến cho thân hình vạm vỡ của đại hán này trở thành tro bụi tiêu tan đi.
Chỉ có túi trữ vật bay lên, rơi vào tay trái Mạnh Hạo, bị hắn vỗ nhẹ, rút ra ngọc giản có khắc chữ bí, đặt trên án kỷ.
- Ngọc giản của bí hội, Đinh mỗ có.
Mặt Mạnh Hạo bị đấu lạp che đi, khiến người ngoài không thể nhìn ra thần sắc, chỉ có thể nghe thấy thanh âm khàn khàn của hắn truyền ra lúc này.
Trong đình hoàn toàn yên tĩnh, màn bỏ mạng gọn gàng tiêu tán của đại hán họ Từ, khiến cho hai mắt Lã Đào co lại, lúc hướng về phía Mạnh Hạo thần sắc lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng nổi lên sự kiêng dè.
Không chỉ có gã như vậy, mà phụ nhân mặc trang phục lộng lẫy kia cũng liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu, đáy lòng trào lên ý niệm không thể dây vào đối phương.
Còn có nam tử trung niên đang cầm bầu rượu, hai mắt hơi nheo lại, lộ ra tinh mang. Bên cạnh đó, thân ảnh tu sĩ có tu vi đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng dần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Hạo, trong lòng bỗng chần chừ, hiển nhiên là đang phỏng đoán tu vi của Mạnh Hạo.
Còn cô gái che kín thân ảnh kia cũng nhìn Mạnh Hạo một lúc lâu mới thôi.
- Nếu như không bị ai quấy rầy thì bí hội lần này có thể bắt đầu được rồi. Các ngươi đều là ở trong Thanh Vân quốc, liên hệ với bí thương tìm người giao dịch. Ở chỗ này giao dịch, lão phu sẽ làm chứng, các ngươi có thể yên tâm tiến hành, nếu sau này có vấn đề gì xảy ra thì đương nhiên là bí thương chịu trách nhiệm. Ở đây lão phu cũng rất hoan nghênh các vị đạo hữu đã gia nhập bí thương.
Thanh Sơn lão giả chậm rãi lên tiếng, đồng thời nhìn về phía Mạnh Hạo với ánh mắt có chút thiện ý, lời nói đem theo cảm giác như một người ngang hàng, hiển nhiên một màn Mạnh Hạo ra tay lúc trước không chỉ khiến bảy người kia, mà ngay cả lão giả cũng cảm thấy kinh sợ.
Thanh Sơn lão giả nói xong vung mạnh tay áo, lập tức một chiếc lò đồng được khảm tám con rồng vàng phi ra rơi ngay mặt đất giữa đình.
- Chư vị đạo hữu, lần này để tại hạ trước cho.
Lã Đào ôm quyền hướng về phía mọi người, vừa nói vừa đưa tay lấy ngọc giản ra để vào giữa đám đông, được Thanh Sơn lão giả đặt trong lò đồng.
- Trong này ghi chép vật lần này tại hạ định giao dịch, ngoài ra còn có một bức họa chân dung. Chư vị đạo hữu hễ về sau nhìn thấy người này chỉ cần truyền manh mối cho tại hạ, tại hạ sẽ báo đáp bằng một khối đá Lôi Tu Sơn.
Lã Đào nói vậy xong rồi thôi.
Đến lượt mỹ phụ mặc trang phục lộng lẫy mỉm cười, lấy ra một miếng ngọc giản đưa vào trong lò đồng. Không có bất kỳ lời nói nào. Vật mà nàng cần và có thể cấp đều ở trong ngọc giản, nếu ai đó có hứng thú tự nhiên sẽ liên hệ với nàng.
Lần bí hội này thực tế là một cuộc giao dịch nhỏ có người chủ trì, dù sao thì nơi đây cũng chẳng phải là bổn quốc với đa số bọn họ. Lúc giao dịch đôi bên đều cảnh giác, không hiểu nhau, không tiện cho một giao dịch chân chính, cho nên mới có một tổ chức bí thương này. Bọn họ sẽ vì tất cả những thành viên trong tổ chức gần khắp Nam Vực mà cung cấp nơi tương tự và làm chứng cho bên thứ ba.
Lát sau đến lượt Mạnh Hạo. Hắn suy nghĩ một chút, dù không biết tại sao mọi người lại như thế nhưng vẫn lấy ra một viên ngọc giản khắc linh thức ném vào trong lò đồng. Hắn chỉ lưu lại một tin trong ngọc giản hỏi Thanh La Tông rốt cuộc lần này vì chuyện gì, trong đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.