Chương 57
Lưu Tam Tam
26/08/2015
Hứa Tử Ngư muốn rời khỏi công ty, trước khi đi cô muốn mời Tiểu Bạch cùng
đến KTV dùng một bữa cơm, đồng thời cô cũng bày tỏ hối lỗi về việc cô đã giấu giếm chuyện của Tống Lương Thần. Tiểu Bạch vừa nghe nói có thể
được phép làm thịt thì lập tức coi tiền như cỏ rác mà vỗ tay tán thành,
cô ấy còn nói không nghĩ tới lúc còn sống rốt cuộc cũng có thể làm thịt
được một người, mà người bị làm thịt ấy lại dính vào người giàu có nữa.
Hứa Tử Ngư cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý phá sản rồi, cô còn đem theo toàn bộ của cải của mình nữa, ai biết con nhóc Tiểu Bạch này lựa chọn hơn nửa ngày, cuối cùng chọn quán lẩu cay. Cô ấy còn quảng cáo là quán lẩu này được mọi người bình chọn đến bốn sao rưỡi lận, mọi người ở trên mạng cũng khen quán này rất ngon.
Quán lẩu không lớn nhưng được bố trí rất ấm cúng, trên tường còn trang trí rất nhiều hình, hình chụp chung giữa khách và chủ quán, cũng có vài tấm của chủ quán, trong mấy bức ảnh đó Hứa Tử Ngư còn thấy có vài minh tinh nữa. Tiểu Bạch hả hê đón nhận khen ngợi của Hứa Tử Ngư, sau đó liền lấy điện thoại di động ra, lên mạng nhằm đề cử địa điểm quán này cho một vài người bạn, mùi vị quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Tiểu Bạch lại nói đến chuyện thời gian trước mẹ của mình kêu cô ấy đi mua đèn cầy. Nguyên nhân của chuyện này thì trước đây cô có nghe kể qua —— Không biết vị giáo đồ của nước nào đó nói Thánh kinh có ám hiệu ngày 21 tháng 5 là Ngày Tận Thế. Hứa Tử Ngư căn bản cũng không coi đó là một vấn đề nghiêm trọng, cho nên đi ngủ liền quên mất, Tiểu Bạch cũng cảm thấy lời nói đó rất vô căn cứ, bởi vì ngày tận thế của thế giới chính là 2012 nha (Hứa Tử Ngư nhìn trời).
Nhưng mẹ của Tiểu Bạch lại không nghĩ như vậy, bà càng lớn tuổi thì càng khó ngủ. Đêm hôm đó đã hơn một giờ sáng mà bà cũng chưa ngủ được, khi bà mở ra¬dio lên, không biết đã mở trúng băng tần nào mà bà vừa vặn nghe được đài nói ngày 21 tháng 5 chính là Ngày Tận Thế, người đó nói rất là sinh động. Khiến cho một bà già một đêm không ngủ có cảm giác tốt hơn nhiều. Mẹ của Tiểu Bạch rất thích nghe ra¬dio, rảnh rỗi không có việc gì làm liền mở ra¬dio nghe những tiết mục yêu thích, trong đài người ta giới thiệu thuốc gì đặc biệt công hiệu, bà liền suy nghĩ và kiểm chứng xem một chút, cảm thấy không sai biệt lắm liền gọi điện thoại đặt mua thuốc, kết quả trong nhà có một đống lớn thuốc cùng những thứ kiện phẩm khác, bà già coi vậy nhưng còn là làm không biết mệt. Tiểu Bạch cùng cha Tiểu Bạch lúc đầu còn khuyên can, nhưng căn bản bà ấy không để vào tai, sau này hai người cũng chỉ có thể mặc kệ bà phát triển.
Lại nói đến sáng sớm ngày 20 tháng 5, đồng hồ của Tiểu Bạch còn chưa muốn đổ chuông báo thức, mẹ của Tiểu Bạch đã gọi điện thoại đến. Bà đem chuyện hôm qua nghe trong ra¬dio kể lại cho Tiểu Bạch nghe một lần nữa, cuối cùng còn dặn dò cô nhất định phải mua đèn cầy, bởi vì ngày tận thế của thế giới sẽ không có điện.
“Vậy tại sao không mua đèn pin cầm tay chứ?” Hứa Tử Ngư hỏi lại
“Mình cũng hỏi mẹ của mình như vậy đó, bà ấy nói với mình là trong ra¬dio người ta dặn dò phải mua đèn cầy, cho nên mua đèn cầy thôi.” Tiểu Bạch nói. Sáng ngày 21 tháng 5, trái đất vẫn cứ theo lẽ thường mà quay, Tiểu Bạch cầm điện thoại di động lên vội vàng gọi điện thoại cho mẹ ruột. Nhắc đến chuyện Ngày Tận Thế chưa đến, mẹ của Tiểu Bạch mẹ lập tức nói: “Thiệt là, mẹ mua đến hai bao đèn cầy, nhưng lại không có dịp dùng tới. Nhưng mà tối hôm qua mẹ nghe đài ra¬dio nói, thì ra ngày tận thế chính là 2012 đó, đến khi đó hai bao đèn cầy này lấy ra dùng cũng không lãng phí.”
Tiểu Bạch nói: “Nghe mẹ của mình nói như vậy, mình bắt đầu hoài nghi tính chân thật của năm 2012 rồi.”
Hứa Tử Ngư đang uống một hớp canh còn ở trong miệng nghe Tiểu Bạch nói như vậy thiếu chút nữa là phun ra, nhưng cô lại cố gắng nuốt xuống, sau đó không nhịn được mà cười ha ha. Tiểu Bạch thấy Hứa Tử Ngư đang cười mình cho nên đưa tay muốn đánh cô, Hứa Tử Ngư không dừng lại mà còn cười nhiều hơn nữa, khiến cho Tiểu Bạch mặt đỏ tới mang tai. Hai người ăn uống rất vui vẻ, sau khi đã cơm nước no nê liền đến KTV ở gần đó để chiến đấu tiếp.
Hôm nay đúng lúc là thứ bảy, Hứa Tử Ngư còn lo sẽ không có chỗ, nhưng Tiểu Bạch lại nháy mắt ra hiệu với cô, bày tỏ mình làm việc tuyệt đối không thành vấn đề. Quả thật là không thành vấn đề, sau khi bọn họ bước vào phòng bao, Hứa Tử Ngư đã thấy Đào Duy Hiên ngồi ở đó đợi được một lúc rồi.
“Tiểu Ngư, Viên Viên, hai người đã tới.” Đào Duy Hiên rất phong độ đón hai vị nữ sĩ vào, còn dặn nhân viên phục vụ đem trái cây và nước uống lên.
Trông thấy Đào Duy Hiên, Hứa Tử Ngư cảm thấy có chút khó xử. Từ sau khi cô cùng Tống Lương Thần ở chung một chỗ, cô cũng chưa từng liên lạc qua với Đào Duy Hiên. Thật ra thì cô cảm thấy mình giống như là quyết định cùng với Tống Lương Thần ở chung một chỗ, thì đối với Đào Duy Hiên nên có một lời rõ ràng, nhưng tính của cô tương đối rối rắm, vẫn muốn tìm thời gian cùng địa điểm thích hợp để nói với anh ta một câu, nhưng rối rắm liền kéo dài đến hôm nay. Hiện tại Đào Duy Hiên đã đưa tới cửa rồi, nhưng ngược lại cô không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Bạch cũng là người hiểu chuyện, cô ấy thấy hai người cũng đang rất là dè dặt, cho nên vội vàng khiêm nhường nói đôi ba câu liền chạy qua bên kia chọn bài hát. Chỗ này thiết bị âm thanh rất tốt, chỉ một lát sau cả phòng đều tràn đầy giọng hát mỹ lệ và bài hát sở trường của Tiểu Bạch.
Đào Duy Hiên cầm lấy miếng dâu tây do nhân viên mới bưng lên mà đưa cho Hứa Tử Ngư, rồi nói: “Món em thích nhất đó.”
Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó nói: “Thật ra thì gần đây em rất muốn liên lạc với anh.”
“Thế nào, vẫn cảm thấy anh rất tốt có đúng không?” Đào Duy Hiên ranh mãnh nhìn cô cười, tâm trạng của Hứa Tử Ngư chợt nổi lên bi tình cùng khó xử, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Không phải đâu, chính là muốn nói với anh . . . . . .”
“Nói cho anh biết, em yêu anh ta?”
Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Mặc dù vẻ mặt là hết sức lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt vẫn là thỏa mãn cùng hạnh phúc, đây chính là biểu hiện của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu rồi.
Đào Duy Hiên nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó vừa cười vừa nói: “Cô bé ngốc, anh cũng có nghe nói về Tống Lương Thần, cậu ta là một người tốt. Gi¬ao em cho cậu ta, anh cũng thấy yên tâm.”
“Anh?” Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có lúc mình cũng không nhìn thấu Đào Duy Hiên: “Duy Hiên, thật ra thì anh còn đặc biệt tưởng nhớ . . . . . .”
“Bởi vì em giống đứa em gái của anh.” Đào Duy Hiên cúi đầu, tóc mái của anh che đi tâm tình ở trong mắt của mình, sau đó anh nói: “Em gái của anh từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, đến năm 14 tuổi thì qua đời. Em rất giống con bé. Từ tính tình cho đến diện mạo, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy rất quen thuộc.”
Thật không nghĩ tới, Đào Duy Hiên lại bởi vì nguyên nhân này mà sinh ra cảm tình với cô, nói đến đây, Hứa Tử Ngư thoải mái nói: “Thật ra thì, em cũng vậy, cảm thấy anh rất giống một người.”
“Hả? Ai vậy?”
“Người bạn trai đầu tiên của em.” Hứa Tử Ngư nói: “Anh có rất nhiều chỗ rất giống người đó, từ vẻ mặt, cử động, dáng vẻ khi nói chuyện, có lúc em còn tưởng nhầm anh chính là người đó. Thật xin lỗi. . . . . .”
“Em rất thích anh ta sao?”
“Mối tình đầu tiên, hình như đã dùng hết toàn bộ hơi sức vào đó rồi.” Hứa Tử Ngư dựa vào ghế sa-lon, trước mắt loáng thoáng xuất hiện hình ảnh của mình năm hai mươi tuổi. Vui vẻ, đơn thuần, chuyên chú yêu một người như vậy.
“Vậy hiện tại em có hận người đó không?”
“Tại sao phải hận?” Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái rồi nói: “Em còn cảm ơn anh ta còn không kịp đó, không phải vào thời trẻ người nào cũng có thể gặp được một người yêu đáng giá như vậy. Em chỉ là tiếc nuối thôi, đáng tiếc cuối cùng chúng em vẫn phải tách ra.”
“Tiểu Ngư, em đúng là một cô gái đáng yêu.” Đào Duy Hiên mỉm cười nhìn gương mặt đang hoài niệm của cô, anh nói: “Anh thấy có chút hối hận, có lẽ nên thử thêm một lần nữa.”
“Sao, đùa gì thế?” Hứa Tử Ngư nhìn nhìn rồi dựa sát vào ghế: “Vất vả lắm em mới đưa ra quyết định, nhưng hiện tại lại không nhịn được sự quyến rũ của trai đẹp đó.”
“Phốc. . . . . .” Đào Duy Hiên không nhịn được liền cười lên, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô. Anh đứng dậy gọi Tiểu Bạch: “Viên Viên, live show này là của anh, không cho anh hát, anh sẽ cắt đó.”
Hát Karaoke TV là như vậy đó, nếu như trong phòng chỉ có một mi¬cro, tuy là khi hát lên có chút thoải mái, nhưng mà khó tránh khỏi có loại cảm giác “Độc Cô Cầu Bại”. Nhất là khi có mặt hai người ở đây nhưng lại không ai chú ý nghe hát cả. Giọng của Tiểu Bạch đã mau khàn, thấy Đào Duy Hiên đến khiếu nại, cô ấy cũng vội vàng đem mi¬cro đưa cho anh, chạy đến bên cạnh Hứa Tử Ngư uống một miếng nước.
“Ai da, một ngày vui như vậy tại sao lại có thể không uống rượu đây nhỉ?” Tiểu Bạch kêu nhân viên phục vụ đến để chọn bia, vỗ vỗ vai của Tiểu Ngư: “Phụ nữ có thai uống nước ngọt là được, để mình uống rượu.”
Đào Duy Hiên hát nhạc của Vương Lực Hoành, anh hát nghe rất êm tai, điểm này anh rất giống Thích Uy.
Sinh nhật lần thứ 20 của Hứa Tử Ngư, cô đã cùng Thích Uy trôi qua, anh ta từng ở Kinh Mậu hát dẫn đến chấn động không nhỏ. Ngày đó vừa vặn là hội Văn Nghệ Thuật Đoàn, trong tay của Thích Uy có hai vé mời, cho nên anh ta mời Hứa Tử Ngư cùng đi xem.
Hứa Tử Ngư là người tương đối phiền toái, mấy ngày trước sinh nhật của cô, cô đã cố tình bày ra ám hiệu cho Thích Uy biết, vốn tưởng rằng hôm đó anh ta sẽ nhớ, ai ngờ cả ngày anh ta đều bình thường làm như không biết gì cả, đến giờ thì đi học, nên ăn cơm thì ăn cơm. Cho nên khi đi xem biểu diễn văn nghệ, trong lòng của Hứa Tử Ngư vẫn còn đang giận anh ta. Sau năm sáu tiết mục đã được biểu diễn, Thích Uy nói đi ra ngoài mua nước uống, nói Hứa Tử Ngư chờ một lát, cô gật đầu đồng ý một tiếng, trong lòng quyết định sau ngày hôm nay cô sẽ giận anh ta một tuần. Ai ngờ Thích Uy đi mua có một ly mà lại lâu như vậy, để cô chờ mỏi mòn còn chưa thấy anh ta quay trở lại, đến khi Hứa Tử Ngư nghĩ mình đã bị anh ta cho leo cây rồi, thì người dẫn chương trình ở trên sân khấu mới lên nói: “Tiết mục tiếp theo sẽ là đàn hát pi¬ano 《Duy Nhất》. Biểu diễn: Thích Uy; Đệm nhạc: Thích Uy.”
Sau khi bức màn sân khấu được kéo ra hai bên, toàn bộ khan giả liền thét chói tai. Trên sân khấu chính là hot boy Thích Uy đẹp trai đến rối tinh rối mù, anh ta đang bận một bộ vest màu đen, ngồi ở trước bàn dương cầm, toàn bộ ánh sáng tập trung chiếu về phía anh ta, nhưng không biết tại sao, khi ánh sáng chiếu lên người của anh ta, cô lại có cảm giác sắc thái mang một chút thần thoại giống như trong cổ tích. Dưới khán đài, các fan nữ điên cuồng gọi tên của Thích Uy, những nam sinh dẫn theo bạn gái đến xem chương trình này cũng cảm thấy hối tiếc không kịp, mà lúc này đây, người bạn gái chân chính của Thích Uy là bạn học Hứa Tử Ngư đang ngồi ngây người như phỗng.
“Bầu trời của anh rõ ràng cỡ nào, toàn bộ đi qua đều là trong suốt và không khí.” Giọng hát của Thích Uy cất lên, toàn bộ khán đài đều là một mảnh an tĩnh. Giọng hát trong trẻo và ấm áp như vậy, giống như một cơn gió, thổi qua bầu trời vậy.
Tiếng nhạc đệm của đàn pi¬ano du dương vang lên, Thích Uy cũng không cần nhìn nhạc phổ, mà chỉ quay đầu nhìn khán thính giả, rồi bắt đầu cất tiếng hát. Khi đó Hứa Tử Ngư dám dùng toàn bộ tài sản của mình ra mà đánh cược, lúc đó người Thích Uy đang nhìn, chính là cô.
“Gần đây anh không thể nào hô hấp, ngay cả bóng dáng của mình, cũng muốn trốn tránh. . . . . . Baby, em chính là người duy nhất của anh, hai thế giới cũng biến hình, trở về dễ vậy sao. . . . . .
. . . . . .
Baby, anh đã không thể yêu em nhiều một chút. . . . . .”
Sau khi Thích Uy hát xong, toàn hội trường đều an tĩnh. Anh ta cầm mi¬cro ở bên cạnh lên, sau đó mỉm cười nhìn cô đang ở dưới khán đài mà nói: “Hứa Tử Ngư, chúc em sinh nhật vui vẻ. Nguyện ý làm bạn gái của anh nhé, Hứa Tử Ngư?”
Đèn của hội trường đều bật sáng, Hứa Tử Ngư đè nén ý nghĩ mình sẽ chạy như điên lên khán đài, cô xúc động đứng dậy, mất hình tượng mà cười đến lộn xộn và gật đầu lung tung. Thích Uy đem mi¬cro đưa cho người dẫn chương trình đang ngẩn người, sau đó anh ta đi tới bên mép của sân khấu tung người nhảy một cái liền đáp xuống đài. Tiếng cổ vũ tiếng huýt gió liên tiếp, Thích Uy liền trực tiếp đi đến chỗ Hứa Tử Ngư, ôm cô lên rồi xoay một vòng, sau đó vuốt vuốt tóc của cô rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh kem đi.”
Sau đó nói đến trưởng đoàn của nghệ thuật đoàn, cậu ta mấy lần đến trước mặt của Hứa Tử Ngư khiếu kiện đồng chí Thích Uy. Thật ra là Thích Uy đã lợi dụng cậu ta mới có thể đạt được mục đích theo đuổi cô. Thứ nhất chính là khi cậu ta bị trật chân ở buổi biểu diễn cosplay Fantaci, Thích Uy đã chủ động yêu cầu biểu diễn thay thế cậu ta, nhờ có như vậy mà Thích Uy mới quen biết được Hứa Tử Ngư. Thứ hai là Thích Uy đã lợi dụng mối quan hệ quen biết của mình, dám đem buổi biểu diễn nghệ thuật đoàn dự kiến biểu diễn vào ngày 5 tháng 10, sửa lại thành ngày 6 tháng 10, còn cậy quyền thiên vị ở chính giữa buổi biểu diễn chen vào một tiết mục. Đáng hận nhất chính là sau khi Thích Uy lợi dụng cậu ta xong thì lại phủi mông đi, coi như không quen biết một đoàn trưởng nghệ thuật như cậu ta vậy, sau này bất kể cậu ta có mời mọc thế nào đi chăng nữa Thích Uy cũng không nhận lời xuất đầu trình diễn nữa.
Thật sự Thích Uy rất là vô tội, anh ta vốn dĩ là một người khiêm tốn, nhưng có một cô gái nhỏ đã nói với anh ta: “Từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn hy vọng có một anh chàng đẹp trai vừa đàn Pi¬ano vừa hát, sau đó ở trước mặt mọi người nói hãy gả cho anh.”
Hứa Tử Ngư cãi lại Thích Uy, cô nói rõ ràng là anh ta hỏi cô có nguyện ý làm bạn gái của anh ta hay không cơ mà, Thích Uy nói: “Dù sao bây giờ em cũng đã là bạn gái của anh rồi, sau này cũng sẽ phải gả cho anh thôi.”
“Thôi đi, ai muốn gả cho anh chứ.” Hứa Tử Ngư cắn miếng bánh ngọt mà anh ta đưa tới, miệng phình to nói: “Em muốn khảo nghiệm anh thật kỹ, đến lúc đó có đồng ý hay không vẫn còn chưa biết đâu đó.”
“Chị Tử Ngư, chị Tử Ngư . . . . . .” Tiểu Bạch lắc lắc Hứa Tử Ngư: “Sao rồi?”
“Không có gì, anh họ của em hát rất hay.”
“Ai da, chị cũng cảm thấy như vậy sao, em thua. . . . . .” Tiểu Bạch kéo quai hàm nói: “Giống như trong phim mình xem, Lưu Diệc Phi rất đẹp. Còn anh họ của mình hát cũng thật cảm động, mình nghe đến độ sắp khóc rồi.”
(diepdiep: Đoạn này các bạn để ý lời anh Hiên hát nhé, có một chút manh mối đó…)
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn Đào Duy Hiên, gương mặt nhu hòa như vậy, giọng hát trong trẻo như vậy, thật sự rất giống Thích Uy của cô nha, anh hát: “Em không biết anh là vì lý do gì rời xa em, anh kiên trì không muốn nói ra để mặc cho em khóc thút thít, nước mắt của em giống như mưa trút xuống xối xả, ở trong lòng anh rõ ràng. . . . . .”
“Tiểu Bạch ơi, mình muốn đi nhà vệ sinh một chút.” Hứa Tử Ngư không đợi Tiểu Bạch trả lời liền vội vã đứng dậy, khóe mắt lóe lên trong suốt thu vào trong mắt của Đào Duy Hiên, anh tiếp tục hát: “Em không biết lý do quyết tâm tàn nhẫn của anh, quanh quẩn ở lại bên em sẽ khiến em không nhìn thấy bầu trời trong xanh, còn nữa, em không biết chuyện. . . . . .” Nhưng Tiểu Ngư ơi, anh lại không thể nói cho em biết được.
Hứa Tử Ngư ở trong phòng rửa tay đứng một lát, cảm thấy tâm tình của mình cũng đã bình tĩnh, mới vỗ vỗ mặt mà đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì điện thoại liền reo, nhìn một chút cô liền cười: “Lương Thần.”
“Sao rồi, chơi có vui không?” Anh hỏi cô. Cô đoán hình như anh đang ở trong phòng đọc sách, đồ ngốc, cô không có ở nhà sao còn mở nhạc dưỡng thai làm gì chứ, ai cần nghe đây.
“Vui vẻ chứ, chỉ là . . . . . .”
“Là cái gì?”
“Chỉ là có chút nhớ anh đó.”
“Ha ha, cô bé này, mấy giờ đi đón em đây?”
“Hơn chín giờ anh đến đây đón nhé, quán Melody ở gần công ty chúng ta đó, nhớ lái xe cẩn thận nha.”
“Ừ, em chơi vui vẻ nhé. Bao tử của em không tốt, đừng uống bia lạnh có biết không?”
“Biết rồi, tối nay anh ăn món gì thế?”
“Ăn mì sốt tương.”
“Ah, em cũng muốn ăn mì sốt tương, sao anh không rủ em chứ.”
“Được rồi được rồi, ngày mai anh sẽ nấu cho em ăn.”
“Ừh, vậy em cúp máy đây. . . . . .” Hứa Tử Ngư liền cúp điện thoại, lúc xoay người, cũng nhìn thấy Đào Duy Hiên đang dựa một bên người vào tường.
“Tống Lương Thần hả?” Anh hỏi, ánh mắt của anh dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang nên cô cũng không rõ ràng lắm.
“Đúng vậy, anh ấy hỏi mấy giờ thì đến đón em.” Hứa Tử Ngư cười cười bước tới, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi hát tiếp, bài hát sở trường nhất của em còn chưa hát cho mọi người nghe đó.”
“Ah, sao anh nghe Tiểu Bạch nói ngũ âm của em không bình thường vậy?” Đào Duy Hiên từ từ đi ở bên cạnh cô, kể từ sau khi mang thai, cô bước đi cũng chậm hơn trước rất nhiều.
“Phỉ báng, tuyệt đối là phỉ báng. Một lát nữa nghe em hát bài Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, anh sẽ biết rõ thực lực của em đó.” Hứa Tử Ngư cười hì hì đi về phía trước: “Ah, Duy Hiên, sao anh đi bộ còn chậm hơn phụ nữ có thai vậy?”
Hứa Tử Ngư liền hát 《Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ》 cùng 《Ngọt Như Mật》. Đối mặt với hai vị cao thủ, cô chỉ hát qua loa hai bài sau đó liền tích cực chủ động gi¬ao trả lại mi¬cro cho hai người kia, sau đó vừa ăn dâu tây vừa an tâm làm người thưởng thức nhạc. Lúc Tống Lương Thần gõ cửa tiến vào thiếu chút nữa là bị âm thanh dội ngược lại rồi, ở trong phòng Tiểu Bạch hung hãn một cước giẫm lên bàn, cao giọng mà hát 《Ngồi xe lửa đi Lhasa》Sau đó hả hê gật gù, đang lúc rất khí phách thì tổng giám đốc Tống đi tới, lúc này liền mất hứng.
Tổng giám đốc Tống cũng rất yêu con dân của mình, kêu Tiểu Bạch cứ tiếp tục ca hát, còn mình thì an vị ngồi ở bên cạnh Hứa Tử Ngư vừa nói vừa cười, vẻ mặt đừng nhắc tới, không biết là hài hòa đến cỡ nào.
Tiểu Bạch thầm nghĩ thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hôm nay mới phát hiện Hứa Tử Ngư còn có cái khả năng này. Đào Duy Hiên cùng Tống Lương Thần khách sáo nói đôi ba câu, sau đó Đào Duy Hiên liền lôi kéo Tiểu Bạch đi về, nói mợ của anh rất nghiêm khắc, còn dặn anh phải dẫn em họ về nhà trước mười giờ đêm.
Tiểu Bạch không hiểu kinh ngạc nhìn Đào Duy Hiên, sau đó lại sáng tỏ nhìn về phía Tống Lương Thần, cô ấy cười ha ha rồi nói: “Đúng vậy đó, gia giáo nhà tôi rất nghiêm.”
Tống Lương Thần nói: “Tôi nghe Tiểu Ngư nói cô là bạn thân nhất của cô ấy, sắp tới nếu có thời gian rảnh cô hãy đến nhà tôi chơi nhé.”
“Ah, nhất định. . . Nhất định rồi!” Tiểu Bạch nhìn Tống Lương Thần, nguy hiểm thật nha, lúc trước cô thiếu chút nữa là hiểu lầm một trai đẹp rồi. Người đàn ông đẹp trai và tốt bụng như vậy, thật không dễ dàng mà tìm được, cô thật sự hâm mộ Tiểu Ngư nha.
“Viên Viên, em đang nghĩ cái gì thế, mau đi thôi!” Đào Duy Hiên đưa tay khoác vai Tiểu Bạch, anh tuấn phất phất tay rồi rời đi. Hứa Tử Ngư nắm lấy tay của Tống Lương Thần, hai người chậm rãi đi về nhà.
Hứa Tử Ngư cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý phá sản rồi, cô còn đem theo toàn bộ của cải của mình nữa, ai biết con nhóc Tiểu Bạch này lựa chọn hơn nửa ngày, cuối cùng chọn quán lẩu cay. Cô ấy còn quảng cáo là quán lẩu này được mọi người bình chọn đến bốn sao rưỡi lận, mọi người ở trên mạng cũng khen quán này rất ngon.
Quán lẩu không lớn nhưng được bố trí rất ấm cúng, trên tường còn trang trí rất nhiều hình, hình chụp chung giữa khách và chủ quán, cũng có vài tấm của chủ quán, trong mấy bức ảnh đó Hứa Tử Ngư còn thấy có vài minh tinh nữa. Tiểu Bạch hả hê đón nhận khen ngợi của Hứa Tử Ngư, sau đó liền lấy điện thoại di động ra, lên mạng nhằm đề cử địa điểm quán này cho một vài người bạn, mùi vị quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Tiểu Bạch lại nói đến chuyện thời gian trước mẹ của mình kêu cô ấy đi mua đèn cầy. Nguyên nhân của chuyện này thì trước đây cô có nghe kể qua —— Không biết vị giáo đồ của nước nào đó nói Thánh kinh có ám hiệu ngày 21 tháng 5 là Ngày Tận Thế. Hứa Tử Ngư căn bản cũng không coi đó là một vấn đề nghiêm trọng, cho nên đi ngủ liền quên mất, Tiểu Bạch cũng cảm thấy lời nói đó rất vô căn cứ, bởi vì ngày tận thế của thế giới chính là 2012 nha (Hứa Tử Ngư nhìn trời).
Nhưng mẹ của Tiểu Bạch lại không nghĩ như vậy, bà càng lớn tuổi thì càng khó ngủ. Đêm hôm đó đã hơn một giờ sáng mà bà cũng chưa ngủ được, khi bà mở ra¬dio lên, không biết đã mở trúng băng tần nào mà bà vừa vặn nghe được đài nói ngày 21 tháng 5 chính là Ngày Tận Thế, người đó nói rất là sinh động. Khiến cho một bà già một đêm không ngủ có cảm giác tốt hơn nhiều. Mẹ của Tiểu Bạch rất thích nghe ra¬dio, rảnh rỗi không có việc gì làm liền mở ra¬dio nghe những tiết mục yêu thích, trong đài người ta giới thiệu thuốc gì đặc biệt công hiệu, bà liền suy nghĩ và kiểm chứng xem một chút, cảm thấy không sai biệt lắm liền gọi điện thoại đặt mua thuốc, kết quả trong nhà có một đống lớn thuốc cùng những thứ kiện phẩm khác, bà già coi vậy nhưng còn là làm không biết mệt. Tiểu Bạch cùng cha Tiểu Bạch lúc đầu còn khuyên can, nhưng căn bản bà ấy không để vào tai, sau này hai người cũng chỉ có thể mặc kệ bà phát triển.
Lại nói đến sáng sớm ngày 20 tháng 5, đồng hồ của Tiểu Bạch còn chưa muốn đổ chuông báo thức, mẹ của Tiểu Bạch đã gọi điện thoại đến. Bà đem chuyện hôm qua nghe trong ra¬dio kể lại cho Tiểu Bạch nghe một lần nữa, cuối cùng còn dặn dò cô nhất định phải mua đèn cầy, bởi vì ngày tận thế của thế giới sẽ không có điện.
“Vậy tại sao không mua đèn pin cầm tay chứ?” Hứa Tử Ngư hỏi lại
“Mình cũng hỏi mẹ của mình như vậy đó, bà ấy nói với mình là trong ra¬dio người ta dặn dò phải mua đèn cầy, cho nên mua đèn cầy thôi.” Tiểu Bạch nói. Sáng ngày 21 tháng 5, trái đất vẫn cứ theo lẽ thường mà quay, Tiểu Bạch cầm điện thoại di động lên vội vàng gọi điện thoại cho mẹ ruột. Nhắc đến chuyện Ngày Tận Thế chưa đến, mẹ của Tiểu Bạch mẹ lập tức nói: “Thiệt là, mẹ mua đến hai bao đèn cầy, nhưng lại không có dịp dùng tới. Nhưng mà tối hôm qua mẹ nghe đài ra¬dio nói, thì ra ngày tận thế chính là 2012 đó, đến khi đó hai bao đèn cầy này lấy ra dùng cũng không lãng phí.”
Tiểu Bạch nói: “Nghe mẹ của mình nói như vậy, mình bắt đầu hoài nghi tính chân thật của năm 2012 rồi.”
Hứa Tử Ngư đang uống một hớp canh còn ở trong miệng nghe Tiểu Bạch nói như vậy thiếu chút nữa là phun ra, nhưng cô lại cố gắng nuốt xuống, sau đó không nhịn được mà cười ha ha. Tiểu Bạch thấy Hứa Tử Ngư đang cười mình cho nên đưa tay muốn đánh cô, Hứa Tử Ngư không dừng lại mà còn cười nhiều hơn nữa, khiến cho Tiểu Bạch mặt đỏ tới mang tai. Hai người ăn uống rất vui vẻ, sau khi đã cơm nước no nê liền đến KTV ở gần đó để chiến đấu tiếp.
Hôm nay đúng lúc là thứ bảy, Hứa Tử Ngư còn lo sẽ không có chỗ, nhưng Tiểu Bạch lại nháy mắt ra hiệu với cô, bày tỏ mình làm việc tuyệt đối không thành vấn đề. Quả thật là không thành vấn đề, sau khi bọn họ bước vào phòng bao, Hứa Tử Ngư đã thấy Đào Duy Hiên ngồi ở đó đợi được một lúc rồi.
“Tiểu Ngư, Viên Viên, hai người đã tới.” Đào Duy Hiên rất phong độ đón hai vị nữ sĩ vào, còn dặn nhân viên phục vụ đem trái cây và nước uống lên.
Trông thấy Đào Duy Hiên, Hứa Tử Ngư cảm thấy có chút khó xử. Từ sau khi cô cùng Tống Lương Thần ở chung một chỗ, cô cũng chưa từng liên lạc qua với Đào Duy Hiên. Thật ra thì cô cảm thấy mình giống như là quyết định cùng với Tống Lương Thần ở chung một chỗ, thì đối với Đào Duy Hiên nên có một lời rõ ràng, nhưng tính của cô tương đối rối rắm, vẫn muốn tìm thời gian cùng địa điểm thích hợp để nói với anh ta một câu, nhưng rối rắm liền kéo dài đến hôm nay. Hiện tại Đào Duy Hiên đã đưa tới cửa rồi, nhưng ngược lại cô không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Bạch cũng là người hiểu chuyện, cô ấy thấy hai người cũng đang rất là dè dặt, cho nên vội vàng khiêm nhường nói đôi ba câu liền chạy qua bên kia chọn bài hát. Chỗ này thiết bị âm thanh rất tốt, chỉ một lát sau cả phòng đều tràn đầy giọng hát mỹ lệ và bài hát sở trường của Tiểu Bạch.
Đào Duy Hiên cầm lấy miếng dâu tây do nhân viên mới bưng lên mà đưa cho Hứa Tử Ngư, rồi nói: “Món em thích nhất đó.”
Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó nói: “Thật ra thì gần đây em rất muốn liên lạc với anh.”
“Thế nào, vẫn cảm thấy anh rất tốt có đúng không?” Đào Duy Hiên ranh mãnh nhìn cô cười, tâm trạng của Hứa Tử Ngư chợt nổi lên bi tình cùng khó xử, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Không phải đâu, chính là muốn nói với anh . . . . . .”
“Nói cho anh biết, em yêu anh ta?”
Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu một cái. Mặc dù vẻ mặt là hết sức lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt vẫn là thỏa mãn cùng hạnh phúc, đây chính là biểu hiện của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu rồi.
Đào Duy Hiên nhẹ giọng thở dài một cái, sau đó vừa cười vừa nói: “Cô bé ngốc, anh cũng có nghe nói về Tống Lương Thần, cậu ta là một người tốt. Gi¬ao em cho cậu ta, anh cũng thấy yên tâm.”
“Anh?” Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có lúc mình cũng không nhìn thấu Đào Duy Hiên: “Duy Hiên, thật ra thì anh còn đặc biệt tưởng nhớ . . . . . .”
“Bởi vì em giống đứa em gái của anh.” Đào Duy Hiên cúi đầu, tóc mái của anh che đi tâm tình ở trong mắt của mình, sau đó anh nói: “Em gái của anh từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, đến năm 14 tuổi thì qua đời. Em rất giống con bé. Từ tính tình cho đến diện mạo, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy rất quen thuộc.”
Thật không nghĩ tới, Đào Duy Hiên lại bởi vì nguyên nhân này mà sinh ra cảm tình với cô, nói đến đây, Hứa Tử Ngư thoải mái nói: “Thật ra thì, em cũng vậy, cảm thấy anh rất giống một người.”
“Hả? Ai vậy?”
“Người bạn trai đầu tiên của em.” Hứa Tử Ngư nói: “Anh có rất nhiều chỗ rất giống người đó, từ vẻ mặt, cử động, dáng vẻ khi nói chuyện, có lúc em còn tưởng nhầm anh chính là người đó. Thật xin lỗi. . . . . .”
“Em rất thích anh ta sao?”
“Mối tình đầu tiên, hình như đã dùng hết toàn bộ hơi sức vào đó rồi.” Hứa Tử Ngư dựa vào ghế sa-lon, trước mắt loáng thoáng xuất hiện hình ảnh của mình năm hai mươi tuổi. Vui vẻ, đơn thuần, chuyên chú yêu một người như vậy.
“Vậy hiện tại em có hận người đó không?”
“Tại sao phải hận?” Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái rồi nói: “Em còn cảm ơn anh ta còn không kịp đó, không phải vào thời trẻ người nào cũng có thể gặp được một người yêu đáng giá như vậy. Em chỉ là tiếc nuối thôi, đáng tiếc cuối cùng chúng em vẫn phải tách ra.”
“Tiểu Ngư, em đúng là một cô gái đáng yêu.” Đào Duy Hiên mỉm cười nhìn gương mặt đang hoài niệm của cô, anh nói: “Anh thấy có chút hối hận, có lẽ nên thử thêm một lần nữa.”
“Sao, đùa gì thế?” Hứa Tử Ngư nhìn nhìn rồi dựa sát vào ghế: “Vất vả lắm em mới đưa ra quyết định, nhưng hiện tại lại không nhịn được sự quyến rũ của trai đẹp đó.”
“Phốc. . . . . .” Đào Duy Hiên không nhịn được liền cười lên, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô. Anh đứng dậy gọi Tiểu Bạch: “Viên Viên, live show này là của anh, không cho anh hát, anh sẽ cắt đó.”
Hát Karaoke TV là như vậy đó, nếu như trong phòng chỉ có một mi¬cro, tuy là khi hát lên có chút thoải mái, nhưng mà khó tránh khỏi có loại cảm giác “Độc Cô Cầu Bại”. Nhất là khi có mặt hai người ở đây nhưng lại không ai chú ý nghe hát cả. Giọng của Tiểu Bạch đã mau khàn, thấy Đào Duy Hiên đến khiếu nại, cô ấy cũng vội vàng đem mi¬cro đưa cho anh, chạy đến bên cạnh Hứa Tử Ngư uống một miếng nước.
“Ai da, một ngày vui như vậy tại sao lại có thể không uống rượu đây nhỉ?” Tiểu Bạch kêu nhân viên phục vụ đến để chọn bia, vỗ vỗ vai của Tiểu Ngư: “Phụ nữ có thai uống nước ngọt là được, để mình uống rượu.”
Đào Duy Hiên hát nhạc của Vương Lực Hoành, anh hát nghe rất êm tai, điểm này anh rất giống Thích Uy.
Sinh nhật lần thứ 20 của Hứa Tử Ngư, cô đã cùng Thích Uy trôi qua, anh ta từng ở Kinh Mậu hát dẫn đến chấn động không nhỏ. Ngày đó vừa vặn là hội Văn Nghệ Thuật Đoàn, trong tay của Thích Uy có hai vé mời, cho nên anh ta mời Hứa Tử Ngư cùng đi xem.
Hứa Tử Ngư là người tương đối phiền toái, mấy ngày trước sinh nhật của cô, cô đã cố tình bày ra ám hiệu cho Thích Uy biết, vốn tưởng rằng hôm đó anh ta sẽ nhớ, ai ngờ cả ngày anh ta đều bình thường làm như không biết gì cả, đến giờ thì đi học, nên ăn cơm thì ăn cơm. Cho nên khi đi xem biểu diễn văn nghệ, trong lòng của Hứa Tử Ngư vẫn còn đang giận anh ta. Sau năm sáu tiết mục đã được biểu diễn, Thích Uy nói đi ra ngoài mua nước uống, nói Hứa Tử Ngư chờ một lát, cô gật đầu đồng ý một tiếng, trong lòng quyết định sau ngày hôm nay cô sẽ giận anh ta một tuần. Ai ngờ Thích Uy đi mua có một ly mà lại lâu như vậy, để cô chờ mỏi mòn còn chưa thấy anh ta quay trở lại, đến khi Hứa Tử Ngư nghĩ mình đã bị anh ta cho leo cây rồi, thì người dẫn chương trình ở trên sân khấu mới lên nói: “Tiết mục tiếp theo sẽ là đàn hát pi¬ano 《Duy Nhất》. Biểu diễn: Thích Uy; Đệm nhạc: Thích Uy.”
Sau khi bức màn sân khấu được kéo ra hai bên, toàn bộ khan giả liền thét chói tai. Trên sân khấu chính là hot boy Thích Uy đẹp trai đến rối tinh rối mù, anh ta đang bận một bộ vest màu đen, ngồi ở trước bàn dương cầm, toàn bộ ánh sáng tập trung chiếu về phía anh ta, nhưng không biết tại sao, khi ánh sáng chiếu lên người của anh ta, cô lại có cảm giác sắc thái mang một chút thần thoại giống như trong cổ tích. Dưới khán đài, các fan nữ điên cuồng gọi tên của Thích Uy, những nam sinh dẫn theo bạn gái đến xem chương trình này cũng cảm thấy hối tiếc không kịp, mà lúc này đây, người bạn gái chân chính của Thích Uy là bạn học Hứa Tử Ngư đang ngồi ngây người như phỗng.
“Bầu trời của anh rõ ràng cỡ nào, toàn bộ đi qua đều là trong suốt và không khí.” Giọng hát của Thích Uy cất lên, toàn bộ khán đài đều là một mảnh an tĩnh. Giọng hát trong trẻo và ấm áp như vậy, giống như một cơn gió, thổi qua bầu trời vậy.
Tiếng nhạc đệm của đàn pi¬ano du dương vang lên, Thích Uy cũng không cần nhìn nhạc phổ, mà chỉ quay đầu nhìn khán thính giả, rồi bắt đầu cất tiếng hát. Khi đó Hứa Tử Ngư dám dùng toàn bộ tài sản của mình ra mà đánh cược, lúc đó người Thích Uy đang nhìn, chính là cô.
“Gần đây anh không thể nào hô hấp, ngay cả bóng dáng của mình, cũng muốn trốn tránh. . . . . . Baby, em chính là người duy nhất của anh, hai thế giới cũng biến hình, trở về dễ vậy sao. . . . . .
. . . . . .
Baby, anh đã không thể yêu em nhiều một chút. . . . . .”
Sau khi Thích Uy hát xong, toàn hội trường đều an tĩnh. Anh ta cầm mi¬cro ở bên cạnh lên, sau đó mỉm cười nhìn cô đang ở dưới khán đài mà nói: “Hứa Tử Ngư, chúc em sinh nhật vui vẻ. Nguyện ý làm bạn gái của anh nhé, Hứa Tử Ngư?”
Đèn của hội trường đều bật sáng, Hứa Tử Ngư đè nén ý nghĩ mình sẽ chạy như điên lên khán đài, cô xúc động đứng dậy, mất hình tượng mà cười đến lộn xộn và gật đầu lung tung. Thích Uy đem mi¬cro đưa cho người dẫn chương trình đang ngẩn người, sau đó anh ta đi tới bên mép của sân khấu tung người nhảy một cái liền đáp xuống đài. Tiếng cổ vũ tiếng huýt gió liên tiếp, Thích Uy liền trực tiếp đi đến chỗ Hứa Tử Ngư, ôm cô lên rồi xoay một vòng, sau đó vuốt vuốt tóc của cô rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh kem đi.”
Sau đó nói đến trưởng đoàn của nghệ thuật đoàn, cậu ta mấy lần đến trước mặt của Hứa Tử Ngư khiếu kiện đồng chí Thích Uy. Thật ra là Thích Uy đã lợi dụng cậu ta mới có thể đạt được mục đích theo đuổi cô. Thứ nhất chính là khi cậu ta bị trật chân ở buổi biểu diễn cosplay Fantaci, Thích Uy đã chủ động yêu cầu biểu diễn thay thế cậu ta, nhờ có như vậy mà Thích Uy mới quen biết được Hứa Tử Ngư. Thứ hai là Thích Uy đã lợi dụng mối quan hệ quen biết của mình, dám đem buổi biểu diễn nghệ thuật đoàn dự kiến biểu diễn vào ngày 5 tháng 10, sửa lại thành ngày 6 tháng 10, còn cậy quyền thiên vị ở chính giữa buổi biểu diễn chen vào một tiết mục. Đáng hận nhất chính là sau khi Thích Uy lợi dụng cậu ta xong thì lại phủi mông đi, coi như không quen biết một đoàn trưởng nghệ thuật như cậu ta vậy, sau này bất kể cậu ta có mời mọc thế nào đi chăng nữa Thích Uy cũng không nhận lời xuất đầu trình diễn nữa.
Thật sự Thích Uy rất là vô tội, anh ta vốn dĩ là một người khiêm tốn, nhưng có một cô gái nhỏ đã nói với anh ta: “Từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn hy vọng có một anh chàng đẹp trai vừa đàn Pi¬ano vừa hát, sau đó ở trước mặt mọi người nói hãy gả cho anh.”
Hứa Tử Ngư cãi lại Thích Uy, cô nói rõ ràng là anh ta hỏi cô có nguyện ý làm bạn gái của anh ta hay không cơ mà, Thích Uy nói: “Dù sao bây giờ em cũng đã là bạn gái của anh rồi, sau này cũng sẽ phải gả cho anh thôi.”
“Thôi đi, ai muốn gả cho anh chứ.” Hứa Tử Ngư cắn miếng bánh ngọt mà anh ta đưa tới, miệng phình to nói: “Em muốn khảo nghiệm anh thật kỹ, đến lúc đó có đồng ý hay không vẫn còn chưa biết đâu đó.”
“Chị Tử Ngư, chị Tử Ngư . . . . . .” Tiểu Bạch lắc lắc Hứa Tử Ngư: “Sao rồi?”
“Không có gì, anh họ của em hát rất hay.”
“Ai da, chị cũng cảm thấy như vậy sao, em thua. . . . . .” Tiểu Bạch kéo quai hàm nói: “Giống như trong phim mình xem, Lưu Diệc Phi rất đẹp. Còn anh họ của mình hát cũng thật cảm động, mình nghe đến độ sắp khóc rồi.”
(diepdiep: Đoạn này các bạn để ý lời anh Hiên hát nhé, có một chút manh mối đó…)
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn Đào Duy Hiên, gương mặt nhu hòa như vậy, giọng hát trong trẻo như vậy, thật sự rất giống Thích Uy của cô nha, anh hát: “Em không biết anh là vì lý do gì rời xa em, anh kiên trì không muốn nói ra để mặc cho em khóc thút thít, nước mắt của em giống như mưa trút xuống xối xả, ở trong lòng anh rõ ràng. . . . . .”
“Tiểu Bạch ơi, mình muốn đi nhà vệ sinh một chút.” Hứa Tử Ngư không đợi Tiểu Bạch trả lời liền vội vã đứng dậy, khóe mắt lóe lên trong suốt thu vào trong mắt của Đào Duy Hiên, anh tiếp tục hát: “Em không biết lý do quyết tâm tàn nhẫn của anh, quanh quẩn ở lại bên em sẽ khiến em không nhìn thấy bầu trời trong xanh, còn nữa, em không biết chuyện. . . . . .” Nhưng Tiểu Ngư ơi, anh lại không thể nói cho em biết được.
Hứa Tử Ngư ở trong phòng rửa tay đứng một lát, cảm thấy tâm tình của mình cũng đã bình tĩnh, mới vỗ vỗ mặt mà đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì điện thoại liền reo, nhìn một chút cô liền cười: “Lương Thần.”
“Sao rồi, chơi có vui không?” Anh hỏi cô. Cô đoán hình như anh đang ở trong phòng đọc sách, đồ ngốc, cô không có ở nhà sao còn mở nhạc dưỡng thai làm gì chứ, ai cần nghe đây.
“Vui vẻ chứ, chỉ là . . . . . .”
“Là cái gì?”
“Chỉ là có chút nhớ anh đó.”
“Ha ha, cô bé này, mấy giờ đi đón em đây?”
“Hơn chín giờ anh đến đây đón nhé, quán Melody ở gần công ty chúng ta đó, nhớ lái xe cẩn thận nha.”
“Ừ, em chơi vui vẻ nhé. Bao tử của em không tốt, đừng uống bia lạnh có biết không?”
“Biết rồi, tối nay anh ăn món gì thế?”
“Ăn mì sốt tương.”
“Ah, em cũng muốn ăn mì sốt tương, sao anh không rủ em chứ.”
“Được rồi được rồi, ngày mai anh sẽ nấu cho em ăn.”
“Ừh, vậy em cúp máy đây. . . . . .” Hứa Tử Ngư liền cúp điện thoại, lúc xoay người, cũng nhìn thấy Đào Duy Hiên đang dựa một bên người vào tường.
“Tống Lương Thần hả?” Anh hỏi, ánh mắt của anh dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang nên cô cũng không rõ ràng lắm.
“Đúng vậy, anh ấy hỏi mấy giờ thì đến đón em.” Hứa Tử Ngư cười cười bước tới, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi hát tiếp, bài hát sở trường nhất của em còn chưa hát cho mọi người nghe đó.”
“Ah, sao anh nghe Tiểu Bạch nói ngũ âm của em không bình thường vậy?” Đào Duy Hiên từ từ đi ở bên cạnh cô, kể từ sau khi mang thai, cô bước đi cũng chậm hơn trước rất nhiều.
“Phỉ báng, tuyệt đối là phỉ báng. Một lát nữa nghe em hát bài Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, anh sẽ biết rõ thực lực của em đó.” Hứa Tử Ngư cười hì hì đi về phía trước: “Ah, Duy Hiên, sao anh đi bộ còn chậm hơn phụ nữ có thai vậy?”
Hứa Tử Ngư liền hát 《Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ》 cùng 《Ngọt Như Mật》. Đối mặt với hai vị cao thủ, cô chỉ hát qua loa hai bài sau đó liền tích cực chủ động gi¬ao trả lại mi¬cro cho hai người kia, sau đó vừa ăn dâu tây vừa an tâm làm người thưởng thức nhạc. Lúc Tống Lương Thần gõ cửa tiến vào thiếu chút nữa là bị âm thanh dội ngược lại rồi, ở trong phòng Tiểu Bạch hung hãn một cước giẫm lên bàn, cao giọng mà hát 《Ngồi xe lửa đi Lhasa》Sau đó hả hê gật gù, đang lúc rất khí phách thì tổng giám đốc Tống đi tới, lúc này liền mất hứng.
Tổng giám đốc Tống cũng rất yêu con dân của mình, kêu Tiểu Bạch cứ tiếp tục ca hát, còn mình thì an vị ngồi ở bên cạnh Hứa Tử Ngư vừa nói vừa cười, vẻ mặt đừng nhắc tới, không biết là hài hòa đến cỡ nào.
Tiểu Bạch thầm nghĩ thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hôm nay mới phát hiện Hứa Tử Ngư còn có cái khả năng này. Đào Duy Hiên cùng Tống Lương Thần khách sáo nói đôi ba câu, sau đó Đào Duy Hiên liền lôi kéo Tiểu Bạch đi về, nói mợ của anh rất nghiêm khắc, còn dặn anh phải dẫn em họ về nhà trước mười giờ đêm.
Tiểu Bạch không hiểu kinh ngạc nhìn Đào Duy Hiên, sau đó lại sáng tỏ nhìn về phía Tống Lương Thần, cô ấy cười ha ha rồi nói: “Đúng vậy đó, gia giáo nhà tôi rất nghiêm.”
Tống Lương Thần nói: “Tôi nghe Tiểu Ngư nói cô là bạn thân nhất của cô ấy, sắp tới nếu có thời gian rảnh cô hãy đến nhà tôi chơi nhé.”
“Ah, nhất định. . . Nhất định rồi!” Tiểu Bạch nhìn Tống Lương Thần, nguy hiểm thật nha, lúc trước cô thiếu chút nữa là hiểu lầm một trai đẹp rồi. Người đàn ông đẹp trai và tốt bụng như vậy, thật không dễ dàng mà tìm được, cô thật sự hâm mộ Tiểu Ngư nha.
“Viên Viên, em đang nghĩ cái gì thế, mau đi thôi!” Đào Duy Hiên đưa tay khoác vai Tiểu Bạch, anh tuấn phất phất tay rồi rời đi. Hứa Tử Ngư nắm lấy tay của Tống Lương Thần, hai người chậm rãi đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.