Chương 12: Con Ngoài Giá Thú (3)
Thanh Phong Loan Thượng
13/06/2023
Diệp Khiếu trầm giọng nói: "Ý của chúng ta cũng là như vậy, nhưng mà con biết rồi đó, bí cảnh này xuất hiện ở Nam Sơn e là không phải bí cảnh bình thường vì vậy trong đó nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, chúng ta đã nhận được tin tức, Lý tộc và Nam tộc đã phái người tới đó trước, không chỉ như vậy, thành Ung Châu gần nơi đó hơn chỗ chúng ta hẳn là cũng đã phái người đi rồi, cho nên... "
Diệp Quan cười nói: "Yên tâm đi tộc trưởng, ta sẽ cẩn thận!"
Diệp Khiếu gật đầu: “Ta biết con suy nghĩ tỉ mỉ, đối nhân xử thế đâu đó chu toàn... "
Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi nói: "Con phải nhớ kỹ, lần này chắc chắn có rất nhiều thế lực tranh đoạt bí cảnh, nếu như có thể từ trong bí cảnh đạt được một cơ duyên thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, còn nếu không được thì cũng đừng tham lam cưỡng cầu. Đối với nhà họ Diệp ta thì con quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!"
Nhị trưởng lão ở bên cạnh cũng đi tới, trầm giọng nói: "Tiểu Quan, ngươi cái gì cũng tốt chỉ là hành sự không đủ tàn nhẫn dứt khoát, bên trong loại bí cảnh như vậy thì mềm lòng nương tay là điều tối kỵ, ngươi nhất định phải ghi nhớ điều này!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Diệp Khiếu đột nhiên lấy ra một bộ áo giáp màu đem đưa cho Diệp Quan: “Ta cho con cái này!"
Giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quan sửng sốt.
Trong đại sảnh, tất cả trưởng lão cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp bảo cũng phân chia cấp bậc gồm: huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Mà bộ giáp Hắc Nhuyễn này là linh khí duy nhất của Diệp tộc.
Cũng không còn cách nào, nhà họ Diệp rất nghèo!
Linh khí này là do tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể sử dụng!
Mà trang bị cũng rất quan trọng, vào những lúc thực lực không đủ thì trang bị vẫn sẽ hữu dụng!
Diệp Quan nhìn bộ giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm áp chạy qua, vào lúc hắn đang định từ chối thì Diệp Khiếu đã trực tiếp nhét vào tay hắn: “Đừng có chần chừ do dự nữa, đưa cho con thì con cứ nhận lấy!"
Diệp Quan ngập ngừng một chút sau đó gật đầu: "Được!"
Vừa nói, hắn vừa nhận lấy bộ giáp Hắc Nhuyễn.
Diệp Quan khẽ hành lễ: “Vậy con đi đây!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi!
Trong đại sảnh, Diệp Khiếu nhìn Diệp Quan rời đi, ánh mắt thâm sâu khó lường, không biết đang suy tính điều gì.
Lúc này, nhị trưởng lão đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta đã hiểu vì sao năm đó lão tộc trưởng lại để cho người đại ca như ngươi làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão tính cách quật cường, tầm nhìn thiển cận, chỉ biết tranh giành lợi ích trước mắt... Mà ta thì lại quá tính toán, tâm kế bày mưu... Cũng chỉ có ngươi, trọng tình trọng nghĩa, chu toàn cho đại cục của gia tộc..."
Vừa nói, hắn vừa khẽ lắc đầu: “Chúng ta rốt cuộc là không bằng ngươi!"
Diệp Khiếu quay sang nhìn nhị trưởng lão: “Ngươi cảm thấy Tiểu Quan thế nào?"
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: "Bình tĩnh vững vàng, suy nghĩ tỉ mỉ, có tình có nghĩa nhưng không hèn nhát yếu đuối, hành động quyết đoán, có dũng có mưu..."
Nói tới đây, hình như hắn nghĩ tới điều gì, không thể tin được mà nhìn về phía Diệp Khiếu: “Tộc trưởng... "
Diệp Khiếu nhẹ giọng nói: "Chúng ta già rồi!"
...
Nam Sơn.
Diện tích của Nam Sơn trải dài hàng ngàn dặm, có vô số những ngọn núi nên còn được gọi là dãy núi Nam Sơn.
Có một vài yêu thú từ thời nguyên thủy còn sống ở đây, yêu thú và con người chung sống hòa bình như hiện nay là bởi vì 30 nghìn vạn năm trước có một kiếm chủ nhân gian đã thu phục toàn bộ yêu tộc, kể từ đó yêu tộc và con người bắt đầu cùng tồn tại hòa bình cho đến ngày nay.
Tất nhiên, vẫn có những mâu thuẫn ngấm ngầm bên trong nhưng mấy loại chuyện như đại chiến giữa người và yêu thì ba nghìn vạn năm nay chưa từng xảy ra.
Khi Diệp Quan đến dãy núi Nam Sơn, bình thường dãy núi này vắng vẻ hoang vu bao nhiêu thì bây giờ tụ tập đông đúc bấy nhiêu.
Ngoài những người của thành Thái Cổ, còn có những cường giả đến từ các thành phố khác xung quanh.
Thành Thái Cổ nằm sát phía bên trái của Nam Châu, còn ở khu vực phía nam này phải có ít nhất mấy trăm thành nhỏ giống như thành Thái Cổ.
Mà linh mạch chính là huyết mạch quan trọng của mọi thế gia lớn nhỏ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, những tầng mây phía chân trời đột nhiên nhiên tản đi, ngay sau đó một chiếc xe ngựa xa hoa dài tận mười trượng phóng ra!
Con ngựa này toàn thân phát ra ngọn lửa đỏ như máu, kích thước phải lớn hơn gấp mấy lần so với ngựa bình thường, mỗi lần nó xông tới đều sẽ để lại dấu vết của bốn đường móng ngựa rực lửa trên bầu trời.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Diệp Quan đột nhiên co rút lại.
Ngựa Liệt Diễm!
Đây chính là ngựa Liệt Diễm trong truyền thuyết, cấp bậc Vạn Pháp Cảnh!
Nhìn thấy chiếc xe ngựa này, sắc mặt Diệp Quan tối sầm lại, người tới nhất định là một đại gia tộc!
Lúc này, màn che của chiếc xe ngựa xa hoa đó được vén lên, để lộ ra một gương mặt tuyệt thế!
Diệp Quan cười nói: "Yên tâm đi tộc trưởng, ta sẽ cẩn thận!"
Diệp Khiếu gật đầu: “Ta biết con suy nghĩ tỉ mỉ, đối nhân xử thế đâu đó chu toàn... "
Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi nói: "Con phải nhớ kỹ, lần này chắc chắn có rất nhiều thế lực tranh đoạt bí cảnh, nếu như có thể từ trong bí cảnh đạt được một cơ duyên thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, còn nếu không được thì cũng đừng tham lam cưỡng cầu. Đối với nhà họ Diệp ta thì con quan trọng hơn bất cứ điều gì khác!"
Nhị trưởng lão ở bên cạnh cũng đi tới, trầm giọng nói: "Tiểu Quan, ngươi cái gì cũng tốt chỉ là hành sự không đủ tàn nhẫn dứt khoát, bên trong loại bí cảnh như vậy thì mềm lòng nương tay là điều tối kỵ, ngươi nhất định phải ghi nhớ điều này!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"
Diệp Khiếu đột nhiên lấy ra một bộ áo giáp màu đem đưa cho Diệp Quan: “Ta cho con cái này!"
Giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quan sửng sốt.
Trong đại sảnh, tất cả trưởng lão cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp bảo cũng phân chia cấp bậc gồm: huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Mà bộ giáp Hắc Nhuyễn này là linh khí duy nhất của Diệp tộc.
Cũng không còn cách nào, nhà họ Diệp rất nghèo!
Linh khí này là do tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể sử dụng!
Mà trang bị cũng rất quan trọng, vào những lúc thực lực không đủ thì trang bị vẫn sẽ hữu dụng!
Diệp Quan nhìn bộ giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm áp chạy qua, vào lúc hắn đang định từ chối thì Diệp Khiếu đã trực tiếp nhét vào tay hắn: “Đừng có chần chừ do dự nữa, đưa cho con thì con cứ nhận lấy!"
Diệp Quan ngập ngừng một chút sau đó gật đầu: "Được!"
Vừa nói, hắn vừa nhận lấy bộ giáp Hắc Nhuyễn.
Diệp Quan khẽ hành lễ: “Vậy con đi đây!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi!
Trong đại sảnh, Diệp Khiếu nhìn Diệp Quan rời đi, ánh mắt thâm sâu khó lường, không biết đang suy tính điều gì.
Lúc này, nhị trưởng lão đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta đã hiểu vì sao năm đó lão tộc trưởng lại để cho người đại ca như ngươi làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão tính cách quật cường, tầm nhìn thiển cận, chỉ biết tranh giành lợi ích trước mắt... Mà ta thì lại quá tính toán, tâm kế bày mưu... Cũng chỉ có ngươi, trọng tình trọng nghĩa, chu toàn cho đại cục của gia tộc..."
Vừa nói, hắn vừa khẽ lắc đầu: “Chúng ta rốt cuộc là không bằng ngươi!"
Diệp Khiếu quay sang nhìn nhị trưởng lão: “Ngươi cảm thấy Tiểu Quan thế nào?"
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: "Bình tĩnh vững vàng, suy nghĩ tỉ mỉ, có tình có nghĩa nhưng không hèn nhát yếu đuối, hành động quyết đoán, có dũng có mưu..."
Nói tới đây, hình như hắn nghĩ tới điều gì, không thể tin được mà nhìn về phía Diệp Khiếu: “Tộc trưởng... "
Diệp Khiếu nhẹ giọng nói: "Chúng ta già rồi!"
...
Nam Sơn.
Diện tích của Nam Sơn trải dài hàng ngàn dặm, có vô số những ngọn núi nên còn được gọi là dãy núi Nam Sơn.
Có một vài yêu thú từ thời nguyên thủy còn sống ở đây, yêu thú và con người chung sống hòa bình như hiện nay là bởi vì 30 nghìn vạn năm trước có một kiếm chủ nhân gian đã thu phục toàn bộ yêu tộc, kể từ đó yêu tộc và con người bắt đầu cùng tồn tại hòa bình cho đến ngày nay.
Tất nhiên, vẫn có những mâu thuẫn ngấm ngầm bên trong nhưng mấy loại chuyện như đại chiến giữa người và yêu thì ba nghìn vạn năm nay chưa từng xảy ra.
Khi Diệp Quan đến dãy núi Nam Sơn, bình thường dãy núi này vắng vẻ hoang vu bao nhiêu thì bây giờ tụ tập đông đúc bấy nhiêu.
Ngoài những người của thành Thái Cổ, còn có những cường giả đến từ các thành phố khác xung quanh.
Thành Thái Cổ nằm sát phía bên trái của Nam Châu, còn ở khu vực phía nam này phải có ít nhất mấy trăm thành nhỏ giống như thành Thái Cổ.
Mà linh mạch chính là huyết mạch quan trọng của mọi thế gia lớn nhỏ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, những tầng mây phía chân trời đột nhiên nhiên tản đi, ngay sau đó một chiếc xe ngựa xa hoa dài tận mười trượng phóng ra!
Con ngựa này toàn thân phát ra ngọn lửa đỏ như máu, kích thước phải lớn hơn gấp mấy lần so với ngựa bình thường, mỗi lần nó xông tới đều sẽ để lại dấu vết của bốn đường móng ngựa rực lửa trên bầu trời.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Diệp Quan đột nhiên co rút lại.
Ngựa Liệt Diễm!
Đây chính là ngựa Liệt Diễm trong truyền thuyết, cấp bậc Vạn Pháp Cảnh!
Nhìn thấy chiếc xe ngựa này, sắc mặt Diệp Quan tối sầm lại, người tới nhất định là một đại gia tộc!
Lúc này, màn che của chiếc xe ngựa xa hoa đó được vén lên, để lộ ra một gương mặt tuyệt thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.