Chương 10: Con Ngoài Giá Thú (1)
Thanh Phong Loan Thượng
13/06/2023
Nạp Lan Danh liếc nhìn Diệp Quan, sau đó đi đến bên cạnh Nạp Lan Ca, nhỏ giọng nói: "Người này rất bình tĩnh, chỉ nhìn vào phần khí độ này thôi, trong thế hệ trẻ hiện giờ, thật sự là hiếm có!"
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: "Huynh ấy luôn nhìn thẳng vào mắt con!"
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, thấy nàng mỉm cười nói: “Huynh rất tự tin. Nguồn gốc tự tin của nam nhân đều đến từ hai nguyên nhân - thực lực và bối cảnh. Cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy đến từ đâu?"
Nạp Lan Danh sửng sốt.
Nạp Lan Ca nhìn về phía sách cổ trong tay, cười nói: "Con có chút thích huynh ấy!"
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca mỉm cười: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tu dương của huynh ấy, cũng thích cả sự thật thà của huynh ấy... Đương nhiên, còn thích cả vẻ bề ngoài của huynh ấy nữa! Sao lại có nam nhân tuấn tú như vậy nhỉ!"
Vẻ mặt Nạp Lan Danh lập tức cứng đờ.
. . .
Trở lại Diệp tộc, Diệp Quan đi đến ngọn núi phía sau Diệp phủ.
Đây là nơi hắn thường tới để tu luyện, không có người ngoài lui tới đây.
Diệp Quan đứng ở trên đỉnh núi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hồi lâu sau, hắn giơ tay chỉ một cái, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay ra.
Thanh kiếm xuyên thủng bầu trời, xé toạc tầng mây!
Sau đó, theo sự điều khiển của Diệp Quan, kiếm Hành Đạo tựa như một con bướm xuyên hoa, không ngừng bay qua lượn lại giữa những tầng mây!
Thật lâu sau, sắc mặt Diệp Quan có chút tái nhợt, hắn thu hồi ngón tay, kiếm Hành Đạo liền bay trở về bên người.
Tiêu hao thể lực quá lớn!
Thuật điều khiển thanh kiếm này rất mạnh nhưng đồng thời cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng!
Tại Nam Châu, cảnh giới của thân thể được chia làm chín tầng, phía trên chín tầng là sau khi tu luyện được Tiên Thiên Chi Khí thì sẽ đạt tới Tiên Thiên Cảnh, mà trên đỉnh cao của nó là làm cho Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể ngưng tụ thành Thần Anh, tương đương với đan điền thứ hai, từ đó, khả năng tích trữ huyền khí trong cơ thể của mỗi người có thể tăng lên gấp bội!
Mà trên Thần Anh Cảnh chính là Chân Pháp Cảnh, muốn đạt tới Chân Pháp Cảnh phải làm cho huyền khí trong cơ thể biến đổi về bản chất, có thể phóng thích chúng ra ngoài rồi ngưng tụ thành thuật pháp!
Hiện tại hắn đã đạt tới Chân Pháp Cảnh!
Trên Chân Pháp Cảnh là Vạn Pháp Cảnh, khi đạt tới Vạn Pháp Cảnh thì có thể di chuyển trên không trung, sức mạnh ở cảnh giới này vô cùng dọa người, chỉ cần giơ tay múa chân là có thể triệu hồi một vài năng lượng đặc biệt trên thế gian, ví dụ như sấm sét, thiên thạch, v.v... lực sát thương của nó rất kinh khủng!
Thế nhưng hiện giờ hắn tin rằng mình hoàn toàn có thể giết được một người đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh!
Bởi vì nhờ vào thuật ngự kiếm này!
Mà nếu là đánh lén thì có thể đến cả người đạt cấp cao hơn Vạn Pháp Cảnh là Thông U Cảnh cũng không phải là không có cơ hội giết chết!
Diệp Quan nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh, dường như nghĩ tới cái gì, thấp giọng thở dài nói: "Đáng tiếc không thể ngự kiếm mà bay!"
"Ai nói với ngươi là không được?"
Lúc này, âm thanh của Tiểu Tháp lại vang lên: “Ngươi có thể bay trên không bằng thuật ngự kiếm!"
Diệp Quan ngây người ra, sau đó nói: "Làm thế nào có thể bay bằng kiếm được?"
Tiểu Tháp nói: "Đứng trên thân kiếm, cảm thụ thanh kiếm, kiếm và người hợp nhất một thể!"
Sau khi Diệp Quan im lặng một lúc, hắn chỉ tay một cái thì kiếm Hành Đạo ngay lập tức hạ xuống trước mặt, hắn liền nhảy lên kiếm, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: "Hãy coi như mình là một bộ phận của thanh kiếm, sau đó sử dụng thuật ngự kiếm..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Quan đột nhiên bay ra ngoài!
Trong nháy mắt, Diệp Quan đã bay vào bên trong đám mây.
Tiểu Tháp đột nhiên nhẹ giọng nói: "Năng lực thiên phú này... so với thiên mệnh của đời trước thật sự là quá mạnh!"
Từ bên trong đám mây, Diệp Quan ngắm nhìn những ngọn núi cao và thành Thái Cổ bên dưới đang nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn cảm thấy hồi hộp xen lẫn chút phấn khích.
Thuật ngự kiếm!
Vốn dĩ chỉ có đạt tới Vạn Pháp Cảnh mới có thể di chuyển được trên không nhưng hiện tại hắn lại cứ như vậy mà làm được rồi!
Hơn nữa, đây không phải di chuyển bình thường mà ngự kiếm bay lên đó!
Rất là có phong cách!
"Ha ha!"
Bên trong đám mây, Diệp Quan cất tiếng cười to, hắn có thể chơi như vậy cả một ngày!
Thật lâu sau, Diệp Quan ngự kiếm trở lại mặt đất, cảm giác hưng phấn vừa rồi vẫn còn lưu luyến hắn nhưng đáng tiếc, huyền khí của hắn đã tiêu hao cạn kiệt.
Diệp Quan nhìn về phía kiếm Hành Đạo, cực kỳ kích động nói: "Tháp gia, ta có một thắc mắc, có thể hỏi ngươi một chút không?"
Tiểu Tháp nói: "Hỏi đi!"
Diệp Quan nghiêm túc nói: "Liệu có khi nào ta là thiếu gia của đại tộc nào đó không? Là cái kiểu danh gia vọng tộc như vậy đó!"
Tiểu Tháp hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Nạp Lan Ca đột nhiên nói: "Huynh ấy luôn nhìn thẳng vào mắt con!"
Nạp Lan Danh nhìn về phía Nạp Lan Ca, thấy nàng mỉm cười nói: “Huynh rất tự tin. Nguồn gốc tự tin của nam nhân đều đến từ hai nguyên nhân - thực lực và bối cảnh. Cha cảm thấy sự tự tin của huynh ấy đến từ đâu?"
Nạp Lan Danh sửng sốt.
Nạp Lan Ca nhìn về phía sách cổ trong tay, cười nói: "Con có chút thích huynh ấy!"
Nạp Lan Danh nhìn Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca mỉm cười: “Thích sự tự tin của huynh ấy, thích sự tu dương của huynh ấy, cũng thích cả sự thật thà của huynh ấy... Đương nhiên, còn thích cả vẻ bề ngoài của huynh ấy nữa! Sao lại có nam nhân tuấn tú như vậy nhỉ!"
Vẻ mặt Nạp Lan Danh lập tức cứng đờ.
. . .
Trở lại Diệp tộc, Diệp Quan đi đến ngọn núi phía sau Diệp phủ.
Đây là nơi hắn thường tới để tu luyện, không có người ngoài lui tới đây.
Diệp Quan đứng ở trên đỉnh núi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hồi lâu sau, hắn giơ tay chỉ một cái, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay ra.
Thanh kiếm xuyên thủng bầu trời, xé toạc tầng mây!
Sau đó, theo sự điều khiển của Diệp Quan, kiếm Hành Đạo tựa như một con bướm xuyên hoa, không ngừng bay qua lượn lại giữa những tầng mây!
Thật lâu sau, sắc mặt Diệp Quan có chút tái nhợt, hắn thu hồi ngón tay, kiếm Hành Đạo liền bay trở về bên người.
Tiêu hao thể lực quá lớn!
Thuật điều khiển thanh kiếm này rất mạnh nhưng đồng thời cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng!
Tại Nam Châu, cảnh giới của thân thể được chia làm chín tầng, phía trên chín tầng là sau khi tu luyện được Tiên Thiên Chi Khí thì sẽ đạt tới Tiên Thiên Cảnh, mà trên đỉnh cao của nó là làm cho Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể ngưng tụ thành Thần Anh, tương đương với đan điền thứ hai, từ đó, khả năng tích trữ huyền khí trong cơ thể của mỗi người có thể tăng lên gấp bội!
Mà trên Thần Anh Cảnh chính là Chân Pháp Cảnh, muốn đạt tới Chân Pháp Cảnh phải làm cho huyền khí trong cơ thể biến đổi về bản chất, có thể phóng thích chúng ra ngoài rồi ngưng tụ thành thuật pháp!
Hiện tại hắn đã đạt tới Chân Pháp Cảnh!
Trên Chân Pháp Cảnh là Vạn Pháp Cảnh, khi đạt tới Vạn Pháp Cảnh thì có thể di chuyển trên không trung, sức mạnh ở cảnh giới này vô cùng dọa người, chỉ cần giơ tay múa chân là có thể triệu hồi một vài năng lượng đặc biệt trên thế gian, ví dụ như sấm sét, thiên thạch, v.v... lực sát thương của nó rất kinh khủng!
Thế nhưng hiện giờ hắn tin rằng mình hoàn toàn có thể giết được một người đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh!
Bởi vì nhờ vào thuật ngự kiếm này!
Mà nếu là đánh lén thì có thể đến cả người đạt cấp cao hơn Vạn Pháp Cảnh là Thông U Cảnh cũng không phải là không có cơ hội giết chết!
Diệp Quan nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh, dường như nghĩ tới cái gì, thấp giọng thở dài nói: "Đáng tiếc không thể ngự kiếm mà bay!"
"Ai nói với ngươi là không được?"
Lúc này, âm thanh của Tiểu Tháp lại vang lên: “Ngươi có thể bay trên không bằng thuật ngự kiếm!"
Diệp Quan ngây người ra, sau đó nói: "Làm thế nào có thể bay bằng kiếm được?"
Tiểu Tháp nói: "Đứng trên thân kiếm, cảm thụ thanh kiếm, kiếm và người hợp nhất một thể!"
Sau khi Diệp Quan im lặng một lúc, hắn chỉ tay một cái thì kiếm Hành Đạo ngay lập tức hạ xuống trước mặt, hắn liền nhảy lên kiếm, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: "Hãy coi như mình là một bộ phận của thanh kiếm, sau đó sử dụng thuật ngự kiếm..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Quan đột nhiên bay ra ngoài!
Trong nháy mắt, Diệp Quan đã bay vào bên trong đám mây.
Tiểu Tháp đột nhiên nhẹ giọng nói: "Năng lực thiên phú này... so với thiên mệnh của đời trước thật sự là quá mạnh!"
Từ bên trong đám mây, Diệp Quan ngắm nhìn những ngọn núi cao và thành Thái Cổ bên dưới đang nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn cảm thấy hồi hộp xen lẫn chút phấn khích.
Thuật ngự kiếm!
Vốn dĩ chỉ có đạt tới Vạn Pháp Cảnh mới có thể di chuyển được trên không nhưng hiện tại hắn lại cứ như vậy mà làm được rồi!
Hơn nữa, đây không phải di chuyển bình thường mà ngự kiếm bay lên đó!
Rất là có phong cách!
"Ha ha!"
Bên trong đám mây, Diệp Quan cất tiếng cười to, hắn có thể chơi như vậy cả một ngày!
Thật lâu sau, Diệp Quan ngự kiếm trở lại mặt đất, cảm giác hưng phấn vừa rồi vẫn còn lưu luyến hắn nhưng đáng tiếc, huyền khí của hắn đã tiêu hao cạn kiệt.
Diệp Quan nhìn về phía kiếm Hành Đạo, cực kỳ kích động nói: "Tháp gia, ta có một thắc mắc, có thể hỏi ngươi một chút không?"
Tiểu Tháp nói: "Hỏi đi!"
Diệp Quan nghiêm túc nói: "Liệu có khi nào ta là thiếu gia của đại tộc nào đó không? Là cái kiểu danh gia vọng tộc như vậy đó!"
Tiểu Tháp hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.