Chương 58
Lưu Tam Tam
26/08/2015
“Hứa Tử Ngư, em ngồi đàng hoàng lại xem nào.” Tống Lương Thần vừa cố đi về
phía trước vừa đỡ Hứa Tử Ngư đang dùng tay sờ loạn, thật sự là dở khóc
dở cười: “Chẳng phải đã dặn là không được uống rượu rồi hay sao?”
“Ừh, em chỉ uống một chút thôi.” Hứa Tử Ngư nói, ở KTV cô chỉ uống một chai bia, giờ trong đầu hơi lâng lâng, vẫn chưa tới trình độ say. Chậc chậc, cái cảm giác này đúng là.
“Ngoan nha, em mau ngồi đàng hoàng đi.” Từ sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Tống Lương Thần lái xe càng cẩn thận hơn. Hứa Tử Ngư cứ như vậy khiến cho anh không yên tâm chút nào. Nếu hiện tại không có dây đai an toàn, chắc cô ấy đã bò đến sát bên người của anh mà quậy rồi đó, một cô gái bình thường tốt như vậy tại sao sau khi uống rượu lại biến thành sắc lang đây chứ? Hứa Tử Ngư say rượu anh đã thấy qua ba lần, mỗi một lần đều là bộ dạng như thế này, nếu như những lúc như vậy mà anh không có ở bên cạnh thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Thật là vô cùng đau đầu.
“Gió thật mát.” Hứa Tử Ngư mở cửa sổ vươn tay ra, híp mắt nhìn về phía đèn nê-ông: “Ánh đèn rất đẹp.” Quay đầu rướn cổ lên ôm Tống Lương Thần hôn một cái “bẹp”: “Tiểu Tống thật là tốt.”
“Em ngốc quá đi.” Tống Lương Thần bắt được tay của cô, tay phải của anh giữ cô lại: “Em ngồi xuống đi, sắp về đến nhà rồi.”
“Ừh.”
“Lương Thần, thật sự em không có say, em chỉ uống có một chai bia thôi.” Hứa Tử Ngư cúi đầu thấp xuống mặc cho Tống Lương Thần sấy tóc, hai tay của cô còn đắm đuối ôm lấy cái hông của anh, đầu của cô cọ cọ vào người của anh giống như muốn lấy lòng mà nói: “Còn là nhiệt độ bình thường nha.” Cô nói xong, bộ dạng say rượu cũng biến mất.
“Ừh, thật biết nghe lời.” Tống Lương Thần tắt và cất máy sấy tóc trong tay, quay qua đưa tay giúp cô chải tóc, Hứa Tử Ngư ngoan ngoãn ngồi ở trên giường để im cho anh loay hoay, từ nhỏ cô đã thích người khác sờ đầu của mình, có một đôi tay dịu dàng vuốt ve trên đầu của cô, cảm giác đó thật là thoải mái.
“Tiểu Ngư.” Tống Lương Thần theo mái tóc mà sờ đến gương mặt của cô, anh cúi đầu gọi.
“Hả?” Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác giống như trái táo màu đỏ vậy, hơi thở của cô còn mang theo hương vị của cồn. Tống Lương Thần cúi người xuống, dịu dàng hôn lên môi của cô.
Môi lưỡi quấn quít khiến Hứa Tử Ngư đang chóng mặt nay toàn thân càng thêm nóng ran, cô đưa tay ôm lấy cổ của Tống Lương Thần, bắt đầu chủ động đáp lại từng động tác của anh.
“Ừh. . . . . .” Bị hôn đến đầu óc choáng váng, không nhịn được liền hừ nhẹ lên một tiếng, lỗ tai của Hứa Tử Ngư cũng mau đỏ bừng lên rồi. Môi của Tống Lương Thần rời khỏi môi của cô, nhỏ giọng mà nói: “Thật không có say?”
“Thật sự.” Hứa Tử Ngư trơ mắt nhìn anh, bởi vì trong người có chút men say, trong mắt của cô tựa như đang mờ mịt hơi nước vậy, ánh sáng lung linh đẹp không sao tả xiết.
Trái tim cuồng nhiệt mà đập, hơi thở vẫn là không đều, tay của cô còn đang nắm lấy ống tay áo của anh mà hỏi: “Sao thế?”
“Lần đầu tiên em đã say rồi, lần thứ hai thì còn tỉnh táo một chút.” Tống Lương Thần vừa nói xong liền bế cô lên, đặt ở giữa giường.
Sau khi biết ý của Tống Lương Thần đang ám chỉ cái gì, mặt của Hứa Tử Ngư còn đỏ hơn khi nãy nữa, thời gian gần đây hai người bọn họ trải qua những va chạm thân thiết, Tống Lương Thần vì sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, cho nên vẫn một mình chịu đựng. . . . . .
“Nhưng mà, em nghĩ, tiểu bảo bảo sẽ thấy đó . . . . . . Hôm nay con còn đạp em . . . . . .” Bạn học Hứa Tử Ngư cảm thấy khó xử.
“Không có sao đâu, bây giờ đã khuya lắm rồi, chắc là bảo bảo cũng đã ngủ rồi.” Tống Lương Thần hướng dẫn từng bước, lúc nói chuyện, hô hấp cũng rất nặng, giọng nói cũng có chút nhỏ. Không đợi Hứa Tử Ngư tỏ thái độ thêm một lần nữa, anh thận trọng tránh đụng vào cái bụng của cô, cúi xuống hôn lên môi của cô, dùng lưỡi trêu chọc quấn quýt với cô, cánh tay của anh không yên, từ phía dưới áo ngủ của cô bắt đầu đi lên vỗ về chơi đùa, lực đạo của tay anh cũng không có ra sức giống như trước đây nữa, mà động tác chỉ là trêu chọc mà thôi.
Hứa Tử Ngư cũng rất bội phục Tống Lương Thần, kỷ xảo hôn của anh đột nhiên tăng cao, cô khiêm tốn tiếp nhận nụ hôn của bạn học Tống giống như một học sinh trung học mới bắt đầu học hôn vậy, cũng không biết như thế nào, thời gian hôn luôn là quá lâu sẽ khiến cho đầu óc của cô choáng váng, không có chút sức lực nào chống đỡ, cảm giác này giống như năm đó anh phụ đạo toán cho cô vậy. (Hứa Tử Ngư ơi thật sự bội phục cô quá, thời điểm này còn có thể nghĩ đến chuyện học toán sao.)
Vạt áo ngủ mềm mại được vén lên phía trên, Hứa Tử Ngư cảm giác cơ thể mình hình như làm bằng nước vậy, trừ chuyện cô bám lấy Tống Lương Thần thật chặt ra, cái gì cô cũng không làm được, mà lúc này đây tay của anh đã duỗi đến nơi đó, dịu dàng vỗ về chơi đùa cô.
Đột nhiên bị kích thích khiến Hứa Tử Ngư bất ngờ mà nhỏ giọng rên lên, nhưng sau đó mọi hành động của anh đều khiến cơ thể của cô hoàn toàn đông cứng lại.
“Lương Thần . . . . . .” Ngón tay của anh, đã đưa vào. . . . . .
“Đừng sợ đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.” Ngón tay của Tống Lương Thần khẽ nhúc nhích, lần trước cô uống rượu cho nên không có khẩn trương như vậy, thế nhưng lần này cô lại khẩn trương và còn chặt hơn so với lần đầu tiên nữa, anh bởi vì sợ đả thương đến đứa nhỏ cho nên cũng cố gắng hết sức khống chế sức lực của mình, thân thể hình như đã toát chút mồ hôi rồi. Ngón tay thong thả ung dung ở trong cơ thể khít khao của cô bắt đầu xuyên vào, Hứa Tử Ngư dùng tay bắt lấy bả vai của anh, cắn môi nhẹ giọng hừ.
“Thì ra Tiểu Ngư cũng có cảm giác như vậy.” Giọng nói của Tống Lương Thần trầm thấp truyền tới tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên người của cô: “Cũng đã ướt đẫm rồi này.”
“Anh . . . . . .” Nghe thấy Tống Lương Thần nói ra những lời không hài hòa như vậy, đầu của Hứa Tử Ngư nổ vang một tiếng. Không bao lâu sau cả người cô cứng lại giống như đang bị một sợi dây cung căng lên thật chặt vậy, dưới ngón tay mềm nhũn mà không chịu yên của anh.
“Thích không vậy?” Tống Lương Thần cố gắng giữ sức đều đều, càng lúc tiến vào trong càng dễ dàng hơn, Hứa Tử Ngư theo từng động tác của anh mà bắt đầu hừ nhẹ như một con mèo nhỏ vậy.
“Lúc không có anh ở bên cạnh, không cho em uống rượu, có biết hay không?” Tống Lương Thần nói đồng thời dùng tay kia nhẹ nhàng kéo lỗ tai của cô, Hứa Tử Ngư cảm thấy cái gì đó chạy dọc theo sống lưng của mình nha, cả người cũng không nhịn được mà co rúm lại.
“Bộ dạng say rượu của em, chỉ có thể để cho một mình anh thấy mà thôi, có biết hay không?” Hơi Thở của anh trở nên hổn hển đồng thời lời nói cũng cứng rắn hơn, lúc anh nói chuyện, động tác của ngón tay cũng không hề ngưng mà ngược lại động tác càng lúc càng nhanh hơn, Hứa Tử Ngư bắt đầu lớn tiếng rên, lung tung kêu tên của anh: “Lương Thần, Lương Thần . . . . . .”
Tống Lương Thần cúi người hôn cô, cảm giác phía dưới của cô đã ướt đến không còn biết trời trăng gì nữa, hôm nay phản ứng của cô rất kịch liệt, chẳng cần phải đợi lâu cơ thể của cô đã sẵn sàng rồi.
Sau khi lấy ngón tay ra khỏi cơ thể cô, Tống Lương Thần đứng dậy thuần thục cởi bỏ y phục trên người sau đó ném qua một bên, cơ thể của anh dưới ánh đèn có chút ẩm ướt của mồ hôi, cảm thấy dáng vẻ của anh rất cao lớn, Hứa Tử Ngư thở gấp đồng thời mở mắt ra, liền trông thấy một màn rất đẹp mắt này, hình ảnh đó có thể khiến cho người khác phải chảy cả máu mũi luôn. Wow một tiếng, cô liền lấy tay che kín mắt của mình, mới vừa rồi cô . . . Cô đã trông thấy cái gì thế?
“Sợ cái gì chứ?” Tống Lương Thần cẩn thận nằm ở phía trên người của cô, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô đặt lên trên đầu rồi nói: “Chẳng phải trong tiểu thuyết, em cũng đã viết như thế sao?”
Đúng vậy, làm một tác giả nữ tôn của truyện tiểu thuyết, hiện tại chẳng phải cô nên giở trò sao? Có câu nói , lại có câu nói
tác giả nữ tôn Hứa Tử Ngư cắn răng một cái, dùng bàn tay nhỏ bé đang run rẩy nắm lấy vật đó, lúc này Tống Lương Thần rên lên một tiếng.
“Ah ah, làm sao thế? Tống Lương Thần anh chỉ biết hừ hừ thôi sao, dùng loại ánh mắt mê ly này xem em náo loạn sao?” Bị nhan sắc mê hoặc, Hứa Tử Ngư cảm thấy mình cũng có một phần nghĩa vụ, nhưng tay cầm cũng là cầm không tới, muốn cô hành động như thế nào đây chứ? Cô than thở một tiếng, ở phương diện này lý luận cùng thực tế kết hợp với nhau, vẫn có chút khiếm khuyết. Vì vậy cô ngẩng đầu lên rất vô tội mà nhìn anh, yếu ớt gọi một tiếng: “Lương Thần . . . . . .”
Tống Lương Thần trông thấy cô thẹn thùng đỏ mặt, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn lúc mở lúc đóng, ngọn lửa trong lòng nhất thời bùng cháy lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô sau đó liếm rồi lại cắn nhẹ, khiến cô không tự chủ mà co chân lên, cơ thể vận dụng sức lực chờ phát động để chỉa vào nơi đã ướt đẫm của cô. Lòng bàn tay của Hứa Tử Ngư cũng toát ra mồ hôi, tay vịn lấy vai của anh, ôn nhu gọi tên anh, Tống Lương Thần cũng không nhịn được nữa liền động thân mà tiến vào trong, Hứa Tử Ngư ai oán một tiếng như mèo nhỏ vậy, mười ngón tay của cô vô thức bấu mạnh vào vai của anh.
Móng vuốt của mèo nhỏ bấu lên người của Tống Lương Thần khiến cả người anh run lên, mồ hôi trên trán ẩn nhẫn chậm rãi trượt xuống, anh tự tay cầm lấy cái chân của cô, thận trọng để mình tiến vào sâu hơn.
Hứa Tử Ngư cảm thấy cổ họng của mình như bị vật gì đó chĩa vào, ở phía bụng dưới căng muốn chết, cũng tê dại không kém.
“Ngoan, em có đau hay không?” Tống Lương Thần nhỏ giọng giống như đang dụ dỗ vậy, Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên nhìn, anh đang run rẩy, trên hầu kết còn có một tầng mồ hôi hột trong suốt, toàn bộ cơ bắp của anh cũng bởi vì không khống chế nổi mà trở nên rối rắm. Đây tuyệt đối là sự quyến rũ trần trụi nha!
Cũng không nhịn được nữa, cô thè lưỡi ra liếm hầu kết của anh một cái, Hứa Tử Ngư nhẹ giọng trả lời: “Không đau.”
Vừa dứt lời, Tống Lương Thần đi vào thật sâu, Hứa Tử Ngư không nhịn được thất thanh gọi một tiếng, cơ thể cứ thể mà co rụt lại.
“Ưmh. . . . . .”
“Đau sao?” Một tay của Tống Lương Thần bắt được con thỏ trắng đang loạn quạng, anh chậm rãi xoa, Hứa Tử Ngư đỏ mặt rồi nói: “Không đau. . . . . .” Rồi sau đó lại không nhịn được bổ sung thêm: “Chỉ là . . . . . . Có chút chống đỡ. . . . . .” Dứt lời, chính mình cũng cảm thấy giọng nói mềm mại như vậy không phải là của mình.
“Tiểu Ngư đang khen ngợi anh sao?” Môi của Tống Lương Thần chau lên, cơ thể của anh chậm rãi lui ra, sắp lui ra đến bên ngoài thì lại chậm chạp và kiên định tiến vào bên trong, Hứa Tử Ngư bị anh đụng như vậy cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình như đang bay trên bầu trời vậy. Tống Lương Thần liên tiếp vào sâu thêm mấy lần, thấy cô đã thích ứng, tốc độ của anh mới bắt đầu nhanh hơn. Đầu óc của Hứa Tử Ngư giống như bị ai đó khuấy đảo thành một mớ hỗn loạn, toàn bộ cảm giác đều bị anh hấp dẫn xuống phía dưới cả. Cô bám lấy vai của anh, đi theo động tác của anh, nhắm mắt lại, miệng cô lại không ngừng kêu tên của anh: “Lương Thần, Lương Thần. . . . . .”
“Có thích hay không?” Giọng của anh khàn khàn nói ở bên tai của cô, động tác ở phía dưới càng mạnh hơn.
“Thích, rất thích. . . . . .” Phía dưới của Hứa Tử Ngư bị anh tấn công đến không còn sức để chống cự nữa, cô rầm rì trả lời
“Gọi tên anh đi.”
“Lương Thần. . . . . .”
“Gọi ông xã.”
“Ông xã, ông xã. . . . . .”
Sự khó chịu và vẻ lúng túng của lúc đầu đã sớm biến mất, Hứa Tử Ngư cảm thấy bây giờ mình như bay lên cảnh tiên, thế nhưng hạnh phúc quá nhiều, khiến cả người cô đều giống như đang chìm ngập vậy. Không biết nên làm sao, liền bắt đầu thút tha thút thít khóc lên. Tống Lương Thần nhỏ giọng dụ dỗ cô, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô, những lần tấn công sau, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà cắn lên bờ vai của anh.
Vốn dĩ là Tống Lương Thần đang cố gắng nhịn, nhưng cô lại cắn anh một cái như vậy quả thực là không thể nhịn được nữa, rốt cuộc không còn sức lực để khống chế nữa, đành ở trong hang động khít khao của cô nặng nề chạm thêm vài cái nữa, Hứa Tử Ngư run rẩy liều mạng ôm lấy lưng của anh, cảm thấy vật của anh đang ở bên trong cô như lớn lên thêm vậy. Tống Lương Thần hừ nhẹ một tiếng, chợt rút ra, đem chất lỏng nóng rực bắn lên đùi của cô.
Hứa Tử Ngư cảm thấy đầu của mình là một mảng trống rỗng, cơ thể vẫn còn đang lâng lâng. Tống Lương Thần đứng dậy rút khăn giấy ra lau sạch sẽ chân của cô, sau đó kéo chăn qua đắp lên người của hai người, mắt của cô vẫn nhắm chặt, còn vương lại vài tiếng thút tha thút thít.
Tống Lương Thần nằm xuống ôm lấy cô sau đó dịu dàng dụ dỗ, một bên lau nước mắt một bên hỏi han cô có chỗ nào không thoải mái hay không. Hứa Tử Ngư lung tung lắc đầu, sau đó dựa đầu vào bả vai của anh.
Tống Lương Thần lấy chăn bọc lấy toàn thân của cô, sau đó ôm bọc chăn đó vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Bà xã ngoan, mau ngủ đi.”
“Ừh.” Hiện tại Hứa Tử Ngư cũng mệt đến ngất ngư rồi, trong chốc lát liền ngủ say, Tống Lương Thần nhìn chóp mũi của cô vì khóc mà đỏ lên, anh cúi đầu xuống hôn lên đó một cái, ngay sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Hứa Tử Ngư mở mắt ra, Tống Lương Thần đã dậy rồi, đang chống cằm mà ngắm nhìn cô. Hứa Tử Ngư nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng kêu thảm một tiếng sau đó đem chăn trùm qua đầu, ai biết dưới ánh sáng cái chăn lại quá mỏng đi, tóm lại cô lại thấy cái hình ảnh trần trụi đó nữa. . . . . . Mấy người tự hiểu nha.
Chợt đem chăn kéo ra, liền nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt của Tống Lương Thần, Hứa Tử Ngư ai oán nhìn anh: “Sao anh . . . . . . Lại không mặc quần áo vậy.”
“Chẳng phải là em cũng không có mặc quần áo sao?”
“Đây còn không phải là do anh cởi ra . . . . . .”
Tống Lương Thần chợt lật người, đem hai cánh tay đến hai bên đầu gối của cô, anh giống như con mèo lười biếng nhìn cô: “Mới vừa rồi em cũng đã nhìn thấy, xác định còn muốn tiếp tục đề tài này phải không?” Đồng thời anh còn dùng cái vật hùng dũng đã giương lên thật cao kia ra để cọ cọ cái bụng của cô.
“Không cần đâu, không muốn. . . . . .” Hứa Tử Ngư đem chăn kéo lên che mặt, chỉ chừa lại hai con mắt, cô làm bộ dáng đáng thương nhìn anh, giọng nói buồn buồn từ trong chăn truyền ra: “Ban ngày ban mặt.”
“Tiểu yêu tinh.” Tống Lương Thần nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Hứa Tử Ngư nhìn anh, ai da người đàn ông của mình sao lại đẹp trai như vậy chứ, vì vậy thuận thế hôn một cái “bẹp” lên má của anh, sau đó lại nhanh chóng kéo cái chăn lên che miệng, sâu kín nói: “Lương Thần, em thấy đói.”
“Gọi là gì?”
“Lương Thần.”
“Ai da, lười nấu cơm, hay là gọi điện thoại kêu Mạch Nhạc đưa đến đi.”
“Đừng mà, em muốn ăn cháo.”
“Sao?”
“Ông xã, em muốn ăn cháo.”
“Ngoan nhé, để ông xã nấu cho em.” Tống Lương Thần nhéo mặt của cô, trong mắt đều chứa ý cười, anh nói: “Tiết kiệm được một ít tiền đó.”
“Ừh. Còn dư lại ít tiền, sau đó mua hai cái bánh quế.”
Dùng ánh mắt giảo hoạt cùng dịu dàng như vậy, Tống Lương Thần chỉ biết than nhẹ một tiếng, anh ôm lấy Hứa Tử Ngư cách một lớp chăn, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn rất nhiều.
Vào giờ phút này, trong lòng của hai người đều có chung một tiếng nói hòa hài vang lên: “Rốt cuộc cũng có thể hợp pháp ở chung rồi.”
“Ừh, em chỉ uống một chút thôi.” Hứa Tử Ngư nói, ở KTV cô chỉ uống một chai bia, giờ trong đầu hơi lâng lâng, vẫn chưa tới trình độ say. Chậc chậc, cái cảm giác này đúng là.
“Ngoan nha, em mau ngồi đàng hoàng đi.” Từ sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, Tống Lương Thần lái xe càng cẩn thận hơn. Hứa Tử Ngư cứ như vậy khiến cho anh không yên tâm chút nào. Nếu hiện tại không có dây đai an toàn, chắc cô ấy đã bò đến sát bên người của anh mà quậy rồi đó, một cô gái bình thường tốt như vậy tại sao sau khi uống rượu lại biến thành sắc lang đây chứ? Hứa Tử Ngư say rượu anh đã thấy qua ba lần, mỗi một lần đều là bộ dạng như thế này, nếu như những lúc như vậy mà anh không có ở bên cạnh thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Thật là vô cùng đau đầu.
“Gió thật mát.” Hứa Tử Ngư mở cửa sổ vươn tay ra, híp mắt nhìn về phía đèn nê-ông: “Ánh đèn rất đẹp.” Quay đầu rướn cổ lên ôm Tống Lương Thần hôn một cái “bẹp”: “Tiểu Tống thật là tốt.”
“Em ngốc quá đi.” Tống Lương Thần bắt được tay của cô, tay phải của anh giữ cô lại: “Em ngồi xuống đi, sắp về đến nhà rồi.”
“Ừh.”
“Lương Thần, thật sự em không có say, em chỉ uống có một chai bia thôi.” Hứa Tử Ngư cúi đầu thấp xuống mặc cho Tống Lương Thần sấy tóc, hai tay của cô còn đắm đuối ôm lấy cái hông của anh, đầu của cô cọ cọ vào người của anh giống như muốn lấy lòng mà nói: “Còn là nhiệt độ bình thường nha.” Cô nói xong, bộ dạng say rượu cũng biến mất.
“Ừh, thật biết nghe lời.” Tống Lương Thần tắt và cất máy sấy tóc trong tay, quay qua đưa tay giúp cô chải tóc, Hứa Tử Ngư ngoan ngoãn ngồi ở trên giường để im cho anh loay hoay, từ nhỏ cô đã thích người khác sờ đầu của mình, có một đôi tay dịu dàng vuốt ve trên đầu của cô, cảm giác đó thật là thoải mái.
“Tiểu Ngư.” Tống Lương Thần theo mái tóc mà sờ đến gương mặt của cô, anh cúi đầu gọi.
“Hả?” Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác giống như trái táo màu đỏ vậy, hơi thở của cô còn mang theo hương vị của cồn. Tống Lương Thần cúi người xuống, dịu dàng hôn lên môi của cô.
Môi lưỡi quấn quít khiến Hứa Tử Ngư đang chóng mặt nay toàn thân càng thêm nóng ran, cô đưa tay ôm lấy cổ của Tống Lương Thần, bắt đầu chủ động đáp lại từng động tác của anh.
“Ừh. . . . . .” Bị hôn đến đầu óc choáng váng, không nhịn được liền hừ nhẹ lên một tiếng, lỗ tai của Hứa Tử Ngư cũng mau đỏ bừng lên rồi. Môi của Tống Lương Thần rời khỏi môi của cô, nhỏ giọng mà nói: “Thật không có say?”
“Thật sự.” Hứa Tử Ngư trơ mắt nhìn anh, bởi vì trong người có chút men say, trong mắt của cô tựa như đang mờ mịt hơi nước vậy, ánh sáng lung linh đẹp không sao tả xiết.
Trái tim cuồng nhiệt mà đập, hơi thở vẫn là không đều, tay của cô còn đang nắm lấy ống tay áo của anh mà hỏi: “Sao thế?”
“Lần đầu tiên em đã say rồi, lần thứ hai thì còn tỉnh táo một chút.” Tống Lương Thần vừa nói xong liền bế cô lên, đặt ở giữa giường.
Sau khi biết ý của Tống Lương Thần đang ám chỉ cái gì, mặt của Hứa Tử Ngư còn đỏ hơn khi nãy nữa, thời gian gần đây hai người bọn họ trải qua những va chạm thân thiết, Tống Lương Thần vì sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, cho nên vẫn một mình chịu đựng. . . . . .
“Nhưng mà, em nghĩ, tiểu bảo bảo sẽ thấy đó . . . . . . Hôm nay con còn đạp em . . . . . .” Bạn học Hứa Tử Ngư cảm thấy khó xử.
“Không có sao đâu, bây giờ đã khuya lắm rồi, chắc là bảo bảo cũng đã ngủ rồi.” Tống Lương Thần hướng dẫn từng bước, lúc nói chuyện, hô hấp cũng rất nặng, giọng nói cũng có chút nhỏ. Không đợi Hứa Tử Ngư tỏ thái độ thêm một lần nữa, anh thận trọng tránh đụng vào cái bụng của cô, cúi xuống hôn lên môi của cô, dùng lưỡi trêu chọc quấn quýt với cô, cánh tay của anh không yên, từ phía dưới áo ngủ của cô bắt đầu đi lên vỗ về chơi đùa, lực đạo của tay anh cũng không có ra sức giống như trước đây nữa, mà động tác chỉ là trêu chọc mà thôi.
Hứa Tử Ngư cũng rất bội phục Tống Lương Thần, kỷ xảo hôn của anh đột nhiên tăng cao, cô khiêm tốn tiếp nhận nụ hôn của bạn học Tống giống như một học sinh trung học mới bắt đầu học hôn vậy, cũng không biết như thế nào, thời gian hôn luôn là quá lâu sẽ khiến cho đầu óc của cô choáng váng, không có chút sức lực nào chống đỡ, cảm giác này giống như năm đó anh phụ đạo toán cho cô vậy. (Hứa Tử Ngư ơi thật sự bội phục cô quá, thời điểm này còn có thể nghĩ đến chuyện học toán sao.)
Vạt áo ngủ mềm mại được vén lên phía trên, Hứa Tử Ngư cảm giác cơ thể mình hình như làm bằng nước vậy, trừ chuyện cô bám lấy Tống Lương Thần thật chặt ra, cái gì cô cũng không làm được, mà lúc này đây tay của anh đã duỗi đến nơi đó, dịu dàng vỗ về chơi đùa cô.
Đột nhiên bị kích thích khiến Hứa Tử Ngư bất ngờ mà nhỏ giọng rên lên, nhưng sau đó mọi hành động của anh đều khiến cơ thể của cô hoàn toàn đông cứng lại.
“Lương Thần . . . . . .” Ngón tay của anh, đã đưa vào. . . . . .
“Đừng sợ đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.” Ngón tay của Tống Lương Thần khẽ nhúc nhích, lần trước cô uống rượu cho nên không có khẩn trương như vậy, thế nhưng lần này cô lại khẩn trương và còn chặt hơn so với lần đầu tiên nữa, anh bởi vì sợ đả thương đến đứa nhỏ cho nên cũng cố gắng hết sức khống chế sức lực của mình, thân thể hình như đã toát chút mồ hôi rồi. Ngón tay thong thả ung dung ở trong cơ thể khít khao của cô bắt đầu xuyên vào, Hứa Tử Ngư dùng tay bắt lấy bả vai của anh, cắn môi nhẹ giọng hừ.
“Thì ra Tiểu Ngư cũng có cảm giác như vậy.” Giọng nói của Tống Lương Thần trầm thấp truyền tới tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên người của cô: “Cũng đã ướt đẫm rồi này.”
“Anh . . . . . .” Nghe thấy Tống Lương Thần nói ra những lời không hài hòa như vậy, đầu của Hứa Tử Ngư nổ vang một tiếng. Không bao lâu sau cả người cô cứng lại giống như đang bị một sợi dây cung căng lên thật chặt vậy, dưới ngón tay mềm nhũn mà không chịu yên của anh.
“Thích không vậy?” Tống Lương Thần cố gắng giữ sức đều đều, càng lúc tiến vào trong càng dễ dàng hơn, Hứa Tử Ngư theo từng động tác của anh mà bắt đầu hừ nhẹ như một con mèo nhỏ vậy.
“Lúc không có anh ở bên cạnh, không cho em uống rượu, có biết hay không?” Tống Lương Thần nói đồng thời dùng tay kia nhẹ nhàng kéo lỗ tai của cô, Hứa Tử Ngư cảm thấy cái gì đó chạy dọc theo sống lưng của mình nha, cả người cũng không nhịn được mà co rúm lại.
“Bộ dạng say rượu của em, chỉ có thể để cho một mình anh thấy mà thôi, có biết hay không?” Hơi Thở của anh trở nên hổn hển đồng thời lời nói cũng cứng rắn hơn, lúc anh nói chuyện, động tác của ngón tay cũng không hề ngưng mà ngược lại động tác càng lúc càng nhanh hơn, Hứa Tử Ngư bắt đầu lớn tiếng rên, lung tung kêu tên của anh: “Lương Thần, Lương Thần . . . . . .”
Tống Lương Thần cúi người hôn cô, cảm giác phía dưới của cô đã ướt đến không còn biết trời trăng gì nữa, hôm nay phản ứng của cô rất kịch liệt, chẳng cần phải đợi lâu cơ thể của cô đã sẵn sàng rồi.
Sau khi lấy ngón tay ra khỏi cơ thể cô, Tống Lương Thần đứng dậy thuần thục cởi bỏ y phục trên người sau đó ném qua một bên, cơ thể của anh dưới ánh đèn có chút ẩm ướt của mồ hôi, cảm thấy dáng vẻ của anh rất cao lớn, Hứa Tử Ngư thở gấp đồng thời mở mắt ra, liền trông thấy một màn rất đẹp mắt này, hình ảnh đó có thể khiến cho người khác phải chảy cả máu mũi luôn. Wow một tiếng, cô liền lấy tay che kín mắt của mình, mới vừa rồi cô . . . Cô đã trông thấy cái gì thế?
“Sợ cái gì chứ?” Tống Lương Thần cẩn thận nằm ở phía trên người của cô, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô đặt lên trên đầu rồi nói: “Chẳng phải trong tiểu thuyết, em cũng đã viết như thế sao?”
Đúng vậy, làm một tác giả nữ tôn của truyện tiểu thuyết, hiện tại chẳng phải cô nên giở trò sao? Có câu nói
“Ah ah, làm sao thế? Tống Lương Thần anh chỉ biết hừ hừ thôi sao, dùng loại ánh mắt mê ly này xem em náo loạn sao?” Bị nhan sắc mê hoặc, Hứa Tử Ngư cảm thấy mình cũng có một phần nghĩa vụ, nhưng tay cầm cũng là cầm không tới, muốn cô hành động như thế nào đây chứ? Cô than thở một tiếng, ở phương diện này lý luận cùng thực tế kết hợp với nhau, vẫn có chút khiếm khuyết. Vì vậy cô ngẩng đầu lên rất vô tội mà nhìn anh, yếu ớt gọi một tiếng: “Lương Thần . . . . . .”
Tống Lương Thần trông thấy cô thẹn thùng đỏ mặt, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn lúc mở lúc đóng, ngọn lửa trong lòng nhất thời bùng cháy lên, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô sau đó liếm rồi lại cắn nhẹ, khiến cô không tự chủ mà co chân lên, cơ thể vận dụng sức lực chờ phát động để chỉa vào nơi đã ướt đẫm của cô. Lòng bàn tay của Hứa Tử Ngư cũng toát ra mồ hôi, tay vịn lấy vai của anh, ôn nhu gọi tên anh, Tống Lương Thần cũng không nhịn được nữa liền động thân mà tiến vào trong, Hứa Tử Ngư ai oán một tiếng như mèo nhỏ vậy, mười ngón tay của cô vô thức bấu mạnh vào vai của anh.
Móng vuốt của mèo nhỏ bấu lên người của Tống Lương Thần khiến cả người anh run lên, mồ hôi trên trán ẩn nhẫn chậm rãi trượt xuống, anh tự tay cầm lấy cái chân của cô, thận trọng để mình tiến vào sâu hơn.
Hứa Tử Ngư cảm thấy cổ họng của mình như bị vật gì đó chĩa vào, ở phía bụng dưới căng muốn chết, cũng tê dại không kém.
“Ngoan, em có đau hay không?” Tống Lương Thần nhỏ giọng giống như đang dụ dỗ vậy, Hứa Tử Ngư ngẩng đầu lên nhìn, anh đang run rẩy, trên hầu kết còn có một tầng mồ hôi hột trong suốt, toàn bộ cơ bắp của anh cũng bởi vì không khống chế nổi mà trở nên rối rắm. Đây tuyệt đối là sự quyến rũ trần trụi nha!
Cũng không nhịn được nữa, cô thè lưỡi ra liếm hầu kết của anh một cái, Hứa Tử Ngư nhẹ giọng trả lời: “Không đau.”
Vừa dứt lời, Tống Lương Thần đi vào thật sâu, Hứa Tử Ngư không nhịn được thất thanh gọi một tiếng, cơ thể cứ thể mà co rụt lại.
“Ưmh. . . . . .”
“Đau sao?” Một tay của Tống Lương Thần bắt được con thỏ trắng đang loạn quạng, anh chậm rãi xoa, Hứa Tử Ngư đỏ mặt rồi nói: “Không đau. . . . . .” Rồi sau đó lại không nhịn được bổ sung thêm: “Chỉ là . . . . . . Có chút chống đỡ. . . . . .” Dứt lời, chính mình cũng cảm thấy giọng nói mềm mại như vậy không phải là của mình.
“Tiểu Ngư đang khen ngợi anh sao?” Môi của Tống Lương Thần chau lên, cơ thể của anh chậm rãi lui ra, sắp lui ra đến bên ngoài thì lại chậm chạp và kiên định tiến vào bên trong, Hứa Tử Ngư bị anh đụng như vậy cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình như đang bay trên bầu trời vậy. Tống Lương Thần liên tiếp vào sâu thêm mấy lần, thấy cô đã thích ứng, tốc độ của anh mới bắt đầu nhanh hơn. Đầu óc của Hứa Tử Ngư giống như bị ai đó khuấy đảo thành một mớ hỗn loạn, toàn bộ cảm giác đều bị anh hấp dẫn xuống phía dưới cả. Cô bám lấy vai của anh, đi theo động tác của anh, nhắm mắt lại, miệng cô lại không ngừng kêu tên của anh: “Lương Thần, Lương Thần. . . . . .”
“Có thích hay không?” Giọng của anh khàn khàn nói ở bên tai của cô, động tác ở phía dưới càng mạnh hơn.
“Thích, rất thích. . . . . .” Phía dưới của Hứa Tử Ngư bị anh tấn công đến không còn sức để chống cự nữa, cô rầm rì trả lời
“Gọi tên anh đi.”
“Lương Thần. . . . . .”
“Gọi ông xã.”
“Ông xã, ông xã. . . . . .”
Sự khó chịu và vẻ lúng túng của lúc đầu đã sớm biến mất, Hứa Tử Ngư cảm thấy bây giờ mình như bay lên cảnh tiên, thế nhưng hạnh phúc quá nhiều, khiến cả người cô đều giống như đang chìm ngập vậy. Không biết nên làm sao, liền bắt đầu thút tha thút thít khóc lên. Tống Lương Thần nhỏ giọng dụ dỗ cô, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô, những lần tấn công sau, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà cắn lên bờ vai của anh.
Vốn dĩ là Tống Lương Thần đang cố gắng nhịn, nhưng cô lại cắn anh một cái như vậy quả thực là không thể nhịn được nữa, rốt cuộc không còn sức lực để khống chế nữa, đành ở trong hang động khít khao của cô nặng nề chạm thêm vài cái nữa, Hứa Tử Ngư run rẩy liều mạng ôm lấy lưng của anh, cảm thấy vật của anh đang ở bên trong cô như lớn lên thêm vậy. Tống Lương Thần hừ nhẹ một tiếng, chợt rút ra, đem chất lỏng nóng rực bắn lên đùi của cô.
Hứa Tử Ngư cảm thấy đầu của mình là một mảng trống rỗng, cơ thể vẫn còn đang lâng lâng. Tống Lương Thần đứng dậy rút khăn giấy ra lau sạch sẽ chân của cô, sau đó kéo chăn qua đắp lên người của hai người, mắt của cô vẫn nhắm chặt, còn vương lại vài tiếng thút tha thút thít.
Tống Lương Thần nằm xuống ôm lấy cô sau đó dịu dàng dụ dỗ, một bên lau nước mắt một bên hỏi han cô có chỗ nào không thoải mái hay không. Hứa Tử Ngư lung tung lắc đầu, sau đó dựa đầu vào bả vai của anh.
Tống Lương Thần lấy chăn bọc lấy toàn thân của cô, sau đó ôm bọc chăn đó vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Bà xã ngoan, mau ngủ đi.”
“Ừh.” Hiện tại Hứa Tử Ngư cũng mệt đến ngất ngư rồi, trong chốc lát liền ngủ say, Tống Lương Thần nhìn chóp mũi của cô vì khóc mà đỏ lên, anh cúi đầu xuống hôn lên đó một cái, ngay sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Hứa Tử Ngư mở mắt ra, Tống Lương Thần đã dậy rồi, đang chống cằm mà ngắm nhìn cô. Hứa Tử Ngư nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng kêu thảm một tiếng sau đó đem chăn trùm qua đầu, ai biết dưới ánh sáng cái chăn lại quá mỏng đi, tóm lại cô lại thấy cái hình ảnh trần trụi đó nữa. . . . . . Mấy người tự hiểu nha.
Chợt đem chăn kéo ra, liền nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt của Tống Lương Thần, Hứa Tử Ngư ai oán nhìn anh: “Sao anh . . . . . . Lại không mặc quần áo vậy.”
“Chẳng phải là em cũng không có mặc quần áo sao?”
“Đây còn không phải là do anh cởi ra . . . . . .”
Tống Lương Thần chợt lật người, đem hai cánh tay đến hai bên đầu gối của cô, anh giống như con mèo lười biếng nhìn cô: “Mới vừa rồi em cũng đã nhìn thấy, xác định còn muốn tiếp tục đề tài này phải không?” Đồng thời anh còn dùng cái vật hùng dũng đã giương lên thật cao kia ra để cọ cọ cái bụng của cô.
“Không cần đâu, không muốn. . . . . .” Hứa Tử Ngư đem chăn kéo lên che mặt, chỉ chừa lại hai con mắt, cô làm bộ dáng đáng thương nhìn anh, giọng nói buồn buồn từ trong chăn truyền ra: “Ban ngày ban mặt.”
“Tiểu yêu tinh.” Tống Lương Thần nói: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Hứa Tử Ngư nhìn anh, ai da người đàn ông của mình sao lại đẹp trai như vậy chứ, vì vậy thuận thế hôn một cái “bẹp” lên má của anh, sau đó lại nhanh chóng kéo cái chăn lên che miệng, sâu kín nói: “Lương Thần, em thấy đói.”
“Gọi là gì?”
“Lương Thần.”
“Ai da, lười nấu cơm, hay là gọi điện thoại kêu Mạch Nhạc đưa đến đi.”
“Đừng mà, em muốn ăn cháo.”
“Sao?”
“Ông xã, em muốn ăn cháo.”
“Ngoan nhé, để ông xã nấu cho em.” Tống Lương Thần nhéo mặt của cô, trong mắt đều chứa ý cười, anh nói: “Tiết kiệm được một ít tiền đó.”
“Ừh. Còn dư lại ít tiền, sau đó mua hai cái bánh quế.”
Dùng ánh mắt giảo hoạt cùng dịu dàng như vậy, Tống Lương Thần chỉ biết than nhẹ một tiếng, anh ôm lấy Hứa Tử Ngư cách một lớp chăn, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn rất nhiều.
Vào giờ phút này, trong lòng của hai người đều có chung một tiếng nói hòa hài vang lên: “Rốt cuộc cũng có thể hợp pháp ở chung rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.