Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 233: Hỗn Độn Thạch Đích Bí Mật
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Khổng Tuyên phát hiện ra tình huống nguy cấp của Trương Tử Tinh, dứt khoát bỏ qua Hỗn Độn Chung, hướng Trương Tử Tinh mà phi đến, ngồi xếp bằng phía sau hắn, truyền sang một cỗ lực lượng ôn hòa. Nhờ lực lượng của Khổng Tuyên hỗ trợ, tiên thức đang rung chuyển của Trương Tử Tinh dần dần ổn định trở lại. Mà Dao Chân Nhân nọ không ngờ cũng trở về bên cạnh Trương Tử Tinh, lấy kim hoa bảo vệ hắn.
Tiếng thứ ba của Hỗn Độn Chung lại vang lên. Cả tiên sơn cũng rung động, sờn núi lúc này đã hóa thành đá vụn, sụp đổ xuống, núi non bên cạnh cũng xuất hiện những khe nứt lớn. Đất lở không ngừng, càng ngày càng đáng sợ. Nguyên bổn bầu trời trong xanh lúc xế chiều đã biến thành ban đêm, tựa hồ như thời gian bị một thứ gì đó kéo đi vậy.
Lúc này, ngay cả đôi nam nữ nọ cũng nhịn không được phải thổ huyết, Độ Ách Chân Nhân, Thái Vi Chân Nhân Kim Linh Thánh Mẫu bị thương càng nặng hơn. Mà Dao Chân Nhân cùng Quy Linh Thánh Mẫu ở phía xa cũng chịu thiệt thòi không ít.
Khổng Tuyên vừa muốn ngăn cản tiếng chuông lại vừa muốn bảo hộ Trương Tử Tinh, cuối cùng không chịu đựng nổi, cũng phun ra một ngụm máu tươi. Dao Chân Nhân tu vi kém hơn Khổng Tuyên, lại vừa phân ra kim hoa để bảo vệ Trương Tử Tinh, bởi vậy thương thế so với Khổng Tuyên còn muốn nghiêm trọng hơn.
Độ Ách Chân Nhân thở dài một tiếng, hóa thành bạch quang rởi đi, đồng thời rời đi còn có Kim Linh Thánh Mẫu mang theo Dư Nguyên và Quy Linh Thánh Mẫu.
Thái Vi Chân Nhân chứng kiến ba gã môn nhân mạnh nhất đều bị tiếng chuông này chấn cho hồn phi phách tán, lúc này đành cắn răng một cái, hóa thành hoàng quang bỏ chạy.
Dao Chân Nhân lưu lại trong tiên thức của Trương Tử Tinh một câu nói, rồi cũng hóa thành kim quang mà đi: “Bệ hạ không nên mạnh mẽ gắng gượng nữa, hãy rời khỏi đây nhanh, bữa sau nhất định nhớ phải đến Tây Côn Lôn của ta một chuyến.”
Trương Tử Tinh được lực lượng của Khổng Tuyên cùng Dao Chân Nhân tương trợ, cuối cùng cũng cố gắng chịu đựng qua tiếng chuông này. Cảm giác vi diệu càng thêm rõ ràng, có vật gì đó đang cùng cự chung hô ứng lần nhau, tựa hồ là ngay gần bên hắn. Không, chính xác mà nói là ngay trên người hắn.
Khổng Tuyên nhìn cự chung trôi nổi trên không trung rồi lại nhìn Trương Tử Tinh, thầm than một tiếng, quyết định đỡ Trương Tử Tinh, nhân tiện muốn rời đi, đột nhiên lại bị hắn kéo lại.
Trương Tử Tinh có một loại cảm giác kỳ diệu trong tâm linh: đây là một cơ hội!, nếu rời đi, công sức trước đây đều uổng phí, nếu muốn có được tiên thiên bảo vật uy lực kinh khủng này, phải đánh cuộc một phen.
Thanh âm thứ tư rốt cục đã vang lên, còn lưu lại đây chỉ còn đôi vợ chồng thần bí, Khổng Tuyên, Trương Tử Tinh bốn người. Tiếng chuông này tuy không mang theo thanh thế kinh nhân như trước, nhưng Trương Tử Tinh lại cảm giác như thời gian, không gian đều bị xé rách. Tiếng chuông lần này vang vọng thật lâu, kéo dài không dứt, hơn nữa uy lực mỗi lần vang vọng càng ngày càng tăng. Đôi vợ chồng thần bí nọ rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, hai đạo kim quang hiện lên, mất hút ở phía xa.
Dư âm cuối cùng cũng chấm dứt, đất đá, sơn thạch chung quanh đều bị chấn động hóa thành bụi phấn, cả mặt đất cũng bị cuốn đi một mảng lớn.
Án lý thuyết, tiếng chuông này, cho dù là Khổng Tuyên cũng khó mà tiêu thụ nổi. Song lúc này mặt đất xung quanh Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên lại bình an vô sự. Bởi vì mặt đất xung quang lún hẳn xuống một đoạn, cho nên vị trí hai người ngược lại lại hơi lồi lên như một gò đất nhỏ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì xung quang Trương Tử Tinh lúc này đã xuất hiện chín cái đỉnh đồng, chính là Vũ Vương Cửu Định nọ.
Đây chính là Trương Tử Tinh trong lúc linh cơ chợt động, sinh ra ý niệm lấy ra cửu đỉnh. Chỉ là không nghĩ ra Vũ Vương Cửu Đỉnh ngày thường vốn cục cà cục kịch, mỡ diêm không vào lại có thể kháng cự được uy lực đáng sợ của Hỗn Độn Chung nọ.
Chẳng lẽ Cửu đỉnh cũng là một kiện bào vật không thua gì Hỗn Độn Chung.
Sau khi lấy ra Cửu Đỉnh, Trương Tử Tinh đột nhiên cảm giác được một thứ gì đó trong túi pháp bảo phát ra ba động mãnh liệt, lúc ấy cũng không chú ý lắm. Giờ Cửu Đỉnh đã có thể kháng cự được thanh âm của Hỗn Độn Chung, hắn nhớ lại bèn mở túi pháp bảo ra, dễ dàng phát hiện được vật đó, một vật hắn đã sớm quên đi - chính là khối đá có được tại Mai Sơn.
Vì tảng đá này, hắn đã cùng Lục Áp kết thành oán cừu, Lục Áp từng nói hòn đá này tên gọi Hỗn Độn Thạch. Mà hòn đá này lúc ấy thiếu chút nữa dẫn lực lượng Chân Võ Linh Quyết trong cơ thể hắn nổ mạnh, thật sự là một mầm họa.
Trương Tử Tinh cầm lấy hòn đá nọ, chỉ thấy trong nó mơ hồ phát ra quang mang kì dị. Luồng khí đen từng làm khó Trương Tử Tinh, thứ hắn nghi là lực lượng của Ma thần tộc, lại bắt đầu tán phát ra. Cũng may Trương Tử Tinh hôm nay đã đạt đến Kim Tiên cảnh giới, thhu liễm tâm thần, nhất thời cũng không bị quấy nhiễu. Lúc này, quang mang Hỗn Độn Chung cũng chợt lóe sáng, hô ứng cùng hòn đá nọ.
Trương Tử Tinh liền thức tỉnh: Hỗn Độn Thạch? Hỗn Độn Chung? Chẳng lẽ hai cái này có liên quan.....
Lúc này, Hỗ Độn Chung lại phát ra thanh âm dồn dập lần nữa, ngay cả Cửu Đỉnh cũng bắt đầu có chút dao động. Tâm niệm Trương Tử Tinh vừa động, mạo hiểm cầm khối đá đáng ghét nọ ra khỏi phạm vi Cửu Đỉnh. Khổng Tuyên nguyên bổn cho rằng đã có Cửu Định hộ trì, đã có thể bình yên phòng ngự, khổng tưởng được là Trương Tử Tinh đột nhiên lại có cử chỉ này, hết sức kinh hãi, đang muốn khuyên can, chỉ thấy hòn đó nọ phóng xuất ra quang mang càng mãnh liệt, cùng quang mang của Hỗn Độn Chung hô ứng lẫn nhau.
Tiếng chuông lại vang lên, lúc này Trương Tử Tinh đang cầm Hỗn Độn Thạch trong tay lại không có cảm giác bị chút thương tổn nào, ngược lại còn có một lại cảm giác phấn khích trong mơ. Vỏ ngoài đen sì trên bề mặt Hỗn Độn Thạch đột nhiên phát sinh khe nứt, lớp vỏ đen sì ở ngoài nhất thời hóa thành một trận khói đen nồng nặc.
Khói đen này tựa hồ hết sức bài xích với tiếng chuông, để tìm được một chỗ tránh né tồn tại, liền hướng Trương Tử Tinh mà vây quanh. Trương Tử Tinh dùng tiên thức Kim Tiên có thể cảm giác được rõ ràng: lực lượng này có cùng nguồn gốc với Phệ Phách và Chân Vũ Linh Quyết, đích thị là lực lượng của Ma thần tộc. Mà luồng khói đen tỏa ra sau khi lớp vỏ ngoài vỡ vụn có mật độ và cường độ mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc lần đầu hắn gặp ở Mai Sơn.
Đối diện với Ma thần lực mãnh liệt. Trương Tử Tinh mang thương thế trong người, cho dù có tu vi cấp độ Kim Tiên cũng không dám đỡ thẳng. Lúc này chín cái phù hào phát sáng đột nhiên xuất hiện, dính vào luồng khói đen. Nguyên lai chính là Hà Đồ trong cơ thể Trương Tử Tinh cảm giác được lực lượng đáng sợ của Ma thần tộc, lại tự động xuất hiện lần nữa.
Bất quá lúc trước, thậm chí tại lúc Trương Tử Tinh chịu công kích của Hỗn Độn Chung, thiếu chút nữa là chết, Hà Đồ cũng không xuất hiện. Chẳng lẽ Hà Đồ thật sự như lời Phục Hi nói, chỉ là cho hắn ‘mượn’ để dung hợp Ma thần lực mà thôi?
Nhờ có Hà Đồ điều hòa, luồng khói đen không hỗn loạn nữa mà chậm rãi tiến vào trong cơ thể Trương Tử Tinh, luồng khói đen này thật mạnh mẽ, tinh vân trong tiên thức nhất thời biến thành một màu đen tuyền. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy tiên lực cạn kiệt trong tinh vân lại trở nên tràn đầy lực lượng một cách khó tưởng tượng, dưới tác dụng của cỗ lực lượng này, các vì sao trong tinh vân vốn bị Hỗn Độn Chung làm chấn động vỡ vụn cũng bắt đầu hồi phục, chữa trị, không bao lâu đã khôi phục lại nguyên trạng.
Lúc này, tinh vân màu đen lộ ra một điểm sáng màu lam, hình thái cũng tự động biến hóa giống như lúc đoạt bảo tại Nam Hải biến thành hình vòng tròn. Có chỗ khác là vòng tròn nguyên bổn lõm vào trung ương lúc này lại xuất hiện một khỏa viên châu, vị trí trùng đúng với vị trí của tinh cầu lam sắc nơi trung tâm.
Không lâu sau màu đen tản đi, Thái Cực Tinh Vân cũng khôi phục thành nguyên bản hai màu vàng xám, Trương Tử Tinh có cảm giác rằng năng lượng đáng sợ của khó đen đã bị vòng tròn nọ nén lại an toàn trong tinh vân màu đen ở một bên, tựa hồ như tạm thời đề đó chờ ngày sau tiêu hóa, còn ở giữa tinh vân màu đen, hình ảnh Huyền Vũ không hiểu vì sao vẫn yên lành nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ say, mà thân thể của chính mình cũng tương ứng mà xảy ra một loại biến hóa kì lạ, cụ thể là gì nhất thời cũng không nói ra được.
Trương Tử Tinh rời đi tiên thức, phát hiện Hà Đồ bên cạnh đã biến mất, mà Hỗn Độn Thạch đang nắm trong tay vì lớp vỏ ngoài đã bị phá vỡ nên lộ ra hình dạng thật sự.
Đây là một vật hình tròn kì lạ, tựa hồ là một mảnh vỡ của vật gì đó, nhìn sơ qua có chút mơ hồ, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng tinh xảo. Vật này vừa xuất hiện, lập tức kích thích Hỗn Độn chung ngân lên một tiếng chuông kinh khủng.
Tiếng chuông vang lần này lại không tạo bất kỳ ảnh hướng gì đối với Trương Tử Tinh, ngược lại càng khiến cho hắn cảm giác được vật trong tay cùng Hỗn Độn Chung đang mãnh liệt hấp dẫn lẫn nhau, Trương Tử Tinh chợt rõ ràng: thì ra vật ấy chính là một bộ phận của Hỗn Độn Chung! Trách không được năm đó tại Mai Sơn, Lục Áp lại truy giết hắn! Còn mới vừa rồi, Lục Áp bất chấp nguy hiểm mà quay trở lại đánh lén hắn, hẳn cũng là vì vậy này đây!
Hải vực - phía ngoài Đại Dư Tiên Sơn, Thái Vi Chân Nhân cùng Độ Ách Chân Nhân cảm giác được từ phía xa xa truyền đến thanh âm đáng sợ, vội vận công áp chế trái tim đang rung động, thầm nghĩ may mắn vì đã kịp thời rút lui, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Thái Vi Chân Nhân cảm thán nói: “không nghĩ ra rằng vật vô chủ này lại có uy lực đáng sợ đến vậy, nếu giờ còn ở lại tiên sơn, cho dù là Huyền Tiên cũng nhất định hồn phi phách tán, trừ phi là thánh nhân.....”
Độ Ách Chân Nhân cũng đồng cảm: “lần này đến tiên sơn tìm bảo vật, ngay cả người đứng đầu thiên đình cũng đích thân tới hạ giới, nhưng cuối cùng cũng là vô duyên, xem ra chỉ còn chờ lần sau Đại Dư Tiên Sơn xuất hiện, thử thời vận thêm lần nữa vậy.”
Thái Vi Chân Nhân bất đắc dĩ mà gật đầu, lần này hắn là người tổn thất nặng nề nhất: môn hạ tinh anh đệ tử đều chết hết, nhất là đã tính toán sai, năm đó hắn vào tiên sơn chỉ gặp phải tiếng chuông rất ‘bình thường’, cho nên sáu trăm năm qua, hắn hao tâm tổn huyết rất nhiều sáng chế Tuyệt Âm Trận. Ngờ đâu sáu trăm năm sau, Hỗn Độn Chung hiện thân lại phát ra thanh âm đáng sợ này, thậm chí ngay cả Tuyệt Âm Trận Pháp cũng không thể ngăn trở, nếu như có lần sau, phải cần thận tính toán lại một phen rồi.
Lúc này bóng đêm dần dần hiện lên, Đại Dư Tiên Sơn cũng đã biến mất, đã không còn hi vọng đạt được Hỗn Độn Chung, mà cả hai người đều mang thương tích trong người nên cũng không dám ở lại. Cùng ‘đồng bệnh tương lân’ với thất bại vừa rồi, hai người hàn huyên vài câu, rồi chia tay đi mất. Kim Linh Thánh Mẫu cùng Quy Linh Thánh Mẫu tìm được một đảo nhỏ gần đây, bày ra trận pháp, một bên ăn đan dược khôi phục nguyên khí, một bên điều trị vết thương cho Dư Nguyên. Dư Nguyên bị Hỗn Độn Chung gây thương tích, sau khi hôn mê tâm thần vẫn bị thương nặng như trước, cho nên phải nhanh chóng trị liệu, nếu không nguyên thần sẽ có nguy cơ tan rã.
Đồng dạng, đôi vợ chồng thần bí nọ vừa rời khỏi tiên sơn cũng cảm nhận được uy lực của thanh âm Hỗn Độn Chung, đưa mắt nhìn nhau. Mỹ phụ lắc đầu, nam tử thở dài một tiếng, hai người cùng hóa thành kim quang hướng lên trời, dần dần biến mất.
Dan Chân Nhân nguyên khí bị thương nặng, đối với mỹ phụ kia lại hết sức kiêng kị nên cũng không dừng lại, một mạch không ngừng nghỉ bay về phía Tây Côn Lôn, ngẫu nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía Đại Dư Tiên Sơn nói: “Hy vọng vị Bệ hạ kia có thể kịp thời thoát thân....”
Không ai nghĩ ra lúc này Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên lại đang bình yên vô sự ở lại trên đảo, mà giờ trước tiếng chuông mà người ngoài cảm thấy vô cùng kinh khủng này lại không có bất kỳ thương tổn nào đối với hai người.
Trương Tử Tinh nắm lấy vật ấy, hướng Hỗn Độn Chung giơ lên. Vật ấy đột nhiên trở nên trong suốt, hướng về phía Hỗn Độn Chung bắn ra một đạo ánh sáng. Hỗn Độn Chung nhận đạo ánh sáng này xong, lại không vang lên mà chậm rãi bay về phía này.
Trương Tử Tinh cảm thấy có hi vọng thì không khỏi mừng rỡ, đột nhiên thoáng nhìn qua Khổng Tuyên đang ở trong Cửu Đỉnh, trong phút chốc liền đưa ra một quyết định trọng yếu. Hắn lui về trong Cửu Đỉnh, đem vật nọ đặt vào tay Khổng Tuyên: “hiền đệ, không nghĩ ra rằng Hỗn Độn Thạch lại là một bộ phận quan trọng của Hỗn Độn Chung, thời cơ không thể mất, nếu bỏ qua thì sẽ không đến nữa, đây là cơ duyên tốt của đệ, mau ra tay thu lấy chiếc chung này đi.”
Khổng Tuyên vốn thấy Hỗn Độn Chung hướng về phía Trương Tử Tinh mà bay đến, trong tâm mặc dù cao hứng thay cho huynh trưởng nhưng cũng không khỏi có chút mất mát, dù sao Hỗn Độn Chung là pháp bảo hắn đã tìm kiếm ngàn vạn năm.
Nhưng Khổng Tuyên lại không thể tưởng tượng được rằng: Hoàng huynh trong thời khắc quan trọng này lại không hề do dự đem cơ hội duy nhất có được kiện tiên thiên chí bảo này cho hắn!
Cho dù tu vi tâm cảnh của Khổng Tuyên đã cực cao, cũng không nhịn được cảm động trong lòng, ánh mắt ánh lên vẻ mơ hồ nói: “Hoàng huynh, ta làm gì có cơ duyên! Từ chuyện Cửu Định bảo vệ đến chuyện Hỗn Độn Thạch, cũng đều là cơ duyên của hoàng huynh! Ngu đệ .... thật sự cảm thấy hổ thẹn!”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “Đã là huynh đệ, ngươi hay ta có được thì khác gì nhau. Huống hồ ta đã có Cửu Đỉnh, lại thêm Hỗn Độn Chung cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi, hơn nữa tu vi không đủ, khó có thể sử dụng hợp lý. Hiền đệ đã là Huyền Tiên đỉnh phong, cần một kiện pháp bảo vừa tay, lại còn mưu tính nhiều năm như vậy, vật này nên về tay đệ mới phải. Hiền đệ có được Hỗn Độn Chung này đối với ta cũng là một sự trợ giúp lớn, nếu còn do dự không phải là uổng mất cơ duyên hôm nay sao?”
Không Tuyên hiểu được Trương Tử Tinh thật lòng muốn hắn nhận được Hỗn Độn Chung, trong tâm cảm động, cũng không hề chối từ nữa, nhỏ máu nhận chủ lên vật kia. Vật ấy sau khi nhận được tinh huyết của Khổng Tuyên ánh sáng ngày càng rực. Không Tuyên lúc trước đã tính toán đến chuyện sau khi nhận được Hỗn Độn Chung làm thế nào để luyện hóa, sớm đã chuẩn bị biện pháp tốt nhất. Lúc này lấy máu huyết nguyên khí làm vật dẫn, vận ra bí thuật, bằng tốc độ nhanh nhất đem vật đó luyện hóa.
Loại bí thuật luyện hóa này chỉ mang tính tạm thời, mục đích là làm cho bảo vật không kháng cự mà nhận chủ, sau khi thành công, liền phải có một thời gian dài tiến hành chính thức luyện hóa, lĩnh ngộ diệu dụng cùng dung hợp thần thông, làm cho tinh thần cùng vật hợp nhất, tùy tâm ý mà điều khiển.
Không nghĩ một vật hình tròn nho nhỏ, lại là vật vô chủ, cho dù vẫn dụng bí thuật mà thời gian luyện hóa vẫn lâu hơn nhiều so với dự tính của Khổng Tuyên. Cuối cùng nhờ tu vi của hắn tinh thuần, rốt cuộc cũng thành công trước thời gian tiên sơn biến mất.
Luyện hóa xong vật nọ, Khổng Tuyên liền đi ra khỏi Cửu Đỉnh, chỉ thấy Hỗn Độn Chung đã chậm rãi bay tới trước mặt hắn. Khổng Tuyên dang hai tay ra, vật nọ liền tự động bay về phía dưới Hỗn Độn Chung. Cùng với hình quả lắc trong chung hợp lại làm một, trở thành một cái chuông hoàn chỉnh.
Sau khi khôi phục nguyên hình, Hỗn Độn Chung lại phát ra âm thanh một lần nữa. Trương Tử Tinh nghe được, tựa hồ nó như đang biểu đạt một loại tình cảm vui sướng. Cự chung nọ lập tức thu nhỏ lại, chậm rãi rơi xuống trong tay Khổng Tuyên. Tâm nguyện của Khổng Tuyên đã được đền đáp, trong tâm mừng rỡ không thể diễn tả thành lời, thải quang sau lưng chớp lên, thu lấy Hỗn Độn chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.