Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 234: Tiêu Dao xảo kế hoặc Chuẩn Đề
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Ngay lúc Khổng Tuyên thu hồi chung, Đại Dư Tiên Sơn ngay dưới chân không biết vì sao đột nhiên biến mất tăm, hai người chính đang trôi nổi trên một vùng biển.
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ may mắn: “Nguy hiểm quá, nếu hiền đệ không nhận được vật ấy, chúng ta đã biến mất cùng Đại Dư Tiên Sơn rồi.”
Khổng Tuyên cười nói: “Hoàng huynh đừng sợ, tiên sơn này và Hỗn Độn Chung vốn cùng một thể, không phải biến mất đâu, mà cũng như Hỗn Độn Chung, đều bị đệ thu lấy.”
Trương Tử Tinh không thể tưởng được một tòa tiên sơn lớn như vậy lại có thể bị Khổng Tuyên thu mất, vừa mừng vừa sợ: “Lại có chuyện này sao! Không biết những kỳ thú trên tiên sơn có nghe theo mệnh lệnh của hiền đệ không?”
Khổng Tuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tiên sơn vốn là chỗ tiên nhân cư trú, nguyên nhân đều là do Hỗn Độn Chung làm phát sinh dị biến, trở thành hiểm địa. Hôm nay đệ nhận được Hỗn Độn Chung, tiên sơn dần dần khôi phục lại nguyên trạng. Cũng không biết những kỳ thú kia có khôi phục trở lại thành tiên thú bình thường không. Nhưng giá trị của tiên sơn này không chỉ là hiểm địa cùng kỳ thú, mà chính là linh khí vô cùng nồng hậu. Đệ đang nghĩ đem tiên sơn này luyện chế thành một động phủ có thể tùy ý phóng ra thu vào, dùng để làm nơi tu luyện tặng hoàng huynh, mong hoàng huynh đừng cười chê.”
Hai mắt Trương Tử Tinh sáng rực lên: nếu có thể đem tiên sơn luyện chế thành một kiện bảo vật, sắp đặt các cấm chế, có thể tùy ý phóng ra thu vào như vậy không những có thể trở thành nơi cư trú an toàn cho nhóm người Khương Văn Sắc, hơn nữa còn có thể sử dụng linh khí để tiến hành tu luyện, đạt được trường sinh. Nếu được như vậy, nguyên bổn vấn đề an toàn ở trụ sở Đông Hải mà hắn luôn đắn đo cũng đã được giải quyết.
Trương Tử Tinh vui mừng nói: “Nếu vật ấy đem cho ta quả nhiên là có công dụng to lớn, đa tạ hiền đệ nhiều!”
“Hoàng huynh làm ngu đệ hổ thẹn rồi, nếu còn khách sáo như thế đệ không biết phải đáp tạ hoàng huynh như thế nào đây”
Trương Tử Tinh biết rằng vị hiền đệ này vẫn nhớ chuyện Hỗn Độn Chung, liền vỗ vỗ vai Khổng Tuyên: “Hiền đệ đã đạt đến Huyền Tiên cảnh giới, sao vẫn cứ cố chấp vậy?”
Khổng Tuyên trầm ngâm một lúc, trong bóng đêm ánh mắt lại trở nên trong suốt: “Có một số việc, cho dù là thánh nhân cũng vẫn cố chấp.”
Trương Tử Tinh cảm động một lúc, không nói gì nữa mà dùng sức vỗ vai Khổng Tuyên một cái, nhìn hắn mà gật đầu.
Nam nhân trong những lúc thế này vốn không cần nhiều lời
Hai người độn quang hướng về phía Triều Ca mà phi hành, khi đến một đảo nhỏ đột nhiên thấy quang mang đại thịnh, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Theo tiếng tụng kinh, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngăn cản đường đi của hai người.
Người này mặc đạo bào, tóc búi đuôi gà, mặt vàng thân gầy guộc, tướng mạo bình thường. đầu giắt mang hai cành hoa, trong tay cầm một nhánh cây.
Khổng Tuyên nhìn thấy người này liền chấn động, trong mắt lộ ra quang mang vô cùng cảnh giác. Ánh mắt Trương Tử Tinh nhìn vào ‘nhánh cây’ trong tay người này, lại thấy Khổng Tuyên khẩn trương như thế lập tức đoán ra thân phận của người này.
Ánh mắt đạo nhân chỉ lướt qua Trương Tử Tinh, cuối cùng dừng lại tại vị trí Khổng Tuyên đang đứng, mỉm cười nói: “Khổng đạo hữu, lâu rồi không gặp! Hỗn Độn Chung hôm nay xuất thế tìm chủ, trên người đạo hữu tràn đầy bảo quang, chắc là đã tìm được chí bảo trên Đại Dư Tiên Sơn. Thật đáng chúc mừng!”
Chúc mừng? Chỉ sợ là đến đây ăn cướp! Tâm trạng Khổng Tuyên cùng Trương Tử Tinh đột nhiên trầm xuống: lấy năng lực của Khổng Tuyên muốn giấu diếm hỗn nguyên thánh nhân thực không có khả năng. Xem bộ dạng của Chuẩn Đề tựa hồ chính là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau” rồi! Nghĩ không ra mình vất vả tại tiên sơn lấy được Hỗn Độn Chung, khi về lại gặp hung hiểm như thế này!
Tâm niệm Trương Tử Tinh vừa chuyển, len lén lợi dụng chút năng lượng còn sót lại mở Siêu não, quay đầu về phía Khổng Tuyên hét lớn: “Hiến đệ, đây là người ngươi đối đầu? Mau mau đi đi, người này để ta ứng phó!”
Khổng Tuyên lấy làm kinh hãi, nhưng thấy hoàng huynh liều mạng mà liếc mắt ra hiệu cho mình, hiểu rõ rằng Trương Tử Tinh đã có chủ ý khác. Hắn tuy biết rằng vị huynh trưởng này lắm mưu nhiều kế nhưng Chuẩn Đề kia dù sao cũng là thánh nhân, như tu vi Kim Tiên Chuẩn Đề chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt. Sao có thể bỏ mặc huynh trưởng một mình đối diện với hiểm cảnh? Nghĩ tới đây, Khổng Tuyên không nghe lời bỏ chạy, ngược lại tiến lên nói: “Thì ra là Tây phương giáo chủ Chuẩn Đề thánh nhân! Lời chúc mừng của ngài ta xin nhận, lấy địa vị thánh nhân tôn sư của ngài chắc là không thèm thuồng vật gì của Huyền Tiên như ta đấy chứ.”
Chuẩn Đề nghe Khổng Tuyên cất giọng trào phúng, vẻ mặt lại càng tươi cười: “Đạo hữu không nên lo lắng, bần đạo đến đây không phải là vì mơ ước bảo vật mà là muốn đến tương trợ đạo hữu. Gần đây bần đạo tâm huyết dâng tràn, tới Trung thổ đã lâu mà vẫn chưa gặp được người có duyên, vừa rồi lại thấy trên Đông Hải hồng khí xông đến tận trời, chắc là có duyên, cho nên không ngại bôn ba từ xa chạy tới, mong độ được người có duyên, làm hưng thịnh Tây phương đạo pháp. Đạo hữu cùng ta quả là có duyên, lần này gặp mặt, ta sẽ không bỏ qua.”
Khổng Tuyên đã hiểu rõ ràng ý tứ Chuẩn Đề: ta không thèm cướp chuông, mà cướp cả người cầm chuông, vậy được chứ?.
Nghĩ tới tình cảnh lúc trước gặp Chuẩn Đề, Khổng Tuyên không khỏi tức giận, đang muốn phát tác thì Trương Tử Tinh bay lên phía trước, chắn trước người Khổng Tuyên, thi lễ với Chuẩn Đề đạo nhân, nói: “Thì ra là Tây phương thánh nhân giá lâm, bần đạo là Tiêu Dao Tử, hôm nay được gặp giáo chủ quả là vui mừng vô cùng.”
Chuẩn Đề đã từng nghe Hoan Hỉ Sứ Giả kể chuyện ở Nam Hải, có nhắc đến tên Tiêu Dao Tử, ánh mắt liền sáng lên, bắt đầu nhìn kỹ người mang tu vi Kim Tiên hạ giai này.
“Đạo hữu chính là Tiêu Dao Tử? Môn hạ Quân Đồ Lợi Minh Vương cùng Hoan Hỉ Sứ Giả của ta khi ở Nam Hải nhờ đạo hữu chiếu cố nhiều, bần đạo nơi này xin đa tạ.”
Chuyện đoạt bảo tại Nam Hải, Trương Tử Tinh đúng là ‘chiếu cố’ Quân Đồ Lợi Minh Vương cùng Hoan Hỉ Sứ Giả rất tốt, nghe vậy không khỏi giật mình, liền cố ý chuyển chủ đề nói: “Giáo chủ cần gì khách khí, ta cùng hai vị đạo hữu vừa gặp mà như đã thân từ lâu, còn phải nhờ tương trợ nhiều, chỉ là Quân Đồ Lợi đạo hữu bị kẻ khác hãm hại, giờ không biết ra sao rồi?, không biết có khôi phục được như trước không? Cũng không biết cừu nhân là kẻ nào?.”
Chuần Đề đáp: “Quân Đồ Lợi Minh Vương cam lộ chưa mất, đã từ trong Bát Đức Trì Liên Hoa mà hồi sinh, lần trước bị một kẻ ám toán, tiếc là không thấy bộ mặt của hắn, thậm chí còn đánh mất tinh ngọc, cuối cùng để Nhiên Đăng Đạo Nhân của Xiển giáo đoạt được.”
Cam lộ nọ quả thật có thể vô hạn trọng sanh, như vậy xem ra lần sau muốn tiêu diệt Quân Đồ Lợi Minh Vương chi bằng ngay cả cặn bã cũng không để lại rồi? Tâm tư Trương Tử Tinh xoay chuyển rất nhanh, thấy Chuẩn Đề tránh né đề tài kẻ ám toán Quân Đồ Lợi Minh Vương, cũng thức thời không hỏi tới nữa, bắt đầu mở miệng khen ngợi Tây phương giáo nức nở. Chuẩn Đề nghe được gật đầu liên tục, trên mặt đầy vẻ tươi cười. Trương Tử Tinh khen Tây phương giáo một câu“Thanh tịnh cực lạc, phẩm hạnh cao khiết” đột nhiên lại hỏi: “Giáo chủ hôm nay, thực sự là không phải đến để cướp Hỗn Độn Chung trên người hiền đệ ta đấy chứ?”
Chuẩn Đề mới vừa được hắn khen ngợi, tự nhiên sẽ không thừa nhận, liền nói: “Hỗn Độn Chung là tiên thiên chí bảo, nếu không có đại phúc duyên, kẻ khác dù có cưỡng cầu cũng vô dụng. Hôm nay ta đến đây là muốn độ người hữu duyên như Khổng đạo hữu đây, giúp Khổng đạo hữu tránh khỏi sát kiếp tai ách, hoàn toàn không có ý đoạt bảo. Nếu Khổng đạo hữu đồng ý, ta sẽ phong cho chức tam giáo chủ.”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “Khổng hiền đệ cùng ta là sinh tử chi giao, ta biết rõ tính cách của hắn, hắn thích nhất là một mình tiêu dao, tùy tâm sở dục, năm đó thánh nhân hai giáo Xiển - Triệt cũng từng mời hắn vào giáo nhưng đều bị cự tuyệt. Hắn không giống như ta có tâm ngưỡng mộ đối với quý giáo, thịnh tình hôm nay của giáo chủ tuy khó chối từ nhưng cũng không thể cưỡng ép hắn. Nếu quả thật hắn cùng quý giáo hữu duyên, cho dù là cách xa ngàn dặm rồi cũng có lúc hữu duyên. Nếu là vô duyên, giáo chủ có cưỡng cầu cũng là uổng công, đó chính là: chư pháp nhân duyên sanh, chư pháp nhân duyên diệt. (các pháp đều do nhân duyên mà sinh, cũng đều do nhân duyên mà diệt)”
Chuẩn Đề nghe câu nói cuối cùng xong ánh mắt liền sáng ngời, cẩn thận đánh giá Trương Tử Tinh một lúc, đột nhiên phát hiện ra cái gì, sắc mặt chợt thất kinh, càng về sau thần sắc càng ngưng trọng.
Trương Tử Tinh bị hắn nhìn ngẩn người ra không hiểu, hồi lâu Chuẩn Đề mới mở miệng nói: "Đạo hữu diệu luận, quả nhiên phi phàm, trách không được ngay cả Quân Đồ Lợi Minh Vương đối với tuệ căn của đạo hữu cũng khen không dứt miệng, vừa rồi đạo hữu có tâm ngưỡng mộ với giáo ta, chính là một hồi duyên pháp, nếu hôm nay ta đồng để vị Khổng đạo hữu này rời đi, đạo hữu có nguyện cùng theo ta về phía Tây, cùng nghiên cứu thiện cơ diệu đế?”
Trương Tử Tinh vốn muốn dụ Chuẩn Đề chuyển mục tiêu lên chính mình nên đã chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu, ý định thi triển từng cái một, không ngờ Chuẩn Đề lại chủ động nói ra, trong tâm liền nghi hoặc: chẳng lẽ Chuẩn Đề thật sự không muốn Hỗn Độn Chung cùng Khổng Tuyên sao?
“Đã là như vậy, ta đây xin cảm tạ”, Trương Tử Tinh nói xong, không kịp suy nghĩ hướng Khổng Tuyên nhìn với ngụ ý ‘mau đi’.
Khổng Tuyên nhìn thấy trong ánh mắt Trương Tử Tinh toát lên vẻ cực kỳ kiên quyết, lại thấy Chuẩn Đề coi trong hắn như vậy, cộng thêm trí tuệ của huynh trưởng, như vậy hẳn cũng không có gì nguy hiểm, chính mình ở lại chỉ sợ trở thành gánh nặng, lập tức cũng không kiên trì nữa, hướng Trương Tử Tinh thi lễ, cũng không thèm nhìn Chuẩn Đề đạo nhân, hóa thành một đạo huyết quang nhanh chóng bỏ chạy.
Chuẩn Đề nhìn thấy huyết quang của Khổng Tuyên thoáng qua liên biến mất trong tầm mắt, liền khen ngợi: “Nghĩ không ra mới không gặp Khổng đạo hữu bao lâu mà tu vi của hắn lại tinh tiến đến như vậy. tốc độ nhanh vậy, cho dù là bần đạo cũng không đuổi kịp rồi.”
Trương Tử Tinh nhìn theo hướng Khổng Tuyên rời đi, đối với nhãn lực của Khổng Đề không khỏi âm thầm kinh hãi, liền nói: “Vị hiền đệ này của ta là một người rất trọng tình nghĩa, tu vi hơn xa ta nhưng vẫn tôn ta là huynh trưởng, thật sự rất khó có được!”
Chuẩn Đề cũng không nhìn về hướng Khổng Tuyên nữa, nhìn Trương Tử Tinh khen: “Bậc anh kiệt này lại có giao tình với Tiêu Dao đạo hữu, nói vậy Tiêu Dao đạo hữu cũng là một người đầy tình nghĩa rồi.”
Trương Tử Tinh thuận theo hắn mà cảm thán: “Nguyên nhân chính là như thế, ta còn có một sự tình muốn nói với giáo chủ, ta chính là quốc sư Đại Thương...”
Chuẩn Đề vừa nghe hắn nói thân phận Đại Thương quốc sư, thần quang trong mắt rực lên, tiếp theo, Trương Tử Tinh kể ra một câu ‘chuyện xưa’ đã được biên soạn hoàn hảo.
Tiêu Dao Tử từng là Tán tiên nơi hải ngoại, nhờ Văn Trọng tiến cử lại được thiên tử trọng dụng mà phong cho làm quốc sư. Mà Tây Phương giáo ngày trước lại ngầm tương trợ Khuyển Nhung xâm lấn phía Đông, kết quả tổn thất Bất Động Minh Vương cùng không ít môn nhân tinh nhuệ khiến cho Thiên tử rất tức giận Tây Phương giáo, nếu không có Tiêu Dao Tử khuyên can, sớm đã giết sạch những người trong nước thờ phụng Tây Phương giáo. Tiêu Dao Tử cảm nhận sâu sắc ơn tri ngộ của thiên tử, không đành lòng bỏ rơi, muốn chờ đến sát kiếp trôi qua, cùng Đại Thương chấm dứt nhân quả, sẽ thực hiện lời hứa, lấy một thân tự do mà gia nhập Tây Phương giáo.
Vốn đối với một tiên nhân, cho dù sát kiếp kéo dài mấy trăm năm, cũng không tính là thời gian dài. Nhưng bản ý của Chuẩn Đề lưu lại Tiêu Dao Tử chính là vì sát kiếp cùng khí vận, sao có thể đồng ý hắn sau sát kiếp mới gia nhập giáo? Lập tức kiệt lực khuyên bảo Tiêu Dao Tử trước tiên hãy theo hắn về miền cực lạc, bình an độ sát kiếp; nếu thật không tiện cũng có thể nhập giáo trước.
Trương Tử Tinh làm bộ khó khăn, liền nói: “ Thịnh ý của giáo chủ đối với bần đạo, trong tâm bần đạo hết sức rõ ràng. Chỉ là ơn vua sâu nặng, không nỡ lòng nào bỏ đi. Bất quá ta đối với quý giáo quả thật ngưỡng mộ, vừa rồi đáp ứng giáo chủ nhất định sẽ không nuốt lời. Nếu giáo chủ có thể giúp ta giải trừ một trong hai lời thề, ta lập tức đi theo giáo chủ, tuyệt không hối hận.”
Chuẩn Đề vội hỏi hắn lời thề như thế nào, Trương Tử Tinh liền nói: “Bần đạo thích nhất là ngồi tính kế, thiên tử từng sáng chế ra cờ vây, ta thấy môn này cao diệu vô cùng, cùng thuật tính kế không hẹn mà hợp, chìm đắm trong đó, không thể tự kềm chế, ngay cả người sáng chế ra là thiên tử cũng không phải địch thủ của ta. Bần đạo tự phụ kỳ nghệ vô song, từng có lời cầu bị người đánh bại. Nếu giáo chủ có thể lấy kỳ đạo thắng ta, ta liền tâm phục khẩu phục.”
Chuẩn Đề trầm ngâm một lúc, lại hỏi hắn thệ ước thứ hai là gì? Chỉ nghe Tiêu Dao Tử nói: “Bần đạo nhờ cơ duyên trùng hợp, ngàn năm trước ở dưới biển sâu lấy được một ‘kỳ tự thiên thư’. Huyền ảo vô cùng, đáng tiếc không cách nào nhận biết văn tự cổ quái trong đó để tham ngộ ảo diệu, nếu giáo chủ trợ giúp ta dịch quyển thiên thư này, ta lập tức tự nguyện quy y quý giáo.”
Chuẩn Đề tự nghĩ mình không thông kỳ nghệ, Tiêu Dao Tử này trí tuệ ngút trời, ngay cả người sáng tạo ra là thiên tử cũng thua dưới tay hắn, mình chắc chắn cũng không thịt được rồi. Còn lời thề thứ hai liên quan đến quyển thiên thư này lại khiến cho Chuẩn Đề hứng thú: hắn là hỗn nguyên thánh nhân, thành đạo từ rất sớm, kiến thức uyên bác, cho dù là thượng cổ văn tự ngoài hải ngoại, cũng có thể nhận biết tất cả. (ND: Chuẩn Đề biết cả ngoại ngữ cơ đây! Vãi! :P)
“Nếu là như thế, bần đạo nguyện nhìn qua quyển thiên thư của đạo hữu, giúp đạo hữu giải đáp nghi vấn.”
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ mừng rỡ: “Giáo chủ là thánh nhân, kỳ tự nọ nhất định không thể gây khó khăn cho ngài. Nếu giáo chủ có thể giúp ta hiểu được, hóa giải lời thề ngàn năm của ta, ta tình nguyện làm môn hạ của giáo chủ.”
Nếu như có thể thu phục Tiêu Dao Tử, lấy tình nghĩa sinh tử giữa hắn cùng Khổng Tuyên, nhất định sẽ gọi được cả Khổng Tuyên về. Kỳ thật, ngay cả Khổng Tuyên trở thành tam giáo chủ Tây Phương giáo cũng chỉ là giúp Tây Phương giáo có thêm một đại trợ thủ mà thôi, mà nếu như gã “người ngoài số mệnh” Tiêu Dao Tử này có thể thực tâm quy thuận, rất có khả năng sẽ sinh ra tác dụng không tưởng tượng được đối với vận khí của Tây Phương giáo trong sát kiếp.
Như vậy tính ra giá trị hắn còn hơn cả Khổng Tuyên cùng với Hỗn Độn chung, đấy cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Chuẩn Đề để cho Khổng Tuyên bỏ chạy - thay vì ngọc đá cùng tan, không bằng phóng ra dây dài câu cá lớn, một hòn đá ném hai chim.
Chuẩn Đề đạo nhân nghĩ đến điều này, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, ngón tay chỉ về phía hòn đảo nhỏ: “Đạo hữu, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đi lên hòn đảo kia đi.”
Trương Tử Tinh theo lời Chuẩn Đề cùng đi lên đảo nhỏ. Đã thấy Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu cùng Dư Nguyên ngồi xếp bằng trên đảo, hình dạng đờ đẫn, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, người không nhúc nhích, giống như đang bị cấm chế. Chuẩn Đề thấy vẻ nghi hoặc của hắn liền giải thích: “Ba người này đều là khách hữu duyên, ta đã trợ giúp vị Dư đạo hữu kia hồi phục nguyên khí, đang muốn khuyên ba vị đạo hữu quy y thì lại gặp hai người Tiêu Dao đạo hữu.”
Quy y? Rõ ràng là Chuẩn Đề nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ý đồ lấy pháp lực mạnh mẽ bức này ba người vào giáo! Trong nguyên tác Phong Thần, loại hành vi của Tây Phương giáo thừa cơ người khác gặp nguy mà bắt quy y này thực không phải ít.
Trương Tử Tinh sợ Chuẩn Đề dùng pháp lực dò xét suy nghĩ của hắn, không dám suy nghĩ nhiều, thò tay vào túi pháp bảo lấy ra một món đồ. Đây là một hộp kim loại nho nhỏ hình lập phương, trên mặt có hoa văn hết sức phức tạp. Trương Tử Tinh mở nắp hộp lấy ra một cuốn sách, ánh sáng rực rỡ, trên sách thấy đề một chữ rất lớn “Cố”!.
Dưới chữ một hàng là phần tổng cương gồm mười chữ, thực ra mười chữ này chính là mười chữ tiếng tàu giản thể thời hậu thế mà thôi!!!.
Mà dưới mười chữ này lại là chín kí hiệu kì quái, chính là cửu tự chân ngôn trên Định Hải Thần Thiết!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.