Chương 13: Qua đêm
Gió thu năm ấy
29/04/2021
"Sợ cái gì. Chúng ta tới đây không phải để thư giãn hay sao, nhạc disco để thư giãn là tốt nhất rồi! Cô thích nhảy thế nào thì nhảy!"
Nghe anh ta nói vậy tôi mới nhận ra là trong sàn nhảy có rất nhiều người giống như anh nói, lắc la lắc lư lộn xộn ở đó.
Sau khi chúng tôi xuống đấy, những người xung quanh như bị lây nhiễm, trong tiếng nhạc xập xình, tôi bắt đầu từ từ thả lỏng bản thân, rồi dần dần tiến vào trạng thái.
Không lâu sau, tôi đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu điên cuồng vặn người trong tiếng nhạc. Không biết từ lúc này, xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều đàn ông.
Theo tiếng nhạc, bọn họ không ngừng động chạm vào người tôi.
Do không đủ sáng nên thật sự tôi hoàn toàn không biết người đàn ông nào chạm vào mình. Cũng có khả năng là tất cả những người đàn ông này đều chạm vào tôi. Hơn nữa, ánh mắt của bọn họ còn rất thẳng tanh ta. Thi thoảng, dưới ánh đèn, tôi vô tình thấy bọn họ đang nhìn vào bộ ngực của mình, ánh mắt như mất hồn vậy.
Còn tôi, lại đắm chìm trong ánh mắt của bọn họ. Không biết Triệu Nghị trở lại bên tôi từ lúc nào, nhưng anh ta lại càng to gan hơn, trực tiếp đặt hai tay lên người tôi. Điều này khiến tôi có hơi phản cảm, nhưng nhiều hơn là sự hưởng thụ. Tôi không biết việc chiếm tiện nghi có phải bệnh chung của đàn ông hay không, nhưng tôi rất thích được bọn họ nhìn chăm chú như vậy. Bởi vì, tôi hưởng thụ loại cảm giác được người khác nhìn chằm chằm này.
Sau khi nhảy nhót một lúc, không biết tại sao tôi lại nghĩ tới chồng mình, đột nhiên, cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân. Thân là một nhà giáo nhân dân, mà rốt cuộc tôi đang làm gì thế này!
Cho dù trong lòng có trống vắng đi chăng nữa, cũng không thể giải quyết bằng phương pháp này được. Thế này không công bằng với chồng tôi!
Nhưng tất cả những chuyện này cũng đều do anh ấy cả. Nếu như không phải do anh ấy không được, thì có lẽ, giờ phút này, tôi đã sớm bị chinh phục rồi!
Thấy tôi có vẻ không hứng thú lắm, Triệu Nghị bèn gọi to.
Nhưng tiếng nhạc thật sự quá ồn ào, tôi hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì. Chỉ khẽ lắc đầu, quyết định ngưng nhảy, đi về chỗ cũ.
Triệu Nghị thấy thế cũng theo tôi qua đây: "Sao vậy, không thoải mái à?"
Tôi lắc đầu, vì tâm trạng đang rất tệ nên hoàn toàn không muốn nói chuyện.
"Hay là tôi đưa cô về nhà nhé?"
Về nhà?
Lời đề nghị của Triệu Nghị khiến tôi sửng sốt. Ông xã không ở nhà, nơi đó có còn gọi là nhà không?
"Tôi không muốn về nhà, tôi không có nhà!"
Triệu Nghị bị câu trả lời của tôi dọa giật nảy mình. Có lẽ anh ta nghĩ là tôi uống quá nhiều nên trực tiếp kéo tôi ra ngoài.
"Anh làm gì thế, tôi vẫn chưa chơi đủ!" Tôi tránh khỏi bàn tay anh ta, thét lớn vào mặt đối phương.
"Cô say rồi, để tôi đưa cô về! Cũng không còn sớm nữa." Dứt lời, anh ta lại kéo tôi ra ngoài.
"Tôi không muốn về!"
Cho dù ngoài miệng nói là không muốn về nhưng tôi vẫn bị kéo ra ngoài.
"Muộn thế này rồi, cô đi một mình không an toàn. Cô bảo không muốn về nhà, vậy thì đến nhà tôi được không?"
"Về nhà tôi?"
Trong lúc tôi còn đang nghĩ xem nhà anh ta ở đâu thì đã bị kéo lên một chiếc taxi.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, tôi thấy hơi say xe, cả quãng đường toàn tựa vào vai anh ta.
Đến lúc vào trong phòng, anh ta lại trực tiếp dìu tôi nằm xuống giường. May mà hóng gió một lúc, tôi cũng dễ chịu hơn rồi.
Nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh, tôi chợt thấy hối hận. Chuyện gì cũng không biết, mà đã theo một người đàn ông xa lạ mới nói chuyện có một ngày về nhà người ta rồi.
Tôi vùng vẫy mấy cái, ngồi dậy: "Không sao đâu. Tôi nghỉ ngơi một lát rồi về."
Nghe tôi nói vậy, anh ta cũng không có phản ứng gì mấy, chỉ cười rồi nói với: "Sao thế, sợ tôi bắt nạt cô à?"
Thấy anh ta hỏi thẳng như vậy, tôi lại thấy ngượng ngùng: "Không phải. Muộn thế này rồi, ở nhà người khác cũng không hay."
"Vậy được, để tôi rót cho cô cốc nước, nghỉ ngơi một lát rồi tôi đưa cô về."
Dứt lời, anh ta bỏ ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng xa lạ đó.
Nghe anh ta nói vậy tôi mới nhận ra là trong sàn nhảy có rất nhiều người giống như anh nói, lắc la lắc lư lộn xộn ở đó.
Sau khi chúng tôi xuống đấy, những người xung quanh như bị lây nhiễm, trong tiếng nhạc xập xình, tôi bắt đầu từ từ thả lỏng bản thân, rồi dần dần tiến vào trạng thái.
Không lâu sau, tôi đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu điên cuồng vặn người trong tiếng nhạc. Không biết từ lúc này, xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều đàn ông.
Theo tiếng nhạc, bọn họ không ngừng động chạm vào người tôi.
Do không đủ sáng nên thật sự tôi hoàn toàn không biết người đàn ông nào chạm vào mình. Cũng có khả năng là tất cả những người đàn ông này đều chạm vào tôi. Hơn nữa, ánh mắt của bọn họ còn rất thẳng tanh ta. Thi thoảng, dưới ánh đèn, tôi vô tình thấy bọn họ đang nhìn vào bộ ngực của mình, ánh mắt như mất hồn vậy.
Còn tôi, lại đắm chìm trong ánh mắt của bọn họ. Không biết Triệu Nghị trở lại bên tôi từ lúc nào, nhưng anh ta lại càng to gan hơn, trực tiếp đặt hai tay lên người tôi. Điều này khiến tôi có hơi phản cảm, nhưng nhiều hơn là sự hưởng thụ. Tôi không biết việc chiếm tiện nghi có phải bệnh chung của đàn ông hay không, nhưng tôi rất thích được bọn họ nhìn chăm chú như vậy. Bởi vì, tôi hưởng thụ loại cảm giác được người khác nhìn chằm chằm này.
Sau khi nhảy nhót một lúc, không biết tại sao tôi lại nghĩ tới chồng mình, đột nhiên, cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân. Thân là một nhà giáo nhân dân, mà rốt cuộc tôi đang làm gì thế này!
Cho dù trong lòng có trống vắng đi chăng nữa, cũng không thể giải quyết bằng phương pháp này được. Thế này không công bằng với chồng tôi!
Nhưng tất cả những chuyện này cũng đều do anh ấy cả. Nếu như không phải do anh ấy không được, thì có lẽ, giờ phút này, tôi đã sớm bị chinh phục rồi!
Thấy tôi có vẻ không hứng thú lắm, Triệu Nghị bèn gọi to.
Nhưng tiếng nhạc thật sự quá ồn ào, tôi hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì. Chỉ khẽ lắc đầu, quyết định ngưng nhảy, đi về chỗ cũ.
Triệu Nghị thấy thế cũng theo tôi qua đây: "Sao vậy, không thoải mái à?"
Tôi lắc đầu, vì tâm trạng đang rất tệ nên hoàn toàn không muốn nói chuyện.
"Hay là tôi đưa cô về nhà nhé?"
Về nhà?
Lời đề nghị của Triệu Nghị khiến tôi sửng sốt. Ông xã không ở nhà, nơi đó có còn gọi là nhà không?
"Tôi không muốn về nhà, tôi không có nhà!"
Triệu Nghị bị câu trả lời của tôi dọa giật nảy mình. Có lẽ anh ta nghĩ là tôi uống quá nhiều nên trực tiếp kéo tôi ra ngoài.
"Anh làm gì thế, tôi vẫn chưa chơi đủ!" Tôi tránh khỏi bàn tay anh ta, thét lớn vào mặt đối phương.
"Cô say rồi, để tôi đưa cô về! Cũng không còn sớm nữa." Dứt lời, anh ta lại kéo tôi ra ngoài.
"Tôi không muốn về!"
Cho dù ngoài miệng nói là không muốn về nhưng tôi vẫn bị kéo ra ngoài.
"Muộn thế này rồi, cô đi một mình không an toàn. Cô bảo không muốn về nhà, vậy thì đến nhà tôi được không?"
"Về nhà tôi?"
Trong lúc tôi còn đang nghĩ xem nhà anh ta ở đâu thì đã bị kéo lên một chiếc taxi.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, tôi thấy hơi say xe, cả quãng đường toàn tựa vào vai anh ta.
Đến lúc vào trong phòng, anh ta lại trực tiếp dìu tôi nằm xuống giường. May mà hóng gió một lúc, tôi cũng dễ chịu hơn rồi.
Nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh, tôi chợt thấy hối hận. Chuyện gì cũng không biết, mà đã theo một người đàn ông xa lạ mới nói chuyện có một ngày về nhà người ta rồi.
Tôi vùng vẫy mấy cái, ngồi dậy: "Không sao đâu. Tôi nghỉ ngơi một lát rồi về."
Nghe tôi nói vậy, anh ta cũng không có phản ứng gì mấy, chỉ cười rồi nói với: "Sao thế, sợ tôi bắt nạt cô à?"
Thấy anh ta hỏi thẳng như vậy, tôi lại thấy ngượng ngùng: "Không phải. Muộn thế này rồi, ở nhà người khác cũng không hay."
"Vậy được, để tôi rót cho cô cốc nước, nghỉ ngơi một lát rồi tôi đưa cô về."
Dứt lời, anh ta bỏ ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng xa lạ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.