Chương 12: Sàn nhảy
Gió thu năm ấy
29/04/2021
Khi tôi đang phân vân có nên rời đi hay không thì cửa nhà vệ sinh nam mở ra. Một người phụ nữ quần áo hở hang bước ra từ bên trong. May mà tôi vẫn luôn đứng ở tư thế rửa tay, cũng không để cô ấy phát hiện ra điều gì.
Rửa tay xong tôi vội vàng rời khỏi, sợ bị người phụ nữ kia phát hiện nên bước đi rất nhanh. Lúc tôi chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh thì va vào một người.
Lúc chạm vào người kia, tôi cảm thấy ngực mình bị người ta đè ép, có cảm giác như bị bóp nắn. Điều này càng khiến tôi có cảm giác ham muốn mãnh liệt hơn.
Tôi không nhịn được nhíu mày, nhưng đối phương đã đi vào nhà vệ sinh, không cho tôi có cơ hội mắng chửi.
Lúc tôi quay lại đại sảnh, không ngờ Triệu Nghị đã gọi thêm mấy chai rượu.
Nói xin lỗi xong, tôi ngồi về chỗ của mình.
"Thế nào, nể mặt tôi, chúng ta cùng nhảy bài này nhé?" Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Triệu Nghị đã nắm lấy tay tôi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khẽ khom người.
Tôi còn chưa thoát khỏi khoái cảm khi nãy, trong phút chốc bị Triệu Nghị nắm chặt tay, một loại cảm giác vô hình bắt đầu nảy mầm trong lòng, mặt tôi cũng đỏ bừng rồi.
"Chuyện... chuyện là... tôi... tôi không biết nhảy!"
Lúc nói xong trong lòng tôi thầm hối hận. Sao mình lại ngốc như vậy chứ, không biết nhảy một bài nào cả!
"Đừng sợ, tôi có thể dạy cô, tới đây đi!"
Vừa nói anh ta vừa kéo tay tôi không buông. Tôi phân vân mãi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý trước lời mời này. Chỉ là lên nhảy một bài thôi mà, cũng chẳng mang thai được!
Cứ thế, tôi bị anh ta kéo đến trung tâm sân khấu. Không biết từ khi nào, không khí bên trong vũ trường đã trở nên vô cùng chậm rãi, trái tim đang xao động của tôi cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng mà tôi thật sự quá ngu ngốc. Mới nhảy được mấy bước, tôi đã giẫm chân anh ta không biết bao nhiêu lần. Vừa định xin lỗi, tôi lại trượt chân, lao vào lòng đối phương. Không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay vốn đang đặt trên eo lại ấn lên ngực tôi.
Thoáng chốc khiến tôi sống lại trong cái cảm giác tình cờ khi nãy. Thật sự quá tuyệt vời...
Tôi rất thích loại cảm giác này, nhưng lý trí nhắc nhở tôi phải tỉnh lại.
Tôi thoát khỏi lòng Triệu Nghị, tỏ vẻ ngượng ngừng nói: "Hay là tôi không nhảy nữa nhé?" Phụ nữ nên rụt rè một chút, tôi về thẳng chỗ lúc nãy.
"Không sao cả, cô làm rất tốt!"
Về chỗ ngồi, Triệu Nghị lại cười nói: "Nếu không thì chúng ta uống nhé?"
Sau khi tôi gật đầu lại thấy anh ta đi về phía quầy bar. Lúc đi ngang qua những nữ nhân viên phục vụ, anh ta còn giơ tay sờ mó họ. Nhưng những người này không những không nổi giận mà còn có vẻ hưởng thụ, bên trong tôi cũng có chút gì đó mong đợi.
Không lâu sau, anh ta bưng hai ly rượu về phía tôi. Sau khi đặt đồ uống trước mặt, thấy tôi không có ý định uống, Triệu Nghị cười nói: "Cô sao thế, không vui à, có thể kể cho tôi nghe không?"
Ngay lúc tôi đang do dự không biết có nên kể chuyện hiệu trưởng cho anh ta nghe hay không thì toàn bộ đèn trong vũ trường phụt tắt, không gian tối sầm, không lâu sau đã tối đen không thấy rõ năm ngón tay
Nói thật là tôi có hơi sợ, nhưng hình như anh ta đã quen rồi, lên tiếng an ủi tôi.
"Đừng sợ, vừa nãy là khiêu vũ nhẹ nhàng, giờ đến vũ điệu cuồng loạn!"
Vũ điệu cuồng loạn?
Tôi bị chọc cười, tạm thời quên đi sự căng thẳng trong lòng, cùng anh ta nói chuyện.
"Sao lại gọi là vũ điệu cuồn loạn vậy?"
Anh ta không trả lời tôi, bởi vì không nhìn thấy được nét mặt, tôi chỉ có thể đoán qua giọng nói: "Chờ một lát là cô biết ngay. Nhanh thôi!"
Ngay lúc tôi đang định hỏi tiếp thì trong sảnh vang lên tiếng nhạc vô cùng chát chúa, trên đỉnh đại sảnh, những quả cầu nhấp nháy lóe sáng không ngừng.
Ngay sau đó, những người vốn đang ngồi gần đấy bắt đầu vặn eo, lắc lư tiến về phía trước theo tiếng nhạc.
"Thế nào, chúng ta cũng xuống chơi chứ?"
Nghe anh ta nói vậy, thật ra tôi rất muốn đi xuống nhưng tôi sẽ không làm vậy, bởi vì tôi sợ sẽ tự làm mình bẽ mặt, cho nên khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn đi.
Tôi không ngờ anh ta lại trực tiếp kéo tôi ra sàn nhảy bên kia, không cho tôi có cơ hội từ chối.
Rửa tay xong tôi vội vàng rời khỏi, sợ bị người phụ nữ kia phát hiện nên bước đi rất nhanh. Lúc tôi chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh thì va vào một người.
Lúc chạm vào người kia, tôi cảm thấy ngực mình bị người ta đè ép, có cảm giác như bị bóp nắn. Điều này càng khiến tôi có cảm giác ham muốn mãnh liệt hơn.
Tôi không nhịn được nhíu mày, nhưng đối phương đã đi vào nhà vệ sinh, không cho tôi có cơ hội mắng chửi.
Lúc tôi quay lại đại sảnh, không ngờ Triệu Nghị đã gọi thêm mấy chai rượu.
Nói xin lỗi xong, tôi ngồi về chỗ của mình.
"Thế nào, nể mặt tôi, chúng ta cùng nhảy bài này nhé?" Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Triệu Nghị đã nắm lấy tay tôi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khẽ khom người.
Tôi còn chưa thoát khỏi khoái cảm khi nãy, trong phút chốc bị Triệu Nghị nắm chặt tay, một loại cảm giác vô hình bắt đầu nảy mầm trong lòng, mặt tôi cũng đỏ bừng rồi.
"Chuyện... chuyện là... tôi... tôi không biết nhảy!"
Lúc nói xong trong lòng tôi thầm hối hận. Sao mình lại ngốc như vậy chứ, không biết nhảy một bài nào cả!
"Đừng sợ, tôi có thể dạy cô, tới đây đi!"
Vừa nói anh ta vừa kéo tay tôi không buông. Tôi phân vân mãi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý trước lời mời này. Chỉ là lên nhảy một bài thôi mà, cũng chẳng mang thai được!
Cứ thế, tôi bị anh ta kéo đến trung tâm sân khấu. Không biết từ khi nào, không khí bên trong vũ trường đã trở nên vô cùng chậm rãi, trái tim đang xao động của tôi cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng mà tôi thật sự quá ngu ngốc. Mới nhảy được mấy bước, tôi đã giẫm chân anh ta không biết bao nhiêu lần. Vừa định xin lỗi, tôi lại trượt chân, lao vào lòng đối phương. Không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay vốn đang đặt trên eo lại ấn lên ngực tôi.
Thoáng chốc khiến tôi sống lại trong cái cảm giác tình cờ khi nãy. Thật sự quá tuyệt vời...
Tôi rất thích loại cảm giác này, nhưng lý trí nhắc nhở tôi phải tỉnh lại.
Tôi thoát khỏi lòng Triệu Nghị, tỏ vẻ ngượng ngừng nói: "Hay là tôi không nhảy nữa nhé?" Phụ nữ nên rụt rè một chút, tôi về thẳng chỗ lúc nãy.
"Không sao cả, cô làm rất tốt!"
Về chỗ ngồi, Triệu Nghị lại cười nói: "Nếu không thì chúng ta uống nhé?"
Sau khi tôi gật đầu lại thấy anh ta đi về phía quầy bar. Lúc đi ngang qua những nữ nhân viên phục vụ, anh ta còn giơ tay sờ mó họ. Nhưng những người này không những không nổi giận mà còn có vẻ hưởng thụ, bên trong tôi cũng có chút gì đó mong đợi.
Không lâu sau, anh ta bưng hai ly rượu về phía tôi. Sau khi đặt đồ uống trước mặt, thấy tôi không có ý định uống, Triệu Nghị cười nói: "Cô sao thế, không vui à, có thể kể cho tôi nghe không?"
Ngay lúc tôi đang do dự không biết có nên kể chuyện hiệu trưởng cho anh ta nghe hay không thì toàn bộ đèn trong vũ trường phụt tắt, không gian tối sầm, không lâu sau đã tối đen không thấy rõ năm ngón tay
Nói thật là tôi có hơi sợ, nhưng hình như anh ta đã quen rồi, lên tiếng an ủi tôi.
"Đừng sợ, vừa nãy là khiêu vũ nhẹ nhàng, giờ đến vũ điệu cuồng loạn!"
Vũ điệu cuồng loạn?
Tôi bị chọc cười, tạm thời quên đi sự căng thẳng trong lòng, cùng anh ta nói chuyện.
"Sao lại gọi là vũ điệu cuồn loạn vậy?"
Anh ta không trả lời tôi, bởi vì không nhìn thấy được nét mặt, tôi chỉ có thể đoán qua giọng nói: "Chờ một lát là cô biết ngay. Nhanh thôi!"
Ngay lúc tôi đang định hỏi tiếp thì trong sảnh vang lên tiếng nhạc vô cùng chát chúa, trên đỉnh đại sảnh, những quả cầu nhấp nháy lóe sáng không ngừng.
Ngay sau đó, những người vốn đang ngồi gần đấy bắt đầu vặn eo, lắc lư tiến về phía trước theo tiếng nhạc.
"Thế nào, chúng ta cũng xuống chơi chứ?"
Nghe anh ta nói vậy, thật ra tôi rất muốn đi xuống nhưng tôi sẽ không làm vậy, bởi vì tôi sợ sẽ tự làm mình bẽ mặt, cho nên khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn đi.
Tôi không ngờ anh ta lại trực tiếp kéo tôi ra sàn nhảy bên kia, không cho tôi có cơ hội từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.